Phiên Ngoại 9

Đợi đến lúc Ngụy Vô Tiện trấn an Lam Vong Cơ xong, chỉnh đốn lại quần áo trên người mới nghe được một câu cuối cùng này, trong lòng y ngổn ngang đủ thứ cảm xúc. Tuy trước đó đã sớm nói tới sự công nhận của hậu nhân đối với y, nhưng dù sao cũng là chuyện tương lai, không cảm giác chân thật. Đánh giá của hậu nhân Lam Gia này cũng cực kỳ khách quan, công bằng.


Mà chính bởi vì đánh giá này khách quan công bằng mà làm cho y sinh ra một loại cảm động, vui mừng khôn kể trong lòng. Không biết bắt đầu từ khi nào muốn được công bằng lại khó như vậy. Ngụy Vô Tiện nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng trên mặt người trong trận doanh của y. Y cũng hiểu được vì sao trong tương lai y lại lựa chọn tự lập môn hộ, dựng thành một cái tông môn như vậy. Nếu thế gian này không thể cho người một cái công bằng, vậy để y tới cho.


Người chân chính tham gia Xạ Nhật Chi Chinh tự nhiên là hiểu được tầm quan trọng của Ngụy Vô Tiện trong Xạ Nhật Chi Chinh. Đây là sự thật không thể phủ nhận. Mà sau lời Lam Lan, phần lớn người trong lòng còn có lương tâm liền đỏ mặt. Còn người ôm tâm thái không thể cho ai biết thì thẹn quá thành giận, khoa tay múa chân, mặt đỏ tai hồng với Ngụy Vô Tiện. Vừa thấy liền biết thả rắm bằng miệng. Đáng tiếc là tiếng của họ truyền không đến. Tiếng bên này truyền cũng không đi, để cho người ta vui vẻ nhìn một vở hài kịch nhảy nhót bên kia.


Trái lại, người trong ba trận doanh còn lại đã từng được Ngụy Vô Tiện cứu đều ôm quyền, nói một câu cảm ơn đã muộn một, hai năm với Ngụy Vô Tiện.


[ "Minh Phương Tôn một người một sáo, cứu tu sĩ từ trong tay Ôn Gia nhiều không kể hết. Nhưng bởi vì Quỷ Đạo mới thành lập. Tẩu thi, quỷ quái làm cho người nhìn thấy sợ hãi từ trong tim, đúng là rất ít có được một câu cảm ơn. Nhưng không thể phủ nhận, ngay lúc đó trên chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh, chỉ cần tiếng sáo vang lên, quân tâm trận doanh Xạ Nhật chắc chắn đại chấn, khí thế bùng nổ.


Lúc trước nói đến có rất nhiều gia tộc ngầm nghiêng về Ôn Thị, ở ngoài mặt cầu viện kỳ thực là dụ viện quân đến bước vào trong mai phục của Ôn quân. Ngay cả Minh Phương Tôn cũng bị dụ vào trong hiểm địa hơn hai mươi lần, càng không cần nói tới hai nhà Lam, Nhiếp thu được thư cầu viện nhiều không đếm xuể. Sở dĩ không tính luôn cả Giang Thị là bởi vì quân tiếp viện của Giang Thị chỉ có một mình Minh Phương Tôn.


Chuyện phải nói ở đây là tông chủ lúc đó của Vân Mộng Giang Thị, Giang Vãn Ngâm, làm cho người ta cảm thấy kinh tởm. Công thần như Minh Phương Tôn vậy mà không được bất kỳ cái khen thưởng gì, không cần biết là vật chất như tiền bạc, vật tư, hay là danh tiếng như thân phận, địa vị. Từ sau Liên Hoa Ổ bị huyết tẩy, Minh Phương Tôn ở Vân Mộng Giang Thị trờ thành một tồn tại thật xấu hổ. Không gia bào, không bổng lộc, không chức danh. Lúc Giang Phong Miện là tông chủ, Minh Phương Tôn là đại đệ tử của Vân Mộng Giang Thị. Lúc Giang Vãn Ngâm là tông chủ, một chút tôn trọng này liền không còn sót lại chút nào. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Kim Gia Kim Tử Huân chưa bao giờ bước lên chiến trường lại không kiêng dè tí nào, khinh nhục Minh Phương Tôn. Dù sao Vân Mộng Giang Thị thực sự sẽ mặc kệ, không làm hậu thuẫn cho Minh Phương Tôn." ]


Mọi người kinh hoàng nhìn Ngụy Vô Tiện. Giang Vãn Ngâm vậy mà khắc nghiệt với công thần như vậy?


Lam Vong Cơ kêu: "Ngụy Anh."


"Lam Trạm, ngươi lo cho ta?" Ngụy Vô Tiện dường như là căn bản không sao cả. "Kỳ thật cũng không có gì, Giang Trừng hắn... chỉ là vẫn chưa sửa đổi. Dù sao lúc Giang thúc thúc còn sống, ta và Giang Trừng cùng ăn, cùng ngủ, cái gì cũng cùng nhau. Nhiều năm như vậy, chúng ta đều quen. Cái loại tình huống này không chỉ có Giang Trừng không cảm thấy không đúng, ngay cả chính ta cũng không phát hiện chỗ nào không đúng."


Tiếng nói chuyện của Ngụy Vô Tiện không lớn, nhưng ở đây có không ít tu sĩ. Tuy là có kết giới nhưng không áp chế tu vi, tự nhiên là lời này rõ ràng, rành mạch rơi vào tai họ. Bọn họ cũng không biết nên phản ứng làm sao với chuyện này. Trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt vặn vẹo, nanh ác của Giang Vãn Ngâm trong trận doanh của Kim Quang Thiện đều cổ quái vô cùng.


Người đầu tiên tỏ thái độ là Lam Khải Nhân trước giờ vẫn chưa cho Ngụy Vô Tiện một cái vẻ mặt hòa hoãn. Đương nhiên, mặt của ông ta bây giờ vẫn thối, trước sau như một.


Lam Khải Nhân tức tới dựng râu: "Cái gì kêu là quen rồi không phát hiện? Không nói tới công lao ngươi lập cho Vân Mộng Giang Thị lớn cỡ nào. Chỉ bằng ngươi sau khi Giang Thị gặp nạn vẫn như cũ, không rời, không bỏ, Giang Gia nên cho ngươi một cái thân phận! Tất cả chiến công của ngươi đều quy về Giang Gia, lại không được bất kỳ cái phong thưởng gì. Rốt cuộc là Giang Vãn Ngâm quen chiếm công lao của ngươi hay là ngươi quen nhường nhịn, không tranh với hắn?"


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nhìn Lam Khải Nhân hầm hầm giận dữ, ý nghĩ trong đầu cũng lệch thành ra nói tới chỗ không đâu, mở miệng vô ý thức: "Không được lớn tiếng ồn ào, không được chê bai người sau lưng, không được khoa tay múa chân..."


Lam Khải Nhân đơ người, rút lại ngón tay đang "khoa tay múa chân" chỉ trỏ tiểu tử này. Một cục tức nghẹn trong cổ họng, hai mắt hung hăng nhìn qua.


Người nghe thấy mấy câu "không được" liên tiếp này của Ngụy Vô Tiện đều ha ha cười to.

Ngụy Vô Tiện bị một trận cười rung trời này kéo hồn về. Thế mới biết chính y phạm cái chuyện tốt gì. Y chột dạ, mò mẫm cái mũi, cấp tốc nhu thuận cười làm lành, hy vọng chữa cháy.


"Khụ khụ, xin lỗi tiên sinh, ta không phải cố ý."


Nói vậy còn không bằng không nói. Càng làm cho người ta tức giận đúng không?


Lập tức Ngụy Vô Tiện dừng cười, chân thành, thực lòng nói với Lam Khải Nhân: "Tiên sinh, cám ơn ngài."


Sắc mặt Lam Khải Nhân rốt cuộc tốt hơn vài phần, thu tầm mắt nhìn lên màn trời. Người nhà quen biết ông ta mỉm cười. Vẫn là vị trưởng lão miệng tủm tỉm cười đó nói: "Vô Tiện đừng để ý. Khải Nhân đây là thẹn thùng."


Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái. Lam lão tiên sinh gàn bướng, cổ hủ như vậy, vậy mà bởi vì một lời cảm ơn liền thẹn thùng?


Bị tin báo tiên sinh thẹn thùng đánh tới bất ngờ, Ngụy Vô Tiện cũng chưa ý thức được xưng hô của trưởng lão này đối với y. Mà cũng không có ai nhắc nhở y. Một chúng quân tử Lam Thị dùng ánh mắt người ngoài nhìn không hiểu, nhìn qua nhìn lại. Không ai biết bọn họ trao đổi cái gì. Tóm lại từ nay về sau, xưng hô của tổ trưởng bối Lam Thị đối với Ngụy Vô Tiện đều biến thành Vô Tiện.


[ "Lúc trước có nhắc tới ngay cả Minh Phương Tôn cũng nhiều lần bị dẫn vào hiểm cảnh, hết lần này đến lần khác hung hiểm, chết người. Minh Phương Tôn vì không để lộ ra chuyện kim đan, liều chết giấu diếm thương thế của chính mình. Làm thế nào cũng không chịu gặp y sư. Sức khỏe và tinh thần quanh quẩn bên bờ sụp đổ. Nhưng dù như vậy, Ôn quân vẫn như cũ không lấy được cái mạng của Minh Phương Tôn.


Là Minh Phương Tôn quá kiên cường sao? Nguyên nhân đương nhiên là có. Nhưng còn có một nguyên nhân khác cũng rất quan trọng. Đó chính là một đại công thần khác không thể không nhắc tới trong Xạ Nhật Chi Chinh, Liễm Phương Tôn Mạnh Dao.


Giai đoạn sau của Xạ Nhật Chi Chinh, Liễm Phương Tôn rốt cuộc qua được thử thách của Ôn Nhược Hàn, được tin tưởng người ngoài khó có thể với tới, cho phép xử lý tông vụ đại sự cùng với các loại chiến báo, mật tin. Liễm Phương Tôn lặng yên thêm một hai bút trên tin tức chiến báo, làm cho tin truyền lại bị sai lầm. Vô tung vô ảnh cứu vô số tu sĩ nguyên bản phải chết trên đường cứu viện, lại làm cho một số ít gia tộc ngấm ngầm nghiêng về Ôn Gia chịu kết quả xấu, mượn đao Ôn quân tiêu diệt. Còn có bố trí canh gác của Kỳ Sơn Ôn Thị được đưa đến tay Trạch Vu Quân và ám sát Ôn Nhược Hàn, kết thúc chiến sự.


Minh Phương Tôn và Liễm Phương Tôn một trong tối, một ngoài sáng, đảo ngược chiến cuộc. Hai người này chưa từng gặp mặt trên chiến trường lại phối hợp nhịp nhàng vô cùng. Như vậy, đây cũng là một trong những nguyên do lúc bao vây tiểu trừ Loạn Táng Cương, giá trị con người của Liễm Phương Tôn lại cao đến như vậy." ]


Không thể tưởng được Kim Quang Dao ngoại trừ truyền tin cho Trạch Vu Quân và ám sát Ôn Nhược hàn còn âm thầm làm chuyện khác. Nhưng mà cái ân cứu mạng này hư vô, mờ mịt, không điểm đến. Rất khó tra tới cùng. Tra không ra, làm sao có người nhớ chỗ tốt của ngươi?


Một câu cuối cùng kia cũng làm cho người ta nghe không hiểu. Cái gì kêu "Như vậy, đây cũng là một trong những nguyên do lúc bao vây tiểu trừ Loạn Táng Cương, giá trị con người của Liễm Phương Tôn lại cao đến như vậy." ?


Loạn Táng Cương mọi người đều biết. Còn bao vây tiễu trừ trong lời kia, chẳng lẽ là bao vây, tiễu trừ Minh Phương Tôn Ngụy Vô Tiện? Còn giá trị con người cao như vậy là cái quỷ gì? Mà quan trọng nhất là, bao vây tiễu trử Loạn Táng Cương có liên quan gì tới giá trị con người? Lúc đó hai người này có cái liên hệ gì sao?


Nói nữa, tôn hào của hai người này để riêng mỗi cái một chỗ thì không thấy gì. Nhưng đặt cạnh nhau mới phát hiện giống đến như vậy? Hơn nữa Lam Lan còn nói hai người, một trong tối, một ngoài sáng phối hợp nhau. Ngụy Vô Tiện cũng không chắc là người ở ngoài sáng, Kim Quang Dao liền ở trong tối sao? Một tên viết "Minh", một tên viết "Liễm", trái lại phối hợp càng tăng sức mạnh.


Chỗ Ngụy Vô Tiện chú ý lại không giống người khác. Trần Tình xoay hai vòng trên đầu ngón tay y. Liễm Phương Tôn Mạnh Dao là vạn năm đời sau ghi lại. Vì sao là Mạnh Dao mà không phải là Kim Quang Dao?


Nhìn qua Kim Quang Dao bị phân trong trận doanh Nhiếp Thị, Ngụy Vô Tiện dường như cảm thấy hiểu ra cái gì.


[ "Sau khi Liễm Phương Tôn thành công ám sát Ôn Nhược Hàn, còn có Minh Phương Tôn một cây Trần Tình quét ngang chiến trường. Kỳ Sơn Ôn Thị binh bại như núi đổ. Con quái vật khổng lồ này rốt cuộc ầm ầm sụp đổ. Xạ Nhật Chi Chinh thắng lợi. Đây chính là thời kỳ Xạ Nhật Chi Chinh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro