Chương 7: Xin hỏi link hàng của con xe này


Còn kha khá thời gian trước khi về nhà nên Mạ Thanh Vân mới có thể thoải mái như vậy. Hơn nữa, giờ cô cũng không muốn ở một mình.

Ừ, chính là không muốn ở một mình.

"Này, vậy mình có thể lái thử nó với tốc độ cao được không?" Trần Nhất Phong đã đội mũ, sờ sờ thân xe mím môi hỏi nhưng vẫn không che giấu nổi sự phấn khích.

"Tuỳ." Mạc Thanh Vân cầm mũ bảo hiểm của mình, sau vài thao tác đã biến nó thành kiểu mũ ôm đầu giống hệt của Trần Nhất Phong. Có điều là một cái vân màu bạch kim, một cái vân màu đỏ.

Trần Nhất Phong chỉ ngạc nhiên một lúc rồi trèo lên, Mạc Thanh Vân cũng lên xe, cởi gọng kính đen của mình ra, lưng vẫn đeo cặp sách, hoàn toàn là một dáng vẻ một học sinh ngoan bị trai hư dụ dỗ.

Sờ tay cầm lái, cảm giác rất tốt. Trần Nhất Phong cười cợt, có ý định trả thù vụ bữa trước: "Bám chắc vào nhá!"

"Tôi quyết định sẽ test thử tốc độ xe."

Trái với suy nghĩ của Nhất Phong, Mạc Thanh Vân không biểu cảm gì nhiều, chỉ thản nhiên hỏi: "Đã biết lái xe chưa mà đòi đi?"

Một câu hỏi đơn thuần nhưng vào tay Nhất Phong như một câu khiêu khích, anh bĩu mỗi, cười nói: "Hơn cậu, ít nhất tôi đã từng chơi đua xe."

"Ồ." Mạc Thanh Vân cảm thán một tiếng, chỉ vào nút gạt màu xanh: "Lên mức năm là tối đa. Phanh khẩn cấp nút màu đỏ tay bên trái, dưới chân cũng có một cái."

Trần Nhất Phong nghe giải thích một lượt xong liền ngay lập tức gạt nút xanh lên mức cao nhất, rồ ga phóng đi. Đến bên bờ biển, đường vắng vẻ, đèn đường lấp loé. Trần Nhất Phong mới phóng hết tốc lực của xe.

Mạc Thanh Vân tuỳ tiện ôm lấy eo thiếu niên, mùi mộc hương quanh quẩn bên mũi, như mùi của thiên nhiên tĩnh lặng.

Trần Nhất Phong thấy hơi mất tự nhiên, cảm giác là lạ.

"Woa, hơn 80km/giờ, cái này có thật sự là xe điện không vậy?" Trần Nhất Phong ngạc nhiên, hưng phấn tăng thêm tốc độ, qua gương chiếu hậu nhìn gương mặt cô gái. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã bị mũ bảo hiểm che hết nhưng từ vòng tay ôm lấy eo mình mà phán đoán, chắc chắn con bé này không hề cảm thấy sợ hãi.

Thậm chí, hình như còn có chút thích thú.

Phóng điên cuồng khoảng tầm ba mươi phút đã đến nơi, Trần Nhất Phong dừng xe đỗ tại một nhà hàng nhỏ ven biển, trang trí khá thu hút.

"A... Đi đã thật." Trần Nhất Phong vỗ con xe xám của cô một cách vui vẻ, mặc dù không nhanh bằng motor thật nhưng không có tiếng ồn, hơn nữa điều khiển cũng rất linh hoạt, dùng rất thuận tay.

Anh nghiêng đầu nhìn thiếu nữ đã cởi mũ, vuốt thẳng tóc mình lại. Mái tóc đen nhánh dài đến ngực, tuỳ tiện vuốt vuốt một hồi rồi dùng dây buộc bổng để lộ phần gáy trắng nõn nà, vài sợi tóc mai còn rủ xuống đôi má nhợt nhạt không chút huyết sắc.

Xem ra là rất đói rồi, nhìn mặt không có chút tinh thần gì cả.

"Chậc chậc, nhìn đi, nếu không có tôi chắc cậu chết đói bên lề đường rồi." Trần Nhất Phong tâm tình rất tốt, kéo tay áo Mạc Thanh Vân vào quán ăn.

Vào trong quán, đã có ít người ăn bên trong. Trần Nhất Phong đường quen nẻo cũ đứng ở trước quầy chào hỏi cửa tiệm.

"Bác ới, cho cháu trai gọi món."

Bác Hai là chủ tiệm, nghe thấy giọng nói quen thuộc liền xoay người lại, cười nói: "À à, thằng Phong phải không?"

"Cháu đây." Trần Nhất Phong vừa trả lời, vừa đưa menu cho Mạc Thanh Vân xem.

Mạc Thanh Vân nhận lấy, chỉ nhìn một lúc rồi đưa lại cho anh: "Tôi gọi giống cậu."

Trần Nhất Phong gật đầu, gọi hai bát phở thịt kèm quẩy, thêm vài món ăn kèm.

Lúc này bác Hai mới để ý còn một cô gái đứng bên cạnh, bác liền ra vẻ kinh ngạc trêu chọc: "Ái chà, có bạn gái rồi à? Ra đấy giới thiệu bác phải không?"

Trần Nhất Phong há miệng phủ nhận: "Không bác, bạn cháu thôi."

Mạc Thanh Vân cũng phối hợp trả lời: "Chỉ là bạn."

Bác Hai tủm tỉm cười, nhún vai tỏ ra bác đây đã biết hết rồi, vỗ vỗ vai Nhất Phong nói: "Được rồi, giảm giá cho 30% vì dẫn bạn học nữ đến đấy!"

Trần Nhất Phong dở khóc dở cười, cùng Mạc Thanh Vân chọn bàn ăn ngồi xuống.

"Bác ấy có chút... ừm, trí tưởng tượng phong phú?"

"Hiểu rồi." Mạc Thanh Vân xoa xoa cánh tay mình, đáp lại. Dù sao cô cũng không để tâm lắm.

Hôm nay quán không đông lắm nên chỉ mất năm phút là đồ lên. Nhìn bát phở nghi ngút khói trước mặt, thịt đầy ụ, hai miếng quẩy vàng ươm, vài cọng hành lá trên sợi phở tăng cảm giác thèm ăn. Nhìn có vẻ rất ngon, Mạc Thanh Vân nghĩ ngợi.

Vì hơi bốc lên, Thanh Vân không thể không bỏ kính xuống. Lúc này Trần Nhất Phong mới nhìn kĩ được mặt bạn cùng bàn, thanh tú, điềm tĩnh, khuôn mặt cũng rất nhỏ, chỉ có điều hơi nhợt nhạt.

Mạc Thanh Vân rất nhỏ, nhiều khi Nhất Phong cảm thấy chỉ cần một cơn gió cũng cuốn bay cô đi mất. Nhưng chỉ khi tiếp xúc mới biết ẩn chứa trong cơ thể nhỏ bé kia là một sức lực to lớn. Nhớ đến việc cô gái xách mình lên như một con mèo con vô hại, Trần Nhất Phong không khỏi đen mặt, lại có chút ngại ngùng.

Chả lẽ mình vẫn còn gầy quá sao? Nên mới bị nâng lên một cách dễ dàng như thế?

Trần Nhất Phong nhìn cơ bắp trên tay mình đánh giá, rất ngon nghẻ, không hề gầy mà? Cân nặng tiêu chuẩn luôn rồi.

Mạc Thanh Vân lại không nghĩ nhiều như vậy, chần chừ gắp một miếng lên cho vào miệng. Vẫn như thế, vẫn là cảm giác như ăn giấy ráp trong miệng, tuy là sợi mì mềm mịn nhưng lại không hề cảm nhận được một chút hương vị nào.

Không hiểu sao có phần thất vọng.

Vị giác, xúc giác, khứu giác tất cả đều không cảm nhận được gì cả.

Mạc Thanh Vân thu hồi lại tâm tình của mình, máy móc gắp thức ăn lên, nhai rồi nuốt xuống một cách quy củ.

Trần Nhất Phong cũng bắt đầu động đũa, ăn được một nửa liền ngẩng đầu lên: "Vị thế nào?"

Mạc Thanh Vân dừng ăn, cân nhắc một chút liền trả lời: "Rất ngon."

Trần Nhất Phong gật đầu, nhìn Thanh Vân lâu thêm một chút, tiếp tục ăn. Cho dù bạn cùng bàn nói rất ngon nhưng biểu cảm thì không như vậy. Anh mang năm người đến ít nhất cũng có bốn người khen đồ ăn quán đây ngon, xem ra phở ở đây không hợp khẩu vị của cô ấy lắm, sau này giới thiệu nhiều chút là được.

Vừa nghĩ ngợi anh vừa kéo đĩa gà sốt cay ra trước mặt Thanh Vân, tỏ ý muốn cô ăn thử.

Cho dù ăn hay không ăn đều như nhau nhưng Mạc Thanh Vân cũng không cự tuyệt lòng tốt của anh, nể tình mà gắp một miếng, dối lòng khen vị rất được.

Nhìn biểu cảm ngàn năm không thay đổi của Thanh Vân, Trần Nhất Phong có chút hụt hẫng. Rốt cuộc là bà cô này kén ăn đến mức nào đây, đến cả món gà sốt cay nổi tiếng của quán cũng không chinh phục được bạn cùng bàn.

Ăn xong, Trần Nhất Phong trả tiền. Dù muốn chia sẻ tiền ăn nhưng Mạc Thanh Vân đã để quên ví ở nhà, ở đây cũng không cho chuyển khoản.

Vừa ra khỏi cửa, một nhóm thanh niên tầm năm người chạm mặt, vài người trong đó còn xăm trổ, tóc ai cũng nhuộm thành màu khá bắt mắt.

"Ủa Phong phải không?" Một cậu thanh niên với cái mào gà màu vàng nghiêng đầu nhìn ra trước cửa tiệm.

Trần Nhất Phong đang định đội mũ, nghe thấy tiếng quen thuộc liền quay đầu lại. À, người quen.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro