Phiên Ngoại 12
Ngụy Vô Tiện không nói, nhưng mọi người nghe lại nhớ Giang tông chủ thường thường sẽ không phân trường hợp, trực tiếp nói Ngụy Vô Tiện gây rắc rối cho hắn, làm mất mặt Giang Gia linh tinh cái gì đó. Cũng có lúc Ngụy Vô Tiện không ở đó, người bên ngoài chỉ hơi nhắc tới, Giang tông chủ liền vội vàng không ngừng nhận sai thay cho Ngụy Vô Tiện, còn không phải là bất mãn Ngụy Vô Tiện đó sao?
Nghe màn trời nói Ôn Ninh có ân lớn với Giang Gia, Nhiếp Minh Quyết bỗng dưng nhớ tới chuyện từng phát sinh, lúc này lại hỏi: "Ngụy công tử, xin hỏi Ôn Ninh rốt cuộc có ân gì với Giang Gia?"
Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, lại nhìn người của một mạch Kỳ Hoàng tươi cười ngồi bên nhau. Còn có Ôn Tình, có lẽ là vì đệ đệ rốt cuộc tỉnh lại mà không còn chật vật, hèn mọn như vậy nữa. Y hỏi: "Các người không biết?" (Chỗ này thiết lập riêng là lúc chia chiến lợi phẩm, Ngụy Vô Tiện từng đề cập tới cái ân của một mạch Kỳ Hoàng với Giang Vãn Ngâm, Nhưng Giang Vãn Ngâm lúc chia phần, căn bản là một chữ không nhắc. Ngụy Vô Tiện vẫn nghĩ là bách gia không thông tình lý, cho nên y cũng không muốn tranh thủ nữa, trực tiếp ép hỏi người ở đâu, rồi dẫn người chạy luôn lên Loạn Táng Cương. Đây là lựa chọn bất đắc dĩ.)
Kim Quang Dao thấy Nhiếp Minh Quyết nhướng mày, vội hỏi: "Ngay trước khi tới nơi này, Kim tông chủ có chất vấn Giang tông chủ chuyện giết đốc công của Kim Thị vì Ôn Thị Dư Nghiệt. Giang tông chủ nói Ôn Tình cô nương và Ôn Ninh công tử có ân với hai người. Đại ca hỏi là ân gì. Giang tông chủ ngậm miệng không nói."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, trong Thanh Đàm Hội của Kim Lân Đài, Giang Trừng có từng nói tới ân tình của Ôn Tình, Ôn Ninh?"
Người đã từng tham gia buổi chia cắt chiến lợi phẩm kia cẩn thận ngẫm lại. Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Giang tông chủ chưa bao giờ đề cập qua. Ngay cả tên hai người cũng không nhắc. Chuyện có ân này cũng là A Dao vừa mới nói ra. Chính là lúc phát sinh chuyện Kim Gia trước khi tới đây." Ngụy Vô Tiện ảm đạm, gượng kéo khóe miệng thành một nụ cười trông còn gượng gạo, khó coi hơn là khóc: "Ta biết rồi."
Nụ cười kia làm cho Lam Vong Cơ trong lòng tê rần: "Ngụy Anh, không cần cười."
Lời này quá mức ngắn gọn. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nghe thấy quan tâm trong đó. Nụ cười khó coi đó trong nháy mắt không giữ nổi, đổ sụp xuống. Một trận uất ức, tủi thân ùn ùn kéo đến trong lòng.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, có thể cho ta mượn chân gối đầu được không?"
Lam Vong Cơ không trả lời, cứ như vậy đưa tay đỡ y, ôm cả đầu và thân trên của y vào lòng. Ngụy Vô Tiện cũng không giãy dụa. Cứ như thế thuận theo, nhắm mắt chôn trong lòng hắn, không cần đối mắt với ánh mắt nơi nơi rọi đến. Không cần biết là thiện ý hay là ác ý, toàn bộ không cần đối mặt. An tâm nghe màn trời là được rồi.
Nhiếp Minh Quyết muốn hỏi lại, lại bị Kim Quang Dao kéo tay, ngắt lời.
"Đại ca, tâm tình Ngụy Công Tữ không tốt lắm. Là cái ân gì, màn trời sẽ nói cho chúng ta biết thôi."
Nhiếp Minh Quyết nhìn chằm chằm cái tay Kim Quang Dao đang kéo tay hắn, có chút kinh ngạc. Ngày trường, Tam Đệ trốn hắn như kẻ trộm, sao bây giờ lại không sợ? Bởi vì vậy, tuy là hắn cảm thấy nam tử hán đại trượng phu có cái gì nói không được, nhưng cuối cùng vẫn nghe Kim Quang Dao khuyên, không tiếp tục truy vấn nữa.
Nhiếp Hoài Tang xòe quạt, phe phẩy, vui vẻ chạy qua trận doanh của Ngụy Vô Tiện, ngồi một chỗ với bọn Ôn Tình, Ôn Ninh, thỉnh thoảng còn nói đùa vài câu chọc cười, không qua một hồi liền kề vai sát cánh với hung thi Ôn Ninh. Đương nhiên, là hắn quàng vai, vỗ lưng người ta. Hắn dăm câu ba lời với một mạch Kỳ Hoàng, đã xen vào giữa, rất nhanh liền triệt tiêu tâm phòng bị người ngoài theo bản năng của họ.
[ Lam Lan lại nhấn mấy cái, chiếu ra một đoạn phim. Nội dung của đoạn phim này đủ thứ hỗn tạp. Trong đó có Kim Quang Thiện âm mưu mượn sức gia tộc khác, Kim Quang Thiện mệnh lệnh cho Kim Quang Dao ly gián Giang Thị, Kim Quang Dao hèn mọn quỳ dưới chân Kim Quang Thiện bày mưu tính kế làm thế nào bức cho Ngụy Vô Tiện dâng lên Âm Hổ Phù, Kim Quang Thiện mệnh lệnh Kim Tử Huân giải một mạch Kỳ Hoàng vào địa bàn của Kim Thị, sau đó Kim Tử Huân liền dẫn người đi săn ở vùng Cam Tuyền, sau đó bức ép người của một mạch Kỳ Hoàng cõng Chiêu Âm Kỳ dẫn ra tai họa, Ôn Ninh tranh luận vì người nhà, sau đó bị bắt áp giải tới Cùng Kỳ Đạo; kết quả Thanh Đàm Hội chia cắt chiến lợi phẩm, cảnh tượng Tam Tôn Kết Bái, trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nhiếp Thị tế tổ cảm thấy được an ủi vì báo được thù lớn, bách gia dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào truyền bá ác danh của Di Lăng Lão Tổ, vân vân... không phải trường hợp cá biệt.
"A Lan chỉ ghi lại một phần rất ít. Nếu mọi người có hứng, có thể đọc quyển <<Huyền Chính Kỷ Thật Lục>> của Kinh Hồng Quân biên soạn. Trải qua khảo chứng, tất cả ghi chép bên trong đều là thật. Kinh Hồng Quân không vì bất kỳ tâm tình của ai mà cố ý bôi đen ai hay tô đểm thêm cho ai. Là chân thật, công bình, công chính. Nhưng mà có thể với người không biết tình huống, đọc sơ sẽ nghĩ Kinh Hồng Quân là fan cuồng của Minh Phương Tôn. Nhưng thật ra, tất cả ghi chép của Kỷ Thật Lục hoàn toàn không nói quá. Đương nhiên, để thuận lợi đọc hết <<Huyền Chính Kỷ Thật Lục>> cần cần mẫn tu luyện. Kinh Hồng Quân sử dụng trận thu nạp không gian của Minh Phương Tôn tới cực hạn. Trình độ tu vi quyết định bạn có thể đọc được bao nhiêu nội dung." ]
Ngụy Vô Tiện đã bình phục tâm tình nghe được câu cuối đó quay người nói với Nhiếp Hoài Tang vẫn đang vừa nói vừa cười với một mạch Kỳ Hoàng: "Hoài Tang huynh, không ngờ ngươi lại tôn sùng ta đến như vậy? Hậu bối Lam Gia này nói ngươi là fan cuồng của ta!"
Nhiếp Hoài Tang cười thoải mái: "Đó là đương nhiên! Từ lúc nghe học ta đã liền rất thích chơi chung với Ngụy huynh. Ngụy huynh rất biết chơi, còn chơi rất văn nhã, người lại nghĩa khí, chân thành, tin cậy được. Còn có bản lĩnh. Đi với ngươi không lo nguy hiểm. Đương nhiên coi trọng ngươi!"
Thấy khí tức tỏa ra từ Lam Vong Cơ càng ngày càng lạnh, Nhiếp Hoài Tang với bản năng cầu sống cực cao, bổ thêm: "Không tin ngươi hỏi Hàm Quang Quân. Hắn có phải cũng vì vậy mà thích ngươi không nha."
Ngụy Vô Tiện mặt tươi như hoa: "Đó là đương nhiên. Khi đó rất nhiều người đều muốn làm bạn với ta! Lam Trạm, ngươi có thích ta không?"
Lãnh khí trên người Lam Vong Cơ lập tức biến mất không còn tăm hơi đâu. Trên vành tai lặng yên ửng đỏ.
"Ừm, thích."
Nhiếp Hoài Tang thấy hai người kia không để ai vào mắt, quên hắn tuốt luốt rồi, mới nâng tay áo chùi mồ hôi lạnh trong tưởng tượng, trong lòng nói thầm: Không ngờ Lam Vong Cơ này hằng ngày lạnh băng như cái gia quy sống lại có máu ghen lớn như vậy! Quả nhiên Ngụy huynh lợi hại, biến Lam Vong Cơ thành cái hang giấm chua như vậy, còn đưa về nhà luôn. Chỉ bằng cái này, ta Nhiếp Hoài Tang bội phục Ngụy huynh cả đời a! Ngụy huynh lợi hại như vậy, ta làm fan cuồng thì thế nào? Ta tự hào làm fan cuồng, cuồng tới mức đời sau còn nói!
Qua đủ loại nói bóng nói gió, Nhiếp Hoài Tang không một dấu vết lôi ra cái ân tình của Ôn Ninh với Giang Gia, trong lòng càng thêm chướng mắt Giang Vãn Ngâm vong ân phụ nghĩa kia. Y như Lam Lan nói. Giang Gia sau khi trùng kiến đã không còn là cái Vân Mộng Giang Thị lấy tinh thần hiệp nghĩa làm gia truyền kia nữa. Vân Mộng Giang Thị truyền thừa nhiều năm. Tinh thần hiệp nghĩa này là cây cổ thụ chống đỡ cho gia tộc tiếp tục truyền xuống. Nội tình Giang Thị mỏng yếu hơn ba nhà Lam Gia, Kim Gia, Nhiếp Gia. Cái "tinh thần hiệp nghĩa" này chính là chiêu bài hấp dẫn tán tu và tiểu gia tộc tới cửa. Thế nhưng đầu tiên là Giang Phong Miện bị buộc cưới Ngu phu nhân của Mi Sơn Ngu Thị. Sau đó là Giang Phong Miên yếu đuối không cản được phu nhân của ông ta kiêu căng, đến nỗi bào mòn lượng môn nhân, khách khanh. Tiếp theo thật vất vả có đứa con bạn cũ Ngụy huynh làm "xương ngựa" (*) hấp dẫn không ít người đến. Kết quả thì sao? Ngụy huynh bị chụp cái oan diệt môn Giang Gia lên đầu. Đến lúc Giang Gia trùng kiến trở lại đã hoàn toàn không còn tác phong thế gia xưa nữa, mà xuất hiện cùng cái loại ngôn luận tôn ti kia, chậc chậc... Nhiếp Hoài Tang lắc đầu. Lúc Giang Phong Miên chết đi, Vân Mộng Giang Thị đã không còn nữa rồi.
(*: điển tích xương ngựa từ thời chiến quốc. Quách Ngỗi tiên sinh trong thời chiến quốc nói rằng: Thần nghe, thời cổ có một vị quốc quân bỏ ra ngàn vàng để tìm con thiên lí mã, ba năm trôi qua mà vẫn chưa có. Quan nội thị tâu với quốc quân: 'Thần xin được đi tìm.' Quốc quân sai đi, ba tháng tìm được con thiên lí mã, nhưng đã chết, liền mua chiếc đầu của ngựa với giá 500 lượng vàng rồi về bẩm báo với quốc quân. Quốc quân cả giận, bảo rằng: 'Ta cần là ngựa sống, sao lại bỏ ra 500 lượng vàng để mua ngựa chết?' Quan nội thị tâu rằng: 'Ngựa đã chết mà còn mua với giá 500 lượng vàng, huống hồ ngựa còn sống? Thiên hạ nhất định cho rằng đại vương biết mua ngựa, ngựa sẽ đến!' Chưa đến một năm, 3 con thiên lí mã được đưa đến ....."
Điển tích này ý nói việc bức thiết cầu người tài. Ý Nhiếp Hoài Tang đây là Ngụy Vô Tiện trở thành cái đầu ngựa thiên lý mã chết đó cho Giang Gia, cho thấy Giang Gia quý người tài. Cho dù là đứa nhỏ cầu bơ, cầu bất cũng được đãi ngộ như vậy. Dĩ nhiên thu hút được người tới.)
Mà người bên cạnh lại sôi nổi đàm luận Kinh Hồng Quân Nhiếp Hoài Tang. Đương nhiên, chỗ thú vị nhất vẫn là trận thu nạp không gian có thể ấn theo tu vi mà đọc được bao nhiêu nội dung kia, muốn hỏi Ngụy Vô Tiện hiện giờ đã có ý tưởng chưa. Nhưng mà hai vị hôn phu phu kia đang "khanh khanh, thiếp thiếp," bọn họ không dám không biết xấu hổ mở miệng chen vào. Trái lại, một câu của Lam Vong Cơ làm cho người người cấp tốc dựng tai nghe đôi đạo lữ tương lai nhà người ta thì thầm nói nhỏ.
"Ngụy Anh, trận thu nạp không gian, tốt lắm."
"Lúc trước có ý tưởng, giống như túi nạp vật chúng ta vẫn dùng để đựng đồ. Ta nghĩ nếu có trận pháp hay bùa chú có thể cất chứa cái gì cũng được, kể cả chữ viết, mà không tốn chỗ thì tốt quá. Nhưng mà mới chỉ là ý tưởng, còn chưa bắt tay nghiên cứu. Xem ra ta trong tương lai nghiên cứu thành rồi. Lam Trạm, ta lợi hại không?"
"Lợi hại."
Mọi người: "........" Được rồi, lại bị thồn cơm chó đầy miệng.
Nhưng mà, ý tưởng này nghe thì mơ hồ. Nếu không có đời sau cho thấy là thành công, bọn họ liền thực cho là đây là cái ý tưởng kỳ lạ. Minh Phương Tôn quả nhiên là kỳ tài ngút trời. Thứ nghịch thiên như vậy cũng có thể nghiên cứu ra. Nói thật, so sánh mấy thứ này, ngay cả Âm Hổ Phù xem ra cũng chẳng ngon như vậy.
Còn về cảnh tượng nhà bọn họ chiếu lúc trước, người trong nhà tự biết chuyện nhà mình, đều là thật không còn lời nào để nói. Nguyên bản không cảm thấy có gì không phải, nhưng chiếu chung lại một chỗ xem thật sự một lời khó nói hết. Tỷ như Nhiếp Gia kia, báo thù tìm lộn người, lúc này chiếu ra thật sự xấu hổ. Mà Liễm Phương Tôn kia, Nhiếp Minh Quyết vốn muốn mở miệng mắng, nhưng nghĩ tới hình ảnh trong thước phim kia, Kim Quang Thiện ngồi trên cao, toàn thân tỏa ra vẻ chướng mắt Kim Quang Dao hèn hạ quỳ bên dưới, một hơi nghẹn trong cổ.
Thật lâu sau, Kim Quang Dao trong lòng run rợ chờ Nhiếp Minh Quyết rút đao chỉa về phía mình lại chờ đến một cái chụp vai hung hăng của Nhiếp Minh Quyết, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp.
"Chuyện đã qua, cứ cho qua đi. Về sau đừng quay về Kim Gia nữa. Lỗi đã phạm, từ ta Nhiếp Minh Quyết dẫn ngươi gánh vác. Về sau không thể lại dùng mấy cái chiêu trò không lên mặt bàn đó được nữa. Đường đường chính chính làm người. Nghe chưa?"
Kim Quang Dao kinh ngạc, lộ ra một nụ cười chân thật.
"Nghe rồi, đại ca."
["Lại nói tiếp, lúc ấy tù binh Ôn Thị phân ra mấy nơi giam giữ. Địa phương Cam Tuyền này là người vô tội. Người ở đây tương đối tự do hơn. Mặc dù là phương chiến bại, cũng có thế gia tiếp nhận, đối xử tử tế. Nhưng Kim Quang Thiện lại cho cháu trai là Kim Tử Huân cưỡng bức, áp giải một mạch Kỳ Hoàng tới Cùng Kỳ Đạo. Kim Quang Thiện không làm chuyện không có ích, làm như vậy là một mạch Kỳ Hoàng này đắc tội với hắn sao? Cũng không phải.
Chuyện diệt môn của Vân Mộng Giang Thị qua chưa bao lâu. Giang tông chủ bị bắt, thậm chí bị hóa đan. Hắn làm sao chạy ra được? Làm sao khôi phục kim đan được? Hơn nữa còn cầm lại được Tử Điện, còn có di thể của vợ chồng Giang Phong Miện cũng không bị treo lên, phơi thây, vũ nhục. Với cái tính cách của Ôn Triều, căn bản là không có khả năng buông tha cho vợ chồng Giang Phong Miên. Mặc dù lúc đó mặc kệ là người của Ôn Triều hay là người của Giang Gia đều đã chết gần sạch hết rồi. Nhưng mà tra ra cũng vẫn dễ dàng. Bởi vậy Kim Quang Thiện tra ra cái ân tình của Diệu Thủ Ôn Tình và Ôn Ninh với Giang Gia. Cưỡng bức áp giải một mạch Kỳ Hoàng đến Cùng Kỳ Đạo trong quản hạt của Kim Gia cũng là vì tính kế Vân Mộng Giang Thị. Lúc ấy, Kim Gia căn bản cũng không tra ra chuyện của Minh Phương Tôn. Nhưng không ngờ trong Thanh Đàm Hội, Giang tông chủ căn bản là không nhắc tới một chi Kỳ Hoàng dù là một chữ. Thế là cái này liền biến thành sách lược, cho người tiết lộ tình huống của Ôn Ninh cho Ôn Tình đang điên cuồng đi khắp nơi tìm đệ đệ. Ôn Tình vấp váp bôn ba gặp được Minh Phương Tôn đang vì bị Giang tông chủ đối đãi bạo lực lạnh mà tâm sinh ý muốn rời đi đang đi dạo trên đường. Cái này giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Lúc đó, Diệu Thủ Ôn Tình cũng không còn ngạo cốt như trước, mà cực kỳ hèn hạ quỳ khóc cầu Minh Phương Tôn. Minh Phương Tôn sao có thể để cho ân nhân của ngài như thế, tự nhiên là lập tức ngăn cản rồi gặng hỏi. Một lần hỏi này, Minh Phương Tôn liền bắt đầu con đường khốn thủ Loạn Táng Cương." ]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro