082 ~ 084
Thâm Uyên Chi Liêm
082 | Chỗ ở
Mộc Linh Hạo kích động ôm lấy Cảnh, siết vào lòng. Em rốt cục tán thành ta, Cảnh Nhi. Hắn vẫn biết, Cảnh Nhi thừa nhận hắn là vì Đế, sâu trong đáy mắt em còn do dự, những năm gần đây hắn chú ý thấy tầm nhìn của Cảnh Nhi, ánh mắt quan sát, nói không đau khổ là không thể nào, hắn chỉ có thể dốc hết khả năng, Cảnh Nhi, không biết em có để ý không, khi em nói ta là đồng bạn, luôn nói 'cha là Vô Xá chúng ta thừa nhận, cha là chúng ta tán thành', ngươi xưa nay đều là vì Vô Xá mà thừa nhận ta, giờ em rốt cục nói 'cha là ta tán thành', mà không phải chúng ta. Rốt cục, ta rốt cục đã có chút địa vị trong lòng em?
Mộc Linh Hạo khó nén được muốn hôn Cảnh, biểu đạt kích động và mừng rỡ. Mà ngay khi hắn sắp lại gần môi Cảnh, một câu quát lên, "Làm càn." Một luồng kình phong bắn về phía hắn, ngăn cản hành động.
Lấy thực lực Mộc Linh Hạo sao có thể bị đắc thủ, cho dù hắn giờ đây thất thố như vậy, nhưng tiếng quát kia đủ để hắn đề phòng, phất tay, kình phong vô hình biến mất, người xuất thủ cũng bị thương.
Trải qua nháo nhào này, Mộc Linh Hạo xoay người, nhìn người té dưới đất, còn có những người theo Raphael lục tục đi ra từ không gian nghiền nát, bọn họ thấy tất cả, đều nhìn chằm chằm Mộc Linh Hạo, trong mắt là địch ý, đối với người trên đất lại không có nửa điểm quan tâm.
Những người này bất luận nam nữ đều cực kỳ tuấn mỹ, suất khí, xinh đẹp, dương cương, thanh thuần, ưu nhã, phóng đãng, đủ mọi loại hình, một đám mỹ hình như vậy xuất hiện, đủ để người nhìn hoa mắt. Bất quá những người này tuấn mỹ thì tuấn mỹ, vì sao có chút kỳ quái, bình thường có, nhưng nhìn cái kia có vật gì như tai chó trên đầu, cái kia có văn lộ kỳ dị trên mặt, cái kia còn có đuôi, a, thậm chí cánh của thiên sứ và ác ma như truyền thuyết đều có.
Mặc kệ tầm mắt kỳ quái của mọi người, còn có sát ý của Mộc Linh Hạo, người té trên đất trước tiên đứng dậy, như những người khác cung kính một gối quỳ, "Chủ thượng."
"Đứng lên đi." Cảnh nói. "Doré, tự chặt một tay." Bảo người xuất thủ với Mộc Linh Hạo.
Thậm chí không có do dự và truy vấn, người gọi Doré đã chém xuống cánh tay trái, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh, mang theo hâm mộ, yêu cầu của chủ thượng bất luận là gì hắn đều sẽ vâng theo, vì đó là chủ nhân duy nhất hắn thừa nhận, hắn có thể vì chủ nhân trả giá tất cả, huống hồ là một cánh tay.
Quyết tuyệt không hề oán hận như vậy, khiến những ai không rõ tập tính của chủng tộc bọn họ thất kinh, không hỏi nguyên do, không có bất mãn, cứ thế chặt một tay của mình, đây là người hầu của Cảnh, quá nghe lời đi. Dù là trung tâm nhưng bảo bọn họ tự chặt một tay, cho dù không truy vấn, cũng sẽ thoáng tí chần chờ khi nghe lệnh, tuyệt đối không giống Doré, lưu loát, mà xung quanh lại không hề giật mình, là tập mãi thành thói quen ư? Hay nói bọn họ đều là vậy?
"Đây là lần đầu, ta chỉ hỏi một tay của ngươi, lại có lần sau, ngươi không cần tồn tại nữa." Cảnh lạnh lùng nói.
"Dạ, chủ thượng." Cúi đầu, Doré không hỏi nguyên nhân, cung kính đáp lại.
"Các ngươi nghe rõ," Cảnh nhìn những người xuất hiện, bọn họ cúi đầu kính cẩn nghe theo, "Hắn là Mộc Linh Hạo, cja ta, hợp tác ta tán thành, một thành viên của Vô Xa, mệnh lệnh của hắn là mệnh lệnh của ta, vi phạm hắn là vi phạm ta." Khí thế hắc ám vung lên, nặng nề đè lấy những người này, cũng khiến người của đế quốc Feinbird kiến thức được một bộ phân thực lực của y. Chỉ là khí thế, đã gọi người cảm giác được tuyệt vọng vắng lặng kinh khủng, như thâm uyên vậy. Người Ốc Lam tuy đã trải qua, nhưng khí thế như vậy cũng không thể thói quen, vẫn bị áp chế.
"Như ngài mong muốn." Những người này lại quỳ xuống, trong mắt đã không có địch ý, "Bái kiến Mộc Linh Hạo đại nhân." Bọn họ nghiêm túc đánh giá Mộc Linh Hạo, rồi cúi đầu, lấy thực lực của bọn họ có thể cảm giác được sự cường đại của Mộc Linh Hạo, hắn chiếm được các vị đại nhân khác của Vô Xá nhận đồng mà gia nhập, cường đại của hắn không thể nghi ngờ.
"Đứng lên đi." Mộc Linh Hạo lạnh lùng nói. Quay đầu ôn nhu nhìn Cảnh, "Cảnh Nhi, chúng ta vào thôi."
"Xin đợi đã." Một chất giọng cắt đứt động tác tính vào cung điện của bọn họ.
"Có việc à?" Cảnh hỏi.
"Dạ, chủ thượng, xin hỏi chủ thượng là định ở đây sao?" Người cắt đứt bọn họ hỏi.
"Phải, thầy và anh Cảnh sẽ ở đây, có vấn đề gì à?" Arnole. Feinbird cười hỏi người này.
Không hề mê mẩn vì nụ cười mỹ lệ của Arnole. Feinbird, người này hỏi: "Xin hỏi, ngài là?" Kẻ đứng bên chủ thượng là cần tôn kính, cho dù kẻ này nhỏ yếu không đáng một đồng, tha thứ hắn vô lý đi, chủ thượng chỗ ngài sinh ra rất đê đẳng, chỗ như vậy dĩ nhiên có thể xuất hiện một tồn tại cường đại như ngài, quả là kỳ tích, đương nhiên Mộc Linh Hạo đại nhân cũng vậy.
"Ngô là Arnole. Feinbird, hạ nhâm hoàng đế của đế quốc Feinbird, chủ nhân cung điện này." Giỏi về quan sát Arnole không bỏ qua khinh miệt chợt lóe trong mắt người này. Mà khi hắn hỏi, cậu cũng chú ý tới những người khác đều hiện lên khinh miệt, kiêu ngạo thân là vương giả không thể chịu đựng được ánh mắt ấy. Wien. Sartoria cũng thấy ánh mắt của bọn họ, có chút căm thù, làm bạn tốt Galle. Hogar nhận ra tâm tình đối địch của cả hai, càng là như thế, người Ốc Lam đứng cạnh xem náo nhiệt.
"Thất lễ." Người này cúi người, nói xin lỗi, kẻ này không được chủ thượng tán thành, không tất yếu quá nhiều tôn kính, về phần cái gì hạ nhâm hoàng đế của đế quốc Feinbird, một hoàng đế của vị diện đê đẳng sao bọn họ để vào mắt chứ, "Ta là Lothar của tộc Ghana, người hầu của chủ thượng." Nói xong lại nói với Cảnh, "Chủ thượng, xin cho phép chúng ta thay đổi chỗ này, nó không hợp với chủ thượng." Lothar cung kính, tuy rằng thoạt nhìn không sai, nhưng chủ thượng là nhân vật cường đại cỡ nào, quyết không thể ở chỗ như vậy.
Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo, ẩm thực khởi cư hàng ngày của y là Mộc Linh Hạo chiếu cố, đối với chỗ ở y không xoi mói. Mộc Linh Hạo nghiền ngẫm nhìn những người này, bọn họ rất mạnh, có thể vượt qua vị diện xuất hiện đủ để nói rõ, ánh mắt bọn họ nhìn Cảnh Nhi là nóng bỏng mà sùng kính, cùng với nói là tôn kính ái mộ, không bằng nói là tín ngưỡng, đúng vậy, ánh mắt này là xem Cảnh Nhi thành Thần mà tín ngưỡng.
Giờ bọn họ thấy Cảnh Nhi trao quyền quyết định cho hắn, nóng bỏng kiên trì chuyển về phía hắn... Bọn họ sẽ không ủy khuất Cảnh Nhi ở chỗ này, những ánh mắt ấy nói, Cảnh Nhi từ đâu tìm được bọn họ.
"Arnole." Mộc Linh Hạo gọi.
"Thầy." Đè xuống bất mãn đối với những người này, Arnole. Feinbird đáp lại.
"Chỗ này là của ta, đúng không?" Mộc Linh Hạo hỏi, nếu giờ hắn tùy ý hạ lệnh trùng kiến, nhất định sẽ khiến Arnole. Feinbird bất mãn, cảm tình như vậy đủ để dẫn phát phản bội trong tương lai, hắn không cho phép xuất hiện ngoài ý muốn vượt qua kế hoạch.
"Dạ, thầy." Thông minh như Arnole. Feinbird lập tức hiểu, Mộc Linh Hạo muốn trùng kiến nơi này. Nếu Mộc Linh Hạo không hỏi cậu mà đã hạ lệnh, cậu sẽ không nói gì, nhưng khuất nhục này sẽ khắc vào trong lòng, cậu nhất định tìm cơ hội trả thù, mà Mộc Linh Hạo hiển nhiên nhìn ra được, đây là hỏi, cũng là cảnh cáo. Còn có nhắc nhở, thực lực của những người này, không phải cậu có thể đối phó. Tĩnh tâm, nhớ lại cảnh những người này xuất hiện, đó là trực tiếp đánh vỡ không gian, đây là thực lực gì cậu không biết, lại có thể khẳng định những người này rất mạnh. Arnole. Feinbird kinh ra một thân mồ hôi lạnh, "Tùy ngài xử lý."
"Các ngươi động thủ trong phạm vi cung điện này." Biết những người này nếu không hạn định phạm vi nhất định trùng kiến cả hoàng cung đế quốc Feinbird, Mộc Linh Hạo rất có dự kiến trước.
"Tuân lệnh, Mộc Linh Hạo đại nhân." Mặc dù rất không hài lòng, hắn xác thực muốn hoàn toàn cải tạo nơi này, nhưng đã nói vậy, hắn chỉ có thể nghe lệnh.
Những người này nhận được đồng ý, cấp tốc chỉnh ra kế hoạch, phân công nhiệm vụ, công việc lu bù, bọn họ sẽ không để chủ thượng đợi lâu. Cung điện hóa thành hư ảo dưới một sóng xung kích, thậm chí không có thời gian kinh ngạc sự cường đại của đợt công kích ấy, tốc độ di động của những người này đã khiến mọi người nhìn hoa cả mắt, ánh sáng đủ sắc không ngừng lóng lánh, chỉ thấy dây leo chui lên từ nền đất, nở ra đóa hoa kiều diễm, bể phun nước hoa lệ nháy mắt xuất hiện, đình nghỉ khéo léo cũng dựng xong, chỉ là trong nháy mắt, cung điện bị phá hủy đã sừng sững trở lại, hoàn toàn khác với khi nãy, cột đá trắng noãn, khắc lên văn lộ mỹ lệ rườm rà phức tạp, trong trang trọng hàm chứa trang nhã. Chất liệu kiến trúc thoạt nhìn rất nặng, dưới ánh nắng phản xạ hào quang, lại không chói mắt.
Lại một thời gian ngắn ngủi, những người này chỉnh tề xuất hiện trước mặt bọn họ, thu liễm tất cả đặc thù phi thường nhân, sắp hàng thành đội ngũ, cung nghênh bọn họ vào.
Ngoại trừ Cảnh và Mộc Linh Hạo, đều kinh ngạc đến ngây người nhìn cung điện xuất hiện trong nháy mắt này, nếu nói cung điện ban đầu là kiệt tác của nhân gian, vậy cung điện giờ đây là nghệ thuật chỉ có thể xuất hiện trên trời, một cái tại thiên một cái tại địa, thảo nào những người này không hài lòng cung điện ban đầu. Khi ba người đế quốc Feinbird lấy nghệ thuật hưởng dự vũ trụ thấy tòa cung điện này, bọn họ phát hiện thì ra nghệ thuật của bọn họ không phải đẹp nhất, ánh mắt đã không có địch ý, là bội phục, người có thể xây dựng ra kiến trúc mỹ lệ như vậy, là đáng giá kính phục, yêu cầu của những người này hoàn toàn có thể lý giải, như khi bọn họ đi tới những quốc gia khác vậy, cũng rất muốn cải tạo chỗ ở, rất không phù hợp mỹ cảm của bọn họ. Đoàn người Ốc Lam, kinh ngạc há hốc mồm, bọn họ còn tưởng rằng hoàng cung đế quốc Feinbird đã đủ xinh đẹp, lại không ngờ còn có thể càng đẹp.
Mộc Linh Hạo thầm tự trách, hắn không cho Cảnh Nhi được tốt nhất, nhìn tòa cung điện qua loa xây xong này, hắn có thể biết, trình độ sinh hoạt vật chất của Cảnh Nhi rất cao, là hắn không thể mường tượng được, Cảnh Nhi không để ý chúng, nhưng hắn để ý. Không được, hắn phải hỏi, Cảnh Nhi bình thường thế nào, hắn nhất định phải để Cảnh Nhi hưởng thụ tốt nhất, lấy năng lực của hắn hẳn có thể làm được.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
083 | Cho em những gì tốt nhất
Ngày này thời gian trôi qua rất nhanh, hỗn loạn bên ngoài không đánh nhiễu nơi đây. Đế quốc Feinbird và cao tầng Ốc Lam tiến hành trận hiệp thương đầu tiên trong tòa cung điện mỹ lệ này, quá trình rất thuận lợi. Mà Mộc Linh Hạo khó được rời đi Cảnh, tìm Raphael, hỏi một số tình huống của y. Hắn thế mới biết Cảnh không coi trọng vật chất hưởng thụ, nhưng tài phú Vô Xá cướp đoạt từ các vị diện đủ để gọi người điên cuồng, sau khi có chỗ ở cố định, Cảnh Nhi hiểu được hưởng thụ dưới kế hoạch của Clovis, trải qua cuộc sống cao nhất cấp vũ trụ, vải vóc quần áo, đồ ăn thức uống, nhà cửa trang hoàng, thậm chí người hầu, không đâu không phải mặt hàng cao cấp nhất, khiến tâm tình Mộc Linh Hạo khá nặng nề.
Nằm trên chiếc giường lớn xa xỉ, vuốt ve chất liệu trơn nhẵn, đây là người hầu cao cấp nhất chuẩn bị, là tinh phẩm, là vị diện này chưa từng thấy. Hôm nay, ba người đế quốc Feinbird và bọn Âu Dương Trạch được mở rộng tầm mắt, tuy không biết từ đâu mà đến, nhưng bọn họ biết đây là tinh phẩm, cho dù một cái thân là một trong những quốc gia dồi dào nhất vũ trụ, một cái không riêng là một trong những quốc gia dồi dào nhất cũng là quốc gia mạnh nhất vũ trụ đều chưa từng thấy, như nằm mơ vậy, thế nên bọn họ mới bám riết không tha, ngồi lì ở đây tiến hành hiệp thương sơ bộ.
Không lâu trước vừa đi, còn nói ngày mai sẽ quay lại.
Cảnh ra khỏi phòng tắm, thấy Mộc Linh Hạo tâm tình không tốt nằm trên giường, không như thường ngày y vừa xuất hiện đã đuổi bước tiến lên, mặc đồ lau tóc, rất không thói quen, y ngồi xuống giường, quan tâm hỏi: "Cha, sao vậy?"
Mộc Linh Hạo giật mình phát hiện hắn dĩ nhiên bỏ qua Cảnh, vội ngồi dậy, sai lầm đã từng hắn tuyệt đối không tái phạm, "Xin lỗi, Cảnh Nhi, ta đang suy nghĩ vài việc." Mộc Linh Hạo giải thích, cầm lấy khăn mặt trên tay Cảnh, dịu dàng lau khô mái tóc ẩm ướt, rồi than thở, cả khăn mặt đều là tinh khiêu tế tuyển, độ mềm mại không cần nói, còn có mùi thơm, không phải nước hoa phun lên, mà là sợi vải tự có, thanh tân điển nhã, hơn nữa tính hút cực tốt, chỉ là lau một cái đã khiến hơi nước trên tóc khô đi mấy phần, hai ba cái lập tức xong, không như trước phải lau nửa giờ, tuy hắn hưởng thụ quá trình lau tóc cho Cảnh Nhi, nhưng cũng lại cảm nhận được hắn không cho Cảnh Nhi của hắn tốt nhất, vô lực với người mình âu yếm, là thế sao, suy sụp nhường nào.
"Cha, cha đang nghĩ gì?" Cảnh quan tâm hỏi, trước đây y không quản Mộc Linh Hạo nghĩ gì, nhưng giờ y muốn biết, vì y không thích Mộc Linh Hạo suy sụp như vậy.
"Cảnh Nhi," Nhìn sự lo lắng xuất hiện trên mặt Cảnh Nhi, Mộc Linh Hạo không khỏi vui vẻ, Cảnh Nhi lo lắng hắn, về mặt khác càng suy sụp, hắn không cho người hắn yêu nhất tốt nhất, "Ta có phải rất thất bại?" Làm một người cha, hắn chưa từng quan tâm Cảnh Nhi, làm đồng bạn, kế hoạch của hắn cần Cảnh Nhi giúp, làm người theo đuổi, hắn không cho yêu nhất của hắn tốt nhất, ngẫm lại, hắn quả thật là rất thất bại.
"Ta không hiểu." Cuộc đời của Mộc Linh Hạo sao sẽ thất bại, ở Ốc Lam hắn được đại đa số người sùng kính, là thần tượng của mọi người, cường hãn, có quyền thế, lấy kiến thức của y, cuộc đời như vậy đủ để kiêu ngạo, vì sao nói là thất bại.
"Cảnh Nhi," Thấy Cảnh không hiểu, Mộc Linh Hạo chôn đầu vào hõm vai y, "Ta có phải rất vô dụng, ta không thể cho em tốt nhất."
Cảnh lại càng không hiểu.
"Giờ ta mới biết ta chuẩn bị cho em không phải tốt nhất." Trước hôm nay, hắn vẫn thoả mãn, hắn đã cho Cảnh những gì tốt nhất, nhưng người hầu của Cảnh khiến hắn biết hắn thua xa nhường nào.
"Là tốt nhất." Cho dù y không biết, y cũng rõ Mộc Linh Hạo chuẩn bị cho y đều là tinh khiêu tế tuyển, còn tự mình hỏi, có gì kém cạnh, tuyệt không để y dùng, về phần cái khác y không lưu ý.
"Phải, là tốt nhất vị diện này, có lẽ nói là Ốc Lam, nhưng, không phải tốt nhất thế giới." Mộc Linh Hạo nói.
"Ta không để ý." Thì ra suy sụp là vì vậy, nhưng ngoại trừ thí nghiệm, đồ dùng cuộc sống y không để ý.
"Ta biết em không để ý, nhưng Cảnh Nhi, ta để ý. Ta muốn cho em tốt nhất." Mộc Linh Hạo nghiêm túc nói.
Cảnh trầm mặc, y cho rằng Mộc Linh Hạo hoàn toàn không cần để ý cái này, nhưng y không biết nói thế nào, vì đáy mắt Mộc Linh Hạo là nghiêm túc và kiên trì.
"Ngủ đi." Mộc Linh Hạo khẽ hôn mặt Cảnh, sau đó đứng dậy tới phòng tắm.
...
Vào phòng tắm, Mộc Linh Hạo lại kiến thức được sự hưởng thụ vật chất của Cảnh, bể cực lớn, vòi nước khắc hoa, chi tiết bộ phận, cũng là tinh xảo, tuyệt đối không thể ngờ được một vật như vậy, là xây dựng trong thời gian cấp bách. Thầm thở dài một hơi, lẳng lặng ngồi giữa bể, suy xét. Kế, đột nhiên bật dậy, hắn nghĩ ra rồi. Tìm được cách liên hệ Tôn Hoàng để lại trong đầu, mặc đồ.
"Thật không ngờ ngươi sẽ tìm ta." Cái bóng chói mắt của Tôn Hoàng xuất hiện, cách liên hệ này là hắn để lại trong đầu Mộc Linh Hạo, chỉ là nhất thời hưng khởi, lại không ngờ sẽ sử dụng.
"Ta có việc tìm ngươi." Mộc Linh Hạo nói thẳng.
"À, nói nghe xem." Giọng Tôn Hoàng rất khinh thường.
"Ngươi và Đế thế nào rồi?" Mộc Linh Hạo trực tiếp hỏi.
"Can gì tới ngươi?" Giọng Tôn Hoàng mang theo cảnh cáo, hắn và Đế không cần người khác quản, "Sao vậy, cãi nhau với Thâm Uyên Chi Liêm của ngươi?" Tôn Hoàng trào phúng.
"Cảnh Nhi tuyệt đối không cãi nhau với ta." Mộc Linh Hạo khẳng định.
"Hừ." Tôn Hoàng hừ nhẹ, đáng ghét, xem ra bọn không sai, Cảnh Nhi đều gọi ra.
Không nhìn thái độ của Tôn Hoàng, Mộc Linh Hạo kể lại tình huống hiện tại của hắn. Mà Tôn Hoàng cũng đổi thành biểu tình nghiêm túc, việc này quả thật rất quan trọng. Tư tàng của hắn có không ít thứ tốt, hắn cũng vui vẻ ý chia xẻ với Đế, nhưng nghe Mộc Linh Hạo nói xong, hắn mới phát hiện, chúng là không sai, nhưng vị diện có rất nhiều thứ mới, thưa thớt không nói, trân quý không nói, riêng là 'mới' tuyệt đối không nằm trong tư tàng của hắn, tinh tế ngẫm lại, hắn cũng không cho Đế hưởng thụ tốt nhất.
"Việc này thật là phải tính toán." Tôn Hoàng chậm rãi nghĩ, lực lượng của hắn không kém, "Chúng ta đi cướp đi." Tôn Hoàng nói thẳng ra dự định.
Mộc Linh Hạo cảm thấy thần kinh của mình bị khiêu chiến, người này bị Vô Xá ảnh hưởng bao nhiêu, vì sao phản ứng đầu tiên là cướp, quả nhiên thói quen làm càn phá hư của Cảnh Nhi từ đây mà ra, tuy hắn nghĩ Cảnh Nhi rất mê người, nhưng giờ hắn biết Cảnh Nhi nhất định đã bị Đế hun đúc, chứng cứ là trước mặt hắn lại có một vật hi sinh.
"Chúng ta phải có dự tính lâu dài, ngươi cướp hết đồ, giết sạch người, ai tới cung cấp vật phẩm tốt nhất cho bọn Cảnh Nhi. Người là cần phải giữ, để bọn họ tiếp tục làm việc." Mộc Linh Hạo nghiêm túc phản bác.
"Vậy ngươi nói ngươi có tính toán gì?" Tôn Hoàng hỏi.
"Tư liệu giao dịch ở đại vị diện, ngươi có không?" Mộc Linh Hạo hỏi lại, đối với giao dịch của đại vị diện hắn cần lý giải cái đã.
"A, đợi tí." Tôn Hoàng không có, nhưng thần thức của hắn đảo qua các vị diện đã biết được điều mình muốn. Thần thức cường hãn ấy khi ngang qua mấy đại vị diện giao dịch, khiến người của vị diện này kinh hồn táng đảm, trong một thời gian rất dài cẩn thận phòng bị, "Được rồi." Kế, truyền cho Mộc Linh Hạo, vì tiết kiệm thời gian, hắn trực tiếp truyền vào đầu.
"Ngươi có bao nhiêu thứ có thể đổi?" Mộc Linh Hạo soạn ra hữu dụng.
"Ngươi tự xem đi." Hào phóng để Mộc Linh Hạo biết tư tàng của mình.
"Thứ tốt không ít." Mộc Linh Hạo xem xong nói.
"Dự tính của ngươi?" Tôn Hoàng hỏi.
Sau đó, Mộc Linh Hạo nói ra kế hoạch của hắn, bọn họ phải được đến tài lực và lực ảnh hưởng của đại vị diện lớn nhất, lấy này thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, tất cả tốt nhất bọn họ đều cần có.
"Không sai." Tôn Hoàng khẳng định, lấy thực lực của hắn, còn có năng lực kinh doanh xuất sắc của Mộc Linh Hạo, kế hoạch này tuyệt đối thành công.
"Cần một người đại diện." Mộc Linh Hạo nói ra điểm quan trọng nhất, bọn họ ai cũng không muốn đứng ra, dù sao chưa có được người yêu, bọn họ sao sẽ rời đi, bận rộn ngoại vật vào lúc này, kế hoạch thiếu người đại diện cũng không được, nếu không thành công, hắn không ngại dùng kế hoạch ban đầu của Tôn Hoàng, cướp.
"Tư liệu ngươi có," Trong đợt quét hình vừa nãy hắn cũng tìm được tư liệu nhân vật giao dịch của đại vị diện, "Người ngươi chọn, về phần trung thành, ngươi yên tâm, ta có cách." Trung thành, hừ, thực lực của hắn đủ để những kẻ không quy củ trung thành.
Tinh tế soạn ra tư liệu, Tôn Hoàng rất biết điều mở kết giới, việc này cần chậm rãi thảo luận.
Một hồi lâu sau, Mộc Linh Hạo lấy ra nhân tuyển. "Là bọn họ."
"Vậy bước tiếp theo, có thể thực hành." Tôn Hoàng thoả mãn.
"Vì cho Cảnh Nhi tốt nhất." Mộc Linh Hạo cũng thoả mãn.
"Vì cho Đế tốt nhất." Tôn Hoàng rất thích những lời này, lặp lại.
Dưới tình huống như vậy, đại vị diện nhấc lên sóng to gió lớn, sinh ra cơ cấu thương nghiệp cuối cùng thành lớn nhất và có lực ảnh hưởng nhất ——— Thủ Hộ, mục đích tồn tại là cho người của Vô Xá những thứ tốt nhất. Không lâu sau, đối tinh của hai Vô Xá khác cũng gia nhập, cố gắng lớn mạnh cơ cấu này, mọi sự tiến hành đều giấu diếm người của Vô Xá, về phần có thể giấu diếm bao lâu, phải xem bản lĩnh của bọn họ. Đều vì người bọn họ yêu nhất. Bọn họ không biết việc này khiến vũ trụ thiếu đi bao nhiêu tai nạn, vì thứ Vô Xá muốn, luôn lập tức được đưa đến trước mặt bọn họ, người của Vô Xá rất ít cơ hội đi ra làm mưa làm gió.
"Hợp tác vui vẻ." Mộc Linh Hạo cười nói với Tôn Hoàng.
"Hợp tác vui vẻ." Tôn Hoàng cũng mang ý cười nói với Mộc Linh Hạo.
Người này không sai, hai người đáy lòng khen ngợi. Hữu nghị sơ bộ thành lập.
Vừa ra phòng tắm, Mộc Linh Hạo chỉ thấy Cảnh không nằm trên giường, mà là lo lắng nhìn hắn.
"Cha, sao vậy?" Y vừa nãy cảm giác được kết giới của Tôn Hoàng.
"Không sao cả, hàn huyên vài câu với Tôn Hoàng mà thôi." Biết sóng lực lượng vừa nãy của Tôn Hoàng tuyệt đối không gạt được Cảnh, Mộc Linh Hạo nhẹ nhàng đẩy qua, vì Cảnh sẽ không miệt mài theo đuổi.
Quả nhiên, Cảnh không nói gì thêm, chỉ là nhìn hắn.
"Ổn rồi." Lên giường, ôm Cảnh, hắn biết Cảnh vẫn lo lắng tâm tình của hắn, vậy rất tốt, Cảnh Nhi biết lo lắng hắn, cho dù không phải yêu, nhưng cũng là tiến bộ không phải sao. Cảnh Nhi đáng yêu như vậy, hắn có thể nào không dâng lên những thứ tốt nhất trên đời cho y, "Ngủ đi." Đắp chăn cho y, khẽ ôm lấy y, nhắm mắt lại.
Tuy không biết Mộc Linh Hạo rốt cuộc nói gì với Tôn Hoàng, nhưng cảm giác được tâm tình của Mộc Linh Hạo đã khôi phục, Cảnh yên tâm. Như khi bình thường ngủ giữa ôm ấp của Mộc Linh Hạo, giữa tiếng tim đập trầm ổn.
Khi Cảnh nhắm mắt lại, Mộc Linh Hạo mở mắt ra nhìn Cảnh, siết chặt cánh tay, trong mắt là tình yêu bất hối. Cảnh Nhi, ta sẽ cho em những gì tốt nhất.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
084 | Yesero
Một ngày này, mọi người rốt cục kết thúc hội đàm vẫn làm ở chỗ Cảnh và Mộc Linh Hạo, khi bọn họ cho rằng mình đã có thời gian rảnh, Mộc Linh Hạo báo cho bọn họ biết, hắn muốn đặc huấn.
"Đặc huấn?" Mọi người kinh hô.
"Đặc huấn." Ôm Cảnh ngồi trên đệm Mộc Linh Hạo khẳng định.
Người hầu của Cảnh thấy vậy, bắt đầu khó chịu sự khinh bạc tùy tiện Mộc Linh Hạo làm với chủ thượng, nhưng chủ thượng không phản đối, bọn họ cũng không thể nhiều lời, Mộc Linh Hạo đại nhân không phải bọn họ có thể đắc tội. Nhìn cả hai ở chung, thông minh như bọn họ rất rõ cảm tình Mộc Linh Hạo dành cho chủ thượng, thế tại tất đắc, dưới tình huống giấu chủ thượng hắn báo cho bọn họ biết, nếu dám trở ngại hắn, hắn sẽ không quản bọn họ có phải là người của chủ thượng không, hắn sẽ giết bọn họ, mà chủ thượng tuyệt đối không để ý thiếu đi vài người. Bọn họ vốn không tính nhúng tay vào việc riêng của chủ thượng, chủ thượng chọn ai, bọn họ không quản, nhưng người này tuyệt đối phải mạnh hơn bọn họ, nhất định phải xứng với chủ thượng, bằng không bọn họ sẽ không phục, cho dù ý nghĩ như vậy rất bất kính với chủ thượng, lại là suy nghĩ của bọn họ. Giờ xem ra, Mộc Linh Hạo đại nhân cơ bản phù hợp, bọn họ không có lý do phản đối, càng không quyền lợi phản đối. Ý nguyện của chủ thượng là mệnh lệnh tối cao, bọn họ chỉ cần hầu hạ chủ thượng là được, đối với bọn họ, bị chủ thượng vứt bỏ là thống khổ hơn cả, tuyệt vọng hơn cả tử vong.
"Thầy, ngài rốt cục chịu dạy bọn con ư?" Galle. Hogar nghe thấy đặc huấn hưng phấn nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Linh Hạo và Cảnh, trong mắt là lửa nóng kích tình.
Nghe thấy vấn đề này của Galle. Hogar, Arnole. Feinbird, Wien. Sartoria cũng hưng phấn, ánh mắt đẩy về phía hai người. Bọn Ốc Lam lại là rùng mình, nhớ tới những chuyện cũ bi thảm, lúc này lại là gì?
"Sếp, tôi có việc cần giải quyết, xin miễn đặc huấn." Lý Thiên Cách dẫn đầu định trốn.
"Tư liệu lần đàm phán này, tôi phải soạn lại, đặc huấn tôi không tham gia." Mở miệng là Âu Dương Trạch.
"Tôi phải bảo vệ Trạch." Vệ Thiên Liệt suy ngẫm nửa ngày cuối cùng tìm được lý do.
Cao Sát buồn đầu khổ nghĩ, Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi không dám trốn, ngoan ngoãn đứng đó, tưởng tượng về cuộc sống bi thảm.
"Thời gian không dài." Mộc Linh Hạo lạnh lùng nói, hủy diệt tất cả dự định của những ai có ý đồ trốn.
Tiêu rồi. Suy nghĩ trong lòng bọn Ốc Lam. Ba người Feinbird đế quốc không rõ, người Ốc Lam vì sao phản ứng như vậy.
"Lần này đối thủ của mọi người không phải ta, cũng không phải Cảnh." Lời Mộc Linh Hạo khiến bọn Ốc Lam nghe như thiên âm. Không sai, đặc huấn trước đây của bọn họ, đều là đánh với Mộc Linh Hạo hoặc Cảnh, hai người hạ thủ có chừng mực, nhưng đều rất ác, xương gãy mấy cái là nhẹ, nội tạng nghiền nát, Cảnh cũng có thể lập tức chữa trị, vài lần lặp lại, bọn họ đã sợ.
Nhìn bọn Âu Dương Ngạo thở phào, Mộc Linh Hạo cười nhạt, dám đánh nhiễu thời gian của hắn và Cảnh Nhi, cho rằng hắn không tính toán, lần này ngồi tàu Edgar tới, hắn đã đi xem khu vực nguy hiểm lúc trước Cảnh Nhi không để bọn họ vào, bầy mãnh thú kia, khiến hắn nhớ lại khi mình ở kết giới, và rồi nghĩ, bọn họ làm bạn tốt của hắn, có lẽ nên thêm chút kinh nghiệm, có hắn và Cảnh Nhi canh giữ, tuyệt đối không chết được. Cộng thêm lúc mới tới Cảnh Nhi biểu hiện sự quan tâm dành cho Arnole. Feinbird, hắn ghen tị, giờ Arnole. Feinbird bái hắn làm thấy, không thể có hành động quá phận, giáo huấn nho nhỏ lại có thể, về phần Wien. Sartoria ai bảo vô lễ với Cảnh Nhi, Galle. Hogar sao, là hắn giận chó đánh mèo.
Mọi người theo Mộc Linh Hạo tới một căn phòng, đẩy ra, bên trong là rừng cây rậm rạp, tuyệt đối không thể ngờ là ở trong phòng. Ba người Feinbird đế quốc lần đầu thấy cảnh như vậy, ở đây rõ ràng lớn hơn cả hoàng cung đế quốc Feinbird, sao làm được chứ.
Nhìn biểu tình bọn họ, Âu Dương Ngạo rất đắc ý khoe ra cái gì không gian mở rộng a đủ loại tri thức trước đây Raphael từng kể, thoả mãn với ánh mắt bội phục của cả ba, Mộc Lỗi không quen nhìn lạnh lùng mở miệng, nói đây đều là Raphael báo cho biết. Khiến Âu Dương Ngạo bi phẫn phải nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của tổ ba người đế quốc Feinbird, đáng tiếc không dám động thủ trước mặt Mộc Linh Hạo và Cảnh, bằng không đã sớm xông lên. Ba người Feinbird đế quốc thầm tính kỹ thuật như vậy có thể tạo thành ảnh hưởng gì, không cần tiếp tế tiếp viện, không gian đầy đủ, có thể vận chuyển càng nhiều vũ khí và bộ đội, vân vân, tính đi tính lại, đây lại là một kỹ thuật kinh người, đáng tiếc thầy không tính để kỹ thuật này xuất hiện, bằng không tài phú của Ốc Lam có thể càng tiến thêm một bước.
Bọn họ không biết là, kỹ thuật này không riêng là thành tựu khoa học kỹ thuật, còn dung hợp những lực lượng khác, giờ vị diện này căn bản không thể nắm giữ, Mộc Linh Hạo cũng không cho phép, vạn vật đều phải có sự khống chế không phải sao. Kỹ thuật cũng vậy, thế giới không ít người thông minh, ai biết bọn họ có thể phá dịch không, kỹ thuật vượt qua vị diện, hắn sẽ không lấy ra nữa, kỹ thuật hiện tại đều là Cảnh Nhi lấy vị diện này làm cơ sở nghiên cứu, tuyệt đối không vượt qua, ngoại trừ tọa hạm của Cảnh Nhi, Oresia và nơi này.
Nghe mọi người tán gẫu, Mộc Linh Hạo và Cảnh không giải thích, đây không phải kỹ thuật không gian mở rộng, đây là phòng trên tàu Edgar, bọn họ đã liên tiếp hai không gian với nhau.
"Cảnh Nhi." Mộc Linh Hạo ôn nhu nói.
"Ra đây." Giọng Cảnh vang lên. Kế mặt đất bắt đầu rung động, ngoại trừ Cảnh và Mộc Linh Hạo, không ai có thể đứng vững, khi rung động dừng lại, bọn họ đều lại bước chân, chú ý bốn phía, đều hít ngược một hơi.
"S... Sếp, đây, đây là gì?" Lúc này không cần mọi người dùng ánh mắt ám chỉ, Lý Thiên Cách đã chủ động làm người hỏi đầu tiên.
"Sủng vật của Cảnh Nhi." Mộc Linh Hạo sảng khoái tung ra đáp án.
"Sủng vật?" Đây là sủng vật của Cảnh, rồi đưa mắt về phía Cảnh, nuốt nước bọt, sủng vật thật đáng sợ, có phải thực lực càng mạnh, sủng vật lại càng đáng sợ.
Xung quanh bọn họ là một bầy quái vật kinh khủng, đương nhiên không phải toàn bộ, có chút là tiểu động vật rất đáng yêu, lông xù đích thật đáng yêu, vấn đề là ánh mắt đầu tiên bọn họ thấy không phải chúng, mà là bầy quái vật có tướng mạo dữ tợn và thân thể khổng lồ, rất chọc người chú ý, cũng quên đi chúng, ngẩng đầu nhìn, còn có bay trên trời, về phần vì sao ở đây có bầu trời, giờ bọn họ không rảnh lo vấn đề này.
"Là con này ư?" Lý Thiên Cách cứng ngắc chỉ vào một con động vật khả ái, sủng vật hẳn là vậy. Sau đó thấy Cảnh tới trước mặt con quái vật đáng sợ dữ tợn nhất, vỗ chân nó, quái vật kia cúi đầu, nheo mắt, cọ cọ tay Cảnh, cái vẻ hung ác dữ tợn nháy mắt trở nên đáng yêu, rất giống sủng vật, cái đuôi lớn phía sau, còn lắc lư, mặt đất lại run rẩy.
"Là con này." Mộc Linh Hạo chỉ vào quái vật làm nũng với Cảnh nói, "Đây là Yesero, chủ nhân của rừng." Khi lần đầu tiên thấy Yesero hắn cũng bị dọa, Cảnh Nhi lại có một sủng vật xấu xí như vậy, Cảnh Nhi còn rất thích, hắn hỏi Cảnh Nhi từ đâu mà ra, Cảnh Nhi nói Yesero là thành phẩm sinh hóa ban đầu của y, y có thể sống sót nó giúp không ít. Nghe câu cuối cùng, Mộc Linh Hạo không còn ghen tỵ với quái vật cọ tới cọ lui trên tay Cảnh Nhi thậm chí có được sự yêu thích Cảnh Nhi này nữa, quái vật này cũng đáng yêu trong mắt hắn, tuy vẫn không vừa mắt động tác thân mật của nó, bất quá sủng vật mà thôi, không cần tính toán.
Nghe Mộc Linh Hạo gọi tên mình, Yesero mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt đỏ tươi cộng thêm thú tính tàn nhẫn, khiến mọi người ngoại trừ Mộc Linh Hạo run rẩy, bọn họ không thể chịu được tầm mắt tàn nhẫn như thế, như muốn xé nát nuốt chửng bọn họ vậy. Không để ý lũ sâu bên cạnh, Yesero chỉ nhìn chằm chằm Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo cũng không đổi sắc mặc nó nhìn. Hắn sớm đã phát hiện quái thú này có trí tuệ không thua kém gì con người, hơn nữa rất ghét hắn, hắn cũng không cần quái thú này thích, bất quá, Cảnh Nhi rất được hoan nghênh, quái thú này không nói, ánh mắt quá rõ ràng, người hầu bên ngoài là giấu ở đáy mắt, nhìn hắn cũng như thế, vì hắn đoạt đi chủ nhân quan trọng của bọn họ. Cảnh Nhi của ta, ta phải cẩn thận trông chừng em, may là em rất trì độn, bằng không ta sẽ còn rất nhiều tình địch.
Yesero xác thực thông minh, trí tuệ không thua kém gì con người, nó dù sao cũng là tác phẩm của chủ nhân, kẻ này chủ nhân đã giới thiệu, nó biết kẻ này như Đế đại nhân đáng sợ, Khiêm đại nhân ôn hòa, còn có Clovis đại nhân thấy nó đã cười rất xấu xí, là kẻ chủ nhân tin cậy, nó nhớ kỹ mùi của hắn, chỉ cần không thương tổn chủ nhân, nó sẽ không thương tổn hắn. Bất quá ánh mắt kẻ này nhìn chủ nhân nó rất ghét, muốn cướp đi chủ nhân của nó sao, hừ, cho dù không thể thương tổn hắn, nó vẫn quyết định ghét hắn.
Trong lòng nó, chủ nhân là cha của nó, chủ nhân sau khi có nó còn có rất nhiều tác phẩm, bên nó vài cái là vậy, vài cái là chủ nhân từ chỗ khác chộp tới, vốn dĩ mạnh hơn nó, chủ nhân cũng không ghét bỏ nó, còn giúp nó mạnh lên, ở thú viên của chủ nhân, nó là người quản lý chủ nhân tín nhiệm, giữa bầy thú, nó là vương mạnh nhất, nó vẫn cảm tạ chủ nhân để nó sinh ra, cảm tạ chủ nhân để nó mạnh lên, cho nên chủ nhân là chủ nhân quan trọng nhất của nó, kẻ chủ nhân tán thành nó tuyệt không thương tổn, nhưng thương tổn chủ nhân, bất kể mạnh nhường nào, nó cũng có thể đồng quy vu tận.
"Yesero." Nghe chủ nhân gọi, Yesero thu hồi tầm mắt, nhắm lại, quyến luyến cọ cọ bàn tay, là đôi tay này đưa nó tới thế giới, nó vĩnh viễn không quên được, sự ấm áp đôi tay này cho nó, là cảm giác thuở đầu, không quên được chủ nhân dùng chất giọng nhàn nhạt gọi tên nó. Chủ nhân đã lâu không đến thăm nó, tuy rằng ở đây không sai, vì là chủ nhân chế tạo dành riêng cho nó, khi chủ nhân mạnh lên, đã không cần nó nữa, nó mất mác một khoảng thời gian, chủ nhân biết, vì thế chế tạo thú viên, lệnh nó quản lý mãnh thú, nó biết chủ nhân trấn an nó, nhưng nó vẫn hy vọng chủ nhân có thể đến thăm nó, một tí cũng tốt, cứ vậy gọi tên nó, sờ nó, nó đã thỏa mãn. Nó sẽ không cản trở đôi cánh bay cao của chủ nhân, nó sẽ nghe lệnh ở lại đây, không quấy rầy chủ nhân, chủ nhân cũng tin tưởng nó sẽ sống rất tốt, không còn lo lắng nữa, vậy cũng được, chỉ cần đôi khi chủ nhân nhớ tới nó, đến thăm nó, nó đã thỏa mãn rồi.
...
:/��p�J�
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro