Chương 4

"Sư tỷ, Tiện Tiện còn muốn ---" Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ôm một cái chén trống không, vẻ mặt đáng thương. Hắn liếm liếm cái miệng, có vẻ ăn chưa đã: "Canh xương sườn củ sen. Tiện Tiện còn muốn uống nữa."

Giang Yếm Ly nhìn Ngụy Vô Tiện hiện tại đầu óc như đứa bé ba tuổi, không khỏi cảm thấy ảm đạm. Trước kia cũng có lúc Ngụy Vô Tiện cố tình làm nũng trước mặt nàng, lăn lộn dưới đất nói hắn mới có ba tuổi thôi. Nhưng mà thiếu niên phấn chấn, tràn ngập tinh thần, ngày ngày ngắt đài sen, bắt gà rừng năm đó ở Liên Hoa Ổ... cuối cùng đã đi không về rồi.

Nhưng mà cho dù nội tâm nàng bi thương, nhưng bên ngoài vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt. Nàng nhận cái chén không từ tay Ngụy Vô Tiện, cưng chiều mà nói: "Được. Cho Tiện Tiện hết. Trong nồi còn bao nhiêu canh đều là của Tiện Tiện. Tiện Tiện muốn ăn bao nhiêu cũng được."

"Nha--" Nghe Giang Yếm Ly nói, Ngụy Vô Tiện vui vẻ bay bay, ở trong không trung xoay một cái vòng rồi mới ngồi lại chỗ cũ, nâng chén lên miệng mà thưởng thức canh sườn củ sen hương vị thơm ngon. "Tài nấu nướng của sư tỷ thật là lợi hại! Tiện Tiện thích nhất~~~"

Giang Trừng đứng ngoài cửa, nhìn Ngụy Vô Tiện ôm chén canh ăn ngon lành. Y đấm vào cột nhà, oán hận gằn một tiếng: "Ôn cẩu!"

Y không quên được lời nói của Lam Trạm ngày đó. Thần trí của Ngụy Vô Tiện bị thương tổn. Mà lần thương tổn này là vĩnh viễn. Nói cách khác, cả đời này Ngụy Vô Tiện sẽ mãi mãi giống như em bé ba tuổi, không bao giờ trưởng thành.

"Ohh - sư muội ---" Ngụy Vô Tiện đang ăn canh, ngửng đầu một cái liền thấy Giang Trừng. Y vẫy tay, vui vẻ chào hỏi, còn thuận tiện giấu giếm, bảo vệ chén canh.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi có ý gì!! Ta sao có thể vô sỉ đến độ đoạt chén giành đồ ăn với ngươi?" Giang Trừng bị hành động của Ngụy Vô Tiện kích thích, giận đến nổ đom đóm mắt. Y trực tiếp ném một đống phương pháp chăm sóc, dỗ dành trẻ nhỏ mới học trong sách ra khỏi đầu, giận dỗi mà gào lên.

Ngụy Vô Tiện che chén canh, lơ lửng trên không trung làm mặt quỷ với Giang Trừng: "Sư muội ngươi là đồ ngốc ---"

Thấy Giang Trừng như là sắp nổ tới nơi rồi, Ngụy Vô Tiện lập tức ôm cái chén bay ra ngoài, vừa bay vừa gào: "Ô oa --- sư muội cướp đồ ăn ---"

"Ngụy Vô Tiện ---" Giang Trừng nhảy ra cửa, gào với theo Ngụy Vô Tiện đang bay ra xa: "Ngươi có bản lĩnh thì tối nay đừng có về!!!"

"Lêu lêu lêu! Chấp luôn--- dù sao ngươi cũng đâu đánh lại ta đâu, sư muội ngốc---"

...

Ở trong không trung, giọng của vị Ngụy - thiếu trận đòn - Vô Tiện vang lên thêm lần nựa. Sau đó, cả Liên Hoa Ổ đều có thể nghe được âm thanh Giang tông chủ bạo nộ. Mà lúc này Ngụy Vô Tiện đã sớm cao bay xa chạy. Y le lưỡi, cúi đầu, nhìn ra một cái bóng người quen thuộc. Mắt y sáng ngời lên. Lập tức bay tới chỗ người kia, vui vẻ kêu lên: "Lam Xanh ~ Thẳm Trạm!! Thì ra ngươi còn ở đây a."

Lạm Trạm thấy Ngụy Vô Tiện từ trên trời giáng xuống. Đôi mắt hơi trợn to. Y nhìn thoáng qua quần áo trên người Ngụy Vô Tiện, trầm mặc một chút mới nói: "Ngụy Anh, ngươi..."

Còn chưa nói xong đã bị nhét nguyên một miếng sườn vào miệng. Y trợn to mắt, cả người sững lại không biết phải phản ứng như thế nào.

Ngụy Vô Tiện ôm chén canh, trôi trong không trung, cười ngặt nghẽo như con trẻ. Y giống như tìm được vật quý, muốn chia sẻ với bạn thân, nghiêng đầu, nheo mắt mà nói: "Lam Xanh ~ Thẳm Trạm! Đây là canh sườn củ sen của sư tỷ ta làm, là món ta thích ăn nhất, hương vị ngon nhất trên đời. Chia cho ngươi một nửa!"

Hắn nhìn mãi vẫn không thấy Lam Trạm phản ứng, mới nôn nóng như đứa trẻ đang chờ được khen, được vỗ đầu: "Lam Trạm! Thế nào? Ăn ngon không?"

"Umm, rất ngon."

Ngụy Vô Tiện ngoét miệng cười. Cái nụ cười kia làm cho Lam Trạm không tự chủ được, vuốt ve trên ngực. Tim hắn chưa bao giờ như vậy, đập nhanh đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này Giang Trừng đang ôm hai tay, giống như cha già giữ chỗ, ngồi ngoài cửa đợi: "Ngụy Vô Tiện chạy đi đâu chơi? Sao bây giờ còn chưa về!"

................

Giang Trừng: Ta mới không chú ý một chút mà em bé nhà ta đã bị Lam Nhị bắt cóc?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro