Chương 82 Cô gái, Từ nay về sau tôi sẽ trong nom cô

Cô gái này đẹp đến kinh động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn và ngũ quan xinh xắn, tóc dài đen nhánh xinh đẹp tự nhiên, con ngươi thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết hơi hồng hào, quần áo bó sát màu đen bộc lộ ra hết dáng người quyến rũ của nàng, nóng bỏng khác thường, đây là một cô gái tuyệt mỹ bao gồm cả mát mẻ và quyến rũ.
Tầm mắt Woo Joeng San chậm rãi di động, cuối cùng rơi vào trên đôi môi bởi vì ảo não mà hơi cong lên của nàng. Đôi môi đầy đặn mà khéo léo của nàng mê người như hoa hồng đọng sương, khiến trái tim bình tĩnh hơn hai mươi năm của hắn bắt đầu dao động, hắn bắt đầu nghe được thanh âm đập rộn lên của tim mình. Lúc nãy khi hắn nghe còi báo động vang lên thì cũng không có bao nhiêu lo lắng, dù sao thiết bị an toàn trong cả biệt thự đã được trang bị thỏa đáng, hắn an bài nhân viên cảnh vệ và ba sát thủ bản lĩnh bất phàm đến phòng sách xem tình huống, không ngờ đã rất lâu rồi cũng không có một chút động tĩnh, vì vậy lần đầu tiên, hắn luôn được bên ngoài đồn tỉnh táo khác thường, lại ngồi không yên muốn đến phòng sách xem sao, xem xem là ai không biết chết sống muốn xông vào phòng sách của hắn, chỉ là không nghĩ tới vừa vào phòng sách đã nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn thế, tất cả mọi người hắn an bài đều ngã xuống đất không dậy nổi, mà đầu sỏ gây nên chính là cô gái nhỏ trước mắt, cô gái này là người đầu tiên làm hắn cảm thấy hứng thú.
Trong khoảnh khắc Woo Joeng San quan sát Minjeong, nàng cũng quan sát hắn, tròng mắt màu đen nhánh, giống như đá đen trong suốt, lông mi dầy đậm, lông mày rậm kiểu cách, từng đường cong trên mặt đều như được điêu khắc ra, tràn đầy hơi thở nam tính. Hình cung của môi hắn thật hoàn mỹ, tựa hồ luôn nở nụ cười. Nụ cười này, tựa hồ có thể khiến ánh mặt trời chiếu ra từ đám âm u ám, lập tức liền chiếu vào, ôn hòa và tự nhiên. Hắn cao ráo ưu nhã, mặc quần áo giản dị tùy ý màu xám tro, chiếc nhẫn vàng đá đen đeo trên tay hiện ra quý khí phi phàm, cả người đều tản ra khí bất phàm trời sinh, ngửi ngửi, trong không khí quanh quẩn một hương vị bạc hà mát mẻ, làm người ta trầm luân vì nó. Người đàn ông trước mắt khác với những người nàng đã quen, không có phong cách lạnh lùng như chồng yêu của nàng, cũng không có lạnh lùng phong tình như Yoo Sub Pung, càng không giống hình tượng công tử của Park Jin Woo, hắn hào hoa phong nhã, có khí chất quý tộc tao nhã, nhưng mà hắn lại không phải món ăn của nàng, kể từ khi gặp chồng nàng, tất cả con người còn lại trên thế giới đều không thể làm nàng hứng thú nổi, còn việc nhìn hắn thêm vài lần là do mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, đối với đồ vật đẹp nàng đều sẽ không cự tuyệt thưởng thức.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Minjeong biết bây giờ mình vẫn còn ở thời kỳ nguy hiểm, không phải là lúc ngẩn người, nàng nhanh chóng tung ra một cú đá xoáy, công kích trực tiếp ngực của đối phương, cũng giống nàng, Woo Joeng San lúc nãy còn sững sờ trong phong cách xinh đẹp làm người ta trầm mê của nàng đã sẵn sàng đón quân địch, đưa ra bàn tay to của mình bắt lấy cái đùi đẹp đá tới của nàng.
Mau, chính xác, hung ác! Khiến Minjeong thất bại, giờ phút này nàng thật rất hoài nghi thực lực của mình có thể ngồi vững vị trí sát thủ đứng đầu thiên hạ không, tại sao người đàn ông ở trước mắt chỉ cần một động tác là có thể phản lại cú đá xoáy mà nàng lấy làm kiêu ngạo. Minjeong vẫn không chịu thua vươn tay phải của mình nhanh chóng mà tàn nhẫn bổ về phía đối phương, không ngờ đối phương còn linh hoạt hơn nàng, tựa hồ biết nàng đang suy nghĩ gì, khi Minjeong sắp bổ về phía hắn, Joeng San đã trở tay chặn lại bàn tay bổ tới của nàng, khiến nàng không thể động đậy, lúc này Minjeong vô cùng tức giận trong lòng, không ngờ sát thủ đứng đầu thiên hạ như nàng cũng có lúc thất bại nhếch nhác thế.
Nàng biết nàng tuyệt đối không thể nhận thua, nếu không chẳng những chồng yêu của nàn sẽ phải chịu dính líu, ngay cả tổng bộ tổ chức cũng sẽ bởi vì nàng thất bại mà gặp nguy hiểm, Minjeong không chút nghĩ ngợi dùng hết hơi sức toàn thân mình, dùng hết tất cả chiêu thức, giống như một con sư tử cái không chịu thua, quyền đấm cước đá vào người Woo Joeng San, nhưng những sức lực này chỉ như xoa bóp hắn mà thôi, tuyệt không đau, ngược lại hắn còn rất hưởng thụ.
"Ha ha! Em tên là gì?" Chân của Woo Joeng San chặn lại cái chân lộn xộn của nàng, bắt chéo hai tay của nàng ra sau, cả thân thể đến gần bên cạnh nàng, kề sát tai của Minjeong nhẹ giọng hỏi, mùi thơm ngát bạc hà nhàn nhạt mơ hồ di động ở trong không khí. Thanh âm từ tính làm người ta trầm mê, hơi thở ấm áp của hắn thổi vào lỗ tai của Minjeong, khiến toàn thân nàng đều nổi da gà, nàng không thích bất luận kẻ nào đến gần bên cạnh mình trừ những bạn bè và ông xã của nàng .
Chỉ vì tình cảm lạ thường đang nhanh chóng lan tràn toàn thân, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tò mò về tên của một cô gái, không, xác thực mà nói là cảm thấy tò mò về tất cả mọi chuyện của cô gái trước mắt, cô gái nhỏ nửa đêm không ngủ lại chạy đến phòng sách của hắn, cô gái nhỏ có bản lĩnh bất phàm, cô gái nhỏ chẳng những tuyệt mỹ còn có phong cách làm người ta trầm mê, nên dùng từ gì để hình dung nàng mới hoàn mỹ được đây? Dường như còn chưa tìm được từ ngữ đó.
"Cút ngay!" Minjeong mắng một tiếng, hung hăng giùng giằng muốn rời khỏi hắn, không cho hắn đến gần, nhưng người đàn ông bên cạnh lại mạnh như trâu, nàng căn bản không tránh thoát được, giờ phút này những động tác của nàng ở trong mắt đối phương chỉ như gãi ngứa mà thôi, làm cho người ta dở khóc dở cười.
"Cút Ngay? Tên của người Hàn còn có tên ' Cút Ngay ' sao? Sao tôi không biết thế giới đã biến hóa nhanh vậy, nhưng mặc kệ như thế nào đều tốt, cái tên ' Cút Ngay ' này không mấy thích hợp với em, không thục nữ." Woo Joeng San nghiêm trang nói, còn không đồng ý lắc đầu một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn biến hóa không ngừng của đối phương, hắn đột nhiên cảm thấy trêu chọc nàng là chuyện rất thú vị, hắn lớn như vậy chưa từng thấy khuôn mặt nhỏ nào biến hóa thần tốc thế, đột nhiên muốn biết nàng còn có bao nhiêu niềm vui chờ hắn đào móc.
Nghe lời hắn nói, Minjeong liền choáng đầu hoa mắt, người đàn ông này từ hành tinh khác tới sao? Lời nói mắng người đơn giản thế lại nghe không hiểu, nàng thật sự có ý giết người rồi, trêu cợt nàng có phải rất vui không? Không thục nữ? Đâu chỉ là không thục nữ, hơn nữa còn thật thô lỗ đó, người đàn ông này thật rất có thiên phú chọc tức người.
"Khốn kiếp, tên của anh mới gọi là ' Cút Ngay ', con mẹ nó tên cả nhà anh đều là ' Cút Ngay '" Minjeong thở phì phò hét lớn, sau đó mạnh mẽ thở hổn hển, đủ để nhìn thấy giờ phút này nàng tức giận cỡ nào, trong đời Kim Minjeong nàng đây là lần đầu tiên nói thô lỗ thế, cũng là lần đầu tiên phát hỏa mạnh thế, tất cả nguyên nhân đều là bởi vì người đàn ông ngoài hành tinh bên cạnh này, tên đáng chết, mi sẽ chết! Nếu rơi vào tay mi, muốn chém giết muốn róc thịt mi cứ tùy tiện đi! Dù sao Minjeong nàng cũng không phải dễ xử lý.
"Ha ha ha. . . . Cô gái thô lỗ thế này cẩn thận không ai muốn." Woo Joeng San chậc chậc mấy tiếng, trong mắt lại có nụ cười không tan được, giờ phút này hắn giống như nhìn thấy sư tử con phẫn nộ, vô cùng dễ thương, nhưng cô gái nhỏ này cần được dạy dỗ một phen, hắn không hy vọng sau này bọn họ đi chung với nhau lại thường nghe nàng mắng mười tám đời tổ tông của mình, không sai, hắn quyết định muốn nạp cô gái nhỏ này vào làm người mình, khiến nàng từ nay về sau bị mình trông nom, tránh khỏi về sau nàng đi ra ngoài gieo họa cho người khác, một người đàn ông âm thầm hả hê nghĩ.
"Khốn kiếp, ai cần anh lo!" Minjeong chửi mắng một tiếng, chồng yêu của nàng mới không bỏ mặc nàng, tên chết tiệt này cứ khích bác ly gián, nhưng Minjeong lại đáng chết tránh không thoát sự kiềm chế của hắn, Minjeong nàng từ khi lăn lộn đến nay chưa bao giờ bó tay thế.
"Em không muốn tôi trông chừng em thì muốn ai trông chừng em? Hả? Cô gái, nhớ, từ nay về sau em sẽ do Woo Joeng San tôi trông nom." Hắn ta bá đạo tuyên thệ, sau đó xoay người nàng lại ôm vào trong ngực của mình, khóe miệng khêu gợi hả hê nhếch lên, không trách được vai nam chính trên ti vi luôn bá đạo như vậy, thì ra bá đạo với cô gái mình thích, lại có một cảm giác rất thắng lợi, trong lòng cảm thấy thỏa mãn khác thường. Hắn phát hiện cô gái nhỏ trước mắt hình như cũng không thường mắng chửi người, nếu không sẽ không mắng tới chỗ có đảm nhiệm chức vụ hay không, hơn nữa lúc đang mắng người, khuôn mặt lớn chừng bàn tay còn hồng hồng, không biết là mắc cỡ hay là tức giận, thật đáng yêu ah.
"Buông tôi ra, tôi cần nh trông nom, đàn ông thối đáng chết! Cút ngay!" Minjeong liều mạng tránh khỏi ngực của hắn, mặc dù mùi hương trước mắt không phải rất khó ngửi, nhưng nàng thủy chung không thích người xa lạ dựa vào nàng quá gần, thật khiến nàng cảm thấy khó chịu. Nhưng không ngờ thị trưởng thành S mà bên ngoài luôn đồn là nho nhã, đối đãi bất luận kẻ nào cũng hào hoa phong nhã lạnh nhạt xa cách lại là một người đàn ông vô lại thế này, quả thực là lãng phí thuế lương của quần chúng nhân dân.
Khi Joeng San ôm cô gái vào ngực dương dương hả hê, trong không khí đột nhiên có một cơn gió lạnh ập tới không hề báo trước, tựa hồ cảm nhận được cái gì, Woo Joeng San ôm giai nhân lui về phía sau, nhưng cơn gió này vẫn nhẫn tâm đánh về phía hắn. 
Một giây sau, thư phòng lại có thêm một người thần bí che mặt, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, tựa như băng tựa như đao, làm cho cả người người ta run lên, Woo Joeng San cảm thấy trên người đối phương phát ra tức giận cường đại, khiến hắn cảm thấy khó hiểu, đột nhiên xông vào thư phòng của mình còn dám nổi giận với hắn, đây là thói đời gì, thật là rừng lớn chim nào cũng có, trong khoảnh khắc hắn nghi ngờ, hắn cảm thấy trong ngực đột nhiên bị trống, cô gái nhỏ lúc nãy còn an toàn ở trong ngực hắn đang bị người mảnh mai có dáng dấp nữ nhân thần bí trước mắt ôm vào trong ngực.
Woo Joeng San  tức giận, nảy sinh ác độc xuất ra quyền cước của mình, vô cùng tàn nhẫn đánh tới đối phương, người trước mắt thần bí cỡ nào cũng được, ai bảo mi dám giành cô gái Woo Joeng San mới vừa coi trọng, hơn nữa còn là người tự tiện xông vào phòng sách, quả là tìm chết .
Minjeong bị cuốn vào trong ngực một người khác, nàng liều mạng muốn tránh thoát ra, nhưng mà đối phương giống như rất rõ ràng ý đồ của nàng, mạnh mẽ mà bá đạo ôm nàng trong ngực của mình, Minjeong có thể từ trên người đối phương cảm thấy một cơn giận rất rõ ràng, một cơn giận rất quen thuộc, khóe mắt liếc qua, như muốn chứng minh cái gì, Minjeong khéo léo lùi vào trong ngực nữ nhân thần bí hít nhẹ một hơi, sau đó ở yên trong ngực người thần bí không từ chối nữa, khóe miệng vui vẻ nhếch lên một đường cong đạp mắt, đây là mùi hương quen thuộc. Cảm thấy nàng không giãy dụa nữa, nghĩ đến cái gì đó, sự tức giận trên người của người áo đen thần bí không giảm mà lại tăng, ra tay với Woo Joeng San càng thêm tàn nhẫn. Chưởng phong bén nhọn giống như một con rắn nhỏ linh hoạt hướng về phía hắn, khến hắn ứng phó không kịp. Woo Joeng San lần đầu tiên gặp gỡ người lợi hại hơn mình, giờ phút này sự hưng phấn và tức giận của hắn đều bị kích hoạt, trốn tới trốn lui đến không chỗ có thể trốn, hắn dứt khoát trực tiếp sử dụng bàn tay to của mình đột nhiên tiếp nhận chưởng phong đối phương đánh tới, bởi vì sức lực cắn trả, hắn bị đánh lui đi ra ngoài, chống một chân mới có thể khó khăn ổn định thân hình.
Khi Woo Joeng San còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó lại cảm thấy mất mặt vì người trước mặt là nữ nhân, đối phương lại tung một cú đá xoáy, sức lực càng mạnh hơn cô gái nhỏ vừa rồi, đầu óc hắn không phản ứng kịp, chỉ dùng chân của mình chống đỡ theo trực giác.
Bịch một tiếng, hai người va chạm xong lập tức bắn ngược trở về, ngay sau đó hai cái chân kéo dài giao chiến ở trong không khí, không ai nhường ai, thời gian trôi qua, Woo Joeng San có hơi cố hết sức, mà người phụ nữ thần bí ôm Minjeong trong ngực lại vô cùng lão luyện, rốt cuộc đá mạnh một cái, bụng Joeng San không hề báo động trước trúng một cước, hơi lui về phía sau mấy bước. Trong mắt nữ nhân thần bí hiện ra vẻ tán thưởng, người có thể làm cho cô tác chiến lâu vậy, trên thế giới này chỉ mới có Woo Joeng San, nhưng mà hắn ta lại không biết sống chết đụng đến vợ cô, còn cợt nhã đùa giỡn nàng.
Trong lòng bị phẫn nộ thay thế, đột nhiên lui về phía sau một bước, đột nhiên ra đòn nghiêm trọng, một phát bắt lấy cổ tay Woo Joeng San, dùng sức một chút, chỉ nghe âm thanh rắc rắc do xương vỡ vụn đột nhiên vang lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro