Chương 3

Yên lặng. Toàn bộ thế giới dường như bị ai đó nhấn nút tắt âm. Không có một tiếng động hay giọng người nào. Mọi người ráo riết nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện còn đang phiêu phiêu trên không trung, quanh thân lại bao phủ một tầng khí đen kịt.

Ngụy Vô Tiện rút tay về, cúi đầu nhìn thoáng qua đám họ Ôn bị y một chiêu giết hết sạch. Xác định là đã chết hết không còn một mống rồi, hung quang trong mắt y mới dần dần tiêu tán. Y lắc đầu, lấy tay vỗ vỗ mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Không thể để lộ ra cái dáng vẻ này trước mặt sư muội. Sẽ dọa hắn mất..."

Ngụy Vô Tiện quay đầu, liền nhìn thấy người của Lam Gia và Giang Gia bị hắn chiến đấu dọa sợ mà đứng trân tại chỗ. Hai bên nhìn nhau. Mắt to trừng mắt nhỏ trong mấy phút. Ngụy Vô Tiện tò mò bay tới bên Giang Trừng, vươn tay nắm mặt y, rồi giống như nhãi con vui vẻ khoe thành tích với người lớn trong nhà mà nói: "Sư muội muội! Mới rồi ta chiến đấu ngầu không!! Ngầu nha! Siêu ngầu!!"

Nhìn điệu bộ "Ta rất lợi hại nha. Mau mau khen ta đi" của Ngụy Vô Tiện, còn bị y nhéo nhéo mặt, Giang Trừng liền cảm thấy có chỗ không khống chế được Tử Điện trong tay. Còn muốn quất cho tên nhãi ranh này một roi!

Không có Kim Đan, lại còn bị ném xuống Loạn Táng Cương ba tháng. Giang Trừng thực không dám tưởng tượng Ngụy Vô Tiện làm sao tu tập quỷ đạo mạnh như vậy. Sau đó còn thoát khỏi cái chỗ quỷ quái kia. Nhớ tới Loạn Táng Cương oán khí nồng đậm che phủ hết đến nỗi ánh mặt trời cũng không vào được. Mà nơi nơi là hung thi chạy loạn, rít gào. Giang Trừng thật muốn lôi xác Ôn Triều ra mà quất roi cho nát bấy. Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau. Hiện tại Giang Trừng đối với người họ Ôn hận là không thể tận diệt cho sảng khoái.

Bây giờ trước mặt y là Ngụy Vô Tiện mất tích đã lâu. Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong cuộc đời Giang Trừng không gỡ mấy cái ngón tay đang véo véo, vuốt vuốt hai má y ra. Y nhìn Ngụy Vô Tiện đang cười toe toét như thằng đần, cuối cùng hộc ra mấy chữ: "Đã trở về."

"Hì hì, ta đã trở về nha, sư muội muội." Ngụy Vô Tiện cười sáng lạn như mặt trời nhỏ. Hắn bay bay trong không trung, vòng quanh Giang Trừng mấy vòng, lại nhìn đến Lam Trạm, thế là lại lập tức buông Giang Trừng mà bổ nhào vào người Lam Trạm, vui vẻ mà kêu lên: "Lam Trạm. Lam Trạm. Đã lâu không thấy! Có nhớ ta không ~~"

"Ngụy Anh." Lam Trạm nhìn oán khí còn chưa tan quấn quanh Ngụy Vô Tiện. Trong mắt tràn ngập lo âu. Hiện tại Ngụy Vô Tiện tu tập oán khí, chỉ sợ sẽ bị tiên môn bách gia kiêng kị. Hơn nữa, thực lực của Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ như vậy, rất có khả năng sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác. Nghĩ đến đây, y nhịn không được mở miệng nói: "Ngụy Anh, về Cô Tô với ta."

"A? Về Cô Tô với ngươi? Vì sao?" Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu. Phản ứng đầu tiên là nghi hoặc lời nói của Lam Trạm. Đột nhiên, như là nghĩ ra cái gì đó, y hoảng sợ nhìn Lam Vong Cơ, sợ tới mức kêu to: "Cùng ngươi về Cô Tô---"

Y vừa nói vừa rút lui. Y không khỏi nhớ tới 3000 điều gia quy của Cô Tô. Nghĩ đến bộ gia quy khủng bố kia, Ngụy Vô Tiện không nhịn được, phát run cả lên.

3000 gia quy!! Thật là đáng sợ! Tiện Tiện không cần ở chung với 3000 gia quy! Không cần!!

Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện trốn ra phía sau lưng Giang Trừng. Y túm quần áo Giang Trừng, thò đầu ra từ sau lưng, vẩu miệng lên mà nói: "Tiện Tiện không cần đi! Cô Tô 3000 gia quy! Tiện Tiện sợ hãi!"

"...." Giang Trừng nghe mấy lời này từ Ngụy Vô Tiện, trán nổi gân ngã tư. Y vươn tay gõ đầu Ngụy Vô Tiện cái bốp, nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi không thể nói chuyện cho đàng hoàng sao!"

Ngụy Vô Tiện ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt rưng rưng nhìn Giang Trừng, khụt khịt mũi nức nở: "Đau quá Sư muội bắt nạt ta ---"

"Không được kêu ta như vậy!" Giang Trừng cảm thấy y sẽ sớm hay muộn bị vị sư huynh khốn kiếp này chọc cho tức chết thôi! Đến lúc này mà ấu trĩ như vậy! Ngươi làm rớt chỉ số thông minh ở Loạn Táng Cương rồi sao?

Lam Trạm nhìn hành động của Ngụy Vô Tiện, còn có khẩu khí nói chuyện vô cùng ấu trĩ của hắn, tổng cảm thấy có chỗ không đúng. Ở trong nội tâm có một suy đoán tồi tệ dần dần thành hình. Y vội vã đi qua bên Ngụy Vô Tiện cầm tay hắn, cẩn thận xem xét tình huống. Kiểm tra kỹ xong, sắc mặt Lam Trạm đại biến. Cả người y đều không ổn.

Giang Trừng thấy động tác này của Lam Trạm, chỉ thiếu chút nữa đã phun ra câu ngươi muốn làm gì. Phải biết là lúc trước khi Lam Trạm nói muốn mang Ngụy Anh về Lam Gia đã làm cho y chửi thầm trong bụng cả nửa ngày. Người của Giang Gia há có thể để cho tên cũ kỹ Lam Vong Cơ tùy ý đưa tới Lam Gia sao? Nhưng mà thấy đến lúc Lam Trạm cầm mạch một phen cho Ngụy Vô Tiện, thật cẩn thận kiểm tra thân thể hắn, Giang Trừng chỉ có thể nuốt câu kia vào bụng. Nói cho cùng, chỉ bằng thần sắc càng ngày càng xấu đi của Lam Trạm cũng đã đủ cho Giang Trừng xem xét lại thật nghiêm túc. Người của Lam Gia đều biết một chút y thuật. Cho nên y tuyệt đối không dám coi nhẹ phản ứng của Lam Trạm. Ngụy Vô Tiện mắc kẹt trên Loạn Táng Cương tới ba tháng. Thân thể rất có thể đã xảy ra chuyện rồi. Hiện tại y cần phải xác định tình trạng thân thể Ngụy Vô Tiện.

"Lam Trạm, ngươi đang làm gì vậy?" Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội mà hỏi: "Đang chơi trò đại phu chữa bệnh sao? Cần Tiện Tiện giả thành người bệnh sao?"

Lam Trạm buông tay Ngụy Vô Tiện, thần sắc khó coi. Giang Trừng đang đứng đối diện liền trực tiếp mở miệng: "Lam nhị công tử. Là chuyện gì xảy ra? Sao Ngụy Vô Tiện lại ngã xuống đất?"

Y cũng ý thức được là có chỗ không đúng. Trong quá khứ, Ngụy Vô Tiện tuy thích đùa dai, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng làm chuyện ấu trĩ như vậy. Tuy rằng trước kia cũng có lúc làm nũng với a tỷ, nhưng mà cũng không làm ra cái kiểu giống như trẻ con mấy tuổi như vậy. Cái dạng này của Ngụy Vô Tiện làm cho hắn hơi lo lắng.

Lam Trạm trầm mặc một lúc, chậm rãi mở miệng: "Ngụy Anh hắn... thần trí tổn hại. Chỉ sợ về sau sẽ giống như đứa bé ba tuổi."

Lúc này Ngụy Anh đang ôm một bao hạt dẻ. Bị hai người liếc mắt, y có vẻ tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng buông lỏng, cống nạp ra mấy hạt. Y cười toe toét: "Đừng buồn mà! Chia cho các ngươi hạt dẻ nè! Mọi người cùng ăn cho vui---"

Gương mặt tươi cười kia thập phần thiên chân, thực sự là không khác gì với hài đồng.

......................................

Ngụy Vô Tiện: Ta ba tuổi thật mà!

Lam Trạm: Ngụy Anh. Đáng yêu.

Giang Trừng: Đột nhiên nhận trách nhiệm nuôi em bé mấy tuổi. Cảm thấy gấp gáp, khó khăn. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro