Phiên ngoại - Cái nhìn của hậu thế 1

Phiên ngoại - Cái nhìn của hậu thế 1

[ ] - nội dung trong màn trời

..............

Miên Miên tức giận tới đỏ mắt. Nàng chỉ là nói lời công bằng. Những người này lại tóm lấy nàng, mở miệng nhục mạ. Thậm chí nói tới thanh danh, giới tính của nàng. Càng làm cho nàng tức giận chính là người công kích nàng ở đây có không ít là nhóm đồng tu cùng gia tộc. Trong mắt nàng đã ngập nước mắt. Một lúc lâu sau mới lớn tiếng nói: "Được! Các ngươi to tiếng! Các ngươi có lý!"

Cắn chặt răng, giật gia bào trên người xuống, vỗ mạnh trên bàn phát ra một tiếng phịch, làm cho vài vị gia chủ vốn cũng không chú ý bên này xảy ra chuyện gì quay đầu nhìn lại. Người bên ngoài trái lại bị một hành động này của nàng chấn kinh. Một động tác này ý là "rời khỏi gia tộc."

Có người cười nhạo nói: "Có bản lĩnh dám cởi ra thì đừng có mặc vào nữa."

Miên Miên không nói một lời, xoay người bước ra ngoài.

Người bên ngoài còn châm chọc thêm vài câu. Bỗng dưng mặt đất lắc lư dữ dội, như là địa long trở mình. Cho dù bọn họ là tu sĩ cũng không khống chế được, văng lên trời, choáng váng té xuống, kêu gào, thét lên tới chói tai. Đợi qua một trận gà bay chó sủa, hết thảy rốt cuộc yên ổn trở lại, mọi người mới nhìn tình huống trước mặt, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nơi bọn họ đang đứng vẫn là Kim Lân Đài. Ở trên trời xuất hiện một cái màn che thật lớn. Bọn họ thử qua. Tu vi, linh lực vẫn còn đó, nhưng chỉ có thể bay được tới một độ cao nhất định. Có kết giới ngăn cản. Ở trên bầu trời không thể lại gần đó lại có trò vui xuất hiện.

Mãi đến lúc có người không ra được một khu vực nào đó, mọi người mới phát hiện, hình như là nơi này phân chia theo thế lực. Ở nơi này có kết giới, không thể đi lại. Cũng không phải chỉ có người của Kim Lân Đài ở đây. Mà là toàn bộ tu sĩ trong tiên môn đều ở nơi này. Nhưng mà bọn họ không biết. Ngoại trừ đám tu sĩ bọn họ bị nhốt bên trong, dân chúng bình dân cũng có thể nhìn tới màn trời. Chẳng qua là phàm nhân tự do, không bị hạn chế.

Tình hình như vậy, tự nhiên là có không ít người không chút khách khí, đi chất vấn Di Lăng Lão Tổ: "Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn làm gì?"

Sau đó nhìn về phía Ngụy Vô Tiện. Rất nhiều người không kìm được, ngừng lại, ngạc nhiên, nghi ngờ, nhìn đến một đám hơn năm mươi phụ nữ, trẻ em, người già cả, ốm bệnh. Khuôn mặt bọn họ thê lương, quần áo rách nát, cũ kỹ, đứng đó run lẩy bẩy. Rõ ràng là một vẻ người thường. Còn có một cái thi thể vắt ngang trước mặt Ngụy Vô Tiện, trên người dán đầy phù chú. Một đứa con gái đối diện thi thể đó gọi "A Ninh" mãi không ngừng, dường như muốn đánh thức người. Mà Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng kiểm tra tình trạng của thi thể kia. Trên tay còn có một tờ giấy chưa vẽ xong, một mặt còn đang động viên Ôn Tình đã muốn sụp đổ.

"Tình tỷ. Ta nhất định có thể cứu sống Ôn Ninh. Ngươi tin ta!"

Những người này chính là tàn dư Ôn Thị mà Ngụy Vô Tiện đưa đi đó sao? Sở dĩ có thể phân biệt rõ ràng những người này là bởi vì bọn Ngụy Vô Tiện hết sức phòng bị mấy người bênh cạnh. Chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra Ngụy Vô Tiện, Ôn Tình, Ôn Ninh còn chưa biết sống chết, cùng với hơn năm mươi người già cả, bệnh tật, phụ nữ, và trẻ em.

Mà chuyện làm bọn họ ngạc nhiên chính là trong trận doanh Ngụy Vô Tiện cầm đầu có nhiều người nhất. Lam Vong Cơ cũng không có ở trong trận doanh của Lam Thị, mà là ở cùng một chỗ với Ngụy Vô Tiện.

"Vong Cơ!"

Người Lam Thị kinh ngạc muốn tiếp cận. lại bị kết giới vô tình chặn lại trong khu của mình. Mà Lam Vong Cơ nghe bọn họ gọi cũng chỉ nói một câu: "Không sao." Sau đó liền đứng bên cạnh Ngụy Anh. Lam Hi Thần nhìn ra, tâm tình của đệ đệ có vẻ không tồi.

Mà người chửi rủa Ngụy Vô Tiện vẫn nhiều như xưa. Mà nhiều nhất là trong trận doanh của bách gia do Kim Quang Thiện cầm đầu. Sau đó vì một người phụ nữ mở miệng mà câm mồm không dám nói một tiếng nữa.

Ở trong trận doanh của Ngụy Vô Tiện có hơn mười người nam, nữ, thêm một đứa bé. Những người này đều dáng vẻ thần tiên, xuất trần. Một người phụ nữ cầm đầu bọn họ. Diện mạo nàng không quá hai mươi, nhưng cũng không nhìn rõ tuổi thật.

Nàng lạnh lùng một tiếng: "Chư vị là có gì bất mãn với một mạch Bão Sơn của ta? Môn hạ, hậu nhân của Bão Sơn ta đây, há có thể để cho các ngươi bôi nhọ?"

Đây vậy mà là Bão Sơn Tán Nhân! Vậy mười mấy người kia là môn nhân của Bão Sơn. Lúc này một đám người mới nhớ tới. Ngụy Vô Tiện là đứa con của Tàng Sắc Tán Nhân, đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân. Nếu có ai dám nói Ngụy Vô Tiện là con đầy tớ, e rằng là tìm cái chết. Nghe thấy Bão Sơn Tán Nhân, Ngụy Vô Tiện lập tức dời mắt:

"Người, người là Bão Sơn Tán Nhân?"

Bão Sơn Tán Nhân gật đầu: "Ta là sư phụ của Tàng Sắc. Ngươi nên gọi ta là sư tổ."Mắt Ngụy Vô Tiện đỏ lên, cung kính hành lễ với Bão Sơn Tán Nhân, nói: "Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện, vấn an sư tổ."

Bão Sơn Tán Nhân dịu dàng mỉm cười. Nhóm môn nhân liền bắt đầu vây quanh, nhận thân một trận.

"Tiểu sư điệt, ta là Vân sư bá của ngươi!"

"Tiểu sư điệt, ta là tiểu sư thúc của ngươi!"

"....."

Mọi loại nhận thân, hò hét, thăm hỏi. Sau tất cả yên ĩnh lại là cái tình huống như vậy. Tổng cộng có bốn trận doanh, chia thành trận doanh Loạn Táng Cương do Ngụy Vô Tiện dẫn đầu. Trận doanh Cô Tô Lam Thị do Lam Hi Thần dẫn đầu. Trận doanh Thanh Hà Nhiếp Thị do Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang dẫn đầu. Trận doanh bách gia do Kim Quang Thiện dẫn đầu. Trong đó, trận doanh Loạn Táng Cương do Ngụy Vô Tiện dẫn đầu là nhiều người nhất. Lam Vong Cơ, một mạch Bão Sơn, một mạch Kỳ Hoàng Ôn Thị, Bạch Tuyết Các và đủ loại tán tu, môn phái. Ngay cả Miên Miên cô nương mới rồi cởi gia bào cũng ở trong đó. Ở trong trận doanh của Cô Tô Lam Thị và Thanh Hà Nhiếp Thị cũng có không ít tông chủ tông môn và tán tu. Nên nhắc tới chính là Kim Quang Dao cũng ở trong trận doanh Nhiếp thị. Ở trong trận doanh bách gia do Kim Quang Thiện cầm đầu gồm có Vân Mộng Giang Thị và tuyệt đại đa số tông môn. Nhưng mà không phải rất nhiều tông chủ. Phần lớn đều là môn sinh của môn phái hay nhà khác.

Phân chia trận doanh này quả thực làm cho người ta nghĩ không ra. Không biết là dựa vào cái gì mà chia. Cho tới một lúc lâu sau, màn trời sáng lên mới biết lý do phân chia.

[Màn trời sáng. Một người xuất hiện trong tầm nhìn. Người này ăn mặc không giống người ở đây. Nhưng trên áo có gia văn của Cô Tô Lam Thị. Tóc nhắn. Cũng không đeo đai buộc trán. Ở trên tay đeo một cái vòng nhìn không ra chất liệu. Trên vòng cũng có gia văn Cô Tô Lam Thị. Ôn tồn lễ độ]

"Ai vậy? Thấy thế nào lại là người của Lam Gia?"

"Đây là cái quần áo kỳ quái gì?"

Lam Khải Nhân nói: "Xem ra người này không phải người của hiện thế. Chắc là cơ duyên hậu thế. Quần áo, tập tục của hậu thế truyền thừa có biến hóa là cũng có khả năng."

[Hoan nghênh mọi người xem bục giảnh lịch sử kỳ này. ta là Lam Lan. Mọi người đều biết. Bách Xuyên là thời đại trăm hoa đua nở, anh tài tụ hội. Mà trên thực tế, niên đại chính xác phải tên là Huyền Chính. Bách Xuyên là cái tên hậu thế vì kỷ niệm Quy Hải Tông do Minh Phương Tôn xây dựng mà đặt thành. Ý là bách xuyên quy hải (Trăm sông đổ về biển). Là tưởng niệm Minh Phương Tôn, cũng là định nghĩa tình hình thực tế của Quy Hải Tông lúc ấy. Quy Hải Tông không hỏi xuất thân, không hỏi nơi đến, chỉ hỏi năng lực, phẩm hạnh. Vô số tu sĩ vì thế gia lúc đó mà không xuất đầu được đều tìm được chỗ của họ ở trong Quy Hải Tông, tỏa sáng rực rỡ, để lại dấu chân trên lịch sử. Cũng truyền xuống vô số nội tình, báu vật cho hậu nhân chúng ta vạn năm sau.]

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Cái gì Quy Hải Tông? Minh Phương Tôn? Đây đều là cái gì? Hậu thế vậy mà lại vì Quy Hải Tông mà đổi niên hiệu Huyền Chính?

Rất nhiều người nghe lời giới thiệu Quy Hải Tông, không khỏi hướng tới. Những người này đều không phải trực hệ của tông môn. Chi thứ và người khác họ đa phần là bị chèn ép, rất khó xuất đầu. Hiện giờ có một cái Quy Hải Tông, không hỏi xuất thân, không hỏi nơi đến. Chỉ hỏi năng lực, phẩm hạnh. Đây không thể nghi ngời là cái đích cho bọn họ hướng tới. Nếu là có một cái tông môn như vậy. Bọn họ có chen vỡ đầu cũng muốn vào.

Mà tương đối đối với thế gia mà nói. Quy Hải Tông không thể nghi ngờ là đụng chạm vào quyền lợi của bọn họ. Thế gia dựa vào chèn ép người có năng lực tốt hơn, nắm chặt tài nguyên, mới có thể truyền lại cho thế hệ sau. Quy Hải Tông làm như thế, tài nguyên trong tay bọn họ liền không còn quan trọng như vậy nữa rồi.

Cho dù là Lam Gia, Nhiếp Gia cũng đều trong lòng nói một chút lợi hại, quyết định tiếp tục nhìn màn trời, xem xem gã hậu bối vạn năm sau kể chuyện lịch sử Huyền Chính bọn họ.

[Vô số câu chữ chạy qua, bình luận trên màn trời.

Loạn Táng Cương thượng, Di Lăng Lão Tổ, Quy Hải Tông thành, nhất thế Minh Phương.

Loạn Táng Cương thượng, Di Lăng Lão Tổ, Quy Hải Tông thành, nhất thế Minh Phương.

Kiểu kiểu quân tử, trạch thế minh châu, cảnh hàng Hàm Quang, phùng loạn tất xuất.

Kiểu kiểu quân tử, trạch thế minh châu, cảnh hàng Hàm Quang, phùng loạn tất xuất.

Diệu thủ Kỳ Hoàng, nhân thuật tể thế, tâm ngạo cốt, bất phụ viêm dương.

Diệu thủ Kỳ Hoàng, nhân thuật tể thế, tâm ngạo cốt, bất phụ viêm dương.

Ẩn thế sơn cư, bất nhiễm trần tục, nhất triêu nhập thế, thiên kiêu vô song.

Ẩn thế sơn cư, bất nhiễm trần tục, nhất triêu nhập thế, thiên kiêu vô song.

Gia bào nhục ngã, hà phương khí chi, vấn tâm quy hải, phượng vũ cửu thiên.

Tâm như xích tử, bất nhiễm hôi trần, sinh tiền tử hận, nhất hoán Quỳnh Lâm.

Tâm như xích tử, bất nhiễm hôi trần, sinh tiền tử hận, nhất hoán Quỳnh Lâm.

.......]

Ở trên màn trời bắn ra rất nhiều. Tất cả mọi người đều hiểu Cảnh Hàng Hàm Quang. Đó tự nhiên là chỉ Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ. Ít nhiều phía sau cũng dễ đoán. Tỷ như câu kia khí gia bào. Cái này không phải vừa mới phát sinh sao? Câu đầu tiên kia phải chăng, cái gọi là Minh Phương Tôn lại là Ngụy Vô Tiện kẻ tà ma ngoại đạo này?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro