Chương 1: (2)
"A –", một tiếng hét thảm vang lên, khiến cho một ban sớm khí sảng thanh thuần trở nên thảm thiết dị thường.
"Hỗn đản! Ác côn! Vô sỉ...... ".
"...... Vương bát đản, *** côn, xấu xa, hèn hạ...... "
"Tỉnh rồi? Mắng đủ rồi?", nghe y thao thao bất tuyệt mắng một hồi lâu rốt cuộc im lặng, nam nhân không rõ là vô ý hay cố ý mà đưa tay đè lên vết thương của Văn Kình, "Ta làm chủ nhân cũng đã rời giường, ngươi là hạ nhân lại ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, thật là không hợp lý a...... ".
"Hợp cái đầu của ngươi. ", ngồi dậy xoa miệng vết thương, vừa rồi đau đến nỗi tám hồn thì bảy phách đã bất tỉnh đi gặp quỷ!
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt vẫn nhu nhu tựa như miêu nhìn nam nhân bên cạnh mình từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt cương nghị có một đôi tròng mắt u thâm khó dò, cánh môi mỏng không mang theo ý cười, tóc đen, huyền y, cả người không thể nói là lạnh như băng, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta không muốn tới gần.
Bộ dạng coi như đoan chính. Đây là đánh giá khách quan đầu tiên của y với Phong Thiên Tiêu.
"Ngươi là ai?", y nghiêng đầu đánh giá cảnh tượng bốn phía, "Đây là nơi nào?".
Phong Thiên Tiêu không trả lời câu hỏi của y ngay, mà lười nhác tựa vào trên thân cột bên trên dưới đem y đánh giá một phen, "Đi ra ngoài, mang nước lại đây. "
"Ta? Giúp ngươi chuẩn bị nước?"
Phong Thiên Tiêu nhíu nhíu mi tựa như trả lời.
"Làm gì?"
Nhún vai. "Sơ tẩy hảo thượng lộ a."
"Ý của ngươi là, muốn ta hầu hạ ngươi?"
"Đúng là như thế."
"Ta hầu hạ??"
"Ta đã trả lời rồi."
Trầm mặc.
Vẫn trầm mặc.
Tiếp tục vẫn là trầm mặc.
......
"Ngươi mộng giữa ban ngày!", nhìn bộ dáng kia của hắn, Văn Kình rốt cục không thể nhịn được nữa mà rống lên. Đứng bật dậy phủi đi tro bụi trên người, vừa phủi vừa nói, "Tiểu gia hôm nay tâm tình hảo, xem như ngươi cứu ta một lần, tựu tha thứ cho tội đại bất kính của ngươi, như vậy hai chúng ta không ai thiếu nợ nhau, cáo từ."
Phong Thiên Tiêu cười một chút, hướng phía sau y nhướn nhướn mày.
Rồi sau đó vừa lòng nhìn thấy thiếu niên theo ánh mắt mình liếc đến nơi mà y vừa nghỉ tạm trên mặt đất, thấy rõ một nắm tro mang tử sắc, vẻ phẫn nộ thay thế cho nét sinh động trên gương mặt. Hắn cười yếu ớt chậm rãi mở miệng, "E là ngươi muốn đi cũng phải có sự đồng ý của ta."
"Cái gì!?"
"Ngươi nói thử xem?"
Nghe lời nói của hắn tràn đầy ý tứ mập mờ, khiến cho lửa giận trong Văn Kình càng tăng, "Đưa ta giải dược!"
Phong Thiên Tiêu vô tội mở tay ra, "Sách! Lạp cuối cùng không khéo đã bị ta ăn."
"Vương bát đản!", Văn Kình nhìn thấy thái độ không liên quan gì đến mình của hắn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa đem đồ vật hướng gương mặt tuấn tú của nam nhân trước mặt ném tới, "Tại sao hạ Long Tiên Hương lên ta!"
Long Tiên Hương, một trong tối âm độc tà môn độc dược trong chốn giang hồ, nghe đồn dược này dùng bảy bảy bốn mươi chín vị dược liệu trong mười tám chủng loại điều chế mà thành. Dược tuy có dược liệu tầm thường, nhưng nếu thủ pháp điều chế bất đồng thì dược tính bất đồng mà hiệu quả cũng bất đồng, ngoại trừ biết được một loại chủ dược là Vi long tiên thảo, sau khi đốt sẽ hóa thành tro tàn tử sắc, vị như đàn mộc, còn lại phương thức phối dược chỉ có người chế dược biết. Ngoại trừ Mộc Hồ Điệp trong truyền thuyết trên giang hồ, nếu người chế dược không chỉ ra thì có thể chân chính nói là vô giải chi độc.
Tuy dược liệu bất đồng, nhưng độc tính lại hoàn toàn giống nhau, bệnh trạng sau khi trúng độc, cũng đều ba ngày sau độc phát, cả người đau nhức. Trong vòng ba ngày nếu còn không ăn vào giải dược liền đi đời nhà ma, mà có ăn vào giải dược, cũng không hoàn toàn trừ đi tận gốc, cách mỗi nửa tháng phải lại ăn vào giải dược mới bình an vô sự.
Thứ kinh hại nhất của dược này, không phải gì khác mà chính là nỗi kinh khiếp khi đối mặt tử vong. Tuy nói trong thiên hạ anh hùng vô số, nhưng chân chính cười mà nói đến chuyện sinh tử thì có được mấy người?
"Hiểu biết không ít a.", Phong Thiên Tiêu cười hì hì nâng tay đón gọn lấy quyền của Văn Kình, cúi đầu nhìn gương mặt như trước xinh đẹp lại tràn đầy lửa giận, mắt hơi nheo lại.
"Ta với ngươi không cừu không oán, tại sao cho ta hạ thứ âm độc như thế!"
"Không tại sao cả. Đột nhiên cảm thấy ở một mình có chút tịch mịch, cho nên vừa mới tìm ngươi theo giúp ta, bất quá cũng không quá phận. Huống chi hôm qua nghe được mấy tiếng đại ca ca tiểu ca ca ta có chút hưởng thụ, cho nên cho ngươi một cơ hội báo ân, đi theo ta đi. "
"Gì?", Văn Kình thấy hắn dùng vẻ mặt thản nhiên mà nói lời kinh khiếp như thế, đầu óc nhất thời đình chỉ, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt. Cũng không nghĩ người kia cười buông tay ra, "Hiểu rõ thì đi lấy nước, chúng ta hảo khởi hành."
Văn Kình lạnh lùng nhìn hắn một hồi lâu, con ngươi trầm tĩnh tiếu lệ nhìn chằm chằm nam nhân tuy khuôn mặt mang nụ cười nhưng lại lạnh như băng, trong bụng hiểu rõ giải dược này không lấy được tay người này, ngạo nghễ ngang khởi gương mặt trong trẻo tuấn tú nhưng lạnh lùng, toàn thân cười vang nói, "Khinh thường ta."
Phong Thiên Tiêu hơi hơi mị nhãn, nhìn thân ảnh thon dài đi ra khỏi cửa miếu chậm rãi nhếch miệng, "Không sợ chết?".
"...... "
"Nếu như nghĩ thông suốt, có thể đến Nhạc Dương lầu tìm ta, ta chờ ngươi ba ngày."
Văn Kình khẽ ngừng một chút, xuy cười một tiếng rời đi.
Hồ Động Đình không hổ danh là mỹ cảnh tráng lệ trong vòng tám trăm dặm.
Hoàng hôn tịch dương, lân lân ba quang, ngư phàm nhiều điểm, lô diệp thanh thanh. Ánh mặt trời chói chang nhưng đã mất đi sức nóng bức người của buổi trưa, tĩnh lặng như trời như nước. Ánh nắng chiều kim hồng diệu tử rọi trên mặt hồ Động Đình yên ba thủy mầu, như họa giang sơn.
Văn Kình một thân lam bố y cực kỳ mộc mạc, dùng một sợi dây đen buộc tóc trên đỉnh đầu, tựa vào bên hông thuyền, gió đêm lướt qua thổi bay những sợi tóc hai bên mặt, nhẹ nhàng lất phất.
Lông mi tiêm dài rũ bóng xuống dung nhan ôn nhuận, khóe môi vi kiều, đôi mắt trong suốt xa xăm. Thuyền phu quay đầu lại nhìn y, nhập vào mắt chính là cảnh trí xinh đẹp đó. Vẻ ngây ngô của thiếu niên hòa lẫn với dung nhan trầm ổn của thanh niên, khí chất tao nhã mà đạm bạc, so với hình ảnh thiếu niên công tử bạt hỗ trương cuồng, tiêu sái sáng sủa khi mới lên thuyền, quả thật rất khác biệt.
Văn Kình hướng mắt nhìn cánh chim hải âu bay qua ở nơi chân trời, trùng hợp nhìn thấy thuyền phu đang đứng ở một bên, khẽ mỉm cười, "Thuyền gia, không biết bây giờ đi Quân Sơn còn kịp không? Ta sẽ trả cho ngươi nhiều bạc."
"Ách, Quân Sơn a. Cách nơi này không xa, nhưng mà sắc trời...... ".
"Ta sẽ trả đủ tiền thuyền cho ngươi."
"Không phải không phải.", thuyền phu sợ người thiếu niên khó đoán trước mặt này không chừng đã hiểu lầm hắn trong mắt chỉ có tiền tài thế lực, lắc đầu liên tục, "Ta sợ sắc trời quá muộn, công tử đi Quân Sơn sợ là khó có thể tìm được chỗ nghỉ chân. "
Văn Kình liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi hơi cau mày nhưng không có quay đầu lại mà chỉ chỉ con thuyền hoa lệ cách đó không xa, "Chỉ cần giúp ta bỏ lại con thuyền kia là được."
Thuyền phu quay đầu lại nhìn con thuyền vẫn theo sau từ khi vị công tử này lên thuyền kia, có chút khó xử nói, "Với thuyền của tiểu nhân, sợ là......"
"Thôi, liền đi Quân Sơn."
"Hảo, tiểu nhân đưa công tử đi.", thuyền phu thấy y nhắm mắt lại vẻ mặt không muốn nhiều lời, liền hướng ánh mắt đi rồi đi về phía đuôi thuyền.
Văn Kình mở mắt nghiêng đầu, liếc mắt một cái liền trông thấy bóng đen trên thuyền hoa kia, oanh ca yến vũ, đàn mĩ vờn quanh, hết mực tiêu dao. Vài ngày trước, y trong lòng không ngừng đem tổ tông tên nam nhân phá hư tâm tình chờ chết của mình "ân cần thăm hỏi" không dưới mười lần tám lượt, hiện tại ngay cả tức giận cũng đã là chuyện dư thừa.
Ba ngày trước, vừa rời khỏi ngôi miếu đổ nát lên đường xuống núi, liền phát hiện tên nam nhân này luôn đuổi theo một cách kì lạ. Người nọ luôn xuất hiện cách y không đến mười thước, một ngữ không nói chỉ âm hiểm cười, khiến cho người ta cảm thấy giận dữ.
Trụ khách sạn, hắn vào gọi ca kĩ ở phòng kế bên.
Đi tửu quán, hắn ở bên cạnh uống rượu ngon giai hào.
Đi trên đường, y đi bộ, hắn cưỡi ngựa.
Ở trên thuyền, y cuối thuyền, hắn đầu thuyền......
Tức giận đi yên hoa tửu hạng (*), chuẩn bị làm một con quỷ phong lưu, không nghĩ tới còn chưa hưởng được hương thơm ôn nhu của mỹ nhân, mỹ nhân trong lòng đã bị người này ba hồn câu đi bảy phách......
Như vậy cũng không tính, nhưng ngay cả đặt chân vào ngôi miếu đổ nát cũng không được yên thân, mới vừa tìm một chỗ nằm hảo, đột nhiên một đám người không biết là ai ào vào, Văn Kình nghẹn họng trơ mắt nhìn bọn hắn ba chân bốn cẳng đem chỗ y định nghỉ ngơi quét tước nhất kiền nhị tịnh, sau khi dọn ra nhuyễn tháp kim bồn ngọc trãn thỏa đáng xong thì toàn bộ rút lui. Mà Văn Kình chỉ có thể trơ mắt nhìn tên kia cưu chiếm thước sào, tiếng ngáy như sấm.
Độc nửa đêm qua phát tác , giống như bị đồ vật gì sắc bén từng chút từng chút đâm vào, đau đớn xâm nhập cốt tủy.
Văn Kình vốn cực kì mẫn cảm với đau đớn, muốn khống chế nước mắt bao nhiêu cũng vô dụng, điều duy nhất có thể làm được chính là không khuất phục trước gương mặt không chút thay đổi mà ở một bên nhìn kia, ngậm chặt miệng không cho bản thân phát ra âm thanh rên rĩ.
Trời thương xót, từ sau buổi tối, kì diệu thay đau đớn lại biến mất. Nhưng trong lòng lại hiểu được, không phải độc được giải, mà là đã muốn xâm nhập phế phủ, không còn cách cứu vãn. Một sớm viết thư thỉnh người đưa đến Ti Phảng ven Tây Hồ, vô luận thế nào, ít nhất bọn Hàn có thể tìm được thi thể của y, thay y an táng.
Thật sự luyến tiếc thế giới hoa hoa này, ta còn không có thành thân với lão bà, Văn Kình thiếu chút nưa bi thương mà gào khóc. Nhưng vì bảo trì hình tượng quý công tử trước mặt thuyền phu, y đành mím môi lại.
Tình cảnh như vậy, hơn nữa không có tiền căn hận cũ, thật đúng là không đáng.
Muốn oán thì oán tên kia
Đang lúc chiêu hô mười tám đời tổ tông kẻ nào thì thuyền đột nhiên lung lay một chút rồi dừng lại.
"Công tử, đã đến Quân Sơn. "
"Ách.", Văn Kình hơi cúi đầu, từ bên trong lấy ra một thỏi bạc đưa thuyền gia rồi nhảy lùi lại ra khỏi đầu thuyền, mới vừa rơi xuống đất cước bộ đột nhiên lảo đảo một chút, tựa như thực thống khổ mà ôm lấy ngực, khiến thuyền gia bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng xuống thuyền đưa tay muốn đỡ.
Tay còn chưa chạm đến áo vải lam y, y đã quay đầu lại, con ngươi sắc bén khiến thuyền gia lui ra phía sau một bước, nột nột mở miệng, "Ta chỉ là sợ công tử thân thể không khỏe, cho nên...... ".
"Không sao, đã làm phiền thuyền gia . ".
Hơi hơi ngẩng đầu nhìn thuyền hoa cách đó không xa, y lạnh lùng vẩy nước một cái, xoay người, phất tay áo, đầu cũng không quay lại.
"Công tử, cần tiểu nhân ở đây đợi không?"
"Không cần! Tạ."
Thanh thanh lãng lãng giống như nguyệt dạ thanh phong, lãnh hương từ nơi bóng người biến mất truyền đến, thấm vào nhân tâm. Thuyền gia như mất hồn, nhìn theo con đường nhỏ trong rừng trúc một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. "Không biết vị công tử này từ nơi nào đến, thế nào lại như thần tiên......"
Sưu!
Từ thuyền hoa bên kia đột nhiên xuất ra một đạo bóng đen, theo ánh sáng trên lá trúc bên người thuyền gia lướt qua, thuyền gia kia còn chưa biết chuyện gì, lúc quay đầu lại bóng đen đã muốn biến mất ở sâu trong rừng trúc......
"Hôm nay gặp phải tà, khiến ta gặp phải những kẻ kì quái......"
Mắt thấy hoàng hôn tan đi, nguyệt hoa mới lên, trúc ảnh loang lỗ trên con đường nhỏ.
Quân Sơn này vốn là một trong các danh cảnh ở Động Đình, xưa từng có thơ, "Đế tử Tiêu Tương khứ bất hoàn, Không dư thu thảo Động Đình gian, Đạm tảo minh hồ khai ngọc kính, Đan thanh họa xuất thị Quân Sơn". Lần trước đến du ngoạn một cảnh xanh biếc, nay lại là một sắc thu lạnh lẽo, trên đất trải đầy những lá trúc khô tàn tạ, thật là hiu quạnh.
Văn Kình một người nhàn nhã đi trên con đường nhỏ, gió thu thổi tắp vào mặt, hơi hơi có chút lạnh. Gió đêm nấn ná trong trúc thổi bay mái tóc đen của y, khuôn mặt dưới ánh trăng thanh tú ôn nhuận như ngọc, môi nhếch lên lộ ra nhợt nhạt ý cười, nhìn như ôn hậu vô hại lại lạnh như băng.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!?", nói là nói với nam nhân phía sau, dù chưa quay đầu lại, thanh âm đã lạnh như băng , đủ để người nghe nghe mười hiểu mười.
"Thính phong, thưởng nguyệt. Không được sao?"
"......", Văn Kình sững người một chút rồi xoay mặt lại, đối với tên nam nhân vô lại này, tức giận với hắn cũng chỉ làm khổ chính mình, thôi thì mặc kệ hắn. Đau đớn từ cốt tủy trong ngực cùng tứ chi dần dần khuếch tán, đã muốn tiêu đi phân nửa thần chí cùng khí lực của y, nhiều lời cũng chỉ khiến kẻ kia vui vẻ mà thôi.
"Hảo hưng trí. Bất quá có thể thỉnh các hạ dời bước? Để tại hạ được thanh tĩnh."
Phong Thiên Tiêu tựa vào bên trúc, đánh giá khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng, cao thâm mạc lộ cười, "Không thể."
"......", thấy hắn vô lại như vậy, Văn Kình cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người hướng đi đến Lãng Ngâm Đình cách đó không xa.
Lãng Ngâm Đình so với Nhạc Dương lầu Tam Túy đình càng nổi tiếng hơn (**), truyền thuyết là thần tiên Lữ Đồng Tân ở Tam Túy đình uống rượu, bay qua hồ Động Đình, rơi xuống Lãng Ngâm đình tại Quân Sơn. Tình ngày diễm dương đăng đình lãng ngâm, phóng mắt nhìn về một màn trời nước mỹ lệ của Động Đình xa xa, nâng rượu đón gió, tâm thần thanh lãng. Mà nay dưới ánh trăng bàng bạc, mênh mông Động Đình ánh nguyệt ba quang, thật cũng là một phen ý vị.
"Đáng tiếc, không có mang rượu đến.", Văn Kình tìm chỗ sạch sẽ ngồi, tựa đầu trên trụ đình, đau đớn bách hài cát nhục quát cốt từ tứ chi khiến cho y không thể tiếp tục bảo trì khí lãng thần thanh, nghĩ có lẽ Long Tiên Hương kia lại phát tác.
Đáng tiếc, đáng tiếc mới sống mười tám năm trần thế, vậy mà lại chết bất minh bất bạch, nghĩ thế nào cũng thấy không cam tâm. Văn Kình nghẹn với cơn tức trong bụng nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ nhắm mắt, thân thể không thể khống chế được mà chậm rãi khuynh đảo ngã xuống......
Người nam nhân ngồi xổm trước mặt y, thấy y không nói một lời liền nhích lại gần, thu tay lại nghiêng người, nhìn y ngã vào tảng đá phát ra một tiếng vang. Mái tóc đen dài theo động tác của chủ nhân ở dưới ánh trăng xẹt qua một tia huy quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt phi tán ở trên lam bố y......
"Uy."
Dùng chân đá đá vào thân thể y, thấy y không lên tiếng, Phong Thiên Tiêu trong lòng rùng mình, "Uy!!"
Thấy y vẫn không động tĩnh, hắn cảm thấy căng thẳng, phi thân đến đem thân thể thanh gầy kia ôm vào trong ***g ngực, đưa tay lên cổ y tìm kiếm — mạch tượng vặn loạn, hơi thở mong manh, dấu hiệu đại hạn đang đến. Nam nhân thần sắc giận dữ, kéo ra những sợi tóc đen phi tán ở trên dung nhan thanh lệ kia, nhìn một hồi lâu, "Trách không được Tiêu Diêu Lâu như thế danh chấn thiên hạ."
Từ trong ngực lấy ra một lạp tiểu hoàn vò nát rồi hòa cùng rượu đưa vào trong miệng y, đem y tựa vào đình lan, bàn tay ôn hòa đem khí lực đẩy vào phía sau lưng. Ước chừng sau thời gian nửa nén hương, Văn Kình há mồm phun ra một ngụm máu đen, ngưỡng mặt rồi ngã xuống liền được Phong Thiên Tiêu nhẹ nhàng tiếp được, ôm vào trong lòng......
"Quật cường như vậy. Hại ta cũng có chút không nỡ để ngươi chết."
Bàn tay hiện rõ những khớp xương lướt qua đôi mắt tú lệ đang nhắm lại, lướt xuống hai má ôn nhuận nhu hòa như ngọc rồi dừng lại trên đôi môi có chút khô khốc, chậm rãi cúi người xuống......
Nguyên bản chỉ là một nụ hôn trêu đùa, không biết vì sao càng lúc càng không thể thu hồi. Cho đến khi người trong lòng khẽ động, nam nhân mới đột ngột ngừng lại. Làm như có chút nhận ra cử chỉ bất thường của mình, con ngươi thâm thúy lạnh như băng nhìn gương mặt tái nhợt dưới ánh trăng của Văn Kình thật lâu, mới tự giễu hừ lạnh một tiếng nhắm mắt ngủ đi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro