Chap 8. Thay đổi
Buổi sáng ở trường THPT Quốc tế Phong Hòa, bầu không khí như trĩu nặng hơn thường ngày, dù tiết trời vẫn dịu mát và cây anh đào ngoài sân vẫn rụng cánh như thói quen ngàn năm không đổi.
Nhã Tịnh bước vào lớp, vẫn im lặng, vẫn bộ đồng phục được ủi phẳng không chút nếp nhăn, vẫn đôi mắt màu tro bạc không nhuốm cảm xúc. Nhưng Thùy Tâm — người bạn thân nhất của cô — lại cảm thấy có gì đó đã thay đổi. Không rõ là từ hơi thở, hay từ cách Nhã Tịnh vô thức tránh ánh mắt người khác.
"Tui chưa từng thấy bà lặng lẽ như vậy lâu hơn ba ngày đâu," Thùy Tâm khẽ nói, tựa cằm lên bàn, mắt nhìn bạn mình với ánh nhìn sắc sảo. "Bà lại làm gì rồi hả?"
Nhã Tịnh không đáp. Cô chỉ mở sách, lật qua từng trang trắng không chữ, như thể đang đọc thứ gì đó không ai khác thấy được.
Thùy Tâm nhíu mày. Cô đã quen với việc Nhã Tịnh có những cơn im lặng bất thường, nhưng lần này... là thứ gì đó khác. Như thể một bánh răng trong cỗ máy vô tri đã bất ngờ lệch hướng.
Chỉ vài phút sau, Văn Vũ bước vào lớp với dáng vẻ hớt hải, nhưng đôi mắt không rời Nhã Tịnh. Cậu nhận thấy: Nhã Tịnh hôm nay chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần, dù họ ngồi cách nhau chỉ một bàn.
"Cậu ổn chứ?" Văn Vũ hỏi nhỏ, chỉ đủ để cô nghe.
Nhã Tịnh chớp mắt, như vừa bị kéo khỏi một giấc mộng dài. "Tôi ổn. Chỉ là... không muốn trò chuyện."
Câu trả lời lạnh như thép, và không có lời nói dối nào trong đó. Cô không giận, không buồn. Chỉ là đang... dần biến mất khỏi cái thế giới mà cô từng cố gắng kiểm soát.
Ở một hành lang khác, Mộng Dao – em gái Nhã Tịnh – loay hoay chờ Thùy Tâm trước cửa phòng nhạc.
Khi Thùy Tâm đến, cô bé kéo tay người chị gái nuôi vào góc tường, ánh mắt lo âu.
"Chị Tâm... Em nghĩ chị Nhã Tịnh đang thay đổi. Gần đây chị ấy không thèm về nhà, phòng thì toàn hóa chất lạ. Mắt chị ấy... như thể không còn là chị ấy nữa."
"Bà ấy luôn kỳ quặc mà," Thùy Tâm nhún vai, nhưng sự lo lắng trong giọng điệu của Mộng Dao khiến cô không thể cười nổi. "Nhưng mà... lần này khác à?"
"Ừ. Em không biết nói sao... Nhưng có lần em thấy chị ấy đứng trước gương hàng giờ, không cử động, không chớp mắt. Như thể... đang chờ điều gì đó xảy ra."
Thùy Tâm cắn môi. Sự việc đã đi xa hơn cô tưởng.
"Được rồi. Để đó cho tui. Tui và Văn Vũ sẽ lo."
Trong khi đó, ở tầng thượng khu B – nơi hiếm ai lui tới – Thừa Kỳ đứng một mình trước lan can. Gió tạt qua áo sơ mi, tóc rối, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía sân thể thao.
Cậu đã trở lại trường sau đợt điều trị, nhưng tâm trí vẫn như bị ai đó móc ra và nhét vào một cơ thể khác.
Cơn điên vẫn còn đó. Nó chỉ đang ngủ. Nhưng cậu biết, một ngày nào đó, nó sẽ lại cào rách lớp da mỏng manh của lý trí.
Và tệ hơn nữa — là cảm giác cậu không còn kiểm soát được việc mình muốn gặp ai... hay muốn làm gì với người đó.
Trong khoảnh khắc lặng im ấy, hình ảnh Nhã Tịnh vụt qua trong tâm trí cậu – gương mặt lạnh lùng, ánh mắt không hồn, và nụ cười không bao giờ xuất hiện.
Cậu thì thầm, như lời nguyền:
"Không thể để cậu biến mất."
...
Khi chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, Nhã Tịnh là người đầu tiên rời khỏi lớp. Cô không vội vã, cũng không chậm chạp, chỉ đơn giản là bước đi, như thể mọi thứ xung quanh không hề tồn tại. Thùy Tâm nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng nảy sinh cảm giác lạ lùng, không rõ là lo lắng hay chỉ đơn giản là sự bất an. Có điều gì đó đã thay đổi trong Nhã Tịnh, nhưng nó quá mơ hồ, khiến cô không thể nắm bắt.
"Chắc tui phải đi tìm bà ấy," Thùy Tâm thì thầm, một mình đứng giữa lớp, ngón tay khẽ xoay chiếc bút bi trong tay.
Văn Vũ bước đến bên cạnh cô, đôi mắt cậu tràn ngập sự lo lắng, nhưng vẫn cố gắng giấu đi. Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thùy Tâm, gật đầu như một lời ngầm đồng ý. Cả hai không cần phải nói ra lời, họ hiểu rằng giờ là lúc cần phải hành động, dù không rõ những hành động đó sẽ dẫn đến đâu.
Nhã Tịnh không về nhà ngay lập tức. Cô đến khu vườn sau trường, nơi những cây cối um tùm tạo thành một khu vực kín đáo, yên tĩnh. Ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà xuyên qua những tán lá, rơi xuống mặt đất thành những vệt sáng bạc mờ ảo. Cô đứng giữa vườn, tay vẫn siết chặt cuốn sách vở, nhưng trong đầu lại chẳng có ý niệm gì rõ ràng. Mọi thứ dường như trở nên mơ hồ.
Cô lại nghĩ về thí nghiệm. Về những sinh vật mà cô đã đưa trở lại từ cái chết. Họ sống lại, nhưng dường như một phần trong họ đã mất đi, như thể những linh hồn bị lãng quên. Cảm giác đó không thể tả được – như thể cô đã vượt qua một giới hạn mà không thể quay lại.
Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ dừng lại, nhưng giờ đây, trước chính những thành công của mình, cô lại cảm thấy một nỗi trống rỗng vô hình. Có phải sự tái sinh này không phải là điều cô muốn? Có phải mục đích của cô từ đầu đến giờ đã sai?
"Nhã Tịnh," một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến cô giật mình quay lại.
Là Thùy Tâm. Cô ấy đứng đó, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhưng cũng có chút không thể kiềm chế được sự tức giận. "Bà định làm gì nữa? Từ lúc nào mà bà lại lặng lẽ đến thế?"
Nhã Tịnh không trả lời ngay, cô nhìn bạn mình, sự im lặng giữa họ kéo dài khiến không khí càng trở nên căng thẳng.
Cuối cùng, Nhã Tịnh hạ giọng, như thể đang tự nói với chính mình hơn là trả lời Thùy Tâm: "Tôi không thể tiếp tục nữa. Những gì tôi đã làm... có lẽ không đáng."
Thùy Tâm trừng mắt. "Đừng có ngớ ngẩn, Nhã Tịnh. Bà nghĩ mình có thể dừng lại dễ dàng như vậy sao? Đã quá muộn rồi. Mọi thứ đã đi quá xa."
"Không phải là tôi không muốn. Nhưng..." Nhã Tịnh ngừng lại, một cảm giác nặng nề bao trùm tâm trí cô. "Tôi đã nhìn thấy một cái gì đó... sau khi một sinh vật sống lại, nó nói với tôi: 'Cô thành công rồi...'"
Ánh mắt Thùy Tâm chợt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. "Vậy là bà từ bỏ tất cả chỉ vì một câu nói?"
Nhã Tịnh thở dài, chậm rãi đáp lại: "Tôi không từ bỏ. Tôi chỉ không thể tiếp tục như thế này nữa. Có lẽ... tôi không nên xâm phạm vào điều mà con người không được phép hiểu."
Thùy Tâm nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ đứng im, cho phép những lời vừa rồi thấm vào. Nhã Tịnh chưa bao giờ nói ra điều gì dễ dàng như vậy. Cô không phải là người thừa nhận thất bại. Nhưng lần này lại khác. Sự mệt mỏi trong đôi mắt của cô không thể che giấu được nỗi băn khoăn sâu thẳm.
Văn Vũ đã đứng từ xa, dõi theo cảnh tượng giữa hai cô gái. Mặc dù không hiểu hết mọi thứ, nhưng cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cảm giác lo lắng càng lúc càng dâng lên. Làm sao để giúp Nhã Tịnh vượt qua giai đoạn này?
Lát sau, khi buổi chiều sắp kết thúc, Thừa Kỳ bất ngờ xuất hiện ở khu vườn sau trường, vẻ mặt của cậu vẫn nặng nề. Mắt cậu vẫn đượm nỗi bất an, còn sự điên loạn trong đầu thì không có dấu hiệu thuyên giảm. Nhưng lần này, khi nhìn thấy Nhã Tịnh, cậu không cảm thấy giận dữ, chỉ có một cảm giác lo lắng mơ hồ.
"Đừng làm hỏng tất cả, Nhã Tịnh," cậu nói khẽ, như thể những lời này đã ẩn chứa trong lòng cậu từ rất lâu rồi. "Nếu cô từ bỏ, liệu có ai còn đủ can đảm để làm những việc mà cô đã bắt đầu?"
Nhã Tịnh nhìn Thừa Kỳ, không đáp lời. Đôi mắt cô lạnh lẽo nhưng lại chứa đầy sự phức tạp mà cậu không thể nào giải mã nổi.
Cậu quay người, bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sự bất lực đang dần trỗi dậy.
...
Cả ba người, Nhã Tịnh, Thùy Tâm, và Văn Vũ, đứng yên trong không gian vắng vẻ của khu vườn, bầu không khí càng lúc càng nặng nề, như thể chính cuộc sống xung quanh cũng đang nín thở chờ đợi một điều gì đó. Đối diện với sự im lặng, Thùy Tâm là người đầu tiên không thể chịu nổi nữa. Cô tiến lên vài bước, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhã Tịnh với sự kiên quyết không thể chối từ.
"Bà vẫn chưa nói cho tôi nghe rõ chuyện gì đang xảy ra, Nhã Tịnh." Giọng Thùy Tâm bình thản, nhưng lại ẩn chứa sự bức xúc. Cô không phải kiểu người dễ dàng chịu đựng sự im lặng dài lâu mà không có câu trả lời.
Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế những cảm xúc đan xen trong lòng. Cô không muốn làm Thùy Tâm lo lắng, nhưng cũng không thể giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn. "Tôi chỉ đang cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi với chính những gì mình đã làm."
Thùy Tâm lắc đầu, không hiểu. "Bà đã làm những gì? Nếu bà muốn bỏ cuộc, tôi có thể hiểu được. Nhưng tôi không thể để bà vứt bỏ tất cả những gì mình đã đạt được chỉ vì một câu nói vô nghĩa."
Nhã Tịnh quay lại nhìn Thùy Tâm, đôi mắt cô trống rỗng. "Câu nói đó không phải vô nghĩa. Nó là sự thật. Tôi đã thành công rồi, nhưng tôi không biết mình phải làm gì với sự thành công đó."
Văn Vũ đứng ngoài cuộc trò chuyện, nỗi lo lắng trong lòng ngày càng lớn. Cậu không thể hiểu hết những điều Nhã Tịnh đang trải qua, nhưng cậu biết một điều chắc chắn: cô ấy đang ở rìa của một sự lựa chọn khủng khiếp. Và nếu cô ấy không tỉnh táo, mọi thứ có thể sẽ sụp đổ.
"Mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn," Văn Vũ lên tiếng, cuối cùng cậu không thể đứng im được nữa. "Cô không phải đơn độc. Chúng tôi ở đây để giúp cô."
Nhã Tịnh mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười đầy ẩn ý, không hề vui vẻ. "Cảm ơn cậu, nhưng tôi không thể tiếp tục. Không thể làm thêm một lần nữa."
Ánh mắt của Thùy Tâm và Văn Vũ đồng loạt lướt qua nhau, và một sự hiểu biết im lặng tràn vào không khí. Thùy Tâm không nói gì, nhưng đôi mắt của cô lại đầy sự lo lắng không nói ra lời. Văn Vũ thì không thể che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng. Họ không muốn mất Nhã Tịnh. Không phải chỉ vì cô là bạn, mà vì cô là người đã giúp đỡ họ, là người giữ cho họ hy vọng.
"Nhã Tịnh, bà nói rằng bà không thể tiếp tục, nhưng bà có biết không, nếu bà dừng lại, tất cả những gì bà đã làm sẽ vô nghĩa." Thùy Tâm đột nhiên nói, ánh mắt sắc bén như dao cắt. "Tôi hiểu bà mệt mỏi, nhưng nếu bà từ bỏ, thì những hy sinh và nỗ lực của bà sẽ chẳng còn giá trị gì nữa."
Những lời này của Thùy Tâm như một cú đánh mạnh vào tâm trí Nhã Tịnh. Cô cảm thấy mình như bị thôi thúc phải tiếp tục, nhưng lại không thể dứt bỏ cảm giác trống rỗng lấn át mọi suy nghĩ. Mọi thứ đã đi quá xa. Nếu tiếp tục, liệu cô có thể cứu vãn những gì đã gây ra?
Cô cảm thấy có một lực hút kỳ lạ, không thể cưỡng lại, kéo cô trở lại với những gì đã bắt đầu. Nhưng đồng thời, cô cũng không thể gạt đi những câu hỏi trong lòng.
"Có thể bà đúng," Nhã Tịnh cuối cùng lên tiếng, giọng nói đã thay đổi, không còn lạnh lùng như trước. "Nhưng có lẽ tôi đã không biết mình đang làm gì từ lâu rồi. Khi tôi tái sinh những sinh vật ấy... tôi đã không nghĩ sẽ đi đến đây. Tôi đã thực sự đạt được điều gì chưa?"
Thùy Tâm bước lại gần, không nói gì, nhưng cánh tay cô vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Nhã Tịnh. "Bà đã đạt được rất nhiều. Nhưng nếu bà từ bỏ bây giờ, tất cả những gì bà đã làm sẽ chỉ là một đống tro tàn."
Văn Vũ cũng đến gần, đôi mắt cậu tràn đầy sự quyết tâm. "Cô không thể bỏ cuộc. Tôi không thể để cô đi một mình. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."
Lần này, Nhã Tịnh không thể tìm ra lời nào để đáp lại. Cô chỉ đứng đó, bất động, đầu óc quay cuồng với hàng trăm suy nghĩ. Nhưng một phần trong cô nhận ra rằng có thể cô đã sẵn sàng để đối mặt với sự thật – và có thể chính sự thật đó sẽ cứu lấy tất cả họ.
Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu. Câu chuyện này chưa kết thúc. Mọi thứ vẫn đang chờ đợi.
...
Bầu không khí giữa Nhã Tịnh, Thùy Tâm và Văn Vũ vẫn nặng trĩu, như thể cả không gian xung quanh họ đang chờ đợi một quyết định, một lời nói sẽ thay đổi tất cả. Thùy Tâm đứng yên, ánh mắt chăm chú quan sát Nhã Tịnh. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng một điều chắc chắn là cô không thể để bạn mình cứ tiếp tục sống trong cô đơn và sự hoang mang này.
"Mọi thứ chỉ mới bắt đầu, Nhã Tịnh," Thùy Tâm lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán. "Bà đã khám phá ra những bí mật vượt ngoài tầm với của chúng ta, và giờ bà không thể quay lại được nữa."
Nhã Tịnh không trả lời ngay, ánh mắt cô lướt qua khu vườn phía trước, nơi những bóng cây đổ dài, như thể cũng đang chìm trong bóng tối của những suy tư. Cô mím môi, không phải vì đau đớn, mà là vì cô không thể tìm ra cách nào để giải thích cho chính mình những quyết định điên rồ mà cô đã làm.
"Vậy bà nghĩ tôi phải làm gì?" Nhã Tịnh hỏi, giọng cô thoáng run nhẹ, dù cô vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng.
"Tiếp tục thí nghiệm," Thùy Tâm nói ngay lập tức, không cần suy nghĩ. "Bà đã đến đây, bà đã chạm tới bức tường cuối cùng. Nếu bà bỏ cuộc, tất cả sẽ trở thành vô nghĩa. Bà có thể có tất cả mọi thứ, nhưng nếu dừng lại, chúng ta sẽ không thể quay lại được đâu."
Văn Vũ đứng im, lắng nghe từng lời của Thùy Tâm. Cậu không nói gì, chỉ cảm thấy có một sự thúc giục mạnh mẽ trong lòng. Không phải vì cậu muốn Nhã Tịnh làm theo ý mình, mà là vì cậu hiểu rằng cô đang đứng giữa hai ngã rẽ, và quyết định của cô sẽ định hình cả tương lai của họ.
Nhã Tịnh quay lại nhìn Thùy Tâm, rồi nhìn sang Văn Vũ. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự nặng nề trong lòng. Những gì cô đã làm, những thí nghiệm mà cô thực hiện, có thể đã vượt qua giới hạn đạo đức của bất kỳ ai. Nhưng có một phần trong cô, một phần rất sâu trong bản thân, vẫn muốn tiếp tục, vẫn muốn khám phá hết những giới hạn mà con người có thể chạm tới.
"Vậy nếu tôi tiếp tục," Nhã Tịnh nói, "các cậu sẽ không bỏ tôi sao?"
Thùy Tâm không trả lời ngay, nhưng ánh mắt cô đầy kiên định. "Bà không bao giờ đơn độc."
Văn Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong ánh mắt của cậu, có điều gì đó ẩn chứa sự lo lắng. Cậu không muốn Nhã Tịnh đi quá xa, không muốn cô mất đi sự nhân tính, nhưng cậu cũng biết, nếu cô tiếp tục, họ sẽ phải đối mặt với những thử thách mà không ai trong họ có thể lường trước được.
...
Kể từ sau cuộc nói chuyện đó, Nhã Tịnh trở lại phòng thí nghiệm, nơi cô đã bắt đầu mọi thứ. Cô ngồi đó, trước những dụng cụ, những công thức phức tạp mà cô đã dày công nghiên cứu suốt bao lâu. Mỗi bước đi, mỗi quyết định đều khó khăn. Nhưng cô biết rằng không thể quay lại. Sự thôi thúc trong cô đã quá mạnh mẽ, giống như một cơn lũ không thể nào ngăn lại.
Mắt cô nhìn vào bộ vi mạch đang được gắn trên bàn, nơi những mẫu thí nghiệm mới nhất đang chờ đợi sự xác nhận. Những sinh vật đã từng chết, những sinh vật bị tước đi sinh mệnh giờ đây có thể sống lại. Nhưng không phải chỉ sống lại. Chúng sẽ sống lại như chưa từng chết đi. Chính xác là, chúng sẽ được "làm lại" từ đầu, trở về trạng thái như ban đầu, không có dấu hiệu gì của sự chết chóc.
"Nhã Tịnh, bà thật sự muốn làm điều này?" Giọng Thùy Tâm vang lên trong không gian vắng vẻ của phòng thí nghiệm.
Cô quay lại, nhận ra Thùy Tâm đã đứng ở cửa từ lúc nào, ánh mắt đầy lo lắng nhưng không hề có sự phán xét. Thùy Tâm luôn là người duy nhất trong suốt quãng thời gian dài khiến cô cảm thấy không bị cô đơn, không bị xa lánh vì những điều mình đã làm.
Nhã Tịnh mỉm cười nhẹ. "Tôi không có lựa chọn khác."
Thùy Tâm không đáp lại ngay. Cô tiến lại gần, nhìn vào bộ vi mạch trên bàn thí nghiệm, rồi nhìn vào mắt Nhã Tịnh. "Bà biết đấy, tôi không đồng ý với những gì bà làm. Nhưng tôi sẽ không để bà làm một mình."
"Không ai có thể ngừng tôi được," Nhã Tịnh đáp, nhưng giọng cô không lạnh lùng như thường lệ. Có lẽ cô cũng đang cảm thấy một sự nghi ngờ trong lòng.
Văn Vũ cũng bước vào, vẫn im lặng như mọi khi, nhưng đôi mắt cậu nói lên rất nhiều điều. Cậu tiến lại gần Nhã Tịnh, dừng lại một chút trước khi lên tiếng.
"Vậy nếu như chúng ta thành công... liệu bà sẽ làm gì?" Câu hỏi của cậu mang đầy ẩn ý.
Nhã Tịnh không trả lời ngay. Cô chỉ ngước mắt lên nhìn, như thể đang suy nghĩ thật lâu về câu hỏi đó. Cô không có câu trả lời ngay lập tức, nhưng có một điều cô biết chắc chắn: Cho dù có thành công hay không, cô sẽ không bao giờ quay lại con đường trước kia.
...
Nhã Tịnh đứng đó, giữa những bóng đèn mờ ảo của phòng thí nghiệm, ánh sáng của các thiết bị hiện đại phản chiếu trong mắt cô, làm sáng lên cái nhìn đầy kiên định, như thể không gì có thể thay đổi quyết định của cô. Thùy Tâm đứng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi những thiết bị tối tân đang vận hành, trong khi Văn Vũ, với dáng vẻ nghiêm túc, vẫn im lặng, theo dõi mọi thứ diễn ra xung quanh.
Mọi thứ đã sẵn sàng. Những mẫu thí nghiệm đã được chuẩn bị tỉ mỉ, hệ thống vi mạch đã được cài đặt. Lần này, Nhã Tịnh không chỉ muốn hồi sinh một sinh vật. Cô muốn làm điều gì đó lớn hơn – cô muốn mang lại sự sống cho những sinh vật đã chết, không chỉ ở khía cạnh sinh học, mà còn muốn chúng thức tỉnh, tìm lại ký ức, cảm xúc đã mất.
"Đừng làm điều này, Nhã Tịnh," Thùy Tâm lên tiếng, dù biết lời nói của mình chẳng thể ngăn được cô. "Bà có chắc mình muốn đi xa đến thế không? Đừng quên, mỗi lần như thế, chúng ta đều đánh cược với chính mình."
Nhã Tịnh không quay lại, cô chỉ nhếch miệng một cách khẽ khàng. "Tôi đã đi quá xa rồi, không thể quay lại nữa." Giọng cô bình tĩnh đến lạnh lùng, không chút dao động.
"Vậy nếu lần này thất bại thì sao? Nếu chúng ta không thể điều khiển được mọi thứ, liệu bà có thể sống với hậu quả đó không?" Thùy Tâm tiếp tục, đôi mắt cô hiện lên một nỗi lo lắng rõ rệt.
Văn Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. "Chúng ta đã đến đây rồi. Cô ấy sẽ không dừng lại. Mà dù có dừng, chúng ta cũng không thể thay đổi được gì. Cứ tiếp tục đi, Nhã Tịnh."
Nhã Tịnh quay lại nhìn Văn Vũ, ánh mắt của cô giờ đã trở nên sắc lạnh, như thể mọi cảm xúc đều đã bị khóa chặt. "Chúng ta sẽ không thay đổi gì cả. Nhưng nếu có thể thay đổi một thứ... tôi sẽ làm."
Cô bước tới, tay nhẹ nhàng đưa lên bộ vi mạch đang hoạt động, bắt đầu nhập mã. Trong một giây phút ngắn ngủi, không khí như ngưng lại. Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự căng thẳng, không phải từ những thiết bị, mà từ chính quyết định mà Nhã Tịnh vừa thực hiện.
Thùy Tâm không thể nào không lo lắng. Cô biết rằng có những giới hạn mà không ai có thể vượt qua. Và nếu Nhã Tịnh thực sự bước qua những giới hạn ấy, họ sẽ phải đối mặt với những hệ quả mà không ai trong họ có thể lường trước được.
Đột nhiên, một tiếng beep nhẹ vang lên. Cả ba người đều quay lại nhìn, nhưng Nhã Tịnh vẫn không thay đổi biểu cảm. Cô tiếp tục thao tác trên bảng điều khiển, và một cột ánh sáng mạnh mẽ bùng lên từ các thiết bị, khiến không gian xung quanh như sáng rực lên.
"Đây là lúc," Nhã Tịnh thì thầm. "Tất cả sẽ thay đổi ngay bây giờ."
Với một cái búng tay, cô ấn nút cuối cùng. Ánh sáng trong phòng thí nghiệm càng trở nên chói lòa, như thể một cánh cửa đến một thế giới khác đang mở ra. Từng lớp sóng xung quanh cơ thể sinh vật đang nằm trong máy phát ra những âm thanh như thể một sinh vật đang cố gắng tái sinh.
Bầu không khí dày đặc sự căng thẳng. Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, xào xạc những tờ giấy không tên trên bàn. Thời gian dường như ngừng lại. Không ai trong số họ dám thở mạnh. Bởi vì họ biết, nếu mọi thứ không thành công, hậu quả sẽ khủng khiếp.
Bất ngờ, ánh sáng trong phòng thí nghiệm chợt tắt ngúm.
"Không!" Nhã Tịnh thốt lên, bước nhanh đến bảng điều khiển, kiểm tra lại các thông số. Mặt cô đanh lại, nhưng không có dấu hiệu của sự hoảng loạn. Cô chỉ nhanh chóng làm lại các bước, thử cài đặt lại.
Thùy Tâm và Văn Vũ đứng phía sau, không dám nói một lời nào. Họ hiểu rằng điều này là quan trọng hơn bất cứ điều gì. Nếu Nhã Tịnh thất bại, cô sẽ chẳng thể sống với nó.
Một giây, hai giây, ba giây... Ánh sáng lại bùng lên lần nữa, nhưng lần này không chỉ là ánh sáng trắng – mà là một thứ ánh sáng vàng rực rỡ, như thể một sinh vật sống vừa thức tỉnh.
Nhã Tịnh đứng im, tay cô chầm chậm buông thõng xuống. Cô nhìn vào sinh vật đang dần hồi sinh trước mắt mình, ánh sáng phản chiếu trong mắt cô. Cô đã làm được. Nhưng cảm giác không phải là sự vui mừng. Cô cảm thấy trống rỗng.
Và rồi, từ miệng của sinh vật sống lại, một giọng nói vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng.
"Chúng ta thành công rồi..." giọng nói ấy vang lên như một lời chào, nhưng cũng giống như một lời cảnh báo.
Mắt Nhã Tịnh mở lớn, có chút hoảng hốt. Cô không ngờ điều này lại xảy ra. "Cô thành công rồi..."
Câu nói đó như một lời nguyền, nhưng lại giống như một sự xác nhận cuối cùng về tất cả những gì cô đã làm. Cô thành công. Nhưng thành công này có thể khiến cô mất đi tất cả những gì còn lại.
...
Không khí trong phòng thí nghiệm đã trở nên đặc quánh. Mọi thứ, từ ánh sáng cho đến các thiết bị xung quanh, đều ngừng chuyển động, như thể không gian này đã ngưng đọng trong một khoảnh khắc vô tận. Nhã Tịnh đứng đó, tay đặt trên bàn điều khiển, đôi mắt không rời khỏi sinh vật vừa được hồi sinh, đang bắt đầu từ từ mở mắt ra, có vẻ như nó đã thực sự sống lại.
Nhưng trong lòng cô, không phải niềm vui chiến thắng mà là một cảm giác trống rỗng, một nỗi sợ hãi không thể tả. Câu nói của sinh vật đó cứ vang vọng trong tâm trí cô: "Cô thành công rồi..."
Cảm giác đó, như một lời xác nhận, như một dấu hiệu cảnh báo, khiến cô không thể tiếp tục con đường khoa học nữa. Thành công này không phải là một thành quả đáng tự hào. Nó giống như một lời nguyền mà cô không thể thoát khỏi. Thực tế, điều đó khiến cô cảm thấy như mình đang đứng bên bờ vực, và mỗi bước đi tiếp theo chỉ là một con dao sắc bén chuẩn bị cắt đứt mọi thứ cô đã từng tin tưởng.
Đúng hơn...cô cần phải quay đầu lại ngay lập tức...
...
Thừa Kỳ đứng ở phía cửa, một khoảng cách xa nhưng đủ để chứng kiến ánh mắt của Nhã Tịnh, ánh mắt đó không còn sự lạnh lùng như thường lệ mà giờ đây chứa đựng sự đau đớn khó giấu. Anh nhận ra có điều gì đó không ổn. Cái không khí ngột ngạt, cái sự thay đổi lạ lùng của cô khiến anh cảm thấy có một lực kéo vô hình, khiến anh muốn bước đến gần, nhưng lại ngần ngại không dám làm vậy.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến lại gần.
Nhã Tịnh quay lại, không có một chút ngạc nhiên khi thấy Thừa Kỳ đứng ở đó. Nhưng lần này, cô không tỏ ra kiên cường như mọi khi. Cô đứng yên, để Thừa Kỳ lại gần. Cô có vẻ đã sẵn sàng để chia sẻ, một điều gì đó mà từ trước tới nay, cô chưa bao giờ tiết lộ với ai.
"Thừa Kỳ..." Nhã Tịnh khẽ lên tiếng, đôi mắt cô không còn lạnh lùng như trước. Cô nhìn anh, dường như muốn chia sẻ một bí mật sâu kín mà cô đã che giấu bấy lâu nay. "Cậu muốn biết lý do tôi từ bỏ khoa học không?"
Thừa Kỳ đứng im, nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc. "Lý do sao?" anh hỏi lại, vẫn chưa hiểu hết những gì đang diễn ra trong tâm trí Nhã Tịnh.
Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ trả lời, giọng cô thấp và lạnh: "Lý do tôi từ bỏ khoa học là vì... trong một thí nghiệm, một sinh vật sống lại đã nói với tôi một câu: 'Cô thành công rồi...'"
Thừa Kỳ giật mình. Anh không hiểu. Anh nhìn Nhã Tịnh, đôi mắt anh lộ vẻ bối rối, nhưng lại cảm thấy một nỗi lo lắng ngày càng lớn. "Câu nói đó có nghĩa là gì? Tại sao lại từ bỏ chỉ vì một câu nói?"
Nhã Tịnh không đáp ngay lập tức. Cô đứng đó, hơi khom người như đang đối diện với chính mình, với một quyết định khó khăn mà cô đã đưa ra. Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mắt Thừa Kỳ và nói, giọng cô không hề dao động: "Vì sau khi nghe câu đó, tôi nhận ra một điều: sự sống mà tôi cố gắng khôi phục lại không phải là sự sống thật. Tôi đã thành công trong việc hồi sinh một sinh vật, khơi lại quá khứ nhưng tôi không thể giúp nó trở lại như cũ hay phục dựng alij. Nó có thể sống lại, nhưng không còn là chính mình nữa. Và đó là lúc tôi nhận ra: khoa học của tôi đã đi quá xa. Tôi không thể tiếp tục trên con đường này nữa. Hơn nữa, tôi mới 16 tuổi, tôi cũng cần phải có cuộc đời của mình chứ."
Thừa Kỳ im lặng, ánh mắt anh không rời khỏi cô. Anh không thể hiểu hết được sự phức tạp trong suy nghĩ của Nhã Tịnh, nhưng anh biết cô đang phải đối mặt với một nỗi đau quá lớn. Anh không thể làm gì khác ngoài việc đứng im và lắng nghe.
Nhã Tịnh tiếp tục, giọng cô không còn mạnh mẽ như trước mà mang theo sự mệt mỏi của một người đã đi đến điểm cùng: "Khoa học có thể tái sinh, nhưng nó cũng có thể hủy diệt. Và tôi... tôi không thể tiếp tục đi trên con đường ấy nữa. Tôi đã làm quá nhiều điều không thể cứu vãn. Và khi tôi nhìn vào những sinh vật đã trở lại, tôi thấy chúng không còn là những sinh vật tôi đã biết nữa. Tất cả chỉ là bóng dáng của những gì đã mất đi."
Cô im lặng, tựa lưng vào bàn làm việc, đôi mắt cô nhìn vào khoảng không vô tận. "Tôi sợ. Tôi sợ rằng nếu tôi tiếp tục, tôi sẽ mất đi tất cả, không chỉ là những thí nghiệm mà tôi đã từng đặt hết tâm huyết vào, mà còn là chính bản thân tôi."
Thừa Kỳ nghe những lời này và cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc trong tâm trí của Nhã Tịnh. Anh bước lại gần hơn, nhưng không dám nói gì thêm. Anh hiểu rằng dù mình có nói gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được quyết định của cô.
Nhã Tịnh quay lại, ánh mắt giờ đây không còn lạnh lẽo mà có phần mệt mỏi, như thể cô đã quyết định từ bỏ một phần lớn bản thân mình. "Cậu không hiểu đâu, Thừa Kỳ," cô nói, giọng trầm xuống. "Đôi khi, sự sống không phải là thứ có thể đo đếm bằng lý thuyết. Nó là một thứ gì đó mơ hồ, không thể nắm bắt."
Thừa Kỳ nhìn cô, rồi nhìn xuống đất, suy nghĩ một lúc lâu trước khi cất lời. "Vậy bà sẽ làm gì tiếp theo?"
Nhã Tịnh không trả lời ngay lập tức. Cô đứng đó, đôi mắt nhìn vào bóng tối bao trùm xung quanh, như thể đang tìm kiếm một hướng đi mới cho chính mình. "Tôi sẽ từ bỏ khoa học. Tôi sẽ tìm kiếm những thứ khác... những thứ không liên quan đến khoa học. Nhưng dù sao, tôi vẫn sẽ tiếp tục hành trình này, dù theo cách khác."
Cô quay lại nhìn Thừa Kỳ một lần nữa, ánh mắt đã có phần dịu lại, nhưng vẫn ẩn chứa những điều mà không ai có thể hiểu hết được.
"Vậy, tôi phải tiếp tục sống với cuộc đời của mình. Tôi đã tới giới hạn và dù sao thì cũng nên sớm từ bỏ nó." Nhã Tịnh kết luận, dứt khoát.
Thừa Kỳ không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn cô. Anh hiểu rằng từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ không còn như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro