₈₇

Trong giới này, những thủ đoạn hèn hạ chẳng còn gì khác lạ nữa. Chẳng ai biết được lúc nào mình sẽ bị người ta hãm hại, rơi xuống đáy vực.

Shin Hye và TaeJoon kết hôn năm năm, ly hôn ba năm, trong mấy năm sống cùng nhau, chị biết rất rõ chuyện của Kim Taehyung, nhưng chị không nói với Bae Joohyun mà chỉ nghiêm túc dặn đỏ, "Nếu bị chụp thì phải phủ nhận."

Bae Joohyun nhíu mày, không nói gì.

Shin Hye nhìn cô. "Vì thế em phải cẩn thận một chút."

Sau khi tạm biệt Shin Hye, tâm trạng Bae Joohyun trở nên rối rắm, cô đi tới câu lạc bộ của Taemin, bao một căn phòng rồi uống rượu một mình.

Một lát sau Jisoo tới.

Jisoo đẩy cô. "Cậu làm gì thế, uống rượu giải sầu hả?"

Bae Joohyun ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Sao cậu biết tớ ở đây?"

"Taemin gọi điện cho Jinyoung,
tớ ở bên cạnh nghe thấy, Jinyoung đang ở bên ngoài."

"Đồ Taemin miệng rộng"

Cô về thành phố B mà không chịu ghé qua nhà họ Park, chắc chắn sẽ bị rầy.

Quả nhiên mợ gọi điện tới, "Joohyun, cháu về hồi nào? Tối nay tới nhà mợ ăn cơm nhé."

Bae Joohyun mím môi: "Mẹ cháu còn ở đó không ạ?

Mợ đáp: "Còn."

Lần này Hana về rất lâu, nguyên nhân là vì công việc. Sau khi ly hôn với Bae Jinyoung, bà ra nước ngoài, sau đó trở thành nhiếp ảnh gia, trong những năm qua, bà đi rất nhiều nơi. Bae Joohyun không hiểu bà thật sự thích công việc của mình hay là thích cảm giác tự do không có gì trói buộc.

Hana không tái hôn nhưng có bạn trai. Bae Joohyun không biết bà có còn hận Bae Jinyoung không, có lẽ là không, nhưng cũng không thể tha thứ.

Mấy năm ở Anh, cô không ở cùng Hana, ban đầu Hana không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước sự cố chấp của cô.

Bae Joohyun đồng ý về nhà họ Park ăn tối, sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Jisoo: "Cậu là phụ nữ có thai mà còn đi lung tung được hả?"

Jisoo đang mang thai, hôn lễ được tổ chức vào tháng sau, về cơ bản công việc của cô ấy đã được tạm ngưng hoàn toàn. Cô ấy cười: "Sao không? Tớ đâu yếu ớt đến mức đó."

Bae Joohyun nhìn bạn mình: "Đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp mà kết hôn sinh con, cậu sẽ không hối hận chứ?"

Jisoo cười: "Không đâu."

Bae Joohyun nhìn Jisoo, cũng cười theo.

Đúng vậy, có gì để hối hận đâu. Nếu là cô, cô cũng tình nguyện sinh con cho Kim Taehyung, cô chắc chắn, chắc chắn sẽ cho con của họ những thứ tốt nhất.

• • • •

Buổi tối, nhà họ Park.

Mọi người vây quần bên bàn ăn, Bae Joohyun bị hỏi rất nhiều, cũng may chuyện cô hẹn hò với Kim Taehyung được giấu kín, đám người Taemin cũng không để lộ nên mọi người trong bàn cơm không biết chuyện cô và Kim Taehyung yêu nhau.

"Joohyun, quay phim có mệt không?"

"Cũng được, không mệt lắm."

"Có thức đêm không? Mợ thấy cháu gầy qua."

"Đâu có đâu mợ, lần nào gặp, mợ cũng bảo cháu gầy, nhưng cháu có giảm ký thịt nào đâu."

"Đừng lừa mợ, má cháu hóp hết cả lại rồi kìa."

Trong lúc có nói chuyện với mợ, Hana nhìn cô mấy lần nhưng không nói gì

Ăn cơm xong, cô ra ban công ngắm cảnh, hôm nay có tuyết, những hạt tuyết tựa như lông ngỗng rơi khắp trời.

Hana đứng sau cô từ lúc nào không hay, châm thuốc: "Mẹ còn
chưa hỏi con vì sao lại đột nhiên
tiến vào showbiz?"

Bae Joohyun ngoảnh đầu nhìn bà, thời gian không để lại quá nhiều vết tích trên gương mặt bà Bà tao nhã, chín chắn, xinh đẹp, Bae Jinyoung từng nói cô rất giống mę.

Lúc Hana quay về nói bà mới là mẹ cô, cô còn quá nhỏ, không thể chấp nhận nổi khi chỉ mới một đêm, mẹ mình đã biến thành người khác. Hana dẫn cô tới công ty của Bae Jinyoung, lạnh lùng ép ông: "Anh nói cho nó biết đi, ai mới là mẹ của nó. Bae Jinyoung, anh có còn là con người không hả? Sao có thể để con gái của tôi gọi cô ta là mẹ suốt bảy năm nay?"

Cô sợ hãi bật khóc, Hana dẫn cô tới trước gương:" Joohyun, con nhìn đi, con rất giống mẹ"

Bae Joohyun thực sự giống mẹ, càng lớn càng giống, cả về ngoại hình lẫn tính cách, có lẽ là do di truyền.

Bae Joohyun nhìn sang nơi khác, nói: "Không vì sao cả, chỉ muốn thay đổi cuộc sống thôi."

Ban đầu là vì cô muốn tìm người ấy, trái đất rất rộng lớn, ngay cả dáng vẻ anh ra sao cô còn không thấy rõ thì làm sao tìm được? Tìm bằng cách nào? Có chăng cũng chỉ là một chấp niệm mà thôi.

Hana không hỏi nữa, "Hai ngày nữa mẹ sẽ về Anh."

Bae Joohyun đáp lại một tiếng,
không nói thêm gì nữa.

• • • •

Về đến nhà, Bae Joohyun đi sang nhà Kim Taehyung trước, trong nhà tối đen như mực, anh vẫn chưa về. Cô về lại nhà mình.

Cô tắm rửa xong, không thèm lau tóc mà để cử để nước nhỏ giọt, mặc váy ngủ màu đen rồi cuộn người trên sofa xem "Triều đại thái bình."

Một lát sau, thấy hơi lạnh, cô vớ lấy cái áo khoác của Kim Taehyung mà hồi sáng cô ôm về. Lúc mặc vào, cô mới phát hiện cái áo này hơi cũ, tuy kiểu dáng không lỗi thời, áo lại màu đen nhưng vẫn có thể nhận ra nó đã cũ. Cô ngửi tay áo, nghe được mùi ẩm, chắc là mấy năm rồi không mặc.

Xem ra sáng nay có không may mắn nên lấy nhầm áo cũ. Nhưng cô không hề chê bai, dù sao cũng là đồ của anh mà, mặc thoải mái hơn quần áo của cô nhiều.

Phim chiếu xong, Bae Joohyun thấy hơi chán, gửi wechat cho Kim Taehyung: "Chừng nào anh về?"

Kim Taehyung trả lời rất nhanh: "Khoảng mười một giờ sẽ về tới nhà.'

Bae Joohyun đọc tin nhắn xong thì đặt điện thoại xuống, tới tủ rượu lấy chai rượu, khui nắp, từ từ thưởng thức.

Bắp chân mảnh khảnh để lộ trong không khí, bàn chân xinh xắn kiểng mũi chân lên cọ nhẹ xuống thảm, tay đút vào túi áo, hình như có gì đó. Có sờ trúng cái gì tròn tròn, rồi tới sợi dây thừng nhỏ, hình như là vòng tay.

Cô móc ra, nhìn thoáng qua.

Ngay sau đó, cô sửng sốt, ngón tay buông lỏng, ly rượu trượt khỏi tay rơi xuống sàn.

Xoảng.

Ly không với đống rượu đỏ thấm ướt tấm thảm trắng, hệt như đóa hoa đỏ trên tuyết.

Bae Joohyun không quan tâm gì cả, cô chăm chú nhìn thứ trong tay, ngón tay nhỏ nhân khẽ run ray.

Đó là của cô.

Tại sao vòng tay của cô lại ở trong túi áo của Kim Taehyung?

Bae Joohyun cố gắng giữ bình tỉnh, trong lòng có chưa bao giờ có cảm giác phức tạp như lúc này. Khiếp sự, khó tin, kích động.

Cô chạy tới sofa lấy điện thoại, cô muốn gọi ngay cho anh để hỏi, nhưng sau đó, cô lại đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm chiếc vòng tay có dấu bị đốt làm đôi, chợt nhớ tới hồi quay "Triều đại thái bình", lúc dây ngọc bội của hai người bị rối vào nhau, anh đã cầm cái bật lửa để đốt.

Là anh, chắc chắn là anh.

Bae Joohyun để chân trần chạy ra ngoài, cô muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ.

Đinh.

Cửa thang máy mở , Kim Taehyung đi ra, lúc đi qua khúc ngoặt, anh nhìn thấy Bae Joohyun để chân trần đứng trước cửa nhà mình, lúc quay lại thấy anh, vẻ mặt hoảng hốt của cô trở nên vui mừng.

Không phải nói là mừng như điên.

Cô chạy về phía anh, nhanh chóng vọt vào lòng anh.

Kim Taehyung thoáng ngơ ngẩng, cúi đầu nhìn cô, "Sao thế?"

Cô ôm chặt anh, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.

Kim Taehyung cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô, anh mím chặt môi, sắc mặt nặng nề.

Ngay sau đó, anh khom lưng bế cô lên:"Chân lạnh không?"

Bae Joohyun ôm lấy cổ anh, không nói tiếng nào, chỉ chăm chú nhìn anh rồi lắc đầu.

Kim Taehyung bế cô bấm mật mã, vào nhà, đặt cô xuống sofa.

Bae Joohyun đứng lên ôm lấy anh, vội vã ngẩng đầu hôn lên môi anh, rất mạnh.

Kim Taehyung căng cứng người, tay vịn hông cô, qua mấy giây sau anh mới chậm rãi ngậm môi cô. Nụ hôn này không mãnh liệt như lúc trước mà rất dịu dàng, mang theo sự trấn an. Bae Joohyun mềm oặt trong lòng anh, bàn tay đang vuốt ve eo coi như có ma lực, khiến cơ thể cô tan chảy.

Bae Joohyun kiểng chân dán sát vào người anh, bàn tay lan vào áo anh, vuốt ve tấm lưng săn chắc của anh.

Cô muốn anh, ngay bây giờ.

Kim Taehyung lưới tay xuống phía dưới, vén váy cô lên thăm dò nơi đó, ngày sau đó, anh đặt cô nằm xuống sofa.

Mái tóc dài đen tuyền của cô tản ra trên chiếc sofa màu trắng, ánh mắt trong veo nhìn anh, ánh mắt cô trong trẻo, thơ ngây, nhưng cũng rất quyến rũ.

Kim Taehyung chống tay ở hai
bên, cúi đầu nhìn cô, nheo mắt lại.

"Anh là ai?"

Bae Joohyun sửng sờ

"Kim Taehyung."

Anh chăm chú nhìn cô, tựa như muốn tìm ra điều gì đó ẩn giấu trong mắt cô. Anh đưa tay vén tóc khỏi mặt cô để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, sau đó đáp ừ rồi cúi xuống hôn lên môi cô.

Hơi thở của anh dần đi xuống, phả lên xương quai xanh mảnh mai, xuống chút nửa, một nụ hôn khẽ khảng rơi xuống hình xăm con mèo đen trên ngực cô.

Bae Joohyun run rẩy, bắt đầu cởi quần áo của anh.

Kim Taehyung nhíu mày, giữ lấy tay cô, bàn tay cô đang nắm rất chặt.

Anh dừng lại, nhìn cô rồi gỡ những ngón tay cô ra.

Trong lòng bàn tay cô là một chiếc vòng tay màu đỏ, hai đầu dây có màu đen như đồ bị đốt, trên vòng tay có treo một viên ngọc nhỏ trong suốt, chỉ cần nhìn là biết không phải loại ngọc bình thường, nhưng tiếc là có vết nứt.

Kim Taehyung nhìn chằm chằm chiếc vòng tay, Bae Joohyun ôm anh, khẽ bật cười: "Cái này của anh hả?"

Cô nói tiếp: "Em tìm thấy trong túi áo khoác của anh, cái này là vòng tay của con gái."

Kim Taehyung nhớ lại, nói: "Có
một cô gái ép anh lấy."

Bae Joohyun hỏi: "Khi nào?"

Kim Taehyung kéo cô dậy, mở rộng chân ra rồi để có ngồi trước mặt mình. Bae Joohyun không chịu, cô xoay người lại đối mặt với anh, nhìn thẳng vào mắt anh với sự nghiêm túc chưa từng có.

Kim Taehyung tưởng cô ghen nên giải thích: "Khoảng năm, sáu năm trước, ở thành phố Brighton của Anh. Lúc đó anh có giúp một cô gái, sau đó cô ấy nằng nặc đòi tặng quà cảm ơn anh cho bằng được."

"Cô gái đó thế nào? Bao nhiêu tuổi? Anh có nhớ dáng vẻ của cô ấy không?"

"Không nhớ lắm, tại không thấy rõ mặt"

Kim Taehyung không ngờ mình lại bị chất vấn chuyện này, đôi môi đang mím chặt cũng được buông ra, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng, lúc nãy anh cứ tưởng cô... không bình thường.

Đúng vậy, anh tưởng cô lại biến thành cô gái dè dặt, ngoan ngoãn, không chút đòi hỏi.

Bae Joohyun cảm thấy rất thất vọng, cô cúi đầu, ngay sau đó nắm lấy cổ áo anh, "Anh nghĩ kỹ lại đi, thực sự không nhớ hả?"

Kim Taehyung chau mày, nhìn cô bằng vẻ kỳ lạ, hồi lâu sau mới nói: "Tóc ngắn, rất gầy, cực kỳ bướng bỉnh, không phải nói là cực kỳ cố chấp."

Năm đó anh nhận được giải thưởng "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" đầu tiên, đồng thời, chuyện bố mẹ anh nghiện ngập cũng ngập tràn trên các trang báo giải trí.

Bão táp cuốn tới quật ngã cả bức tường thành, fans không dám tin, ra sức phản bác, yêu cầu người tung tin đưa ra bằng chứng; đồng thời cũng có một bộ phận lớn muốn anh trả lại cúp, nói anh không xứng với giải thưởng, lý do là vì trong "Đen trắng" anh đóng vai cảnh sát phòng chống ma túy.

Còn gì mỉa mai hơn.

Kim Taehyung cũng cảm thấy vô cùng mỉa mai, sau mấy ngày im lặng, không biết ông chủ của công ty Truyền thông Thời Quang đã dùng cách gì mà người tung tin bắt ngờ lên tiếng xin lỗi khiến dư luận đổi chiều.

Lúc đó Kim Taehyung đã chuẩn bị tâm lý đón nhận tất cả, nhưng TaeJoon lại sống chết cản anh lại, "Nếu bây giờ cậu nói sự thật thi cả đời này đừng mong đặt chân trong showbiz nữa."

Anh cười lạnh lùng: "Vậy thì không ở trong đó nữa."

TaeJoon: "Đây không phải là chuyện của một mình cậu, cả ê-kíp và một nửa công ty đều phụ thuộc vào cậu, vì chuyện này mà chúng ta đã tổn thất không biết bao nhiêu tiền, nợ không biết bao nhiêu ân tình. Cậu nghe tớ này, cưỡng chế bọn họ cai nghiện đi, mọi việc cứ để tớ, cậu không cần phải ra mặt đâu."

Sau đó, mọi thứ như chưa có gì xảy ra.

TaeJoon lấy lý do không có kịch bản phù hợp mà từ chối nhận phim mới cho Kim Taehyung, anh rảnh rỗi suốt mấy tháng, sau đó đi Anh.

Hôm đó là một buổi tối tháng năm, ở Brighton.

Ban đêm hơi lạnh, nhưng đa phần nữ sinh đại học đều mặc váy ngắn, mang giày cao gót chơi thâu đêm tại các quán bar. Khi đi ngang qua một quán bar, Kim Taehyung nhìn thoáng qua rồi đi vào.

Nửa đêm, ra khỏi quán bar, Kim Taehyung đầy cô gái muốn đi cùng anh ra, một mình bước đi trên con đường vắng.

Có lẽ đó là quãng thời gian anh sống thoải mái, an nhàn nhất trong cuộc đời, lúc dựa vào cột đèn hút thuốc, anh nhìn thấy ba người đàn ông đi theo một cô gái nhỏ nhắn có mái tóc ngắn.

Ở Brighton, loại tội phạm có tỷ lệ cao nhất là xâm hại tình dục.

Kim Taehyung nhìn họ mấy giây, quyết định đi theo.

Có lẽ cô gái kia cũng đã nhận ra nên bỏ chạy như điên, trông cô gầy yếu nhưng chạy nhanh đến không ngờ, mấy tên đàn ông thoảng sửng sốt, sau đó cũng vội vàng đuổi theo.

Kim Taehyung bị bỏ lại phía sau, cô nhỏ con, lại linh hoạt chạy vào các con ngõ tắt, đến khi anh tìm thấy cô, cô đã bị ba kẻ kia dồn đến góc tường. Bóng đêm lạnh lẽo càng khiến tâm trạng con người trở nên đè nén, anh nghe thấy cô gái đó nói bằng tiếng Anh: "Cút, nếu không tao sẽ giết chúng mày."

Giọng nói run rẩy nhưng vô cùng lạnh lùng, trong bóng tối, nó càng lộ ra sự cô độc và bất lực, cũng tạo cảm giác cô sẽ liều chết.

Một tên đàn ông nói: "Bọn tao không làm gì mày đâu, chỉ cần mày giao tiền ra đây thôi."

Sau đó, cô gái ném túi xách qua, ba tên đàn ông lục soát rất lâu mà không có bao nhiêu tiền, chỉ có vài tấm thẻ, cô gái nói mật mã, một tên đem thẻ đi, hai tên ở lại canh chừng.

Kim Taehyung đi tới, hai tên còn lại nhìn anh, nương theo ánh trăng, anh nhìn thấy một kẻ đang năm chặt khẩu súng. Anh nói bằng tiếng Anh: "Bọn mày lấy được tiền rồi thì đi đi, tao muốn người."

Hai kẻ kia cười mỉa, bọn chúng không có hứng thú với gái châu Á, tặng cho tên trước mặt cũng không sao.

Lúc này, kẻ cầm thẻ đã quay lại, hắn ta chửi thề, nói toàn bộ thẻ đã bị khóa, không rút được một cắc bạc nào.

Bọn chúng không lấy được tiền thì sẽ dùng người bù lại. Chúng quay qua hỏi Kim Taehyung: "Có ngại chia sẻ không?"

Kim Taehyung nói: "Ngại."

Sau đó rất hỗn loạn, trước khi quay phim "Đen trắng" Kim Taehyung đã đi học võ, nên lúc này anh nhanh chóng cướp được khẩu súng.

Sau khi ba tên kia bỏ đi, Kim Taehyung đi tới trước mặt cô gái vẫn luôn im lặng đứng ở trong góc:"Người Hàn?"

Đột nhiên, cô gái giơ tay định cướp lấy khẩu súng, nhưng không thành.

Cô lạnh lùng nói: "Mày giết tao đi."

Kim Taehyung thóang sửng sốt, sau đó nhớ tới câu mình nói lúc nãy, cô gái này mạnh mẽ thật đấy. Anh mím môi: "Tôi lừa bọn chúng thôi, tôi sẽ không làm gì cô đâu."

Cô không tin mà ngẩng đầu nhìn anh một cách lạnh lùng, nhưng góc tường tối quá, nương theo ánh trăng cũng không thể nhìn rõ mặt anh, chỉ thấy anh đeo khẩu trang, Kim Taehyung giơ tay ra: "Cho cô khẩu súng nè."

Cô lập tức nhận lấy, lùi về sau một bước, cảnh cáo: "Nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ bắn anh ngay lập tức, tôi sẽ bắn thật đấy."

Kim Taehyung không nói gì mà xoay người lại, định bỏ đi. Ngay sau đó, anh bị kéo lại, qua rất  âu, cô mới nói: "Anh không
phải người xấu thật chứ?"

Anh không trả lời, cô nói tiếp: "Anh có thể gọi giúp tôi một cú điện thoại được không?"

Anh đã đưa hết tiền cho ba kẻ lúc nãy, nhưng vẫn giữ lại điện thoại. Anh đưa điện thoại cho cô.

Cô gọi điện thoại xong thì ngồi xỏm ở góc tường, tay vẫn nắm chặt áo của anh.

Kim Taehyung không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi xuống với cô.

Một lát sau, anh phát hiện cô đang cố giật cái gì đó ở cổ tay mình, càng giật càng mạnh, anh hỏi: "Cô đang làm gì thế?"

Cô thở hổn hển: "Tôi muốn đưa cho anh cái này. Tôi không muốn nợ anh, cái này đắt tiền lắm."

Rất quý, đó là thứ do bà nội để lại cho cô.

Vì tối quá nên cô không gỡ được
nút thắt.

Càng lúc càng ghì mạnh, Kim Taehyung nghĩ có lẽ cô sắp khóc đến nơi rồi.

Anh lấy bật lửa ra, cầm tay cô, đánh bật lửa. Cô nhìn chăm chăm vào ngọn lửa nho nhỏ, giống như đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vài giây sau, anh giữ chiếc vòng tay bị đứt trong lòng bàn tay, "Tôi nhận "

Kim Taehyung kể xong thì phát hiện Bae Joohyun nhìn minh chăm chăm, ánh mắt như đang có gì đó sắp bùng phát. Anh chợt nhớ khi quay "Triều đại thái bình" có lần cô đuổi theo anh hỏi anh có thói quen dùng bật lửa không, và cả lúc có sốt ruột gỡ nút thắt của hai miếng phụ kiện, tóc ngắn, nước Anh.

Hai người lắng lặng nhìn nhau.

Kim Taehyung mím chặt môi, từ từ tiêu hóa điều bất ngờ vừa mới phát hiện này.

Anh nhìn cô, nói rất chậm: "Thì ra là em."

Bae Joohyun đột ngột nhào tới,
dang chân ngồi lên đùi anh, cúi
đầu nhìn anh, "Là em, năm đó em mười tám tuổi, tóc ngắn, theo lời anh là trông giống con trai."

Tối đó, anh ngồi với cô được một lúc thì Amber và Krystal tới.

Ngày hôm sau, có gọi vào số điện thoại kia, nhưng số đó đã ngưng hoạt động.

Cô hỏi Kim Taehyung tại sao số điện thoại đó lại ngưng hoạt động, anh vẫn đang nhớ tới hình dáng cô với mái tóc ngắn, "Ngày hôm sau anh về nước."

Buổi chiều đầu tiên sau khi về nước, anh ở căn hộ này, cái áo khoác cất chiếc vòng tay cũng luôn được treo ở đây.

Để nhớ những chuyện như thế cũng có liên quan đến kinh nghiệm sống của mỗi người.

Kim Taehyung lớn hơn cô mười tuổi, kinh nghiệm sống của anh phong phú hơn cô rất nhiều. Ký ức năm mười tám tuổi của cô đã từng xuất hiện một người như thế, đã trải qua một chuyện như thế, những điều đó khắc sâu vào trí nhớ của cô; nhưng Kim Taehyung thì khác, anh trải nghiệm nhiều hơn nên có rất nhiều chuyện khó quên hơn chuyện đó.

Vì thế, anh quên.

Cuộc sống là thế, trời đất xoay vần, nếu định sẵn gặp lại nhau, thì chắc chắn sẽ gặp lại nhau.

...

Lúc này cách nụ hôn ban nãy nửa tiếng.

Vừa bắt đầu, tình hình chiến đấu đã rất kịch liệt, hai người ôm chặt nhau, hôn nhau mãnh liệt, ai cũng đều mất kiềm chế. Bae Joohyun vội vàng xé quần áo của anh, cô ngồi lên người anh, cởi quần áo của mình, cả người không mảnh vải che thân, cơ thể mềm mại bại lộ trong không khí. Kim Taehyung ôm eo cô, những ngón tay không ngừng mơn trớn da thịt cô, anh nhanh chóng tung người đề cô xuống dưới, sau đó cúi đầu cắn nhẹ ngực cô.

Mặt Bae Joohyun đỏ ửng, người run rẩy, Kim Taehyung ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo ướt át của cô nhìn thẳng vào anh.

Anh lướt tay xuống đầu gối cô nâng một chân cô lên, bàn tay kia lướt từ bụng cô đi xuống.

Tay anh vuốt ve nơi ẩm ướt đó, cô biến thành vũng nước bên dưới người anh, hai chân quặp lấy hông anh, hai tay vòng qua cổ anh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi mơn trớn từ lưng ra ngực anh. Anh rên khẽ, ngón tay bên trong cô càng mạnh hơn.

Bae Joohyun sắp phát điên rồi.

Cô quặp chân chặt hơn, dán sát vào người anh, nức nở, "Vào đi."

Anh bất ngờ tiến vào, cả người
Bae Joohyun căng cứng, cô ôm
chặt lưng anh, kêu thành tiếng.

Sự thân mật không chút khoảng cách, cảm giác ôm chặt lấy nhau khiến Kim Taehyung cắn chặt răng. Anh cúi đầu hôn lên má, lên tai cô. Anh mạnh mẽ, không ngừng nghỉ bên trong cô làm cô không thốt nổi tiếng nào, chỉ có hơi thở càng trở nên dồn dập, ngay cả hít thở cũng khó khăn, tóc cô rồi tung, đôi mắt vẫn rất quyến rũ.

Cô nhìn người đàn ông nhấp nhô trên người mình, cảm thấy lúc này anh mới chân thật nhất.

Ánh mặt của cô khiến người ta chuếnh choáng.

Kim Taehyung nhắm mắt lại, anh chống người lên, vẫn ở bên trong cô lật người cô lại, cúi người dán sát vào tấm lưng mịn màng ướt đẫm mồ hôi của cô, sau đó lại đâm mạnh vào khiến cô run rẩy.

Anh nâng chiếc eo nhỏ nhắn ấy, nhắm mắt lại, hôn lên lưng cô.

Bae Joohyun kêu nhỏ, cô không thích tư thế này. Cô mềm oặt, vừa không nhìn thấy anh vừa không phản kháng được. Cô thích nhìn anh mỗi khi làm tình.

Từ sofa đến phòng tắm rồi lại tới giường. Người châm lửa là cô, đến cuối cùng người bị giày vò cũng là cô.

Rốt cuộc cô cũng hiểu những người đàn ông bình thường không gần nữ sắc đến khi gặp người phụ nữ mà anh ta yêu thì anh ta sẽ nhiệt tình đến nhường nào.

Cô như biến thành vũng nước, đôi mắt cũng ướt át nhìn anh.

Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt anh vừa sâu vừa đen, mang theo sự dịu dàng vô hạn.

Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy ánh mắt đó của anh.

Kim Taehyung ôm lấy cô, đeo bịt mắt lên.

"Kim Taehyung."

"Ừ."

"Em mệt quá."

"Ừ, ngủ thôi."



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro