CHAP 7

Hồi trước đi làm thêm, ở xưởng có tặng một bộ đồ ngủ pikachu dành cho trẻ em, cô tiện tay nhét bừa vào tủ, may mà Tiểu Bin mặc vừa.

Kim Taehyung thì dễ xử lí hơn, em trai cô còn mấy bộ quần áo để lại chỗ cô.

Sau khi nhận lại cha mẹ đẻ, Jisoo cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ nuôi của mình, cô không còn mặt mũi nào để gặp lại họ nữa, thế nên rất ít khi liên lạc với bên đấy, chỉ thỉnh thoảng qua lại với em trai Woo Young của cô.

Tìm được quần áo xong, Jisoo lại vào phòng lấy cho Kim Taehyung một bộ chăn gối mới.

Ghế sofa ở phòng khách không lớn, chả đủ để đôi chân dài của Kim Taehyung gác chân, cô đành phải chuyển một cái ghế dài tới để nối thêm ra.

Tiểu Bin lại khiến người khác rất yên tâm, thằng bé biết tự tắm, tự mặc quần áo đáng yêu vào, sau đó cũng tự giác nằm lên giường.

Jisoo tắm xong mặc một bộ đồ ngủ trông khá là bảo thủ, sau khi chắc chắn bản thân không có chỗ nào kì kì nữa mới đi ra ngoài.

"Vậy... ngài Kim, tôi đi ngủ trước đây, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi tôi nhé."

"Ừm." Thấy Jisoo tắm rửa xong, Kim Taehyung có hơi thất thần nhưng ngay sau đó ánh mắt anh lập tức tối lại.

Tóc cô được búi gọn gàng lại, mặc bộ đồ ngủ trông phổ biến nhất có thể, mặt không đánh phấn, làn da nõn nà còn đỏ ửng lên sau khi tắm.

Có thể nhìn ra Jisoo đang muốn cố tránh né, bộ dạng của cô thật sự không có vấn đề gì cả.

Nhưng Kim Taehyung khó có thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này, vì anh phát hiện bộ phận nào đó phía dưới mình lại đang dần ngóc đầu lên.

.......

Sau khi Jisoo vào phòng, bỗng thấy trên giường mình lại có thêm một vật nhỏ đáng yêu, cảm thấy rất kì diệu.

Từ tối qua tới giờ, có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự đoán của cô.

"Mau ngủ đi." Cô nằm xuống cạnh bánh bao nhỏ, tắt đèn trần đi, chỉ để lại chiếc đèn ngủ đầu giường.

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

Jisoo lại bắt đầu đau đầu rồi đây.

Hình như lũ trẻ con trước khi ngủ đều phải kể chuyện để dỗ chúng thì phải....

Jisoo bất lực nhún vai: "Cô không biết kể chuyện, hay cô hát một bài cho con nghe nhé?”

Bánh bao nhỏ gật đầu, vẻ mặt mong chờ cực kì.

Thế là Jisoo vỗ vỗ nhẹ lên lưng bé, nhẹ cất tiếng hát:

"Tiết thu nửa ấm nửa lạnh

An tâm dựa trong lòng người

Lẳng lặng mà nhìn lưu quang bay vờn

Trong gió kia một, lại một phiến hồng diệp

Khiến lòng ta một mảnh êm đềm

Nửa tỉnh nửa say khắc ấy

Lại nhường mắt cười ngàn vạn

Để ta như mây giữa tuyết phiêu diêu

Dùng băng thanh khẽ khàng hôn lên mặt người

Mang theo một lớp, một lớp sóng triền miên

Lưu lại nhân gian bấy nhiêu tình ái

Đối mặt với phù sinh ngàn biến cố

......."

Jisoo hát tới đây thì nghẹn lại, vì câu sau là "Cùng người hữu tình làm chuyện khoái hoạt. Đừng hỏi là kiếp hay là duyên."

Cái quái gì vậy, lời bài hát này hình như không hợp với trẻ nhỏ lắm thì phải?

Hay đổi bài khác đi...

"Khụ, đoạn sau cô quên mất hát thế nào rồi, để cô đổi bài khác nhé!"

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Jisoo vắt óc suy nghĩ đổi một bài khác có lời lẽ an toàn hơn:

"Trong đầm có một chú ếch con,

Lúc nó nhảy múa trông như có hoàng tử nhập vào người (-.-)(-.-)(-.-)

Ánh mắt cool ngầu không có con ếch nào có thể sánh bằng,

Rồi sẽ có một ngày nó sẽ được công chúa đánh thức,

Tin rằng kì tích luôn ở bên chúng ta,

Tự tin trưởng thành có bạn kề bên la la la la la la......"

Hát đủ ba lần bài chú ếch nhỏ nhảy múa, bên cạnh rốt cuộc cũng truyền tới hít thở đều đặn.

Nuôi trẻ thật đúng là không dễ dàng gì!

Bỗng cô thấy thật nể phục ông bố đơn thân Kim Taehyung!

Cũng không biết rốt cuộc mẹ của bánh bao nhỏ là ai, tại sao đã sinh ra bánh bao nhỏ rồi mà vẫn không ở bên Kim Taehyung?

Vì thân phận thấp kém nên Kim gia không chấp nhận sao?

Hay còn khúc mắc gì đó với Kim Taehyung mà không thể để người khác biết?

Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Jisoo cũng dần dần chìm vào giấc mộng.

Ngủ tới nửa đêm, Jisoo bị một tiếng vang trầm thấp từ phòng khách truyền tới làm tỉnh giấc.

Bánh bao nhỏ ngủ rất say, cô rón rén xuống giường ra ngoài xem có chuyện gì.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Kim Taehyung đang rót nước, một tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.

Jisoo vội đi tới: "Ngài Kim, ngài không sao chứ?"

"Không sao."

"Ờ...m, có phải ngài bị đau dạ dày không?"

Kim Taehyung không nói gì.

Jisoo biết mình đoán đúng rồi.

Hóa ra Kim Taehyung không ăn được cay, không ăn được còn cố mà nuốt?

"Đợi đấy, tôi đi lấy thuốc đau dạ dày cho ngài."

May mà những thuốc hay dùng cô đều có cả.

Jisoo vội vã mang thuốc tới: "Phải uống cả hai viên."

"Cảm ơn." Kim Taehyung lấy thuốc khỏi tay cô, bàn tay mát lạnh nhẹ lướt qua, cảm giác ấy, như chạm vào tim, khiến người ta bỗng thấy thật yếu đuối.

Trong đêm tối mịt mù mưa to gió lớn, lại có người đẹp thế kia đứng trước mặt, súng dễ cướp cò lắm đó nha!

Jiso lẩm nhẩm mấy vòng số Pi mới bình tĩnh lại được.

Thấy Kim Taehyung uống thuốc xong, cô cũng không đi luôn, mà ở lại cạnh anh thêm một lúc.

"Đỡ hơn chút nào chưa, có cần tới bệnh viện không? Xin lỗi, tôi không biết ngài không ăn được cay..."

Lúc đầu cô lo cho bánh bao nhỏ cơ, cuối cùng bánh bao nhỏ thì chẳng sao cả, mà Kim Taehyung lại xảy ra chuyện, đúng là lạ đời....

"Không liên quan đến cô, chỉ là bệnh cũ thôi."

Hai người im lặng một hồi, Kim Taehyung bỗng mở miệng: "Tối nay tới quấy rầy là vì Tiểu Bin muốn gặp cô."

Jisoo nghe vậy rất bất ngờ: "Tiểu Bin muốn gặp tôi?"

"Lúc Tiểu Bin bị hoảng sợ trong kho hàng, là cô đã cứu nó, giờ nó rất ỷ lại vào cô." Kim Taehyung giải thích.

Jisoo phát hiện, chỉ cần có Tiểu Bin ở bên hay khi nhắc tới chuyện gì liên quan tới Tiểu Bin, sự lạnh lẽo khiếp người toát ra từ Kim Taehyung sẽ nhẹ nhàng giảm bớt, không đáng sợ như ban sáng nữa.

"Hóa ra là vậy..." Jisoo gật đầu.

Có lẽ vì ban đêm dễ khiến con người ta buông bỏ phòng bị cùng đắn đo, Jisoo liền hỏi một câu mà cô vẫn luôn để tâm trong lòng: "Vậy, mạo muội hỏi một câu, Tiểu Bin không biết nói sao?"

Tới giờ, cô vẫn chưa thấy Tiểu Bin ho he một chữ nào, bé con chỉ biết có gật với lắc đầu thôi.

"Không phải không biết nói, là không muốn nói." Kim Taehyung đáp.

"Vậy là vấn đề về tâm lí rồi?" Jisoo nhíu mày.

"Tiểu Bin có chút dấu hiệu của tự kỉ." Kim Taehyung cũng không che giấu.

"Vậy........" Cũng không khác với cô đoán là mấy.

Còn về chuyện tại sao Tiểu Bin lại bị tự kỉ, bí mật nhà người ta, tất nhiên cô không dám hỏi han kĩ càng làm gì.

"Cô Kim." Kim Taehyung bỗng nhìn cô chăm chú, ánh mắt rõ ràng là rất lạnh lẽo nhưng lại khiến cô cảm thấy nó như đang thiêu đốt cô đến mất hết cả cảm giác.

"Dạ?" Jisoo ngẩn ra.

"Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?" Kim Taehyung hỏi.

Nếu câu này là do người khác hỏi, Jisoo nhất định sẽ cho rằng đối phương đang muốn tiếp cận cô, lại còn là kiểu tán tỉnh lỗi thời nữa chứ, nhưng người nói câu này lại là Kim Taehyung, sự nghi hoặc trong mắt anh ta là thật.

"Chắc không có đâu, người như ngài Kim đây, nếu tôi từng gặp, tuyệt đối không thể không có ấn tượng gì... Mà, có chuyện gì sao?" Ngữ khí của Jisoo có vẻ chắc chắn, với thân phận của cô, kể cả khi cô vẫn còn là Đại tiểu thư của Kim gia đi chăng nữa, cũng không thể gặp người ở tầng lớp như Kim Taehyung được.

"Không có gì." Kim Taehyung rời ánh mắt, nhìn ra bầu trời đêm phản chiếu trên cửa sổ, có chút tịch mịch.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bầu không khí nhất định sẽ rất kì!

"Ngài Kim, nếu ngài không sao nữa, vậy tôi ngủ trước nhé?" Jisoo cẩn thận nói.

Kim Taehyung nhìn rõ ý đồ của cô, nhấc tay lên: "Không vội, cứ ngồi đi."

Không vội gì chứ! Cô rất vội là đằng khác đây này!



MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ TRUYỆN CỦA MÌNH Ạ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro