Bạn thân à, anh yêu em (Văn Tài × Trùng Dương)

Ngày cuối năm, mùa đông đã vào lúc đậm đặc nhất, tôi ngồi chấm tay trên bàn làm việc. Bên ngoài cửa sổ mưa giăng giăng ngày, cái rét buổi chiều cuối năm ấm cả vào trong da thịt.

Chuông điện thoại reo, tôi nhấc máy, tiếng mẹ nhẹ nhàng cất lên bên kia đầu dây.

''Tài à, sắp Tết dương rồi có về nhà không con?''

''Con...'' Tôi còn đang ập ờ không dám đáp

''Về đi con, anh còn cũng về, nó mang cả người yêu về ra mắt nữa. Cả thằng Dương cũng thế.''

Tim tôi vô thức nhói lên một nhịp. Giá mẹ biết tôi không dám về cũng là vì Dương,

Dương và tôi là hai đứa bạn thân, hai đứa con nít sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng sống trong một con ngõ nhỏ. Mẹ tôi và mẹ Dương là bạn thân từ hồi đại học, thân tới mức cái gì có cũng chia đôi. Hai đứa tôi từ lúc lọt lòng đã ở cạnh nhau cho đến lúc vào mẫu giáo, lên Tiểu học, Trung học cũng là chung bàn, chung lớp. Cả hai quen thuộc tới mức có thể hiểu nhau chỉ qua một ánh mắt.

Tôi biết mọi thứ về Dương, điều Dương thích, đam mê của Dương, cỡ giày, size quần áo,... chỉ là tôi không biết có một ngày tôi lại thích Dương. Không biết mình thích Dương từ khi nào nữa? Có thể là từ khi còn bé tí, lúc đi công viên chơi Dương nắm tay tôi thật chặt. Hay là khi tôi vào cấp 3 Dương mỗi buổi tối đón tôi ở trung tâm ngoại ngữ với một cốc trà sữa béo ngậy trên tay. Cũng có thể là lúc chechung một cái áo mưa trên đường đi học...

Mọi thứ cứ êm ả trôi qua bình yên và ngọt ngào cho tới lúc tôi vô tình nghe được cậu bạn cùng lớp hỏi Dương.

''Mày có bao giờ nghĩ tới việc yêu bạn thân không?''

''Không đâu, tao sợ... sợ mất đi một tình bạn.'' Dương nhập nhờ thật lâu rồi trả lời.

Tôi lúc ấy đứng nép bên ngoài cửa sổ nhìn nắng mùa thu vàng rực mà sao thấy trong lòng như có mưa giăng. Từ sau hôm ấy tôi chôn thật sâu tình cảm của mình bên trong, cố gắng giữ cho mình luôn bình thường như trước.

Tôi từng thử trốn tránh Dương nhưng không được bởi vì nỗi nhớ Dương cứ cồn cào lên không dứt. Từng thử lạnh nhạt với Dương nhưng lại càng không ổn. Dương bám lấy tôi, hỏi đi hỏi lại:

''Sao thế? Mày giận gì tao à? Đừng giận nữa tao đưa mày đi ăn nhé.''

Và thế tình cảm của tôi dành cho Dương cứ ngày một lớn. Cuối cùng tôi tự thỏa hiệp với mình nếu không thể là người yêu chiít hãy cứ như bây giờ, là một người bạn thân bên cạnh trải qua mọi vui buồn với cậu ấy. Mỗi ngày nhìn cậu ấy nhiều hơn một chút và lặng lẽ yêu cậu ấy nhiều hơn một chút, thế là đủ.

Vào đại học tôi và Dương mỗi đứa một trường nhưng vẫn thân với nhau như trước. Ngày cuối tuần Dương đều phóng xe đến ký túc đón tôi đi chơi.

Sau đó một thời gian Dương có người yêu. Còn tôi thì lặng lẽ giấu đi nỗi đau trong lòng vì tôi với Dương đơn thuần cũng chỉ là một người bạn mà thôi. Dương có người yêu, thời gian dành cho tôi ít đi một chút nhưng những ngày lễ tôi vẫn luôn được ké một phần quà. Tôi ôm niềm vui nho nhỏ ấy cất giữ trong tim.

Vậy mà cuối cùng hai người họ lại chia tay. Cô người yêu dẫn Dương đến trước mặt tôi vừa khóc vừa hỏi trong nước mắt rằng có phải Dương chia tay cô ấy vì tôi không. Tôi thấy Dương lắc đầu, tiếng cậu ấy vang lên rất nhẹ mà găm vào lòng tôi đau muốn khóc.

''Không phải, anh làm sao yêu cậu ấy cơ chứ. Em đừng có mà như vậy, anh không thể nào yêu cậu ấy, chưa từng...''

Sau đó tôi và cô ấy cũng rời đi, mỗi người một hướng khác nhau, chỉ có nỗi đau là giống nhau như đúc.

''Alo, con vẫn nghe đấy chứ?'' Tiếng mẹ đột ngột vang lên trong điện thoại kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Tôi thở dài. Dù sao cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách.

Ngón tay tôi siết lấy chiếc điện thoại, tôi hít một hơi thật sâu, nói khẽ.

''Vâng mẹ, con sẽ về.'' Tôi nghe tiếng mẹ cười thật vui bên kia đầu dây.

Tan ca, tôi đi lang thang trên phố, về tới nhà khi trời đã tối hẳn. Chỉ còn vài ngày nữa là tới Giáng Sinh, đường phố đã giăng đầy đèn hoa rực rỡ. Mấy năm trước khi Dương và tôi vẫn còn độc thân , cậu thường bắt xe tới đây cùng tôi đi lang thang trên phố. Nhưng năm nay có lẽ đi bên cạnh cậu sẽ là một người khác không phải là tôi. Vì cậu lại mới quen một cô bé đồng nghiệp mới.

Khi tôi về tới cửa một cái vỗ vai khiến tôi giật thót mình. Anh trai tôi đứng đằng sau cười, phía sau là một cô chị gái tóc nâu, có vẻ là người nước ngoài. Thì ra đó là người yêu của anh trai tôi, chị ấy là người Mỹ, tên là Lika. Anh dắt chị đến giới thiệu với tôi, cũng nhỡ tôi cho chị ở nhờ vài hôm vì anh đi công tác.

Chờ chị ấy đi vào phòng cất đồ, tôi mới giật giật tay áo anh trai.

''Thật đấy à?''

''Ừmm hay, không lẽ anh mày nói đùa.''

''Nhưng mà anh biết tính bố mà, bố thích con dâu người Việt.''

''Thế anh lấy vợ hay bố lấy vợ, Mà mày ủng hộ bố hay ủng hộ anh.''

''Tất nhiên là anh nhưng mà...''

''Không được nghĩ gì hết, ủng hộ anh thì phải giúp anh. Tết này về, mày nhớ giúp chị, nếu không thì tình anh em của tao với mày chấm dứt.''

Tôi không phản bác, vì có muốn cũng chẳng được. Anh tôi là thế, bá đạo một cách đáng yêu. Có điều, bố tôi là người rất truyền thống lại là trưởng họ. Anh trai tôi là đích tôn sau này sẽ thay bố tôi lo liệu mọi việc. Tôi cũng từng rất sợ hãi khi biết mình thích Dương, liệu nếu chúng tôi yêu nhau, bố tôi sẽ đồng ý?

Dạo này tôi bận việc ở công ty nhiều quá, không có thời gian với chị Lika. Sợ chị tủi thân nên chiều hôm đó tôi cố gắng về sớm. Tôi rẽ qua siêu thị mua đồ về nấu bữa tối.

Tôi hấp tấp chạy lại chỗ thang máy, cánh cửa đang đóng bỗng nhiên lại mở ra . Một bàn tay thật to cầm lấy tay tôi kéo vào bên trong. Tôi ngước lên nhìn, còn Dương cười thật tươi.

''Ngạc nhiên chưa?''

Tôi ngơ ngác ''Ông làm gì ở đây?''

Dương đỡ lấy đống đồ ăn trên tay tôi.

''Sang chơi với ông, sợ Noel đến có đứa tủi thân vì ế mà đắp chăn khóc nên sang an ủi,

''Ông sang đây còn em người yêu để cho ai? Không sợ có đứa nó bế đi mất à.''

Dương xụi mặt ''Đang cãi nhau, chán nên sang đây ở với ông cho cân bằng tâm lý đây nè.''

''Ông làm thế không sợ em ấy biết rồi chia tay à? Tôi không chịu trách nhiệm được đâu.''

''Ai khiến ông chịu trách nhiệm. Tôi đang buồn, đã không an ủi thì chứ...''

''Thôi được rồi, tôi không nói nữa là được. Nay ông sang thì làm chân đầu bếp đi.'' Tôi giơ một túi thức ăn nên trước mặt lắc lắc.

''Bạn trai em à?'' Chị Lika nhìn theo bóng lưng Dương đi vào bếp rồi thì thầm vào tai tôi.

Tôi lắc đầu, ''Bạn thân, không phải bạn trai.''

''Really? Nhưng có thể cậu bé đó thích em. Nếu không sao giáng sinh lại chạy sang đây nấu ăn cho em chứ,''

''Cãi nhau với bạn gái thôi chị ạ. Mà chị không nghĩ hai bọn em là con trai sao yêu nhau được à?''

''Ô, sao chị lại nghĩ thế được. Đó là chuyện bình thường mà.''

Tôi bật cười vì chị không kỳ thị nó.

''Nay anh Hoàng về phải không chị?'' Tôi chuyển đề tài.

''Ừ chắc sắp về tới nơi rồi. Để chị xuống bếp, chị muốn nấu cho anh Hoàng một món gì đó.''

Anh trai tôi về khi bữa tối vừa xong. Nhìn thấy Dương anh tôi hơi ngạc nhiên:

''Ơ sang đây à? Mày chơi với thằng Tài lâu xong bị lây cái vô duyên của nó à. Tối Noel cũng không có đứa nào rướt đi à?''

Dương bật cười, ''Anh nói chuẩn quá, em sang bắt bạn nó đấy. Ăn xong em tha nó ra đường cho có tí cảm giác.''

Anh tôi khoát tay, ''Hay là hai đứa mày yêu nhau luôn đi.''

-continue-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro