Chap 10. Những điều không chết
Buổi sáng ở khu nhà trọ gần khu nghiên cứu tâm lý học ứng dụng, Nhã Tịnh mở mắt khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính mờ, vẽ những vệt vàng nhạt lên vách tường trắng. Không còn là phòng thí nghiệm ngột ngạt mùi formalin và hóa chất. Không còn vi mạch, thiết bị nén vật chất, hay những ống nghiệm run rẩy như tim người sắp ngừng đập.
Cô dậy sớm, rửa mặt, pha một tách trà nóng – hành động đơn giản mà trước đây cô sẽ cho là vô nghĩa. Mỗi ngày bây giờ, Nhã Tịnh đều ghi lại những dòng ngắn trong cuốn sổ tay nhỏ màu be: không phải là dữ liệu, mà là những suy nghĩ mơ hồ, những cảm giác không thể diễn đạt bằng công thức.
"Tôi không còn là nhà khoa học. Tôi chỉ là một cá thể đang học cách tồn tại giữa đám đông, mà không làm ai hoảng sợ."
Buổi học đầu tiên của cô tại trung tâm diễn ra trong im lặng. Nhã Tịnh ngồi hàng ghế cuối, quan sát thay vì ghi chép, như thể đang giải mã con người chứ không học họ. Cô vẫn chưa tin tưởng cảm xúc – chưa hiểu rõ "đồng cảm" là gì. Nhưng cô biết nếu muốn chữa được căn bệnh của Thừa Kỳ, cô phải học cách bước vào tâm trí người khác.
Chiều hôm ấy, Thùy Tâm gọi điện.
"Bà còn sống không vậy? Đừng nói là đang làm tình nguyện viên ở đâu đấy nhé, tui không tin đâu."
Nhã Tịnh mỉm cười nhẹ, một điều hiếm thấy.
"Tui đang sống. Lần đầu tiên trong đời. Nhưng không chắc có thể giữ được điều đó bao lâu."
"Ý bà là gì?"
"Thí nghiệm số 112 từng thành công. Nhưng bây giờ, tui không chắc... nó có thực sự tan rã hay không."
Ở đầu dây bên kia, Thùy Tâm khựng lại. Cô không hỏi thêm, chỉ khẽ thở dài.
"Nếu một ngày nào đó bà cần người chứng minh là mình còn là con người... gọi cho tui."
...
Buổi sáng ở khu nhà trọ gần khu nghiên cứu tâm lý học ứng dụng, Nhã Tịnh mở mắt khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính mờ, vẽ những vệt vàng nhạt lên vách tường trắng. Không còn là phòng thí nghiệm ngột ngạt mùi formalin và hóa chất. Không còn vi mạch, thiết bị nén vật chất, hay những ống nghiệm run rẩy như tim người sắp ngừng đập.
Cô dậy sớm, rửa mặt, pha một tách trà nóng – hành động đơn giản mà trước đây cô sẽ cho là vô nghĩa. Mỗi ngày bây giờ, Nhã Tịnh đều ghi lại những dòng ngắn trong cuốn sổ tay nhỏ màu be: không phải là dữ liệu, mà là những suy nghĩ mơ hồ, những cảm giác không thể diễn đạt bằng công thức.
"Tôi không còn là nhà khoa học. Tôi chỉ là một cá thể đang học cách tồn tại giữa đám đông, mà không làm ai hoảng sợ."
Buổi học đầu tiên của cô tại trung tâm diễn ra trong im lặng. Nhã Tịnh ngồi hàng ghế cuối, quan sát thay vì ghi chép, như thể đang giải mã con người chứ không học họ. Cô vẫn chưa tin tưởng cảm xúc – chưa hiểu rõ "đồng cảm" là gì. Nhưng cô biết nếu muốn chữa được căn bệnh của Thừa Kỳ, cô phải học cách bước vào tâm trí người khác.
Chiều hôm ấy, Thùy Tâm gọi điện.
"Bà còn sống không vậy? Đừng nói là đang làm tình nguyện viên ở đâu đấy nhé, tui không tin đâu."
Nhã Tịnh mỉm cười nhẹ, một điều hiếm thấy.
"Tui đang sống. Lần đầu tiên trong đời. Nhưng không chắc có thể giữ được điều đó bao lâu."
"Ý bà là gì?"
"Thí nghiệm số 112 từng thành công. Nhưng bây giờ, tui không chắc... nó có thực sự tan rã hay không."
Ở đầu dây bên kia, Thùy Tâm khựng lại. Cô không hỏi thêm, chỉ khẽ thở dài.
"Nếu một ngày nào đó bà cần người chứng minh là mình còn là con người... gọi cho tui."
"Tui là con người mà!!!"
...
Buổi chiều hôm đó, trời bất chợt đổ mưa nặng hạt dù dự báo thời tiết thông báo là hôm nay trời nắng cả ngày.
Thùy Tâm đang ngồi trong thư viện nhà mình, lật qua từng trang hồ sơ mà cô đã âm thầm thu thập từ khi Mộng Dao nhắc đến sự thay đổi của Nhã Tịnh. Không giống Văn Vũ – người tiếp cận qua y học lâm sàng và pháp y – Thùy Tâm chọn lối đi vòng: khảo cứu thần thoại cổ đại và các hiện tượng bất thường từng được ghi nhận từ thế kỷ trước.
Cô không tin vào những thứ mê tín. Nhưng cũng không tin Nhã Tịnh chỉ đơn giản là "từ bỏ" khoa học. Chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa nào đó
"Bà ấy không phải người dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Bà ấy là kiểu người nếu không tiến tới được nữa thì sẽ... phá hủy đường đi luôn." – Thùy Tâm thầm nghĩ.
Một ghi chép bằng tiếng Phạn cổ lật ra trước mắt cô – đoạn trích từ một văn bản y học cổ bị thất lạc:
"Có những sinh vật bị kéo về từ cõi chết, không phải để sống, mà để làm chứng nhân. Họ mang trong mình tri thức vượt qua giới hạn loài người – nhưng phải đánh đổi bằng linh hồn và ký ức. Những người đánh thức họ... thường bị gọi là những kẻ phá hủy giới, và kết thúc trong sự cô độc."
Thùy Tâm cau mày, nghe khá giống Nhã Tịnh.
Linh hồn? Ký ức? Cô vốn là một con người logic – chưa từng nghĩ mình sẽ ngồi giữa phòng khách và dịch tài liệu cổ như một thầy phù thủy... nhưng điều gì đó trong mắt Nhã Tịnh gần đây đã khiến cô lo sợ. Một ánh nhìn lạc lõng – như thể cô bạn thân của mình đã không còn sống trong thế giới này nữa.
Điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ một nguồn ẩn danh – một chuỗi ảnh chụp mờ, nhưng quá rõ với Thùy Tâm.
Đó là Nhã Tịnh, đứng trước một bức tường có khắc ký tự lạ. Sau lưng cô là một thực thể đang chuyển động, mờ mịt như sương, nhưng có hình dáng con người. Không rõ giới tính. Không rõ tuổi. Nhưng trong ảnh cuối cùng, thực thể đó... quay lại nhìn thẳng vào ống kính.
"Không thể nào... Nó là ai?" – Thùy Tâm thì thầm, cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Cô nhìn kỹ lại ảnh chụp. Dưới góc trái... có một dãy số bị mã hóa, nhưng vừa đủ để cô nhận ra:
Mẫu 112. Tình trạng: Không xác định.
"Văn Vũ cũng từng nhắc đến mẫu này..." – cô rùng mình. Không lẽ nào... một thí nghiệm tưởng đã bị thủ tiêu, giờ lại sống dậy? Không chỉ sống, mà còn tìm đường quay lại? Có lẽ là tìm lại chủ nhân...
Thùy Tâm đứng dậy, nắm chặt điện thoại. Ngoài trời mưa vẫn rơi.
"Nếu bà thật sự kéo một thứ từ cõi chết về... thì giờ nó đang tìm bà rồi đó, Nhã Tịnh à."
Và có thể, lần này... nó sẽ không chịu nằm yên nữa.
...
Nhã Tịnh không phải là người tin vào điềm báo. Nhưng vài tuần gần đây, cô đã bắt đầu gặp ác mộng.
Ban đầu chỉ là những cơn mơ ngắn – cô thấy mình đứng giữa một căn phòng trắng toát, không tường, không trần, không nền. Chỉ một không gian vô định, nơi tiếng bước chân của chính cô vang lên như kim loại gõ vào sàn lạnh. Đối diện cô là một cái bóng mờ – không rõ nét, không có mắt mũi, nhưng lại gợi ra một cảm giác quen thuộc đến rợn người.
Mỗi lần tỉnh dậy, Nhã Tịnh đều cảm thấy ngực mình nặng trĩu – như thể có ai đó vừa thì thầm gì đó bên tai... nhưng khi cố nhớ lại, tất cả đều tan biến.
Hôm nay, trong lúc sắp xếp lại những tập tài liệu còn sót lại trong phòng thí nghiệm cũ – căn hầm nhỏ dưới tầng trệt mà cô từng dùng làm nơi nghiên cứu chính – Nhã Tịnh phát hiện một vết trầy rất nhỏ nơi nền đá. Đó không phải là vết mài tự nhiên.
Cô cúi xuống, khẽ cạo lớp bụi phủ. Một đường cong gãy khúc, nét khắc sâu vào đá... hình như là ký tự?
Cô khựng lại.
Không, cái này... không thể còn sót được.
Đây là ký tự cô từng dùng để đánh dấu mẫu thử cuối cùng – mẫu duy nhất từng tỉnh dậy, nói chuyện, và sau đó... biến mất.
"Cô thành công rồi."
Bốn chữ. Một giọng nói êm ái, vô cảm, và hoàn toàn phi nhân tính. Chính vì bốn chữ đó mà Nhã Tịnh đã quyết định tự tay thiêu hủy toàn bộ phòng thí nghiệm phụ trợ, xóa sạch mọi dấu vết về "nó".
Mẫu thử đó không có tên. Chưa kịp được đặt tên. Nó là một người – đã chết vì một tai nạn kỳ lạ. Nhã Tịnh đã tìm thấy cơ thể ấy qua một kênh y học ngầm, trong một vụ tráo xác vô thừa nhận. Hoàn hảo để thử nghiệm. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành công... nhưng khi mẫu thử tỉnh dậy, mắt nó mở ra – trong suốt như gương – và nhìn thẳng vào cô.
"Cô thành công rồi."
Không khóc. Không nói thêm. Không cần ăn, uống, hít thở. Nó đứng dậy – bước vài bước như đã nhớ rõ từng chi tiết của cơ thể mình. Nhưng điều đáng sợ nhất là...
Nó không có nhịp tim.
Chính điều đó khiến Nhã Tịnh phải ra tay trước. Cô trói nó, làm nó ngủ vĩnh viễn, và thủ tiêu tất cả. Cô không nói với ai – kể cả Thùy Tâm.
Nhưng giờ, căn phòng này lại có dấu vết của nó.
Cô bước lùi lại.
Trên mặt bàn kim loại – nơi từng để thi thể mẫu thử đó – có một vệt ẩm dài như dấu tay trượt qua lớp bụi. Mới đây thôi. Rất mới.
"Không thể nào..."
Trong lòng Nhã Tịnh bỗng nổi lên một cảm giác mà cô tưởng mình đã vứt bỏ từ lâu: sợ hãi.
Không phải sợ bị phát hiện, mà là sợ bị nhìn thấu. Sợ rằng thứ mà cô cố thủ tiêu... vẫn đang tồn tại. Và tệ hơn: đang tìm đường quay lại, bằng cách nào đó.
Cô hiểu nó, dù chỉ là thoáng qua, nó sẽ giết những người cô yêu thương nhất. Đó là sinh vật mang bản tính chiếm hữu cực cao. Vì thế, đã là đồ của nó thì chỉ cần ai đụng vào là sẽ bị nó giết chết. Có vẻ nó đang nhắm tới cô...
Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên từ phía sau. Cánh cửa ngầm vốn được giấu kỹ bằng hệ thống cảm ứng sinh học... mở ra.
Ai đó – hoặc thứ gì đó – đã vượt qua được mã khóa sinh trắc của cô.
Nhã Tịnh quay người lại, bàn tay siết lấy ống nghiệm thủy tinh gần nhất. Trong khoảnh khắc đó, cô không còn là cô gái lạnh lùng với giấc mơ "hòa nhập cộng đồng" nữa.
Mà là kẻ đã kéo một thứ từ bóng tối, từ cõi hư vô trở về.
Và giờ, thứ đó... đang đứng sau lưng cô.
...
Khung trời mùa đông phủ một lớp sương mỏng, trườn nhẹ qua từng khung cửa sổ phòng thí nghiệm đã bỏ hoang. Nhưng không một ai biết rằng bên dưới lòng đất ấy, một sinh thể khác đang cựa mình. Không phải bằng tiếng rên rỉ. Mà là bằng sự im lặng tuyệt đối.
Hắn đứng đó – trong bóng tối, ánh mắt vàng kim rực lên dưới ánh sáng mờ ảo như thể bùng cháy từ chính đôi đồng tử. Mỗi lần hít thở, không khí dường như cong vênh quanh cơ thể hắn, như thể từ chối tiếp nhận thứ tồn tại này vào quy luật vật lý.
Hắn – không có tên. Sinh ra từ cái chết. Và cũng là thứ đầu tiên Nhã Tịnh "thành công".
Chỉ một lần, ánh mắt hắn mở ra – và nhìn thấy cô.
Từ khoảnh khắc đó, hắn không cần biết thế giới là gì, ai là ai, hay bản thân hắn vốn từng là ai. Hắn chỉ biết – Nhã Tịnh chính là khởi đầu. Là mục đích. Là... "của hắn".
Trời đổ mưa. Những giọt nước như trút xuống từ một bầu trời rách nát, quất vào mặt đất và xối ướt khoảng sân sau trường – nơi một căn nhà kho bỏ hoang được Nhã Tịnh dùng làm nơi ẩn náu mỗi khi cần "không gian yên tĩnh".
Hôm nay cũng vậy, cô trốn ở đó.
Không có sách vở. Không có máy đo nhiệt. Không có bảng công thức. Chỉ có hắn – đang đứng trước mặt cô, ánh mắt như xuyên thấu mọi lớp vỏ ngụy trang mà cô từng dựng nên.
"Cô thuộc về tôi."
Hắn nói, giọng trầm thấp như vọng từ lòng đất. Đôi mắt hắn – đen như vực thẳm – khóa chặt vào cô. Nhã Tịnh không đáp, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh và trống rỗng như thí nghiệm thất bại.
"Ngay từ khoảnh khắc tôi mở mắt, cô là người đầu tiên tôi thấy. Từ giây đó... cô đã là của tôi."
"Anh không có quyền quyết định điều đó."
"Nhưng tôi có thể giết bất kỳ ai chạm vào cô."
Và...một tiếng "két" nặng nề vang lên, cánh cửa mở ra.
Văn Vũ xuất hiện, người ướt như chuột lột, mắt mở to kinh ngạc khi thấy Nhã Tịnh đang đối mặt với... hắn.
"Cái gì đây...?" – Văn Vũ thở dốc, ánh mắt chuyển từ Nhã Tịnh sang sinh vật kia. "Đừng nói với tôi là... đây là sinh vật cậu đã hồi sinh thành công."
Nhã Tịnh quay lại, mắt lóe lên sự cảnh giác: "Cậu không nên đến đây."
Hắn không thèm liếc Văn Vũ. Nhưng chỉ trong một nhịp tim, một làn sóng khí lạnh quét qua. Đèn trên trần chập chờn. Văn Vũ cảm thấy ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt, dù không có ai đụng vào.
"Ra khỏi đây." – hắn nói. Giọng nhẹ như gió thoảng nhưng Văn Vũ thấy rõ ý định giết người trong mắt hắn.
"Tôi không đi đâu cả. Tôi đến để đưa Nhã Tịnh về." – Văn Vũ lùi về phía Nhã Tịnh, dù chân tay bắt đầu run rẩy.
"Cậu không hiểu-"
"Tôi hiểu đủ rồi." – Văn Vũ cắt lời, không chớp mắt. "Hắn nguy hiểm,Nhã Tịnh. Cậu không thể để hắn lang thang tự do như thế này."
"Cậu nghĩ tôi không biết ư?" – Nhã Tịnh thì thầm, ánh mắt vẫn dán vào hắn. "Tôi tạo ra hắn. Và tôi cũng sẽ là người kết thúc hắn nếu cần thiết."
Hắn vẫn im lặng, nhưng một vết nứt bắt đầu hiện trên tường. Bằng cách nào đó, chỉ bằng sát khí, hắn đang khiến căn phòng "rụng vỡ" từng chút một.
...
"Anh có thể giết tôi?" – Văn Vũ hỏi, thẳng thừng mặc cho căn phòng đang có dấu hiệu "rụng vỡ".
Hắn không trả lời. Thay vào đó, hắn quay sang Nhã Tịnh.
"Cô chọn đi."
Một câu nói. Nhẹ như hơi thở. Nhưng cả gian phòng như nổ tung.
Nhã Tịnh đứng giữa hai người – một là người cô từng coi là bạn, người đã cùng cô dọn dẹp phòng thí nghiệm, pha hóa chất, lặng lẽ lắng nghe cô dù chẳng hiểu gì. Và một là sinh vật đầu tiên cô hồi sinh, hoàn hảo như một người sống thực thụ... nhưng lại mang tư tưởng lệch lạc và tính cách đầy méo mó.
Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt. Trong cơn mưa, giữa căn phòng mục nát, Nhã Tịnh mở miệng:
"Tôi không chọn ai cả. Và nếu hai người còn tiếp tục đứng đây – tôi sẽ tiêu hủy mọi thứ.
...
Căn phòng tối om chỉ có ánh đèn huỳnh quang mờ nhòe, chập chờn như một ngọn nến trước gió. Gió từ khe nứt thổi vào mang theo mùi tanh nồng của xác chết và hóa chất phân hủy. Nhã Tịnh đứng thẳng lưng giữa gian phòng, đối diện là chàng trai – sinh vật cô đã hồi sinh đầu tiên – đang giương đôi mắt hoang dại nhìn cô.
"Tôi... sẽ tiêu hủy tất cả."
Giọng cô bình thản như đang nói về thời tiết. Không có phẫn nộ, không có run rẩy. Chỉ có sự lạnh lẽo.
Sinh vật kia lùi lại một bước. Khuôn mặt tuấn tú méo mó trong giây lát vì thứ cảm xúc mơ hồ chưa từng tồn tại trong cơ thể nhân tạo: sợ hãi.
"Cô muốn giết tôi...?"
"Không. Tôi sẽ giết... ý niệm của tôi về khoa học. Về việc hồi sinh. Tôi sẽ chấm dứt tất cả."
"Bao gồm cả anh."
Một cơn chấn động nhẹ lan ra từ bức tường phía sau. Rồi... rắc... rắc rắc...
Bức tường nứt ra như một quả trứng bị bóp vỡ. Một thứ gì đó – ẩm ướt, kéo lê – trườn ra. Da bọc xương, cơ thể vặn vẹo, cánh tay dài như khúc gỗ mục. Nó ngẩng đầu lên, cặp mắt xám ngầu không hồn chĩa thẳng về phía... Nhã Tịnh.
Rồi thêm một con nữa. Rồi ba. Rồi hàng chục. Chúng từ đâu tràn ra như vỡ đê. Những thí nghiệm thất bại. Những sinh vật cô không kịp tiêu hủy. Những nỗi ám ảnh sống dậy từ bóng tối.
Thùy Tâm hét lên khi thấy lũ quái vật tràn tới. Văn Vũ theo phản xạ chắn trước Nhã Tịnh. Sinh vật đầu tiên – chàng trai – lao lên chuẩn bị xé xác bất kỳ ai đến gần cô.
Nhưng...
Không gì xảy ra cả.
...
Lũ sinh vật đột ngột... quỳ rạp xuống đất.
Một con trườn sát lại gần, hai tay gầy guộc đập xuống nền gạch, cái trán bẹp rúm chạm sàn.
"Mẹ..."
"Người... đã gọi... chúng con trở về từ cõi chết..."
Một con khác ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục bừng sáng một cách ghê rợn.
"Chúng con sống... nhờ máu thịt của Người. Chúng con... không thể tổn thương Người..."
Từng con, từng con, nối tiếp nhau phủ phục. Không gào rú. Không tấn công. Chúng kính trọng cô. Giống như tín đồ trước một vị thần.
...
Nhã Tịnh không nói gì. Đôi mắt cô dán chặt vào sinh vật đầu tiên – chàng trai có vẻ ngoài hoàn hảo nhưng tâm trí không hoàn chỉnh.
"Tôi đã lầm..." – cô thì thầm, không rõ là nói với chính mình hay với cả thế giới.
"Chúng không nên tồn tại..."
"Tôi không nên tồn tại..."
Văn Vũ tiến lên, nắm lấy tay cô – lần đầu tiên không vì tình cảm, mà vì nỗi sợ. Sợ cô biến mất. Sợ cô tan biến theo đống tội lỗi này.
"Nhã Tịnh, bà không phải thần. Bà chỉ là... một người đi lạc."
Thùy Tâm nghẹn lời. Trước mặt họ, không còn là cô bạn lập dị luôn giấu mình sau ánh mắt vô cảm. Mà là một người đang đứng giữa ranh giới của thần thánh và quỷ dữ, sẵn sàng xóa mình để cứu lấy phần còn lại của thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro