ShinDong bắt tay cậu, trong lòng nhất thời xúc động. Doyuong là con trai của em gái ông, cũng là cháu trai của ông, mất liên lạc nhiều năm như vậy, thế mà mấy hai hôm trước lại đột ngột đến tìm gặp ông.
Vợ của ông là Somin bị bệnh tim nhiều năm, lần này Doyoung đến mang cho ông một tin vui bất ngờ, đã tìm thấy tim thích hợp để làm phẫu thuật, kéo dài sinh mệnh của bà.
Shindong vui mừng đến rơi nước mắt.
"Bác trai, thật ra cháu làm việc này cũng không hẳn vì hai người. Cháu chỉ làm vì lợi ích của chủ tịch Jeon, cũng là vì lợi ích của bản thân cháu. Bác không cần cảm kích."
"Không sao. Bác hiểu. Bác hiểu. Cảm ơn cháu, cảm ơn Jeon tiên sinh."
Cả hơn nửa đời người mình ông làm luật sư của Kim* gia, cống hiến cho La gia, ông không phản bội Kim* gia, nhưng cũng không thể lựa chọn đi theo Kim * gia ở chặng đường cuối cùng này được nữa.
Doyoung rút từ trong túi một tấm thẻ V.I.P đưa cho Shindong.
"Đây là quà của chủ tịch. Với tấm thẻ này, ở Anh Quốc đâu đâu cũng có người sẵn sàng giúp đỡ hai bác."
Doyoung nói xong thì nghiêm chỉnh cúi đầu chào Shindong lần cuối, sau đó cậu xoay người rời đi. Lúc này, ông mới để ý kỹ xuống tấm thẻ trên tay mình.
"Đây là...là...hoàng gia Anh?"
ShinDong trợn mắt kinh ngạc, vô thức nhìn theo Doyoung đã cách một khoảng xa ở phía trước.
"Chủ tịch Jeon JungKook của cháu, rốt cuộc thật sự là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro