Chương 11:
Weimar lê từng bước chậm chạp, cơ thể mỏi nhừ, tay chạm vào tường để dò hướng đi. Trong lòng y vẫn còn một tia hy vọng mong manh: "Ít ra cha sẽ hiểu... ít ra cha sẽ cứu mình... dù gì mình cũng là con trai ông."
Y quỵ xuống trước cửa phòng cha, giọng khàn khàn, run rẩy:
"Cha... con... con bị... con cần cha giúp..."
Không gian im lặng, chỉ có tiếng bước chân nặng nề tiến đến. Weimar không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác bàn tay lạnh lùng đặt lên vai mình khiến tim y nhói đau. Rồi những lời buộc tội trầm đục vang lên, như những nhát dao lạnh lùng:
"Thật mất mặt ngươi thật không biết xấu hổ ,không biết giữ thể diện cho gia tộc.Sao cô ấy có thể sinh ra thứ phế phẩm như người chứ"
Ngay sau đó, hai bàn tay đánh thẳng vào hai má y. Cú tát mạnh làm Weimar ngã quỵ xuống sàn, mặt nóng ran, cơ thể run bần bật. Y chỉ còn cảm giác bóng tối đặc quánh quanh mình, đau nhói, nhục nhã và bị phản bội hoàn toàn.
Một tiếng thở dài từ cha, rồi quyết định tàn nhẫn được công bố: y sẽ gả cho CCCP. Weimar không nhìn thấy ánh mắt ông, nhưng từng âm điệu trong lời nói, từng bước chân, từng động tác đều như nhấn chìm y trong tuyệt vọng: bị trói buộc,bị nhục mạ, không còn chỗ nương tựa.
Trong bóng tối, Weimar chỉ còn cảm nhận cơ thể run rẩy, tim đập dồn dập và nỗi cô đơn, tuyệt vọng bủa vây. Hy vọng cuối cùng về cha biến mất, thay vào đó là một nỗi đau tinh thần vô tận, như thể bản thân đang trôi dần vào một vòng lặp tuyệt vọng không lối thoát
Weimar quỳ sụp xuống trước cửa phòng, đôi tay run run bấu lấy mép tường để giữ thăng bằng. Giọng y khàn khàn, nghẹn ứ:
"Cha... cha đừng... xin cha, đừng gả con cho CCCP... Con... con sẽ không sống nổi mất..."
Y nghe tiếng bước chân nặng nề lững thững tiến tới, cảm giác áp lực từ cơ thể cha như đè lên vai mình. Trong bóng tối, y không thấy gì ngoài nỗi tuyệt vọng, nhưng từng âm điệu lạnh lùng của cha lại thấm sâu vào tâm trí:
"Đây là quyết định của gia tộc. Con trai tôi phải thực hiện nghĩa vụ của mình."
Weimar run rẩy, ôm chặt bản thân, nước mắt chảy ướt mặt:
"Con... con là con trai cha... con cũng xứng đáng được bảo vệ phải không cha?... Xin cha, đừng gả con..."
Tiếng bước chân dừng lại. Y cố hít sâu, nghe nhịp tim mình đập gấp, từng cơn run rẩy truyền từ chân đến đầu. Nhưng chẳng có lời đáp, chỉ là sự im lặng lạnh lùng. Rồi, một giọng nói trầm đục vang lên, thẳng vào tai y như một bản án:
"Phế phẩm!Đã không biết giữ mình còn muốn ta giúp.Ta thấy hắn cũng yêu ngươi lắm đấy,qua đó khéo khi ngươi còn sống sung sướng ấy nhỉ."
Weimar cảm giác trái tim bị bóp nghẹt, hy vọng cuối cùng tan biến. Hai bàn tay nhỏ nhắn vẫn run run, bấu chặt vào mép tường, nhưng không còn gì để bấu víu. Bóng tối xung quanh y dày đặc hơn, lòng tràn ngập nhục nhã, thất vọng và tuyệt vọng đến tột cùng.
Y quỵ sụp, nước mắt ướt đẫm má, chỉ còn nghe tiếng cửa khép lại, tiếng bước chân đi xa, và cảm giác bị bỏ rơi, phản bội hoàn toàn. Trong khoảnh khắc ấy, Weimar nhận ra: hy vọng bấu víu vào cha đã chết hẳn, chỉ còn lại bóng tối vô tận và nỗi đau không cách nào xoa dịu.
Weimar chỉ còn biết run rẩy, tay bấu chặt vào mép cửa, cố chống lại nhưng chẳng thể làm gì. Hai bàn tay lạnh lùng nắm chặt cổ tay y, kéo mạnh về phía hành lang. Mỗi bước đi khiến cơ thể nhỏ bé của y rung bần bật, tim đập loạn nhịp, nước mắt tuôn ra nhưng không ai để ý.
Giọng nói của cha vang lên từ xa, lạnh lùng và không lay chuyển:
"Phế phẩm! Đã không biết giữ thể diện còn muốn phản kháng. Ngươi sẽ được CCCP chăm sóc."
Weimar cố gắng nói, cố gắng van xin, giọng khàn khàn và nghẹn ứ:
"Cha... cha đừng... xin cha... xin cha để con được ở lại... con... con sẽ chết mất..."
Nhưng chẳng có đáp lại nào, chỉ là sự im lặng lạnh lùng. Y cảm nhận từng âm thanh, từng động tác xung quanh mình – bước chân nặng nề, sàn gỗ cọt kẹt, bàn tay siết chặt kéo đi – tất cả đều như nhấn chìm y trong tuyệt vọng.
Mỗi lần bị kéo đi, Weimar cảm thấy mình như một món hàng, không còn quyền quyết định thân thể hay số phận. Cơn nhức nhối trong lòng dâng lên, kết hợp với cảm giác bị bỏ rơi, nhục nhã và phản bội hoàn toàn. Hy vọng cuối cùng vào cha tan biến, thay vào đó là bóng tối vô tận, một nỗi đau tinh thần mà y không thể xua đi.
Tay y vẫn run run bấu chặt mép tường mỗi khi đi qua các bậc thang, cố cảm nhận thế giới xung quanh qua xúc giác, thính giác và khứu giác. Mọi thứ đều xa lạ, mọi tiếng động đều nhắc nhở y rằng: bản thân đang mất đi quyền tự quyết, bị trói buộc trong một số phận mà y không thể thoát.
Weimar cảm giác cơ thể rã rời, tim dồn dập, nỗi sợ hãi và nhục nhã hòa lẫn, lấp đầy tâm trí, như thể đang bước vào một vòng lặp tuyệt vọng không hồi kết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro