Bạn thân à, anh yêu em (Văn Tài × Trùng Dương)
''Hay là hai đứa mày yêu nhau luôn đi.''
Tôi và Dương sửng lại, cùng nhìn vào mắt nhau. Tôi giả vờ quát anh trai: ''Anh nói linh tinh gì thế?''
''Không thích à? Hai đứa mày mà yêu nhau tiết kiệm được bao nhiêu thứ, đỡ tốn công tìm hiểu tới lúc lấy nhau cũng chẳng tốn tiền xe hòa với thuê đội bưng bê, nhà thì đứng bên này nắm mâm lễ sancho nhà này bắt. Với cả mày mà giận nó thì chả cần thuê xe về nhà mẹ đẻ, đi chục bước là tới nơi.'' Anh trai tôi cười khanh khách.
Ấy vậy mà thằng Dương lại gật gù, ''Hợp lý, để em suy nghĩ.''
''Anh nói thật nếu em rể anh là mày, anh cũng yên tâm. Dù sao anh biết mày từ hồi mày còn mặc bỉm. Nhà mày lại sát nhà anh nếu mày lạng quạng với thằng Tài, anh chạy sang quánh mày cũng nhanh đỡ tốn thời gian chờ taxi.''
''Nói thật, anh không vấn đề gì về việc hai đứa con trai yêu nhau đâu. Bây giờ là thời đại nào rồi, đừng lo, anh ủng hộ hai đứa, còn chị Lika nữa.''
Tôi dở khóc dở cười đành nhét vội miếng đùi gà vào miệng anh trai tôi. anh ăn nhanh lên có đi chơi không muộn bữa cơm diễn ra vui vẻ anh
Sau bữa cơm, anh trai tôi cười vui vẻ nắm tay chị Lika ra ngoài. Dương cũng đã mặc áo khoác đứng trước cửa, cậu giơ sẵn chiếc áo khoác của tôi ra cho tôi mặc, rồi kéo tay tôi ra ngoài.
Đêm giáng sinh đèn sáng lấp lánh, dòng người xuôi ngược nhộn nhịp xua tan cả cái lạnh mùa đông. Dương dắt tôi đi lang thang khắp các con phố, đi chỗ nào view đẹp là dừng lại chụp ảnh. Chúng tôi rẽ vào trung tâm thương mại, chơi các trò chơi vui đến quên trời đất. Đi lang thang tới gần 12 giờ đêm, Dương kéo tôi đứng trước sân nhà thờ nghe mọi người bên trong hát thánh ca. Đến 1 giờ sáng bụng tôi bắt đầu réo ồm ộp, vừa đói vừa lạnh tôi kêu Dương về nhà.
Về đến nhà, hai đứa tôi chui vào bếp. Đồ ăn bên trong vẫn còn khá nhiều, Dương lôi cả chai rượu trong tủ ra uống. Hai đứa đánh chén no say, chai rượu cũng bị uống sạch bách không còn một giọt.
Trong cơn choáng váng, tôi thấy mình nằm gọn trong vòng tay Dương, rồi bờ môi của cậu phủ lên tôi đầy mạnh mẽ. Tôi thầm nghĩ nhất định đây là mơ. Nếu như đã vậy hãy mơ cho thật đẹp. Tôi rồi rướn người lên cũng đáp lại Dương đầy cuồng nhiệt. Dù sao nó cũng chỉ là một giấc mơ, giấc mơ của riêng tôi mà trong đó Dương là của tôi và thuộc về tôi. Trong giấc mơ ấy hai chúng tôi cuốn lấy nhau yêu thương đam mê và nồng nhiệt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lôi tôi khỏi giấc ngủ ngon lành. Tôi vẫn nhắm mắt, với tay tắt chuông báo thức trước khi nó kịp vang lên thêm tiếng thứ hai. Tôi kéo chăn định ngủ tiếp nhưng cái chăn bị chặn lại kéo mãi không lên. Tôi mở mắt rồi giật mình khi nhìn thấy Dương nằm bên cạnh, một tay vẫn vắt ngang qua người tôi. Tôi nhìn xung quanh, những mảnh quần áo vứt vương vãi khiến tôi chết lặng. Vậy nghĩa là tôi không hề nằm mơ...
Tôi loay hoay không biết phải làm gì, chợt bàn tay chạm vào điện thoại. Điện thoại bật sáng tấm hình nền cậu ấy và cô bé đồng nghiệp hiện lên kéo tôi về hiện thực. Tôi bật cười nhưng trong lòng biết bao nhiêu là đắng cay. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn mình không khóc, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường mặc lại quần áo. Tôi ngoái lại Dương vẫn đang ngủ rất say, hàng lông mi khẽ rung. Tôi đóng cửa lại thật khẽ rồi về phòng ngủ bên cạnh. Tôi thả mình xuống giường cố gắng chìm mình vào giấc ngủ mà làm sao nước mắt cứ chảy ra không thể nào ngăn được.
Dương gõ cửa phòng tôi khi trời đã sáng hẳn. Tôi ngồi bất động trên giường một lúc, cố điều chỉnh cảm xúc của mình rồi mang vẻ mặt giả vờ ngáy ngủ ra mở cửa.
''Sao thế? Mới sáng ra đã không cho ai ngủ à.''
Dương nhìn tôi một lúc, mãi mới hỏi, ''Tối qua mày ngủ đây à?''
Tim tôi đập hụt 1 nhịp nhưng vẫn cố tạo vẻ tự nhiên, ''Không ở đây thì chẳng lẽ ngủ chung với mày à.''
''Tôi tưởng...''
''Có gì mà tưởng, uống rượu say tội lôi mãi mới vào được phòng. Xong rồi mày kêu nóng quần áo cởi ra vứt lung tung. Tôi mà không chạy nhanh là thấy mày một trăm phần trăm rồi đấy. Tí nữa là tổn hại hai mươi mấy năm giữ gìn sự trong trắng cho đôi mắt.''
''Mày nói thật à?''
''Thật, mày đừng có lo. Mày chưa kịp là điều gì có lỗi với em bé đồng nghiệp đâu. Giờ thì lượn đi, tôi đi ngủ đây.'' Tôi đẩy Dương ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Rồi từ từ ngồi bẹp xuống đất, tôi gục đầu vào gối, bịt chặt miệng cũng không để tiếng thút thít.
Một lúc sau màn hình điện thoại của tôi sáng lên: 'Tôi về đây, mày ngủ đi. Merry Christmas.'
Lúc này tôi không kiếm được nữa, nước mắt cứ thể tuôn ra, trái tim như bị bàn tay nào đó thô bạo bót chặt, đau đến tức thở.
Tôi nằm lì trên giường suốt buổi sáng cho tới khi tiếng chị Lika vang lên bên ngoài: ''Tài ơi, em dậy chưa?''
Tôi ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của mình rồi đứng dậy mở cửa.
Lika nhìn thấy tôi vội vàng hỏi, ''Ôi, em khóc à? Em và Dương giận nhau à?''
Tôi lắc đầu, ''Không, em đang xem phim mà cảm động quá, chị xem cùng đi rồi cũng khóc giống em luôn.''
Một ngày Giáng Sinh trôi qua như thế, có lẽ đó là Giáng Sinh đáng nhớ nhất của tôi.
Sau hôm đó, anh Hoàng lại đi công tác, tôi và chị Lika cũng quay lại cuộc sống như trước. Những ngày cuối năm thật mệt mỏi với bao nhiêu deadline phải hoàn thành.
Buổi chiều cuối cùng của năm, tôi cùng anh trai và chị Lika sắp đồ về nhà. Tôi ngồi trên xe nhìn khung cảnh cuối năm thấy trong lòng dâng lên những cảm xúc không tên.
Màn hình điện thoại rung lên, là Dương nhắn: 'Về tới nhà chưa? Mai sang nhà tôi ăn cơm.'
Tôi đang định nhắn lại thì dòng tin khác hiện lên: 'Sẵn tôi giới thiệu bạn gái.'
Ngón tay tôi khựng lại, lâu thật lâu tôi mới đủ sức nhắn một chữ 'uh'
Ba người chúng tôi về tới cổng nhà, trời cũng đã sâm sẩm tối, bố mẹ đứng ở sân nhìn thấy chúng tôi trong mắt là niềm vui sướng sáng lên.
Cả bố mẹ tôi đều háo hức đón con dâu mà dường như bỏ quên tôi. Bố tôi còn bắt thằng cu nhà bên dạy mấy câu tiếng anh để chuẩn bị nói chuyện với chị Lika. Thật là tôi lo lắng thái quá.
-continue-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro