Chap 49


Vấn đề Jisoo hỏi, Kim Taehyung không có trả lời.

Anh lập tức đi đến bên người Jisoo, quen thuộc xoa xoa mặt cô, cong lưng bế cô lên, ngữ khí vô cùng ôn nhu: "Chúng ta đi về trước."

Jisoo không có giãy giụa, chỉ là rũ xuống mi mắt, tùy ý Kim Taehyung hành động, trong tay gắt gao nắm chặt tấm ảnh chụp mà Taeyeon đưa cho cô.

Taeyeon không có ngăn cản Kim Taehyung mang Jisoo đi, cô khép hờ hai mắt, bộ dáng cùng vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Kim Taehyung ôm Jisoo vào thang máy, mặc kệ ánh mắt của người khác trong thang máy, ôm Jisoo trở lại phòng bệnh của cô, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên giường bệnh.

"Trên đùi miệng vết thương cần thay băng, anh đi gọi y tá." Kim Taehyung nhàn nhạt nói.

Jisoo nằm ở trên giường, nhìn Kim Taehyung rời đi, chờ đến khi anh ra cửa, cô rốt cuộc vùi đầu vào đầu gối, nức nở khóc lên.

***

Kim Taehyung cùng y tá đi vào, khi thay băng mặc dù rất đau, Jisoo cũng không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào trong chăn. Trên đùi, trên tay đều đã được băng bó, y tá đóng cửa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Kim Taehyung cùng Jisoo. Cô có thể rõ ràng mà cảm giác được mép giường có người ngồi xuống.

"Đừng giữ chặt chăn quá..." Kim Taehyung ôn nhu nói, duỗi tay muốn kéo chăn ra khỏi đầu Jisoo, Jisoo gắt gao túm bên trong không chịu buông tay.

Kim Taehyung cuối cùng là đánh không lại sự quật cường của cô, để tùy ý cô.

"Jisoo......" Kim Taehyung gọi cô.

"Chuyện của em, lúc Tết anh mới biết đến, còn sự tình của chị, khi em nằm viện thì anh mới được biết." Kim Taehyung chậm rãi giải thích.

"Kim Taehyung...... Em không muốn nhìn thấy anh...... Nhìn thấy anh, em liền......" Jisoo liền nhịn không được nhớ tới tất cả những gì Taeyeon nói cho cô biết.

"Được, anh đi ra ngoài, em đừng đau lòng quá,..."

Kim Taehyung làm theo lời cô, rời đi.

***

Jisoo cảm giác mép giường nhẹ một chút, tiếng bước chân càng lúc càng xa, theo sau là tiếng mở cửa cùng tiếng đóng cửa.

Xác nhận Kim Taehyung đi rồi, Jisoo mới đưa chăn xốc lên, nước mắt ướt nửa cái gối, cô đem tấm ảnh trong tay lấy ra xem, vừa rồi bị cô nắm chặt, tấm ảnh đã nhíu lại, cô duỗi tay xoa xoa cho phẳng.

Jisoo nhìn chằm chằm khuôn mặt với má lúm đồng tiền, tươi như hoa kia, lẩm bẩm nói nhỏ: "Mẹ... Mẹ...... Mẹ... Mẹ......"

Cô đem bức ảnh đặt ở trên ngực mình, khóc lên tiếng, "Mẹ... Mẹ...... Mẹ... Mẹ...... Con phải làm sao bây giờ...... Làm sao bây giờ......"

***

Kim Taehyung dựa vào cánh cửa, anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng khóc của Jisoo, lần đầu tiên, anh cảm thấy chính mình bất lực đến vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày đó qua đi, Jisoo liền rất ít khi cười, cô thường nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người.

Mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đúng giờ ngủ, cứ theo lẽ thường đọc sách, tới chạng vạng liền sẽ đi gặp Taeyeon, buổi tối lại trở về phòng bệnh của mình.

Cô tránh mặt mọi người, Kim Min Jong, Song Yoon Ah, Chú Park, Dì Jang, và cả Kim Taehyung.

Chaeyoung tới thăm cô, Jisoo đem đơn thôi việc mà mình đã viết từ trước đưa cho cô ấy, nhờ Chaeyoung chuyển giúp. Chaeyoung khuyên như thế nào, Jisoo cũng không hồi tâm chuyển ý, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp.

***

Kim Taehyung mỗi đêm đều sẽ canh giữ ở bên mép giường của Jisoo, mà cô mỗi lần đều ngủ trước khi anh tới, mặc kệ là thật sự, hoặc là giả vờ, cô đều là đang trốn tránh anh.

Kim Taehyung cũng nhìn ra được cô tránh né, vì muốn làm cô không phải khó chịu, cũng không làm phiền cô, mỗi ngày sẽ ở lại đến trước khi cô thức dậy thì rời đi.

Kim Taehyung cũng đưa Hana tới gặp cô, Jisoo đối với Hana trước sau vẫn là ôn nhu, nhưng dần dà, lại không che dấu được vẻ bi thương trên mặt mình. Hana nhạy cảm, phát hiện được điều đó, về sau Kim Taehyung hiếm khi đưa Hana tới nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiều hôm nay, Jisoo đang đọc sách, Kim Taehyung mở cửa phòng bệnh, Jisoo không nghĩ tới Kim Taehyung sẽ tới vào thời gian này, nên cũng không thể giả vờ ngủ ngay lập tức.

Cô quay mặt đi, không nhìn anh, nói, "Kim Taehyung......"

Kim Taehyung ôn nhu nói: "Jisoo, có người muốn gặp em."

"Ai......"

Jisoo nghĩ không ra còn có ai sẽ đến thăm cô.

Kim Taehyung lui qua một bên, Joohyun đẩy xe lăn lướt qua Kim Taehyung, tiến vào phòng bệnh.

Kim Taehyung giúp cô kéo bức màn lên, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Jisoo khép lại cuốn sách đang xem, đặt ở tủ đầu giường.

Joohyun đẩy xe lăn từ từ tới gần cô, ở trước giường tầm một mét, Jisoo nhàn nhạt hỏi: "Có việc gì?"

Joohyun nhấp miệng cúi đầu, cô cắn cắn môi, sau khi hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn về phía Jisoo, trong mắt tràn ngập áy náy nói: "Thực xin lỗi."

Jisoo tức giận, toàn bộ tức giận đã từng nén lại, là tích tụ trong lòng đã lâu, ủy khuất bùng nổ.

"Đừng nói xin lỗi với tôi...... Cô có làm gì sai sao...... Cô sai ở chỗ nào chứ......" Jisoo rưng rưng, trả lại lời xin lỗi của Joohyun.

Jisoo biết là cô được phát hiện ở sau cốp xe của Joohyun, cũng biết là bởi vì Joohyun cùng cô, mối quan hệ không tốt bị người khác lợi dụng, mới có thể biến thành cái dạng này.

Jisoo không làm gì có lỗi với Joohyun, cho nên chỉ cần Joohyun ngay từ đầu không nhằm vào cô, không bị người khác bắt lấy nhược điểm, cũng liền sẽ không......

"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......" Joohyun cúi đầu nghẹn ngào khóc lên.

Khi Joohyun tỉnh lại, việc đầu tiên, là muốn tìm cha cô hỏi cho rõ ràng, nhờ thế mà cô lại biết được chuyện khác, cô trước kia cao ngạo, hại Jisoo, hại cả đứa bé trong bụng Jisoo, cho dù cô không phải cố ý. Joohyun ở trên giường bệnh, chờ đến khi có thể hồi phục, việc đầu tiên cô muốn làm, chính là tới tìm Jisoo.

"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......" Joohyun buông tất cả ngạo khí, thanh cao, tự tôn của bản thân, lặp lại những lời này, bởi vì trừ những lời này, cô không biết còn có thể nói gì với Jisoo.

Jisoo chống ở thành giường ngồi dậy, thuận tay cầm lấy chiếc gối phía sau, hung hăng ném qua Joohyun, chiếc gối chuẩn xác mà nện ở trên đầu Joohyun, Jisoo nghẹn ngào gào lên, "Joohyun, nếu ngay từ đầu, khi cô nhìn thấy tôi, không cao ngạo như vậy, thì......"

Jisoo lại cầm lấy đồ trên giường bệnh ném qua, Joohyun cũng không có trốn tránh, Jisoo lẩm bẩm: "Nếu cô tốt với tôi một chút...... Tốt một chút thôi...... Cũng sẽ không bị người khác lợi dụng......"

"......Cô tốt với tôi một chút...... Thì con tôi...... Con tôi cũng sẽ không......"

Jisoo lại cầm lấy cuốn sách ở tủ đầu giường, cô gào khóc giơ tay lên, tay dừng lại ở không trung một lúc lâu, cô lại buông tay xuống. Jisoo trong lòng biết rõ, chuyện này căn bản không phải hoàn toàn là Joohyun sai, các cô, đều là người bị hại.

"......Joohyun, cô nói xem......" Jisoo rơi lệ.

"Thực xin lỗi......"

Jisoo nức nở chậm rãi buông cánh tay đang cầm cuốn sách, cô đem cuốn sách ném ở trên giường, xốc chăn lên, cô bước xuống giường, khập khiễng đi đến trước mặt Joohyun. Jisoo đưa tay lấy chiếc gối cùng quần áo mà cô ném đến chỗ Joohyun, rồi xoa xoa, khóc hỏi: "Đau không......"

Joohyun lắc đầu, Jisoo như vậy, cô càng áy náy, "Jisoo...... Cô có phải ngốc hay không...... Cô nên đánh tôi...... Mắng tôi đi......"

"....Như thế nào lại như vậy......" Joohyun khóc, nói.

Jisoo đỡ chân, ở trước mặt Joohyun, chậm rãi ngồi xổm xuống dưới, Joohyun chủ động vươn tay, cong lưng ôm lấy Jisoo, cô ôm Jisoo khóc rống lên, Joohyun một lần một lần vỗ lên lưng Jisoo, là trấn an, cũng là biểu lộ an ủi lẫn nhau.

Jisoo cũng thế, có lẽ chỉ có lúc này, các cô mới là người hiểu đối phương nhất.

***

Ầm ĩ qua đi, Joohyun cùng Jisoo, hai người nằm yên ở trên giường.

Hai người nằm ở trên giường bệnh nhỏ hẹp, nhìn trần nhà: "Jisoo, cô nói có phải rất buồn cười không?"

Joohyun nói, cha cô sai người khác đâm Kim Taehyung, lại làm hại chân cô bị thương nặng, Joohyun đem sự tình nói cho Jisoo nghe, ngày đó cô biết chuyện này, mới có thể như vậy chạy ra ngăn cản.

"Tôi sẽ không nói rằng, cô so với nhiều người khác vẫn còn may mắn." Jisoo cũng bất đắc dĩ cười nói.

Joohyun cũng biết Kim gia phát sinh những việc này, "Chúng ta không cần so đáng thương với ai khác, nói rất đúng, thật chua xót." Joohyun ngây ngốc nói.

Jisoo cười, "Ừm, không nói."

Hai người yên lặng một lát, Joohyun đột nhiên nói: "Jisoo, tôi đưa cô đi."

"Hửm?"

"Tôi đưa cô ra nước ngoài, nhìn xem thế giới này." Trải qua những việc này, Joohyun cảm thấy chính mình quá mệt mỏi, cô cảm thấy có thể sống sót đã không dễ dàng, không muốn lại lãng phí thời gian.

Im lặng một lúc lâu sau, Jisoo mở miệng, nói —— "Được."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đây là lần đầu tiên, Jisoo chủ động tìm Kim Taehyung, Kim Taehyung biết, Jisoo hẳn là đã tìm ra đáp án trong lòng, anh mang theo tâm tình nặng trĩu mà đến trước phòng bệnh của Jisoo, lại ở cửa dừng lại hồi lâu, mới đẩy cửa đi vào.

Kim Taehyung vào cửa, một khắc kia, nhìn thấy chính là Jisoo đã lâu, nay lại mỉm cười, nụ cười ấm áp dào dạt. Trái tim anh khẽ run lên.

Kim Taehyung chậm rãi đi đến, ngồi xuống ở mép giường, đồng tử màu hổ phách nhìn Jisoo chăm chú, đôi mắt cô đen nhánh.

"Jisoo......"

Jisoo nhẹ mỉm cười, "Taehyung......"

Kim Taehyung thấy mấy sợi tóc bay bay trước mặt Jisoo, anh liền đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, khẽ vén mấy lọn tóc ra sau tai.

"Em sẽ ra nước ngoài." Jisoo nói.

Tay Kim Taehyung cứng đờ, anh lại lần nữa nhìn vào đôi mắt của cô, bên trong đôi mắt kia tràn đầy sự kiên định, không hề do dự.

"Nếu anh nói không......" Kim Taehyung thanh lãnh nói.

Jisoo cười nhạt, cô duỗi tay, sờ lên khuôn mặt của anh, "Anh sẽ......"

Kim Taehyung rất muốn nói anh sẽ không đồng ý, nhưng lại là nhớ tới, cô ở bên anh, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể vui vẻ, anh liền không đành lòng, biểu tình bi thương cùng cực.

Anh nguyện ý, cô càng cười vui vẻ, chỉ sợ trong lòng là ngàn vạn không thể buông tha.

Anh xoa mặt cô, cúi đầu, hướng tới đôi môi cô, một nụ hôn, liền vài giây, lại buông ra.

"Em muốn đi bao lâu......" Kim Taehyung tha thiết mà nhìn cô.

Jisoo há miệng thở dốc, lại nói không ra lời nói.

Bao lâu?......

Cô cũng không biết.

Kim Taehyung đem cô ôm vào trong lòng, gắt gao mà ôm lấy, không buông ra, Jisoo cũng vòng lấy eo anh, vùi đầu ở trước ngực anh, tham luyến hơi thở của anh.

***

Đêm khuya, Jisoo chống gậy đi vào phòng bệnh của Taeyeon, nhìn thấy Taeyeon, Jisoo cười gọi, "Chị."

Taeyeon vẫy tay gọi cô.

Jisoo nằm xuống ở bên cạnh Taeyeon, mấy ngày nay, Jisoo được Taeyeon kể chuyện khi còn nhỏ, rồi khuyên bảo cô nên chọn vui vẻ, Taeyeon cũng thế, cố gắng lấp vào chỗ trống tình cảm mấy năm qua của chị em hai người.

"Chị, em sẽ ra nước ngoài." Jisoo bình tĩnh mà nói.

"Được, đi ra ngoài một chút đi, mặc kệ đi nơi nào." Taeyeon xoa đầu cô, tiếp tục nói: "Chị có tiền, muốn đi nơi nào, em cứ đi."

"Em còn muốn mua thật nhiều đồ tốt." Jisoo khoa tay múa chân.

"Haha ~ Mua mua mua hết ~" Taeyeon dung túng.

Jisoo ôm cánh tay của cô, dụi dụi vào, "Chị, chị, chị." Cô làm nũng kêu.

"Nghe rồi, nghe rồi, nghe rồi ~" Taeyeon vuốt đầu cô.

Jisoo ôm Taeyeon, "Chị, thực xin lỗi, để lại chị một mình, đối mặt với những việc này."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, đã trải qua mấy tháng, Jisoo cùng Joohyun đứng ở trong đại sảnh sân bay.

Không có người tới đưa tiễn, Joohyun cùng Jisoo cảm thấy như vậy là thoải mái nhất, hai người từ sinh tử đi một hồi rồi trở về, đã thấy được ly biệt, lại không thể xem nhẹ ly biệt. Nếu giờ phút này có người ở trước mặt, các cô sẽ khóc, có lẽ sẽ nhịn không được.

***

Kim Seok Jin cùng Kim Taehyung tránh ở nơi xa trong đám đông nhìn hai cô.

Kim Seok Jin: "Không đi ra sao?"

Kim Taehyung cười nhạt, đút tay vào túi quần, mặt đầy tiêu sái. Kim Seok Jin vỗ vỗ vai Kim Taehyung, cũng đứng bất động tại chỗ.

***

Sân bay thông báo hành khách của chuyến bay đến Pháp chuẩn bị lên máy bay, Jisoo cùng Joohyun lại quay đầu lại nhìn thoáng qua một lượt, sau đó đứng dậy rời đi.

Trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, Jisoo từ trên cao nhìn xuống nơi này.

Cô cùng Kim Taehyung, mối quan hệ của bọn họ còn có khoảng cách một Kim gia không thể vượt qua, cô cần thời gian, thoải mái tự do, để tự hỏi chính mình.

Giữa cô và anh, chung quy là ——

Vòng đi vòng lại, biết rõ chính là anh, Kim Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro