Chương 10:(18+)

Trong căn phòng yên tĩnh, sau khi được Nazi chăm sóc, Weimar dần chìm vào những ngày dưỡng thương dài dằng dặc. Dù em trai luôn ở bên, nhưng mỗi khi Nazi rời đi đến trường, y lại rơi vào khoảng lặng tối tăm, chỉ có nỗi đau và ký ức ác mộng gặm nhấm.

Ngày hôm ấy cũng vậy, Weimar ngồi dựa đầu giường, băng trắng che mắt đã nhuốm một chút đỏ. Thính giác thay cho thị giác, y nghe rõ từng tiếng động trong hành lang. Tiếng bước chân nặng nề quen thuộc vang lên, khiến tim y khựng lại.

"Là... CCCP à?" – Weimar khẽ ngồi dậy, khóe môi gượng cười. "Anh đến thăm tôi sao?" 

CCCP khóa cửa lại, bước chậm rãi đến gần. Ánh mắt hắn dán chặt vào làn da trắng nhợt và tấm thân mỏng manh dưới lớp áo ngủ rộng.

Ngồi xuống cạnh giường, hắn giả vờ uể oải, dựa vào vai Weimar, bàn tay "vô tình" đặt lên đùi y, lướt nhẹ.

Weimar mù lòa nên hoàn toàn không biết ánh mắt dâm dục kia, thậm chí còn vòng tay ôm nhẹ lấy CCCP để an ủi khi nghe hắn than thở:
"Họ bắt nạt tôi... chẳng ai hiểu tôi cả... chỉ có anh thôi, Weimar."

Trong khi đó, ngón tay CCCP siết nhẹ nơi đùi trong, vuốt ve đầy ám muội. Hắn cúi đầu hít sâu mùi hương của y, trong mắt lóe lên dục vọng bệnh hoạn – kẻ đã nhiều lần lén lấy ảnh của Weimar để thủ dâm.

Rượu thuốc trong ly CCCP đưa, Weimar chẳng chút nghi ngờ mà uống cạn. Chẳng bao lâu, hơi nóng lạ lẫm trào dâng, đầu óc y mơ hồ, cơ thể rã rời.

"Anh... làm gì thế...?" – giọng Weimar run rẩy khi nhận ra bàn tay kia trượt vào eo mình, rồi "vô tình" áp sát nơi khúc giữa đang nóng ran vì tác dụng thuốc.

CCCP cong môi cười, đầu gối cố ý cọ vào hạ bộ y, giọng thì thầm đầy thỏa mãn:
"Anh thấy dễ chịu đúng không? Đừng chống cự nữa... tôi biết rõ cơ thể anh đang muốn gì hơn bất cứ ai."

Weimar thở dốc, hơi thở nặng nề. Dưới tác động thuốc, dương vật y cứng lên dù trong lòng hoảng loạn. "Không... tôi không..."

Nhưng cơ thể lại run rẩy, nóng bừng theo từng cú chạm của hắn.

CCCP chẳng cho y thời gian phản ứng, nhanh chóng ấn Weimar nằm ngửa ra giường, bàn tay thô bạo tách đôi chân y.
Ánh mắt hắn đỏ rực dục vọng, thì thầm như kẻ si tình mất trí:
"Cuối cùng... cũng được chạm vào anh thật rồi, Weimar..."

CCCP thô bạo kéo y lật nghiêng, ghì chặt eo mảnh khảnh. Ánh mắt hắn tối lại khi nhìn thấy cái lỗ nhỏ nhắn giữa cặp mông trắng của Weimar – nơi từ lâu hắn chỉ dám tưởng tượng.

"Anh không biết tôi đã bao nhiêu lần phát điên vì nơi này đâu..." – hắn khàn giọng, đầu lưỡi lướt qua vành tai y, thì thầm.

Weimar mặt đỏ bừng, run rẩy lắc đầu:
"Đừng... chỗ đó... không được..."

Nhưng thuốc trong người khiến cơ thể y mềm nhũn, tay chân chẳng còn chút sức lực. Chỉ cần CCCP giữ chặt, y hoàn toàn không thể giãy giụa.

Hắn không cho y thêm thời gian van xin. Một tay CCCP ghì chặt hông, tay còn lại siết lấy dương vật căng cứng của chính hắn, cọ dọc theo khe mông ẩm ướt mồ hôi của Weimar.

"Cứng miệng thế thôi... nhưng cơ thể anh chảy nước hết rồi." – hắn bật cười khàn, rồi thô bạo ép đầu cặc nóng bỏng ấn thẳng vào hậu huyệt chặt hẹp.

"Aaah—!!!" Weimar hét khàn cả giọng, toàn thân co rút lại. Cảm giác đau buốt xé rách khiến y run bần bật, nước mắt tuôn ra.

Hắn thì rên rỉ khoái lạc, cảm nhận hậu huyệt co siết đến mức nghẹt thở.
"Đúng là lần đầu... chặt quá... mẹ kiếp, sung sướng muốn điên!"

Mỗi cú thúc, Weimar lại nấc nghẹn, nước mắt nhòe xuống gối.
"Đau... xin anh... đừng nữa..."

Nhưng CCCP lại cười nham nhở, càng dập mạnh hơn, giọng trầm đục, thỉnh thoảng văng tục giữa những hơi thở nặng nề:
"Đau thì kêu đi, tôi càng muốn nghe tiếng anh rên hơn... Đ.m, hậu huyệt này sinh ra là để cho tôi thao thôi!"

Weimar chỉ còn biết cắn môi đến bật máu, nhưng rồi dưới những cú thúc trúng ngay điểm P sâu bên trong, y chẳng thể ngăn được từng tiếng rên rỉ bật ra, khàn đục, đầy nhục nhã.

"Không... không... aaah..." – y vừa khóc, vừa run rẩy, toàn thân mềm oặt, hoàn toàn bị hắn xâm chiếm.

CCCP càng thúc càng mạnh, tiếng da thịt va đập vang dội trong căn phòng kín. Hắn dồn toàn bộ lực, mồ hôi nhỏ giọt xuống lưng Weimar, hơi thở hổn hển như dã thú săn mồi.

"Đ.m... hậu huyệt của anh bóp chặt cặc tôi như muốn nuốt hết... Sướng điên mẹ nó rồi..."

Weimar nức nở, nước mắt chảy dài trên má, cổ họng nghẹn ứ. Hậu huyệt bị căng trướng dữ dội, đau đến như sắp rách, nhưng mỗi lần CCCP thúc trúng điểm nhạy cảm, y lại bật ra những tiếng rên khàn khàn không kiểm soát được.

"Không... đừng... tha cho tôi... aaah... đau quá..." – giọng y run rẩy, yếu ớt.

CCCP cúi xuống, cắn vào vai y, thở gấp, giọng khàn đặc như thú điên:
"Anh khóc đẹp quá... khóc mà cái lỗ này vẫn co giật, vẫn nuốt cặc tôi... Đừng giả vờ trong sạch nữa."

Hắn siết chặt eo, dập một cú cuối cùng, gầm khẽ trong lồng ngực:
"Đ.m... tao ra đây—!!!"

Một dòng nóng bỏng trào sâu vào bên trong, ép Weimar run bắn, cả người co giật vì cảm giác ghê rợn và nhục nhã.

"Ư... aaah... không... bên trong..." – y khóc nấc, giọng vỡ vụn.

CCCP vẫn chưa chịu rút ra, dương vật căng cứng vẫn cắm sâu, còn ngọ nguậy nhẹ, cố ý để dòng tinh dịch chảy tràn. Hắn ghì sát tai y, khàn giọng cười nham nhở:
"Nghe đây, Weimar... từ giờ cái lỗ dâm này chỉ cho một mình tôi. Nói đi – đây là lỗ địt chỉ của CCCP."

Weimar lắc đầu quẫy đạp yếu ớt, nhưng hậu huyệt vẫn bị căng đầy, mỗi cử động càng khiến y run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn.
"Không... đừng bắt tôi..."

CCCP lại thúc nhẹ, cố tình cọ xát điểm P khiến y bật rên không kìm được.
"Rên ngon thế này còn chối hả? Nói đi, hoặc tôi chơi đến khi anh ngất mới thôi."

Trong tuyệt vọng, giọng Weimar nghẹn ngào, khàn đặc:
"...Là... lỗ... lỗ địt của CCCP..."

Hắn cười sung sướng, hôn lấy nước mắt trên má y, giọng thỏa mãn đến biến thái:
"Giỏi lắm, ngoan lắm... từ nay anh chỉ có thể bị tôi chơi thôi."

Weimar mệt lả, cả người mềm nhũn, hai tay run run nắm lấy ga giường. Nhưng cặc của RSFSR vẫn còn căng cứng bên trong, chưa có ý định rút ra.

Y run giọng cầu xin, đôi mắt đỏ hoe mờ nước:
"Xin... xin dừng lại... tôi không chịu nổi nữa..."

CCCP cười thấp, cắn nhẹ vào vành tai y, giọng khàn đặc:
"Chịu nổi hay không thì cái lỗ này vẫn bóp cặc tôi như điên... Đừng giả bộ nữa."

Hắn rút ra chậm rãi, tinh dịch nóng hổi theo đó tràn xuống đùi non trắng mịn. Weimar run bắn, vừa nhục vừa tủi, muốn khép chân lại nhưng CCCP thô bạo giữ ra.

"Đ.m... nhìn anh bịt miệng khóc thế này tao càng muốn nữa."

Không cho y nghỉ, hắn bế bổng y lên, đặt ngồi trên đùi mình. Dương vật cương cứng lại cọ sát qua lớp vải mỏng manh, ép vào khe mông trơn nhớt. Tay CCCP luồn vào bên trong, mạnh bạo vuốt ve phần nhạy cảm phía trước của y.

Weimar thét khẽ, cố gắng gạt tay hắn:
"Đừng... đừng chạm vào đó...!"

Nhưng CCCP chỉ cười nham nhở, giọng hạ thấp như ra lệnh:
"Cái này cũng là của tôi. Đ.m... cả người anh là của tôi hết."

Ngón tay hắn ấn mạnh, miết dọc theo thân cứng nóng của y, khiến Weimar không nhịn được mà bật ra tiếng rên khàn khàn. Y xấu hổ cúi gằm mặt, nước mắt rơi lã chã.

"Không... tôi không muốn... aah..."

CCCP chụp cằm y bắt ngẩng lên, dí sát mặt, khàn giọng nguy hiểm:
"Anh nghĩ còn quyền chọn à? Từ lúc uống thuốc tôi cho, anh chỉ có thể để tôi chơi thôi. Ngoan ngoãn, biết chưa?"

Không để y kịp phản ứng, hắn lại mạnh mẽ đẩy cặc vào, bắt Weimar ngồi hẳn xuống, nuốt trọn chiều dài.

Weimar hét nghẹn, cả thân run bắn, bấu chặt vai hắn.
"Đau... đau quá...!"

Nhưng CCCP lại rên khoái trá, ghì sát eo y, dập từng nhịp điên cuồng:
"Khóc to lên, cho tôi nghe... Anh càng khóc càng làm tôi sướng, Weimar à."

Weimar run rẩy, cổ họng nghẹn cứng, mỗi tiếng rên bật ra đều đẫm nước mắt. Hậu huyệt bị dày vò liên tục, không một giây nghỉ ngơi, cứ vừa khép lại đã bị CCCP  mạnh bạo xé mở.

Y nấc nghẹn:
"Đủ rồi... làm ơn... tôi... tôi chịu không nổi..."

CCCP cười khàn, mồ hôi chảy ròng ròng, ánh mắt đỏ ngầu si mê:
"Chịu không nổi thì càng phải để tôi chơi tiếp... Cái lỗ này sinh ra là để nuốt cặc tôi thôi."

Mỗi cú thúc hắn dồn lực, khiến cơ thể nhỏ gầy của y rung bần bật trên đùi hắn. Tinh dịch từ lần trước còn chưa ngừng rỉ mà đã bị bắn thêm vào, từng dòng đặc nóng chảy ngược ra ngoài, loang khắp ga giường.

Weimar bấu chặt lấy vai CCCP, móng tay bấm đến bật máu, miệng chỉ còn thở dốc và tiếng khóc đứt quãng. Y cảm giác như hậu huyệt sắp nứt ra, đau nhói mà lại bị khoái cảm cưỡng ép xâm chiếm, khiến đầu óc mơ hồ hỗn loạn.

RSFSR ghì sát trán y, thì thầm khàn khàn bên tai:
"Anh khóc đẹp thật đấy... nhưng tôi vẫn chưa xong đâu."

Hắn đổi tư thế, ép y nằm sấp trên giường, kéo hông lên cao rồi tiếp tục dập mạnh từ phía sau. Âm thanh da thịt va chạm vang dội trong căn phòng kín, hòa cùng tiếng rên rỉ yếu ớt của Weimar.

Y run rẩy, hơi thở đứt đoạn, dần dần mắt nhòe đi, cả người như không còn sức chống đỡ nữa.

"Không... tôi... không thể..." — câu nói nghẹn lại, chỉ còn tiếng nấc nhỏ.

CCCP dập thêm vài lần thật sâu, rít lên một tiếng khoái lạc rồi bắn ào ạt vào trong. Dòng tinh dịch nóng hổi lấp đầy, tràn cả ra ngoài theo nhịp run rẩy của y.

Weimar giật người, rên khẽ một tiếng cuối cùng rồi gục xuống, mắt nhắm nghiền, ngất đi trong mệt mỏi và kiệt sức.

CCCP vẫn ôm lấy thân thể mềm oặt ấy, ánh mắt vừa thỏa mãn vừa chiếm hữu. Hắn cúi xuống hôn lên tóc ẩm mồ hôi của y, giọng khàn như nguyền rủa:
"Ngủ đi... nhưng nhớ, tỉnh lại rồi anh vẫn chỉ là của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro