076 ~ 078
Tu La Quân Tử
☆ 076
Phượng Cửu thất thần rời khỏi hoàng cung, sau khi Quân Hành Tuyệt nói xong câu ấy, Phượng Cửu sững sờ hồi lâu. Mãi đến khi hắn đi rồi, mới tỉnh lại, khiến Phượng Cửu sững sờ là lời Quân Hành Tuyệt, cũng là động tác đột nhiên biến mất của Quân Hành Tuyệt, hắn phát hiện thế giới thay đổi rồi.
Mà lúc này, Phượng Cửu muốn tìm người thư giải một chút tâm tình, nhân tuyển thường là tông sư Trấn vương Quân Thường Hằng, nguyên nhân chủ yếu nhất là cùng là tông sư mới có thể động thủ.
Ở phủ Trấn vương Quân Thường Hằng nhìn Phượng Cửu không có lạnh nhạt, đầy mặt thất thố. Thở dài rót cho hắn một ly trà nóng.
"Thường Hằng, ngươi biết Hành... Tuyệt... hắn," Phượng Cửu không biết mở miệng thế nào, chuyện của Hành Tuyệt phải nói sao với người khác đây.
"Đừng nói, ở ngoài cung đó là cấm kỵ, không ai có thể nói." Quân Thường Hằng nghe được lời Phượng Cửu, biết Phượng Cửu đã nhận được đả kích thế nào, như hắn lúc đầu vậy.
"Ngươi biết ta muốn nói gì?" Lần này Phượng Cửu kinh ngạc.
"Biết, là ta điểm tỉnh hoàng thượng, là ta khiến hoàng thượng rõ ràng, ta cũng là người đầu tiên biết được." Lúc ấy nếu không hiểu lầm Khiêm là nữ tử, hắn sẽ không nói nhiều như vậy với hoàng thượng, nếu hắn không nói, hoàng thượng có phải sẽ không rõ? Không, lấy sự thông minh của hoàng thượng, hắn sớm hay muộn cũng sẽ rõ. Nếu biết hoàng thượng yêu là nam tử, hắn sẽ trước một bước giết đối phương. Không, chết sẽ là hắn, lực lượng mạnh mẽ như vậy, thế giới này không ai có thể chống đỡ.
"Cái gì?" Phượng Cửu bật dậy, giận trừng Quân Thường Hằng, "Ngươi có biết, đó là..."
"Phượng tiền bối, " Quân Thường Hằng đánh gãy hắn, "Ở ngoài cung không thể nói." Lại nhắc nhở.
"Không thể nói, a, ý gì, tằng tôn của ta yêu một na..." Chưa dứt lời, Phượng Cửu đã cảm thấy áp bách tới từ thiên địa, lực lượng khổng lồ khiến hắn quỳ gối, không thể không phục tùng, đây là uy áp thế giới dành cho.
Đây là gì, Phượng Cửu muốn vận công chống cự, nhưng hắn phát hiện công lực của mình căn bản không thể điều động, uy áp này cứ thế áp bách hắn, hạn chế hắn, mồ hôi lạnh đổ ra, lần đầu tiên hắn biết sợ. Mãi một hồi, uy áp mới biến mất.
"Ta không phải đã bảo, ở ngoài cung không thể nói sao." Quân Thường Hằng nhìn Phượng Cửu toàn thân run rẩy, thở dài.
"Đây là chuyện gì?" Phượng Cửu nhìn Quân Thường Hằng hỏi.
"Vào cung, ta sẽ nói hết cho ngươi." Quân Thường Hằng đứng dậy nói với Phượng Cửu.
Phượng Cửu khôi phục lại, phát hiện đã không có vấn đề, dẫn Quân Thường Hằng tới chỗ ở trong cung của hắn.
Mà nhất cử nhất động của bọn họ đều không giấu được hai người trong thâm cung, bất quá cả hai không ngăn cản, đối với bọn họ mà nói tất cả không quan trọng.
Quân Thường Hằng kể lại những gì hắn biết, bắt đầu từ khi xuất quan, thấy sự thất thường của hoàng thượng, hỏi nguyên nhân, vì hiểu lầm mà điểm tỉnh hoàng thượng, từ trong miệng La thái y biết thân phận của Thượng Quan Khiêm, đi Vận Thành gặp y, đón y về, còn có hoàng thượng giãy dụa.
Phượng Cửu im lặng nghe mà nghẹn lời, oan nghiệt, tất cả đều là oan nghiệt, tằng tôn lạnh bạc này của hắn, đối tượng động tình, ai, vì sao lại trở nên như vậy.
Quân Thường Hằng nói tiếp, nói đến dự định vốn có ở chiến sự Viêm Quốc của mình, lúc này hắn tự giễu mình không biết tự lượng sức, khiến Phượng Cửu không rõ. Quân Thường Hằng không để ý, hắn thuật lại những gì Thượng Quan Khiêm nói ở chiến trường, trí nhớ tông sư rất tốt, cho dù không rõ, hắn cũng sẽ nhớ kỹ. Sau đó là đơn phương tàn sát, khiến Phượng Cửu biến sắc. Kế là Đế xuất hiện, Quân Hành Tuyệt thay đổi, hạ lệnh cấm, còn có tất cả xảy ra hôm nay.
"Sự việc là vậy đấy." Nói xong, sắc trời cũng tối. May mắn bọn họ là tông sư, mấy ngày không ăn không uống với bọn họ mà nói cũng không có ảnh hưởng. "Phượng tiền bối, chúng ta không thể ngăn cản, bọn họ sở hữu lực lượng phá vỡ thiên hạ, cho nên bọn họ có thể coi thường tất cả, mà chúng ta không thể, cũng làm không được, với bọn họ, chúng ta đã hết cách rồi." Quân Thường Hằng cuối cùng khuyên nhủ.
Sắc mặt Phượng Cửu theo lời kể mà biến hóa, hồi lâu, Phượng Cửu mở miệng, "Người của Phượng gia si tình, sao ta không biết chứ, nhưng tình huống này, ta có thể không..." Quan tâm sẽ bị loạn, nếu chuyện này không xảy ra trên người Hành Tuyệt, hắn nhiều nhất chỉ là nghe nhưng không có cảm tưởng gì.
"Thường Hằng, theo ngươi thấy, Thượng Quan Khiêm là người thế nào?" Phượng Cửu hỏi.
"Chỉ cần không chọc y, y sẽ là một vị quân tử ôn nhuận, nhưng một ngày động thủ, là quyết tuyệt vô tình. Y không để gì vào mắt, không quan tâm gì cả, ngoại trừ mấy vị đồng bạn của y. Người như vậy, ta thật không dám tin, dĩ nhiên sẽ tồn tại." Người lãnh khốc như vậy sao sẽ tồn tại.
"Phải không?" Phượng Cửu không có biểu tình gì nói, "Xem ra đường tình của Hành Tuyệt sẽ rất khổ."
"Ngươi đồng ý?" Quân Thường Hằng trái lại kinh ngạc, Phượng Cửu dễ dàng đáp ứng như vậy.
"Ta đồng ý hay không có ảnh hưởng gì sao? Tuổi ta lớn rồi, thấy cũng nhiều, chỉ cần hài tử hạnh phúc là đủ." Phượng Cửu cười khổ.
"Ngươi nghĩ rất thoáng." Quân Thường Hằng cười nói.
"Không nghĩ thoáng sao được, người của Phượng gia cứng đầu, một khi đã yêu tuyệt đối không buông tay, năm đó Vũ Nhi là vậy, người của Phượng gia đều là vậy, vốn dĩ cho rằng Hành Tuyệt sẽ là ngoại lệ, thật không ngờ hắn càng là..." Phượng Cửu lắc đầu thở dài.
"Tổ gia gia có thể rõ thì tốt." Giọng Quân Hành Tuyệt đột nhiên xuất hiện, nhưng lại không thấy bóng, "Đây là báo đáp tổ gia gia." Một tin tức xuất hiện trong đầu Phượng Cửu, khiến Phượng Cửu thật lâu không hồi hồn.
Qua nửa nén hương, Phượng Cửu nói rằng, "Xem ra sau này ta có thể sống thật lâu." Công pháp trong đầu, đối với Phượng Cửu truy cầu cảnh giới cao hơn mà nói là rất trân quý, tông sư không già, nhưng không trường sinh, mà giờ hắn thấy được là hy vọng trường sinh.
"Cùng nhau." Quân Thường Hằng cười đáp, con đường này có bạn cũng tốt, một người rất tịch mịch.
"Ha ha ha." Giãy khỏi khúc mắc nhiều năm qua, Phượng Cửu thoải mái cười.
"Ha ha ha." Quân Thường Hằng cùng cười.
Trên con đường tương lai, có thể có một người đi chung, bọn họ sẽ không cô đơn.
...
Ngày thứ hai, Phượng Cửu đi gặp Thượng Quan Khiêm.
"Ta vì chuyện quá khứ, xin lỗi, thay Vũ Nhi xin lỗi." Phượng Cửu quỳ trước mặt y, nặng nề dập đầu hai cái, xin lỗi vì mình khoanh tay đứng nhìn, xin lỗi vì hắn và Vũ Nhi hiểu lầm, hại người này mất đi sinh mẫu, trôi giạt bên ngoài.
"Ta nhận." Thượng Quan Khiêm trả lời, đối với Phượng Cửu, y không oán hận, nhân chi thường tình, nếu có kẻ tổn thương đồng bạn của y, không quản vô tội hay không, y cũng sẽ giết, y không phải Phượng Cửu, biết hổ thẹn, làm là làm, hối hận thì sao chứ, cho nên Vô Xá không hổ thẹn cũng không hối hận.
"Cảm ơn." Phượng Cửu đứng dậy. Nhìn Quân Hành Tuyệt đầy mặt ôn nhu nồng cháy nhìn chằm chằm Thượng Quan Khiêm, nói rằng, "Đường tình của ngươi sẽ rất khó." Chỉ bằng một ánh mắt, cộng thêm lời kể của Quân Thường Hằng, Phượng Cửu đã thấy được hắc ám vô tình dưới đáy mắt Thượng Quan Khiêm, khủng bố khiến người sợ hãi, muốn làm người như vậy động tâm, rất khó.
"Ta biết, ta có vô số thời gian để thử." Đối với đường tình của mình, Quân Hành Tuyệt từ lâu đã rõ.
"Vậy thì tốt." Nhìn Quân Hành Tuyệt ra vẻ tự tin, Phượng Cửu không nói gì thêm, chuyện này hắn không thể cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ gì.
Sau đó như trước đây vậy, tiêu sái rời khỏi, con cháu tự có phúc con cháu, hắn cũng có chuyện của mình.
Mấy ngày sau, tin tức biên cảnh đại thắng truyền tới, lời đồn Nguyên Quốc có một vị cao thủ siêu việt tông sư tràn ra. Khi ấy mọi người không biết động thủ là ai, chỉ tung tin vịt như vậy.
Qua một thời gian nữa, các đại thần kinh thành đều nhận được tin tức xác thực, Viêm Quốc đã bị diệt. Đội ngũ điều tra, đi vào từ phía Tây, chỗ đó chỉ còn là phế tích, và sự hoang vu, tới phạm vi quốc đô, vẫn là phế tích, nhưng lại bị vắt qua một khe sâu dài ngoẵng, khe rất dài, khi trở về bọn họ xem xét, nó xuyên suốt cả Viêm Quốc, nhưng không rộng, nhân thủ điều tra rất dễ dàng bước qua.
Vượt qua khe ấy, không đi xa, chỉ bằng một ánh mắt, thấy được đều là đất, trên mỗi mũi đất bén nhọn treo một người, vết máu màu nâu, dáng vẻ giãy giụa, khiến người nhìn đã biết khi chết bọn họ thống khổ nhường nào. Rời khỏi khu vực này, Viêm Quốc phía Đông, càng gọi người sởn tóc gáy.
Nó không phải cảnh tượng máu chảy đầm đìa, ở đó rất an tĩnh, không hề có tiếng động, gánh nước, ăn cơm, đi dạo, hài tử đùa giỡn, hàng rong la hét, mua bán mặc cả, cười la, giận mắng, an tĩnh duy trì bề ngoài của mình, nhưng mà thời gian đã vĩnh viễn ngưng kết ở một khắc ấy. Bọn họ đã tử vong, vẫn duy trì khoảng khắc khi chết, chỉ cần chạm vào, những người này sẽ hóa thành tro tàn, thi thể cũng không tồn tại. Bất luận là người lá gan lớn bao nhiêu, đều vội vội vàng vàng rời khỏi, chết như vậy thật đáng sợ.
Các đại thần biết chân tướng trầm mặc, vì bọn họ không thể nói, bọn họ đã thử, uy áp khủng bố ấy, bọn họ không muốn thừa nhận nữa. Bọn họ càng sợ hai vị trong cung động thủ, kết cục của Viêm Quốc bọn họ đã biết, kết cục của Hạ Nhị Hà bọn họ cũng tận mắt thấy, bọn họ tuyệt đối không muốn giống vậy.
Các quốc gia khác cũng biết kết cục của Viêm Quốc, đủ loại cách nói truyền lưu, trời phạt là nhiều nhất, dã tâm gia muốn trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi tạm thời trầm mặc, sôi nổi hỏi thăm tin tức, lại không biết được gì, người nước khác không biết, người của Nguyên Quốc không thể nói.
Hai vị ấy đã trở thành một bí mật công khai của triều đình Nguyên Quốc.
Mấy ngày sau, hoàng đế ở thâm cung lại khiến các đại thần kiến thức được lực lượng siêu việt lẽ thường, di sơn đảo hải. Khu vực săn bắn phía sau hoàng cung, bộ phận dư thừa trong cung, đều bị Quân Hành Tuyệt chỉnh sửa, cả tòa phủ Tín vương bị di chuyển vào thâm cung, hoàng cung có một bố cục mới.
Địa chấn khi ấy kinh thành đều cảm giác được, nhà cửa bọn họ không chịu ảnh hưởng gì, người bình thường sẽ không biết. Lúc đó bọn họ trong cung tận mắt thấy tình huống phủ Tín vương bay giữa không trung rồi bị an trí xuống, đó không phải phàm nhân có thể làm. Rời khỏi hoàng cung rồi, bọn họ có chí cùng tới địa chỉ ban đầu của phủ Tín vương, chỗ đó chỉ lưu lại một mảnh đất trống, đột ngột như vậy, gọi người rét lòng.
Bắt đầu từ khi đó, thế cục triều dã đã thay đổi. Hoàng thượng hạ chỉ thành lập Nội Các, xử lý chính vụ, thừa tướng, lục bộ thượng thư đảm nhiệm, chỉ cần không phải sự việc trọng đại, Nội Các có thể ra quyết định, sau đó nam tử lãnh túc gọi Diêm La giám sát, sửa đúng sai lầm. Có sự việc quan trọng cũng do Diêm La trình báo, Quân Hành Tuyệt rốt cuộc giải thoát khỏi chính vụ.
Hậu cung không còn bao nhiêu người, ngoại trừ tần phi có tử tự, đại thể đều rời khỏi, nữ tử có thể vào cung đều có bối cảnh thâm hậu, sợ hãi nữ quyến trong cung làm ra những không tốt hành vi, chọc giận hai tồn tại khủng bố kia, đều bị người trong nhà đón ra cung, có chút nữ tử không ở kinh thành, cũng bị Đức phi an trí tốt, những nữ tử này từ thân tộc trong cung biết vài chuyện, còn có tình huống ngày ấy phủ Tín vương bị đổi chỗ, các nàng đều tận mắt thấy. Không có tử tự các nàng có thể làm gì, ở lì ở hậu cung sao, tuổi các nàng còn trẻ, không muốn như vậy. Mà thôi, rời đi thôi.
Đương nhiên, còn có chút si tình, ôm nguyện vọng si ngốc, cứ thế cô tịch chờ đợi, sống uổng năm tháng. Tất cả, đối với người trong lòng các nàng mà nói, căn bản không quan trọng.
...
Tu La Quân Tử
☆ 077
Giang Nam, phong cảnh như họa, yên liễu họa kiều, tam thu quế tử, thập lý hà hoa, phồn hoa chi địa, ngư mễ chi hương, nói đều là Giang Nam.
Bất luận là vạn dặm trời trong, hay mưa bụi mông lung, Giang Nam không lúc nào không bày ra vẻ đẹp không sao tả xiết của mình, bao nhiêu văn nhân mặc khách, để lại những áng thơ thiên cổ, ca ngợi Giang Nam mỹ lệ.
Giang Nam, mỹ vì núi, mỹ vì nước, mỹ vì dương liễu đong đưa, mỹ vì bách hoa nở rộ, mỹ vì bố cục cảnh sắc và kiến trúc hòa hợp một thể.
Giang Nam là vùng sông nước, không đâu rời được nước, mặt sông, mặt hồ, mặt suối, phủ đầy những con thuyền đánh cá, thuyền hoa, bài ngư ca tục tằn, khúc cổ thuyền hoa truyền ra, đan xen vào nhau.
Cảnh Giang Nam khiến người lưu luyến, người Giang Nam cũng thế, thuyền hoa lượn lờ mặt nước, nơi yên hoa chỗ phong nguyệt, nước Giang Nam dựng dục mỹ nhân, hồng tụ chiêu chiêu, phong lưu hay không, đều sẽ tới một lần, lưu lại bao nhiêu tình yêu, lưu lại mấy phần thiên cổ giai thoại.
Giang Nam tốt, tốt ở phồn hoa, hào môn cự thương, giang hồ môn phái, cao quan hiển quý, ở đây sao mà thiếu chứ.
Làm quan phải làm quan Giang Nam, vì ở đây giàu có, tam niên thanh tri phủ thập vạn tuyết hoa ngân, ở Giang Nam tuyệt đối có thể, làm quan cũng đừng làm quan Giang Nam, vì bọn giang hồ nhân sĩ gan lớn hơn trời này, vừa phát hiện vấn đề, đã bị ám sát, nguy hiểm rất cao. Quan Giang Nam dễ làm nhất, không cần làm gì nhiều, là có thể nhẹ nhõm vượt qua, kiểm tra đánh giá cũng tốt, quan Giang Nam khó làm nhất, vì ở đây một cái không cẩn thận, sẽ dẫn phát rối loạn, khi ấy là ném mũ bỏ mệnh.
Giang Nam là kho lúa thiên hạ, là trọng địa thu thuế, trọng điểm của các triều đại. Văn nhân nhiều ở Giang Nam, phú thương nhiều ở Giang Nam, giang hồ nhân sĩ nhiều ở Giang Nam, loạn cũng ở Giang Nam. Giang Nam phải ổn, đây là yêu cầu dành cho nó.
Giang Nam, đan xen rất nhiều lợi ích, đan xen rất nhiều ân oán tình thù. Người bình thường sao sẽ biết sóng ngầm nấp dưới mặt ngoài của Giang Nam.
Người Giang Nam đã quen với người giang hồ đi lại khắp nơi, mang theo vũ khí, quen với, một lời không hợp bọn họ sẽ động thủ.
Không quen sao được chứ, ngươi nhìn ở đây xem không phải lại bắt đầu.
Trên đường, một người mặc quần áo màu xanh nhạt, đeo một thanh bảo kiếm màu đồng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người không dám thân cận, đây là một nam nhân rất lạnh. Một người mặc quần áo màu lam, khuôn mặt sang sảng khiến người vừa nhìn đã có thiện cảm, nụ cười dương quang, đong đưa chiết phiến, ngọc thụ lâm phong. Còn có một người mặc vải vóc hoa lệ, trên người treo một cái bàn tính bằng vàng, mặt búp bê, khiến người thấy đã nghĩ đáng yêu.
Ba người mâu thuẫn như vậy đi bên nhau, cộng thêm bề ngoài xuất chúng, ở trên đường cực kỳ chọc mắt.
"Lãnh thiếu trang chủ, Phương Nhị thiếu, nhìn ở đó là tửu lâu nổi tiếng nhất Du Châu Vị Tẫn Lâu, ngay bên bờ sông Tô, từ nhã gian nhìn ra, có thể thấy toàn bộ cảnh sắc sông Tô, đặc biệt phong cảnh buổi tối càng là tuyệt đẹp." Nam tử sang sảng nói với hai người bên cạnh.
"Dương huynh, Vị Tẫn Lâu này ta nghe danh đã lâu." Nam tử treo bàn tính nói, "Khi ở Liễu Châu, ta nghe cha ta nhắc tới rất nhiều lần, muốn kéo đầu bếp Vị Tẫn Lâu này về, nhưng vẫn không thành công."
"May mắn, Phương bá phụ không thành công." Nam tử sang sảng cười nói.
"Cha ta vẫn không hết hy vọng đâu, bất quá, Vị Tẫn Lâu này rốt cuộc là của ai?" Mặt búp bê có chút nghi hoặc, năng lực cha hắn hắn hiểu, một tửu lâu như vậy cũng không bắt được, là rất xin lỗi danh hào Tài Thần của cha.
"Ta cũng không biết." Nam tử sang sảng họ Dương lắc đầu.
"Ngươi không biết, Dương huynh, Du Châu này là địa bàn của Dương gia ngươi a." Nam tử nặt búp bê mặt họ Phương không tin.
"Là thật." Nam tử họ Dương nghiêm túc nói, Dương gia bọn họ cũng tra qua Vị Tẫn Lâu, tửu lâu này ép đi mấy nhà có thế lực nhất Du Châu, chiếm vị trí tốt nhất Du Châu, thế lực phía sau có thể nghĩ, nhưng bọn họ tra không ra. Vị Tẫn Lâu rất thần bí.
"Tới rồi." Nam tử băng lãnh vẫn không lên tiếng, mở miệng.
Hai người đang thảo luận cũng chú ý thấy mục tiêu. Vào cửa rồi, phát hiện không đúng, Vị Tẫn Lâu nên náo nhiệt, lại lãnh tanh, ở thang lầu đứng mấy nam tử xốc vác, thấy bọn họ vào, lạnh lùng nhìn, coi thường.
Cái vẻ không coi ai ra gì ấy, khiến người rất khó chịu, đặc biệt tâm cao khí ngạo như bọn họ.
"Dương công tử, xấu hổ, tiểu điếm hôm nay không buôn bán, xin thứ lỗi." Chưởng quỹ Vị Tẫn Lâu tới trước mặt ba người, khom người nói với công tử sang sảng. Vừa nghe đã biết họ Dương là khách quen.
"Không buôn bán?" Nam tử sang sảng gấp chiết phiến, có chút kinh ngạc hỏi.
"Dạ, tiểu điếm hôm nay không buôn bán." Chưởng quỹ lặp lại.
Không buôn bán? Nhìn tiểu nhị đang bưng một chiếc khay tinh xảo ra nhà bếp, lên lầu, lại nhìn một nam tử xốc vác nhận khay, sau đó đi lên trên.
"Là có khách quý sao." Dương công tử cười nói, muốn hỏi thăm. Người nào có thể bao cả Vị Tẫn Lâu? Phải biết muốn bao Vị Tẫn Lâu không phải không có, nhưng Vị Tẫn Lâu chưa từng cho phép. Quy củ Vị Tẫn Lâu là chỉ cho bao nhã gian, cả tòa là không bao, mà giờ dĩ nhiên phá lệ, ai có thể khiến Vị Tẫn Lâu phá hư quy củ.
"Dương công tử đừng hỏi." Chưởng quỹ tuyệt đối không dám tiết lộ. Đây là việc của phía trên, kẻ nhỏ nhoi như hắn không dám nhiều lời.
"Lãnh thiếu trang chủ, Phương Nhị thiếu, xem ra bữa cơm của Vị Tẫn Lâu chúng ta vô duyên rồi, thật xin lỗi." Thấy không tìm hiểu được gì, Dương công tử nói với hai người bên cạnh, Dương công tử cũng không định khó xử chưởng quỹ.
Nam tử mặt lạnh không hề gì. Mặt búp bê có chút thất vọng, hắn đã nghe lão cha nói rất nhiều lần cơm ở Vị Tẫn Lâu ngon cỡ nào, lần này tới, là muốn nếm thử, thật không ngờ vẫn không thể như nguyện.
Ba người cũng sảng khoái xoay người đi, nếu sự việc cứ thế mà xong thì tốt, bất quá, ngay trong mấy bước bọn họ ra Vị Tẫn Lâu, ngoài ý muốn xảy ra.
"Phương Thiên Hữu." Thanh âm thuộc về nữ tử, nhưng tuyệt đối không có ôn uyển vũ mị nữ tử nên có, hào phóng thoải mái quát to tên của một nam nhân trên đường.
Nghe được thanh âm này, mặt búp bê xịu xuống, sao tới đây rồi cũng gặp trái ớt này.
Một nữ tử mặc váy đỏ tươi, đeo một sợi roi màu đỏ hấp tấp chạy tới, dung mạo xinh đẹp gọi nam nhân tim đập thình thịch, dáng người nóng bỏng như ẩn như hiện dưới trang phục.
"Phương Nhị thiếu, đây hẳn là một trong giang hồ thập mỹ Đường cô nương?" Vừa thấy cách ăn mặc của nữ nhân này, Dương công tử hỏi.
"Không sai, là trái ớt kia. Dương huynh, các ngươi cản giúp, ta đi trước." Phương Thiên Hữu xịu mặt búp bê, muốn chạy, hắn sở dĩ rời nhà là vì trốn nàng, thật không ngờ lại gặp được, trước trốn cái đã.
"Phương Thiên Hữu, ngươi muốn chạy đi đâu?" Thấy động tác của Phương Thiên Hữu, mỹ nhân xinh đẹp rút roi, quất về phía hắn, Dương công tử và nam tử mặt lạnh, sáng suốt không nhảy vào vũng nước đục này, nam tử mặt lạnh là biết nguyên nhân, Dương công tử là biết nữ nhân không dễ chọc, cả hai né tránh, roi chuẩn xác quấn lấy tay Phương Thiên Hữu, ngăn cản hành vi chạy trốn.
"Trái ớt, ngươi muốn sao đây?" Roi của trái ớt không thể dùng thủ đoạn bình thường mà gỡ. Hung hăng trừng hai tên không nghĩa khí này, đặc biệt mặt lạnh, uổng cho bọn họ vẫn là bạn bè.
"Sao đây? Ta còn muốn hỏi ngươi đấy, ta là vị hôn thê của ngươi, có cần thấy ta đã chạy không?" Nàng cũng không biết sao nữa, giang hồ thiếu hiệp công tử ưu tú nhiều như vậy nàng không nhìn trúng, hết lần này tới lần khác nhìn trúng Phương Thiên Hữu lớn lên bên nhau này, khi biết hai người chỉ phúc vi hôn, nàng thầm cao hứng cực, nhưng hắn lại chạy.
"Đó là cha nương tự định, ta không đồng ý." Phương Thiên Hữu lớn tiếng phản bác, hắn sao dám cưới trái ớt này, thê tử tương lai của hắn, nhất định phải ôn uyển hiền thục, tri thư đạt lý, bù đắp khuyết điểm mặt này của Phương gia. Không thể như cha vậy, bị nương siết chặt, nạp thiếp cũng không dám, có tiền tài bạc triệu, lại chỉ xài được một nữ nhân, hắn tuyệt không hỗn đến nông nỗi như cha.
"Ngươi, Ngọc tỷ tỷ, ngươi tới phân xử." Hồng y nữ tử giậm chân, nói với người phía sau.
Cho dù bị lụa mỏng che mặt, cũng che không được sáng quắc phong hoa, mi như nhành liễu, đôi mắt long lanh, tư thái yểu điệu, một bộ bạch y, tựa Nguyệt Cung tiên tử sắp phàm, giọng nói thanh thúy mang theo ý cười. "Di muội muội, ngươi trước thả người đi."
"Đây không phải Ngọc tiên tử sao?" Thấy cách ăn mặc và phong tư của người tới, Dương công tử lập tức nhận ra đây là ai. Cũng chỉ có Tinh Hồ mới dựng dục được nữ tử như vậy, tựa Lăng Ba tiên tử, mà còn nàng họ Ngọc, chỉ có Tinh Hồ thủ tịch đệ tử, Ngọc Dao, cũng là một trong giang hồ thập mỹ. Huống hồ Tinh Hồ và Du Châu rất gần, Dương gia và Tinh Hồ cũng có qua lại, hắn đương nhiên biết Ngọc Dao.
"Ngọc Dao chào Lãnh công tử, Phương công tử, Dương công tử." Ba người này đều là giang hồ tài tuấn, tướng mạo thân thế cũng là nhất lưu, cùng hành tẩu giang hồ, lại cùng là tuấn kiệt, bọn họ tự nhiên biết nhau.
Nam tử mặt lạnh gật đầu với Ngọc Dao, Đường Di rút roi trên tay Phương Thiên Hữu về.
"Nói, ngươi vì sao muốn chạy?" Không quản mấy lời khách sáo ấy, Đường Di hung ác hỏi Phương Thiên Hữu.
"Sao ta không chạy hả, nhìn tính tình của ngươi coi, ta dám cưới chắc?" Phương Thiên Hữu không hề quan tâm lời hắn nói đả thương người thế nào.
"Ngươi," Đường Di lại là thương tâm lại là tức giận, tính tình nàng cũng nóng nảy, sao nhịn được nữa, roi vung lên, lần này, Phương Thiên Hữu có phòng bị, né tránh, hai người lập tức đánh nhau trước Vị Tẫn Lâu.
Lãnh Vô Ngân mặt lạnh, làm bộ không thấy, nam tử sang sảng lay chiết phiến, có vẻ như đang thưởng thức mây trên bầu trời, Ngọc Dao khẽ lắc đầu, khóe miệng dưới lớp lụa gợi lên độ cung mỹ lệ. Đôi oan gia này.
Phương Thiên Hữu và Đường Di không ngừng di chuyển, Phương Thiên Hữu thuận theo cây cột bên ngoài tửu lâu, vận khinh công, thuận lợi nhảy vào lầu ba.
"Cút ra ngoài." Một tiếng quát lạnh lùng, còn có một luồng kình khí cực lớn khiến Phương Thiên Hữu bắn ra, Đường Di sau lưng hắn cũng bị lan đến, rơi từ trên trời xuống.
...
Tu La Quân Tử
☆ 078
Thấy Phương Thiên Hữu và Đường Di thần tốc rơi xuống, Lãnh Vô Ngân, Ngọc Dao vội vã nhảy lên tiếp được, bất quá cũng bị đạo kình khí chưa tán kia lan đến, vận đủ công lực còn lui mấy bước, Dương Ưng nhảy lên đè ở sau hai người, mới ổn định nhịp bước.
Lúc này Phương Thiên Hữu phun ra một ngụm máu, Ngọc Dao vội lấy thuốc chữa thương cho hắn uống, mấy nam nhân xốc vác trong Vị Tẫn Lâu đã xuất hiện trước mặt bọn họ, một lời không nói, động thủ.
Bọn họ đương nhiên không khoanh tay chịu chết, vừa bảo vệ Phương Thiên Hữu và Đường Di bị thương, vừa đánh trả, bọn họ đều là cao thủ xếp được hạng trên giang hồ, nhưng lúc này bọn họ phát hiện mình dĩ nhiên không phải đối thủ của những người này, nội lực cao thâm, chiêu thức tinh diệu, bọn họ từ đâu mà ra.
"Phượng công tử, xin dừng tay." Lúc này Phương Thiên Hữu đã khôi phục, thấy tình huống này, mà còn bên mình không ổn, cao giọng quát. Trong nháy mắt vừa rồi, đủ để hắn thấy được ngồi ở lầu ba là ai, nhân vật chọc mắt người như vậy, ai sẽ quên được.
Động tác của các hộ vệ chậm lại, nhưng không nghe được mệnh lệnh xác thực của chủ thượng, bọn họ sẽ không dừng tay, vẫn tiếp tục.
Không lâu sau "Đại công tử có lệnh, dừng tay." Một giọng nói lanh lảnh xuất hiện trên lầu, sau đó những nam nhân xốc vác dừng tay, chỉnh tề hướng về thanh âm nửa quỳ hành lễ.
Một người tròn vo xuất hiện ở lầu ba, nhìn xuống bọn họ. Rồi vén lên tấm lụa mỏng.
Mái tóc màu mực, trâm gài tóc và quần áo cùng màu, dung mạo tuấn mỹ gần như bén nhọn, đôi mắt phượng nghiêm nghị, ý cười thờ ơ khó lường, mang theo tầm mắt cư cao lâm hạ. Là Phượng Tuyệt, cũng là Quân Hành Tuyệt.
"Là các ngươi à." Ngữ điệu mang theo khinh thường, thì ra là người quen.
"Tham kiến chủ thượng." Các thị vệ xốc vác cung kính bái kiến, Quân Hành Tuyệt vẫy tay, bọn họ đứng dậy, lui tới trước cửa Vị Tẫn Lâu.
"Phượng Tuyệt." Lãnh Vô Ngân siết chặt kiếm trên tay, nam nhân này khiến hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nếm được mùi vị thảm bại, lần đầu tiên nảy ra cảm giác mình không bằng người, hắn vì không bại bởi nam nhân này nữa, vẫn luôn cố gắng, nhưng giờ đây nam nhân này đã mạnh lên, chỉ cần nhìn đã biết nam nhân này mạnh đến nhường nào, lẽ nào cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng thua kém thiên phú?
"Phượng công tử." Dương Ưng cũng nhận ra, cùng là võ lâm tam công tử, bọn họ đều gặp hắn, hắn cũng đố kị nam tử này như Lãnh Vô Ngân, đó là người đầu tiên khiến thiên chi kiêu tử như bọn họ phải nhận thua, Phượng Tuyệt rất xuất sắc, xuất sắc đến mức không thể không đố kị, nhưng Phượng Tuyệt trước mắt so với nhiều năm trước thay đổi quá nhiều, phần nguy hiểm kia, sâu không thể lường, đố kị đã không thể có, vì hắn vốn nên đứng trên mọi người.
"Phượng công tử." Ngọc Dao cũng biết nam nhân này, mấy vị sư muội của nàng vì hắn thần hồn điên đảo, hắn là người đầu tiên khiến đệ tử Tinh Hồ mất đi lý trí, nàng và hắn chỉ có một lần gặp mặt, là khi hắn nhẫn tâm vứt bỏ một vị sư muội của nàng, sự vô tình của hắn nàng tận mắt thấy, vị sư muội có danh xưng giang hồ đệ nhất mỹ nhân kia, căn bản không giữ được trái tim của nam nhân này. Đối với hắn, đáy lòng Ngọc Dao có cảnh giác, nhưng mà sư phụ khuyên nàng, không thể mạo phạm.
Đường Di cũng khôi phục lại, hiếu kỳ quan sát Phượng Tuyệt cùng mặt tảng băng nổi danh là một trong tam công tử, nghe đồn là đồ đệ của tông sư Phượng Cửu, nam nhân khiến đệ tử Tinh Hồ mê muội. Ánh mắt thoáng chút si mê, rồi rất nhanh phản ứng lại, cúi đầu, trái tim nhảy dựng, trời ạ, nam nhân cũng có thể xinh đẹp đến nhường này, trách không được rất nhiều nữ nhân biết rõ hắn vô tình, lại vẫn thích hắn.
"Tuyệt, người quen của ngươi?" Một giọng nói ôn hòa mềm mại xuất hiện ở lầu ba, không lớn, nhưng võ công cao cường như bọn họ đều nghe thấy.
Một bàn tay trắng nõn, vén lên lụa mỏng, một khuôn tuấn mỹ nhu hòa xuất hiện. Quần áo màu trắng, mặc trên người Lãnh Vô Ngân là băng hàn như sương, mặc trên người Ngọc Dao là phiêu dật xuất trần, mà mặc trên người y lại chỉ có thanh nhã khiêm tốn ôn nhuận, Dương Ưng vẫn bị người trong giang hồ coi là quân tử, nhưng nhìn nam nhân trước mắt, bọn họ mới biết quân tử hẳn là y. Nụ cười ôn hòa, cử chỉ ưu nhã, ôn nhuận như ngọc.
Khi y và Quân Hành Tuyệt đứng bên nhau, đường phố đột nhiên không có tiếng động, đó là một bức tranh tuyệt đẹp, trắng và đen, nguy hiểm và ôn hòa, nhưng cùng là cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh. Đây là hai kiểu nam nhân khiến nữ nhân si mê, một cái biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn bị hấp dẫn, như độc dược vậy, một cái ôn nhuận như ngọc, khiến nữ nhân an tâm. Hai người mâu thuẫn nhường nào dĩ nhiên xuất hiện bên nhau.
"Mấy kẻ râu ria, không cần để ý." Ngữ điệu khinh thường hóa thành ôn nhu, vẻ mặt mang theo nhu hòa rõ ràng, Quân Hành Tuyệt nói với người bên cạnh.
Giọng nói và vẻ mặt này khiến những người từng gặp Quân Hành Tuyệt ngạc nhiên, đây là Phượng Tuyệt? Hắn sẽ có vẻ mặt này ư, người này là ai? Có thể khiến Phượng Tuyệt đối đãi như thế.
"Phượng công tử, dù thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng từng có giao tình, nói vậy, rất đả thương cảm tình, mà còn, ngươi không hỏi nguyên do đã đánh ta, món nợ này phải tính rõ mới được, yêu cầu của ta không cao, mời chúng ta ăn một bữa ở Vị Tẫn Lâu đi." Có thể không nảy ra đố kị với Phượng Tuyệt chỉ có Phương Thiên Hữu, hắn một không cần võ công cao, hai không cần tài hoa nhiều, đứng trước mặt Phượng Tuyệt tuy cũng tự ti, lại không nghiêm trọng như Vô Ngân và Dương Ưng.
"Ngươi quấy rầy ta và Khiêm dùng cơm, không giết ngươi là tốt rồi." Phượng Tuyệt không bị ngụy biện của Phương Thiên Hữu thuyết phục, lãnh huyết nói rằng.
"Phượng công tử, vì việc nhỏ như vậy mà giết người, có mất phong phạm chính đạo." Ngọc Dao bất mãn nói.
"Chính đạo?" Hỏi là Thượng Quan Khiêm, nhìn cách ăn mặc và khí chất của Ngọc Dao, còn có màu trắng quá phận chói mắt kia, "Tuyệt, nàng sẽ không là Tinh Hồ gì kia đi?" Khẩu khí này rất giống những người ấy. Theo lý thường nên chọc người chán ghét.
"Không sai, là Tinh Hồ ta đã nói." Quân Hành Tuyệt thấy được châm chọc trong mắt Thượng Quan Khiêm.
"Tại hạ Tinh Hồ Ngọc Dao, công tử tựa hồ bất mãn với Tinh Hồ ta?" Ngọc Dao nghe được lời y, chắp tay hỏi.
"Ngươi quá nhạy cảm, ngoại trừ từ miệng Tuyệt, ta chưa từng nghe về Tinh Hồ, sao phải bất mãn chứ?" Một cái Tinh Hồ nho nhỏ có tư cách gì khiến y bất mãn, chỉ là làm y nhớ tới một kiểu khẩu khí cùng loại mà thôi, Tinh Hồ chỉ có giá trị ấy.
"Trước đây ngươi chưa từng nghe về Tinh Hồ?" Đường Di kinh hô, không thể nào, ngươi có thể không biết võ lâm minh chủ là ai, nhưng không thể không biết Tinh Hồ.
"Xác thực chưa từng." Thượng Quan Khiêm thành thật trả lời.
"Khiêm, không tất nói nhiều với bọn họ, cua Du Châu ngon nhất, sáng nay ta đã gọi người đặc chế, ngươi nếm thử xem." Không thích Khiêm nói chuyện với những người này, Quân Hành Tuyệt chuẩn bị dẫn lực chú ý của Khiêm đi.
"Ôi chao, Phượng công tử, vết thương của ta, ngươi phải phụ trách." Nghe thấy cua mắt Phương Thiên Hữu bật sáng, cha hắn khi về khen không dứt miệng cua Vị Tẫn Lâu bí chế, Vị Tẫn Lâu lại là số lượng cung ứng, mỹ vị có tiền cũng ăn không được.
Quân Hành Tuyệt ngó lơ, xoay người, nâng tay, tay áo dài ngoẵng che đi cái bóng của Thượng Quan Khiêm, lụa mỏng buông rủ, không để người ngoài thấy được tí ti. Đây là độc chiếm dục của hắn, hắn không ngăn được Khiêm lộ diện, vậy không cho bọn họ nhìn nhiều.
"Phượng Tuyệt." Lãnh Vô Ngân không trầm mặc nữa, kiếm khí ngang dọc, tuyên cáo chiến ý.
"Tùy tiện một cái ra chơi với hắn." Quân Hành Tuyệt không quay đầu, Lãnh Vô Ngân võ si hắn biết, trước đây sẽ có hứng thú chơi với hắn một phen, nhưng giờ đối thủ như vậy rất nhàm chán.
Thị vệ giữ ở cửa đi ra một cái, Lãnh Vô Ngân như bị ô nhục vậy, trên mặt xuất hiện vẻ phẫn nộ.
"Ngươi lui xuống." Mà lúc này thanh âm ôn hòa lại vang lên.
Thị vệ nghe được, khom người, "Dạ, Đại công tử."
Thì ra Đại công tử vừa rồi nhắc tới là chỉ người này.
"Tuyệt, chiến với hắn." Thượng Quan Khiêm nghiêm túc nói.
"Khiêm." Giọng Quân Hành Tuyệt nghe như hài tử bất mãn. Chiến đấu với một kẻ yếu ớt như vậy.
"Đối với kẻ nghiêm túc muốn chiến, đừng cự tuyệt, bất luận hắn yếu hay mạnh, hắn có ý chí chiến, vậy hãy để hắn chiến thoả thích, Tuyệt, ta và đồng bạn của ta đều là vậy, nghiêm túc khiêu chiến chúng ta xưa nay không cự tuyệt, vì kẻ muốn chiến đều có trái tim cường giả." Người của Vô Xá sẽ không cự tuyệt khiêu chiến nghiêm túc, vì bọn họ cũng từng như vậy, khiêu chiến tồn tại cao hơn, cho dù thất bại, cũng không hối hận, cho nên đối với kẻ khiêu chiến, bọn họ không cự tuyệt, sau khi đối thủ dùng hết toàn lực chiến đấu, là giết hay lưu, Vô Xá sẽ cho ra đáp án.
Đây là sự tôn trọng dành cho chiến sĩ, người của Vô Xá có phong cách hành sự của mình. Cho dù yếu ớt, có thể khinh thường, nhưng tuyệt đối không coi thường, vì chiến sĩ đều có trái tim của cường giả, cho dù bé nhỏ không đáng một đồng đi chăng nữa, cũng có chỗ đáng tôn trọng. Nhưng chỉ là vậy, nếu gây trở ngại, bọn họ vẫn sẽ giết không tha.
"Lãnh Vô Ngân, một chiêu, dùng chiêu thức mạnh nhất của ngươi." Quân Hành Tuyệt không muốn đứng lại quá lâu, nói với Lãnh Vô Ngân.
"Được." Một chiêu, đầy đủ.
Quân Hành Tuyệt nhẹ nhàng nhảy xuống, không hề dính tí thanh âm và bụi bặm. Bọn Ngọc Dao trợn to mắt, khinh công thật cao minh.
Lãnh Vô Ngân rút kiếm, vận chuyển nội tức, bày ra tư thế, đây là chiêu mạnh nhất của hắn. Là kiếm chiêu cuối cùng mà tông sư khai sáng Lãnh Kiếm sơn trang lưu lại, chiêu này, là tiếc nuối trước khi chết của vị tông sư ấy, chiêu này là chiêu hoàn mỹ nhất của hắn, nhưng nó không hoàn chỉnh, đáng tiếc hắn không thể hoàn thiện nó. Nhưng là chiêu không hoàn thiện này, đã khiến Lãnh Kiếm sơn trang sừng sững mấy trăm năm, chiêu mạnh của nhất Lãnh Kiếm sơn trang, kiếm chiêu cho dù không phải tông sư cũng có thể chống lại, chỉ có người kế thừa Lãnh Kiếm sơn trang học được.
Một kiếm này mang theo hào quang xán lạn, lại lãnh tanh, cùng dùng kiếm Ngọc Dao biến sắc, từ chiêu này nàng phát hiện Lãnh Vô Ngân mạnh hơn nàng, thân là thủ tịch đệ tử Tinh Hồ, nàng không thể không thất lạc, vì Tinh Hồ cũng dùng kiếm.
"Tốt." Một kiếm này, Quân Hành Tuyệt không khỏi ca ngợi, nếu hắn không trải qua đoạn tu hành kia, hắn tuyệt đối sẽ bại bởi một kiếm này, từ đấy, hắn biết Lãnh Vô Ngân đã khắc khổ nhường nào, một kiếm này nếu không có cơ sở kiên cố và hiểu biết với kiếm pháp là làm không được, như Khiêm đã nói vậy, Lãnh Vô Ngân có một trái tim của cường giả, đối với đối thủ như vậy, xác thực nên để hắn toàn lực chiến, vì hắn đáng giá.
...
dy>(|
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro