Chương 48: Thẳng nam

Hai người cuối cũng cũng chờ được xe đến, rất nhanh đã đến nhà của TaeHyung.
Lâu nay tất cả mọi người đều không biết TaeHyung đang ở nơi nào, bao gồm của Heechul cũng không biết.
TaeHyung ở tại một khu chung cư kiểu tây, đoạn đường này rất tốt, an tĩnh, lại cách tiểu khu cũ rất gần, chỉ mười phút đi xe đã đến.
Chung cư tổng cộng có hai mươi lăm tầng, Taehyung ở chính là tầng cao nhất.
Anh móc ra chìa khóa mở cửa, thấy bộ dáng cô rất mong chờ thì TaeHyung dừng một chút, tự hỏi trong nhà mình hẳn là không có tất bẩn và quần lót nam nhân vứt lung tung.
Lúc anh mở cửa ra, Jisoo đổi giày đi vào thì TaeHyung mới nghĩ đến vấn đề này.
Anh vừa định nói không cần đổi giày cứ thế đi vào thì không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ đem hai cái ủng đi tuyết của mình cởi ra.
Tích cực đến đáng yêu.
Ánh mắt anh dừng trên chân cô, đôi chân đó so với bàn tay anh còn nhỏ hơn rất nhiều, cô đi một đôi tất lông xù màu lam. Bởi vì sàn nhà lạnh nên ngón chân cô cuộn lại, Taehyung cắn răng, cong lưng tìm dép lê của mình để cô đi vào.
Nhà anh ngày thường sẽ không có người tới nên loại đồ vật dự phòng này đối với TaeHyung rất xa lạ.
Nhưng TaeHyung không cởi giày —— anh đi chân giả, không thể để cho cô xem.
Jisoo không chú ý tới lúc anh đem dép của mình cho cô thì đôi tay nổi đầy gân xanh.
Đối với người không có cẳng chân như TaeHyung thì trong số vật dụng cá nhân, anh để ý nhất chính là quần và giày.
Dép lê của anh là một đôi thật to, của nam. Anh từ trước đến nay luôn am hiểu việc che giấu cảm xúc của bản thân, nên rũ mắt để cô không thấy được ẩn nhẫn trong mắt mình.
Jisoo thì rất vui, anh muốn cô đi dép cô liền đi. Mà dép anh quá lớn, cô đi vào trông như đứa nhỏ đi trộm giày của người lớn vậy.
Trong lòng chua xót khôn kể, Taehyung lại nhịn không được xem thần sắc của cô.
Dưới ngọn đèn thủy tinh ở phòng khách, ánh mắt cô thực sự rất sáng, long lanh, bên trong là vui sướng tràn đầy.
Trên mặt cô cũng không hề có ý ghét bỏ cùng để ý, cũng không hỏi vì sao anh không đổi giày.
Cơ bắp đang căng chặt của anh bây giờ mới thả lỏng chút.
Ngây thơ đáng yêu cũng có chỗ lợi, ít nhất cô không có cái loại che giấu và rộng lượng của người trưởng thành.
Cô cất giọng giòn vang, tay nhẹ vuốt qua chiếc chuông gió: "Taehyung, nhà cậu thật lớn nhưng lại quạnh quẽ quá, không dán câu đối, cũng không mua đèn lồng sao?"
"Ừ."
Cô lại nói: "Tớ có thể ngồi không?"
TaeHyung nói: "Có thể."
Cô ngồi xuống ghế sô pha.
Căn nhà chung cư này của TaeHyung xác thực là lớn, 140 m2, một mình anh ở thì có vẻ lạnh lẽo. Đồ đạc trong nhà đều là hai màu trắng đen lạnh băng, thứ duy nhất tươi sáng chính là thiếu nữ mặc chiếc áo màu vàng nhạt đang ngồi trên sô pha.
Anh có chút co quắp.
Jisoo nói: "Trong hộp là sủi cảo, là tớ và mẹ cùng gói đó, cậu bỏ vào trong tủ lạnh mà ăn dần."
TaeHyung dựa theo chỉ thị của cô mà bỏ vào trong tủ lạnh, lúc quay đầu lại lại thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô: "Cậu có lạnh hay không? Tớ hết lạnh rồi, trả áo lại cho cậu này."
Anh duỗi tay nhận lấy, nhưng lại không mặc vào mà đặt nó ở một bên trên sô pha. Trên áo anh sau khi cô khoác qua có hương thơm nhàn nhạt của cô.
Trong mắt thiếu nữ long lanh nước, thẹn thùng nói: "A, tớ có thể ôm cái kia một chút không?"
Anh quay đầu thấy đó là một cái gối ôm màu xám hình thoi, anh ngẫu nhiên sẽ dùng nó để lót xương cổ, cũng chưa kịp cho người mang đi giặt.
Anh trầm mặc, Jisoo chớp chớp mắt nói: "Không thể sao?"
TaeHyung có chút nhận mệnh, gian nan nói: "Có thể."
Cô vui mừng mà ôm lấy, tuy rằng nó không đáng yêu, thực xấu, nhưng lại mềm hơn so với tưởng tượng.
Trong nhà TaeHyung quạnh quẽ chính là lạnh lẽo, không có một chậu cây xanh, bức màn cũng là vải dệt màu xám ảm đạm dày nặng. Anh là người không có chút sinh hoạt thú vị nào, dĩ vãng ở nhà thường xem tin tức, đọc sách, rất ít khi chơi game. Anh không nuôi sủng vật nên trước đây chỉ có mình anh là sinh vật sống trong căn nhà lớn hơn trăm mét vuông này. TaeHyung cũng không ăn đồ ăn vặt, năm mới tự nhiên sẽ không có khả năng giống như nhà Jisoo mua đồ tết.
Nhà anh đến trái cây cũng không có.
Chờ TaeHyung ý thức được trong tủ lạnh nhà mình chỉ có mấy bao thuốc lá thì nhịn không được mà nhìn cô.
Anh không thú vị như thế, cô khẳng định sẽ không ở lại lâu.
Jisoo chỉ vào căn phòng lớn nhất trong căn hộ, nói: "Đó là dùng để làm gì vậy?"
Cửa căn phòng đó đều không giống những phòng khác, bộ dạng có vẻ khó mở.
Ngón tay TaeHyung cứng lại, sợ cô muốn tham quan nơi đó. Nếu cô một hai muốn đi tham quan thì anh...... anh căn bản không thể cự tuyệt. Anh thấp giọng nói: "Phòng làm việc."
"À." Cũng may Jisoo cũng không khó xử anh, cô nghĩ, chỗ ở của TaeHyung, khẳng định là có bí mật.
Jisoo nói: "Tối qua cậu có xem xuân vãn không? Có hai cái tiểu phẩm đặc biệt hay."
TaeHyung làm gì có xem thứ đó, vì thế anh nói: "Không có."
"Chúng ta cùng nhau xem TV nhé?"
"...... Ừ."
Anh cùng cô xem TV, xuân vãn năm nay có nữ minh tinh giọng nói vô cùng hay, tiểu phẩm cũng hết sức xuất sắc, đặc biệt là tác phẩm ảo thuật.
Lúc này cô đang giải thích kịch thấu cho anh: "Trong chốc lát người máy kia sẽ đột nhiên nhảy ra. sau đó nam chủ nhân mới biết được mình bị lừa."
"Bồ câu là ở chỗ nào biến ra nhỉ? Anh ta giấu ở chỗ nào chứ?"
Giọng TaeHyung khàn khàn nói: "Mũ."
Thấy Jisoo nhìn mình, Taehyung nhấp môi nói: "Ảo thuật bồ câu là dùng chim ngói màu trắng, cắt lông đuôi và lông cánh, lúc lôi từ trong túi ra thì dùng tay túm lấy."
Jisoo khô khan đáp lời: "...... Ừm." Cô chỉ thuận miệng hỏi, vốn là muốn TaeHyung cũng kinh ngạc cảm thán như mình, không nghĩ tới anh lại nghiêm túc mà vạch trần trò ảo thuật của người ta như thế.
TaeHyung cũng đem cuộc trò chuyện giết chết, sắc mặt âm trầm.
Jisoo nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, mới có thể nhịn cười được.
TaeHyung hậu tri hậu giác hiểu được, mình vốn không có bạn chơi cùng, lớn hơn chút thì Jisoo cũng không ngồi cùng bàn với mình nữa. Không có ai cùng anh nói chuyện, chơi trò chơi vì thế anh không am hiểu việc ở chung với con gái. Loại sinh vật mềm mại kiều quý này không biết làm sao để dỗ cô vui vẻ.
Lúc này điện thoại của Jisoo vang lên. Là NamJoon gọi đến.
NamJoon nói: "SooSoo, còn ở nhà Somin sao? Mau trở về ăn cơm."
TaeHyung ngước mắt nhìn cô. Tiếng nói từ di động của cô lớn, giọng NamJoon lại không thấp. Jisoo che lại ống nghe, má phấn đỏ bừng, muốn tìm cái khe đất chui vào để trốn tránh.
TaeHyung nghe được! Anh nhất định nghe được cô nói dối là đến nhà Somin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Jisoo đỏ lên, lan đến cả lỗ tai. Cô nói: "Cha! Con, con lập tức về ngay."
TaeHyung rũ mắt.
Chờ cô ngắt điện thoại, Taehyung bình tĩnh hỏi: "Ai thế?"
Không, không nghe được hả?
Trái tim đập bùm bùm của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Là cha tớ, bảo tớ về nhà."
Bởi vì ăn tết, mọi người dù sao cũng phải ăn bữa cơm đoàn viên nên anh biết cô không ở lại lâu.
TaeHyung đi vào phòng ngủ, tìm được một cái khăn quàng cổ màu đen mình chưa dùng còn có một đôi găng tay sạch sẽ cũng màu đen đưa cho cô: "Tớ chưa dùng qua, còn sạch sẽ."
Cô nhận lấy, mắt hạnh ngước lên nhìn anh.
TaeHyung nói: "Về nhà đi."
Jisoo gật gật đầu: "Lần sau tớ lại đến tìm cậu có được không?"
TaeHyung nói: "Tớ thích thanh tĩnh."
Nháy mắt anh thấy đôi mắt hạnh của cô lập tức long lanh nước, hơi nước như sắp tràn ra.
Trong lòng anh sinh đau, suýt nữa thì sửa miệng lại.
Nhưng TaeHyung nhớ rõ lúc dì Park đưa tới túi tiền kia, anh trộm được chút vui thích thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Ngoại trừ chậm trễ cô, lại khiến người khác hiểu lầm giống như chủ nhiệm Choi thì đối với cô không có nửa điểm chỗ tốt.
Anh chẳng thể cho cô cái gì, thậm chí năm mới cô lại đây chơi, anh cũng không dỗ cho cô vui vẻ.
Ruồng bỏ lời hứa với dì Park rồi sau đó thì sao? Có một ngày bị dì Park biết được thì bọn họ sẽ đem sự tình nói với cô, để cô biết tâm ý dơ bẩn của anh, để cô trốn anh thật xa sao?
Ít nhất, hiện tại anh còn có thể được phép đối xử tốt với cô, thỏa mãn những yêu cầu khác của cô.
Jisoo tức giận cực kỳ.
Hứ, tết nhất cô đi tìm anh, thế mà anh ngại cô nhiều chuyện! Ngại cô nhiều chuyện!
Anh không nói lời nào, cô chẳng lẽ cũng không nói lời nào sao, sau đó hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ sao?
Cái người đáng ghét vô cùng này lúc này đang quàng khăn quàng cổ của mình cho cô, một sợi tóc của cô cũng không thèm đụng tới, sau đó đưa cô xuống lầu.
Dọc theo đường đi cô an tĩnh như một con chim cút nhỏ.
Jisoo cũng không ủy khuất chính mình, bao tay anh đưa thì cô đeo lên. Rốt cuộc cô cũng đưa lễ rồi mà, cô làm sủi cảo rất là dụng tâm đó. TaeHyung chọc người ta chán ghét như thế, cô mới không thèm cùng anh so đo.
TaeHyung biết cô đang giận dỗi.
Cô tức giận lại như một lưỡi dao cứa vào lòng anh, cắt đến nỗi cả người đều đau.
Lần này vận khí tốt nên rất nhanh đã có xe đến đón.
Ánh mắt anh vẫn dừng trên người cô, thâm trầm mà không nói gì.
Jisoo không biết như thế nào mà lại nghĩ tới bạn học Junho lại kiên quyết phủ nhận không nhớ Somin.
Trước khi lên xe cô quay đầu lại.
" Taehyung" Cô nói: "Cậu xem, tớ cũng có thể không nhiều chuyện, không nhiều chuyện nữa thì có thể tới chơi không?"
Trong ánh mắt mềm ấm của cô, Taehyung áp lực đến mức cáu giận tuyệt vọng. Anh không có biện pháp, đành bó tay.
Hầu kết TaeHyung sinh đau, giọng nói khàn khàn: "Ừ."
Vì thế cô lại cười, đáng yêu mà sinh động.
Chờ cô ngồi lên xe đi xa, Taehyung biết, anh đã nhiều lần thất tín bội nghĩa, nếu dì Park tức giận thì anh sẽ quỳ xuống mà xin lỗi bọn họ.
~~~
Lúc Jisoo về đến nhà thì trong nhà truyền ra mùi đồ ăn.
Tiểu EunWo nói: "Chị, sao chị đi ra ngoài mà không mang em theo? Em tức rồi!"
Cái tuổi này của cậu nhóc chính là lúc dính người nhất.
Nhưng mà...... đi đưa sủi cảo cho TaeHyung thì làm sao có thể dẫn cậu nhóc theo được.
Sooyoung đánh một cái lên mông EunWo: "Hùng hổ cái gì! Mau ngồi vào bàn ăn cơm cẩn thận, không được dán lấy chị. Con có biết mình phiền người như thế nào không, lực phá hoại cũng thật là kinh người."
EunWo vô cùng bi thương, cậu nhất định là đứa nhỏ được nhặt từ bãi rác về, giống lời ba nuôi nói.
Jisoo buồn cười.
Sooyoung nói: "Ăn cơm ăn cơm, thằng nhóc này ba ngày không đánh thì dám leo lên nóc nhà lật ngói, quản nó làm cái gì. Con và Minmin chơi cứ chơi, mặc kệ nó."
Sooyoung dọn xong đũa mới phát hiện ra bao tay và khăn quàng cổ trên người Jisoo: "Bao tay và khăn quàng cổ của con là của nhà Minmin sao?"
Jisoo: "......"
Sooyoung nói: "Người ta cho con mượn thì con nhớ giặt sạch rồi trả về."
NamJoon rửa tay xong đi ra, đúng lúc nghe thấy những lời này, cũng theo bản năng nhìn về phía bao tay cùng khăn quàng cổ trên người con gái.
Đối với Sooyoung và Jisoo mà nói thì bao tay và khăn quàng cổ này đơn điệu lại đơn giản. Vẻ ngoài không có gì khác với đám đồ tùy tiện mua ở vỉa hè, chỉ có một chữ K được thêu ở bên cạnh.
Nhưng mà Jisoo không biết, trên đời này có một loại thẩm mỹ gọi là thẩm mỹ thẳng nam.
NamJoon thường xuyên xem báo chí, ngẫu nhiên cũng xem tạp chí. Tuy ông không nói nhiều nhưng lại hiểu không ít, tỷ như về hàng xa xỉ dành cho nam giới chẳng hạn.
NamJoon đời này chưa từng thấy qua thứ này, chỉ từng nhìn thấy nó trên tạp chí nhưng điều này không ngăn cản ông nhận ra nó.
Ông cố nén kích động nói, "Đưa khăn quàng cổ cho cha nhìn xem."
Jisoo không rõ nguyên do, đành phải căng da đầu đưa cho ông.
"Cái này là KING, Sooyoung, mấy năm nay nhà lão Kang làm cái gì mà có tiền quá."
Sooyoung cũng ngây ngốc: "A? Cái gì?"
"Cái khăn này phải vài ngàn đồng."
Jisoo: "......"
Sooyoung hồ nghi mà nói: "Không thể nào, sao có thể? Nhà lão Kang sao có thể tùy tiện đưa vật quý giá thế cho Jisoo mang về chứ."
Phải biết rằng toàn bộ tiền tiết kiệm của Sooyoung chỉ có...... Bốn vạn đồng thôi đấy.
Ha! Cho con gái bà mượn cái khăn mấy ngàn đồng để chống lạnh sao, sao có thể. Hơn nữa nhà Hana phất nhanh cũng không có khả năng giàu nhanh đến như thế.
NamJoon cũng thấy kỳ quái, lão Phương làm nghề dạy học, trong nhà sao có thể dư dả đến thế chứ?
Jisoo cũng không nghĩ tới lúc cô đem cái hộp đựng sủi cảo trống không về, đổi lại một câu nói trong miệng TaeHyung "Sạch sẽ chưa dùng qua" thế mà giờ lại biến thành đồ quý như thế.
Cô muốn nói đây là của TaeHyung nhưng dưới ánh mắt hoài nghi của cha mẹ, cô đành phải nuốt chúng về.
Jisoo gấp đến độ sắp khóc, đành phải nói: "Đây là...... Giả, chỉ là đồ nhái thôi, chính là cái loại bán vỉa hè có mười mấy hai mươi đồng đó."
NamJoon còn muốn nói cái gì nhưng Sooyoung đã nói: "Em nói anh này, chưa thấy đã nói bừa, làm như mình là chuyên gia ấy. Thôi, mau ăn cơm đi. Em còn không hiểu sao! Em cũng có hai cái túi giả kia kìa, gọi là gì ấy nhỉ? À, LV! Đúng, chính nó, có ba mươi đồng!"
NamJoon không còn gì để nói.
Jisoo thì xới cơm, không dám ngẩng đầu lên.
Cô nhớ tới mấy chữ trong nhật ký, cô đau đầu nghĩ, một năm này không gặp TaeHyung, anh rốt cuộc đang làm cái gì khó lường đây!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro