Chương 39
Chương 39: Những Ngày Im Lặng
Sự căng thẳng giữa Jisoo và Taehyung tiếp tục kéo dài. Mỗi ngày trôi qua, khoảng cách giữa họ càng lớn hơn. Tin đồn vẫn chưa lắng xuống, mà dường như còn được thổi bùng lên bởi những hình ảnh, lời nói suy diễn vô căn cứ từ truyền thông và người hâm mộ.
---
BLACKPINK và BTS – Hai thế giới song song
Trong các buổi tập luyện và sự kiện chung, Jisoo và Taehyung hầu như không hề nhìn nhau. Những nụ cười xã giao trên sân khấu che giấu cảm xúc thật sự bên trong. Đối với người ngoài, họ vẫn là những idol chuyên nghiệp, nhưng đối với chính họ, đây là những ngày tồi tệ nhất.
Rosé nhận ra Jisoo ngày càng trầm lặng hơn. Một buổi tối, cô ngồi xuống bên cạnh Jisoo, tay nhẹ nhàng đặt lên vai bạn mình.
"Unnie, chuyện của chị và anh ấy… có phải rất tệ không?" Rosé hỏi, giọng đầy lo lắng.
Jisoo thở dài, ánh mắt đượm buồn: "Chị không biết nữa, Rosé à. Chị không biết mình có thể tiếp tục như thế này bao lâu."
Rosé không nói thêm gì, chỉ ôm lấy Jisoo. Cô hiểu rằng những lời an ủi lúc này có lẽ không thể giúp ích được nhiều, nhưng ít nhất cô muốn Jisoo biết rằng mình không cô đơn.
Ở phía bên kia, Jungkook cũng nhận ra sự khác thường ở Taehyung. Trong lúc nghỉ ngơi sau buổi tập, Jungkook ngồi xuống cạnh anh.
"Hyung, có chuyện gì sao? Anh không còn là chính mình nữa," Jungkook hỏi.
Taehyung nhìn vào khoảng không trước mặt, đôi mắt mệt mỏi: "Anh chỉ… không biết phải làm gì. Anh đã cố gắng giải thích, nhưng cô ấy không tin anh."
"Anh đã làm hết sức chưa? Có thể unnie ấy chỉ cần thời gian để suy nghĩ thôi," Jungkook đáp, cố gắng động viên.
"Anh sợ rằng thời gian sẽ chỉ khiến chúng ta xa nhau hơn," Taehyung thì thầm, giọng đầy bất lực.
---
Sự kiện định mệnh
Một tuần sau, cả BLACKPINK và BTS cùng tham dự một buổi lễ trao giải lớn. Dù là sự kiện quan trọng, nhưng bầu không khí giữa Jisoo và Taehyung vẫn lạnh lẽo như băng.
Khi BLACKPINK nhận giải, Jisoo đứng trên sân khấu, mỉm cười và cảm ơn người hâm mộ. Từ dưới hàng ghế khán giả, ánh mắt Taehyung dõi theo cô, nhưng lần này, anh không thấy được sự rạng rỡ quen thuộc trong nụ cười của cô.
Ngược lại, khi BTS nhận giải, Taehyung đứng trên sân khấu, nhưng ánh mắt anh chỉ nhìn về một hướng duy nhất – nơi Jisoo đang ngồi. Cả hai ánh mắt chạm nhau trong giây lát, nhưng thay vì những cảm xúc ấm áp, họ chỉ thấy sự xa cách và lạnh lẽo.
---
Nỗi buồn không tên
Sau buổi lễ, Jisoo trở về ký túc xá và ngồi lặng lẽ trong phòng mình. Cô không mở điện thoại, không kiểm tra tin nhắn, cũng không muốn nghe bất kỳ lời khuyên nhủ nào từ các thành viên khác.
Taehyung cũng không khá hơn. Trong phòng tập của BTS, anh cầm cây đàn guitar, ngón tay vô thức gảy những nốt nhạc buồn. Namjoon bước vào, nhìn thấy Taehyung như vậy, anh chỉ lặng lẽ đặt tay lên vai cậu em mình, không nói một lời.
---
Lời nói chưa thể nói ra
Một đêm khuya, Taehyung quyết định nhắn tin cho Jisoo. Anh biết rằng im lặng sẽ không giải quyết được gì.
"Jisoo, anh biết em đang buồn. Anh cũng vậy. Nhưng anh không muốn để mọi chuyện kết thúc như thế này. Nếu em vẫn còn chút tin tưởng nào ở anh, hãy để chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau," anh nhắn.
Jisoo đọc tin nhắn nhưng không trả lời. Cô biết mình không thể tiếp tục trốn tránh, nhưng cô cũng không biết liệu mình có đủ can đảm để đối diện với anh hay không.
Trong lòng cả hai, những cảm xúc hỗn loạn vẫn đang dày vò. Liệu họ có thể vượt qua được khoảng cách này, hay những hiểu lầm sẽ trở thành vết rạn nứt không thể hàn gắn?
( Mọi người oi nên kết he hay se đây🔫🙂)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro