CHƯƠNG 17

Tại Hưởng cúi đầu nhìn viên kẹo sữa đại bạch thỏ trong tay, đột nhiên nhớ lại ký ức rất lâu về trước, hương vị kẹo sữa trong trí nhớ cũng chưa bao giờ biến mất.

"Dỗ mình à?" Rất lâu sau cậu cười khẽ nói.

Trí Tú chớp chớp mắt, do dự một lát: "Cảm ơn cậu đã tìm thẻ học sinh giúp mình."

Cô biết bảng tên của mình chắc chắn rớt trên núi, không ngờ Tại Hưởng lại có thể tìm về cho cô.

Vừa rồi cô mua kẹo ở siêu thị, nhớ tới chuyện khi còn nhỏ Bùi Uyển luôn mua kẹo sữa để dỗ dành cô. Sau đó cô từ từ lớn lên, Bùi Uyển quản cô rất nghiêm, không những trên phương diện học tập, mà chi phí ăn mặc cũng phải trải qua xem xét nghiêm khắc của bà.

Ngay cả kẹo sữa cũng quy định bao lâu cô mới được ăn một viên.

Thỉnh thoảng cô biểu hiện xuất sắc, Bùi Uyển sẽ tự mình đưa cho cô.

Trước kia khi còn bé cô mong chờ nhất là lúc bản thân mình giành được giải thưởng hoặc cúp, sau đó sẽ nhận được một viên kẹo sữa từ tay Bùi Uyển, chỉ cần như vậy cô cũng vui mừng.

Khi trưởng thành cô mới biết, cách Bùi Uyển nuôi dạy cô giống như huấn luyện động vật trong đoàn xiếc thú vậy.

Làm không tốt sẽ bị mắng, làm tốt, sẽ cho một viện kẹo để khen thưởng.

Trí Tú hoảng hốt, trong trí nhớ cô cũng từng làm như vậy với một người khác, tặng cậu ấy một viên kẹo sữa đại bạch thỏ, còn nói với cậu ấy rằng đây là đồ ăn ngon nhất thế giới.

Nhưng mà người đó, cô đã quên mất rồi.

Buổi chiều lớp có tiết học thể dục, thời gian hoạt động tự do, Trí Tú hỏi Văn Thiển Hạ về chuyện nói ba cô là tài xế.

Văn Thiển Hạ đưa bài viết trên web forum cho cô xem.

"Cũng không biết do ai nói, đúng là vô vị." Văn Thiển Hạ tức giận nói.

Trí Tú im lặng nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng đại khái đã biết do ai làm, nhưng lại cảm thấy Giang Nghệ cũng không ngu xuẩn đến mức này, dám nói ra lời nói dối mà bất kỳ lúc nào cũng có thể bị chọc thủng.

Nhưng cô vẫn nói: "Thiển Hạ, cậu có thể hỏi thăm giúp tớ chút được không? Chuyện này do ai truyền ra vậy?"

"Được." Văn Thiển Hạ gật đầu, vỗ ngực đảm bảo.

Lúc tập hợp tan học, nhóm Tại Hưởng cũng chưa từng quay lại. Thầy thể dục cũng không hỏi gì, rất nhanh cho họ giải tán về lớp.

Bình thường bên khu hoạt động không có người, chỉ có sau giờ tự học mới náo nhiệt một chút.

Lúc Từ Nhất Hàng đưa người vào phòng WC, còn vỗ vai cậu ta, cười cười: "Đừng sợ, đừng sợ, chúng tớ chỉ muốn tâm sự chút thôi."

Chờ cậu trai kia thấy Tại Hưởng đang cắn điếu thuốc đứng trong WC, chân mềm nhũn.

Cảnh này rất kinh điển, hơn nữa khí thế đại lão quá mạnh, hôm nay cậu ta còn mạng đi ra khỏi WC này không?

Cậu ta cúi đầu, thấp giọng nói: "Anh Hưởng, hôm nay em không mang tiền trong người..."

Mấy người khác đều sửng sốt, đột nhiên cười vang.

Ngay cả Tại Hưởng cũng trầm mặt xuống, nhìn chòng chọc cậu ta.

Tại Hưởng cần phải đòi tiền của người khác à? Người khác không biết, nhưng mấy người Hạ Giang Minh chơi chung với anh đều rõ ràng một hai, vị gia này cho dù thiếu cái gì cũng không thiếu tiền.

Họ chưa từng thấy Tại Hưởng tiêu tiền mà phải nháy mắt.

"Lấy điện thoại ra." Tại Hưởng lạnh lùng nói.

Cậu trai không rõ chân tướng, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng hai tay đưa ra, Tại Hưởng nhận lấy, mở album ảnh trong di động ra, tìm một chút quả nhiên tìm được ảnh của Trí Tú, mà không phải chỉ có một tấm.

Cậu nhíu mày càng chặt, cuối cùng ngẩng đầu nhìn đối phương: "Mày biến thái à?"

Dám chụp nhiều ảnh như vậy.

Cậu ta mờ mịt, mãi đến khi cậu ta kịp phản ứng lại lập tức xua tay nói: "Anh Hưởng, thật sự em không cố ý, em chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy bạn học Trí Tú, cảm thấy cậu ấy vô cùng xinh đẹp thôi."

Giọng cậu ta ngày càng nhỏ.

Từ Nhất Hàng đứng một bên chậc chậc lắc đầu: "Người anh em, tao nói mày không đúng rồi, cảm thấy người ta xinh đẹp nên chụp à."

"Em chỉ cảm thấy cậu ấy mới đúng là hoa hậu giảng đường của Tứ Trung thế nên mới đăng lên web forum cho mọi người bình chọn." Tiếng cậu ta cực nhỏ.

Càng ngày Tại Hưởng càng cảm thấy trường học quản lý quá lỏng lẻo, một đám đến trường không lo học cho tốt, mẹ nó suốt ngày cứ nghĩ tới chuyện gì thế.

Là hoa hậu giảng đường thì có thể làm gì, có thể lấy giải sao?

Lại còn có thêm một đám ong bướm nữa.

Tại Hưởng cười nhạo một tiếng, đúng là cậu không biết tới những chuyện bình chọn ở Tứ Trung. Thật ra hot boy mà Tứ Trung công nhận chính là cậu, chẳng qua không ai dám đăng mấy ảnh của Tại Hưởng lên web forum thôi.

"Mẹ nó xóa hết cho tao, nếu lần sau còn dám chụp." Tại Hưởng quay di động một vòng quanh ngón tay, cười lạnh.

Cậu ta lập tức lắc đầu: "Không dám, không dám nữa. Anh Hưởng, em bảo đảm không có lần sau."

Tại Hưởng: "Xóa luôn bài viết trên web forum cho tao, về sau đừng làm mấy chuyện nhàm chán như vậy."

Cậu ta liều mạng gật đầu.

Tại Hưởng đang muốn trả điện thoại cho đối phương, nhưng mà một giây sau sau khi cậu nhìn ảnh trong điện thoại, đột nhiên sửng sốt. Sau đó cậu lấy QQ của cậu ta thêm số của mình vào.

Đợi cậu chuyển tất cả ảnh của Trí Tú qua QQ của mình xong, xóa số của mình đi.

Cuối cùng xóa hết ảnh trong máy của đối phương.

Chờ cậu làm xong mấy chuyện này, Tại Hưởng ném lại điện thoại cho cậu ta, trước khi đi còn liếc nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: "Nhớ kỹ, không có lần sau."

Cậu ta không ngờ đại lão nổi tiếng lại dễ nói chuyện như vậy, gật đầu như giã tỏi, nào có chuyện không đồng ý.

Sau khi Tại Hưởng rời khỏi, vừa trên đường vừa lấy điện thoại ra, nhìn tấm ảnh trong điện thoại, từng tấm từng tấm, nhìn vô cùng nghiêm túc. Hạ Giang Minh đi bên cạnh thấy cậu cứ nhìn chằm chằm, không nhịn được tò mò hỏi: "Anh chấp, anh xem cái gì vậy?"

Cậu ta đưa mặt qua, cũng muốn nhìn, kết quả lại bị Tại Hưởng che di động lại, ngăn ánh mắt của cậu ta.

"Không cho xem." Cậu thản nhiên nói.

Đây là thuộc về cậu, ai cũng không được nhìn.

*

Buổi tối Trí Tú về nhà vẫn luôn ở trong phòng mình, sắp ngủ, lại cảm thấy hơi khát nước nên ra ngoài lấy nước uống. Ai ngờ cô vừa đẩy cửa ra, thì thấy Giang Nghệ lén lút từ phòng để quần áo của cô đi ra.

Mặc dù Trí Tú không mang gì đến đây, nhưng sau đó Bùi Uyển vẫn gửi rất nhiều thứ đến cho cô. Hôm đồ được chuyển tới, đừng nói Giang Nghệ ngay cả Giang Lợi Khởi cũng giật mình, một cô gái nhỏ như cô lại có nhiều quần áo như vậy.

Kim Khánh Lễ và Bùi Uyển cũng không được xem là cha mẹ đủ tư cách, nhưng lại cho Trí Tú làm tiểu thư đúng chuẩn, lúc trước mỗi buổi tiệc cô đều nhận được kim cương từ người lớn trong nhà, thậm chí khi còn rất nhỏ đã làm túi sách nhỏ Chanel định chế cho cô.

Bởi vậy trong nhà này có một căn phòng đặc biệt dành riêng cho cô để quần áo.

Dù sao Giang Lợi Khởi cũng luôn thể hiện trước mặt Kim Khánh Lễ rằng không phải bởi vì tiền nên mới kết hôn với ông, cho dù sau khi kết hôn cũng luôn mang bộ dạng thanh lịch giản dị, khắp nơi đều biểu hiện mình và những người phụ nữ thấy tiền là sáng mắt kia khác nhau.

Còn Giang Nghệ, cô ta trái lại có lòng nghĩ đến cuộc sống đại tiểu thư, nhưng mẹ cô ta lại muốn giản dị, sao đồng ý cho cô ta tiêu xài được.

Trí Tú lén đóng cửa phòng, mãi đến khi tiếng đóng cửa từ phòng Giang Nghệ truyền đến.

Qua một lát, cô mởi mở cửa ra lần nữa.

Trí Tú lặng lẽ vào phòng quần áo của mình, thật ra ngoại trừ ngày đầu tiên lúc quần áo được chuyển đến đây, cô giúp đỡ dì giúp việc trong nhà sắp xếp lại xong, cô chưa từng đi vào đây.

Bởi vì ngày bình thường Tứ Trung đều mặc đồng phục, chỉ có ngày chủ nhật cô mới mặc quần áo thường.

Vì vậy Trí Tú cầm mấy bộ quần áo để vào tủ quần áo trong phòng cô, còn trong phòng để đồ có nhiều bộ cô còn chưa đụng vào nữa.

Chờ tới khi cô vào phòng để quần áo, nhìn một vòng, trí nhớ của cô rất tốt, cho dù ở đây có nhiều quần áo, nhưng cô lại có thể nhớ đại khái chỗ mình để.

Huống hồ mỗi ngày đến trường Giang nghệ cũng mặc đồng phục, cho nên đúng ra cô ta không đụng tới quần áo của cô mới đúng.

Trí Tú đi kiểm tra ngăn tủ ở giữa để mấy vòng cổ xâu chuỗi, cuối cùng cô phát hiện không thấy chiếc lắc tay chân trâu Chanel.

Cô cười lạnh.

Qủa nhiên.

Hôm sau đến trường, Trí Tú tùy ý đánh giá Giang Nghệ, trên cổ, trên tay cô ta đều trống không, không mang bất kì món đồ nào.

Trí Tú im lặng cho đến khi vào trường.

Lúc nghĩ giữa giờ, cô hỏi Văn Thiển Hạ: "Cậu biết Giang Nghệ không?"

Văn Thiển Hạ trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Tú Tú, sao cậu biết tớ muốn nói tới Giang nghệ vậy. Tớ nói cậu nghe... Chính cậu ta là người đi khắp nơi nói với người khác, cậu là con gái tài xế nhà cậu ta. Cho nên mới có tin đồn này đó."

Chuyện này do Giang Nghệ nói ra trước mặt mọi người nên muốn hỏi thăm rất dễ dàng.

Văn Thiển Hạ thấy Trí Tú không nói lời nào, khẽ nói: "Tớ nghe nói Giang Nghệ này là bạch phú mỹ*, hơn nữa nữ sinh lớp cậu ta nói, mỗi ngày cậu ta đều đeo trang sức quý giá."

*Bạch phú mỹ: (白富美) người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh giàu có.

"Cậu ta mang cái gì?" Trí Tú buồn cười hỏi.

Không ngờ Văn Thiển Hạ còn lấy điện thoại ra, lấy mấy bức ảnh cho Trí Tú xem: "Đây là bạn học lớp bên đó đưa cho tớ xem, cậu ấy nói hôm qua Giang Nghệ còn đi một đôi giầy hơn tám nghìn đến trường đó."

Chờ khi Trí Tú cúi đầu nhìn bức ảnh, thật sự tức giận đến bật cười.

Trên chân Giang Nghệ đi một đôi giày sandal màu trắng, là của cô, chỉ tại Trí Tú cảm thấy ký hiệu thương hiệu của đôi giày này quá rõ, nên không muốn mang đến trường, có vẻ rất rêu rao.

Đến trường cô đều mang giày thể thao, chỉ là những nhãn hiệu như Adidas hoặc Nike.

Cô nhớ hôm qua lúc đến trường Giang Nghệ cũng không có đi đôi này.

Phỏng chừng Giang Nghệ giấu trong ba lô, đến trường mới thay.

Trí Tú bị lòng hư vinh vô sỉ của cô ta chọc cười.

"Đúng rồi, không phải chủ nhật này là sinh nhật của Từ Nhất Hàng à, nghe nói năm ngoái cậu ta mời rất nhiều người, phỏng chừng năm nay cũng rất lớn. Giang Nghệ nói với người khác, lần này nhất định sẽ ép Tiết Dĩ Nhu xuống, phỏng chừng hôm đó cậu ta sẽ mặc lễ phục siêu cấp đắt tiền."

Văn Thiển Hạ len lén nói cho Trí Tú nghe tình báo chính mình nghe được.

Trí Tú nhìn cô ấy một cái, không ngờ chỉ một đêm ngắn ngủn, cô ấy lại có thể biết được nhiều chuyện như vậy.

Vì thế cô vỗ vỗ vai Văn Thiển Hạ: "Cậu có nghĩ tới sau khi tốt nghiệp thi ngành nào chưa?"

Văn Thiển Hạ mở to hai mắt: "Tú Tú, cậu có đề nghị gì sao?"

Mặc dù không biết vì sao đột nhiên Trí Tú lại nói như vậy, nhưng vẫn rất có hứng thú.

Trí Tú nghiêm túc nói: "Tớ đề nghị cậu đi học báo chí đi, có thể phát huy hết sở trường của cậu."

Văn Thiển Hạ: "..."

Mấy ngày nay Giang Nghệ vẫn luôn ở nhà ồn ào đòi Giang Lợi Khởi mua lễ phục cho cô ta. Giang Lợi Khởi cảm thấy lễ phục quá đắt lại không thích hợp, nên bà ta không tính mua cho Giang Nghệ.

Thật ra Kim Khánh Lễ không hề quan tâm đến chuyện Giang Lợi Khởi dùng tiền thế nào, ông có tiền nên không keo kiệt như vậy.

Chẳng qua Giang Lợi Khởi chột dạ, muốn duy trì hình tượng đóa hoa trắng không quan tâm đến tiền bạc trong cảm nhận của Kim Khánh Lễ.

Ai ngờ buổi tối Giang Nghệ xuống lầu, đột nhiên phát hiện dì Triệu đang giơ một bộ lễ phục váy dài hiệu Chiffon rất đẹp ở phòng khách.

Giang Nghệ lập tức chạy tới, vui vẻ hỏi: "Đây là mẹ mua cho tôi sao?"

Bộ váy dài này có nét thiếu nữ, chất liệu bên Chiffon làm cho người ta có cảm giác phiêu dật thoát tục. Thậm chí Giang Nghệ còn nghĩ đến lúc mình mặc nó vào, lúc đi lại mép váy sẽ lay động nữa.

Cô ta thích cái váy này ngay lập tức.

Vẻ mặt dì Triệu kinh ngạc nhìn cô ta, sau đó khẽ nói: "Cô Nghệ, bà chủ mua váy cho cô rồi à?"

Giúp việc trong nhà vì muốn phân biệt giữa hai cô gái, nên gọi Trí Tú trực tiếp là cô, còn gọi Giang Nghệ là cô Nghệ. Kêu Giang tiểu thư có chút xa lạ.

Nhưng cho dù có đổi cách gọi với Giang Nghệ, thì địa vị của hai cô gái ở trong nhà vừa nghe đã hiểu ngay.

Dì Triệu thấy cô ta nhìn chằm chằm, đáy lòng không ngừng kêu khổ: "Đây là quần áo của cô (TT), lúc trước cô nói sẽ có người đưa đến, kêu tôi treo ở trong phòng để đồ."

Lại là Trí Tú.

Giang Nghệ muốn tức điên, dựa vào cái gì mà cô xin mẹ mua lễ phục mẹ cũng không mua, còn Trí Tú muốn mua cái gì thì mua. Cô biết Trí Tú là con gái ruột của Kim Khánh Lễ, nhưng bây giờ mẹ cô mới đúng là bà Kim mà.

Trí Tú có, cô cũng có thể có.

Cái phòng để quần áo của Trí Tú là khát vọng lớn nhất của cô, nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, còn có cả giầy đẹp và trang sức nữa. Cô cũng muốn có, nhưng mà mẹ lại cứ kêu cô nhịn, chờ một chút.

Giang Nghệ cắn môi, nhìn dì Triệu mang lễ phục lên lầu cất vào phòng để quần áo.

Tan học Trí Tú hẹn Văn Thiển Hạ đi dạo nhà sách một lát, sau đó lúc cô về nhà trong nhà rất yên tĩnh. Cô đi vào phòng để quần áo, quả nhiên phát hiện bộ lễ phục váy dài màu trắng kia được dì Triệu treo lên.

Cô thừa nhận cô rất xấu, cố ý lấy ra để bẫy Giang Nghệ.

Nhưng mà chỉ cần Giang Nghệ không ham đồ đạc của cô, thì việc cô làm cũng không làm ảnh hưởng gì đến Giang Nghệ.

Nhưng nếu...

Trí Tú đưa tay nhẹ nhàng sờ chiếc váy.

Cô đã từng nói, ai cũng không thể đụng vào đồ của cô, đụng sẽ phải trả giá.

Lúc này tất cả mọi người ở đây đều yên tĩnh lại, ngay cả âm nhạc ầm ỹ cũng không biết bị tắt từ khi nào.

Vốn dĩ Trí Tú cũng không muốn vạch mặt Giang Nghệ trước mặt nhiều bạn học như vậy, dù sao cô cũng không muốn chuyện xấu nhà họ Kim bị người bên ngoài biết. Huống hồ cô cũng không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa cô và Giang Nghệ.

Rất dọa người.

Nhưng Trí Tú hoàn toàn không ngờ, Giang Nghệ lại có thể trầm mê không thoát ra được trong trò chơi bản thân mình là đại tiểu thư còn cô chỉ là con gái tài xế.

Thậm chí còn bắt nạt Văn Thiển Hạ.

Cho dù mất mặt thì Trí Tú cũng không tính buống tha cho Giang Nghệ dễ dàng như trước.

Bởi vì đời trước cô cũng như vậy, để ý tới thể diện nên khoan dung để cho Giang Nghệ -một món hàng giả lại có thể luẩn quẩn trong vòng này làm cô chủ nhà họ Kim lâu như vậy.

Trí Tú là đứa con bị Bùi Uyển giáo dục nghiêm khắc, tính tình rất giống Bùi Uyển.

Như cô kế thừa bộ dáng khoan dung kia của Bùi Uyển.

Trước giờ Bùi Uyển chưa từng cúi đầu nhìn Giang Lợi Khởi một lần, cho dù Giang Lợi Khởi ỉ vào Kim Khánh Lễ mà gây sóng gió, Bùi Uyển cũng không muốn so đo với bà ta. Chẳng qua sau này Trí Tú hiểu ra, đối phó với những người ngay từ đầu đã không cần thể diện kia thì cô nên giẫm mặt mũi cô ta dưới lòng bàn chân.

Cho nên đời này, Trí Tú đã khắc sâu kinh nghiệm, chuẩn bị giẫm mặt mũi Giang Nghệ dưới lòng bàn chân.

Tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt, vốn dĩ đang yên tĩnh, bây giờ không kìm nén được mà bắt đầu thảo luận.

"Chuyện gì thế này? Không phải nói Trí Tú là con gái tài xế nhà Giang Nghệ à?"

"Đúng vậy, tớ cũng nghe nói vậy mà."

"Bây giờ nhìn không giống lắm, sao tớ lại cảm thấy Trí Tú mới là đại tiểu thư nhỉ?"

"Chắc không phải Giang Nghệ nói dối chứ?"

Mặc dù tham dự tiệc sinh nhật bạn học trung học nhưng cũng sẽ mặc bộ quần áo và đi đôi giày mắc nhất để tới dự. Cho nên khi so sánh với quần áo lộng lẫy của tất cả mọi người ở đây bộ dáng mặc áo thun trắng quần dài màu đen của Trí Tú nhìn có vẻ giản dị quá mức.

Chẳng qua cho dù mặc quần áo đơn giản như vậy nhưng cô vẫn đẹp tới mức làm cho người ta không rời mắt được.

Dáng người thiếu nữ nhỏ gầy, đặc biệt trên cổ áo thun lại lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh tế, lập thể, bởi vì vô cùng trắng nên lúc bị ánh đèn chiếu lên giống như lớp mén sứ.

Mọi người càng nhìn càng nghi ngờ, khí chất của Trí Tú thực sự rất tốt, vừa thấy đã biết là kiểu cô gái nhỏ được người nhà nuông chiều nuôi dạy tỉ mỉ.

Thế nên tiếng bàn tán ngày càng lớn.

Rốt cục, Giang Nghệ đang hóa đá cũng lấy lại được tinh thần, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô ta chính là, không thể thừa nhận, cô ta không thể thừa nhận, bằng không sẽ xong đời.

Vì thế Giang Nghệ lộ ra nét mặt khó hiểu: "Trí Tú, cậu đang nói gì thế?"

Cô ta xách làn váy của mình, vô tội nói: "Váy này rõ ràng do mẹ tớ mua để tớ tham gia buổi tụ họp bạn bè, sao cậu có thể nói là của cậu chứ."

Bộ dáng chân thành tha thiết của Giang Nghệ làm cho mọi người xung quanh rơi vào mê hoặc.

Tất nhiên cũng có người tin lời Giang Nghệ nói.

Dù sao từ sau khi khai giảng lớp 11, mỗi ngày mọi người đều thấy Giang Nghệ ngồi Bentley tới trường. Ngược lại là Trí Tú, ngoại trừ những ngày đầu cô xuống xe trước cửa trường. Sau đó vì không muốn để tất cả mọi người biết mình có quan hệ với Giang Nghệ, nên đã kêu lái xe cho cô xuống trước.

Cô tình nguyện đi thêm vài bước để tới trường.

Bởi vậy không ít người đều tin lời Giang Nghệ nói, dù sao chuyện cô ta là Bạch Phú Mỹ cũng dễ tin hơn.

Thế nên lập tức có người đứng ra nói chuyện thay Giang Nghệ: "Tớ thấy cậu mới là người miệng đầy lời nói dối, ai mà không biết thân phận của cậu chứ."

Lời nói của cô ta tràn đầy sự xem thường, ngụ ý đơn giản chính là một đứa con gái tài xế cũng dám làm bộ làm tịch ở đây.

Nhưng mà sắc mặt Giang Nghệ lại vì lời nói của bạn tốt mà ngày càng trắng.

Lời nói dối mà cô ta nói có thể nói trước mặt mọi người nhưng ở trước mặt Trí Tú thì chính là tự làm mình mất mặt. Nhưng bây giờ trong hoàn cảnh này cô ta chỉ có thể kiên trì với lời nói dối này thôi.

Cho dù có là giả thì tuyệt đối cũng không thể thừa nhận.

Thật ra những người nói dối đều thấy mình sẽ may mắn, cảm thấy bản thân mình sẽ không xui xẻo đến mức đó, lời nói dối sẽ không bị lật tẩy.

Có đôi khi nói nhiều lời nói dối xong chính bản thân mình cũng sẽ tin lời nói dối đó.

Giang Nghệ trầm mê trong vai đại tiểu thư đã lâu, lâu đến mức cô ta đã quên mình nói dối bao nhiêu.

"Có bản lĩnh cậu đưa chứng cứ ra đây." Bạn tốt này cũng không biết thực sự tin Giang Nghệ hay muốn cô ta chết mà lại còn kêu Trí Tú đưa ra chứng cứ.

Chẳng qua cô ta vừa nói xong, đột nhiên thấy Tại Hưởng đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn chính mình. Từ lúc đi vào cậu vẫn không nói chuyện, thái độ kiểu tùy ý Trí Tú xử lý.

Lúc cậu nghe thấy có người châm chọc, bèn cười lạnh.

Cô gái kia bị dọa sợ liền cúi đầu, không dám nhìn lại cậu.

Trí Tú nghe thấy chuyện đối phương kêu mình đưa ra chứng cứ cũng không hề sốt ruột, lại còn cười nhẹ nhìn Giang Nghệ.

Đáy lòng Giang Nghệ nóng nảy nhưng vẫn an ủi chính mình, đây chỉ là một bộ quần áo mà thôi, cũng không có ghi tên Trí Tú, cô sẽ không có chứng cứ.

Còn chuyện nói Trí Tú là con gái tài xế, cô ta cũng không vòng lại.

Giang Nghệ an ủi chính mình như vậy liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cố gắng bình tĩnh lại.

Sự hoảng sợ trong mắt cô ta vẫn chưa hoàn toàn áp xuống được, Trí Tú thản nhiên mở miệng: "Cậu có biết vì sao lại có quần áo định chế cao cấp không?"

Bởi vì trên thế giới này chỉ có một bộ duy nhất, không có bộ khác.

Ngay cả giống một chút cũng không được.

Năm 20X9, tin tức còn chưa phát đạt như mười năm sau, đời trước lúc khoa học kỹ thuật thịnh hành trong xã hội, những bộ quần áo quý báu đẹp đẽ này ào ào bị công khai trước mặt mọi người.

Mặc kệ là con gái nhà giàu khoe khoang lễ phục thiết kế riêng của bản thân, hay là mấy blogger thời trang làm phổ cập khoa học, đều khiến cho tất cả mọi người có chút hiểu biết với lễ phục định chế cao cấp.

Nhưng còn bây giờ, cho dù những học sinh cao trung này trong nhà có nhiều tiền đi chăng nữa vẫn chưa đến cấp độ tiếp xúc với lễ phục định chế cao cấp.

Trí Tú chậm rãi nói: "Cậu cúi đầu thử nhìn bên hông váy xem."

Ánh mắt mọi người nhìn theo ánh mắt Trí Tú, nhìn sườn eo Giang Nghệ.

Váy Chiffon với chất liệu vải mềm phiêu dật, vì muốn tôn dáng eo nên eo khá nhỏ, theo lý mà nói người mặc chiếc váy này phải có vòng eo không đầy vòng tay mới có cảm giác mảnh mai.

Giang Nghệ cũng không béo, chỉ là so với eo Trí Tú mặc áo thun đối diện thì thật sự hơi thô.

Tại Hưởng chỉ tính đứng bên cạnh nghe cô nói chuyện thôi cũng không nhúng tay vào.

Từ lần đua xe ở núi Lạc Anh, cậu tận mắt nhìn thấy cô đội mũ bảo hiểm đụng vào đầu nữ sinh kia làm cô ta muốn khóc gọi mẹ luôn, cậu biết ngay cô gái nhỏ này chỉ có bề ngoài lừa gạt thôi mà.

Thực tế thì cô hiếu chiến không chịu thua chút nào.

Cậu nhìn chiếc váy Giang Nghệ đang mặc trên người, đột nhiên lại tưởng tượng bộ dáng Trí Tú mặc vào.

Da cô rất trắng, cánh tay và cổ cô lộ ra bên ngoài đều trắng đến mức như trong suốt, nếu cô mặc vào vậy sẽ lộ ra một mảng lớn xương quai xanh và da thịt sau lưng.

Dưới ánh đèn, làn da tuyết trắng của cô làm người ta có cảm giác băng cơ ngọc cốt, vòng eo lại nhỏ tới mức chỉ cần một tay cậu cũng có thể ôm hết được.

Đột nhiên Tại Hưởng quay mặt đi không nhìn Trí Tú nữa.

Bởi vì cậu cảm thấy mẹ nó chỉ cần nghĩ tiếp thôi cơ thể cậu sẽ nổi lên phản ứng.

Mọi người nhìn hồi lâu cũng không phát hiện manh mối, Trí Tú nói: "Mặt trên có khắc hai chữ."

Đây là chữ cái đầu tiên trong tên Trí Tú, mấy bộ váy lễ phục của cô đều có hai chữ này. Thêu hai chữ này trên lễ phục định chế cao cấp cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, lại còn có cảm giác độc nhất vô nhị nữa.

Người khác thì cô không biết, nhưng cô biết đời trước mỗi cúc áo của Tại Hưởng đều có khắc chữ cái đầu tiên tên anh.

Còn vì sao Trí Tú biết chuyện này, đại khái cũng do mấy lời đồn không gì không biết về Tại Hưởng.

Vốn dĩ còn đang ngại không muốn nhìn quá lộ liễu mãi đến có một em gái đứng bên cạnh Giang Nghệ không nhịn được bèn cúi đầu nhìn một vòng, quả nhiên trên eo phía trong có hai chữ cái.

Nữ sinh nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "J.S., hình như là hai chữ đầu."

Trí Tú.

J.S.

Sắc mặt Giang Nghệ hoàn toàn xám như tro tàn, ngẩng đầu nhìn Trí Tú xong lại quay đầu nhìn bạn tốt bên cạnh, cơ thể không ngừng run lên.

"Mẹ nó, cái váy này là của Trí Tú, cậu ấy lại có thể trộm váy của Trí Tú."

"Xoay ngược tình thế quá lợi hại, không phải nói Trí Tú là con gái tài xế à, chắc không phải là Giang Nghệ mới đúng chứ?"

"Nhưng mà vì sao Trí Tú lại không bác bỏ tin đồn?"

"Đệch mợ, lúc trước còn có người nói Trí Tú không xứng làm hoa hậu giảng đường của Tứ Trung, tớ thấy phải là hoa hậu giảng đường Tứ Trung không xứng với cậu ấy, người ta là đại tiểu thư hàng thật giá thật đấy."

Cảnh này làm tất cả mọi người đều chấn kinh, đừng nói mọi người ngay cả Văn Thiển Hạ quen biết với Trí Tú cũng giật mình trừng to hai mắt.

Rốt cục trong tiếng bàn tán không che giấu chút nào của tất cả mọi người, Giang Nghệ không chịu nổi nữa kéo váy chạy ra ngoài.

Nhưng mà cô ta rời khỏi cũng không có nghĩa mọi người sẽ ngừng bàn tán, ngược lại tiếng bàn tán còn lớn hơn nữa.

Xem ra đây chính là bát quái lớn nhất gần đây của Tứ Trung.

Tất nhiên Trí Tú cũng nghe được tiếng bàn tán của những người này, nhưng lúc Giang Nghệ nói ra những lời nói dối kia họ cũng đã bàn tán về chính mình như vậy. Cho nên cô cũng không tính nghe tiếp.

Cô đi tới trước mặt Từ Nhất Hàng, khẽ nói: "Từ Nhất Hàng, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Thật xin lỗi vì làm lộn xộn sinh nhật của cậu."

Thật ra cô cũng không tính làm vậy vào hôm nay nhưng mấy người Giang Nghệ quá đáng quá rồi.

Đáy lòng cô có chút áy náy với Từ Nhất Hàng.

Chính bản thân Từ Nhất Hàng cũng nghe đến vô cũng kích động, dù sao cậu ta cũng tin tin tức giật gân trên web forum, cho rằng Trí Tú là con gái tài xế, hiện giờ không ngờ hoàn toàn thay đổi tình thế, người ta là đại tiểu thư thực sự.

Huống hồ sao cậu ta dám trách tội Trí Tú, cậu ta lập tức lắc đầu: "Không sao, những lời đồn đãi thì nên làm rõ sớm một chút mới tốt."

Trí Tú cười nhẹ: "Cảm ơn."

Sau khi nói xong cô xoay người kéo Văn Thiển Hạ rời khỏi, chẳng qua lúc tới cửa phía sau lại có người đi theo.

Hạ Giang Minh ở bên cạnh hỏi: "Bạn học Văn Thiển Hạ, tớ mời cậu ăn kem dưới lầu tiếp nhé."

Văn Thiển Hạ đang tính lắc đầu.

Nhưng khi cô ấy nhìn vẻ mặt Tại Hưởng, vẻ mặt bỗng nhiên cứng lại.

Hình như cô xem nhẹ một chuyện rất quan trọng.

Lời đồn về Tại Hưởng quá nhiều, cho dù Văn Thiển Hạ và cậu học cùng lớp đã lâu, vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu.

Tại Hưởng nhìn cô ấy: "Đi xuống ăn kem đi, tớ mời khách."

Rõ ràng Văn Thiển Hạ cảm giác được bàn tay Trí Tú đang nắm tay cô hơi siết chặt lại, vì thế cô ấy lấy hết dũng khí: "Vừa rồi tớ mới ăn hai cây rồi giờ không muốn ăn nữa."

Tại Hưởng thản nhiên nhìn cô ấy: "Không sao, cậu còn muốn ăn hai cây nữa."

Văn Thiển Hạ: "..." Cô không muốn mà.

Nhưng mà đại lão thực sự rất hung, cô ấy không dám nói.

Mắt thấy Tại Hưởng lộ ra vẻ 'cậu lại nói cậu muốn đi nữa tớ sẽ không khách khí với cậu', Văn Thiển Hạ cảm thấy chân mình run lên rồi.

Vẫn là Trí Tú chủ động buông tay cô ấy ra, khẽ nói: "Hạ Hạ, đi đi, ăn nhiều một chút."

Không ăn cũng uổng, ăn chết anh.

Chẳng qua Trí Tú cũng không nói mấy lời này ra khỏi miệng.

Văn Thiển Hạ đi từng bước chậm chạp bước vào thang máy với Hạ Giang Minh, Trí Tú cũng muốn đi chung thang máy xuống dưới, nhưng mà khó khăn lắm Tại Hưởng mới đuổi được bóng đèn đi, sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy.

Cậu kéo Trí Tú đi lối thoát hiểm bên cạnh.

Trí Tú đấu tranh không muốn đi với cậu, dù sao trong lỗi thoát hiểm rất yên tĩnh, không có ai.

Đột nhiên Tại Hưởng sát lại gần bên tai cô: "Nếu cậu còn chống cự thì tớ cũng không ngại ôm cậu đâu. Tất cả mọi người đều nhìn thấy."

Trí Tú không dám quay đầu, nhưng cô biết phía sau là phòng bữa tiệc sinh nhật, chỉ cần có người đẩy cửa ra sẽ có thể nhìn thấy cô và Tại Hưởng đang dây dưa.

Trí Tú không muốn làm người khác thấy cô và Tại Hưởng ở cùng một chỗ, lại càng không muốn có quan hệ dính dáng đến cậu. Nếu như người khác thấy họ thế này phỏng chừng rất nhanh sẽ truyền ra cả trường mất.

Cô không có cách nào nên đành đi theo cậu vào lối thoát hiểm đi xuống lầu.

May mà đến cửa cầu thang Tại Hưởng buông cổ tay cô ra, đầu ngòn tay vẫn còn giữ lại xúc cảm nhẵn nhụi.

Da cô thực sự rất mềm.

Trí Tú thấy cậu buông tay ra liền lập tức đi phía trước, nhanh xuống lầu. Nhưng mặc kệ cô bước nhanh thế nào, bước chân của thiếu niên phía sau từ đầu tới cuối vẫn không nhanh không chậm đi theo.

Nhưng mà đi xuống mấy lầu, đột nhiên Trí Tú cảm thấy mình quá nhát rồi.

Rõ ràng lúc làm mất mặt Giang Nghệ trước mặt mọi người thành thạo lắm mà, tại sao lại bị Tại Hưởng ăn sạch sành sanh chứ.

Cô hơi do dự, cúi đầu xuống bước đi, lúc rẽ lại đụng phải lồng ngực chàng trai phía sau.

Cô kích động xoay người lại, theo bản năng nói: "Tại Hưởng, tới cùng cậu muốn làm gì hả?"

Cô vừa thốt ra câu này, đột nhiên eo cô bị một bàn tay sạch sẽ ôm lấy, cả người cô bị ấn lên vách tường.

Lồng ngực thiếu niên ấm áp.

Trí Tú bị hành động của cậu làm cho sợ tới mức lui lại, nhưng cô lại bị bao vây giữa Tại Hưởng và vách tường, hoàn toàn không trốn thoát được.

Cô bực tức đưa tay đẩy cậu: "Tại Hưởng, cậu đừng có giở trò lưu manh, cậu mau tránh ra. Tớ muốn về nhà."

Trí Tú dùng sức muốn đẩy cậu ra.

Kết quả từ trong miệng Tại Hưởng lại phát ra một âm thành cực kiềm nén, như nhịn không được mà kêu đau. Trí Tú nhớ tới chuyện trên người cậu bị thương, hôm qua lúc bị giàn giáo đập lên người chắc phải bị thương khá nặng.

Vì vậy hai tay Trí Tú không dám dùng lực nữa, hai tay để trước ngực cậu phòng ngừa cậu dựa gần lại.

Tại Hưởng cúi người sát lại bên tai cô, môi cơ hồ dán sát vào vành tai cô, chỉ cười nhẹ một tiếng cũng mang theo hơi thở nóng bỏng: "Này, sao cậu tức giận cũng ngọt thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro