Chương 12

Bánh Bao Hấp: TIỂU VIỄN!!! Nói lão nương nghe tiền đồ của cậu bay đi đâu rồi? (╯°Д°)╯︵┻━┻

Bánh Bao Hấp: Cậu nỡ lòng nào gọi người ta một tiếng "Chồng ơi" trước mặt tụi tui thế??? QAQ Cậu cậu.....

Bánh Bao Viên Tròn: Sama QAQ Sama ngạo kiều của tụi em đâu rồi QAQ...

Bánh Bao Nhân: Không ngờ cũng có ngày hôm nay _(:3」∠)_ Nào chị em, để tôi khao chị em tý nhân trong người  _(:3」∠)_

Tiểu Viễn: ...

Bánh Bao Viên Tròn: ...

Bánh Bao Chay: ...

Bánh Bao Nhân: ... [tự vả]

Bánh Bao Hấp: Viễn thụ! Ngươi lăn ra đây cho lão nương!!! (╯°Д°)╯︵┻━┻ Chúng ta nói chuyện chưa xong!! 

Tiểu Viễn: Cô phàn nàn cái gì?? ( ̄^ ̄) Tui gọi người nhà tui vậy thì sao? ( ̄^ ̄) Cô nghĩ cô là ai trong cuộc đời tui?  ( ̄^ ̄) [lắc mông] 

Bánh Bao Hấp: Ngươi ngươi....  ✄╰ひ╯Ta xẻo, ta xẻo!! ヽ(#'Д')ノ

Tiểu Viễn: KARRY!!!!!!!! LÃO TỬ GỌI NGƯƠI ĐÓ!!! 

Bánh Bao Hấp: Viễn thụ, cậu thiệt tình.... Aaaaaaaaa!! ヽ(#'Д')ノ

 Nhìn một màn cãi nhau oanh liệt của những "đứa trẻ mầm non", Vương Tuấn Khải chỉ muốn lăn xuống đất mà cười. Chỉ là... Thân là một nam thần mặt lạnh, một người đờn ông an tĩnh, vậy nên những chuyện nực cười ấy hắn chết cũng không làm ~ ╮( ̄▽ ̄)╭

 Vương Tuấn Khải chỉ che miệng cười khẽ một cái, ngắm đi ngắm lại hai chữ "Chồng ơi" được người hắn thầm thương trộm nhớ nói lên, tim khẽ đập trật một nhịp. Mặc dù hắn biết Vương Nguyên chỉ trong một phút chốc muốn đùa nghịch mà gọi như vậy, nhưng hắn vẫn không kìm nén được một tia hạnh phúc trào lên trong lòng. Hai bàn tay gõ lạch cạch lên bàn phím, hắn nửa đùa nửa thật trêu chọc mấy vị cô nương kia cùng Vương Nguyên

Karry Nam Thần: Được rồi, đừng có trêu chọc bảo bối nhà tôi nữa, được không? 

Bánh Bao Hấp: U oaaaaaaaaa QAQ Hai người... Cư nhiên... AAAAAAAAAA!!! Mù mắt chó rồi!!!! Tôi lật, tôi lật bàn!!!!!!!!!! (╯°Д°)╯︵┻━┻

Tiểu Viễn: Từ giờ Karry là lão đại nhà tui ( ̄^ ̄) Là tiểu công của bảo bảo  ( ̄^ ̄) Các ngươi chớ có động vào!  ( ̄^ ̄) Phải không Karry? ( ̄^ ̄)

Karry Nam Thần: Phải phải, cái gì cũng đều nghe em hết. 

Bánh Bao Chay: Tôi là một mĩ nữ an tĩnh... (°Д°)  Tôi không nhìn thấy gì hết.... (°Д°) Tôi là một mĩ nữ an tĩnh.... (°Д°)...

Bánh Bao Chay: Má nó ( ̄_ ̄)  Sao Đại thần có thể ôn nhu đến như vậy? ( ̄_ ̄) Viễn thụ quả nhiên là nữ vương ( ̄_ ̄)

Bánh Bao Nhân: Trái tim thiếu nữ bé nhỏ của tui~~~~ (╥﹏╥) Quả nhiên bảo bối nhà Đại thần là Viễn tiểu thụ nhà ta ~  (╥﹏╥)

Bánh Bao Viên Tròn: Sama được gả rồi QAQ... Đại thần, nhất định phải chăm sóc cúc hoa của sama nhà em thật tốt đó~ ๑乛◡乛๑

Bánh Bao Nhân: ๑乛◡乛๑ Ây gô... Cúc hoa nở rộ ~

Bánh Bao Chay: Bung nở như hoa hướng dương  ๑乛◡乛๑

Bánh Bao Hấp: E thẹ như hoa hồng sắp nở ๑乛◡乛๑

Bánh Bao Hấp: Ây gô ~    ๑乛◡乛๑

Bánh Bao Viên Tròn: Ây gô ~ ๑乛◡乛๑

Bánh Bao Nhân: Ây gô ~ ๑乛◡乛๑

Bánh Bao Chay: Ây gô ~ ๑乛◡乛๑

 Tôi kháo!! Nội tâm hiện giờ của bạn nhỏ Vương Nguyên: Rất 囧

 Cậu chỉ muốn đùa một chút cho xôm thôi QAQ Các cô có cần phải bán đứng cúc hoa bé nhỏ của tôi như vậy không?? QAQ Cúc hoa của bảo bảo là để yêu thương nhé, không phải để vùi dập nhé QAQ Ngưng ngay cho lão tử QAQ...

 Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng bạn nhỏ Vương cảm giác có chút vui vui~  (///ω///) Cảm giác được ghép CP với đại thần quả nhiên có chút hưng phấn không tưởng~ Còn có một chút thích thích... (。・//ε//・。) Không hiểu sao cậu có cảm giác mỗi khi được tiếp xúc với Nam thần, cậu có thể tự do thả con người thật của chính mình ra, không màng đến hình tượng hay tiền đồ lằng nhằng gì gì đó... Hơn nữa, Nam thần làm cậu nhớ đến lão Khải?... 눈_눈 Có hay không lão Khải có anh em song sinh đi... 눈_눈 

 Không thể nào! 눈_눈

 Vương Nguyên lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, tiếp tục căng mắt cãi nhau với hội cô nương kia. Kẻ qua tiếng lại, chốc chốc sự vụ "Từ nay Karry là ông xã của bảo bảo" đã bị đánh bay về phương xa, để lại một lũ trẻ mầm non ngồi cãi nhau toàn chuyện không đâu.

 Vương Tuấn Khải an tĩnh ngồi làm kẻ đọc tin nhắn chùa, vừa đọc vừa bật cười khẽ. Quả nhiên Vương Nguyên của hắn vẫn trẻ con như vậy, đáng yêu đến không tưởng được. 

"Vương Nguyên nhi, nếu em đã chân thành nói như vậy. Anh sẽ nguyện làm ông xã của em suốt đời. Em nhớ đó!"

Karry Nam Thần: Rốt cuộc là cãi nhau xong chưa vậy? 

Bánh Bao Hấp: Lão Đại, nhóc Tiểu Viễn không chịu nhận mình thua. Em có muốn dừng cũng không dừng được (¬_¬ )

Tiểu Viễn: KHÁO! Rõ ràng là cô thua! (#'Д')凸 Karry, anh không được nghe cô ấy!

Bánh Bao Viên Tròn: Sama! Sama đừng lợi dụng có người thương ở đây mà lên tiếng!! ( ̄^ ̄)

Bánh Bao Chay: Tui không có quen người kia ( ̄_ ̄) Kick đê!

Tiểu Viễn: Các cô!!!! Tôi xẻo, xẻo, xẻo!! ✄╰ひ╯

Bánh Bao Hấp: Tiếc quá Viễn thụ  ╮( ̄▽ ̄)╭ Tụi tôi không có mà xẻo ~ ╮( ̄▽ ̄)╭

Tiểu Viễn: ...

Nội tâm bạn nhỏ Vương: (╯‵皿′)╯︵┻━┻ Muốn lật bàn!!!

Karry Nam Thần: Thôi được rồi, Viễn Viễn, Chuẩn bị gọi chúng ta. Nếu em rảnh qua YY pia kịch một chút đi

Tiểu Viễn: Hả...

Tiểu Viễn: À... Em biết rồi (o*・ω・)ノ

Karry Nam Thần: ID phòng là 49583491, mọi người ở đó hết rồi, em cũng đến đi ^-^

Karry Nam Thần: Ừm... Các cô đến cũng được , tôi sẽ kéo các cô vào ^-^

Bánh Bao Hấp: Đại thần, anh thiệt tốt QAQ Tụi em liền đến ! QAQ

Bánh Bao Chay: Đại thần banzai ~ QAQ

Bánh Bao Nhân: Banzai~ QAQ

Bánh Bao Viên Tròn: Banzai~ QAQ

Tiểu Viễn: Sao anh lại cho họ đến ? 

Bánh Bao Hấp: Người ta không có nhỏ mọn như cậu! [lắc mông]

Tiểu Viễn: (#'Д')凸

Karry Nam Thần: ^-^

 Vương Nguyên bĩu môi thoát QQ, sau đó liền nhanh chân mở YY, nhập ID phòng. Quả nhiên như cậu nghĩ, trong phòng hiện tại cũng rất rôm rả rồi. Chủ đề buôn chuyện của mấy vị cô nương đây vẫn là về chính cậu và Karry!! 눈_눈

 Một lúc sau cậu cũng thấy nhân vật chính cùng mấy cô nương nhà cậu vào. Có vẻ cảm nhận được "mùi hương" của Đại thần, một giọng nói lanh lảnh vang lên

"Nam thần, anh đến rồi ~ Viễn thụ, cậu cũng tới luôn rồi (= ω =)✧"

"Bắt đầu luôn chứ?" - Nam thần lên giọng. Vương Nguyên đang đeo tai nghe thấy nhột một cái. Sao lại có cảm giác mãnh liệt như vậy?? ╥﹏╥

"À được a~ Tiểu Viễn, cậu lên được chưa?"

"... Được rồi. Mọi người bắt đầu đi •ω• "

 Màn pia kịch bắt đầu. Mọi người thống nhất sẽ pia cảnh 3, đoạn lâm li bi đát nhất của toàn bộ kịch. Vương Nguyên lần đọc kịch bản, cảm giác có chút quá thảm đi, tự hỏi sao biên kịch có thể nghĩ ra những thứ cẩu huyết như vậy. Sau đó vẫn phải lấy hết cảm xúc trong lòng, nhập tâm 100% vào tâm lí của nhân vật thụ Cảnh Dương. 

  Phối kịch với Đại thần, cậu mới thấy hết được tài năng của hắn. Diễn xuất nhập tâm, mỗi phân đoạn mỗi cảm xúc khác nhau đều được hắn diễn một cách hoàn hảo. Giọng nói như muốn cứa một vết thật sâu vào lòng thính giả. Đúng như các fan thiếu nữ hay gọi hắn, một tiếng "Đại thần" quả không sai, hắn xứng đáng được vinh danh trên thảm đỏ đấy ╥﹏╥

 Mặc dù trong khoảng thời gian pia có vài đoạn bị ngắt nhưng mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi pia xong, biên đạo không ngừng khen Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải phối diễn ăn ý, thanh âm của hai người cũng rất hợp nhau, cảm xúc cũng rất hoàn hảo. Trang trí Ớt Quả Quả mít ướt vừa lên mic vừa sụt sịt mũi, mọi người trong phòng còn nghe rõ tiếng cô nàng rút giấy chùi nước mắt. Cũng không khỏi phải rủ nhau ngồi cười một trận ~ 

"Được rồi ~ Lần pia này thành công rực rỡ ~ Quả nhiên tôi đoán không có sai, hai người phối âm thực rất hợp (///ω///)" - Chuẩn bị nở nụ cười hắc ám, vừa nói vừa cười hì hì

"Nha~ Tôi còn muốn nghe hai người pia đoạn H QAQ..." 

Khung bình luận đang im lặng, nghe được câu này náo loạn trở lại...

Bánh Bao Hấp: CÓ H SAO??? (╯°口°)╯

Ớt Quả Quả: Có chứ!!! ~\(≧▽≦)/~

Bánh Bao Hấp: Ultr, cầu H!!! ~\(≧▽≦)/~

Bánh Bao Nhân: +1 ~\(≧▽≦)/~

Gà Con Lon Ton: +2 ~\(≧▽≦)/~

...

 Vương Nguyên bé nhỏ vừa đi lấy tô cơm to dành cho bữa ăn tối, lên đến nơi đọc được mấy dòng này... Một chốc hắc tuyến giăng đầy mặt, tay cầm bát cơm cũng run run, trán toát mồ hôi lạnh. Một tay quăng bát cơm xuống bàn, một tay cầm lấy cái mic, dùng hết sức bình sinh, Vương Nguyên tạc mao lên tiếng...

"CMN, TẠI SAO KHÔNG AI BẢO TÔI KỊCH NÀY CÓ H????? ( º Д º )"

________Hết chương 12__________

16/12/2016

12:28 a.m

(Đã beta 4/1/2022)


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro