Đợi Phong Lưu bị Lý Doanh Doanh nhìn chăm chú đi ra khỏi quán cà phê, Đỗ Dĩnh Phàm mới chậm rãi mở miệng nói: "Kỳ thật ngoại trừ việc anh ấy đến đây công tác thì còn là để gặp một người."
Đỗ Tinh nhìn y, một bộ' em biết ngay là như thế này mà'.
"Bất quá không phải gặp anh, là gặp đối tác kí hợp đồng của anh ấy."
"Gian tình! ! Cầu bạo!" Lý Doanh Doanh nghe xong bộc phát hứng thú.
"Cũng không có gì, anh ấy cũng chỉ nói qua mà thôi, nhưng đây cũng là việc riêng của anh ấy, giải thích một chút để mọi người đỡ hiểu lầm." Đỗ Dĩnh Phàm cứ việc trong lời nói nói là' mọi người ', thế như cả ba người đều biết y đang muốn giải thích cho ai nghe, trừ Lục Nhất Minh đang đặt tâm tư vào đó, nghe thấy lời giải thích này thì cỗ vị chua cũng theo đó biến mất.
"Ôi, tiểu Doanh Doanh. Tôi đau bụng!" Mặt Đỗ Tinh đột nhiên cau lại, miệng kêu đau gọi Lý Doanh Doanh.
"Ừm? Làm sao làm sao?" Lý Doanh Doanh vội vàng hỏi thăm, Đỗ Dĩnh Phàm cùng Lục Nhất Minh cũng đang nhìn về phía Đỗ Tinh.
"Em làm sao không? Muốn đi bệnh viện không?" Lục Nhất Minh vừa nói vừa định đứng dậy gọi xe, nhưng lại bị Đỗ Tinh đang đau bụng giữ lại.
"Em không sao, tiểu Doanh Doanh, bà đưa tôi về trường học đi." Đỗ Tinh thừa lúc Lục Nhất Minh không chú ý nháy mắt với Lý Doanh Doanh mấy cái, Lý Doanh Doanh xem xét liền hiểu ý.
"Ừm ân, được." Nói rồi đỡ Đỗ Tinh đứng dậy, mà một màn này đều bị Đỗ Dĩnh Phàm nhìn thấy, một chút thần sắc lo lắng trên mặt cũng không có.
"Chờ một chút, anh, đây là danh sách đồ em muốn mua, anh đi mua giúp em đi." Đỗ Tinh móc ra một tờ giấy đưa cho Đỗ Dĩnh Phàm, "Nhất định phải mua hàng tốt, còn phải rẻ nữa, đi dạo chọn hàng cho em, chọn mua cho thật tốt vào, mua đồ không tốt hoặc đắt quá em không trả anh tiền đâu!"
"Ừm, được."
"Ôi, chúng ta đi thôi." Đỗ Tinh ôm bụng tiếp tục diễn.
"Anh đưa hai người quay lại trường đi." Lục Nhất Minh vừa mới đứng dậy liền bị Đỗ Tinh ấn xuống.
"Không cần, anh đi theo giúp anh em đi mua đồ, anh trai em không biết mặc cả giá sẽ bị thiệt thòi, hao hụt tiền vẫn là tiền của em a, bọn em tự về là được."
"Cái kia. . . Hai đứa đi cẩn thận."
"Yên tâm được rồi." Đỗ Tinh phất tay với hai người, khom người ôm bụng được Lý Doanh Doanh đỡ đi ra ngoài.
Thế là một bàn náo nhiệt giờ chỉ còn có hai người Lục Nhất Minh và Đỗ Dĩnh Phàm.
"Chúng ta đi thôi, trên danh sách có không ít đồ phải mua đâu." Đỗ Dĩnh Phàm đưa danh sách của Đỗ Tinh cho Lục Nhất Minh.
"Ừm."
Sau khi tính tiền xong hai người cùng đi ra cửa quán cà phê.
"Đỗ Dĩnh Phàm." Nhìn Đỗ Dĩnh Phàm đang chuyên tâm nhìn đồ vật trong tủ trưng bày của cửa hàng, Lục Nhất Minh đột nhiên mở miệng gọi y một tiếng.
"Ừm? Làm sao?" Đỗ Dĩnh Phàm thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn về phía Lục Nhất Minh.
"Cậu có phải sắp sinh nhật hay không?"
"Ừm, đúng, ba ngày nữa."
"Cái kia. . . Cậu muốn quà gì không?" Liên quan đến việc đưa quà sinh nhật cho Đỗ Dĩnh Phàm, Lục Nhất Minh nghĩ tới rất nhiều, bất quá sợ không hiểu ý Đỗ Dĩnh Phàm, cho nên muốn hỏi trực tiếp y cho tốt, y muốn cái gì hôm nay trực tiếp đi mua cho y.
"Ừm. . . Sinh nhật của anh còn chưa tới , chờ đến rồi nói sau."
Lục Nhất Minh nghe xong liền thì thầm trong lòng: đợi đến liền không kịp mua a.
Bất quá trên mặt vẫn là không nói gì, tiếp tục cùng Lục Nhất Minh mua những gì mà Đỗ Tinh cần.
Từ cửa hàng sau khi ra ngoài, hai người trên tay đều là bao lớn bao nhỏ.
"Đi ăn một chút gì đó rồi trở về là vừa."
"Ừm, được thôi."
Thế là hai người trực tiếp kéo nhau ra KFC gần nhất để giải quyết.
Khi hai người cùng nhau sóng vai đi trong sân trường, Lục Nhất Minh trong đầu đột nhiên bắt đầu nhớ lại mình từ trước đến giờ, nhớ lại sự tình một cách kĩ càng thì, nhiều nhất đều là thời điểm cùng Đỗ Dĩnh Phàm chung một chỗ. Mặc kệ là ở trong phòng ăn, trên đường đến lớp, Kể cả lần trước đi tản bộ hay là lần này cùng y xách bao lớn bao nhỏ bị mọi người chú ý. Kỳ thật ngẫm lại, thời gian hai người ở cùng một chỗ thật sự rất nhiều, có lẽ thích Đỗ Dĩnh Phàm cũng không phải vô tình.
Hai người nghênh đón một loạt những ánh mắt để ý của mọi người bước vào kí túc xá nữa, Đỗ Dĩnh Phàm gọi điện cho Đỗ Tinh.
"Ấy, Mấy đứa ăn cơm không?"
"Chờ các anh bọn em đều chết đói rồi, anh đưa đồ lên đi." Đỗ Dĩnh Phàm nhận đồ từ trên tay Lục Nhất Minh rồi đưa cho Đỗ Tinh.
"Bụng của em không làm sao chứ?"
Đỗ Tinh không nghĩ tới Lục Nhất Minh đến hiện tại còn tưởng rằng cô đau bụng là thật, thế là khoa trương cười một tiếng, tiếp lấy mới trả lời: "Ừm, không có việc gì, em đi lên trước."
Đỗ Tinh ôm theo đồ đạc nhanh chóng chạy lên lâu,
"Chúng ta cũng trở về đi." Đỗ Dĩnh Phàm hai tay chọc chọc quay người đi đến, lúc này mặt trời đã lặn, trời cũng dần dần tối xuống,
"Lục Nhất Minh, em có cảm thấy gần đây anh khác cái gì không?" Thời điểm hai người sóng vai đi trên sân trường luôn là thời gian tốt để nói chuyện phiếm.
"Ừm? Cái gì?"
"Thì nhiều chỗ không giống như trước kia chẳng hạn."
"Cậu. . . Nói nhiều hơn?" Lục Nhất Minh ngẫm lại nói tiếp đi, "Trước kia hầu như cậu sẽ không chủ động nói chuyện với tôi, bây giờ đã nói nhiều hơn trước rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . Không còn cứng ngắc như trước kia, sẽ không nghiêm mặt, ở chung so với trước kia tốt hơn." Lục Nhất Minh rất thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng
"Khục, vậy em. . . Biết tại sao không?"
"Ách. . ." Nghe Đỗ Dĩnh Phàm hỏi ra câu nói này sau Lục Nhất Minh đơ ra một chút, bước chân cũng dừng lại, bất quá không đến một giây liền cười đưa tay vỗ vỗ bả vai Đỗ Dĩnh Phàm, "Bởi vì hai người chúng ta người hiện tại là bạn tốt nha."
Tốt. . . Anh em?
Đỗ Dĩnh Phàm cười khổ một tiếng, anh trước đùa gạt ai a. . .
Rất hai ngày qua đi, ngày mai sẽ là sinh nhật Đỗ Dĩnh Phàm. Kịch sinh nhật của Lý Doanh Doanh bên kia cũng đã hoàn thành, Lục Nhất Minh nghe một lần cũng cảm thấy cũng không tệ lắm, hầu hết CV đều là nghiệp dư, nhưng đều làm một cách rất dụng tâm.
Sáng ngày thứ hai, Đỗ Dĩnh Phàm sau khi rời giường thấy bên cạnh có để một quyển sách, cầm lên nhìn một chút, có mấy chữ to trên bìa, đây không phải là cuốn sách lần nào mình lên thư viện đều không mượn được đây à.
"Cảm ơn." Lục Nhất Minh vừa từ phòng vệ sinh đi ra, Đỗ Dĩnh Phàm cầm sách lên cười đối với anh nói lời cảm ơn, "Anh rất thích."
"Hắc hắc, Thích là được rồi."
Chiều hôm qua tan học Lục Nhất Minh lấy cớ đi có việc để đi mua quyển sách này, cũng không biết vì cái gì, tiệm sách đột nhiên nhiều người như vậy, xếp hàng tính tiền liền hết nửa ngày, cuối cùng lúc trở về trường học trước khi trường đóng của một chút.
Sau khi lên lớp về, sắc trời rốt cục tối.
Thanh Nguyệt sama NC lầu số hai: (^o^)/ đêm nay ca hội có vẻ như có rất nhiều khách quý, XX sama đến không, nhưng là nghe nói ghi chép chúc phúc.
Tôi biểu thị rất vô tội: ân.
Thanh Nguyệt sama NC lầu số hai: kịch của chúng ta quản lý nói sẽ bật.
Tôi biểu thị rất vô tội: lại nói. . . cô xác định anh ấy không nghe ra thanh âm của tôi đi.
Thanh Nguyệt sama NC lầu số hai: tôi đã đem thanh âm của cậu chỉnh sửa nhiều lắm, khác rất nhiều a, hẳn là nghe không ra đi. Lúc anh nghe không thấy nó thay đổi rất nhiều à. . .
Tôi biểu thị rất vô tội: ngược lại là có. . . tôi chính là sợ vạn nhất. . .
Thanh Nguyệt sama NC lầu số hai: (^o^)/ phát hiện cũng không tệ a, thừa dịp loạn thổ lộ thần mã!
Tôi biểu thị rất vô tội: (﹁﹁)~→
Lục Nhất Minh nhìn thời gian trên máy tính, bảy giờ rưỡi, còn có nửa giờ nữa là đến ca hội.
Thanh Nguyệt sama NC lầu số hai: Phong Lưu sama làm nóng kìa! !
Lục Nhất Minh nhìn thấy câu nói này sau chen vào YY, ấn mở kênh gần đây nhất.
Vừa mới ấn vào đều nghe thấy tiếng nước, tiếp theo là thanh âm quen thuộc của Phong Lưu, tựa như là đang hát. Trên màn hình là một tràng tặng hoa.
Bảy giờ năm mươi phút, Đỗ Dĩnh Phàm cáh Lục Nhất Minh không quá 5m bắt đầu vào YY, ấn vào kênh.
Lại nhìn thời gian, mạch nói chuyện trong kênh là xếp theo vị trí, vị trí cao nhất là áo Tím, trong tai nghe cũng an tĩnh lại, trên màn hình liên tục được phát' Thanh Nguyệt sama sinh nhật vui vẻ!', nhìn mọi người nhảy loạn trên màn hình vi tính, Lục Nhất Minh cũng nhịn không được, đánh một câu' sinh nhật vui vẻ' , ấn xuống gửi đi, chỉ chốc lát liền bị đẩy lên trôi đi.
Tám giờ, ca hội sinh nhật dựa theo quá trình tiến hành, khi phát kịch của bọn Lục Nhất Minh, Lục Nhất Minh cả người đều rất khẩn trương, rất sợ bị Đỗ Dĩnh Phàm nghe được, trực tiếp quay người hỏi tại sao mình muốn gạt anh.
Bất quá may mắn kịch thả qua đi Đỗ Dĩnh Phàm cùng mọi người nói' cảm ơn, vất vả rồi ', cũng không có nói đừng cái gì, Lục Nhất Minh cũng yên lòng.
"Tốt, kế tiếp là mục hỏi gì đáp đó, mọi người từng bước từng bước đoạt mạch, ai đoạt được mạch đều có thể hỏi Thanh Nguyệt sama một vấn đề, mà vấn đề này nếu không liên quan đến tư ẩn Thanh Nguyệt sama nhất định phải trả lời nha ~ mỗi người có một phút đồng hồ mạch tự thời gian. Tốt, thả mạch sau mọi người liền có thể đi lên." Trong tai nghe truyền ra thanh âm của chủ trì, nếu nói, Lục Nhất Minh vẫn luôn có một nỗi nghi hoặc muốn hỏi Đỗ Dĩnh Phàm, đây là một cái cơ hội tốt.
"Phía dưới tôi bắt đầu đếm ngược, mọi người chuẩn bị kỹ càng đoạt mạch." Lục Nhất Minh một mực đặt chuột ở mục đoạt mạch , chủ trì vẫn tiếp tục đếm, "3, 2, 1 "
Nút đoạt mạch mở không đến 3 giây, mạch tự bên trên đã có hơn ba mươi người, Lục Nhất Minh may mắn nhìn thấy mình ở trong nhóm 30 người này
Khi bị cáo chi không có mạch có thể đổi ID, Lục Nhất Minh cũng không có gì lo lắng.
Người trước mặt hỏi cái gì Lục Nhất Minh cũng không có quan tâm, nhìn thấy mạch của mình càng ngày càng gần.
Khi Lục Nhất Minh phía trên người kia bởi vì là thời gian không đủ, Lục Nhất Minh cũng thành công biến thành một mạch.
"Một mạch bên trên bằng hữu có thể hỏi một chút vấn đề."
Lục Nhất Minh nhìn Đỗ Dĩnh Phàm đang đưa lưng về phía mình, có chút run tay tại ID vị trí gõ câu nói tiếp theo: Thanh Nguyệt sama bên trong weibo của anh mỗi tối đều chúc ngủ ngon là dành cho ai a?
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân quá dài, đằng sau cũng không có hiện ra, thế là Lục Nhất Minh ở trên khung chat hỏi lại một lần.
"Khục, cái này xem như tư ẩn à. . . Không thể hỏi vấn đề có ý tứ nha."
"Không sao." Đỗ Dĩnh Phàm cắt ngang vị chủ trì đang giúp y trả lời vấn đề, y đáp lại « Là nói với người mà tôi thích."
Sau khi Đỗ Dĩnh Phàm nói xong trên màn hình nhảy loạn lên .
Lục Nhất Minh không có phát hiện mình hiện tại mặt đã có chút phát nhiệt, muốn hỏi nhưng là lại không dám hỏi. Nhưng đang xoắn xuýt phía dưới Lục Nhất Minh lại đem con chuột chuyển qua chỗ ID: người anh thích là ai a?
Sau khi câu hỏi xuất chúng này được nói ra., Lục Nhất Minh nhìn chòng chọc màn hình đang lóe lên ánh đèn xanh tím, bất quá trong kênh nói chuyện lúc này lại lộ ra dị thường an tĩnh, Đỗ Dĩnh Phàm cũng không trả lời vấn đề của anh.
Ngay khi Lục Nhất Minh chuẩn bị hạ mạch, một thanh âm vang lên bên tai: "Em không có xem weibo của anh sao? Tính toán ngày, Em cảm thấy, anh là đang cùng ai nói?"
Đột nhiên âm thanh vang lên khiến Lục Nhất Minh giật mình, ngẩng đầu liền thấy tấm kia cách mặt mình rất gần, Lục Nhất Minh đột nhiên có chút không biết làm sao . Mà lúc này trong tai nghe lại truyền ra thanh âm của người chủ trì: "Vấn đề này thật sự là đào tư ẩn đi. Tốt, mạch tự thời gian cũng đến, vị kế tiếp bằng hữu."
Thẳng đến Lục Nhất Minh từ mạch tự bên trên rơi xuống đến một người khác lên tiếng hỏi vấn đề, Lục Nhất Minh cùng Đỗ Dĩnh Phàm cũng không có động qua, một mực duy trì lấy cái tư thế kia nhìn nhau. Mà YY bên trong người cũng mới phát hiện không thấy bọn Thanh Nguyệt sama đâu
"Cậu. . ." Lục Nhất Minh vốn là muốn nói để Đỗ Dĩnh Phàm trở lại máy vi tính phía trước tiếp tục ca hội sinh nhật của y, nhưng là còn chưa nói xong liền bị Đỗ Dĩnh Phàm cắt ngang.
"Anh thích ai, em còn không rõ ràng sao? Hả?" Đỗ Dĩnh Phàm nhìn thẳng Lục Nhất Minh, mà lúc này Lục Nhất Minh lại trốn tránh ánh mắt của y.
"cậu. . . Đi YY đi."
"A, được."
Đỗ Dĩnh Phàm rất thấy rõ Lục Nhất Minh có chút đỏ mặt, thế là cười cười đứng dậy, trở lại máy vi tính phía trước.
Toàn bộ ca hội đều tiến hành đâu vào đấy, Lục Nhất Minh hồn vía đã không biết bay đi đến nơi nào.
Hết ca hội, Lục Nhất Minh lấy phi tốc rửa mặt xong về sau lập tức tiến vào trong chăn. Đỗ Dĩnh Phàm nhìn đôi mắt Lục Nhất Minh bên kia hé hé trong chăn bất đắc dĩ cười cười.
Bất quá kể từ sau ngày đó, hai người tựa hồ không cần phải nói rõ liền đã tiến vào một loại quan hệ không cho phép người thứ ba tiến vào.
Mà tiểu vô tội, thoát ly hàng ngũ thầm mến cũng trở thành tiểu xù lông của y, thỉnh thoảng ngạo kiều một chút, đối với cái này Đỗ Dĩnh Phàm ứng phó lại làm không biết mệt.
Đỗ Dĩnh Phàm nhất định sẽ không nói cho Lục Nhất Minh, anh xù lông bộ dáng rất đáng yêu, mà mỗi lần giúp anh vuốt lông, Đỗ Dĩnh Phàm tâm bên trong đều vui nở hoa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tại thẻ N lâu về sau ta cuối cùng đem nó hoàn tất . . . Cho ta một hàng nước mắt. . . Bản này thật rất khó sinh, bởi vì sốt ruột hoàn tất, cho nên đằng sau viết khả năng có chút đuổi, bất quá. . . Nó thật hoàn tất. . . Cho nên không đủ địa phương mong rằng mọi người thứ lỗi. . .
^-^
Tạ ơn cơ hồ mỗi chương đều sẽ nhắn lại như người nào đó cùng gấu trúc. ╭(╯3╰)╮
Tạ ơn mỗi một người follow tôi. ╭(╯3╰)╮
Lại nói nếu như không có người nhắn lại lời nói bản này văn hạ tràng nhất định là gài bẫy khóa. . . ^- cám ơn các ngươi để mười bảy kiên trì nổi, đem nó hoàn tất.
Bản này không có phiên ngoại nha ~ Đỗ Dĩnh Phàm cùng Lục Nhất Minh phiên ngoại tại một cái khác thiên văn bên trong, cho nên bản này liền không viết phiên ngoại.
o<(=* ̄▽ ̄*=)>ゞ mở mới văn đi đi ~ lần hai cúi đầu cảm ơn mọi người ~
----------oOo----------
Xin lỗi mọi người vì đã ngâm truyện lâu như thế này và nhận lại một cái kết nhạt nhẽo T.T
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro