013 ~ 015
Tu La Quân Tử
☆ 013
Quân cờ trên bàn trắng đen phân rõ, kẻ không hiểu cờ nhìn không ra thắng bại, nếu đếm, sẽ phát hiện được số mắt của đen và trắng bằng nhau, thế nhưng trong mắt kẻ hiểu cờ, quân đen thua rồi, thua rất thảm.
La thái y một lần nữa khiếp sợ nhìn Thượng Quan Khiêm, mỗi một bước của Quân Hành Tuyệt đều không sai, bố cục cao siêu, cho dù là lão tới đánh, thắng bại cũng rất khó nói, Quân Hành Tuyệt kỳ phong là giỏi về dùng thế, mỗi một quân cờ hắn đều có thể lợi dụng, hơn nữa kỳ của Quân Hành Tuyệt đứng đầu về mặt đại cục và chiến lược, lão và Phượng Cửu cũng phải thừa nhận, ở điểm này, bọn họ không bằng, hiện tại bọn họ và Quân Hành Tuyệt đánh cờ rất khó thắng, một ngày sai một bước, thế công của Quân Hành Tuyệt sẽ liên miên không dứt, quân cờ nhìn như râu ria đều trở thành tiến công hữu lực.
Mà nay Quân Hành Tuyệt thua, thua rất thảm, lão tới đánh cũng là kết cục như vậy. Lão không rõ, sao lại thua, kỳ của Thượng Quan Khiêm không có bóng khuất, không có bẩy rập, thậm chí tiến công cũng không có, chỉ là đặt quân cờ lên bàn, lung tung để xuống, ban đầu, lão còn cho rằng nhiều năm như vậy Thượng Quan Khiêm chỉ học y, bằng không sao có y thuật giỏi đến nhường ấy, cho nên kỳ như thuở bé, đông một chút, tây một chút, chậm rãi bán cờ bắt đầu rõ ràng, mỗi một cái bẫy của Quân Hành Tuyệt hiển lộ, thế nhưng bị những quân cờ rải rác hóa giải, bất động thần sắc, đơn giản như vậy, thậm chí Quân Hành Tuyệt sử dụng sát chiêu cũng không thể thế, vô dụng.
Bàn cờ này đánh khiến người rất khó chịu, phải, khó chịu, một bàn cờ không có sát khí, không có tiến công, kỳ mềm mại, khiến người nghẹn khuất. Cho dù là lão đánh cờ, cũng biết tiến công ăn quân cờ của đối phương, mà bàn cờ này không một quân cờ bị ăn. Thế nhưng nó thua, vì tất cả bẩy rập và sát chiêu đều vô dụng, đánh tiếp cũng không ý nghĩa.
"Ta thua." Quân Hành Tuyệt thừa nhận mình thua, từ bàn cờ này, hắn nhìn không ra tính cách Thượng Quan Khiêm, bất động thần sắc, kỳ phong ôn nhuyễn, thế nhưng hết lần này tới lần khác hóa giải tất cả thế tiến công của hắn, khiến an bài của hắn đều thành vô dụng.
"Đa tạ." Thượng Quan Khiêm mỉm cười thu dọn quân cờ, Quân Hành Tuyệt kỳ lực không sai, đánh tiếp, mũi nhọn y ẩn giấu sẽ ra khỏi vỏ, kỳ của y không phải ôn nhuyễn, đánh tiếp, quân cờ của Quân Hành Tuyệt sẽ chịu toàn diệt, đáng tiếc bọn họ nhìn không thấy, bọn họ chỉ thấy y hóa giải bẩy rập thế tiến công của Quân Hành Tuyệt, mà không phát hiện, sát khí sắp hé lộ.
"Thượng Quan công tử kỳ tài cao thâm." Quân Hành Tuyệt cũng thu dọn, đối với kỳ nghệ của mình, Quân Hành Tuyệt là kiêu ngạo, vì đó là tổ gia gia đều tán dương, thế nhưng giờ hắn thua, thua không cam lòng, kỳ không hề có thế tiến công, sao có thể thua cam lòng.
"Chúng ta đánh thêm ván nữa."
"Được." Thượng Quan Khiêm đáp ứng, bao nhiêu lần đều vậy.
Lần này Thượng Quan Khiêm chấp hắc, Quân Hành Tuyệt chấp bạch. Bàn trước Quân Hành Tuyệt vì Thượng Quan Khiêm đông một chút, tây một chút có chút khinh thường, bàn này, hắn thu hồi tâm tính đó, nghiêm túc lo lắng, mỗi một bước đều thâm tư thục lự, đánh rất chậm.
La thái y ngồi thẳng lại, nghiêm túc nhìn nước cờ, trà cũng buông xuống.
Gần tới trưa, hạ nhân tới báo dùng bữa, Đỗ Thành ra gặp, hỏi khi nào, cũng tỏ ý nhỏ giọng chút.
"Phượng công tử, La thái y, dùng bữa trưa xong lại đánh." Đánh xong nước cờ Thượng Quan Khiêm mở miệng nói với Quân Hành Tuyệt và La thái y trầm mê vào ván. Đổi lấy ánh mắt cảm kích của Đỗ Thành, phải biết, hắn đang phiền não làm sao báo cho chủ tử đang trầm mê đâu, Thượng Quan công tử thật là người tốt.
"Tốt." Nghe được lời Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt nhìn sắc trời, đã trưa rồi.
Nghe Quân Hành Tuyệt đáp, Đỗ Thành vội gọi hạ nhân bưng bữa trưa tới.
Hạ nhân huấn luyện đầy đủ, dọn bàn, La thái y nhìn chằm chằm vào bàn cờ, gọi hạ nhân cẩn thận, đừng rung, quân cờ không thể lệch vị.
Quân Hành Tuyệt ăn cháo trắng thức ăn chay đã chuẩn bị tốt, thế nhưng ăn không yên lòng, một lòng nghĩ nước tiếp theo phải đánh thế nào, lần đầu tiên hắn đánh cờ trầm mê như vậy, cẩn thận như vậy, thậm chí tổ gia gia cũng không thể khiến hắn làm thế.
Thượng Quan Khiêm ăn rất thong thả, động tác ưu nhã, khiến gương mặt tỳ nữ hầu hạ đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn nhiều, vốn cho rằng chủ tử của mình đã là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, thật không ngờ, vị công tử này không hề thua kém, thậm chí nhiều mấy phần thân cận, nếu có thể được một vị quân tử ôn nhuận như vậy ưu ái, đó là tam sinh hữu hạnh, ai nha, các nàng đều nghĩ gì.
Giải quyết bữa trưa xong, hạ nhân lại bưng bàn cờ lên, lui xuống.
Nghĩ thêm một hồi, Quân Hành Tuyệt đánh một nước, La thái y nhìn gật đầu, tốt, nước này tốt, sau đó chờ Thượng Quan Khiêm ứng đối, vẫn là ung dung đáp trả, nhìn không rõ, quả thật nhìn không rõ, lần này có lợi gì. La thái y cau mày. Biểu tình trên mặt theo quân cờ biến hóa mà biến hóa.
Bàn cờ này đánh hai canh giờ, cũng như bàn trước, không có tiến công, bẩy rập và sát chiêu đều bị hóa giải, thế nhưng lần này Quân Hành Tuyệt không chịu thua, hắn đánh tiếp.
Thượng Quan Khiêm theo, mũi nhọn sắp để lộ, Quân Hành Tuyệt hãy nhìn kỹ đi.
Lại đánh vài nước, sắc mặt Quân Hành Tuyệt đã xấu xí, La thái y cũng ngưng trọng, thậm chí Đỗ Thành không hiểu cờ đều cảm giác được gì, khiến tóc gáy người dựng thẳng.
Kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô tình, tất cả quân cờ chặn đường đều bị giết chết, không chút lưu tình. Trên bàn cờ, mục đen ngày càng nhiều, mục trắng lấy tốc độ gọi người kinh khủng giảm bớt, không cần đánh nữa, thảm bại.
"Ta thua." Quân Hành Tuyệt gian nan nói, hắn thua tâm phục khẩu phục, sát khí sắc bén như vậy, quân cờ mũi nhọn tất lộ, sao có thể không thua. Kiêu ngạo hắn lần đầu tiên thất bại, bại đến triệt để.
La thái y cũng trầm mặc, giấu diếm mũi nhọn tốt như vậy, không động thì thôi, động thì chém tận giết tuyệt, kỳ rất độc. Cái gì mềm mại, kỳ này rất sắc bén.
"Đa tạ." Thượng Quan Khiêm thu dọn quân cờ, nói với Diêm La, "Diêm La, bắt đầu chuẩn bị."
"Dạ, chủ nhân." Trầm mặc hồi lâu Diêm La, rốt cục lên tiếng.
"Phượng công tử, ta đi chuẩn bị đợt trị liệu tối nay, tối nay cũng xin đừng ăn gì. Cáo từ." Thượng Quan Khiêm nói xong, đã dẫn Diêm La đi.
"Đỗ Thành, ngươi đi theo." La thái y mở miệng dặn Đỗ Thành.
"Dạ." Đang khó xử Đỗ Thành nghe được lời La thái y, vội chạy theo, hắn không biết mình có nên ở lại không, tình huống của chủ tử không tốt, nhưng hắn có thể làm gì.
"Trẫm thua." Đối với La thái y nhìn mình lớn lên, giao hảo cùng tổ gia gia, Quân Hành Tuyệt không che giấu sự thất lạc.
"Hoàng thượng, thua rất triệt để." La thái y nhìn hoàng thượng lớn lên, sao không biết hoàng thượng kiêu ngạo cỡ nào, hoàng thượng thiên phú xuất chúng, bất luận là học thức, đánh cờ, hay võ công, đều học nhanh hơn mọi người, lớp đồng lứa, không ai sánh bằng hoàng thượng, cho nên hoàng thượng không có bằng hữu, năng lực của hoàng thượng đã định trước không đồng lứa nào có thể trở thành bằng hữu của hắn, trong mắt hoàng thượng, đồng lứa thua kém nhiều lắm, mà đồng lứa kiến thức được thiên phú của hoàng thượng cũng sẽ tự ti, vậy có thể nào giao bằng hữu, cộng thêm thân phận. Lần đầu tiên, hoàng thượng thua thảm như vậy.
"Đúng vậy." Quân Hành Tuyệt che lại đôi mắt, từ nhỏ đến lớn, sư phụ dạy hắn đều nói hắn là kỳ tài tuyệt thế vô song, tổ gia gia và hoàng thúc nói vậy, La thái y cũng nói vậy, bản thân hắn cho rằng lớp đồng lứa tuyệt đối không ai có thể sánh với mình, thế nhưng hắn thua, thua cho một người tuổi tác xấp xỉ hắn, tuy chỉ là đánh cờ, thế nhưng hắn thua rất triệt để, nhiều năm kiêu ngạo nháy mắt bị đánh nát.
"Hoàng thượng, lão thần vẫn cho hoàng thượng là kỳ tài, nhưng Thượng Quan công tử không kém, luận y thuật, lão thần tự nhận không bằng Thượng Quan công tử, luận kỳ nghệ, lão thần nghĩ cả Phượng tông sư cũng không thắng được. Hoàng thượng thua không oan." La thái y an ủi.
"Trẫm biết, Thượng Quan Khiêm kỳ lực cao, thiên hạ tuyệt vô, khi đối mặt tổ gia gia, trẫm cũng không vô lực vậy, bất luận là y hóa giải bố cục của trẫm, y vận dụng sát chiêu, hay y để lộ mũi nhọn, trẫm đều phải run rẩy." Quân Hành Tuyệt nhớ tới mũi nhọn không chút lưu tình kia, biểu tình rất khó coi, hắn không phải kẻ chưa từng thấy tử vong máu tươi, chết trên tay hắn tuyệt đối không ít, trong triều, hắn hạ lệnh xử tử bao nhiêu, ba vị hoàng huynh tranh vị với hắn là hắn hạ lệnh xử tử, năm ấy hắn không đến mười lăm, có bao nhiêu lão nhược phụ nhụ, hắn hạ thánh chỉ đã chết, khi du tẩu giang hồ, hắn cũng giết không ít. Thế nhưng mũi nhọn Thượng Quan Khiêm lộ ra, đó là không có bất luận ràng buộc gì, sát ý không màn. Thượng Quan Khiêm, nguy hiểm.
La thái y cũng nhớ lại mấy nước cuối cùng, sắc mặt ngưng trọng.
"Thượng Quan Khiêm, là người như thế nào?" Quân Hành Tuyệt thì thào, rõ ràng bề ngoài ôn hòa vô hại, thế nhưng hắn từ trong kỳ của y thấy được quyết tuyệt vô tình.
"Hoàng thượng, tối thiểu y hiện tại không hại ngài, không phải sao?" La thái y suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra chân tướng.
"Phải." Nghĩ tới hành động của Thượng Quan Khiêm, y ôn hòa, nhưng đạm mạc, cho dù là kỳ của y có quyết tuyệt vô tình, cũng ở cuối cùng mới xuất hiện, không đến vạn bất đắc dĩ, y sẽ không vận dụng, là hắn không cam lòng muốn đánh đến cùng, y mới rút ra mũi nhọn, không chút lưu tình chém giết. Thượng Quan Khiêm chỉ có thể là bạn, không thể là địch, bằng không y sẽ như kỳ của mình, không chút lưu tình. "Y sẽ là kẻ địch sao?" Quân Hành Tuyệt lại thì thầm.
"Hoàng thượng... cựu thần, quen với Thượng Quan công tử." La thái y nghe được lời cuối của Quân Hành Tuyệt, nghĩ một hồi, rốt cục nói, năm đó hoàng thượng đăng cơ máu chảy đã đủ rồi, ba vị hoàng tử kia lão tiếp xúc không nhiều, cho dù bọn họ mưu phản, nhưng cũng là huynh đệ, lão không tán thành hành động trảm thảo trừ căn của hoàng thượng, hoàng thượng có thể như tiên hoàng đối Thượng Quan Khiêm, biếm làm thứ dân.
Lúc này, nhất định không thể khiến đôi huynh đệ này tự giết lẫn nhau.
...
Tu La Quân Tử
☆ 014
Nghe được lời La thái y, Quân Hành Tuyệt để lộ quân vương uy nghiêm, thất lạc và thất bại đều biến mất, trong mắt chỉ có khôn khéo. "Nói." Chỉ là một chữ đã thẩm thấu uy nghiêm vô tận.
"Hoàng thượng, lão thần đã đáp ứng Thượng Quan công tử sẽ không nói." Trước uy áp như vậy, La thái y đứng vững.
Nhướng mày nhìn La thái y, Quân Hành Tuyệt không hỏi thêm, tính cách La thái y hắn biết, đáp ứng nhất định sẽ làm được, đây là phẩm đức của La thái y, cũng là nguyên nhân lão khiến người yên tâm.
"Hoàng thượng, y và hoàng thượng gặp nhau chỉ là ngoài ý muốn, y không có địch ý với hoàng thượng." Điểm này La thái y có thể khẳng định, đôi huynh đệ này cũng là duyên phận, nếu không có cơn dông ngày đó, nếu không phải vừa vặn ở trước cửa Thượng Quan Khiêm, bọn họ sẽ bỏ lỡ nhau, tất cả đều là thiên ý, để bọn họ gặp lại, còn để Thượng Quan Khiêm trị độc của hoàng thượng. Lão đôi câu tán gẫu với y, oán có, nhưng không phải hận, bằng không y sẽ không ở lại dân gian nhiều năm không về, là không biết đối mặt thế nào đi, chuyện năm đó, hoàng thượng không có trách nhiệm, là hận, y đã sớm thu hồi thân phận, tham dự tranh loạn. Hài tử kia vẫn là thiện lương.
Quân Hành Tuyệt cẩn thận ngẫm lại, không sai, hắn và Thượng Quan Khiêm gặp nhau chỉ là ngoài ý muốn, hắn cũng may mắn gặp được một người có thể giải độc cho mình, y thuật như Thượng Quan Khiêm, muốn danh dương thiên hạ không phải khó, y lại vẫn không tiếng tăm gì, danh, không phải Thượng Quan Khiêm muốn. Lợi, nếu Thượng Quan Khiêm bán ra tiên trà như Địch Trần, lợi khẳng định cuồn cuộn không dứt, mà y chỉ tự hưởng dụng, không cần danh, không cần lợi, quyền thế đâu? Ngẫm lại hình tượng quân tử ôn nhuận của y, người như vậy sẽ muốn quyền thế? Có thể nói, Thượng Quan Khiêm căn bản vô cầu.
"Ngươi nói cho y thân phận của trẫm?" Quân Hành Tuyệt hỏi.
"Ôi chao, Thượng Quan công tử đã biết." La thái y hàm hồ, Thượng Quan Khiêm biết, nhưng đó là tự nhìn ra, lão không nói, lão cũng không thể nói cho hoàng thượng, lấy sự khôn khéo của hoàng thượng rất dễ phát hiện gì, sau đó đoán được thân phận của y, dù sao trà trộn nhiều năm trong cung, kỹ xảo ngôn ngữ lão vẫn biết.
"Biết thân phận của trẫm, còn để trẫm thua thảm vậy, lá gan của Thượng Quan Khiêm thật lớn." Quân Hành Tuyệt cười, thú vị, Thượng Quan Khiêm, kẻ biết thân phận trẫm, đánh cờ với trẫm đều nơm nớp lo sợ, sợ thắng trẫm, ngoại trừ tổ gia gia, hoàng thúc và La thái y, ngươi là người đầu tiên dám.
La thái y bên cạnh vuốt râu cười, lão nhìn ra được, hoàng thượng đã đi ra từ thất bại, cũng càng hiếu kỳ với Thượng Quan Khiêm, vậy là tốt, có thể để đôi huynh đệ này trở thành bằng hữu là tốt.
La thái y sẽ không biết, dự định của lão là tốt, thế nhưng hiện thực sẽ không ấn ý đồ của lão mà đi, phát triển đến cuối cùng, khiến lão vô lực, rồi nhớ lại, ban đầu có phải chỉ nên để bọn họ sát vai mà qua. Ai, thiên ý.
"La thái y, Thượng Quan Khiêm là ai, trẫm không truy cứu, hy vọng ngươi đừng cô phụ tín nhiệm của trẫm." Quân Hành Tuyệt nói với La thái y, trong lời có cảnh cáo.
"Hoàng thượng yên tâm, nếu có một ngày, Thượng Quan công tử làm ra chuyện bất lợi với hoàng thượng, hoàng thượng muốn xử tử lão thần, lão thần cũng không câu oán hận." La thái y kiên định nói, lão tin tưởng hài tử dịu ngoan kia, cho dù hiện tại lão đã nhìn không rõ.
"Lui đi." Quân Hành Tuyệt nói, đối với Thượng Quan Khiêm, hắn đã quyết định, y có tư cách trở thành bằng hữu, tịch mịch nhiều năm như vậy, giao một bằng hữu cũng không sai, chỉ cần Thượng Quan Khiêm không phản bội trẫm, trẫm sẽ vẫn coi ngươi là bằng hữu.
...
Buổi tối, trăng tỏ sao thưa, phòng Quân Hành Tuyệt sáng ngời ánh nến, mùi thuốc nồng đậm, phía sau bình phong sơn thủy, đặt hai cái dục dũng, một cái đổ đầy không phải nước nóng, mà là nước thuốc màu nâu, rải trên mặt nước không phải cánh hoa, mà là dược liệu cắt sẵn. Một cái khác tạm thời để trống.
Dựa theo lời dặn của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt cởi trần ngâm mình vào nước. Hạ nhân đã lui ra, đừng hầu ngoài phòng, chỉ chờ nghe gọi, La thái y ở bên kia bình phong, Diêm La đang nhìn hỏa hậu, thuốc cần nấu rất nhiều, La thái y tính đi hỗ trợ, Diêm La ngăn lại, lãnh túc nói, ngươi không hiểu. Khiến La thái y giận đến chòm râu vểnh lên, phải biết lão là đương đại danh y, quát nói, y thuật của chủ tử ngươi là ta vỡ lòng. Quân Hành Tuyệt nghe vậy, mới biết thì ra hai người còn có ngọn nguồn này, Thượng Quan Khiêm lại không nói gì, Quân Hành Tuyệt biết hay không, không liên quan gì tới y. Diêm La lãnh túc đáp lại, y thuật của chủ nhân cao hơn ngươi. La thái y ngậm miệng, lửa giận không biết phát thế nào, sự thật khiến người không thể phản bác. Sao lão sẽ cho rằng Diêm La không sai, kẻ này không kính lão.
Thượng Quan Khiêm đứng bên dục dũng, dặn Diêm La rót vào nước thuốc đã chuẩn bị tốt.
"La thái y nói Thượng Quan công tử biết thân phận trẫm." Quân Hành Tuyệt nhìn Thượng Quan Khiêm, không buông tha bất luận biểu tình biến hóa gì.
Thượng Quan Khiêm nhìn thoáng La thái y ngoài bình phong, từ hành động rụt cổ của La thái y, có thể thấy lão chột dạ.
"Biết thì sao?" Thượng Quan Khiêm bâng quơ, Quân Hành Tuyệt là thân phận gì đâu liên quan tới y?
"Trẫm là hoàng đế, thiên hạ chi chủ." Giọng Quân Hành Tuyệt se lại, mang theo đế vương uy nghiêm.
"Ta biết." Chỉ là một đế vương nho nhỏ, nắm giữ một quốc gia nho nhỏ. Cho dù quốc gia này là quốc gia lớn nhất ở thế giới này, trong mắt y bất quá là tồn tại nhỏ bé, chỉ cần thoáng dùng sức là có thể hủy diệt.
"Ngươi không sợ trẫm." Quân Hành Tuyệt khôi phục chất giọng chây lười, khẳng định nói.
"Hoàng đế và bình dân, không khác gì trong mắt ta." Không khác, đều là con kiến hôi.
"Ngươi rất đặc biệt." Quân Hành Tuyệt nói, bình đẳng đối xử mọi người, không sợ hoàng quyền, hắn lần đầu tiên thấy được người như thế.
"Ngươi là người đầu tiên nói vậy." Thượng Quan Khiêm đáp, đồng bạn của y sẽ không nói vậy, vì bọn họ hiểu nhau, đặc biệt, đó là với người không biết. Đối với kẻ địch, bọn họ không có đặc biệt, chỉ có một danh từ, Tử Thần.
"Trẫm, không có bằng hữu." Quân Hành Tuyệt cảm khái, "Thân phận của trẫm, khiến trẫm không có," Đế vương là tịch mịch, hắn xưa nay vẫn rõ, nhưng ngồi ở vị trí kia, hắn cũng muốn có một người có thể tâm sự, yên tâm tán gẫu, tổ gia gia và hoàng thúc có thể để hắn làm vậy, đáng tiếc, tịch mịch vẫn còn. Đại thần trong triều, căn bản không thể, một ngày thành cận thần, bọn họ sẽ muốn càng nhiều, gọi người phiền lòng. Hậu cung phi tử đông đảo, thế nhưng không một ai làm hắn muốn tâm sự, các nàng nói yêu hắn, nhưng hắn không yêu các nàng.
Tổ gia gia nói hắn vô tình, mẫu hậu của hắn, vì yêu vào cung, buông xuống kiêu ngạo, cùng người cộng thị nhất phu; phụ hoàng của hắn vì yêu đổi tính, ngoảnh mặt với hậu cung giai lệ, độc sủng một người. Hắn không giống bất luận người nào trong bọn họ, trái lại vô tình, nô đùa lòng người, là vì tịch mịch, hắn luôn trêu chọc nữ nhân mình thấy hứng thú, khiến các nàng đơn giản yêu hắn, rồi lại vắng vẻ. Yêu, thì ra dễ dàng như vậy, rất đơn giản, nhìn nữ nhân vì hắn si cuồng, vì hắn tranh đấu, hắn chỉ thấy thú vị, yêu là tồn tại, nhưng hắn không có. Ngồi ở vị trí kia, cao cao tại thượng, mắt lạnh nhìn người phía dưới, là tôn quý, cũng là tịch mịch. Có lúc hắn muốn có một người có thể cùng nhau vui cười, đáng tiếc hắn không có.
"Thiên phú của trẫm khiến trẫm không có bằng hữu." Hắn du tẩu giang hồ, giấu diếm thân phận, quen biết nhiều người, nhưng bọn họ đứng trước thiên phú vũ lực của hắn, luôn có chênh lệch, sau đó xa cách, vì bọn họ tự ti, cũng vì hắn khinh thường. "Ngươi là người đầu tiền khiến trẫm thua triệt để, trẫm muốn làm bằng hữu với ngươi."
"Ta cũng không có bằng hữu." Nghe được lời Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm hiểu, nhưng không đồng tình, trong lòng cũng không có bất luận dao động gì, Quân Hành Tuyệt là một người không liên quan tới y, chỉ là vậy, y sẽ đáp lại, nhưng trong trái tim y, không có vị trí của hắn, không hề có.
"Thượng Quan công tử, không giống người không có bằng hữu." Quân Hành Tuyệt rất ngoài ý muốn. "Vậy đề nghị của ta Thượng Quan công tử đáp ứng?"
"Tốt." Đề nghị của Quân Hành Tuyệt ở trong lòng Thượng Quan Khiêm chỉ là một thứ thủ đoạn, một trò chơi lôi kéo, nên y đáp ứng. Bằng hữu là dùng để lợi dụng, cho nên y không tin bằng hữu, y chỉ có đồng bạn. Năm đó ở Ma Phương gặp được bọn Đế, khi Đế đưa ra lời mời, cả ba tuy rằng đáp ứng, nhưng lơ đểnh, y, Clovis còn có Cảnh vẫn duy trì hoài nghi, nhưng trải qua nhiều lắm, tín nhiệm bắt đầu tồn tại, buông xuống cảnh giác, tới gần lẫn nhau, quả thực là kỳ tích, bọn họ không phải bằng hữu, bằng hữu rất giá rẻ, bọn họ là đồng bạn. Đế sau cũng thừa nhận, bắt đầu là xuất phát từ lợi dụng, bọn họ không để ý, vì bọn họ khi đó ai từng tin qua nhau.
"Vậy, ngươi gọi trẫm Tuyệt đi, trẫm sau này gọi ngươi Khiêm." Quân Hành Tuyệt nghĩ một chút nói, trở thành bằng hữu, phải trước gọi tên, công tử tới công tử lui, có vẻ xa lạ.
"Tuyệt." Thượng Quan Khiêm gọi một tiếng.
"Khiêm." Cái tên từ trong miệng Thượng Quan Khiêm, như một dòng nước ấm chảy dọc nội tâm, cảm giác tịch mịch đã biến mất, buột miệng thốt lên tên Khiêm, có gì đó tuôn trào, hắn không kịp nhận ra, đã nghe Khiêm bảo Diêm La rót nước thuốc vào.
"Trẫm tạm thời không hồi cung, Vận Thành này, ta vẫn chưa đi thăm hết, Khiêm cùng ta thế nào?" Quân Hành Tuyệt đề nghị.
"Ta tới đây lâu vậy, rất hiếm khi ra ngoài, Vận Thành có gì cũng không rõ lắm." Thượng Quan Khiêm nói, đối y mà nói, thế giới này không có gì đáng giá để xem, phân nửa thời gian y vẫn ở trong nhà, uống trà, viết chữ, vẽ tranh, đàm cầm, như mẫu hậu năm đó dạy, bồi dưỡng tâm hồn, thế nhưng khác rồi, hắc ám từ lâu hòa hợp một thể với y, cho dù y làm như vậy, cũng kìm không được xao động. Nếu không phải Quân Hành Tuyệt ngoài ý muốn xuất hiện, giờ giang hồ và thiên hạ sẽ như thế nào.
"Vừa lúc, chúng ta cùng đi dạo." Khi nói từ chúng ta, Quân Hành Tuyệt một lần nữa cảm giác được một luồng ấm áp lướt qua, cảm giác này tốt, chúng ta, trẫm thích từ này.
"Được." Thượng Quan Khiêm đáp ứng, vẻ mặt ôn hòa, khiến người nhìn không ra nội tâm y căn bản không hề dao động, tâm như chỉ thủy.
Ngoài bình phong, La thái y nghe hai người tán gẫu, thầm cảm động, vậy là tốt, hai người vậy là tốt, một người từ nhỏ tịch mịch, một người chịu qua khổ cực, ông Trời có mắt, để bọn họ gặp nhau ở đây, hy vọng từ nay về sau, bọn họ có thể sống thật vui vẻ, có thể tương thân tương ái.
...
Tu La Quân Tử
☆ 015
Ngày giải độc thứ ba, La thái y bắt mạch cho Quân Hành Tuyệt, khó mà tin được độc đã được giải hết, thậm chí điều dưỡng cũng không tất yếu, toàn diện khôi phục sự khỏe mạnh.
Thượng Quan Khiêm bị Quân Hành Tuyệt giữ lại, tiếp tục ở tiểu viện, bắt đầu từ hôm nay, hai người du ngoạn khắp Vận thành.
Leo núi, du hồ, đánh cờ, tán gẫu, Quân Hành Tuyệt là rất hài lòng, lần đầu tiên có người có thể tán gẫu với hắn, bất luận hắn nói gì, Thượng Quan Khiêm luôn có thể đuổi kịp, không hề bị hắn so xuống, sau, hắn còn lấy vấn đề triều đình không giải quyết được hỏi, Thượng Quan Khiêm cũng có thể đưa ra ý kiến giải quyết.
Hôm nay, bọn họ du hồ, mặt hồ lân lân ánh sóng, ngày mai, hắn sẽ hồi cung, hôm nay hắn phải chia tay Thượng Quan Khiêm, trong lòng có chút không nỡ, nhưng hắn là hoàng đế, không nỡ cũng phải nỡ.
"Khiêm, lấy tài hoa của ngươi, không vào triều làm quan thì thật đáng tiếc, sao, có hứng thú làm quan không, ta phong ngươi tể tướng." Nói chuyện với Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt đã không dùng từ trẫm, có một lần phát hiện, hắn cũng không lưu ý, một cái xưng hô mà thôi.
"Ngày nào đó buồn chán ta sẽ đi." Thượng Quan Khiêm cười cự tuyệt.
"Ngươi lúc nào sẽ buồn chán?" Quân Hành Tuyệt hỏi.
"Khi ta thấy buồn chán." Thượng Quan Khiêm trả lời, cũng như chưa nói.
"Khiêm, ngày mai ta phải về." Quân Hành Tuyệt nâng ly trà nói, hắn ở bên Khiêm, không uống rượu, rượu sao sánh bằng trà ngon của Khiêm.
"Thuận buồm xuôi gió." Cầm ly trà, kính một chút.
"Ngươi không thấy buồn." Quân Hành Tuyệt có chút bất mãn, ở trước mặt Thượng Quan Khiêm, hắn rất dễ để lộ cảm xúc của mình. Quân Hành Tuyệt biết, ngắn ngủi mười ngày, đã khiến Thượng Quan Khiêm có tí nhỏ nhoi trong lòng hắn, hắn là thật xem Thượng Quan Khiêm là bằng hữu, không phải giả bộ.
Nếu Thượng Quan Khiêm phản bội hữu nghị của hắn, hắn sẽ bầm thây y vạn đoạn, vì sự phản bội của y khiến hắn phẫn nộ điên cuồng, đây là bằng hữu đầu tiên hắn để trong lòng.
"Ngươi sẽ tới nữa." Thượng Quan Khiêm cười, lấy tính tình của Quân Hành Tuyệt, hắn nhất định sẽ trở lại. Y thừa nhận, tài năng của Quân Hành Tuyệt, đạt được ở cái tuổi rất không đơn giản, nếu không phải vì y có trải qua khác, y tuyệt đối không được Quân Hành Tuyệt mấy phần kính trọng, thật là thiên tài khiến người ghen ghét. Vô Xá không ai cho rằng mình là thiên tài, vì bọn họ trả giá nhiều lắm mới đạt được thành tựu hiện tại.
"Ngươi rất hiểu ta." Quân Hành Tuyệt cười, ở bên Thượng Quan Khiêm quả thật rất hài lòng, y luôn có thể biết suy nghĩ của hắn, đối với đế vương, người như vậy không nên tồn tại, thế nhưng hắn luyến tiếc giết vị bằng hữu khó được này. Hắn từng động sát khí, rồi lại luyến tiếc, thôi, chỉ cần y không phản bội, cứ thế đi, hắn bản ý chẳng phải tìm một bằng hữu có thể thổ lộ tình cảm sao, Thượng Quan Khiêm bất kể mặt nào cũng là hợp cách, không màng danh lợi, tài hoa xuất chúng, điểm nào không khiến người hài lòng.
Hai người tiếp tục tán gẫu, Quân Hành Tuyệt kể về đôi chuyện trên giang hồ. Cũng nhắc tới môn phái Tinh Hồ, từ khi về đây, Thượng Quan Khiêm căn bản không quan tâm ngoại giới, cả đại môn phái như Tinh Hồ cũng chưa từng nghe. Quân Hành Tuyệt thay y giới thiệu, kết giao lâu vậy, vẫn là lần đầu tiên có chuyện Thượng Quan Khiêm không biết, Quân Hành Tuyệt giải thích rất chi tiết.
Tinh Hồ, thành lập vào thời kỳ chiến loạn trước khi Nguyên Quốc khai quốc, là môn phái do một vị tông sư nữ tính thành lập, nhằm giúp đỡ nữ tử chịu khổ trong chiến tranh, trải qua hơn ba trăm năm phát triển, môn phái mở rộng, giờ đã là võ lâm chính đạo chi thủ. Đệ tử Tinh Hồ đều là nữ tử, dung mạo xuất chúng, thân ở giang hồ cũng học thi thư lễ nghi, ngoại trừ chưởng môn và người thừa kế không được kết hôn, người trong giang hồ đều lấy có thể cưới đệ tử Tinh Hồ làm vinh. Ngày giờ này, không chỉ người trong giang hồ, cả triều đình hiển quý cũng cho rằng thế, vì đệ tử Tinh Hồ ánh mắt rất cao, gả người tất là nhân trung tuấn kiệt, có thể được đệ tử Tinh Hồ gả cho, đã nói lên ngươi là nhân tài hiếm có.
Năm đó khi hoàng thúc tuổi trẻ cũng cùng hiện nhậm Tinh Hồ hiên chủ có một đoạn tình, chỉ tiếc, hai người cuối cùng không thành thân thuộc, tình huống năm đó thế nào, hoàng thúc không nói, đôi hữu tình nhân này giờ đã ít lui tới, một người thân là hiên chủ không thể gả, một người đã buông xuống, không còn chấp nhất, bất quá quan hệ ngược lại không sai.
"Ngươi nói, trong triều không ít người đều cưới đệ tử Tinh Hồ." Thượng Quan Khiêm hỏi.
"Có rất nhiều, mỗi người đều là lương đống, ánh mắt của Tinh Hồ không biết thế nào bồi dưỡng. Đệ tử Tinh Hồ dung mạo xuất chúng, khi ta hành tẩu giang hồ gặp qua mấy người, đều là tuyệt thế giai nhân. Trong triều có nữ nhi, đều đưa tới Tinh Hồ giáo dục." Quân Hành Tuyệt nói, "Hoàng thúc năm đó hữu ý để ta cưới một vị đệ tử Tinh Hồ, tổ gia gia cũng tán thành, ngươi có thể hiểu danh tiếng của đệ tử Tinh Hồ tốt cỡ nào, năm đó ta cũng trêu chọc mấy người, bị hoàng thúc khuyên can, không cưới người ta thì đừng trêu chọc."
"Hồng nhan tri kỷ của ngươi thật không ít." Ra dạo một vòng đã nghe hoa khôi thanh cao Mẫu Đơn của Bách Hoa Lâu, bị Phượng công tử cướp đi phương tâm, giờ đã rời khỏi Bách Hoa Lâu, làm thiếp.
Khi nghe tin đồn này, y và Quân Hành Tuyệt đang dùng bữa ở tiệm cơm, y rất có thâm ý nhìn Quân Hành Tuyệt một cái. Quân Hành Tuyệt giải thích, hắn là bao Mẫu Đơn, nhưng tuyệt đối không cưới nàng làm thiếp, một nữ tử thanh lâu sao có thể cưới về cung. Chuyện còn lại đều là Đỗ Thành xử lý.
Lúc đó Quân Hành Tuyệt, không dám như những lúc thảo luận cùng người khác, vừa nhắc tới chủ đề phong hoa tuyết nguyệt, đã kiêu ngạo chiến tích của mình, thậm chí, khi du ngoạn, còn cố ý né tránh nơi này. Chủ đề cũng không dẫn về phía đó.
Giờ nghe Thượng Quan Khiêm nói vậy, Quân Hành Tuyệt có chút chột dạ, cầm ly trà, che giấu, nghĩ mình làm chi nhắc tới mấy cái này, còn có vì sao mỗi lần Khiêm nhắc tới chúng, đều khiến hắn muốn trốn, như mình làm chuyện đuối lý gì.
"Tinh Hồ sao?" Nghe xong Quân Hành Tuyệt giới thiệu, Thượng Quan Khiêm nói. "Tuyệt, ngươi không phát hiện vấn đề à."
"Vấn đề gì?" Quân Hành Tuyệt không rõ.
"Ngươi không cảm thấy mạng lưới của Tinh Hồ rất lớn ư?" Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt.
"Có ý gì?" Quân Hành Tuyệt nghi hoặc.
"Triều đình, giang hồ, người đệ tử Tinh Hồ gả ảnh hưởng cũng không nhỏ đi?" Thượng Quan Khiêm nói.
Quân Hành Tuyệt biến sắc, đổ nước lên bàn, ngón tay dính nước, vẽ vời lung tung.
"Là ta sơ sót." Quân Hành Tuyệt thừa nhận, tính toán cẩn thận những người cưới đệ tử Tinh Hồ mình biết, mỗi người đều là nhân trung tuấn kiệt, mỗi người đều có lực ảnh hưởng của riêng, mạng lưới quan hệ lớn vậy dĩ nhiên hình thành dưới mắt hắn, mà hắn còn không haybiết.
"Tuyệt, nếu có một ngày, ngươi cưới đệ tử Tinh Hồ, hài tử của các ngươi kế thừa vị trí của ngươi, địa vị Tinh Hồ sẽ thế nào?" Quân Hành Tuyệt chỉ chú ý tới mạng lưới quan hệ, nhưng trải qua nói cho y biết càng nhiều.
"Hiện tại địa vị giang hồ của Tinh Hồ đã rất cao, nếu có người trở thành mẫu thân hoàng đế, địa vị Tinh Hồ chỉ biết càng cao, không chỉ giang hồ, triều đình cũng vậy." Mẫu thân hoàng đế sinh ở Tinh Hồ, nể tình mẫu thân, nữ nhân ấy không nói, hoàng đế không nói, phía dưới đều sẽ cho Tinh Hồ vài phần mặt mũi.
"Một vị đệ tử Tinh Hồ trở thành phi tử, mà còn là mẫu thân hoàng đế, đệ tử Tinh Hồ về sau vào cung sẽ dễ dàng đi?" Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
"Phải." Có lần đầu, về sau sẽ dễ.
"Đệ tử Tinh Hồ tướng mạo xuất chúng, hoàng đế nhất định có hứng thú, đúng không?" Thượng Quan Khiêm không ngừng hỏi.
"Phải." Cả hắn đều thấy hứng thú, đệ tử Tinh Hồ dung mạo xác thực xuất chúng, mỗi người đều có thể nói là Lăng Ba tiên tử.
"Vậy, nếu liên tục mấy hài tử của đệ tử Tinh Hồ trở thành hoàng đế? Nếu Tinh Hồ lại ra một tông sư? Tuyệt, ngươi nghĩ Tinh Hồ khi đó, còn có thể yên tâm như giờ sao?" Thượng Quan Khiêm hỏi liên tiếp ba vấn đề.
Quân Hành Tuyệt trầm tư, sao sẽ yên tâm, một môn phái ra mấy vị mẫu thân của hoàng đế, một môn phái có tông sư, ai sẽ coi thường.
"Tuyệt, ngươi có thể tha thứ cho một ngày nào đó, Tinh Hồ nhảy ra nói, mẫu thân của ngươi không phải đệ tử Tinh Hồ, cho nên người không có tư cách trở thành hoàng đế sao?" Thượng Quan Khiêm làm ra một kích cuối cùng.
Nghe được lời Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt phẫn nộ đập nát bàn, sao sẽ cho phép? Truyền thừa, địa vị và uy nghiêm của nhất quốc chi quân, sao có thể bị phụ nhân can thiệp? Một môn phái giang hồ can thiệp?
Tiếng vỡ bàn, khiến Đỗ Thành cuống quít chạy vào kiểm tra, mở miệng, "Hoàng thượng..." Đã bị phẫn nộ cút ra ngoài dọa lui xuống, sao vậy, chuyện gì khiến chủ tử nổi giận như vậy, phải biết từ khi ở bên Thượng Quan công tử, tâm tình chủ tử vẫn đặc biệt tốt.
Mãi một hồi, cơn giận của Quân Hành Tuyệt mới biến mất, nhìn Thượng Quan Khiêm vẫn ngồi bên cạnh mình, nhìn nụ cười không đổi trên mặt y, Quân Hành Tuyệt khôi phục bình tĩnh.
"Cảm ơn." Quân Hành Tuyệt chân thành nói, nếu không có Thượng Quan Khiêm nhắc nhở, hắn sẽ không phát hiện, Tinh Hồ rất khả năng sẽ phát triển theo lời Thượng Quan Khiêm nói, may mắn, hắn đã phát hiện, vậy có thể giải quyết.
"Không cần, ta chỉ là nhắc nhở." Thượng Quan Khiêm không hề cảm kích lời cảm ơn của Quân Hành Tuyệt, y chỉ là nhớ tới mà thôi.
"Nếu ngươi không nói, ta sẽ không ngờ được, Tinh Hồ, bất luận nó có dự định này không, ta không thể để nó phát triển nữa." Quân Hành Tuyệt lạnh lùng nói, về phần làm sao, hắn sẽ kế hoạch cẩn thận, hiện tại Tinh Hồ không thể động, vì danh tiếng nó quá tốt. "Khiêm, vì sao ngươi có thể phát hiện, mà ta lại không?" Quân Hành Tuyệt hỏi.
"Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê." Nguyên nhân quan trọng nhất là Quân Hành Tuyệt tin tưởng danh tiếng tốt của Tinh Hồ, nên không nghĩ tới, người trong thiên hạ tin tưởng danh tiếng tốt của Tinh Hồ, nên cũng không nghĩ tới, chỉ có y, không tin.
"Thế nhưng thiên hạ này chỉ có ngươi phát hiện." Quân Hành Tuyệt nói, Tinh Hồ tồn tại lâu vậy, xưa nay không bị ai phát hiện, mà Thượng Quan Khiêm chỉ là nghe hắn nói, đã phân tích ra.
"Đó là vì ta trước đây từng gặp một tổ chức rất giống Tinh Hồ." Đúng vậy, trong trải qua của y, xác thực từng có một tổ chức như vậy, y lúc đó không hiểu, vì sao tổ chức này có thể tồn tại, vì sao kẻ thống trị có thể dễ dàng tha thứ sự tồn tại của nó, khoa tay múa chân với quốc sự, quả thật không rõ. Nhìn phản ứng Quân Hành Tuyệt y chỉ biết, hắn tuyệt đối không để loại tổ chức này tồn tại.
Quân Hành Tuyệt tính hỏi là tổ chức gì, lúc nào gặp.
"Về thôi." Thượng Quan Khiêm nhàn nhạt nói, cắt đứt lời Quân Hành Tuyệt tính hỏi, cũng khiến Quân Hành Tuyệt biết y không muốn nói nữa.
Quân Hành Tuyệt thức thời không hỏi, vì hắn vẫn chưa muốn mất đi vị bằng hữu này, một ngày hắn hỏi, tình nghị của hắn và Thượng Quan Khiêm sẽ không thể giữ được, hữu nghị của bọn họ là rất yếu đuối.
...
okie
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro