Chap 4. Gãy liên kết

Chiều thứ Sáu. Nắng rớt xuống sân trường như những lát thủy tinh mỏng, trong suốt và lạnh lẽo. Học sinh đã về gần hết, chỉ còn vài bóng người lác đác giữa hành lang dài hun hút.

Kim Văn Vũ đứng trước cửa phòng Hóa học, balô đeo lệch vai, tay cầm hai lon soda lạnh. Cậu nhìn vào bên trong – nơi Nhã Tịnh đang cặm cụi lắp lại thiết bị đo tín hiệu thần kinh.

"Chiều nay rảnh không?" – Cậu lên tiếng, nhẹ như gió.

"Không." – Cô đáp ngay, không quay lại.

"Tôi biết một quán café yên tĩnh. Có phục vụ nitrogen lỏng nếu cậu thích."

"Không phải vấn đề ở quán." – Nhã Tịnh ngắt lời. "Tôi không có nhu cầu tương tác xã hội ngoài mức cần thiết."

Văn Vũ không thất vọng. Cậu bước vào, đặt một lon soda lên bàn, rồi ngồi xuống ghế đối diện cô. Trong mắt cậu không có vẻ buồn – chỉ có một thứ ánh sáng kì lạ, âm ỉ và không thể phân loại.

"Cậu luôn phòng thủ với tất cả mọi người?"

"Không. Chỉ những người có vẻ ngoài bình thường nhưng lại suy nghĩ như kẻ lệch chuẩn."

Văn Vũ bật cười khẽ. "Vậy... tôi giống cậu?"

Nhã Tịnh dừng tay lại một chút, rồi tiếp tục làm việc. "Không. Tôi không giống ai cả, tôi chỉ là lỗi sai của thế giới này."

...

Không lâu sau đó, trong lúc cô đang chỉnh lại cảm biến vi mô, Văn Vũ lên tiếng – giọng trầm hơn, chậm hơn mọi khi:

"Cậu có biết tại sao tôi lại ở đây một mình không?"

"Vì những người khác không chịu được sự hiện diện của cậu."

"Gần đúng." – Văn Vũ nhếch môi – "Vì bố mẹ tôi đã chết."

Cô ngẩng lên lần đầu tiên.

"Tai nạn phòng thí nghiệm." – cậu tiếp – "Phản ứng không ổn định trong một buồng tổng hợp nano. Không ai sống sót. Tôi là người đầu tiên tìm thấy cảnh hiện trường. Mùi hóa chất cháy dở và khói silicon vẫn còn bám vào mọi thứ tôi mang theo hôm đó."

Nhã Tịnh nhìn cậu, lần này lâu hơn một nhịp bình thường. Nhưng giọng cô vẫn đều, lạnh như mọi khi:

"Vậy cậu chọn trở thành một phiên bản rút gọn của họ?"

"Không." – Văn Vũ đáp – "Tôi muốn tìm ra điều đã khiến họ phạm sai lầm. Và tôi cần một người có khả năng nhìn thấy những điểm gãy trong hệ thống."

"Và cậu nghĩ đó là tôi?"

"Không nghĩ. Tôi biết."

...

Tối hôm đó, Nhã Tịnh quay lại phòng thí nghiệm một mình. Cô đã lấy được quyền truy cập dữ liệu CLB Hóa học – thứ mà Văn Vũ nghĩ là cô không quan tâm.

Nhưng khi mở ra thư mục lưu trữ dự án riêng của Văn Vũ, cô khựng lại.

Tên cô. Ở ngay tiêu đề.

"Subject: Tịnh. Biến dị nhân cách và cấu trúc cảm xúc giả lập. Phân tích khả năng đồng bộ hóa với hệ điều hành cảm xúc nhân tạo."

Dưới đó là hàng loạt biểu đồ, mô phỏng, cả những đoạn ghi âm vụn vỡ – được thu lén từ những lần họ nói chuyện.

Nhã Tịnh không tức giận. Không sợ hãi. Cô chỉ thấy một cảm giác quen thuộc: bị theo dõi, bị mô hình hóa, bị phân tích như một mẫu vật.

Cô lưu lại một bản sao rồi rút USB ra. Không phải để đối chất. Mà để chuẩn bị cho một dạng phản ứng khác.

...

Sáng hôm sau, khi Văn Vũ đến phòng Hóa học, Nhã Tịnh đã đợi sẵn. Trên bàn, cô đặt một thiết bị nhỏ. Vừa đủ để thu sóng thần kinh cá nhân trong bán kính gần.

"Cậu dùng cái gì để ghi âm tôi?" – cô hỏi, mắt không chớp.

Văn Vũ im lặng vài giây, rồi ngồi xuống, đối diện cô.

"Không quan trọng tôi dùng gì. Quan trọng là... tại sao cậu không bỏ đi ngay sau khi biết?"

Nhã Tịnh khẽ nghiêng đầu. "Vì tôi muốn biết... đến mức nào thì một kẻ như cậu sẽ vượt qua ranh giới."

"Còn tôi thì muốn biết... liệu một thứ không có tim có thể sinh ra nỗi giận thật sự không."

Cả hai im lặng. Rồi cùng lúc, họ bật cười. Không phải vui. Mà là vì cả hai đều biết: sự đồng lõa này... đã đi quá xa để có thể quay lại.

Ngoài hành lang, Vương Thừa Kỳ vẫn dõi theo – ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước, mà là một thứ âm u, ghen tuông và khát máu đang nảy mầm.

Lúc này, tam giác lệch chuẩn đã đóng kín. Và một vụ nổ – dưới bất kỳ dạng nào – chỉ còn là vấn đề thời gian.

...

Trong không khí lạnh tanh của phòng thí nghiệm bỏ trống, ánh sáng đèn huỳnh quang mờ đục phản chiếu lên mặt bàn inox. Văn Vũ đứng đó, tay siết chặt mảnh giấy ghi chẩn đoán tử vong – nguyên nhân chính thức: rò rỉ chất độc từ thí nghiệm vật liệu nano. Một sự cố. Một tai nạn.

Nhưng từ đầu, cậu đã nghi ngờ. Và cậu đến đây vì điều đó.

Nhã Tịnh đang ngồi, như thường lệ, trước một mô hình đang chạy dở – lần này là bản giả lập tế bào mô thần kinh nhân tạo. Cô không ngẩng lên khi cậu bước vào.

"Cậu biết gì không, Nhã Tịnh?" – Văn Vũ nói, giọng không cao nhưng đầy lực – "Thứ mà tôi ghét nhất không phải là sự dối trá. Mà là sự im lặng. Cái im lặng giả vờ không biết của những kẻ biết rõ mọi thứ."

Cô dừng tay, chậm rãi khép nắp laptop lại và quay lại nhìn cậu. Không hề né tránh.

"Tôi không giả vờ không biết," cô nói, giọng đều như mặt hồ chết – "Tôi biết. Từ đầu."

Một thoáng không khí ngưng đọng. Ánh mắt Văn Vũ dãn ra.

"Cậu... biết gì?"

"Tôi biết họ sẽ chết," Nhã Tịnh đáp. "Và tôi đã để điều đó xảy ra."

"Cái gì?" – cậu lùi nửa bước, như thể vừa nghe thấy câu nói từ một sinh vật không phải con người.

"Công trình của họ vượt ngưỡng kiểm soát," cô tiếp tục, không để cậu ngắt lời – "Nếu để tiếp tục, nó sẽ gây ra bất ổn hệ thống. Tôi đã tính toán, và kết quả rõ ràng: sự loại bỏ là cần thiết, bố mẹ cậu chỉ cần tiếp tục nữa thì dù sao cũng sẽ chết như thế, thậm chí nặng hơn là sống với hình dạng không thể xác định."

"Cậu...đã...giết họ?" Giọng Văn Vũ run rẩy khi nghe vậy.

"Không trực tiếp. Nhưng tôi là người nắm mật mã chính của giao thức phản ứng vật liệu. Và tôi đã...bỏ qua một chi tiết nhỏ trong bản cập nhật bảo vệ."

Cô nói như thể đang trình bày về một thao tác kỹ thuật, không hề có chút dao động gì trong giọng nói.

Văn Vũ im lặng. Gương mặt trắng bệch. Tay run lên, như thể không tin vào chính cơ thể mình. Rồi cậu bật cười. Nhưng tiếng cười không còn sự hài hước – chỉ là nỗi tuyệt vọng bị ép nén quá lâu.

"Vì cái gì? Vì cái gọi là 'ổn định hệ thống'? Hay chỉ vì cậu muốn thử xem con người có thể bị thay thế đến đâu?"

Nhã Tịnh lặng im một lúc, rồi nói:

"Tôi muốn xem giới hạn của sự cần thiết. Và họ – tiếc là – không cần thiết."

Giọng nói của Nhã Tịnh không hề mang chút sự xót thương hay đồng cảm mà là sự lạnh nhạt và có phần khinh bỉ.

Một cú đấm bay qua. Nhưng nó không đến được mặt cô – dừng giữa chừng. Không phải vì bị chặn. Mà vì Văn Vũ không thể làm được. Cậu đứng đó, tay run, mắt đỏ lên.

"Tôi từng nghĩ... cậu là người duy nhất có thể hiểu tôi. Nhưng hóa ra, cậu chưa từng là người."

Nhã Tịnh vẫn không tránh. Chỉ nhìn vào đôi mắt đang rạn vỡ trước mặt cô.

"Cậu nhầm," cô nói – "Tôi hiểu cậu hơn bất kỳ ai. Chính vì thế... tôi mới có thể ra tay."

Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Văn Vũ còn chưa kịp phản ứng thì Nhã Tịnh đã nghiêng đầu, giọng vẫn đều đều như tiếng máy:

"Cậu nghĩ tôi không biết sao? Về việc cậu theo dõi tôi suốt thời gian qua. Gắn thiết bị ghi hình trong phòng thí nghiệm, theo dấu mô hình dữ liệu tôi làm rò rỉ. Ngay cả chuyện cậu vào đây hôm nay... cũng nằm trong dự đoán của tôi."

Cậu sững sờ. Không phải vì bị phát hiện, mà vì cách cô nói ra – như thể đó chỉ là một trong hàng trăm biến số cô đã cài đặt sẵn từ đầu.

"Cậu biết từ khi nào?" – cậu khàn giọng hỏi.

"Từ lần đầu tiên cậu điều chỉnh sai liều phản ứng trong mô hình mô nhân tạo. Không ai có tay nghề như cậu lại mắc lỗi cơ bản như vậy – trừ khi họ cố tình để lại dấu vết. Và tôi thì không bao giờ bỏ qua sai số. Tôi cố tình gây ra sai số để xác nhận mọi chuyện và quả đúng như tôi nghĩ, dù đúng là khá phiền phức và mất thời gian."

Cô rút trong túi áo ra một chip ghi nhớ nhỏ, đặt xuống bàn – chiếc chip từng được gắn trong một góc không ai ngờ tới của máy phân tích phản ứng.

"Đây là tất cả những gì cậu ghi lại. Bao gồm cả đoạn cậu nghe lén tôi và trưởng phòng thí nghiệm nói chuyện. Cậu muốn sự thật à? Tôi sẽ cho cậu nhiều hơn thế."

Cô đứng dậy, bước đến gần, ánh mắt như một chiếc máy quét thẳng vào linh hồn Văn Vũ.

"Bố mẹ cậu không chỉ là nhà khoa học. Họ đang phân phối một loại chất xúc tác bị cấm – chất có thể tăng hiệu suất mô sinh học nhưng gây thoái hóa thần kinh ở mức tế bào, thậm chí là giết người một cách từ từ trong đau đớn mà không để lại dấu vết. Thứ đó đã bị khai tử khỏi mọi giao thức nghiên cứu từ ba năm trước. Và họ vẫn sản xuất nó...để bán cho những đơn vị ngoài luồng, chủ yếu vẫn luôn là chợ đen với giá hàng triệu."

Văn Vũ như hóa đá. Môi cậu mấp máy, không phát ra tiếng.

"Cậu biết mà, đúng không?" – cô nghiêng đầu – "Hoặc ít nhất là nghi ngờ. Nhưng cậu chọn im lặng. Vì cậu nghĩ họ làm điều đó vì khoa học. Vì 'tiềm năng phát triển'. Thật ra, họ làm vì tiền, vì lòng tham."

Cô nói tiếp, nhẹ như hơi thở:

"Cái chết của họ không chỉ là do sai số. Mà là hậu quả của việc bị phát hiện và xử lý theo đúng quy tắc của hệ thống. Tôi chỉ là người chốt lại phản ứng. Không hơn, không kém. Kết cục của họ ngày hôm nay là còn quá nhẹ so với những người bị chất xúc tác đó dày vò trong đau đớn."

Văn Vũ lùi một bước, như thể vừa bị ép phải nuốt trọn cả cái thế giới mà cậu từng tin là đúng đắn.

"Vậy... tôi chỉ là một phần trong thí nghiệm của cậu à?"

Nhã Tịnh lặng một nhịp.

"Không. Cậu là người duy nhất tôi để lại manh mối."

"Để làm gì?"

"Để xem liệu một người – khi bị cắt hết dây neo – sẽ trôi dạt... hay tự xây lại hệ thống. Nghe cũng giống một thử nghiệm mà nhỉ? Tôi nghĩ cậu sẽ thích nó."

Ánh mắt cậu tối lại. Nhưng trong đáy mắt là một vệt sáng kỳ lạ – như thể có thứ gì đó trong con người Văn Vũ vừa sụp đổ... rồi tái sinh.

Văn Vũ đứng thẳng, cơ thể cứng đờ như một khối đá, đôi mắt không rời khỏi Nhã Tịnh. Mặc dù trong lòng đang lởn vởn những câu hỏi, những cảm giác bàng hoàng, nhưng nỗi đau bị phản bội lại không thể khuất phục cậu ngay lập tức.

Cậu im lặng một lúc lâu, đôi mắt không chớp. Những cảm xúc lẫn lộn bỗng chốc dâng lên, nhưng trong giọng nói của cậu lại không có dấu hiệu của sự yếu đuối. 

"Cậu nói tôi là phần trong thí nghiệm của cậu, đúng không?"

"Đúng vậy." – Nhã Tịnh đáp ngay, giọng điệu không một chút băn khoăn.

Văn Vũ khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại như một vết rạn trên bề mặt sắt đá, ánh mắt vẫn thâm trầm. "Vậy nếu tôi nói tôi sẽ tham gia thử nghiệm của cậu, cậu sẽ làm gì?"

Câu hỏi lạ lùng ấy không phải là một lời thách thức, mà là một sự đồng ý không lời, như một động thái cởi bỏ lớp vỏ bảo vệ cuối cùng của cậu.

Nhã Tịnh nhìn cậu, ánh mắt không một chút xúc động. Cô đã tính đến khả năng này từ lâu, nhưng cô vẫn không thể không cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ khi chứng kiến Văn Vũ làm thế. Cậu, người từng phải chịu đựng nỗi đau mất đi gia đình, giờ đây lại đồng ý tham gia vào thử nghiệm mà chính mình từng coi là nguyên nhân gây ra bi kịch.

"Cậu nghĩ mình sẽ thay đổi gì không?" – Nhã Tịnh hỏi, giọng điệu như thể cô đang nói chuyện với một vật thí nghiệm.

Văn Vũ hít một hơi thật sâu, như để làm dịu đi cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực. "Tôi không mong muốn thay đổi gì. Tôi chỉ muốn hiểu. Cái gì làm cho cậu trở thành con người này. Tại sao cậu lại muốn đẩy mọi thứ đi xa đến vậy?"

Những lời nói đó có vẻ như không phải của một cậu bé 16 tuổi nữa. Nó có vẻ như của một người đã trải qua quá nhiều, đã đánh mất quá nhiều, để giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng cũng chính vì vậy, Nhã Tịnh không thể không thừa nhận một điều: Văn Vũ có một sự mạnh mẽ không thể coi thường.

"Vậy thì thử nghiệm bắt đầu." – Cô nói, không chớp mắt, chỉ có một thứ duy nhất trong mắt cô lúc này: sự chờ đợi.

Cả hai đứng yên, chỉ còn lại không gian im lặng bao phủ, như thể mọi thứ trong phòng đều đang chờ đợi một thứ gì đó – một cuộc thử nghiệm, hay một sự bùng nổ.

Bàn tay Văn Vũ không rút lại, cậu để yên nó trong tay cô, như thể đang để cho cô thao túng, như thể đã chấp nhận rằng mình đã không còn đường lui.

Nhã Tịnh quay người, bắt đầu lấy các dụng cụ trong ba lô ra. "Tôi sẽ cần cậu chuẩn bị một chút. Chúng ta sẽ thử nghiệm với các mô tế bào nhân tạo, dùng những cấu trúc mô hình mới."

Văn Vũ không hỏi thêm gì, chỉ im lặng làm theo. Cậu biết rằng lúc này, mọi điều đã quá muộn để thay đổi. Cái chết của bố mẹ cậu, sự thật bị che giấu lâu nay, và cả bí mật tối tăm mà Nhã Tịnh mang trong mình – tất cả như một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cậu.

Không ai trong phòng nói gì thêm, chỉ có những âm thanh của máy móc, của những vật dụng thí nghiệm. Cảm giác lạnh lẽo và căng thẳng bao trùm cả không gian.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Nhã Tịnh quay lại, đôi mắt sáng lên với ánh nhìn quyết liệt. Cô không bao giờ để thử nghiệm của mình thất bại. Cô không cần người khác hiểu, chỉ cần họ đi đúng con đường cô vạch ra. Và hôm nay, Văn Vũ sẽ là một phần của con đường đó.

Đây là một đoạn mở rộng với góc nhìn của Thừa Kỳ, chứng kiến mọi chuyện từ xa:

Vương Thừa Kỳ đứng ngoài phòng thí nghiệm, đôi mắt không rời khỏi cửa sổ kính mờ. Cậu đã đứng đó từ lâu, chỉ lặng lẽ quan sát. Đã quá quen với việc mình không thuộc về những nơi như thế này, nhưng không hiểu sao, lúc này, cậu lại không thể rời đi.

Những âm thanh trong phòng vang đến, không quá rõ ràng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Những tiếng động lặp đi lặp lại của các dụng cụ thí nghiệm, những tiếng bước chân nhẹ nhàng của Nhã Tịnh, và cả những từ ngữ không rõ ràng đang được trao đổi – tất cả tạo thành một nhịp điệu đặc biệt mà chỉ những người bên trong mới hiểu.

Cậu nhìn thấy Văn Vũ, người mà cậu đã theo dõi trong nhiều ngày qua, đứng gần Nhã Tịnh. Ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt cậu ta, một vẻ bình thản, như thể chẳng có gì đáng lo ngại. Nhưng ánh mắt cậu ta lại không giấu được sự trống rỗng. Và rồi cậu ta bước vào vòng xoáy của trò chơi, chấp nhận thử nghiệm của Nhã Tịnh. Không một chút do dự.

Cậu khẽ nhếch môi, không phải vì vui sướng, mà vì sự khôi hài trong cái cách mà cả hai đều không nhận thức được. Cậu đã nhìn ra từ lâu – cái bóng tối không ai có thể thoát khỏi, cái vũng bùn mà Nhã Tịnh và Văn Vũ đang tự lao vào.

Thừa Kỳ bước lại gần cửa sổ hơn, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào hành động của hai người trong phòng thí nghiệm. Trong khoảnh khắc, cậu cảm nhận được sự nguy hiểm trong không gian đó. Nhưng điều khiến cậu cảm thấy lạ lùng là cảm giác không thể rời mắt khỏi những gì đang diễn ra. Như một người đang đứng nhìn một con cờ đi vào thế chiếu tướng mà không thể ngừng tay.

Nhã Tịnh không phải là con người dễ đoán. Cô luôn làm chủ mọi thứ, mọi tình huống. Nhưng lần này, có gì đó trong cô khiến Thừa Kỳ không thể yên tâm. Cậu có thể thấy rõ sự tĩnh lặng trong cách cô làm việc, cái cách mà mọi thứ đều trở nên lạnh lùng, không có chút xao lạc.

Văn Vũ, đối diện với cô, không giống như những người khác. Cậu ta không sợ. Cậu ta bước vào trò chơi này không phải vì sự ngây thơ, mà vì một lý do sâu xa hơn, có lẽ là vì không còn gì để mất nữa. Cái chết của bố mẹ cậu, sự mất mát đó, đã vùi lấp tất cả. Nhưng có một thứ cậu không nhận ra, đó là ngay cả trong đau đớn, cậu vẫn không thể nhìn thấy bản chất thực sự của Nhã Tịnh – người mà cậu tin tưởng, người mà cậu cho rằng sẽ là bạn đồng hành trong cuộc sống.

Thừa Kỳ cảm thấy như thể mình đang đứng ngoài cuộc, nhưng lại không thể dứt ra. Cậu biết những gì đang xảy ra trong phòng đó có thể tạo nên sự thay đổi không thể cứu vãn, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cậu tham gia vào? Liệu cậu có thể tìm ra được điều gì đó mà Nhã Tịnh đang giấu kín?

Ánh mắt cậu hạ xuống, như thể nhận ra một thứ gì đó chưa hoàn toàn rõ ràng. Những gì Nhã Tịnh và Văn Vũ đang làm là thử nghiệm, không chỉ về vật lý, mà còn về con người. Về những cảm xúc bị đè nén, những sự thật bị chôn vùi.

"Đừng để nó đi quá xa," cậu thầm thì. Nhưng ai mà có thể ngừng lại khi mọi thứ đã được vạch sẵn?

Cậu bước lùi lại một bước, lặng lẽ, không để ai biết rằng mình đang quan sát. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng cậu, nhưng cũng giống như mọi lần, cậu không thể ngừng tự hỏi: liệu có phải chính mình mới là phần thử nghiệm cuối cùng?


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro