Tự Nhất + Tự Nhị
Thâm Uyên Chi Liêm
Tác giả: Vô Thố Thương Hoàng
Thể loại: huyền huyễn, hiện đại, khoa huyễn, nhất thụ nhất công, phụ tử
Ghép đôi: Mộc Cảnh x Mộc Linh Hạo
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Văn Án
Ngăn trên đường chúng ta đi đều là tội không thể tha, cho nên giết không tha. Người phương nào có thể định tội chúng ta, chúng ta không có tội.
Y, vốn là phế vật trong mắt thế nhân, lần thứ hai trở lại nguyên điểm, y mạnh đến khiến thế nhân tuyệt vọng.
Hắn, là Chiến Thần mạnh nhất được thế nhân ca tụng, lãnh tâm lãnh tình, lại không ngờ sẽ yêu phải người hắn luôn coi thường, vạn kiếp bất phục.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
Tự Nhất | Khởi đầu
Đây là Địa Ngục, hồng liên chi hoả bùng cháy trên đất, kim loại nghiền nát khắp nơi, lửa còn có máu trải đầy khắp ngõ nhuộm cả nơi đây chỉ còn một màu. Thế giới này đã không có người sống, chỉ có thi thể... Đây là Địa Ngục.
"Vẫn chưa tìm được sao?" Ở Địa Ngục dĩ nhiên có tiếng người.
"Chỉ còn Cảnh." Giọng ôn nhuận đáp lại người trước.
Ở vùng đất nhuộm màu này, có ba người, quần áo màu đen, mái tóc màu đen, đó là màu sắc của Tử Thần.
"Y về rồi." Chất giọng hoa lệ nhìn cái bóng đen chạy nhanh tới nói.
"Sao rồi?" Đây là người đầu tiên, mái tóc đen tự do bay lượn trong gió đêm, như hắc vũ đoạ lạc. Đôi mắt đen phảng phất không thấy Địa Ngục, sạch sẽ nhìn người trước mắt, trên gương mặt tuấn mỹ khiến người hít thở không thông là nụ cười của Thần, nhìn như bi mẫn cũng là tuyệt đối vô tình lãnh mạc, y là sủng nhi của đêm, đế vương của hắc ám, y là Đế. Rafa, Ám Dạ Quân Vương.
Hắc y nhân tới trước mặt ba người, dưới mái tóc đen ngắn là gương mặt nhã nhặn, so kém cả ba tuấn mỹ, nhưng để lộ khí tức nghiêm cẩn của một vị học giả, bộ đồ màu đen trên người không có vẻ nặng nề, thoạt nhìn y thâm thuý hắc ám tựa như thâm uyên, có một thứ cảm giác cấm dục đặc biệt, y là Thâm Uyên Chi Liêm —— Mộc Cảnh, lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong không gian ra, "Tìm được rồi." Y nói với bọn họ.
Mái tóc quăn, gương mặt hoa mỹ là tạo hoá thiên vị, mặt, mũi, môi, tai, mỗi một chi tiết trên người đều là tinh điêu tế mài, mỗi một tiết điểm đều có vẻ cực kỳ hoa quý, thảm trạng đầy đất không ảnh hướng tới y, mỗi một động tác y đều ưu nhã, nhìn y như đang tham gia một yến hội ở cung điện hoa lệ, ưu nhã tàn khốc, Nhiễm Huyết Quý Công Tử Clovis. Byron. Heinrich. Y nhìn chiếc hộp tinh xảo trên tay Mộc Cảnh dùng chất giọng hoa mỹ nói "Đây là mảnh cuối cùng, thật không dễ a."
"Phải, là ràng buộc cuối cùng, nguyên điểm đã có thể khởi động." Đây là một người không nên xuất hiện, mái tóc đen chỉnh tề được buộc phía sau, ngũ quan tuấn tú, nụ cười ôn nhã, như xuân phong phất liễu; giọng nói là mưa nhỏ mặt hồ, thanh nhã đạm nhiên, ôn nhuận như ngọc, khiêm khiêm quân tử là ấn tượng đầu tiên mọi người dành cho y, đôi mắt kia thanh triệt, thế nhưng sâu trong đáy mắt có lãnh mạc vô tình như ba người khác, Tu La Quân Tử Thượng Quan Khiêm.
"Có cần phải vậy không?" Clovis. Byron. Heinrich hỏi.
Bốn người họ trong quá khứ xa xưa bị một số kẻ ở vị diện cao đẳng bắt làm vật thí nghiệm kéo vào Ma Phương chúng chế tác. Ma Phương, kiệt tác của vị diện cao đẳng, nó được đặt vào tất cả các nền văn minh xuất hiện ở các vị diện, khoa huyễn, ma pháp, võ hiệp, dị năng vân vân, kẻ bị kéo vào phải ở thời gian quy định học được tri thức văn minh nơi đây, sau đó tiến hành những cuộc săn bắn tàn khốc. Không gian thời gian (nguyên điểm) lúc bọn họ tới đều bị Ma Phương giam cầm, kẻ chết nguyên điểm sẽ bắt đầu khởi động, kẻ sống có thể trở về nguyên điểm, tất cả như khi tiến vào. Chúng nhất định không ngờ được, bốn vật thí nghiệm như họ sẽ cấu thành đồng minh, càng không ngờ được bọn họ có thể mạnh đến mức xé rách Ma Phương.
Nhưng mà, Ma Phương không hoàn toàn phá hủy, nó vỡ nát, mảnh vỡ rơi xuống các vị diện, nguyên điểm của bọn họ không quay tiếp. Nguyên điểm thế nào bọn họ không để ý, cho dù ngày sau bọn họ đã mạnh đến có thể trực tiếp chặt đứt sự khống chế của Ma Phương với nguyên điểm, nhưng bọn họ ghét cảm giác bị Ma Phương ràng buộc, cho nên bắt đầu tìm kiếm mảnh vỡ của nó ở các vị diện, hoàn nguyên Ma Phương, rồi triệt để giải thoát mình khỏi nó.
"Cứ xem như nghỉ ngơi." Đế. Rafa cười trả lời, "Cảnh, bắt đầu đi." Sau đó y lấy ra mảnh vỡ của mình.
Quá trình tìm kiếm không thể tốt đẹp, bọn họ bất chấp thủ đoạn, chọc không ít kẻ thù, bọn họ từng đào vong, hiểm tử hoàn sinh, mãi đến khi bọn họ có thể coi rẻ tất cả, cướp đoạt giết chóc vẫn chủ toàn trong sinh mệnh, bọn họ không e ngại tử vong, chỉ là mục tiêu lâu dài đã đạt thành, trên đời này ngoại trừ bọn họ còn có gì đáng để lưu ý?
"Nhờ ngươi, Cảnh." Thượng Quan Khiêm hữu lễ nói với Mộc Cảnh, giao mảnh vỡ cho y. Là hư không, bọn họ đã không còn mục tiêu, một thời gian rất dài bọn họ sẽ nhàm chán đây, nghỉ ngơi một hồi cũng tốt, có vài người ở nguyên điểm y đều đã quên, đáy mắt Thượng Quan Khiêm là rét lạnh băng lãnh.
Clovis. Byron. Heinrich hiểu ý Đế. Rafa, y không nói gì nhún vai giao mảnh vỡ cho Mộc Cảnh. Về thì về, bọn họ đã không thể thương tổn y, chán thật.
Mộc Cảnh gật đầu.
Bọn họ theo dòng thời gian đằng đẵng, chỉnh hợp khoa huyễn, ma pháp, vũ kỹ, dị năng với nhau, hình thành hệ thống độc thuộc về mình.
Mộc Cảnh đến từ thế giới khoa học kỹ thuật, chế tạo sửa chữa là y am hiểu nhất, binh khí của bọn họ đều đến từ tay y.
Clovis. Byron. Heinrich đến từ thế giới ma pháp, mị lực trời sinh còn có lời ăn tiếng nói bồi dưỡng ở nguyên điểm khiến y trở thành nhân viên ngoại giao tài vụ của bọn họ.
Thượng Quan Khiêm là thế giới võ hiệp, nội lực còn có hiểu biết kỳ lạ đối với thân thể và thực vật ở thế giới cũ giúp y trở thành bác sĩ.
Đế. Rafa là thế giới dị năng mạt thế, y lớn lên ở một thế giới tàn phá, không có đúng sai, chỉ có mạnh mẽ, tự do, y như vậy đối với những kẻ sống dưới đủ loại pháp luật và cái gọi là đạo đức như bọn họ có lực hấp dẫn kinh người, nó giúp y trở thành lãnh đạo của bọn họ, ở thế giới này bọn họ chỉ thừa nhận y, chỉ có Đế. Rafa có tư cách ra lệnh cho bọn họ.
Năng lực tính toán và phân tích đến từ thế giới khoa học kỹ thuật, cộng thêm tri thức từ các nền văn minh, Ma Phương rất nhanh bị Mộc Cảnh sửa xong, lơ lửng giữa không trung tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Sau đó bị cả bốn triệt để huỷ diệt.
Đứng giữa Địa Ngục, Đế. Rafa nói với ba người còn lại: "Nhớ kỹ, chúng ta là Vô Xá." Sau đó mở ra không gian trở về nguyên điểm.
Ngăn trên đường chúng ta đi đều là tội không thể tha, cho nên giết không tha. Người phương nào có thể định tội chúng ta, chúng ta không có tội.
"Nhớ liên hệ." Mộc Cảnh khó được cười nhẹ, cũng đi.
"Sau này gặp lại." Kế là Thượng Quan Khiêm.
"Đều đi cả rồi, nghỉ ngơi thôi." Clovis. Byron. Heinrich.
Cuối cùng thế giới này không còn sinh mệnh sống, chỉ có tiếng lửa không ngừng cháy, tiếng gió thổi hỗn loạn, bi thương không thôi.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
Tự Nhị | Ta đã trở về
Đây là phòng thí nghiệm của y, là quà sinh nhật mười tám tuổi y xin cha, đáng tiếc đối với y khi đó, những thiết bị tiên tiến nhất này đều chỉ có thể nói là vật trang trí, ngày hôm qua của rất lâu trước đây phòng thí nghiệm vừa được xây xong, ngày hôm nay của rất lâu trước đây cũng là ngày y nhập học y lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm, lại một khắc sau bị kéo vào Ma Phương. Kể đột nhiên xuất hiện trong phòng lấy tay khẽ vuốt mặt bàn, nhìn các thiết bị xung quanh, Mộc Cảnh lẳng lặng hồi ức.
Các nhà khoa học ở 500 trước đã kéo dài tuổi thọ của nhân loại đến 150 tuổi, thời kỳ trưởng thành không thay đổi, thời kỳ thành niên lại gia tăng, nhân loại ở tuổi 130 mới bắt đầu già yếu, sinh mệnh kéo dài, nhân loại ngày một nhiều, tài nguyên vốn eo hẹp càng thêm túng thiếu, nhân loại bắt đầu mở rộng về phía vũ trụ, 100 năm sau bọn họ thành công thành lập căn cứ tiến hành di dân ở Nguyệt Cầu, chính quyền Ốc Lam tinh cũng dần thống nhất, không lâu sau chính phủ Liên Bang thành lập. Lại thêm 100 năm, Liên Bang thành lập thành phố vũ trụ giữa Ốc Lam và Nguyệt Cầu —— thành Saphir, sự thành lập của nó kéo gần khoảng cách giữa Nguyệt Cầu và Ốc Lam, đồng thời vì vấn đề quyền sở hữu của nó, Nguyệt Cầu và Ốc Lam bắt đầu khắc khẩu, sau đó quyết liệt, cuối cùng chiến tranh bạo phát, Nguyệt Cầu và Ốc Lam còn có thành Saphir không hề có được không gian thở dốc trong chiến tranh, cuối cùng ở 70 năm trước, song phương không thể chiến nữa, quyết định hoà đàm với Liên Bang vào năm 312, Nguyệt Cầu độc lập, quyển sở hữu của thành Saphir chưa được xác định.
Hạch năng nguyên cỡ lớn dùng cho phi thuyền bị nhỏ lại, Mecha bắt đầu xuất hiện cấp tốc trở thành lực lượng chủ lưu trong chiến tranh. Quyền sở hữu của thành Saphir cuối cùng quy định vào điều ước hoà đàm, mỗi năm năm Nguyệt Cầu và Ốc Lam sẽ cử hành trận đấu Mecha ở thành Saphir, chính phủ và nhân sĩ dân gian hai bên đều có thể tham dự, tinh cầu tương ứng của người đạt được vòng nguyệt quế sẽ sở hữu thành Saphir năm năm. Trải qua chuyện này, Mechanic trở thành ngành nghề được hoan nghênh nhất trên thế giới, Mecha cũng thành chi lực lượng vũ trang lớn nhất. Không riêng là trận đấu Mecha ở Saphir năm năm một lần, chỉ cần là trận đấu Mecha, thậm chí quyết đấu của Mechanic đều khiến nhân loại điên cuồng. Trở thành Mechanic là giấc mộng của mỗi người, thế giới này là thế giới của Mecha, thần tượng của nó là Mechanic, đặc biệt là người đạt được vòng nguyệt quế ở trận đấu Mecha ở Saphir, đó là Mechanic số một, thần tượng để thế nhân cuồng nhiệt.
Mộc Linh Hạo cha y, người đàn ông ba lần chiếm được vòng nguyệt quế của trận đấu Mecha ở Saphir, quán quân ba lượt xưa nay chưa từng có, được vinh dự là người mạnh nhất thế giới, nguyên soái chính phủ, trưởng quan tối cao của bộ đội Mecha Liên Bang Ốc Lam, sở hữu xưng hào "Chiến Thần". Hắn sinh ra ở danh môn, anh tuấn hoàn mỹ, khiến phụ nữ điên cuồng mê luyến, lại lạnh lùng vô tình. Năm mười bảy tuối, cưới Thuỷ Nhu làm vợ, sinh được đứa con trai là Mộc Cảnh. Khiến vô số kẻ ái mộ tan nát cõi lòng.
Một Linh Hạo không yêu mẹ Thuỷ Nhu. Năm đó, mẹ y là con của chiến hữu đã chết của Mộc lão gia tử, được lão gia tử nuôi lớn, mẹ từ nhỏ thích cha. Bên cha có rất nhiều người đàn bà, chưa từng chạm vào mẹ, lần đó là cha say rượu xảy ra quan hệ với mẹ, lại không ngờ chính vào lúc đó mẹ có y. Cha không biết sự tồn tại của y, mẹ định lén sinh y ra, ai biết Mộc lão gia tử bị bệnh, hay sự tồn tại về y, nghiêm lệnh cha cưới mẹ, lão gia tử không sống được thêm bao lâu, cha nghe theo. Lão gia tử chỉ kịp nhìn y một cái sau khi sinh, đã mỉm cười ra đi. Thân thể mẹ yếu ớt, sau ngày đầy tháng của y cũng qua đời.
Y không di truyền bề ngoài xinh đẹp của cha và mẹ, càng không di truyền thiên phú của cha, cha là lạnh lùng, cho dù y là con cũng không để ý bao nhiêu, y vì có được sự quan tâm của cha đã từng cố gắng, đáng tiếc thất bại, đặc biệt khi một đứa con khác của cha xuất hiện. Em trai y Mộc Lỗi, mẹ Mộc Lỗi là một trong số những người đàn bà cha từng có, Trần Lâm, biết mẹ qua đời bà dẫn Mộc Lỗi chỉ nhỏ hơn y nửa tháng tới tìm cha, bắt cha cưới bà, không hề ngờ được cha cưới mẹ chỉ vì có một người cầu xin, vợ chồng xưa nay chưa bao giờ là thứ hắn muốn. Trần Lâm không hết hy vọng, lưu lại làm một trong số những tình phụ của cha, vẫn chờ bảo toạ Mộc phu nhân thuộc về bà, vì bà có một đứa con kế thừa thiên phú của Mộc Linh Hạo. Đúng vậy, Mộc Lỗi kế thừa thiên phú của cha, cũng vì vậy giữa hai người, đôi khi cha sẽ nói với Mộc Lỗi một câu, "Không sai." Cũng là câu này, y chưa từng có. Mười tám năm chưa từng được thừa nhận, từng không cam lòng, từng cố gắng, thế nhưng không chiếm được. Rồi y vào đại học Liên Bang, y buông tha trở thành Mechanic, y quyết định đi một con đường khác, y mệt rồi. Cho nên, y xin cha một phòng thí nghiệm.
"Đinh đinh..." Tiếng truyền tin trong phòng thí nghiệm cắt ngang suy nghĩ của Mộc Cảnh, y ấn nghe, chất giọng xa lạ hữu lễ: "Cảnh thiếu gia, đã tới giờ, xin hỏi ngài chuẩn bị xuất phát sao?"
"Ta qua ngay."
"Dạ."
Đeo lên chiếc kính gọng đen, thấu kính bị cải tạo khiến người không thấy rõ phía sau, che lại hắc ám như thâm uyên sâu dưới đáy mắt, còn có một thân khí tức nhã nhặn nghiêm cẩn, y giờ không phải Thâm Uyên Chi Liêm giết chóc vô số vị diện, y là Mộc Cảnh, một người âm trầm, trưởng tử của Mộc Linh Hạo, phế vật không nên thân trong mắt thế nhân. Phất tay, một bóng người tuấn mỹ mờ ảo xuất hiện, "Raphael, sửa lại phòng thí nghiệm, ta không cần những thứ lạc hậu, tài liệu trong không gian tùy ngươi sử dụng, khi về ta muốn thấy phòng thí nghiệm chân chính thuộc về ta."
"Tuân lệnh, chủ nhân của ta." Raphael ưu nhã đáp lại. Hắn là kiệt tác Mộc Cảnh sáng tạo, IS tiên tiến nhất vị diện, như ba hệ thống khác của các vị đại nhân Vô Xá, bất luận là tính năng hay gì Ma Phương đều không thể so sánh.
Đẩy cửa, mở ra lòng bàn tay đón nhận ánh dương buổi sáng, sau đó siết chặt, khoé miệng thoáng giơ lên: "Ta đã trở về. Thế giới này có nên phá vỡ không?" Tiếng cười là coi rẻ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro