Chương 42: Giảm đau

Đầu tháng 11, thời tiết đã hoàn toàn chuyển lạnh, tất cả mọi người đều không thể không mặc thêm chút quần áo dầy hơn.
Trong tiểu khu gần đây có phát sinh chuyện lớn, đó là nhà của cảnh sát Bùi chuyển đi.
Jaesoo cùng Heechul đã đăng ký kết hôn được hơn một năm, cũng đã ở tiểu khu này hơn một năm rồi. Nữ nhân này có bản lĩnh ở chung không tồi, trong tiểu khu cũng có được vài người bạn tốt.
Chẳng qua trước kia Sooyoung ở chung khá tốt với vợ trước của Heechul là Yoona thế nên một năm này đối với Jaesoo cũng có đôi chút xấu hổ, vì vậy cũng không có quan hệ thân thiết với Jaesoo như những người khác.
Chuyện chuyển nhà nói gì thì cũng là chuyện vui vì thế Heechul tìm một ngày lành để dọn qua.
Heechul thanh liêm, hàng xóm đưa quà đến ông đều từ chối hết, cũng dặn dò Jaesoo không được nhận. Trong lòng Jaesoo tuy có chút tiếc hận, nhưng chuyện lớn như thế bà ta cũng sợ gây ra chuyện nên vội vàng đồng ý.
Lúc Kim gia tìm công ty chuyển nhà tới chuẩn bị thu dọn thì Heechul mới do dự mà hỏi lại Daeun một lần nữa, "Nó thật sự nói là không trở lại sao?"
Ánh mắt Daeun có chút lập lòe, ấp úng nói: "Vâng, đúng vậy."
Heechul thở dài một hơi, cái tát kia như là vực sâu ngăn cách ông ta và TaeHyung. Ông ta không thể nào mở miệng được, mà với tính cách của TaeHyung thì chắc chắn sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng mà nếu TaeHyung không trở lại, có một ngày nó phát hiện ra nhà cũng không còn nữa thì phải làm sao bây giờ?
Lúc Kim gia chuyển nhà, Kim Miyone cùng Hwang Junki cũng tới chúc mừng.
Hwang Junki mặt mày hồng hào nói: "Anh, có chỗ nào cần em hỗ trợ thì cứ nói. A, đây là Daeun sao, so với năm ngoái lớn lên lại càng đẹp mắt hơn rồi. Chị dâu khí sắc cũng tốt."
Jaesoo nghe xong lời khen tặng thì trong lòng cũng vui vẻ, vội vàng châm trà cho vợ chồng hai người rồi đáp: "Làm gì có."
Miyone muốn nói lại thôi: "Anh, mọi người chuyển nhà thế này thì TaeHyung nó......"
Bầu không khí vui mừng giống như bị ấn nút tạm dừng, Junki ngầm hung hăng nhéo bà vợ không có ánh mắt của mình.
Miyone cảm thấy bi thương trong lòng, nhớ tới hơn một năm trước thiếu niên cô đơn một mình chăm sóc Heechul, sợ cha sẽ không tỉnh lại nữa. Lúc ấy không ai quan tâm nó, gã đàn ông chỉ biết nịnh nọt lại không có lương tâm Junki nhà bà cũng cự tuyệt không chịu thu nuôi TaeHyung.
Miyone tốt xấu gì cũng là cô ruột của Taehyung, cho dù bầu không khí có không tốt thì bà vẫn cố cứng rắn nói cho hết: "Mùa hè tới TaeHyung mới thành niên, một mình nó ở bên ngoài làm sao qua được. Anh, con trẻ phản nghịch chút cũng không phải tội gì. Sau này nó còn phải thi đại học, tìm việc, cưới vợ, không có người nhà thì làm sao bây giờ?"
Junki nhìn sắc mặt trầm mặc của Heechul thì vội vàng nói: " Miyone không hiểu chuyện, TaeHyung có năng lực, một năm này không phải vẫn tốt sao?"
Daeun không lên tiếng, cô ta tự nhiên không hy vọng TaeHyung trở về. Tên kia tính tình thực đáng sợ, cô ta vừa nghĩ đến anh thì trong lòng nhút nhát. Nhưng mà chuyện cô ta không hy vọng TaeHyung trở về này như thế nào cũng không thể nói ra ngoài. Cho dù cô ta có ngốc cũng sẽ không nói trước mặt chú Kim.
Lúc này Jaesoo cười giảng hòa: " Miyone nói cũng có lý, nhưng mấy ngày trước Daeun có đi hỏi, đứa nhỏ kia không muốn trở về."
Trong lòng Junki khinh thường, một kẻ tàn phế còn nói gì đến học đại học với cưới vợ. Đúng là quá tưởng bở, có nhà ai nguyện ý đem con gái gả cho chứ? Cũng chỉ có bà vợ nhà hắn không có đầu óc này mới nghĩ ra được. Nhưng trước mặt cảnh sát Kim, ông ta cũng không thể giáo huấn Miyone, chỉ có thể nhìn Heechul.
Heechul cúi đầu nói: "Tan tầm anh sẽ đi hỏi nó một chút."
Ông ta rốt cuộc vẫn là chủ nhà, tính tình khác Miyone một trời một vực, lúc làm ra quyết định này chẳng ai dám có dị nghị gì.
Lúc hoàng hôn Heechul đi vào Tam Trung. Đây là lần đầu tiên ông ta tới nơi này nên có chút co quắp.
Tam Trung mới bắt đầu tiết tự học buổi tối, Heechul đi tìm chủ nhiệm lớp của TaeHyung.
Chủ nhiệm lớp của TaeHyung là một nữ giáo viên tầm 40 tuổi, sau khi biết được mục đích đến của Heechul kinh ngạc nói: "Anh là cha của TaeHyung sao? Nhưng trong hồ sơ em ấy ghi là cha mẹ đã mất hết rồi mà."
Heechul chấn động, phẫn nộ cái tên nghịch tử này đến hồ sơ cũng dám sửa.
Chủ nhiệm lớp nói: "Nếu anh là cha của TaeHyung, vậy một hai năm nay sao anh chưa từng xuất hiện? Người nhà cũng không đến, không hỏi thăm tình huống của con em nhà mình. Vốn dĩ thấy bạn ấy là được cử đến học, chúng tôi kỳ vọng rất lớn, nhưng sau đó em ấy đi theo đám phú nhị đại trong lớp, nhiễm thói xấu, chúng tôi cũng quản không nổi. Gia đình thế nhưng cũng không nghĩ quản sao?"
Heechul trong lòng hậu tri hậu giác có chút lạnh.
Cái hố ngăn cách giữa ông ta và TaeHyung chưa bao giờ là cuộc ly hôn với Yoona mà chính là đôi chân bị chặt đứt mà vào đêm khuya cả ông ta và Yoona đều mơ thấy, máu tươi của con trai nhuốm hồng huân chương.
Cha mẹ đều đã chết, hóa ra đây là lựa chọn trong nhận thức của TaeHyung.
Heechul không biết mình đã ra khỏi trường học như thế nào, dáng người ông ta vẫn đĩnh bạt như cũ, dù sao năm nay ông ta mới bốn mươi tuổi, nhưng trong lòng lại như có khối đá đè nặng trĩu đè ép, khiến cho ông ta không thở nổi.
Kim gia cuối cùng vẫn dọn đi, tiểu khu lại mất đi một nhà.
Một nhà Heechul đóng gói rất nhiều đồ đạc đi, nhưng cuối cùng cũng không có ai nói với TaeHyung lời nào.
~~~
Sooyoung nói: "Tuy rằng cảnh sát Kim làm người không tồi nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy trong chuyện của TaeHyung, anh ta thiếu một cây gân, ai nói gì đều không nghe lọt."
Nhưng mà đây là việc nhà người khác, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể đem ra bàn lúc ăn xong, lúc uống trà.
Mùa thu sắp qua, mùa đông rất nhanh sẽ tới, tiểu EunWo năm sau lại nhiều hơn một tuổi. Áo bông năm trước của cậu nhóc đã không mặc được nữa rồi, mà cậu nhóc cũng đến tuổi đi học Tiền ban.
Sooyoung áp lực rất lớn, lúc bà sinh đứa thứ hai thì bị chậm một năm công tác, hai đứa nhỏ đúng là gánh nặng lớn của cả gia đình.
Đó là chưa kể đến mỗi nhà đều có một bản kinh khó niệm, mà nhà bà chính là em trai của bà. Cậu của Jisoo và EunWo lúc trước lái xe đâm phải người ta, phải trả rất nhiều tiền mới cứu ra được, toàn bộ tài sản của Bối gia đều phải đập vào đó.
Park Minseok lại không biết cố gắng, sau mấy năm đều ở nhà ăn không, tiền không kiếm được, trở thành một cái động không đáy.
Sooyoung cảm thấy có lỗi với chồng và con cái.
Tuy rằng bọn họ không cho Minseok mượn một đồng nào nữa, nhưng tiền đã cho mượn thì chẳng đòi được về, cũng chẳng thể đem người chém chết. Hiện tại khổ nhất vẫn là bà ngoại của Jisoo. Bà có mỗi đứa con trai duy nhất là Minseok, hơn nữa niên đại kia tư tưởng trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng.
Sắp bước sang năm 2008, nhà Hana càng ngày càng tốt, Bùi gia cũng đã chuyển nhà, ngay cả nhà Trần Hổ mấy năm nay cũng không tồi, chỉ có nhà bọn họ, bởi vì Minseok mà thường ngày vẫn vô cùng khó khăn.
Sooyoung dứt khoát đem quần áo Jisoo mặc khi còn nhỏ mặc cho EunWo: "Dù sao cũng không xinh đẹp như chị con nên mặc cái gì chẳng giống nhau, năm nay tạm chấp nhận chút đi."
EunWo mặc quần áo con gái, cầm cây kiếm nhỏ cũng không ngại, cứ thế làm bậy làm bạ. Đứa nhỏ tuổi này vẫn chưa có sĩ diện như vậy.
Chỉ có Jisoo là dở khóc dở cười, có chút đau lòng em trai mình.
Sooyoung nói: " Soo cần mua quần áo mới rồi, sang năm con đã 17 tuổi, hai ngày trước mẹ thấy trong cửa hàng có một cái váy mùa đông, mấy cô gái trẻ mặc vào rất xinh.
Jisoo còn chưa cự tuyệt thì EunWo đã nói: "Tốt tốt! Mau mua cho chị để chị vui!"
Sooyoung nghĩ thầm, cũng may không uổng công sinh đứa con trai này. Cũng biết đau lòng cô gái duy nhất trong nhà đấy.
Tháng mười hai, thành phố C có trận tuyết đầu tiên. Sooyoung và NamJoon đều đi làm, EunWo nói: "Chị, em muốn đi thành phố chơi, nghe nói thành phố lắp đèn khắp nơi, còn có người tuyết, đồ chơi cũng nhiều nữa."
Trường học của Jisoo ở trong thành phố nên rất quen thuộc chỗ kia. Cô nhìn đứa em trai mặc quần áo của con gái thì đau lòng nên về phòng đem tiền tiết kiệm của mình lấy ra nói: "Đi thôi, chị mang em đi mua quần áo."
EunWo cũng chẳng quan tâm cái gì mà quần áo với không quần áo, có thể ra cửa cậu nhóc quả thực cao hứng đến sắp lật trời rồi.
Jisoo ôm EunWo đi xe, không bao lâu sau, một người đàn ông suy sút đi ra từ góc, ông ta nhìn hai chị em Jisoo đi xa rồi mới gõ gõ cửa: "Chị, anh rể!"
Không ai trả lời.
Minseok lo âu mà chà xát tay, nhớ tới vợ nhà mình đang nháo chuyện ly hôn thì lại đuổi theo hai chị em Jisoo.
~~~
Mùa đông ở thành phố C tuy có tuyết rơi nhưng cũng không quá lạnh.
Jisoo nắm tay em trai, mà đứa nhỏ rất nhanh đói. Jisoo nhìn tiền trong túi mình sau đó quyết định dẫn EunWo đi ăn KFC mà đời này cậu nhóc chưa từng được ăn.
EunWo đi ra khỏi KFC, còn không quên mút ngón tay: "Chị, cái "đức gà" này ăn ngon thật."
Jisoo xoa xoa miệng cho cậu nhóc: "Trẻ con không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ không cao được đâu."
Cô vốn sợ em trai nhớ thương nên mới nói thế, nhưng EunWo nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu có "đức gà" này để ăn thì không cao cũng được."
"......"
Cuối năm 2007.
Tuyết rơi dày, Jisoo nắm tay em trai đi trên đường. Khuôn mặt nhỏ trắng như sứ, so với băng tuyết còn đẹp hơn vài phần. Người trên đường cho dù vội vàng cũng không nhịn được nhìn cô vài lần.
Jisoo vẫn nhớ đến chuyện mua áo bông cho em mình. Sức cô không lớn, không thể cứ bế cậu nhóc mãi vì thế nắm tay cậu nhóc cùng đi.
Quốc gia ngày một phát triển, trên đường cái là một mảnh phồn hoa, năm 2008 nhất định là một năm rất tốt.
Cô mua quần áo mới cho EunWo rồi lại nắm tay em trai lên xe về nhà.
Minseok theo đuôi một đường nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ tốt nào. Cháu gái ngoại ông ta lớn lên đẹp, đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý, vì thế trong lòng ông ta nôn nóng cũng chỉ có thể nhẫn nại tính tình. Chị gái Sooyoung đã không lại cho ông ta vay tiền, cho nên ông ta đành phải ra hạ sách này.
Chính là chờ lại chờ, Jisoo liền mang theo EunWo về nhà.
Minseok cũng không quản được nhiều như vậy. Đó dù sao cũng là cháu ngoại trai của ông ta, vì thế ông ta đột nhiên chạy lên, bế EunWo lên liền chạy.
EunWo đang kéo tay chị, lúc bị người ta bế lên thì cũng bị dọa sợ hãi, tay cũng nắm chặt lấy không buông: "Chị! Chị!"
Jisoo cũng cả kinh, thấy rõ người tới thì trong lòng sinh ra dự cảm không tốt: "Cậu."
"Buông tay ra Jisoo! Cậu đón EunWo qua chơi hai ngày thôi."
Jisoo làm sao có thể buông tay, cô lập tức kêu: "Có người lừa bán trẻ con!"
Đám người sôi nổi nhìn qua, mặt Minseok người trướng đến đỏ bừng: "Mày nói hươu nói vượn gì đó, tao là cậu mày!"
Ông ta cắn răng, hung hăng đẩy Jisoo một phen, lại bế EunWo lên rồi đi. Jisoo không buông tay, nhưng tay đứa nhỏ xương cốt yếu, nếu cô không buông tay thì cánh tay EunWo sẽ bị kéo gãy mất.
Minseok mặc kệ nhưng cô không mặc kệ được.
Jisoo nhìn xung quanh, gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng lên: "Mọi người làm ơn, hắn là kẻ buôn người!"
EunWo khóc đến thê lương, có người nổi lên lòng trắc ẩn, lại đây cản Minseok.
Minseok trừng đôi mắt hung ác: "Không được lại đây, không được lại đây!" Ông ta lập tức lấy ra một con dao gấp chĩa vào người EunWo, "Tôi là cậu đứa nhỏ này, sẽ không làm tổn thương nó, tránh ra, các người đều tránh ra."
Lúc này đã có người lặng lẽ báo cảnh sát, mà hành động này khiến thần kinh vốn căng chặt của Minseok cơ hồ hỏng mất: "Không được báo cảnh sát!"
~~~
Lúc TaeHyung chạy xuống thì đám Seokjin bọn họ vẫn chưa phản ứng lại.
Chỗ này có cửa hàng mới khai trương, là sản nghiệp của nhà JungKook. Ai biết được phía dưới lại có một trận náo nhiệt, vốn dĩ bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt thì ai ngờ sắc mặt TaeHyung lập tức thay đổi.
Minseok nước mũi nước mắt chảy đầy mặt, thân thể có chút run rẩy, EunWo trong ngực ông ta sợ hãi mà oa oa khóc lớn.
Minseok ôm không được khiến EunWo té xuống.
Jisoo vội đẩy mọi người ra tiến lên ôm lấy em mình.
Đôi mắt Triệu Hưng đỏ bừng: "Không được đoạt, không được đoạt!" Ông ta đã không còn lý trí nữa, một đao cứ vậy chém xuống.
Bông tuyết dừng lại trên mí mắt, Jisoo gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.
EunWo khóc đến kinh thiên động địa, ngay sau đó cả hai người đều được một cái ôm ấm áp ôm lấy.
Ông ta cầm cái dao kia, mũi dao sắc bén, chém một đường lên tay anh.
TaeHyung đứng dậy, nện một quyền lên mặt Minseok.
Anh học quyền anh đã bảy năm, nếu anh đánh người thì không ai ngăn được.
Lúc đám Seokjin chạy xuống thì trên mặt người đàn ông tên Minseok kia ngoài nước mắt nước mũi thì có cả máu tươi, cuộn tròn người trên mặt đất.
JungKook bị dọa sợ, có chút không dám nhìn.
TaeHyung thì giống như đánh đến điên rồi, một quyền lại một quyền đánh xuống. Mới ba đấm mà Minseok đã hơi thở mong manh.
TaeHyung nghĩ nếu một dao kia không đâm vào lòng bàn tay mình thì chính là đâm lên người Jisoo.
Jisoo lớn tiếng nói: " Taehyung!"
Cánh tay TaeHyung nổi đầy gân xanh, anh chấn động, buông Minseok ra. Đám người đã có người sớm báo cảnh sát.
Xe cảnh sát cũng đến trước, sau đó là xe cứu thương.
EunWo khóc ròng nói: "Chị, tay em đau."
TaeHyung an tĩnh đứng ở một bên, xoay người muốn đi.
Jisoo vừa lo lắng lại đau đầu, Minseok đã ra cái dạng này thì khẳng định phải đến bệnh viện dưới sự giám thị của cảnh sát. EunWo cũng phải đến bệnh viện kiểm tra vì thế Jisoo đem cậu nhóc để lên trên xe cứu thương, làm ơn hộ sĩ nói: "Xin trông em trai em giúp em một lúc, xin đợi em một chút."
Cô chạy trên tuyết, trước khi Taehyumg đi đến chỗ đám Seokjin thì cô duỗi tay ra mà túm lấy cái tay không bị thương của anh.
TaeHyung nhíu mày quay đầu lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Làm sao vậy?"
"Cậu cũng tới bệnh viện với tớ." Cô ngước mắt, trong mắt cô là hình dáng của anh.
TaeHyung nhấp môi nói: "Không đi."
Anh giơ tay muốn hất tay Jisoo ra, nhưng bàn tay bên kia lại đau đến muốn mệnh, máu tươi chảy ròng ròng, anh rất khó mà nói như không có chuyện gì.
JungKook ở phía sau anh nhỏ giọng nói: "Kim ca, anh vẫn nên đi......"
"Câm miệng!"
JungKook thành thật câm miệng.
Jisoo tức chết rồi, cô từ nhỏ đến lớn cũng không có biện pháp gì với sự cố chấp của TaeHyung. Anh muốn làm gì bây giờ? Bài xích bệnh viện như vậy là đang tính đợi bác sĩ riêng tới đây, xử lý qua loa một chút sao?
TaeHyung đã tránh khỏi tay cô, rốt cuộc chút sức lực này của Jisoo thì chẳng gây khó khăn được gì cho anh, nếu anh muốn tránh ra thì dễ như trở bàn tay.
Jisoo vừa tức lại vừa sợ, còn có khổ sở nói không nên lời. Sao anh lại đáng ghét, lại khiến người ta lo lắng thế chứ!
Nước mắt cô rơi xuống, nức nở khóc.
Cách đó không xa EunWo thấy chị khóc thì cũng oa một tiếng khóc đến lợi hại hơn. TaeHyung chau mày, nhìn Jisoo, lại nhìn EunWo đang há mồm phát ra ma âm xuyên qua tai kia.
Đứa nhỏ mặc bộ quần áo phấn nộn hồi còn nhỏ của Jisoo. Bộ quần áo đó khiến TaeHyung dừng lại một chút.
Hai chị em cô đều phấn điêu ngọc trác, lúc khóc lên làm người ta thật lo lắng.
TaeHyung thực bực bội nói: "Đi thôi."
Cuối cùng anh vẫn đi theo bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ tấm tắc nói: "Tay đứa nhỏ kia không có việc gì, chỉ là ngón tay bị móng tay quệt qua nên bị thương, nhưng là cậu......" Ông ta chỉ vào TaeHyung, "Một cái lỗ máu to như này, cậu tưởng mình là Quan Công hả?"
Tiêu độc, khâu lại, băng bó, một loạt động tác này mất một lúc mới xong, cũng may là không bị thương đến xương cốt.
Lúc EunWo dùng cồn tiêu độc thì khóc lớn tiếng vô cùng, tiêu độc xong, Jisoo giúp cậu nhóc thổi thổi, cậu nhóc khóc lóc xong rồi mới ngủ thiếp đi.
TaeHyung ở ngay cách vách, cô để em trai lại rồi đi qua xem anh.
Thiếu niên không rên một tiếng, ngoan cố đến muốn mệnh.
Chỉ là cắn răng chặt muốn chết. Có điều lúc Jisoo đi qua thì bác sĩ đã băng bó xong và đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là hoàng hôn, tuyết lớn rơi xuống như lông ngỗng, bay lả tả thật xinh đẹp. TaeHyung đứng dậy muốn rời đi thì vừa lúc gặp được Jisoo ở cửa.
Trong mắt cô có sự thuần khiết như băng tuyết, cô nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi...... cảm ơn."
Tay anh còn đau, giọng nói khàn khàn: "Không có việc gì, nhường đường một chút."
Những lời ngày đó Daeun nói vẫn giống một cây gai khiến suốt khoảng thời gian này anh đều muốn đem áp lực tình cảm trong lòng ngủ đông.
Đáng thương, mày thật đáng thương.
Jisoo nhìn khuôn mặt tái nhợt lãnh đạm của thiếu niên, đột nhiên nhớ tới nội dung đêm đó mình đọc được trên mạng, cô nhẹ nhàng nói: "À...... Vừa rồi em trai tớ kêu đau, nó nói có biện pháp này làm giảm đau."
Anh nhíu mày, làm gì có nhỉ.
Jisoo thật sự quyết tâm muốn thử một lần, má cô hồng lên, nhìn Taehyung cao hơn mình rất nhiều rồi nói tiếp: "Cậu ngồi xuống đi."
Anh không muốn cùng hồ nháo với cô nhưng đã lâu lắm rồi anh chưa gặp cô. Từ đầu thu đến khi tuyết rơi, lúc Heechul dọn đi thì anh cũng chỉ đứng ở nơi xa nhìn cô một lúc.
Vì thế anh trầm mặc ngồi xuống.
Tai Jisoo đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn qua.
Trái tim của cô nhảy lên thình thịch, tuyết tháng 12 bay ngoài cửa sổ báo hiệu Giáng Sinh sắp tới, đến lúc đó mỗi đứa nhỏ đều sẽ có quà.
Cô nhắm đôi mắt với hàng mi dài như cánh bướm lại, hơi hơi khom lưng, đôi môi anh đào thực nhẹ mà hôn lên sườn mặt của thiếu niên.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Cô hoảng sợ đến mặt đỏ bừng chạy ra ngoài, còn anh ngồi yên tại chỗ, trái tim như muốn nổ tung.
Thế giới của Taehyumg trong nháy mắt tuyết ngừng lại.
Cô nghe được phương pháp giảm đau này từ chỗ nào. Mẹ nó chứ......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro