Chương 1
"Ngụy Vô Tiện, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Bên tai truyền đến một âm thanh vừa quen vừa lạ, Giang Trừng vừa bị hạ mê hương còn bị găm kim châm lên người. Y phát hiện bản thân không thể động đậy. Mặc dù là y có ý thức, nhưng lại không có cách nào thao tác thân thể của mình, giống như linh hồn bị câu dẫn khỏi xác, sự tình gì cũng hoàn toàn không tự chủ được.
"Ôn Tình, nếu ta đã ở đây thì chắc chắn là nghĩ kỹ rồi."
Ngụy Vô Tiện? Hắn sao lại ở chỗ này? Hắn đúng ra là đang phải ở dưới chân núi chờ ta mới đúng. Lại còn tên Ôn cẩu này! Ah! Đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Cũng chỉ là một viên Kim Đan. Ta cho hắn. Không có kim đan, ta vẫn còn đường khác để đi. Nhưng Giang Trừng thì không như vậy. Không có kim đan, thì thực sự đối với hắn là không còn đường nào khác."
Ngụy Vô Tiện! Đây là ý gì! Thì ra là ngươi lừa ta! Căn bản là hoàn toàn không có cách nào chữa trị kim đan. Tên khốn này! Ngươi lại nghĩ đến việc đem kim đan của mình đổi cho ta! Dừng lại! Mau dừng lại!
"Được rồi. Ôn Ninh, ngươi đè hắn xuống. Không cho hắn lộn xộn."
"Thực xin lỗi, Ngụy công tử."
"Không sao. Cũng chỉ là một nhát dao. Ta chịu được."
Mổ kim đan hai ngày một đêm. Trong toàn bộ thời gian này, Ngụy Vô Tiện tỉnh táo. Giang Trừng cũng tỉnh táo. Tuy rằng y không có cách nào khống chế được thân thể mình, nhưng cũng cảm nhận được kim đan của Ngụy Vô Tiện từ từ tiến vào trong cái thân thể trống rỗng không kim đan của mình, cảm nhận dòng linh lực từ từ cuốn theo kim đan xoay tròn lại xoay tròn như cái phễu. Cơ thể y một lần nữa tràn ngập linh lực.
"Hô. Được rồi. Ngủ đi, Ngụy Vô Tiện."
"Thình thịch..."
Bên tai Giang Trừng truyền đến tiếng động như có vật gì ngã xuống. Sau hai ngày một đêm căng người chịu đựng, Ngụy Vô Tiện cuối cùng buông xuống. Lập tức không chịu được, rơi thẳng vào trong giấc ngủ. Mà lần ngủ này là thẳng đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Sau khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, y nán lại trong căn phòng nhỏ hai ngày dưỡng thương, sau đó liền vội vội vàng vàng xuống núi, ý đồ muốn chạy tới nơi đã hẹn ngồi chờ trước. Về phần Giang Trừng. Ngay trước lúc y sắp hoàn toàn tỉnh táo trở lại thì hai người họ Ôn kia cũng bỏ đi, chỉ còn để lại y một mình trong phòng.
Giang Trừng vươn tay. Linh lực màu tím vờn qua lại, so với lúc trước còn hồn hậu hơn, còn cường đại hơn. Sau khi cảm nhận được hết thảy những thay đổi trong cơ thể, Giang Trừng phất tay ném cái chén trên bàn vỡ tan thành mảnh nhỏ: "Ngụy Vô Tiện! Cái tên khốn này!!"
Chờ đến khi Giang Trừng bình tĩnh trở lại, có thể mặt đối mặt với Ngụy Vô Tiện mà tim không chạy loạn, thì y lại phát hiện ra là Ngụy Vô Tiện không thấy đâu nữa rồi. Y giống như nổi điên, lật hết khu vực xung quanh lên, tìm tòi một trận. Cuối cùng tìm được mấy người qua đường nói cho là có thấy mấy kẻ mặc quần áo có thêu viêm dương lửa cháy mang theo một người quần áo tím rời đi. Hướng đi hình như là về phía Loạn Táng Cương...
Sau khi biết được tin này, cả người Giang Trừng như rơi vào hầm băng. Loạn Táng Cương đâu phải là chỗ mà người sống có thể ở được. Không cần biết là ai bước vào. Một khi đã vào, ngoại trừ chết thì không có con đường thứ hai. Đám chó chết họ Ôn!!
Giang Trừng chạy quanh Loạn Táng Cương bảy ngày bảy đêm. Căn bản là hoàn toàn không tìm ra được đường vào. Oán khí ngút trời đó che chắn, không có một chỗ hở để y có thể chen chân.
Giang Trừng lấy tay ấn vào đan điền. Trong mắt tràn ngập oán hận. Y hận đám chó họ Ôn, hận bọn chúng tàn sát gia đình y, hận bọn chúng hại chết cha mẹ y. Hiện tại, lại còn hại chết huynh đệ thân thiết. Y muốn làm cho đám chó đó nợ máu phải trả bằng máu!
Ba tháng sau, bên trong Loạn Táng Cương đột nhiên xuất hiện một cái khe hở trong không trung. Một nam tử mặc đồ đen bay ra từ trong khe hở, đáp chân xuống đất, lảo đảo té lăn đùng.
"Đau quá!! Lâu lắm không có đi trên đất, quên mất cách đi rồi..."
Nam tử kia quỳ rạp trên mặt đất, le lưỡi. Y đứng lên. Từ trong thân thể đột nhiên trào ra một cỗ linh lực khổng lồ. Cỗ linh lực màu đen này hòa quyện với oán khí thành một loại. Ở trên trời, một tâng mây đen dày thành hình. Tiếng sấm trầm thấp truyền vào trong tai nam tử. Nam tử ngẩng đầu, nhìn tầng mây dày này, nhịn không được kêu rên: "A a a --- vì sao mây lôi kiếp đáng sợ như vậy a---"
Y không muốn bị lôi kiếp giáng một phát cháy thành cây than. Thế là y phát huy toàn bộ năng lực của mình chạy thiệt lẹ. Thân thể nhanh nhẹn bay bay, nhảy nhảy, bắt đầu chơi trò trốn tìm với lôi kiếp. Cứ như vậy, nam tử chạy vòng trên Loạn Táng Cương, trốn Đông, né Tây hơn mười ngày. Cuối cùng, cũng làm cho năng lượng của mây sấm hao hết toàn bộ.
"Hô!! Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Hù chết Tiện Tiện!" Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, nhẹ nhõm. Y ngẩng đầu, nhìn bốn bề chung quanh bị lôi kiếp của mình giáng cháy cho không còn giống như cũ nữa. Y le lưỡi. "Không cẩn thận ngộ thương nguyên cái chỗ này rồi. Tội lỗi! Tội lỗi a! Nhưng mà nói cho cùng, như vậy oán khí trên đây cũng tan đi không ít--"
Sau khi Loạn Táng Cương trải qua lễ rửa tội dưới lôi kiếp trong mười ngày, tất cả những cái oán khí cùng tẩu thi du đãng dường như là mai danh ẩn tích hết thảy. Không khí tươi mát hơn nhiều. Ánh mặt trời cũng có thể xuyên thấu tầng mây chiếu rọi bên trong.
"Ngô--- ta... giống như... muốn đi tìm sư muội~~" Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình hình như quên cái gì đó. Y vắt hết óc suy nghĩ. Vài phút sau, cuối cùng nhớ ra Giang Trừng. Y chém đứt cành trúc bên cạnh, thuận tay gọt thành cây sáo. Thân thể y bay lên không trung, hướng về phía xa. Vừa bay vừa ngâm nga hát: "Chi viện sư muội đi lạc ~~"
"Hắt xì --" Lúc này Giang Trừng đột nhiên hắt xì một cái. Y xoa xoa mũi, cảm thấy hình như có ai đang nhắc tên mình.
......
Lời tác giá: Quỷ đạo tổn hại tâm tính. Kết quả là tâm trí của Tiện Tiện thành công thoái hóa thành trạng thái lúc ba tuổi.
Tâm trí ba tuổi. Chỉ số thông mình bị Tiên Tử và Tiểu Bình Quả ngậm chạy rồi.
Sắp tới sẽ là trận chiến giữa cha vợ Giang Trừng và con rể Lam Vong Cơ.
Còn nữa. Khả năng là người khác không tin nhưng mà, kẻ mạnh nhất tu chân giới có thể vì một cây đường hồ lô mà bị bắt cóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro