064 ~ 066
Tu La Quân Tử
☆ 064
"Dạ, chủ nhân." Diêm La trầm mặc bắt đầu gửi tin cho IS của Đế ở thời không xa xôi. Các vị đại nhân Vô Xá đương nhiên có thể tự động liên hệ, bất quá bọn họ không làm vậy, vì bọn họ tôn trọng tư ẩn của nhau, sẽ không tùy tiện tìm đối phương, mỗi lần liên hệ sẽ gọi IS nhắn trước, bẩm báo chủ nhân của mỗi người, được câu trả lời khẳng định, mới thông tin. Mà còn do IS liên hệ, rất tiện, không cần tốn hao khí lực tìm sóng của đối phương giữa đại vị diện khôn cùng, phải biết, các đại nhân Vô Xá rất am hiểu ẩn giấu, rất khó tìm.
Không trung hư vô bỗng nhiên nổi lên ảnh gợn, một thứ như thủy kính lơ lửng giữa đó, chốc lát sau một hình ảnh xuất hiện.
Phải hình dung thế nào đây, ngũ quan tinh xảo, tuấn mỹ gọi người nghẹt thở, dung mạo Thượng Quan Khiêm và Quân Hành Tuyệt của thế giới này đã là đỉnh cao, nhưng nam nhân này càng sâu, không phải ôn nhu của nữ khí, cũng không phải dương cương của nam nhi, càng không phải mâu thuẫn không phân thư hùng, ánh mắt đầu tiên mọi người thấy y không phải phân biệt y là nam hay nữ, mà là ca ngợi sự tồn tại của y. Ngũ quan tinh xảo của y, cho dù không có dương cương của nam tử, cũng tuyệt đối không bị cho rằng nữ tử, một nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, mái tóc dài của sắc đêm, đôi mắt u tối như khoảng không bình tĩnh, khác với nụ cười ôn hòa của Thượng Quan Khiêm, nụ cười của y như từ bi cứu thục, nhưng chỉ cần nhìn vào sâu trong đáy mắt y, sẽ thấy được hắc ám vô tình.
Phảng phất y chính là hóa thân của đêm đen, đen không phải màu sắc rực rỡ, y cũng không thuộc về tồn tại sặc sỡ loá mắt, nhưng mà thấy y sẽ không thể xem nhẹ, cảm giác tồn tại cường liệt như vậy, không hợp với quang minh, khí thế quân lâm hắc ám, nổi bật giữa quang minh, vượt trội giữa hắc ám, nam tử được đêm đen sủng ái.
Đây là thủ lĩnh Thượng Quan Khiêm thừa nhận, Ám Dạ Quân Vương Đế. Rafa, thế giới này, Quân Hành Tuyệt có thân phận đế vương, nhưng khí thế vương giả của hắn chỉ hiển lộ khi cần, thường ngày ngoại trừ khí độ tôn quý nghiêm nghị, không hề có khí chất đế vương gì, nhưng mà nam nhân này không cần làm gì cả, chỉ cần y tồn tại ở đó, mọi người đều biết thân phận vương giả của y. Ám Dạ Quân Vương, hoàn toàn xứng đáng.
"Khiêm, ngươi thừa nhận đối tinh?" Câu đầu tiên nam nhân này nói là với Khiêm, làn điệu lộ ra chân thành và thân thiết khó được.
"Không phải như ý ngươi sao?" Thượng Quan Khiêm buông kiếm, để nó hóa thành mảnh sáng màu đen biến mất vô tung vô ảnh.
"Ngươi giết người." Nhìn cách ăn mặc của y, Đế khẳng định, "Sẽ không hủy một tinh cầu như Cảnh đi." Lời Đế mang theo ý cười.
"Cảnh là bị tức, phải bảo vệ một người mình không quan tâm, vâng theo pháp tắc ước thúc, khó được có kẻ gây sự với y, hủy một tinh cầu đã là nhẹ. Đối tinh của ta, không có nhân quả, nếu không phải ngươi muốn gặp hắn, ta đã sớm giết rồi. Ngươi không phải lo lắng ta làm thế, mới khiến Diêm La chú ý hành động của ta, ngăn cản ta sao? Bất quá, ta vẫn không vui, áp chế thật lâu, vừa vặn có mười vạn người đưa lên cửa, giết xong rồi, tâm tình đỡ tí." Y thoải mái nói.
Mười vạn người? Đối với y mà nói chỉ là khiến tâm tình đỡ tí sao? Người này rốt cuộc vô tình đến nhường nào, giết nhiều người như vậy, lẽ nào y không có cảm giác tội ác, hổ thẹn nào sao? Mạng người đối với y mà nói rốt cuộc là gì? Người nghe có kinh ngạc, có bi ai, đứng trước mặt lực lượng cường đại, bọn họ không thể phẫn nộ, chỉ có bi ai.
Ngoại trừ Quân Hành Tuyệt, đây là suy nghĩ của mọi người, mà Quân Hành Tuyệt nghe được lời Thượng Quan Khiêm, nhớ tới khi phát hiện cảm tình của mình, đi tìm Khiêm, y thấy được ấn văn ở ngực trái của hắn, lộ ra hắc ám lạnh lẽo, còn có động tác của Diêm La và đối thoại của bọn họ, thì ra lúc đó Khiêm tính giết hắn ư? Đáy lòng lóe lên cay đắng và thống khổ, bị người mình yêu giết, tuy rằng không thành công, nhưng chuyện đã từng có, nguyên nhân là vì tình yêu của hắn, tình yêu không được cần, sao không bi thương chứ? Nhưng mà, tình yêu hắn dành cho Khiêm vẫn không thay đổi, hắn còn có cơ hội không phải sao? Hắn sẽ khiến Khiêm yêu hắn.
"Đối tinh của ngươi đâu?" Đế cuối cùng nhắc tới chủ đề, nguyên nhân là bên cạnh có người biểu hiện bất mãn, tuy đã lờ đi, bất quá hôm nay quan trọng nhất là Khiêm, mà còn lát nữa có chuyện cho tên này làm.
"Đối tinh của ta, Quân Hành Tuyệt, ấn quan hệ của thế giới này mà nói, là đệ đệ của ta." Thượng Quan Khiêm chỉ Quân Hành Tuyệt giới thiệu ngắn gọn
Đế đưa mắt về phía Quân Hành Tuyệt, cẩn thận quan sát, sau đó nói, "Lần đầu gặp mặt, ta là đồng bạn của Khiêm, Đế. Rafa."
Không hề sợ hãi uy thế đủ để gọi người phát run và ánh mắt nhìn rõ lòng người, đáp lại Đế, đây là người Khiêm coi trọng, quả nhiên, cường đại như Khiêm, chỉ là một ánh mắt đã có quyết đoán như vậy, "Ta là Quân Hành Tuyệt." Khi thấy Đế, Quân Hành Tuyệt rõ, nam nhân này sẽ không lưu ý cái gọi là thân phận địa vị, thân phận hoàng đế của hắn căn bản không đáng nhắc tới, một chớp mắt vừa rồi, hắn bắt được sự thờ ơ trong mắt nam nhân này, thờ ơ với tất cả, không có ước thúc, linh hồn tự do mà càn rỡ, thế giới này sao lại có tồn tại như vậy.
"Ngươi yêu Khiêm?" Đế hỏi.
"Ta yêu y." Quân Hành Tuyệt trả lời không có do dự.
"Y là huynh đệ của ngươi?" Lấy hiểu biết y dành cho thế giới của Khiêm, này ở đó hẳn là đại nghịch bất đạo gì đi. Thật không rõ, có gì đáng để lưu ý chứ.
"Đối với cảm tình này ta từng trốn tránh, nhưng ta đã rõ, chúng không quan trọng, càng không có tất yếu lưu ý, ta yêu Khiêm, bất luận y có phải huynh đệ của ta không ta vẫn yêu y, ta yêu là tồn tại mang tên Thượng Quan Khiêm, không phải vì y là ai." Đối với trốn tránh giãy dụa của mình, giờ nhớ tới đã thấy buồn cười, sao hắn lại ngu xuẩn như vậy chứ.
"Cho dù y không yêu ngươi?" Đế hỏi.
"Ta sẽ khiến Khiêm yêu ta, không quản dùng thủ đoạn gì, sẽ khiến Khiêm yêu ta." Giọng Quân Hành Tuyệt tình thế bắt buộc.
"Ngươi có thế cho Khiêm hạnh phúc sao?" Đế hỏi tiếp, đây mới là quan trọng nhất, cường thế áp bách từ thủy kính bức ép ra.
Quân Hành Tuyệt không sợ, chân thành nhìn lại, 'Ta là một người ích kỷ, sẽ không vì hạnh phúc của Khiêm mà nhường y cho kẻ khác, lặng lẽ chúc phúc chờ đợi phía sau, hạnh phúc của Khiêm chỉ có thể là ta." Đừng nói với hắn cái gì nếu muốn Khiêm hạnh phúc vậy hãy thả y đi, Khiêm chỉ có thể là của hắn, nếu cho Khiêm được hạnh phúc không phải hắn, hắn sẽ giết người cho Khiêm hạnh phúc, sau đó vĩnh viễn trói Khiêm lại bên mình, cho dù bi ai, cho dù tuyệt vọng, hắn cũng quyết không buông tay.
"Rất bá đạo," Đế nhìn Quân Hành Tuyệt, đối tinh của bọn họ về mặt nào đó mà nói đều có chỗ tương tự, độc chiếm dục mạnh, bá đạo, cực kỳ tương tự. "Nhưng mà, Quân Hành Tuyệt, ngươi quá yếu, ngươi như vậy, căn bản không có cơ hội cho Khiêm hạnh phúc. Ngươi biết thực lực chân chính của Khiêm sao? Đừng vì Khiêm giết mười vạn người mà cho rằng nó là toàn bộ thực lực của y, nó chỉ là bộ phận rất nhỏ bé."
Quân Hành Tuyệt trầm mặc, phải, Khiêm rất mạnh, hắn như vậy căn bản không thể cho Khiêm hạnh phúc. Trái tim hắn trĩu lại.
"Tôn Hoàng, đã ngươi thích lo chuyện bao đồng như vậy, phụ trách khiến Quân Hành Tuyệt mạnh lên đi." Đế nói với cái tên dính bên người.
"Đế." Cái bóng của Tôn Hoàng xuất hiện, mái tóc màu vàng còn xán lạn hơn cả thái dương, ngũ quan cảm giác xâm lược mười phần, đôi ngươi cùng màu hoặc nhân, nếu Đế là ám, vậy hắn là quang, chí cao quang không thể xâm phạm, không phải thần thánh, mà là bá đạo cường liệt, một nam nhân duy ngã độc tôn. Mà hiện tại nam nhân này đầy mặt bất đắc dĩ nhìn Đế. Tôn Hoàng biết, Đế bất mãn hắn quấy rầy kế hoạch của y, tự ý khiến Mộc Linh Hạo mạnh lên, cho nên trả thù.
"Sao hả, ngươi không nguyện ý?" Đế nhướng mày hỏi, làn điệu không có phập phồng gì.
"Sao có thể, chỉ cần Đế bảo, ta nguyện ý làm tất cả." Tôn Hoàng vội vã nói, hắn còn chưa đuổi được Đế, chỉ cần không cẩn thận, Đế sẽ chạy.
"Diêm La, đưa bảng kế hoạch ta chế định cho Tôn Hoàng." Lúc này Thượng Quan Khiêm ngắt lời.
"Bảng kế hoạch?" Tôn Hoàng đẩy mắt về phía Thượng Quan Khiêm đối với hắn mà nói là rất chướng mắt.
"Vốn định do ta khiến Quân Hành Tuyệt mạnh lên, bất quá, Tôn Hoàng ngươi nếu ra tay ta cũng bớt việc, dù sao ngươi rất có kinh nghiệm đề thăng thực lực người khác." Đối với Tôn Hoàng tự chủ trương, Thượng Quan Khiêm không có bất mãn, bất quá, làm y thiếu cơ hội xem kịch vẫn nho nhỏ khó chịu, Đế cũng vì vậy mới bắt Tôn Hoàng làm việc.
"Há, Tu La Quân Tử, ngươi định khiến hắn mạnh lên thế nào?" Tôn Hoàng lé mắt nhìn Quân Hành Tuyệt.
"So với ngươi qua loa khiến Mộc Linh Hạo mạnh lên, ta là có kế hoạch, xấp xỉ với trải qua năm đó của ta và bọn Đế trong Ma Phương." Thực lực Mộc Linh Hạo xác thực đề thăng, bất quá khi gặp hắn, bọn họ đều cảm giác được tâm cảnh của Mộc Linh Hạo và thực lực có chút chênh lệch, thế nên khi biết Quân Hành Tuyệt có khả năng trở thành đồng bạn, y đã làm kế hoạch, ngăn chặn tình huống này xảy ra. Giờ xem ra, công tác chuẩn bị của y không phải vô dụng.
Ma Phương? Này là gì? Tôn Hoàng cau mày.
"Cũng đúng, bọn Diêm La có công năng này." Đế không để ý đến Tôn Hoàng, nói với Thượng Quan Khiêm. IS Cảnh chế tạo ưu việt hơn Ma Phương, việc Ma Phương làm được, tác phẩm của Cảnh không thể không làm được, bất quá, bọn họ không dùng mà thôi.
"Tác phẩm Cảnh chế tạo, tuyệt đối không kém Ma Phương, nếu Quân Hành Tuyệt có thể đánh vỡ kết giới ta lập ra, thực lực của hắn tuyệt đối có thể sánh vai với ta." Năm đó bọn họ vào Ma Phương, mấy kẻ kia phòng một tay, bọn họ có lực lượng, nhưng không tính rất mạnh, mà lực lượng cho Quân Hành Tuyệt lại không cần như vậy, có thể làm được bước nào, phải xem Quân Hành Tuyệt.
"Quân Hành Tuyệt, phải không, đi theo ta." Tôn Hoàng không muốn thấy Đế và Thượng Quan Khiêm thân thiết nữa, vẫy tay, dẫn Quân Hành Tuyệt rời đi, sớm ngày hoàn thành, sẽ sớm có thể khiến Thượng Quan Khiêm không quấy rầy Đế của hắn.
Nói xong, Quân Hành Tuyệt biến mất.
...
Tu La Quân Tử
☆ 065
Khi Quân Hành Tuyệt biến mất, bọn Quân Thường Hằng hồi hồn từ kinh khủng và kinh ngạc.
"Hoàng thượng." Huyễn Ảnh hiện ra, lập tức quát lên. Vừa rồi hắn cũng thấy được tất cả, có sợ hãi, nhưng chức trách thuộc về mình, khiến hắn phản ứng lại.
"Ngươi dẫn hoàng thượng đi đâu?" Quân Thường Hằng chất vấn.
"Hắn không sao cả, lát nữa sẽ về." Thượng Quan Khiêm liếc Quân Thường Hằng một cái rồi trả lời, kế bắt đầu hàn huyên với Đế
"Kế hoạch của ngươi có gì?" Vừa rồi kế hoạch của Khiêm y chưa xem. Hiện tại hỏi một cái.
"Một vài thứ rất phù hợp với Quân Hành Tuyệt." Thượng Quan Khiêm đáp, sau đó trống rỗng hiện ra một cái ghế, một cái bàn, đã bị đả kích nhiều lắm, mọi người khi thấy mấy thứ trống rỗng hiện ra này lại bị đả kích.
Vẫn là Quân Thường Hằng tâm tính kiên cường, gọi Đỗ Thành đi bảo Nguyên Quốc lui binh. Nhíu mày nhìn thi thể sau lưng Thượng Quan Khiêm, phải quét tước cái đã. Sau đó nhìn y và Diêm La, còn có người quỷ dị trong thủy kính, nhàn nhã tán gẫu. Đáy lòng lần nữa trỗi lên sợ hãi, sau khi giết nhiều người như vậy, vì sao y có thể bình tĩnh đến thế, nguyên nhân chỉ có một, y không để mạng người vào lòng, cần phải giết bao nhiêu người mới có được tâm tính ấy, hắn chỉ nghĩ thôi mà đã thấy sợ.
Đỗ Thành không đi, hắn gọi một thủ hạ cơ linh đi làm, thủ hạ của hắn biết đúng mực, gì nên nói gì không nên nói, phân rất rõ, còn lại cứ chờ hoàng thượng về rồi tính.
Mọi người lẳng lặng đứng đó, nhìn nam tử ôn hòa, kì thực là Tu La kia.
Thượng Quan Khiêm nhấp một ngụm trà, nói với Đế, "Tầm mắt của Quân Hành Tuyệt rất nhỏ, đầu tiên hắn cần phải bổ sung là hiểu biết chính xác về thế giới."
...
Lúc này, Quân Hành Tuyệt đã đứng giữa một không gian hư vô, nam tử tóc vàng mắt vàng ngay trước mặt.
"Ta là Tôn Hoàng, đối tinh của Đế." Tôn Hoàng cấp tốc nói. Không có bất đắc dĩ khi ở bên Đế, Tôn Hoàng lúc này đã khôi phục thần sắc bình thường.
"Quân Hành Tuyệt, đối tinh của Khiêm." Quân Hành Tuyệt nhìn nam tử với hắn mà nói là kỳ dị này. "Ta phải làm sao để mạnh lên?" Đối với vì sao xuất hiện ở đây hắn không quá kinh ngạc, hắn chỉ muốn mạnh lên, sau đó nghĩ cách chiếm được tình yêu của Khiêm.
"Thượng Quan Khiêm đã chế định kế hoạch cho ngươi," Giữa hư không xuất hiện bảng kế hoạch Diêm La giao cho, "Dựa theo kế hoạch này ngươi xác thực có thể mạnh lên, bất quá, sống được hay không ta cần hoài nghi, ta không thể để ngươi chết được." Kế hoạch này xác thực suy xét đến tình huống của Quân Hành Tuyệt, nhưng, nếu không cẩn thận Quân Hành Tuyệt sẽ chết. Mà hắn tuyệt đối không thể để Quân Hành Tuyệt chết, thế nên hắn sẽ thay đổi một tí. "Ngươi chết rồi, ai cho Thượng Quan Khiêm hạnh phúc." Tôn Hoàng nói, "Thượng Quan Khiêm không có hạnh phúc, Đế sẽ không an tâm, trái tim Đế có ta là được rồi, vô luận là Thượng Quan Khiêm, Mộc Cảnh hay Clovis, ta cũng không muốn bọn họ quấy rầy Đế của ta nữa. Quân Hành Tuyệt, ngươi cũng thế đi. Cho nên nhanh chóng mạnh lên, sau đó trông chừng Tu La Quân Tử nhà ngươi đi, đừng tới tìm Đế của ta."
"Không cần ngươi nói." Quân Hành Tuyệt đã rõ ý đồ nam nhân này, bất quá xác thực, ràng buộc của Khiêm và đồng bạn ở trước khi hiểu rõ cảm tình của mình đã khiến hắn không thể chịu được, mà sau khi hiểu rõ càng là đố kị muốn chết, có thể chặn lại qua lại giữa bọn họ, hắn tự nhiên nguyện ý. Nam nhân này có thể trông chừng Đế là tốt nhất, bất quá y trước mắt xem ra, nam nhân này đối với Đế căn bản là hết cách. Quân Hành Tuyệt nghĩ vậy, mà Quân Hành Tuyệt dù sao tuổi trẻ đã bị nam nhân trước mắt nhìn ra suy nghĩ.
"Quân Hành Tuyệt, tình yêu của Vô Xá không dễ có được, sau này ngươi sẽ rõ." Tôn Hoàng đã dự kiến được ngày sau của Quân Hành Tuyệt, không khỏi thở dài, bất luận là hắn hay Mộc Linh Hạo đều bất đắc dĩ với người yêu của mình, Quân Hành Tuyệt tuyệt đối không ngoại lệ
Biết tâm tư của mình bị nam nhân này nhìn ra, Quân Hành Tuyệt trái lại không ngại, nghe ra bất đắc dĩ trong lời Tôn Hoàng, ngẫm lại tình huống của Khiêm, mấy phần hiểu rõ, không khỏi đối với người trước mắt dâng lên mấy phần đồng bệnh tương liên. Bọn họ đều yêu những người vô tình.
"Đã vậy, bắt đầu đi." Không nói thêm nữa, Tôn Hoàng chuẩn bị bắt đầu.
"Cần bao lâu?" Quân Hành Tuyệt hỏi, đây là một vấn đề rất lớn, vạn nhất hắn mạnh lên, mà Khiêm đã tìm được người yêu thì sao đây?
"Bất luận ở đây bao lâu, ở bên ngoài bất quá là nháy mắt, đầu tiên, ngươi cần biết là thế giới chân chính." Một vầng sáng nhàn nhạt đánh lên trán Quân Hành Tuyệt, dung nhập vào đầu hắn, tri thức về vị diện, về bản nguyên, về lực lượng cứ thế xuất hiện, Quân Hành Tuyệt cũng chậm rãi tiêu hóa. Đặt xong kết giới, Tôn Hoàng lui ra ngoài.
"Đế." Tôn Hoàng xuất hiện bên Đế. "Thượng Quan Khiêm, hành động của ngươi có thể bắt đầu, hắn đã hấp thu xong tri thức." Tôn Hoàng rạch một cái lỗ nhỏ giữa hư không.
"Diêm La, bắt đầu đi." Thượng Quan Khiêm bảo.
"Dạ, chủ nhân." Diêm La nhắm mắt, xen tay vào đó, bắt đầu vận chuyển trình tự, thiết kế khảo nghiệm Quân Hành Tuyệt cần, chủ nhân của hắn đã sắp đặt xong rồi.
Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói, "Tri thức là rất dễ có được, Quân Hành Tuyệt cần tìm ra lực lượng của mình, sau đó tu luyện. Mà ở khi ấy hắn sẽ biết hắn của trước đây cũng không tài ba cỡ nào, ta muốn là đánh nát kiêu ngạo của hắn."
Quân Hành Tuyệt hấp thu xong tư liệu, cười khổ, thì ra thế giới khôn cùng như vậy, mà hắn vẫn đều vì Nguyên Quốc mà kiêu ngạo, đương đại đệ nhất cường quốc, xưng hô vinh dự cỡ nào, thì ra bất quá là bụi bặm trong vũ trụ. Còn có tông sư, mục tiêu đến nay, giờ mới biết nhỏ bé biết bao. Lực lượng không chỉ là võ công, khoa học kỹ thuật tiện lợi, tu chân thần bí, dị năng khó lường, thế giới này thì ra có nhiều loại lực lượng như vậy. Hắn cách Khiêm rốt cuộc có bao nhiêu xa.
Tri thức trong tư liệu là về sự hiểu biết, mà không phải cách tu luyện, hắn cần làm là hiểu, sau đó tu. Nhìn cánh cửa phía sau, đó là cửa chữa bệnh Tôn Hoàng đặc biệt nhắc tới, chỉ có khi trọng thương mới mở ra, tần lâm tử vong, cũng sẽ tự động truyền tống vào hổ trị liệu bên trong. Vậy thì bắt đầu đi, vì Khiêm, liều mạng cố lên.
Quân Hành Tuyệt cứ thế theo lần lượt thử nghiệm, thất bại, gân mạch đứt đoạn, sống không bằng chết, nhưng hắn kiên trì, không biết tốn bao nhiêu thời gian, tìm ra con đường thuộc về mình. Lần lượt thất bại, khiến kiêu ngạo của hắn biến mất, hắn trước đây cho rằng mình thiên phú hơn người, nhưng hiện tại hắn biết hắn bất quá là dính quang của tiền nhân, nếu không phải bọn họ công bố bí tịch, hắn sao có thể thuận lợi tu luyện chứ. Hắn không có tư cách kiêu ngạo.
Tâm tính ung dung từ khi tu luyện đến nay Quân Hành Tuyệt vẫn giữ đã biến mất, hắn đặt đúng vị trí của mình, thiên tài là tồn tại, nhưng thiên tài không chảy mồ hôi và máu là không tồn tại. Mà hắn không phải loại thiên tài có thể làm mọi thứ.
Không biết trải qua bao lâu, Quân Hành Tuyệt cuối cùng thành công. Lòng thầm vui vẻ, rồi sau lưng hắn xuất hiện một cánh cửa. Quân Hành Tuyệt đi vào, đây là Thí Luyện Chi Môn.
"Lực lượng không phải tu luyện là có thể có được, hắn cần đối thủ." Thượng Quan Khiêm nhấp một ngụm nữa.
Quân Hành Tuyệt vào rồi, là bắt đầu chiến đấu, thất bại. Trọng thương về cửa chữa bệnh.
Người của Thí Luyện Chi Môn đều là người trong ký ức Thượng Quan Khiêm, từng là đối thủ của y, y đưa số liệu của bọn họ vào hệ thống của Diêm La, khiến các Virtual huấn luyện Quân Hành Tuyệt. Giảo hoạt, hung ác, độc địa, đủ mọi kiểu, Quân Hành Tuyệt cứ thế chậm rãi tiến tới, rừng rậm, đại mạc, bờ biển, còn có những nơi kỳ dị, gặp được rất nhiều người kỳ dị, thất bại, thất bại, Quân Hành Tuyệt biết sự nhỏ yếu mình, bất quá hắn không giận, mỗi một lần thất bại, hắn sẽ tổng kết kinh nghiệm, Quân Hành Tuyệt đang từ từ mạnh lên.
Giết hại, huyết tinh, là toàn bộ của thí luyện, hắn giết từng người, hắn giết cả chiến trường, rồi nhớ tới Khiêm khi đó, ung dung tàn sát bộ đội hơn vạn, mạng người không tính gì cả, thật là không tính gì cả, thì ra đây là tâm tính của Khiêm, tất cả đều là con kiến, nhỏ bé nhường nào.
Trải qua chiến đấu tàn khốc, Quân Hành Tuyệt tới trước một cánh cửa.
"Sau khi trải qua chiến đấu, Quân Hành Tuyệt sẽ mạnh lên, nhưng mà chênh lệch với người bình thường cũng sẽ nảy sinh, như Mộc Linh Hạo vậy, hắn sẽ cảm giác được ngăn cách, rồi mờ mịt." Thượng Quan Khiêm buông chén trà.
Sau cửa cũng không phải chiến trường tàn khốc gì, trái lại là thế giới của người bình thường, Quân Hành Tuyệt không cảm giác được tồn tại cường đại nào, như quốc gia của hắn vậy, xã hội nhân loại bình thường. Hắn không rõ, nhưng mà hắn biết thí luyện của hắn là Khiêm an bài, Khiêm sẽ không vô duyên vô cớ an bài như vậy, đáng tiếc hắn vẫn không rõ Khiêm rốt cuộc muốn hắn làm gì.
Quân Hành Tuyệt mang theo nghi hoặc chạy khắp thế giới, những người này với hắn mà nói đều rất nhàm chán, rất nhỏ yếu, sắc mặt hắn ngày càng lạnh, có người chọc hắn, hắn giết, sau đó bị gắn cho hung danh, bị thế giới truy sát, thật dễ dàng, Quân Hành Tuyệt hủy nó. Giữa thế giới tan biến, hắn lạnh nhạt đứng, thờ ơ.
Mà đúng lúc này, một hư ảnh xuất hiện phía sau Quân Hành Tuyệt, nhìn đầy đất thi thể, và người mờ mịt trước mắt.
"Ngươi cảm thấy mờ mịt, Quân Hành Tuyệt." Giọng nói ôn hòa vang lên.
Cũng khiến thân thể đã trở nên lãnh khốc của hắn chấn động, hắn sẽ không quên giọng nói này còn có chủ nhân của nó, ngày qua ngày khô khan tu luyện chiến đấu, mỗi một lần thất bại rồi đau đớn khó chịu, khi giằng xé với tử vong, giúp hắn chống đỡ lại, giúp hắn không rơi vào tuyệt vọng, là chủ nhân của giọng nói này, đối tinh của hắn, người hắn yêu, huynh trưởng của hắn, Thượng Quan Khiêm. Tất cả vì có thể chiếm được tình yêu của y.
Quân Hành Tuyệt quay đầu, nhìn người xuất hiện ở đây, vẻ mặt không dám tin, y là thật. Đạp nhịp bước dưới thi hài máu chảy, lao về phía y, muốn xác nhận sự chân thật ấy.
...
Tu La Quân Tử
☆ 066
"Khiêm." Quân Hành Tuyệt thâm tình gọi, muốn ôm y vào lòng, nhưng hai tay xuyên qua.
"Đây chỉ là một hình chiếu." Thượng Quan Khiêm nhàn nhạt giải thích.
Quân Hành Tuyệt thất lạc buông xuống, rồi phát hiện bóng của Khiêm là trong suốt.
"Ngươi đang mờ mịt?" Thượng Quan Khiêm hỏi lại.
"Phải." Quân Hành Tuyệt trả lời, ánh mắt tham lam nhìn y, đã bao lâu rồi, hắn đã bao lâu không thấy Khiêm rồi, chỉ có thể âm thầm miêu tả bề ngoài của y, chỉ có thể mường tượng giọng nói và mùi vị của y, trong khoảng thời gian dài ngoẵng ấy, dằn vặt hắn sâu nhất đau nhất, không phải khổ sở trên thân thể, mà là tưởng niệm.
"Quân Hành Tuyệt, đến trình độ hiện tại, ngươi nên rõ, chúng ta sẽ sống rất lâu." Thượng Quan Khiêm vẫy tay, bọn họ biến mất giữa biển máu, xuất hiện trong một biển sao thâm thúy.
Quân Hành Tuyệt gật đầu, trước đây chưa từng ngờ được, sẽ sống lâu đến thế, lâu vượt quá tưởng tượng.
"Vậy khoảng thời gian dài dằng dặc ngày sau, chúng ta phải sống thế nào? Là nhàm chán như vậy, sau đó giết hại ư?" Thượng Quan Khiêm hỏi.
Quân Hành Tuyệt chấn động, nếu ngày sau hắn phải sống như vậy, vậy tháng năm xa xôi hơn hắn sẽ thế nào.
Sau đó hắn nghe Thượng Quan Khiêm nói, "Ta và đồng bạn của ta cũng sống rất lâu, nhưng chúng ta không hề buồn chán, giết hại, trốn chết, hủy diệt, giãy dụa giữa sống và chết, không e ngại chết, cũng không chờ mong sống, chỉ là sống mà thôi, không vì gì khác, chỉ vì chính mình, chúng ta rõ ràng sự tồn tại của mình, rõ ràng con đường của mình, Quân Hành Tuyệt, ngươi có hiểu con đường ngươi muốn đi sao? Ngươi biết mình là tồn tại thế nào sao? Quân Hành Tuyệt, ngươi thật sự sống trên đời này sao? Quân Hành Tuyệt, ngươi là ai?' Thượng Quan Khiêm bày vấn đề, từng cái mà hỏi.
Mỗi một vấn đề nện lên người Quân Hành Tuyệt, hắn nhất thời đáp không được. Nhắm mắt lại, hắn bắt đầu hồi ức cuộc đời của mình.
Thấy vậy, Thượng Quan Khiêm rời đi.
"Một khắc hắn tìm được đáp án, hắn sẽ có lực lượng chân chính, đánh vỡ kết giới ta bày ra." Thượng Quan Khiêm nhìn Đế nói.
"Vậy thì đợi đi." Đế cười đáp, ánh mắt y không sai, cho dù là lần đầu tiên thấy Quân Hành Tuyệt, y cũng biết Quân Hành Tuyệt sẽ hiểu được, sau đó tìm ra lực lượng chân chính, trở về đây.
Thượng Quan Khiêm cười, đợi.
Đứng giữa biển sao Quân Hành Tuyệt hồi tưởng lại cuộc đời của mình, đối với người bình thường mà nói, cuộc đời của hắn là truyền kỳ, là hạnh phúc. Phụ mẫu sủng ái, hai vị tông sư bảo vệ, thiên phú hơn người, dễ dàng có được tất cả, thậm chí hoàng vị năm đó đạp trên máu của mấy vị huynh trưởng, cũng đơn giản như vậy, rồi thống trị quốc gia, mọi thứ quá dễ dàng. Bất luận là gì, không hề có độ khó. Hắn cứ thế sống qua nhiều năm, hắn là ai, hắn là Nguyên Quốc Khai Đế, đây là thân phận của hắn.
Sau nhiều năm thuận lợi, hắn gặp được người đầu tiên có thể bình đẳng kết giao, rồi yêu y, lại không ngờ rằng y là huynh trưởng của hắn, đối với tình yêu này, hắn ngu xuẩn giãy dụa, trốn tránh, lúc đó, hắn là ai, hắn là đệ đệ của Thượng Quan Khiêm.
Và hiểu rõ, tới đây đạt được lực lượng, không phải Khai Đế, không phải đệ đệ của Khiêm, kinh ngạc với thế giới khổng lồ, phát giác sự nhỏ yếu của mình, thân phận tôn quý, nhỏ bé đến cực điểm giữa thế giới này, thiên tư xuất chúng, nếu tâm linh không đủ cường đại, xuất chúng đi chăng nữa cũng không hữu dụng. Vậy hắn còn có gì?
Sắc mặt Quân Hành Tuyệt thay đổi, cuối cùng ổn định. Bất luận thân phận là gì, hắn vẫn là Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt mở mắt ra, trong mắt là thanh minh, giữa hư không này, sự tồn tại của hắn rõ ràng đến thế. Đây là chính mình sao? Quân Hành Tuyệt giữa minh minh trung có được đáp án.
Sau đó hắn nghe thấy tin tức, "Quân Hành Tuyệt, ngươi còn kém lịch duyệt, đi trải qua đi. Đi tìm lực lượng mạnh hơn nữa giữa biển sao này đi."
Quân Hành Tuyệt ôn nhu cười, "Đợi ta, Khiêm, ta sẽ biến thành một người đủ để khiến ngươi yêu rồi về bên ngươi, khi đó,..." Quay người biến mất, bắn về phía một tinh cầu. Sau khi hồi tưởng xong cuộc đời, Quân Hành Tuyệt đã rõ mình rất thiếu lịch duyệt và kinh nghiệm, dù sao hắn quá trẻ, cho dù đăng cơ làm đế, nhưng thoải mái như vậy, giang hồ du lịch, giết người, đều không có cản trở quá lớn, hắn rất thoải mái, hắn cần ma luyện.
Lợi dụng kho số liệu cường đại của Diêm La, Thượng Quan Khiêm nhập vào số liệu tư liệu về thế giới Vô Xá từng trải qua, thế giới hoàn thiện, hệ thống tri thức hoàn thiện, mỗi một cái đều hữu dụng với Quân Hành Tuyệt. Khi hắn phá vỡ được lực lượng hạn định của một tinh cầu sẽ tiến về tinh cầu kế, cứ thế không ngừng lặp lại.
Quân Hành Tuyệt dấn thân vào một thế giới, không có xung động, mà là quan sát, hắn chậm rãi học được làm sao điều chỉnh chênh lệch của mình và người khác, thờ ơ lạnh nhạt, hứng thú trỗi lên sẽ gia nhập, lúc này Quân Hành Tuyệt đã rõ cảm giác trước đây Thượng Quan Khiêm nhìn bọn họ, thì ra là vậy, bàng quan mà bình tĩnh, trong lòng không có ảnh gợn gì, chỉ có thú vị và nhàm chán, đơn giản lại tàn khốc.
Quân Hành Tuyệt phát hiện tri thức của những thế giới này, đặc biệt, nhưng rất hữu dụng. Hắn học tập, không dùng lực lượng siêu việt thường quy, ôm lấy tri thức thuộc về thế giới mà sống.
Những thế giới này, mặt khác không nói, riêng nói thế giới có nền văn minh xấp xỉ Nguyên Quốc, có chút lực lượng không bằng thế giới của hắn, nhưng bọn họ có những mặt cao siêu hơn, tỷ như mưu lược, khi Quân Hành Tuyệt thấy, đối với lợi dụng và bố cục ngày xưa mình tự ngạo, khá là tự ti, tỷ như chiến sự, cách dùng kỳ dị, cao minh hơn mặt đối mặt của Nguyên Quốc. Còn có chút thế giới, vũ lực lũy thừa cao, khiến đã từng muốn đạt được tông sư rồi tự mãn hắn phỉ nhổ mình ngày trước không biết tiến tới, người của những thế giới này, chưa từng cho rằng bọn họ đã có được lực lượng mạnh nhất, bọn họ không ngừng cố gắng, không có điểm dừng.
Quân Hành Tuyệt cứ thế trải qua mỗi một thế giới, trải qua rất nhiều sự việc trước đây chưa từng trải qua. Ở thế giới cần lực lượng, hắn trước không trêu chọc người nơi đó, quan sát học tập cách bọn họ sử dụng, tổng kết quy nạp. Ở thế giới không cần lực lượng, hắn sẽ tuỳ cơ ứng biến áp lực, rồi dùng thuật số, chiếm được thứ mình muốn, Quân Hành Tuyệt ngày càng am hiểu mặt này, những lịch duyệt ấy khiến hắn trưởng thành.
Thực lực của Quân Hành Tuyệt đã tăng, hắn có thể thấy đường cong lực lượng rậm rạp giữa không trung, hắn biết nó là kết giới Khiêm bày ra, chỉ cần đánh nát, hắn sẽ trở về. Bất quá vì là thấy được, mới biết mình còn có khoảng cách. Không đủ. Còn không đủ, phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Mỗi lần Quân Hành Tuyệt ngẩng đầu nhìn đường cong năng lượng đầy trời, sẽ không khống chế được tình yêu nồng cháy trong lòng, thế giới này là Khiêm vì khiến hắn mạnh lên mà đặc biệt chế tạo, mỗi lần nghĩ vậy, hắn đã có cảm giác thỏa mãn, vì Khiêm dụng tâm với hắn, hắn biết được từ những thế giới này, chúng là phù hợp nhất để hắn trưởng thành, chúng là Khiêm ở khi không xác định hắn có thể trở thành đồng bạn không mà bắt đầu chuẩn bị, chỉ cần nhớ tới Khiêm từng để hắn vào lòng, Quân Hành Tuyệt không thể không thỏa mãn.
Đường cong năng lượng ngày một ngày rõ hơn, khiến trái tim Quân Hành Tuyệt nhộn nhịp, sắp rồi, sắp rồi, Khiêm, hãy đợi ta.
Trải qua rất nhiều Quân Hành Tuyệt đã rõ lực lượng là không thể nôn nóng, tuy rằng kích động, hắn vẫn biết đè nén phát triển lực lượng của mình, tôi luyện bản thân.
Cuối cùng, Quân Hành Tuyệt cảm thấy đã được rồi. Hắn bắt đầu thử đánh vỡ kết giới, nhưng thất bại. Hắn nhìn kết giới hoàn hảo, cười khổ, vẫn còn kém lắm. Quân Hành Tuyệt không tôi luyện nữa, mà là bắt đầu chiết xuất lực lượng. Lặp lại thử rồi thất bại.
Và rồi, hắn thành công.
Đang nâng chung trà Thượng Quan Khiêm đột nhiên buông xuống, "Hắn sắp về rồi." Y cảm giác được kết giới buông lỏng. Diêm La cấp tốc rút lại bàn tay cắm giữa hư không, Quân Hành Tuyệt đã không cần những số liệu này nữa, hắn cũng không cần duy trì sự tồn tại của các thế giới.
Một chớp mắt Diêm La rời tay, thế giới sau lưng Quân Hành Tuyệt hóa thành mảnh vụn, triệt để biến mất, Quân Hành Tuyệt nhìn kết giới buông lỏng, Khiêm, ta về rồi.
Nghe được lời Thượng Quan Khiêm, Đế trái lại không có phản ứng gì, bất quá vẫn nghe bọn họ nói chuyện Đỗ Thành và Quân Thường Hằng kích động.
Quân Hành Tuyệt không hiểu biến mất, cho dù Thượng Quan Khiêm nói không sao cả, bọn họ vẫn cứ lo lắng, bọn họ sợ Thượng Quan Khiêm, không dám có động tác gì, chỉ có thể tin tưởng. Nghe buổi nói chuyện của y và Đế, bọn họ căn bản không rõ ý gì. Nhưng khi nghe lời vừa rồi, bọn họ phản ứng rất nhanh, hoàng thượng, ngươi cuối cùng đã về.
Phải biết đối mặt với siêu cấp sát tinh thoải mái tàn sát mười vạn đại quân, trái tim bọn họ sao an ổn được chứ, bọn họ sợ hãi, không dám lộn xộn, chỉ lo chọc y không vừa mắt, rồi thì chết thảm. May mắn, đã kết thúc rồi.
Thượng Quan Khiêm đứng dậy, vẫy tay, ghế và bàn vừa rồi còn ngay đây biến mất. Mà lúc này các phàm nhân lấy Quân Thường Hằng dẫn đầu không bao nhiêu kinh ngạc, không lâu trước khi mấy thứ này trống rỗng hiện ra, bọn họ đã kinh ngạc rồi. Mà còn trong mắt bọn họ xuất hiện hình ảnh càng kỳ dị.
Hư không vốn không có bất luận vật thể gì, cũng không khả năng tồn tại vật thể gì, ngay trước mắt bọn họ, xuất hiện một vết rách màu đen, nó phát ra khí tức cường liệt khiến phàm nhân như Quân Thường Hằng lui ra mấy thước, kế vết rách càng kéo càng lớn, đủ để dung nạp một người ra vào. Trước là chân đạp ra, rồi là tay, một cái bóng bước ra từ đấy.
Người này đi ra xong, vết rách biến mất. Không để ý bất kỳ ai, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn người mình yêu nhất, mục tiêu minh xác đi về phía người mình muốn gặp nhất. "Khiêm, ta về rồi." Giọng nói bao hàm thâm tình và vấn vương,
...
Z/|�%��
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro