CHƯƠNG 2.2: [SM] Tù nhân hay Lam nhị phu nhân ?

Ngày hôm sau Lam Vong Cơ hiếm khi được nghỉ, nên y quyết định ở nhà "chơi" với Ngụy Anh.

- Ưm! Ha, ah~ Lam- Lam Trạm, nhanh, áh, nhanh quá~

Ngụy Vô Tiện thân mặc một chiếc sườn xám đỏ đang ngồi quỳ trên nệm, hai tay chống xuống giường, mông hơi hơi vểnh lên. Tất da đen trải dài từ bắp đùi xuống đến bàn chân đang mang đôi giày cao gót đỏ huyết. Dời mắt đến hông hắn, phía sau lớp lụa đỏ có thể thấy vật gì đó nhô lên một khoảng, cũng chính vật đó đang rất tích cực lộng hành trong tiểu huyệt phấn nộn kia.

Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ đang ngồi đối diện, ánh mắt đê mê vì khoái cảm khó cưỡng trong thân thể, từng giọt lệ không nén được trực trào ra, hai cánh môi phát ra những thanh âm ám màu tình dục cùng lời cầu xin. Mông tròn trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện sau lớp xẻ tà không ngừng nhấp nhổm vặn vẹo cách nệm giường một khoảng vì không thể trực tiếp ngồi xuống. Để ý chút liền có thể thấy một đường ống nho nhỏ trong suốt một đầu nối với một túi nước, đầu còn lại khuất sau viền vải đỏ.

Lúc mới đầu dị vật trong người hắn di chuyển ra vào vừa phải nhưng sau đó càng lúc càng nhanh, cứ nhắm thẳng điểm nhô lên trong huyệt đạo mà đâm. Tiểu tính khí thì bị người kia đem một đầu ống nho nhỏ cắm vào, truyền nước vào bụng, lượng nước trong người càng lúc càng nhiều, bụng hắn cách một lớp vải cũng có thể thấy đã nhô lên, thế nhưng nước trong túi vẫn còn một nửa. Khoái cảm cùng trướng đau cứ thay phiên nhau bao bọc lấy thân ảnh đang không ngừng run rẩy, từng lời van cầu lần lượt thốt ra nhưng cuối cùng chẳng nhận được hồi âm.

Ngụy Vô Tiện nhìn y chăm chăm, con người này sáng nay nói với hắn rằng hôm nay y không có nhiệm vụ, được nghỉ ngơi một ngày. Y nhìn hắn một chút rồi sau đó liền quyết định sẽ dành thời gian này giúp hắn luyện tập thân thể. Ngụy Vô Tiện vừa nghe đã linh cảm sẽ không có điều gì tốt lành đến với hắn, và hiện thực đã chứng minh linh cảm ấy là đúng.

Lam Vong Cơ ngồi trên giường cách hắn không xa, y bất chợt đưa tay ra. Ngụy Vô Tiện giật mình nhắm chặt mắt chờ đợi một thứ gì đó mà hắn cho là sẽ không tốt, nhưng cảm giác êm ái ở bên bờ má cũng không tệ. Hắn vô thức cọ cọ má vào lòng bàn tay y, sau đó chợt bừng tỉnh, nhưng mà... vẫn lưu luyến cảm giác này nên không ngừng cọ cọ. Hàng lông mi đen cong cong ướt đẫm nước run run mở ra, đôi mắt đen láy phủ một lớp thủy quang nhìn nhìn y. Hai tay cùng đầu gối di chuyển tiến về phía Lam Vong Cơ. Mặc kệ những thứ trong cơ thể đang làm loạn, tiếng rên rỉ thi thoảng còn vang lên, hắn vẫn cố nhào vào lòng y khẽ dụi dụi, vô cùng ủy khuất. Đối phương một tay ôm eo hắn xoa nắn, một tay còn lại bị hắn giữ lấy áp má vào cọ tới cọ lui, cọ đến thật hồng hào.

Lam Vong Cơ để hắn tùy ý cọ, tay còn lại chạy dọc sống lưng khiến người kia khẽ rùng mình. Vén lớp vải lên, luồn tay vào phía trong, đem hai cánh mông căng tròn nhào nặn qua một phen. Ngụy Vô Tiện cũng thuận theo đối phương, để y muốn làm gì thì làm, không có lấy một tia phản kháng. Đơn giản bởi vì chuyện người này đã hứa với hắn, ngoài ra Lam Vong Cơ đối với hắn rất tốt, ngoài chuyện phòng the mạnh bạo ra thì mọi thứ đều rất tốt. Ừm, thực sự rất tốt.

- Ah ah ahhh!

Ngụy Vô Tiện la lên, Lam Vong Cơ thấy hắn không tập trung liền đánh xuống cặp mông, còn chọn đúng khe mông mà đánh khiến cho thứ đồ chơi kia vào càng thêm sâu. Tiếp đó cảm giác không chỉ biên độ nhấp của dị vật rất nhanh mà hơn nữa nó còn điên cuồng xoay tròn chọc ngoáy. Ngụy Vô Tiện bám lấy cổ tay y, lắc lắc đầu, nước mắt theo hàng chảy ra hòa với tiếng nấc nghẹ ngào nơi cuống họng. Hắn hôn hôn lòng bàn tay y, ngước đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn Lam Vong Cơ, ủy ủy khuất khuất nức nở:

- Lam hức! Lam nhị ca ca, tha cho ta, ưm, ah! Phía- phía dưới trướng quá, ư, đừng- đừng xoay... Khó chịu lắm, ư~

Đối phương nghe hắn nói, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt rồi chuyển xuống vùng bụng xoa xoa. Y tháo đôi gày cao gót hắn đang mang, ôm người vào lòng. Ngụy Vô Tiện rúc rúc trong lòng y, dụi dụi vài cái, nỉ non gọi:

- Lam- Lam Trạm.

- Ừm.

Bàn tay y không hành hạ tiểu huyệt nữa, chuyển lên ôm lấy hắn. Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

- Ngươi... Đã hứa.

- Ừm.

Thực lòng thì Ngụy Vô Tiện cũng chỉ nửa tin nửa ngờ chuyện này. Lam Vong Cơ nói sẽ cứu Giang Trừng.

[ Cả hắn và Giang Vãn Ngâm đều bị chính phủ bên đó bắt ép đầu quân, nếu trốn thì sẽ bị bắt mang về tra tấn đến chết. Gần đây tiểu đội do Ngụy Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm nhận làm đội trưởng đi thăm dò đã bị quân của y bắt. Vì để Giang Vãn Ngâm chạy trốn mà hắn lấy thân mình đánh lạc hướng rồi bị bắt, thế nào lại lọt vào mắt Lam Vong Cơ - Trưởng chỉ huy phe đối địch, cuối cùng bị y dùng biện pháp cường ngạnh ép ở lại. Sau khi nghe hắn kể, y trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ta sẽ giúp ngươi cứu người.

- A?

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nhìn y. Lam Vong Cơ nói tiếp.

- Nhưng ngươi phải ở lại, không được bỏ trốn.

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, ở lại đây cũng không tệ. Hắn đã suy nghĩ như vậy. ]

Lam Vong Cơ để cho hắn rúc vào trong lồng ngực mình, đợi chờ cho đến khi nước trong túi đã chảy hết vào bụng người nọ mới rút ống dẫn ra, chèn cây khóa niệu đạo vào. Tiểu huyệt cũng li khai dương cụ giả. Y đứng dậy, lấy một ống tiêm cỡ lớn, phía trong có chứa dịch. Ngụy Vô Tiện nhìn một màn này, yết hầu đẩy một chút, nơm nớp lo sợ mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nén lại nỗi sợ, hắn duỗi người nằm xuống đệm, mông vểnh lên để người kia bơm dịch vào. Trong thoáng chốc thứ nước trong bơm tiêm đều đã được "di cư" đến trong bụng hắn, cảm giác căng trướng muốn bài tiết. Đối phương như biết rất rõ hắn muốn làm gì, ngay tức khắc nhét một cái giang tắc vào tiểu huyệt, chặn lại không cho nước ra ngoài dù chỉ một giọt.

Ngụy Vô Tiện ủy khuất nhìn y, Lam Vong Cơ thu dọn đồ.

Ngụy Vô Tiện ủy khuất lần hai nhìn y, Lam Vong Cơ tiếp tục dọn đồ.

Ngụy Vô Tiện lại ủy khuất nhìn y, Lam Vong Cơ đánh mắt nhìn sang hắn, hắn liền chuyển mắt đi nơi khác rồi lấy chăn chùm kín đầu. Y còn nghe thấy trong chăn phát ra một tiếng nấc nhẹ.

Dọn dẹp "hậu trường" xong y đi lại phía giường, kéo kéo chiếc chăn đang trùm kín người nọ, cảm giác càng kéo cái chăn cuộn càng chặt, y chỉ nhẹ thở dài một cái, đem cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng, nhắc nhở:

- Trùm chăn kín dễ ngạt.

Không có động tĩnh.

- Ngụy Anh?

Không có động tĩnh.

- Ngụy Anh, chiều mai dẫn ngươi xuống phiên chợ trong trấn.

Cái chăn bỗng chốc liền ló ra cái đầu, cái đầu hơi đăm chiêu một chút, chân mày hơi nhíu lại rồi giãn ra, mím mím môi nhìn y:

- Có thật không?

- Thật.

- Nhưng mai ngươi đi rồi ?

Ngụy Vô Tiện nói, càng về cuối giọng càng nhỏ, tuy nhiên có thể nghe rõ sự nuối tiếc trong đó. Lam Vong Cơ kéo chăn xuống cổ hắn, xoa xoa mái tóc đen nhánh, thanh âm khiến người ta mười phần tin tưởng:

- Chiều mai có thể về sớm.

Hắn gật gật hai cái, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó vươn đôi tay từ trong chăn ra ôm lấy y dụi dụi. Người kia luồn tay vào trong chăn, đem sườn xám trên người hắn từng nút từng nút cởi ra. Cảm giác da thịt tiếp xúc với chăn nệm thật dễ chịu làm cho hắn mơ màng buồn ngủ, hướng mắt nhìn y, nói:

- Lam Trạm, ta buồn ngủ.

Lam Vong Cơ khẽ vuốt tóc hắn, đáp:

- Ngủ đi.

Thân thể đang cuộn tròn như chú mèo nhỏ trong lòng ngực y dần dần chìm vào giấc ngủ. Đợi một lúc để hắn say giấc mới nhẹ nhàng đặt nằm xuống giường, bản thân đi lấy quân vụ. Nhưng còn chưa kịp đứng dậy một góc cổ tay áo đã bị giữ lấy, y quay lại nhìn. Ngụy Vô Tiện khóe mắt còn vương lệ tình ban nãy chưa khô chớp chớp mở ra, nhỏ giọng nói:

- Lam Trạm, đừng đi... Đừng bỏ ta...

Có lẽ là do còn ám ảnh về việc bị ném vào trong căn phòng đó, hắn rất sợ bị người kia bỏ rơi. Y cầm lấy đầu ngón tay đang nắm góc áo mình rồi đặt vào trong chăn. Xoa xoa đầu nhỏ dỗ dành:

- Ta đi lấy quân vụ.

Ngụy Vô Tiện vẫn chăm chăm nhìn y.

- Một lát sẽ trở lại.

Ngụy Vô Tiện không chớp mắt nhìn y:

- Ngoan. Từ nay về sau không đem ngươi vào trong đó. Giống như nói trúng trọng điểm, Ngụy Vô Tiện thu hồi ánh mắt, chùm chăn qua đầu, yên tâm chờ y đi lấy quân vụ.

Quả thật như lời nói, chỉ một lát sau y đã trở về, mang theo một xấp tài liệu dày cộm. Y ngồi xuống giường cạnh hắn, bắt đầu xử lí quân vụ. Qua một hồi cảm giác như có ánh mắt đang chòng chọc nhìn mình, mỗi lần quay sang đều thấy hắn lủi vào trong chăn. Ba bốn lần như thế, cuối cùng y đành mở lời:

- Có chuyện gì ?

Nguỵ Vô Tiện nghe y hỏi hơi giật mình, từ trong chăn ngó ra, đôi mắt nửa mê nửa tỉnh nhìn y, giọng nói nặng trĩu:

- Ta... không ngủ được...

Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp, người kia nắm lấy góc chăn, dè dặt nói:

- Ngươi... ôm ta được không. Nếu, nếu thấy vướng thì không–

Lời còn chưa nói hết Lam Vong Cơ đã nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, kéo chăn bọc lại thành cái kén nhỏ nhưng đủ rộng để người kia có thể xoay người. Ngụy Vô Tiện được một cánh tay y đỡ, chôn đầu vào vai người kia nhẹ nhàng cọ một chút như nói lời cảm ơn rồi dần đi vào giấc ngủ. Lam Vong Cơ một tay xử lí quân vụ, một tay ôm lưng hắn thi thoảng vỗ nhẹ rồi vuốt ve vài cái, trầm tư nghĩ ngợi, người này vẫn giống như trước, thực sự rất dính người. Những lúc như thế hắn hơi cựa mình rồi chẹp chẹp miệng, đem người lùi lại chút để chạm vào tay y.

Cứ như vậy đến khi Lam Vong Cơ xử lí xong tập báo cáo quân sự dày cộm thì Ngụy Vô Tiện đã ngủ được một giấc ngon lành. Y sắp xếp tập tài liệu gọn gàng đặt lên chiếc tủ cạnh giường, xoa đầu hắn gọi:

- Ngụy Anh, tỉnh.

- Ưm~ Lam Trạm, ta ngủ một lát nữa thôi.

Hắn nói mang theo giọng mũi, còn ngái ngủ mà rúc rúc vào người y.

Lam Vong Cơ sờ sờ bụng hắn, hỏi:

- Ngươi không trướng bụng sao?

Dứt lời còn thử ấn vài cái. Ngụy Vô Tiện như bị điện giật, cả người bủn rủn, run rẩy, hai tay nắm cổ tay y khẽ đẩy:

- Đừng, ưm, ca ca đừng ấn... A?

Y bế ngang hắn lên, Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhìn khuôn mặt vô biểu cảm kia, thắc mắc:

- Đi đâu a?

Lam Vong Cơ hơi xốc hắn lên, người kia liền ôm lấy cổ y.

- Đi tắm.

- Ân.

Đặt hắn xuống nền phòng tắm, y đưa tay hướng tiểu huyệt, tháo mở giang tắc, sau đó giúp hắn tẩy rửa sạch sẽ mới mang người đặt vào bồn nước ấm chuẩn bị từ trước. Làn khói như sương mờ ảo bao quanh làn da trắng nõn, bỗng chốc khiến người ta có cảm giác rung động tâm can. Lam Vong Cơ tự tắm xong cũng vào bồn ngâm với hắn. Nguỵ Vô Tiện leo lên đùi y ngồi, chẳng hiểu sao người này cho hắn một cảm giác thật ấm áp, như dòng nước ấm lấp đầy trái tim bấy lâu nay vì chiến tranh mà khô cằn. Hắn đầu quân từ năm mười ba tuổi, tính đến giờ cũng đã gần tròn bốn năm. Trong khoảng thời gian đó chưa từng ai đối tốt với hắn, có Giang Trừng là anh em thân thiết một tháng cũng chỉ thấy mặt nhau vài lần. Ở trong quân doanh bên ấy, hễ cứ làm sai việc gì liền bị đánh, chưa từng có ai ôm hắn vào lòng, xoa đầu hắn, vỗ lưng dỗ hắn ngủ. Ngụy Vô Tiện lưu luyến cảm giác ấy, ngày đầu khi đến đây, bị y làm nhục, trong lòng phẫn uất, hận đến xương tủy, sau đó bị y dùng biện pháp cường ngạnh bắt ép ở lại, nói không muốn trốn đi là nói dối. Nhưng chỉ mới hôm qua, khi hắn còn đang chìm trong cảm giác sợ hãi phải đối mặt với vị thượng tướng bên phe địch này, y đã ôm lấy hắn, cảm giác hối lỗi tuy thoáng qua trên nét mặt, hay có lẽ vì hắn chưa nhìn rõ đã làm Ngụy Vô Tiện phải suy nghĩ lại một chút. Sau đó người này còn nặng lòng nói lời xin lỗi, mang hắn đi tẩy rửa sạch sẽ, tuyệt không phải cái kiểu ăn xong liền ném đi. Y còn bồi hắn ăn, giúp hắn thoa thuốc vào những chỗ bị thương và để lại vết bầm. Sợi xích cùng cái vòng kim loại cũng được tháo ra, không còn xuất hiện trong tầm mắt hắn nữa.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy người này thực sự rất tốt, vẫn là suy nghĩ ấy, trừ việc phòng the mạnh bạo ra thì thực sự rất tốt. Nhưng lại có một suy nghĩ nữa chêm vào đầu hắn, liệu có phải ai y cũng đối tốt như vậy, hay... hắn là một trường hợp đặc biệt?

- Cảm thấy sao rồi ?

Đột ngột bị hỏi có hơi giật mình, phải qua một chốc mới hiểu được câu hỏi của y.

- Cảm thấy thoải mái a~

- Ừm.

Quan sát hắn từ nãy đến giờ, mọi cử chỉ, dù là nhỏ nhất đều không thoát khỏi tầm mắt, y xoa xoa eo hắn hỏi:

- Đang nghĩ gì vậy ?

Cảm nhận người trong vòng tay mình có hơi giật mình một chút, có lẽ là hỏi đúng trọng điểm. Hắn đưa tay gãi đầu, đáp:

- Cũng không có gì.

Lam Vong Cơ chỉ cần liếc qua cũng đủ biết hắn đang nói dối, nhưng không vạch trần. Chỉ nhắc nhở một chút:

- Nếu có gì không ổn liền nói.

- Ân.

Nghe đối phương thở dài một tiếng, dù là rất nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người đã rất gần hắn không thể không nghe thấy.

Lam Vong Cơ ôm eo hắn, ngón tay lần mò theo kẽ mông đè lên miệng huyệt, nhấn nhấn vài cái rồi một ngón đi vào. Ngụy Vô Tiện hơi hơi cong người, hai tay bám lấy bả vai y, huyệt khẩu dần dần nuốt lấy dị vật vào bên trong. Bên ngoài cửa huyệt, một ngón nữa gãi gãi miệng huyệt rồi dần chèn vào trong. Hai ngón tay thon dài dần dần đi vào sâu, thi thoảng cong lên tách ra bành trướng tiểu huyệt. Hông hắn nhấp nhổm theo từng nhịp ra vào của y, miệng hé ra thở dốc.

- Ư~

Đầu ngón tay lần mò trong tiểu huyệt, đi vào sâu, chạm phải điểm gồ lên trong đó. Ngay khi ngón tay y chạm phải nơi đó, toàn thân hắn như có một dòng điện xẹt qua, khoái cảm bất chợt đánh lên đại não khiến cả người run run. Lam Vong Cơ khi tìm được nơi đó thì liên tục đì nghiến, chì chiết qua, khuôn miệng nhỏ không nén được những tiếng rên rỉ phát ra, eo ếch vặn vẹo, mông nhỏ ngoan ngoãn mút lấy ngón tay y, như còn sợ chưa đủ liền thít lại thật chặt. Đối phương ôm lấy eo hắn, cắn cắn vành tai đã ửng hồng vì cơn sóng tình ập đến, nhắc nhở hắn:

- Thả lỏng.

Ngụy Vô Tiện nghe lời y, vừa thả lỏng ra chút một ngón tay nữa liền chen vào, ba ngón tay trong động nhỏ thi nhau lộng hành, liên tiếp nhấn vào nơi đó khiến cho hắn không ngừng run rẩy, tiếng rên phát ra càng lúc càng dồn dập. Hai tay quàng lấy cổ y, nội bích chật hẹp mút mát những ngón tay ấy, như muốn chúng càng vào sâu càng tốt. Nhũ tiêm trước ngực đã ửng hồng, nhô lên thật cao một bên được tay y chơi đùa ngắt nhéo, bên còn lại nằm yên vị trong miệng y. Người kia mút mát nụ hồng trước ngực đến sưng đỏ, thi thoảng còn nhay cắn rồi dùng lưỡi đẩy vào. Ngụy Vô Tiện run rẩy, đốt ngón tay bám trên người y đã trắng bệch, nhục bích liên tục bị ngón tay lộng hành nhưng vật nhỏ của hắn không hề được động đến, muốn đưa tay xuống chăm sóc nhưng lại sợ y không cho phép chỉ đành cọ cọ một chút.

Thấy hắn cọ cọ vật nhỏ vào người mình, Lam Vong Cơ liền đưa tay xuống, tuốt lộng. Ngón tay trong tiểu huyệt cũng rời ra. Ngụy Vô Tiện thở dốc, cảm giác cả người được nâng lên, sau đó hạ xuống, ngồi lên phân thân đã cứng đến đỏ tía của người kia. Phân thân đi vào đẩy cả nước vào bụng. Dị vật vừa to vừa dài, từng gân xanh nổi lên trên nó cọ vào vách thịt mềm mại khiến hắn cảm nhận rất rõ nét.

- Ah~ ha, sâu... ứm sâu quá. Lớn quá, ư... Đừng, đừng động...

Hắn ôm lấy cổ y, run run thích ứng với dị vật trong thân thể. Vật kia đâm sâu lút cán khiến bụng nhỏ có cảm giác căng trướng vô cùng. Hông hơi hơi nhích lên chút rồi ngay sau đó rất tự giác ngồi xuống lại. Tiểu tính khí nằm gọn trong tay người kia được "chăm sóc" rất "chu đáo", càng lúc dịch thủy từ rỗ nhỏ rỉ ra càng nhiều. Bên trong nhục bích dâm thủy cũng đã tưới cho cây hung khí kia ướt đẫm.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút rồi nói:

- Ngươi động.

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nghe lời, eo hông uốn éo, phối hợp bắt đầu nhả ra nuốt vào vật kia. Mỗi lần đỉnh quy đầu chạm vào chỗ nào đó liền run rẩy lợi hại, toàn thân như nhũn thành một vũng nước. Hai đầu gối chống trên mặt đáy bồn run run, cảm tưởng như sắp không trụ vững nữa rồi. Hai tay ôm lấy cổ y, cánh môi hồng thuận hé ra thở dốc, thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ khiến đối phương thật muốn động tình.

Lam Vong Cơ ôm eo hắn, bỗng nhiên đỉnh mạnh vào sâu làm Ngụy Vô Tiện cong người, rên lên mấy tiếng, ngón tay bấu chặt vào vai y. Người kia đâm thật nhanh, lại lựa đúng điểm nào đó mà thúc vào khiến bản thân hắn thực sự không thể theo kịp:

- Ah, nhanh, nhanh quá, ưm, điểm...nhẹ ahh!! Sâu, hức, sâu quá...ư ưm ưm!

Lam Vong Cơ hôn hắn, chặn lại những thanh âm nơi cuống họng. Phía dưới vẫn ra vào như cuồng phong vũ bão. Ngậm lấy môi hắn, đem cánh môi như món ăn trân quý mà ngấu nghiến, đôi môi hồng nhuận giờ đã sưng đỏ lên, dưỡng khí từng ngụm từng ngụm bị y đoạt hết. Cảm giác đối phương hít thở không thông y mới miễn cưỡng rời ra, còn lưu luyến cắn môi hắn.

Ngụy Vô Tiện thở dốc, ổn định hơi thở được chút lền ngẩng đầu lên nhìn y, đôi mắt đẫm lệ, tiếng rên rỉ nỉ non phát ra không ngừng. Đáng thương vô cùng cầu xin y:

- Đừng, ah, chỗ đó, chậm lại chút, ưm ha... Lam Trạm, Lam nhị ca ca~

Chẳng hiểu sao hắn chỉ muốn người nọ chậm lại chút, ai ngờ vật trong người lại lớn thêm một vòng, đỉnh hắn càng thêm mạnh. Toàn thân run rẩy cố gắng thích nghi với từng cú thúc, nhục bích mỗi lần bị đỉnh qua tao điểm liền mút chặt lấy tính khí đối phương, khiến cho trán người kia nổi đầy gân xanh, càng mạnh mẽ thúc thật nhanh, thật sâu.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng y cũng bắn ra dòng bạch trọc vào sâu trong thân thể hắn. Đồng thời Ngụy Vô Tiện cũng xuất ra theo, thở hổn hển để y tẩy rửa.

Hắn mệt rũ, một lần nữa được y tắm cho, ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng y ngồi ngâm bồn.

Ngâm bồn được chừng nửa tiếng y mới nhấc hắn lên, bế trở lại giường. Một chiếc khăn vải phủ lên đầu nhẹ nhàng giúp hắn lau khô tóc. Ngụy Vô Tiện nửa ngồi nửa quỳ, không dám ngồi bệt hẳn xuống, hai tay chống trên nệm giường, ung dung nhẩm một giai điều đã nằm lòng tự bao giờ cũng chẳng biết, chờ y lau đầu cho mình.

Mọi thứ xong xuôi thì cũng đã đến giờ cơm trưa, y nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi muốn xuống nhà ăn hay ăn ở đây.

Ăn uống thì tất nhiên phải xuống nhà ăn, nghĩ gì đáp lấy:

- Xuống nhà ăn a.

Dứt lời, hắn liền nhoài người bước xuống giường, nhưng chưa đi nổi một bước hai chân đã run rẩy rồi lảo đảo ngã xuống. May mà Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, ôm người lên, hai tay đỡ hông hắn. Ngụy Vô Tiện hai chân quấn quanh eo y, hai tay ôm cổ rúc đầu vào bả vai vững chắc của người kia, nghĩ đến cái gì lại lầu bầu:

- Lam Trạm, ta không tự đi được, chiều mai làm sao đi dạo chợ?

- Ăn xong bôi thuốc, mai sẽ khỏi.

Hắn úp mặt xuống, thở dài thườn thượt. Lại nhớ ra thứ gì đó.

- À!

- Hửm?

- Cái đó, ngươi, ngươi không phạt nữa sao ?

- Ngươi muốn sao ?

Hắn lắc lắc cái đầu, trả lời:

- Không, khó chịu lắm, trướng nữa.

Lam Vong Cơ vuốt nhẹ lưng hắn, nói:

- Ừm, không phạt nữa.

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy thích chí cọ cọ vào người y, Lam Vong Cơ một tay đỡ hông, một tay khẽ xoa đầu hắn, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi.

Ngụy Vô Tiện nghe y hỏi, có chút thắc mắc y hỏi làm gì những cũng không nói, lẩm nhẩm tính rồi trả lời:

- Năm nay cũng gần 17 rồi a.

- Gần? Sắp đến?

Hắn khó hiểu hỏi lại:

- Sắp đến?

- Sinh thần.

- À, cuối tháng mười đó.

- Bao nhiêu?

- Hình như ba mươi mốt, ta cũng không nhớ rõ lắm.

Mặc dù không hỏi vì sao nhưng Lam Vong Cơ cũng hiểu, binh sĩ nhập ngũ trong doanh trại thời kì này đến tuổi còn không nhớ rõ, huống chi là ngày. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ loáng thoáng như vậy, có lẽ là thi thoảng vẫn có người nhắc đến, hoặc nói là có người mừng sinh thần hắn. Người đó chắc hẳn là vị bằng hữu kia. Nghĩ đến tuổi hắn còn nhỏ như vậy, mà những việc mình đã làm mấy hôm trước... trong lòng y lại dấy lên cảm giác thật tội lỗi, bàn tay ôm hắn càng chặt thêm chút, tự nhủ từ nay về sau phải cho người này một cuộc sống thật bình yên, đối với hắn sẽ thật tốt, và chỉ với mình hắn.

( thực ra không phải Lam Vong Cơ không biết sinh thần hắn mới hỏi, mà vì y muốn thăm dò xem trí nhớ Ngụy Vô Tiện thế nào )

Ngụy Vô Tiện thấy lực tay người nọ có phần tăng thêm, hơi hoang mang:

- Lam Trạm?

- Ừm?

- Ta nói sai gì sao?

- Không sai, mười bảy rồi.

Hôm nay đã là ngày mười bảy tháng mười rồi. Thoáng chốc ngạc nhiên, hắn ngửa người ra sau nở nụ cười nhìn y:

- Lam Trạm, đừng nói ngươi định mừng sinh thần ta nha ?

Đối phương vẫn mặt vô biểu cảm, nhưng giọng nói có thêm phần ôn nhu và kiên định:

- Ừm, sẽ.

- A? Vậy ngươi định mừng sinh thần ta như thế nào?

- Ngươi muốn như thế nào?

- Hmm, ta cũng không biết.

- Vậy từ từ nghĩ.

- Ân, hảo Lam Trạm.

Mải trò chuyện mà cảm giác thời gian đi rút ngắn không ít, chẳng bao lâu đã tới phòng ăn. Căn phòng cũng không quá hoa lệ, mang một phong cách cổ kính yên bình. Lớp sơn màu gỗ gụ phủ kín bàn ghế được đặt cạnh cửa sổ khung lớn. Trong phòng chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế gồm một bàn rộng và bốn ghế, có thể thấy người tới đây ăn cùng lắm cũng chỉ có bốn người, còn thường ngày có lẽ chỉ mình y ngồi tại đây dùng bữa.

Lam Vong Cơ lót một cái đệm êm rồi mới đặt hắn xuống, ngồi ở đây nhìn ra bên ngoài có thể quan sát được toàn cảnh núi non trùng điệp, cửa sổ rộng như vậy nhìn không sót một chút nào, người thiết kế cũng thật có dụng tâm. Trong lúc hắn đang khen thầm một người nào đó thiết kế căn phòng ăn này thì y đã ngồi xuống bên cạnh, đồ ăn vừa được mang lên còn tỏa khói nghi ngút, từng miếng từng miếng chui tọt vào bát hắn.

Ngụy Vô Tiện thấy chén cơm càng lúc càng đầy lên gượng cười nhìn y:

- Lam, Lam Trạm, ta phải ăn hết chỗ này sao?

Lam Vong Cơ nhìn đến chén cơm đầy ú ụ của hắn, do dự nói:

- Hết, hơn nửa.

Hắn nghe y nói rồi lại đảo mắt sang chén cơm thầm cảm thán: "Lam Trạm người này thật là..." Nghĩ nghĩ rồi vẫn cầm đũa lên, ăn vài miếng.

- Oa Lam Trạm, sao ngươi biết ta thích ăn cay vậy ?

- Từng thấy.

- Từng thấy? Khi nào thế ? Trước đó ta còn chưa một lần gặp ngươi.

Đôi đũa trên tay người kia khựng lại, thoáng nhìn hắn thở dài trong lòng. Quả thực đều đã quên rồi.

- Ăn không nói.

Ngụy Vô Tiện thấy y nói vậy ngoan ngoãn ăn hết chén cơm, thắc mắc thoáng chốc liền vứt ra sau đầu.

Ăn xong hắn dựa người ra sau, hai tay xoa bụng nhỏ vì ăn no mà căng lên. Lam Vong Cơ thấy vậy liền giúp hắn xoa xoa, tự nhủ lần sau không nên bắt người kia ăn nhiều như vậy.

Cảm giác được bàn tay y đang nhẹ nhàng giúp mình xoa bụng, lùi ra sau chút lười biếng dựa vào lòng y, thoải mái tận hưởng. Thấy hắn dựa lui y cũng thuận theo đỡ lấy, ôm vào lòng, trong tâm lúc này cảm thấy bình yên đến lạ.

Ngồi nghỉ một lát để người kia xoa bụng giúp tiêu thực rồi mới chịu rời ra. Hắn ngồi trên ghế lót nệm êm nhìn y dọn dẹp, đưa tay ra cũng muốn giúp liền bị y ngăn lại:

- Ngươi nghỉ ngơi đi.

Nguỵ Vô Tiện nghe vậy, gật đầu hai cái, yên vị ngồi một chỗ nhưng tầm mắt vẫn chẳng chịu rời đi chăm chăm nhìn người kia dọn đồ, khoé môi vô thức kéo lên một nụ cười nhẹ. Đợi đến lúc hoàn hồn thì hắn chợt vỡ lẽ, hắn sao lại cười, còn cười đến si mê như vậy ? Đưa hai tay lên vỗ vỗ má, lắc đầu vài cái, thầm tự hỏi rốt cuộc hắn là bị làm sao vậy ???

Lam Vong Cơ thấy hành động của hắn như vậy, khó hiểu hỏi:

- Ngươi có chỗ nào không khoẻ sao ?

Đột nhiên bị người ta hỏi, hắn cảm thấy cả người nóng lên, lúng túng trả lời:

- Không không không, ta rất khoẻ a.

Ánh mắt dò xét lướt trên người hắn, Nguỵ Vô Tiện nở một nụ cười. Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy cũng tạm yên tâm được chút, dặn dò lại:

- Không ổn liền nói.

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu đáp:

- Ân.

Lam Vong Cơ dọn xong đống đồ rồi gọi người mang xuống rửa. Y nhìn hắn dò hỏi:

- Có muốn về phòng ?

- Ngươi từ sáng đến giờ chưa được nghỉ ngơi, nên về phòng a.

Lam Vong Cơ khá ngạc nhiên khi hắn vậy mà quan tâm tới mình, cũng không nói gì thêm liền ôm người bế ngang lên, mang về phòng. Ngụy Vô Tiện ôm cổ y, chân nhẹ đung đưa, cười toe toét như đứa trẻ.

- Vui lắm sao?

- Ân.

- Chuyện gì ?

- Cũng không có chuyện gì lắm, tự dưng cảm thấy vui vẻ thôi a.

Hắn nói rồi cười hì hì, y nhìn thấy người này vui vẻ như vậy bản thân cũng cảm thấy vui theo. Giá mà hắn cứ vô ưu vô lo vậy thì tốt.
_____________________________

Cảm thấy rất thích một A Anh ngây thơ thuần khiết ='(

Từ chương này trở đi chắc tôi sẽ thiên về cốt truyện hơn, H thì vẫn có nhưng sẽ rất thưa, chắc là phải đến giữa chương hoặc cuối chương. Mọi người đọc truyện vui vẻ, nay là buổi cuối rồi, tôi sủi đây, pye.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro