Chương 83
"Kem Dâu, em thật sự làm anh cũng lạnh sống lưng đấy."
Jimin sau khi quay lại phòng, từ phía sau vòng tay qua đặt lên vai JiSoo đang ngồi hút thuốc ở sofa, hắn cúi đầu ghé vào tai JiSoo, âm điệu hơi trêu chọc.
Kim JiSoo dụi tắt điếu thuốc, cong môi.
"Thế à. Boss ZED mà lại đi sợ một người phụ nữ. Đồn ra ngoài cũng không biết làm trò cười cho thiên hạ trong bao lâu."
Hắn bật cười thành tiếng, ngồi xuống vị trí cạnh JiSoo.
"Chả quan trọng. Mà em định bao giờ sẽ ra tòa."
"Cuối tuần này."
"Cụ thể?"
"Thứ 6."
"Hơi gấp. Anh chưa tìm đủ bằng chứng."
"Không sao, em đã đủ rồi."
JiSoo lấy điện thoại bấm số gọi cho Tae, nói mấy lời ngắn gọn, cuộc trò chuyện kết thúc rất nhanh chóng. Cô đặt lại điện thoại lên mặt bàn, quay qua nhìn Jimin, trên mặt không bộc lộ rõ cảm xúc, chỉ thấy giọng nói vô cùng thoải mái.
"Trà Xanh, lần này em thật sự mong đợi."
Jimin ôn nhu vuốt tóc cô, nắm tay Jisoo, hắn cúi đầu in xuống một nụ hôn nhẹ.
"Anh cũng mong đợi."
Dù cô vĩnh viễn không thể nào thành người phụ nữ của hắn, thì hắn vẫn không hề muốn cô còn tiếp tục ở cạnh Kim TaeHyung.
Nếu không phải là hắn, thì càng không nên là Kim TaeHyung.
Trong phòng, Kim TaeHyung ngồi tựa lưng vào thành ghế, một tay kẹp điếu thuốc buông thõng bên thân mình, tay còn lại đặt trên mặt bàn, những ngón tay gõ nhẹ tạo thành âm thanh lộc cộc trống rỗng, mùi thuốc lá tản nhẹ ở một khoảng không xung quanh người y.
Chiếc điện thoại bị ném vỡ tan đang nằm im lìm ở góc tường, chỉ năm phút trước, nó còn có nhiệm vụ kết nối y đến cuộc gọi của JiSoo.
Ba giây sau khi TaeHyung bắt máy, mới nghe thấy giọng nói vô cùng băng giá của đối phương.
" Kim TaeHyung, tôi làm đơn rồi. Thứ sáu, ngày 16 này, chúng ta ra tòa thôi."
"Chúng ta ra tòa thôi" là lời đề nghị tiếp theo mà JiSoo nói với y, sau câu "Chúng ta ly hôn đi."
Cô không yêu cầu y nữa, càng không nhất thiết cần chờ đợi sự đồng ý từ y.
"Chúng ta ra tòa thôi."
Bất kể y muốn hay không, thừa nhận hay phủ nhận, cũng cần cùng cô hầu tòa lần này. Họ sẽ ly hôn. Đó là cái kết của cô và y. Kết thúc của mối tình từng theo Kim JiSoo cả đoạn thanh xuân, kết thúc của ràng buộc từng siết lấy Kim TaeHyung cả hồi tuổi trẻ. Và, nó cũng chính là kết thúc cho cuộc hôn nhân đầy máu cùng nước mắt của hai người.
"Em không đủ năng lực."
Kim TaeHyung im lặng một hồi mới trầm ổn lên tiếng, giọng y khàn hẳn lại, như đang cố gắng đè nén cơn giận.
"Haha. Phải, tôi ở trong mắt anh. Có khi nào mà đủ năng lực chứ?"
"Hắn đã giúp em những gì? Mark Joween đã cho em thứ gì để em dám cùng tôi cạnh tranh trước tòa?"
"Bất cứ thứ gì anh không thể. Hắn đều có thể."
"Em..."
Khi Kim TaeHyung còn chưa nói hết câu tiếp theo, đầu dây bên kia đã chỉ còn những tiếng tút tút vang dài. Chiếc điện thoại bị y vung mạnh vào tường, vỡ tan rồi rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
"Khốn kiếp"
Không biết qua bao lâu, dưới chân y, tàn thuốc đã rơi đầy. Bên ngoài lúc này có tiếng gõ cửa, không cần đợi sự cho phép của Kim TaeHyung, đối phương trực tiếp vặn nắm cửa bước vào. Xuất hiện là một người đàn ông mặc áo choàng dài đến đầu gối, đội mũ lưỡi trai kéo thấp, gương mặt cũng được che lại bằng khẩu trang màu đen.
Bước đến trước bàn làm việc của TaeHyung, hắn lấy từ bên trong ngực áo một bì hồ sơ màu nâu.
"Của ba tôi gửi đến."
"Phải."
"Tất cả ở trong này."
"Phải."
"Tốt lắm."
"Thiếu gia, cáo từ."
Cuộc nói chuyện rất kiệm lời của Kim TaeHyung và kẻ lạ mặt nhanh chóng kết thúc, căn phòng lại quay trở về trạng thái cũ như chưa từng có người vừa mới ở đây. TaeHyung chưa vội mở tập hồ sơ y vừa nhận được, nhưng đôi mắt đã dần chuyển qua u tối.
Mark Joween, y sẽ cho hắn thấy chen chân phá hoại vào cuộc sống của y và JiSoo, thì sẽ phải trả giá đắt như thế nào.
Năm ngón tay lướt qua tập hồ sơ trên mặt bàn, ngay trang đầu tiên, rơi vào tầm mắt của TaeHyung là ba chữ "Park Jimin".
***
Roma, Ý...
Trận mưa phùn lạnh lùng rải khắp thủ đô của đất nước xinh đẹp và lãng mạn, tràn cả vào lòng người dân nơi đây. Thời tiết ẩm ướt kéo dài khiến gương mặt ai cũng trở nên trầm mặc.Nghĩa trang thành phố, Kim Somin đứng trước mộ phần đã được phủ lên vẻ ngoài cũ kĩ.
Bia đá khắc hai lần tên người mất. Bên trên là tiếng trung: "Park Jisung ."
Bên dưới là tiếng anh: "Mark Jayh"
"Jayh, cũng lâu rồi nhỉ."
Kim Somin cúi người đặt một bó hoa lavender đã được sấy khô, gói trong lớp giấy màu xanh rêu, thoạt nhìn có nét gì đó giản dị, cũng có chút hoài niệm xa xôi.
"Con trai anh vẫn sống tốt. Có thể không phải tốt theo cách anh mong đợi, nhưng là đang tốt theo cách mà nó muốn. Anh có biết vì sao không?"
Kim Somin dừng một chút, nụ cười bà hiện trên khóe môi, nhưng đôi mắt cay nồng đỏ ửng.
"Vì nó biết cô gái nó cần là ai, và xác định được bản thân muốn làm những gì cho cô ấy. Jayh, không giống như anh. Con trai anh thật sự không giống như anh."
Đôi mắt của Somin sâu thẳm như trời đêm, như thể ai đã lén mang cả một khoảng không cô tịch gửi vào trong đó.
Sau cùng, bà kéo cao cổ áo, quay người rời đi, bóng dáng vô cùng đơn độc. Phía sau, những lời thì thầm còn chưa dứt.
"Phải bà ấy không?"
"Đúng rồi. Đúng là bà ấy."
"Người kia là chồng bà ấy sao?"
"Không rõ. Nhưng năm nào vào ngày này cũng ghé qua một lần, hoa mang theo cũng nhất định phải là một bó lavender khô, được bọc trong giấy màu xanh rêu."
"Nhìn bà ấy thật sự rất ưu thương."
"Haiz, chuyện chia ly ở đời, có lúc nào mà không nhiều ưu thương..."
Lavender, chờ đợi trong tình yêu.
Chờ một người, còn nhiều đau đớn hơn yêu một người.
Yêu được, sẽ buông được.
Nhưng đã xác định chờ, chính là chờ một đời một kiếp, không nghĩ quay đầu, không nghĩ buông bỏ.
Máy phát nhạc trong ô tô vang lên một giai điệu không lời, buồn buồn, day dứt. Lúc này, nước mắt Kim Somin mới lặng lẽ chảy ra.
"Jayh, Em nhớ anh. Thật sự nhớ anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro