Nghe Lão Tổ giảng chuyện quá khứ
Lam Vong Cơ dùng xong bữa trưa liền đi thăm Lam Hi Thần hiện đang bế quan, cho đến lúc hoàng hôn vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Ngụy Vô Tiện ngủ trưa sau khi tỉnh dậy thì đã hết gần nửa ngày nhưng cũng không thấy người liền thầm nghĩ: "Liệu có phải Lam Trạm sau khi đi gặp Trạch Vu Quân đã liền trực tiếp đến Lan Thất quan sát việc học của các môn sinh?". Vừa nghĩ vậy, hắn liền đưa tay gãi mũi sau đó dứt khoát đứng dậy ra khỏi Tĩnh Thất đi tìm y.
Một đường đi thẳng đến Lan Thất, Ngụy Vô Tiện đứng ở ngoài cửa ngó vào trong nhìn xung quanh một lượt, nhưng bên trong chỉ thấy rất đông môn sinh Lam gia đang ngồi, mà lại không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ đâu.
Các tiểu bối hoặc là cao giọng đọc, hoặc là ngưng thần ghi nhớ, tuy không người giám sát nhưng một đám môn sinh thoạt nhìn đều rất chuyên chú. Ngụy Vô Tiện không dám giương giọng quấy rầy mà chỉ nhẹ nhàng tiến đến chỗ Lam Cảnh Nghi đang ngồi bàn cuối cùng, nhỏ giọng hỏi: "Aiz, các người là đang làm gì?"
Lam Cảnh Nghi đang cầm chăm chú đọc một quyển điển tịch dày đến phát sầu, bên người lại đột nhiên chui ra một người, liền bị dọa đến run cả người mà hét lớn: "Người từ nơi nào tới! Làm ta sợ muốn chết!"
Không gian đang rất nghiêm túc, đột nhiên phát ra một tiếng kêu ngay lập tức mọi ánh mắt đều tập trung lại nơi phát ra tiếng kêu. Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: "Ách, vẫn là làm động đến các người, ta chỉ là tò mò các người đang làm gì, như thế nào không thấy Hàm Quang Quân?"
"Chúng ta ngồi ở Lan Thất, đương nhiên là để đọc sách a!" Lam Cảnh Nghi nói.
"Nhưng hiện tại cũng không phải là giờ đọc sách? Lại không ai giám sát, lũ tiểu quỷ các ngươi sẽ tự giác mà ngồi ở chỗ này đọc sách vậy sao?" Ngụy Vô Tiện hoài nghi hỏi.
Lam Cảnh Nghi tức giận: "Không ai giám sát thì không thể tĩnh tâm mà đọc sách? Ngươi cho rằng ai cũng đều giống như người cả ngày chạy nhảy khắp nơi mà hái sơn trà, bắt gà rừng sao?"
Đám tiểu bối này ngày thường đều cùng Ngụy Vô Tiện chơi đùa, cũng biết người này tuy thân là tiền bối nhưng không hề làm khó, vừa nghe lời này liền phụ họa Lam Cảnh Nghi mà hét ầm ĩ lên: "Đúng vậy, đúng vậy!"
"Hắc, đám tiểu quỷ này thật sự là lớn gan, còn dám giáo huấn bổn lão tổ". Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, lập tức nhướn mày: "Ta ham chơi, nhưng đến kì khảo thí cũng không thua kém bất cứ kẻ nào, người quản được ta?"
"Có quỷ mới tin" Đám tiểu bối nhao nhao đáp lời
"Không tin các ngươi hỏi Hàm Quang Quân đi, năm đó thời điểm cầu học ở Vân Thâm, nếu bàn về khảo thí, ta cũng không hề thua kém hắn!" Ngụy Vô Tiện tự tin miệng liền khoe khoang, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đột nhiên vỗ đùi: "Aiz, ta thiếu chút nữa quên, ta tới là muốn tìm Lam Trạm! Các ngươi có nhìn thấy hắn không?"
Lam Tư Tuy nói: "Hàm Quang Quân hôm nay chưa từng tới giám sát học, chúng ta cũng là vì hai ngày tới có khảo thí nên mới đến nơi này ôn tập"
"Như vậy a ~" Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, thầm nghĩ: "Cũng đúng, nếu hắn muốn tới giám sát việc học thì hẳn cũng sẽ về trước để nói với ta một tiếng." Nghĩ vậy, liền hạ mắt, sát vào xem xét cuốn sách mà Lam Cảnh Nghi để trên bàn: "Các ngươi đang đọc cái gì? Có gì không hiểu, có thể hỏi ta!"
"Thiết, người thì biết cái gì a?" Lam Cảnh Nghi khinh thường hỏi
Ngụy Vô Tiện lại là không phục: "Sao ta lại không hiểu? Mấy cái quan hệ tiên môn bách gia hoặc là yêu ma quỷ quái, nếu ta xưng đệ nhị, Hàm Quang Quân cũng không dám xưng đệ nhất đó!"
"Nga? Vậy ta hỏi ngươi a" Lam Cảnh Nghi nói liền lật trang sách "Đồ lục Huyền Vũ thú..."
"A. Cái này thì ta biết a!" Ngụy Vô Tiện không đợi Lam Cảnh Nghi nói xong liền nói, "Cái này là Hàm Quang Quân giết sao, lúc ấy ta ở cùng hắn, hắn giết như nào, ta xem đến rõ ràng!"
"Nhưng sách này rõ ràng nói là... Ách, Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện... Ngươi giết?" Lam Cảnh Nghi ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, lời nói kinh thường vừa rồi liền nhanh chóng bị nỗi khiếp sợ thay thế.
"Không đúng, không đúng chủ yếu vẫn là Lam Trạm xuất lực, ta ở bên cạnh chỉ hỗ trợ chút thôi." Ngụy Vô Tiện không chủ ý mà quơ tay.
"Ai, vậy ngươi nói nhanh lên, lúc ấy rốt cục là chuyện đã xảy ra như thế nào!" Lam Cảnh Nghi vội túm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện đang vô thức quơ quơ, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi khinh thường hắn.
Ngụy Vô Tiện nghĩ ngợi, Lam Vong Cơ hẳn là còn ở chỗ Lam Hi Thần chưa trở về, hắn vẫn là đang nhàn rỗi, liền điều chỉnh dáng ngồi một chút, nói: "Thôi được, ta đây hôm nay liền giảng cho các ngươi một bài về chuyện của thế hệ trước chúng ta, lại đây, lại đây, đều ngồi lại đây đi."
Đám tiểu bối vốn là hiếu kì, lại nghe về chuyện đời trước đều cảm thấy vô cùng hứng thú, vừa nghe lời này, lập tức buông quyển sách trên tay, ngồi vây quanh lấy Ngụy Vô Tiện.
Lam Tư Truy do dự một hồi, vốn là định nhắc nhở việc khảo thí ngày mai, nhưng vẫn không kìm lại được sự tò mò cũng đi đến gần lại lắng nghe.
Ngụy Vô Tiện hẵng giọng, rồi bắt đầu nói: "Nói năm đó Kỳ Sơn Ôn thị hành động hoành hành ngang ngược, vô lí. Tiên môn bách gia đối với Kỳ Sơn Ôn thị đều là hận thấu xương, lại vì Ôn thị lúc đó thực lực quả thật quá mạnh, cho dù ghi hận trong lòng nhưng cũng chỉ có thể nén giận..."
Có người xen miệng nói: "Không phải nói là Đồ lục Huyền Vũ thú sao? Sao lại còn ngược dòng đến Kỳ Sơn Ôn thị?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng nóng vội, từ từ sẽ tới... có một năm, Ôn gia không biết tại sao lại nghĩ ra thủ đoạn mới, phái sứ giả đến các thế gia hạ lệnh, mỗi nhà phái ít nhất hai mươi danh môn đệ tử đến Kỳ Sơn để tiếp thu giáo hóa, hai mươi người trung nhất định phải có dòng chính đệ tử đi cùng. Ta cùng Lam Trạm đều như vậy mà bị cưỡng chế đi đến Kỳ Sơn, chuyện Đồ lục Huyền Vũ thú khi xưa cũng chính là phát sinh tại thời điểm đó..."
Đó là thời điểm các tiên môn bách gia gặp khó khăn nhất, ở núi Mộ Khê săn đêm lần đó còn suýt nữa tước đoạt sinh mệnh của các thiếu niên. Hắn cùng Lam Vong Cơ bị nhốt trong sơn động suốt bảy ngày, tay không tấc sắt, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, còn phải đề phòng sự tấn công của Huyền Vũ thú, thật không biết còn phải trải qua những cảnh nào tệ hơn vậy nữa...
Nhưng đến khi trải qua sinh ly tử biệt quay đầu nhìn lại, Ngụy Vô Tiện lại là cảm thấy chính mình điềm nhiên như người ngoài cuộc...
"Chúng ta đợi bốn ngày vẫn là không thể chờ cứu viện tới, nên đã thương lượng, cảm thấy chi bằng dứt khoát giết chết yêu thú kia sau đó từ đáy đầm đi ra ngoài còn hơn là cứ ngồi đợi người tới cứu. Khi đó ta và Hàm Quang Quân đều không có bội kiếm trong người chỉ có thể góp nhặt những vũ khí mà Ôn gia ban nãy để lại, dây cung cho hắn, mũi tên và bàn ủi cho ta"
"Yêu thú kia bên ngoài thật sự cứng rắn, nhìn qua trông giống như một cái đảo nhỏ, diện tích có khi rộng bằng giáo trường ở Liên Hoa Ổ, a~ các người hẳn là không biết giáo trường ở Liên Hoa Ổ rộng bao nhiêu, kì thực thì so với giáo trường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không có khác biệt nhiều lắm. Hàm Quang Quân liền phân tích, phán đoán ra yêu thú này xác ngoài cứng rắn như vậy, bên trong thân thể khẳng định là sẽ càng yếu ớt hơn nên chúng ta quyết định sẽ công phá từ bên trong ra..."
"Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta một đằng dụ yêu thú kia dẫn ra đầu động, Hàm Quang Quân ở bên ngoài lập tức buộc chặt cầm huyền! Huyền sát thuật thì chắc hẳn các ngươi ai cũng biết, tiến lên "vèo vèo" tước thịt như bùn. Yêu thú kia tuy rằng da dày thịt béo, nhưng Hàm Quang Quân là ai cơ chứ, ngay khi vừa thu lại cầm huyền đã lập tức cắt vào thịt, xiết đến con vương bát kia tiến không được, lùi cũng không xong, đau đến chỉ biết rống lên thật lớn!"
Có tiểu bối đã gấp không chờ nổi nữa nói: "Sau đó đâu, sau đó thì sao?"
"Sau đó đương nhiên là anh minh thần võ Hàm Quang Quân đại hoạch toàn thắng a! Trong ba canh giờ a~ Hắc, giáo trường rộng lớn còn có yêu thú đã bị Hàm Quang Quân tay không tấc sắt giải quyết!" Ngụy Vô Tiện tay vỗ đùi một cái nói.
Đám thiếu niên nghe đến mê mẩn, cũng không hỏi đến tường tận rốt cục có phải Lam Vong Cơ "bàn tay trần" giải quyết yêu thú hay không. Lại có người hỏi: "Vậy còn ngươi, ngươi làm cái gì a?"
"Ta dụ yêu thú ra khỏi lớp vỏ của nó a!" Ngụy Vô Tiện nói
"Còn gì nữa?"
"Không còn!" Ngụy Vô Tiện phủi tay, "Cho nên ta nói chủ yếu là Hàm Quang Quân giết."
"Ngươi đem yêu thú kia dẫn dụ tới sau đó chỉ ngồi bên cạnh nhìn?" Lam Cảnh Nghi ngạc nhiên, "Đều không giúp Hàm Quang Quân một tay sao?"
"Ngươi ngạc nhiên cái gì!" Ngụy Vô Tiện dùng sức đặt tay lên gáy hắn, chọc đến khi hắn "Ngao" một tiếng kháng nghị, lại không để ý đến hắn mà tiếp tục nói: "Nếu ta có thể giúp thì đương nhiên sẽ không ở bên cạnh mà ngồi nhìn a~ nhưng khi đó ta bị yêu thú làm cho hôn mê, căn bản không biết đã xảy ra cái gì, khi tỉnh lại thì phát hiện yêu thú kia đã chết..."
"..."
"Vậy, vì sao trong sách này lại nói là ngươi giết?" Có người hỏi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Sách này là ai viết? Thật là nói hươu nói vượn, lấy tới đây ta nhìn xem..." Nói liền cầm quyển sách Lam Cảnh Nghi đặt trên bàn, lật đến cuối trang, hơi sửng sốt, ngược lại "Phốc" mà cười lên tiếng.
"Như thế nào?"
"Sách này là do Hàm Quang Quân nhà các ngươi sửa sang lại biên soạn a, hahahahaha..." Ngụy Vô Tiện không chút kiềm chế mà cười ha hả.
Lam Cảnh Nghi cũng nhìn trang cuôi đánh tên, lại là khó hiểu: "Hàm Quang Quân soạn thì có vấn đề gì sao?"
"Ngươi cảm thấy Hàm Quang Quân của các ngươi là người sẽ nói ra "ta anh minh thần võ nhất giết Huyền Vũ thú" sao? hahahahaha..." Ngụy Vô Tiện nói, nhịn không được mà tưởng tượng bộ dạng Lam Vong Cơ khi nói ra những lời này, cười đến ngã trái ngã phải đến sắp lăn trên mặt đất.
"... hahaha" Lam Tư Truy bên cạnh như hiểu ra gì đó mà cười vài tiếng, lại đột nhiên thấy cái gì, sắc mặt biến đổi.
"Đang cười cái gì" Một thanh âm băng lãnh vang bên cạnh tai Ngụy Vô Tiện, vị đàn hương quen thuộc chui vào mũi rồi sau đó liền có một đôi tay vòng lấy eo hắn, giữ cho hắn không ngã xuống.
Ngụy Vô Tiện liền lăn vào lòng ngực người vừa đến, ngửa cô cùng y chào hỏi: "Lam Trạm, ngươi tới rồi."
Đám tiểu bối sôi nổi đứng dậy hành lễ: "Hàm Quang Quân."
"Ân." Lam Vong Cơ lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nói: "Các ngươi vừa rồi đang nói cái gì."
Các thiếu niên tất nhiên là không dám thuật lại sự thật, chỉ liền hành lễ một cái rồi đưa mắt hướng Ngụy Vô Tiện ra hiệu chờ hắn giải vây.
Ngụy Vô Tiện hiểu ý, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ta là giảng cho bọn họ về chuyện Đồ lục Huyền Vũ thú."
"Cười đến vui vẻ như vậy?" Lam Vong Cơ hiển nhiên không tin.
"Đó là bởi vì bài giảng của ta có ý , hình tượng sinh động, tóm tắt đến đơn giản, rõ ràng, vừa nghe liền hiểu! Các ngươi nói có phải hay không?" Ngụy Vô Tiện nói.
Đám tiểu bối liền gật gật đầu, nói: "Là... Ngụy tiền bối giảng xuất sắc"
"Nga?" Lam Vong cơ hơi hơi nhướn mày, "Vậy thì làm thành bút ký nhé?"
"Ách..." Hai mặt nhìn nhau một hồi, các thiếu niên đều chột dạ mà cúi đầu.
"Được rồi, bút ký, ngày mai giao cho ta." Lam Vong Cơ phân phó xong liền đứng lên, nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Trở về đi, cho ngươi dùng bữa tối."
"Được rồi!" Ngụy Vô Tiện cũng đứng lên theo, liếc nhìn các thiếu niên còn đang cúi đầu rồi xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào Lam Vong Cơ rời khỏi Lan thất.
So với việc chép gia quy thì kiểm tra lại một phần bài học cũng xem như là thập phần khai ân, Ngụy Vô Tiện lần này coi như đúng là giúp đám tiểu bối một phen.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lam Vong Cơ ngồi giám thị ở Lan thất thu bút ký rồi căn dặn môn sinh đưa số bút ký này đến Hàn thất cho Lam Hi Thần. Trước đó một ngày vừa cùng huynh trưởng tâm sự đến tối, cũng bởi bế quan đã lâu nên Lam Hi Thần muốn xem tình hình đám tiểu bối gần đây nên đã kêu Lam Vong Cơ thu bút ký cho hắn xem qua một lượt.
Lam Hi Thần cười cảm tạ môn sinh đã đến đưa bút ký, sau đó ngồi xuống bắt đầu phê duyệt. Mở bản bút ký đầu tiên thấy nề nếp, chữ viết rành mạch liền vui mừng mà định cho cái giáp đẳng, đang muốn đặt bút, lại lật dở đến trang cuối cùng khi dừng lại...
"Đồ lục Huyền Vũ thần thú thần hình thật lớn, có thể so với giáo trường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ."
"...?"
Mặt tiếp theo lại viết: "Xác ngoài cứng trắng, nằm bò giống cái tiểu đảo."
"...?"
Rồi sau đó là: "Bị anh minh thần võ Hàm Quang Quân dùng huyền sát thuật giết"
"...?"
Lam Hi Thần nhớ việc Đồ lục Huyền Vũ thú là do Lam Vong Cơ tương quan mà biên soạn lại, nhưng cái miêu tả này... không giống như là đệ đệ của hắn có thể miêu tả?
Lam Hi Thần đem bút ký khép lại, nhìn thoáng qua cái tên, mở ra bút ký tiếp theo... liền thấy được đều là cùng loại bút ký
Bút ký thứ ba, thứ tư, thứ năm... mỗi quyển đều là ghi như thế.
"Bị anh minh thần võ Hàm Quang Quân dùng huyền sát thuật giết." Lam Hi Thần nhẹ giọng nhắc lại một lần những lời này, lại là bất đắc dĩ buồn cười mà lắc lắc đầu, đem số bút ký thu lại phân phó môn sinh đưa đến Tĩnh thất cho Lam Vong Cơ phê chữa.
Vì thế sau khi Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ rong chơi gần nửa ngày trở lại Tĩnh thất, liền nhìn thấy Lam Vong Cơ thần sắc phức tạp mà chấp bút nhìn bàn đặt bút ký.
"Hắc, Lam Trạm, giám thị trở về sớm như vậy a~" Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bên cạnh y, trở mình một cái lại lăn đến lòng ngực Lam Vong Cơ, lấy một trái sơn trà lột vỏ rồi đưa tới bên miệng Lam Vong Cơ: "Sau núi sơn trà đã chín, rất ngọt, ngươi ăn không?"
Lam Vong Cơ tập mãi thành thói quen mà một tay ôm hắn lên tiếng, hơi hơi cúi đầu cắm một miếng sơn trà trên tay hắn, một lát sau, nói: "Ân, ngọt." Tầm mắt hạ xuống, trên bàn mở bút ký, lại khẽ cười một tiếng.
"Lam Trạm..?" Ngụy Vô Tiện mở to mắt, nhịn không được liền duổi tay chạm chạm vào khóe miệng đang giơ giơ lên của Lam Vong Cơ, rồi sau đó nhướn người lên một chút, môi hôn lên.
Hôn một cái, Ngụy Vô tiện ghé vào trên người Lam Vong Cơ hơi thở phì phò, nói: "Ngươi đang cười cái gì?"
Lam Vong Cơ ôm sát eo hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Đồ lục Huyền Vũ thú thân hình thật lớn, có thể so với giáo trường ở Cô Tô Lam thị. Xác ngoài cứng rắn gióng như đảo nhỏ, nhưng thân thể yếu ớt. Bị anh minh thần võ Hàm Quang Quân khi mới mười bảy tuổi giết"
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, ngay sau đó cười lên: "hahahahaha! Là đám tiểu quỷ kia viết ở bút ký sao? Thật đúng là ta nói cái gì bọn chúng viết cái đó! hahahahaha...."
Đột nhiên như chợt nghĩ tới cái gì, Ngụy Vô Tiện hơi nhổm dậy, đối diện Lam Vong Cơ nói: "Ta còn nói với bọn họ Hàm Quang Quân là công tử khiêm tốn tuyệt đối không có khả năng chính mình tự nhận "anh minh thần võ", không nghĩ tới ngươi là không chỉ có nói ra mà còn nói không đỏ mặt một chút nào! Da mặt ngươi đủ tốt a ~ Lam Trạm." Nói rồi còn dùng ngón tay mà xoa xoa mặt Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bắt được bàn tay đang xoa loạn trên mặt hắn, lãnh đạm nói: "Cảm tạ người đã ban tặng."
"hahahahaha kia cũng không phải là cảm tạ ta ban tặng sao? Thế nào, sau khi ta giảng bài, hình tượng của Hàm Quang Quân có phải hay không lại cao lớn thêm vài phần." Ngụy Vô Tiện cười nói
"Ân" Lam Vong Cơ lên tiếng.
Ngụy Vô Tiện lại ra vẻ buồn rầu nói: "Hàm Quang Quân tốt như vậy, ngộ nhỡ có cô nương nhà ai coi trọng, đem hắn từ chỗ ta đoạt đi thì phải làm sao bây giờ?"
"Sẽ không" Lam Vong Cơ nói, "Ta chỉ cần ngươi"
Lời bộc bạch thình lình đánh thẳng vào lòng, làm Ngụy Vô Tiện hơi hoảng loạn rồi sau đó đem đầu vùi vào lồng ngực y, khe khẽ trách: "Ngươi này a ~"
Kỳ thật khi xưa những ngày cùng Ngụy Vô Tiện ở động Đồ lục Huyền Vũ, sự tình phát sinh đâu chỉ là một trận giết yêu thú... Biết bao nhiêu tình cảm đều được Lam Vong Cơ chôn ở trong lòng muốn vĩnh viễn chân quý, về túi thuốc, về nước mắt, về dấu vết, về "Vong Tiện"....
Đó là một trái tim chân thành đối với cuộc đời này mà hứa hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro