Chương 3
Lục Nhất Minh đem Đỗ Dĩnh Phàm về nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, trong nhà rất yên tĩnh, đèn cũng không bật, chắc là ba mẹ đều ngủ rồi.
Lục Nhất Minh thấp giọng hỏi Đỗ Dĩnh Phàm: "Cậu có muốn ăn chút gì không ?"
"Muộn như vậy rồi, không cần phiền phức."
"Vậy cậu đi tắm trước đi, tôi lấy quần áo cho cậu." Lục Nhất Minh lấy ra một cái quần lót cùng đô ̀ngủ mới, "Đây là tôi vừa mới mua, vẫn chưa mặc qua."
"Ừm, được." Đỗ Dĩnh Phàm cầm quần áo đi vào phòng tắm. Nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, Lục Nhất Minh lại càng phiền muộn...
Làm sao bây giờ, một hồi chủ động hỏi y "Cậu muốn ngủ cùng phòng với tôi không?", hoặc cho đến khi mấy người đề cập đến? Nếu y không có đề cập đến mà theo mình vào phòng ngủ thì... Quá tốt! Lục Nhất Minh cười đến si mê.
"Không đúng không đúng!! Mình đang suy nghĩ cáigì vậy?!" Lục Nhất Minh tự gõ đầu mình
Lúc sau, cửa phòng tắm mở ra. Đỗ Dĩnh Phàm một thân hơi nước đi đến. Lục Nhất Minh nhìn Đô ̃Dĩnh Phàm, cái dáng người kia... A! Tại sao lần trước lại mua cái áo ngủ bựa như vậy cơ chứ!
"Sao thế?" Đỗ Dĩnh Phàm nhìn bộ đồ ngu ̉trên người.
"Ách, không có... không có việc gì, tôi đi tắm." Lục Nhất Minh cúi đầu vòng qua Đỗ Dĩnh Phàm đi đến phòng tắm.
Chờ đến lúc Lục Nhất Minh từ phòng tắm đi ra, Đỗ DĩnhPhàm đang ngồi trên ghế salon. Gặp anh đi ra ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi ngủ ở đâu?"
"Ách, cậu..." Lục Nhất Minh do dự.
"Phòng khách nhà cậu ở đâu?"
Phòng trọ không có điều hòa nên ban đêm sẽ rất lạnh!" Im miệng a khốn nạn! Không khí phòng khách rõ ràng rất tốt!
Đỗ Dĩnh Phàm nhìn mặt hướng một bên của Lục Nhất Minh cười cười nói một hơi,"Hai ta cùng ngủ?"
"Ừm! Được." Lục Nhất Minh đi về phía phòng ngủ, Đỗ Dĩnh Phàm đi theo phía sau.
"Ách, ngủ... Ngủ thôi." Lục Nhất Minh vén chăn lên nhanh chóng chui vào, Đỗ DĩnhPhàm cũng chui vào từ một bên khác. Lục Nhất Minh ngược lại không phải cố ý không có lấy thêm một ra một cái giường cùng chăn mềm, anh thật sư ̣sốt sắng quên chuyện này. Thế là hai người con trai, đắp kín cùng một cái chăn, nằm cùng một giường...
Lục Nhất Minh nằm trên giường co ́thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, thình thịch... Anh lấy tay liều mạng đè xuống, sợ bị Đỗ Dĩnh Phàm nghe thấy.
Một lát sau, Lục Nhất Minh nghe được tiếng hít thở đều đều ở sau lưng, nghĩ thầm Đỗ Dĩnh Phàm hẳn là đã ngủ. Anh cẩn thận xoay người, hướng Đỗ Dĩnh Phàm bên kia chuyển động một cái.
Hít một hơi sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Đô ̃Dĩnh Phàm khiến cho lòng người an tâm, chậm rãi đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, trời vừa sáng ba mẹ Lục Nhất Minh đã đi làm, Đỗ Dĩnh Phàm thấy Lục Nhất Minh còn đang ngủ, lông mi dài bị ánh mặt trời chiếu lên tạo thành bóng.
Đỗ Dĩnh Phàm nhích người dự định rời giường, lại động đến Lục Nhất Minh. Nhìn thấy Lục Nhất Minh mở mắt mê mang, Đỗ Dĩnh Phàm cười cười.
"Không cố ý đánh thức cậu."
"A, không sao, không sao." Lục Nhất Minh xoa xoa mắt, nhìn người trước mắt, ngây ngô cười. Đỗ Dĩnh Phàm đứng dậy mặc quần áo. Lục Nhất Minh định đứng lên đột nhiên chú ý đến tóc.
Xuất hiện cái gì là lạ, vén chăn lên nhìn... Ngạch.
"Sao vậy?" Đỗ Dĩnh Phàm quay người nhìn sắc mặc có chút không đúng của Lục Nhất Minhnghi hoặc hỏi.
"Ách, không sao... không có việcgì, tôi... tôi nằm một lúc." Rồi ôm lấy chăn mền cuộn vào người. Đỗ Dĩnh Phàm kịp phản ứng cười cười. Lục Nhất Minh đưa lưng về phía y nên không thấy được.
" Ách, cái kia...không cần thẹn thùng, rất bình thường."
AAAAA. Lục Nhất Minh đột nhiên rất muốn đập đầu mà chết!
Lúc mà Lục Nhất Minh đang xấu hổ, chuông cửa vang lên. Nhìn Lục Nhất Minh đang nằm trên giường, Đỗ Dĩnh Phàm đi mở cửa, người đến là Từ Dịch Nhiên.
Lục Nhất minh ở cửa phòng ngủ có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
"Ấy, Lục Nhất Minh đâu?"
"Ở phòng ngủ đấy."
"Vậy tôi đi tìm anhấy."
"Nha, mấy giờ rồi, còn nằm đây??" Từ Dịch Nhiên tiến đến ôm lấy Lục Nhất Minh đang ôm chăn mềm cuộn tròn.
"Ai cần em lo!"
"Khục, bộ dáng này của anh... không phải đái dầm chứ?" Từ Dịch Nhiên nhìn Lục Nhất Minh đang ôm chăn mền cười ha ha.
"Em mới đái dầm!!" Lục Nhất Minh cầm một cái gối ném đến.
"Ha ha, không cần ồn ào. Không phải là sáng sớm đã B a, rất bình thường, có gì xấu hổ đâu."
"AAA, em cút cho anh!!"
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Nhìn trong phòng, một người xù lông đến đỏ mặt còn một người ôm bụng cười không ngừng, Đô ̃Dĩnh Phàm cười mở miệng hỏi: "Hai người ăn gì? tôi đi xuống mua."
"Tôi không kén ăn, cái gì cũng được." Từ Dịch Nhiên không khách khí mở miệng.
"Không cần làm phiền, tôi bình thường không có ăn sáng."
"Không ăn sáng không tốt cho dạ dày, vậy tôi thấy gì thì mua nấy." Đỗ Dĩnh Phàm nói xong rồi đi ra ngoài.
"Ấy, anh ta không có lạnh lùng như anh nói." Nghe thấy tiếng Đỗ Dĩnh Phàm xuống lầu Từ Dịch Nhiên nói.
"Đó là cách anh ấy rời giường không đúng phương thức, hồi trước anh ấy rất ít cười."
"Lại nói, hôm qua hai người các anh không phải ngủ trên một giường đi..." Từ Dịch Nhiên cười đểu.
"Em muốn nói cái gì? Em lần trước tới nhà anh không phải là cùng ngủ một giường?" Lục Nhất Minh liếc Từ Dịch Nhiên.
"Vậy tôi ngủ nhiều như vậy mà sao lại không có một lần rời giường một cách không bình thường đây. Còn hai người đi ngủ không đúng cách?"
"Em lưu manh! Cút sang một bên, đừng có cản trở anh mặc quần áo!"Lục Nhất Minh đáp Từ Dịch Nhiên sang một bên, không e dè cởi áo ngủ bắt đầu thay quần áo.
Lục Nhất Minh thay quần áo nghiêng qua thấy Từ Dịch Nhiên đang nhìn anh chằm chằm, "Ấy, anh thay quần áo em nhìn anh chằm chằm làm gì? Em không phải là yêu anh đấy chứ?"
"Trừ khi mắt tôi mù. Tôi tìm dấu vết của tình yêu a." Từ Dịch Nhiên tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Nhất Minh.
"Dấu vết đống bùn! Lăn ra ngoài!" Lục Nhất Minh đẩy Từ Dịch Nhiên ra ngoài cửa phòng ngủ rồi nhanh chóng khóa cửa. Từ Dịch Nhiên nhìn thấy Lục Nhất Minh xù lông cười đắc chí, đây chính là vì sao anh không có nhiều thắng lợi.
Lục Nhất Minh miệng lưỡi sắc bén, từ nhỏ anh đã cãi lộn ầm ĩ.
Lớn lên, trên cơ bản là không ai thắng nổi anh, hôm nay rốt cục cũng thắng một lần.
Đỗ Dĩnh Phàm mua xong bữa sáng đi lên, thấy Lục Nhất Minh ngồi trong phòng khách
"Lục Nhất Minh đâu?"
"Ơ ̉trong phòng ngạo kiều rồi." Từ Dịch Nhiên nhìn điểm tâm trên tay Đỗ Dĩnh Phàm thẳng tắp chạy qua, "Ừm, thơm quá!"
Đỗ Dĩnh Phàm đi đến phòng ngủ gõ cửa "Đi ra ăn cơm.". Cửa phòng rất nhanh đã bị mở ra.
"Ách, làm phiền cậu rồi." Lục Nhất Minh chạy về phía bữa sáng, Bắt đầu tranh giành đồ ăn với Từ Dịch Nhiên.
Sau khi cơm nước xong, ba người ngồi xem ti vi ở phòng khách. Đỗ Dĩnh Phàm nó y nên đi về, khi đến đây đã mua xong vé về.
"Vậy bọn tôi đưa cậu đi"
"Không cần, cũng không xa lắm."
Lục Nhất Minh cùng Từ Dịch Nhiên đi theo Đỗ Dĩnh Phàm xuống lầu.
"Ừm...Vậy cậu đi đường cẩn thận, khai giảng gặp."
"Khai giảng gặp."
"Anh Dĩnh Phàm gặp sau nhé." Từ Dĩnh Phàm bị bữa sáng mua chuộc, đã đổi cách xưng hô...
"Ừm, gặp sau."
Nhìn bóng lưng Đỗ Dĩnh Phàm, Lục Nhất Minh thất thiểu một hồi.
"Uy, còn đứng ngốc ra đấy làm gì, người đã đi rồi. Bên ngoài rất lạnh, lên lầu đi." Từ Dịch Nhiên vỗ vỗ Lục Nhất Minh.
Vừa đến cửa nhà Lục Nhất Minh, điện thoại Từ Dịch Nhiên vang lên.
"Uy?"
"Cái gì? Anh trở về? Sao lại không nói sớm ?"
Lục Nhất Minh đến gần tiếp cận, nghe thấy người bên kia nói qua microphone " Không phải là muốn cho em một niềm vui bất ngờ a." .
"Anh ở đâu? Em đi tìm anh."
"Ừm, được rồi, em đến ngay." Từ Dịch Nhiên mặt hạnh phúc cúp máy.
"Nha nha, mặt đầy ánh xuân a." Lục Nhất Minh chọc tay trêu chọc Từ Dịch Nhiên.
"Tôi... đi một chút."
"Mau đi đi, lại để anh ta chờ đến lạnh cóng bây giờ."
"Anh đi! Tôi đi a."
"Ừm, trên đường cẩn thận."
Từ Dịch Nhiên trên mặt tràn đầy hạnh phúc cuống quít xuống lầu, Lục Nhất Minh cười cười đóng cửa lại.
Ai, Một người thật nhàm chán.
Lục Nhất Minh ngồi xem ti vi mất nửa ngày, rốt cục cũng ý thức được đói bụng...
Lục Nhất Minh đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, nhìn nguyên liệu bên trong, không có một cái gì mà mình biết làm... Vẫn là ăn mì tôm đi.
Lục Nhất Minh nấu xong mì, bật máy tính, ngồi trước máy tính vừa ăn vừa xem phim. Anh đột nhiên nhớ đến Từ Dịch Nhiên có nói Đỗ Dĩnh Phàm cũng là CV, còn từng phối kịch cùng với cậu. Lục Nhất Minh chưa bao giờ nghe Từ Dịch Nhiên phối kịch, nhưng vì có Đỗ Dĩnh Phàm nên anh quyết định sẽ nghe một chút.
Nhưng kịch tên là gì ấy nhỉ? Anh quên hỏi Từ Dịch Nhiên. Vừa định cầm điện thoại gọi hỏi, đột nhiên nhớ đến hôm nay Nghiêm Uyên đột nhiên trở về, không nên quấy rầy cuộc hẹn của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro