Chương 9
Lục Nhất Minh ở nhà nhàm chán đến mốc meo rốt cục cũng đợi được đến ngày đi học, thế là thu thập hành lý xong tạm biệt cha mẹ sau đó ngồi lên xe đến trường học.
Lục Nhất Minh kéo theo hành lý đến ký túc xá đã thấy Đỗ Dĩnh Phàm, y đang ngồi ở bên cạnh bàn cúi đầu đọc sách. Nghe được tiếng cửa mở thì ngẩng đầu, thấy Lục Nhất Minh rồi cười cười cùng anh chào hỏi.
"Cậu tới rồi."
Lục Nhất Minh ý thức được Đỗ Dĩnh Phàm là đang chào anh liền vội vàng gật đầu: "Ân, tôi mang cho cậu đồ ăn ngon." Lục Nhất Minh cười đặt túi đồ xuống mở ra, lấy đồ vật từ bên trong dành cho Đỗ Dĩnh Phàm ra, đưa cho y.
"Không biết cậu thích vị gì, đều mang một ít."
"Ha ha, cảm ơn." Đỗ Dĩnh Phàm cảm ơn một tiếng nhận lấy, sau đó lại cúi đầu đọc sách. Lục Nhất Minh nhìn Đỗ Dĩnh Phàm cúi đầu, hít một hơi sâu, lại ngửi được hương vị quen thuộc, cảm thấy rất an tâm.
Thế là Lục Nhất Minh âm thầm cao hứng trải ga giường.
Một gian phòng ngủ, hai người, một người cúi đầu đang xem sách, mà một người khác, chính là ngồi ở trên giường rất nghiêm túc. . . Chăm chú nhìn sách người kia.
Đỗ Dĩnh Phàm liếc qua thấy ánh mắt Lục Nhất Minh nhìn cằm mình chằm chằm, nhếch miệng cười cười. Đương nhiên, bởi vì Đỗ Dĩnh Phàm là cúi đầu, cho nên Lục Nhất Minh cũng không nhìn thấy.
"Cùng đi ăn cơm không?" Đỗ Dĩnh Phàm đột nhiên ngẩng đầu, hỏi thăm Lục Nhất Minh ngồi ở trên giường nhìn mình chằm chằm cho đến tận trưa. Lục Nhất Minh thấy Đỗ Dĩnh Phàm đột nhiên đứng dậy nhìn mình, trong lúc bối rối mặt có chút đỏ.
"A?"
"Ách, tôi nói có muốn cùng đi ăn cơm trưa hay không ?" Đỗ Dĩnh Phàm thấy Lục Nhất Minh mặt có chút phiếm hồng cười cười, lại lặp lại một lần.
"Ừm ân, được."
Hai người cùng đi đến quán cơm, Lục Nhất Minh đi sau lưng Đỗ Dĩnh Phàm.
"Cậu muốn ăn cái gì?" Đỗ Dĩnh Phàm xoay người hỏi Lục Nhất Minh sau lưng.
"Ừm. . . Gì cũng được, tôi không kén ăn." Lục Nhất Minh hơi ngẩng cười nói với Đỗ Dĩnh Phàm. . . Đây là sự khác biệt giữa chiều cao a. . . Lục Nhất Minh không phải lần đầu tiên ở trong lòng phàn nàn Đỗ Dĩnh Phàm làm gì mà lớn lên cao như vậy!
Lục Nhất Minh đi theo sau lưng Đỗ Dĩnh Phàm ở trong phòng ăn xoay hơn nửa vòng, hiện tại chính là thời gian ăn cơm trưa, trong phòng ăn là lúc người nhiều nhất.
"Vậy chúng ta ăn mì đi."
"Ừm, được." Đô ̃Dĩnh Phàm đưa ra thẻ của trường, lấy hai bát mì.
"Ách, tôi tự mình đến là được."Lục Nhất Minh nhìn thấy Đỗ Dĩnh Phàm giúp anh mua một tô mì, mặc dù có một tô mì, không bao nhiêu tiền. Nhưng đây chính là từ khi bọn họ quen biết đến nay Đỗ Dĩnh Phàm lần đầu tiên mời khách, ngạch. . .Mặc dù là dùng thẻ trường để mua. . . Mặc dù là quán cơm ở trường học. . . Nhưng Lục Nhất Minh trong lòng vẫn là rất cao hứng.
"Cậu đi chiếm chỗ đi, tôi sẽ bưng qua giúp cậu."
"Ừm, được."
Bởi vì trường học nhiều người, cho nên tại giờ cao điểm hai người đi ăn cơm sẽ để cho một người đi trước tìm vị trí để chiếm, không thì mua xong cơm tìm khổ cực nửa ngày cũng không thấy vị trí.
Lục Nhất Minh nhìn quanh một vòng, tìm được vị trí đối mặt nhau ơ ̉trong góc, liền đi đến ngồi xuống.
Chỉ chốc lát Đỗ Dĩnh Phàm liền bưng hai bát mì đi tới, Lục Nhất Minh đứng dậy đi đón.
"Chén này cho cậu." Lục Nhất Minh nhận lấy, nhìn thấy bên trong thả quả ớt không có dấm, lại nhìn cái bát kia, ớt với dấm đều có. Y nhớ được khẩu vị của mình?
"Tôi nhớ được cậu trước kia ăn mì đều không thêm dấm đi."
"Ừm ừm!"Lục Nhất Minh vội vàng gật đầu.
"Ha ha, ăn đi." Đỗ Dĩnh Phàm cười cười cúi đầu bắt đầu ăn.
Lục Nhất Minh cảm thấy qua nghỉ đông Đỗ Dĩnh Phàm cả người đều thay đổi. . . Không riêng lời nói so trước kia nhiều hơn lại còn cười, hơn nữa còn nhớ được khẩu vị của mình! Chẳng lẽ anh năm mới cầu nguyện thấy ông trời nghe được đồng thời còn giúp mình thực hiện?
Mặc dù là mùa đông, nhưng Lục Nhất Minh cảm thấy trong lòng rất ấm.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng đi trên đường về ký túc xá.
Vừa qua trận mưa tiếp theo, bởi vì nhiệt độ không khí có chút thấp, trên đường nước đọng đã có chút kết băng. Cho nên không dễ đi lắm.
"Cẩn thận một chút." Đỗ Dĩnh Phàm nhắc nhở Lục Nhất Minh ở sau lưng.
"Ừm ân." Lục Nhất Minh từng bước một cẩn thận đi tiếp.
Đỗ Dĩnh Phàm quay người nhìn thấy cái mũi đông lạnh đến đỏ bừng, chính là Lục Nhất Minh cẩn thận từng li từng tí cúi đầu bước đi cười cười. Đương nhiên, Lục Nhất Minh đang chuyên tâm cúi đầu dưới mặt đường lại một lần nữa bỏ lỡ.
Trở về ký túc xá, Lục Nhất Minh tranh thủ thời gian chui vào chăn, mà bình thường Đỗ Dĩnh Phàmlàm việc và nghỉ ngơi có giờ giấc quy luật cũng tiến ổ chăn nằm ngủ trưa. Lục Nhất Minh luôn luôn không có thói quen ngủ trưa, thế là trợn tròn mắt mơ ̉MP3 bắt đầu nghe nhạc. Đều là những ca khúc mà Đỗ Dĩnh Phàm đã hát qua. Trước khi cậu vào học tải về MP3, dự định về sau mỗi ngày đều lấy ra nghe một chút.
Nghe mấy lần về sau, Lục Nhất Minh mở ra bản bút ký bên trên QQ.
Thanh Nguyệt sama NC lầu 2: Tiểu Vô Tội có ở đó hay không ~~
Tôi biểu thị rất vô tội: ừ, tôi đây.
Thanh Nguyệt sama NC lầu 2: đêm nay Thanh Nguyệt sama sẽ đi YY nha, hôm qua anh ấy phát microblogging.
Tôi biểu thị rất vô tội: ân, được. ^-^
Lục Nhất Minh mở website ra, ấn mở phân tổ đặc biệt, nhìn thấy Đô ̃Dĩnh Phàm phát báo trước nói đêm nay sẽ lên YY. Nhất Minh khắc sâu trong lòng muốn mình hay không mượn cớ ra ngoài, nếu như đêm nay muốn nghe lời nói Đỗ Dĩnh Phàm hiện trường khẳng định phải dùng bản bút ký,nhưng cậu đem tai nghe rơi trong nhà, thanh âm kia khẳng định sẽ phát ra ngoài.
Nếu không nói thời điểmthầm mến một người IQ đều sẽ về số 0, Lục Nhất Minh ngẫm lại mới phản ứng được, cậu đêm nay muốn nghe cái gì? Đỗ Dĩnh Phàm hiện trường a! Vậy cậu trực tiếp ở ký túc xá chẳng phải có thể nghe được ư! Còn rõ ràng không dùng điện, sẽ không bị kẹt! Tại sao phải dùng bản bút ký! ! Lục Nhất Minh mình ngu đến mức. . .
Đến tối, Đỗ Dĩnh Phàm đã sớm chào hỏi Lục Nhất Minh, nói là sẽ lên YY ca hát, hỏi sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ.
"Không sao, tôi không sao đâu."
"Ừm, vậy là tốt rồi."
Thế là Đỗ Dĩnh Phàm ngồi bên cạnh bàn bật máy tính lên, đeo tai nghe lên.
Lục Nhất Minh lấy một quyển sách, làm bộ thấy nghiêm túc, kỳ thật tâm tư tất cả đều đặt trên người Đô ̃Dĩnh Phàm. Một lát sau, thấy Đỗ Dĩnh Phàm ấn mở cẩu cực ( khốc chó ???), tiếp theo liền nghe Đỗ Dĩnh Phàm hát.
Lục Nhất Minh đắc chí, nghĩ thầm các người nghe đều là mang nhạc đệm có điện lưu, anh chỗ này nghe nhưng là khoảng cách gần hiện trường a ~
Một lát sau Đỗ Dĩnh Phàm xoay người, mà khi phát hiện Đỗ Dĩnh Phàm động tác quay người lại Lục Nhất Minh liền đã đem đầu chôn trong sách đi.
"Tôi sẽ phiền đến cậu đọc sách a?"
"Không có, hắc hắc, không quan hệ."Lục Nhất Minh hướng Đỗ Dĩnh Phàm cười cười, ra hiệu y tiếp tục.
Tiếp theo Đỗ Dĩnh Phàm cũng không có ca hát, tựa hồ là đang nói chuyện phiếm. Lục Nhất Minh cho là y lại ở trên màn hình xem các em gái trò chuyện, Đỗ Dĩnh Phàm thường xuyên sẽ cùng các em gái nói chuyện phiếm. Nhưng là nghe ngữ khí cái gì tựa hồ không phải, tựa như là một CV khác. Không biết bọn họ đang nói những chuyện gì, là có thê ̉nghe được Đỗ Dĩnh Phàm thỉnh thoảng sẽ cười hai tiếng! Lục Nhất Minh oán niệm! ! Y muốn nghe nội dung bọn họ nói chuyện phiếm a!
Thế là Lục NhấtMinh mở máy tính, tìm đến cô nàng số hai gõ gõ.
Tôi biểu thị rất vô tội: ở đó không ở đó không??
Thanh Nguyệt sama NC lầu 2: Tiểu Vô Tội~ hiện trường thật máu gà! ! Thanh Nguyệt sama đang cùng ZZ Đại Thần trò chuyện trời ạ!
Tôi biểuthị rất vô tội: tôi không có trên YY. . . Bọn họ đang nói những chuyện gì?
Thanh Nguyệt sama NC lầu 2: sao? Cậu tại sao không đi!??!
Tôi biểu thị rất vô tội: nghạch. . . Chính là. . . nguyên nhân có chuyện riêng tư không thể lên. Bọn họ trò chuyện cái gì cô cho tôi tiếp sóng một chút chứ sao.
Thanh Nguyệt sama NC lầu 2: ngạch, tôi đánh chữ tương đối chậm, liền nói đại khái nội dung cho cậu.
Tôi biểu thị rất vô tội: ân, được.
Thế là cô nàng số 2 một bên nghe rõ Nguyệt sama cùng ZZ Đại Thần nói chuyện phiếm, một bên đánh chữ cho Lục Nhất Minh thuật lại. . .
Tôi biểu thị rất vô tội: Số 2 cô nương nhớ kỹ ghi âm. /đáng thương ngày mai gửi cho tôi.
Thanh Nguyệt sama NC lầu 2: yên, yên tâm đi, ghi chép toàn trường bản đầy đủ.
Tôi biểu thị rất vô tội: ừ, được. MUAH~
Thanh Nguyệt sama NC lầu 2: o(*////▽////*)q
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro