CHƯƠNG 28: RƠI VÀO HANG SÓI

Trường trung học phổ thông X là nơi của những thiên tài.

Nhưng ngay cả những thiên tài, cũng không tránh khỏi sự tồn tại của những kẻ tự cho mình là kẻ mạnh.

Trong một ngôi trường khắc nghiệt như thế này, cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi.

Và cạnh tranh sinh ra thù ghét.

Tô Minh Viễn... đã vô tình trở thành mục tiêu của lũ kẻ mạnh giả tạo đó.

Không phải vì cậu ta giỏi nhất.

Không phải vì cậu ta có tài năng đặc biệt.

Mà chỉ vì...

Cậu ta quá nổi bật.

Cậu ta luôn tươi cười.

Cậu ta dám bước đến gần Dương Kỳ Vũ – kẻ mà không ai dám lại gần.

Và điều đó...

Khiến những kẻ khác không vừa mắt.

Vậy nên, họ quyết định dạy cho cậu ta một bài học.

Chiều hôm đó, sau khi tan học.

Minh Viễn bị kéo vào một góc khuất sau sân thể thao.

Trước khi cậu kịp phản ứng, một cú đấm đập mạnh vào bụng cậu.

- Khụ...!!

Cậu ho lên một tiếng, cả người cậu co rúm lại vì đau.

Một bàn tay nắm lấy cổ áo cậu, kéo lên.

Giọng nói đầy giễu cợt vang lên.

- Mày tưởng mày là ai hả, Tô Minh Viễn?

Minh Viễn chống cự, nhưng cậu chỉ có một mình.

Ba kẻ bắt nạt, cao lớn hơn cậu, khỏe hơn cậu...

Chúng dễ dàng lôi cậu vào trong khu nhà kho cũ của trường, nơi ít ai lui tới.

Cánh cửa đóng sập lại sau lưng cậu.

Bóng tối bao trùm.

Mùi ẩm mốc, mùi gỗ cũ, mùi của sự ngột ngạt xộc vào mũi.

Minh Viễn cảm thấy hoảng loạn.

Cậu bắt đầu thở dốc, tim đập mạnh.

Cậu sợ bóng tối.

Từ nhỏ đến giờ, cậu luôn có cảm giác không thoải mái khi ở trong không gian chật hẹp, tối tăm như thế này.

Cậu muốn chạy.

Nhưng...

Không có lối thoát.

- Mày nghĩ mày là cái thá gì mà dám bám theo Dương Kỳ Vũ hả?

Một trong ba tên đạp mạnh vào người Minh Viễn, khiến cậu ngã xuống sàn.

- Dương Kỳ Vũ chưa từng quan tâm đến ai! Vậy mà mày cứ bám theo nó như con chó hoang!

- Mày tưởng mày đặc biệt lắm à?!

Từng câu nói như những mũi kim chọc vào tai Minh Viễn.

Cậu không nghe rõ nữa.

Chỉ thấy...

Mắt cậu ngày càng mờ đi.

Nhịp tim đập nhanh đến mức đau nhói.

Cậu có thể ngất bất cứ lúc nào.

Nhưng trước khi ý thức của cậu chìm vào bóng tối...

Cậu nghĩ đến một người.

Một cái tên bật ra trong đầu cậu, như một bản năng.

- Kỳ Vũ...

Là cái tên duy nhất cậu có thể gọi vào lúc này.

Là người duy nhất cậu có thể mong đợi vào lúc này.

Và ngay khi mí mắt cậu sụp xuống hoàn toàn...

Cậu thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cánh cửa nhà kho.

Đôi mắt đỏ rực.

Như ác quỷ bước ra từ địa ngục.

- Kỳ Vũ...?

Minh Viễn cố thốt ra cái tên đó.

Nhưng rồi...

Cậu ngất lịm.

Ba tên bắt nạt không nhận ra rằng có người đã xuất hiện.

Cho đến khi...

Cạch.

Tiếng khóa cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Bọn chúng giật mình quay lại.

Dương Kỳ Vũ đang đứng đó.

Không một chút cảm xúc.

Không một chút tức giận.

Nhưng đôi mắt đỏ sẫm đó...

Tràn ngập sát khí.

Chỉ một ánh nhìn...

Cũng đủ để bọn bắt nạt cảm thấy lạnh sống lưng.

- Mày... Mày làm gì ở đây?!

Đôi mắt đỏ sẫm ấy nhìn thẳng vào nơi mà Minh Viễn nằm ngất, sau đó lại nhìn bọn bắt nạt.

- Chỉ có tao mới được bắt nạt cậu ta, còn tụi mày là cái thá gì mà dám đụng đến người của tao vậy?

Và ngay khoảnh khắc đó...

Bọn chúng nhận ra rằng mình đã phạm một sai lầm chết người.

Bởi vì...

Chúng đã chạm vào thứ không nên chạm.

Trong bóng tối của nhà kho, những tiếng hét vang lên.

Nhưng không ai nghe thấy.

Không ai biết rằng, ngay tại nơi này...

Ba con người đang bị xé nát theo đúng nghĩa đen.

Bị lột da.

Bị bẻ gãy từng ngón tay.

Bị dùng dao rạch từ từ lên da thịt, từng chút một.

Bị móc mắt, để rồi khiếp sợ nhìn thấy chính thân thể mình bị cắt ra từng mảnh.

Bị giữ lại đến giây phút cuối cùng, để cảm nhận sự đau đớn tột cùng trước khi chết.

Không ai còn nguyên vẹn.

Không ai có cơ hội trốn thoát.

Bọn chúng đã kích thích cơn giận dữ của quái vật.

Và quái vật đã cho chúng biết thế nào là nỗi sợ thực sự.

Khi màn đêm hoàn toàn bao trùm, Kỳ Vũ bước ra khỏi nhà kho.

Không có một giọt máu dính trên người cậu.

Không có bất kỳ dấu vết nào có thể truy ra cậu.

Bên trong nhà kho...

Chỉ còn lại ba cái xác biến dạng đến mức không ai có thể nhận diện được.

Cậu đã xóa sạch mọi dấu vết.

Để lại một vụ án không thể phá giải.

Cậu quay lại, nhìn cơ thể Minh Viễn vẫn còn bất tỉnh trên sàn.

- Thật yếu ớt.

Cậu khẽ cúi xuống, bế Minh Viễn lên.

Và rồi...

Bước ra khỏi nơi này, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ.

Minh Viễn gục vào vai Kỳ Vũ, hơi thở nhẹ đều đặn.

Kỳ Vũ nhìn xuống cậu ta.

Cậu đã giết rất nhiều người.

Nhưng không hiểu sao...

Cậu không muốn giết kẻ này.

Kẻ này...

Cậu muốn giữ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro