Phiên Ngoại 2
Thâm Uyên Chi Liêm
Phiên Ngoại 2 – Bên trong kết giới
(Xét thấy mọi người cảm thấy quá trình mạnh lên của Mộc Linh Hạo quá dễ dàng, rất không thích, còn có Vô Thố phát hiện khá nhiều người có oán niệm lớn với hắn, Vô Thố viết chương này, về phần ngược ư, Vô Thố không giỏi về ngược, không biết có thể khiến các vị thoả mãn, giảm bớt một tí bất mãn dành cho Mộc Linh Hạo không, không nói nhiều nữa, mời các vị thưởng thức.)
---------
Sau khi Tôn Hoàng đi rồi, Mộc Linh Hạo bước vào một không gian khác. Một không gian vắng vẻ, không có gì cả, chỉ có mấy cánh cửa, một cánh viết chữa trị, Tôn Hoàng nghĩ rất chu đáo, dù sao hắn là tính giao ra Vô Xá Mộc Cảnh, cũng không thể để đối tinh chết, đối tinh duy nhất nếu chết, dự định của hắn sẽ không thành công. Một cánh viết thí luyện, là để Mộc Linh Hạo có một sự so sánh, một mình tu luyện không thể nào mạnh lên, quá khứ Mộc Linh Hạo có đủ kinh nghiệm, thiếu chỉ là tầm mắt, một cánh cuối cùng viết lối ra.
Mộc Linh Hạo lọc qua tư liệu Tôn Hoàng đưa, cửa chữa trị chỉ có thể mở khi trọng thương, nếu gần kề tử vong, sẽ tự động đưa tới hồ trị liệu, cửa thí luyện là một số mãnh thú Tôn Hoàng an bài, căn cứ cường độ sắp xếp đối thủ. Cửa cuối cùng là chứng minh hắn thành công, chỉ có đạt được trình độ của Cảnh, mới có thể đánh vỡ nó, trở về thế giới cũ, gặp Cảnh.
"Cảnh, chờ ta." Mộc Linh Hạo nỉ non nói với người âu yếm, nhắm mắt, cứ thế ngồi dưới đất, bắt đầu con đường mạnh lên.
Làm người đàn ông sở hữu danh hiệu mạnh nhất Liên Bang Ốc Lam, hắn biết nên tu luyện thế nào, cho dù là tri thức mới lạ cũng không làm khó được hắn, nắm chắc cơ sở là quan trọng nhất. Tôn Hoàng cho hắn là sự hiểu biết về lực lượng, không phải cách, hắn phải tự tìm ra, chỉ có của mình mới là thích hợp nhất, đúng không nào?
Lần đầu sinh ra khí, hắn thất bại, lực lượng trùng kích khiến hắn liệt, nếu không nhờ có hồ trị liệu, hắn đã là phế nhân. Lần thứ hai, lần thứ ba, lần... Thất bại bao nhiêu lần, hắn không đếm hết, thân thể tan vỡ, mạch máu đổi ngược, xương cốt nát vụn, bồi hồi bên bờ cái chết, lực lượng khó được như vậy, Cảnh em cũng từng trải qua thế nào? Vậy hắn có thể nào buông tha, hắn muốn đuổi kịp Cảnh, thất bại như vậy không tính cái gì.
Lần lượt tích lũy kinh nghiệm thất bại, hắn rốt cục thành công, khi tính đẩy ra cửa thí luyện, lại không được, thì ra cửa thí luyện cũng là một trong những thí luyện, nếu lực lượng không đủ sẽ không đẩy được, Mộc Linh Hạo tự giễu, ta quả nhiên cách em quá xa, Cảnh.
Nén lại lòng mình, hắn bắt đầu rèn luyện. Khô khan tu luyện, không ai bên cạnh, không gian vắng vẻ, cả tiếng thì thầm cũng không vẳng trả, tịch mịch là cảm giác đáng sợ, nuốt chửng lấy hắn.
Hắn hồi ức về cuộc đời của mình, để mình không lạc lối giữa tịch mịch, nhớ tới người hắn yêu nhất, vì gọi mình kiên trì. Sau đó hắn phát hiện, hắn không biết gì về Cảnh cả, không biết y thích ăn gì, thích màu gì, am hiểu gì, ngoại trừ Cảnh gần nhất hắn nhớ không nổi bất kỳ điều gì về Cảnh.
Cảnh rõ nhất trong đầu hắn, là sự thay đổi vào đêm đó, là tự tin trên bục giảng đại học Liên Bang, là cô đơn ở toà nhà nguyên soái, là tranh phong tương đối khi đánh cờ, là xinh đẹp để lộ thân thể giữa phòng tắm, là ưu nhã cất bước quanh yến hội, là sở hữu thân hình hắc ám ngồi trong nhà ấm, là vô tình giết người, là thống khổ phát hiện đối thủ ở trận đấu Mecha, là phẫn nộ đêm cùng ngày, là yếu đuối vì phản phệ mà té xỉu, là ngây thơ muốn che giấu chứng cứ, là nghiêm túc đi theo hắn thiếp thân bảo vệ, là cố ý chỉnh người, là lần đầu cười với hắn, là đạm mạc, là không cho hắn đến gần, là cường đại, là tàn nhẫn, còn có trong mơ, cho dù chỉ là ngẫm lại, hắn cũng có thể hưng phấn ở không gian vắng vẻ, nhớ về Cảnh gọi tên Cảnh, thật là hết thuốc chữa, tương tư nhập cốt. Nếu không nhờ chỗ ký ức này, nếu không phải vì Cảnh, hắn đã sớm điên ở cái nơi tịch mịch này rồi. Nhưng dù là vậy hắn có thể nhớ tới đều là Cảnh gần nhất, mà Cảnh trước kia, hắn nhớ không nổi. Cảnh, ta quả thật thất bại, nhưng ta sẽ không buông tha, ta yêu em.
Rốt cục hắn đẩy ra cửa thí luyện, mãnh thú thứ nhất, hắn thắng thảm, tứ chi đứt gãy, nội tạng tổn hại, máu chảy đầm đìa, không chết, hắn dùng chúng bò về hồ trị liệu, người Ốc Lam sẽ không thể mường tượng được Chiến Thần nguyên soái bọn họ xưng là mạnh nhất cũng chật vật như thế. Nằm trong hồ trị liệu, nhìn vết thương trên tay, hắn nhớ tới Cảnh ngày đó bôi thuốc cho hắn, động tác thành thạo, Cảnh, em từng có vết thương như vậy sao, từng chật vật như vậy sao, rồi mặc cho đau lòng vây bủa.
Trong lúc thí luyện, hắn không muốn sống, mỗi một lần đều gọi mình thương tích đầy người, vô cùng thê thảm, đây là trừng phạt dành cho bản thân, hắn bắt mình phải đau đớn hơn Cảnh.
Lần đó, mãnh thú giao thủ với hắn có lực lượng rất kỳ quái, khiến hắn nhớ lại cả đời rồi thấy được Cảnh ở một góc ký ức chưa từng để ý lật cũng lật không ra. Khi Cảnh chào đời nhỏ bé mà mềm mại, hắn không ôm, giờ hắn muốn ôm, cũng ôm không được, hắn chỉ có thể nhìn Cảnh trong trí nhớ bị Thủy Nhu ôm, bị cha ôm, bị Liệt ôm, bị người hầu ôm, người nhiều như vậy lại không có hắn, ánh mắt hắn chưa bao giờ dừng trên người Cảnh.
Hắn nhìn Cảnh hâm mộ hắn, chạy theo bước chân hắn, hắn không để ý, bàng quan ký ức hắn thấy rõ khi mình xoay người, Cảnh cô đơn thương tâm. Vươn tay muốn ôm Cảnh, nhưng không cách nào chạm được, chỉ có thể giữ tư thế ấy, nói xin lỗi, xin lỗi, Cảnh. Thấy y như vậy, oán hận đã từng, nếu có thể, hắn muốn giết chính mình.
Lúc mười tuổi, bị tra ra không có phản ứng U, Cảnh trong trí nhớ càng thiếu, hắn nhìn mình giao tranh ở trận đấu Mecha, chính vụ Liên Bang, cứ vậy nhìn, chờ Cảnh nhoáng lên mà qua. Rồi hắn thấy được Cảnh tự ti để tóc dài, đeo kính gọng đen, che khuất khuôn mặt, bi thương mặc người châm chọc, sau đó chết lặng. Nhìn Cảnh, kiên trì tập những động tác cơ sở khô khan, mà hắn đã từng chưa hề chú ý. Và hắn hiểu, nếu không có một trái tim kiên định, Cảnh tuyệt đối không thể có được lực lượng cường đại của ngày nay, thấy Cảnh trả giá như vậy, mồ hôi ướt đẫm xiêm y, đôi tay thậm chí rỉ máu, hắn muốn ngăn lại không thể, hắn cả tiếng gọi hắn đã từng liếc mắt, chỉ cần một cái, hắn đã từng sao sẽ nghe được, hắn chỉ có thể nhìn mình trong trí nhớ rời đi, hắn đau đớn, hối hận, nếu hắn sớm chú ý tới Cảnh, vậy Cảnh có phải sẽ không lãnh đạm và không tin hắn. Cảnh, ta sai mất em lâu lắm, bất quá còn kịp, ta sẽ quý trọng em, bảo vệ em, Cảnh, nhất định phải tin ta.
Kế năm mười tám tuổi, Cảnh yêu cầu một phòng thí nghiệm. Bàng quan, hắn chú ý tới sự thay đổi của Cảnh, đạm mạc nhìn mọi người, châm chọc xung quanh đã không thể thương tổn y, không thú vị bễ nghễ thế giới, núp ở góc không ai nhìn thấy, kéo ra nụ cười miệt thị. Cảnh, là từ khi đó em thay đổi sao? Không chạy theo ta nữa, không tín nhiệm người khác, em đã có thể ngạo thị đàn luân, coi rẻ chúng sinh.
Ký ức cứ thế đi tới ngày hắn chú ý Cảnh, hắn nhìn mình đối với Cảnh đầu tiên là hứng thú, dâng lên chinh phục dục, trò chơi vốn dự định, lại khiến hắn vạn kiếp bất phục, rơi vào vực sâu ái tình, trốn ư, không chỗ để trốn, nhận ư, cũng không buông tâm tính. Quả thật là thất bại, hắn như vậy sao có thể được đến tình yêu của Cảnh, không xứng nha.
Khi tỉnh lại từ trí nhớ, hắn tự giễu cười, vì cảm tạ mãnh thú khiến hắn phát hiện Cảnh mà mình không biết, hắn không giết nó, hắn đã có thể dễ dàng giết chết mãnh thú này.
Khó khăn lắm mới diệt sạch mãnh thú, hắn rốt cục mở ra cánh cửa cuối cùng, đáng tiếc thất bại, hắn biết hắn còn có chênh lệch với Cảnh, đè lại tâm tính, một lần nữa tĩnh tu. Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục đánh vỡ cánh cửa.
Ở thời khắc đầu tiên trở về thế giới, hắn thấy Cảnh đột nhiên xuất hiện, thấy thần sắc giật mình khó được của y, đằng đẵng thời gian, vô tận tưởng niệm và đau tiếc, hắn không biết phải biểu đạt ra sao, chỉ có thể ôm Cảnh, nói một câu, "Ta rất nhớ con, Cảnh." Cảnh, ta rốt cục đuổi kịp em.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro