Vẫn ở trong căn phòng nhỏ thăm tù.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, khi TaeHyung đẩy xe lăn qua, cuối hạ đầu thu, cô thanh tú động lòng người đứng đó cười với anh.
TaeHyung thừa nhận, trong một khắc, hô hấp của anh ngưng trệ.
Cô mặc một chiếc áo tơ lụa màu trắng, phía dưới là quần soóc ngắn đơn giản. Một đôi đùi ngọc thon dài tinh tế trắng nõn hiện ra. Bây giờ anh đã là một người đàn ông, không còn là bé trai năm đó cùng cô ngồi chung bàn, vẽ ra Sở hà Hán giới.
Lần đầu tiên anh mộng xuân chính là mơ thấy cô. Cô gái trong mộng rên rỉ kêu khóc nhưng sau khi anh tỉnh lại, ánh mặt trời chói chang để lại cho TaeHyung chính là tràn đầy đau đớn cùng tuyệt vọng.
Đôi khi anh căm hận bản năng đàn ông này. Tại sao dù đã tước đi hai chân hoàn hảo, nhưng dục vọng xấu xí trong anh vẫn không thể tiêu tan?
Anh luôn dùng tình yêu thuần khiết để yêu cô, hiếm khi để dục vọng làm ảnh hưởng. Với TaeHyung, chỉ cần nhìn cô từ xa, anh đã có thể yêu cô cả đời.
Nhưng nhìn Jisoo thế này, lần đầu tiên anh nhận ra rằng, hóa ra như thế vẫn chưa đủ.
Jisoo nghiêng đầu, hơi ngượng ngùng, nhưng TaeHyung chỉ im lặng, sắc mặt tái nhợt khiến cô có chút hoảng hốt.
Rõ ràng... Những người khác không có phản ứng như vậy, chẳng lẽ cô khó coi lắm sao?
Lần này, TaeHyung mở miệng nói trước: "SooSoo, gần đây có khỏe không?"
Cô gật đầu, vui sướng thuần khiết, kéo băng ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh anh: "Tốt lắm, ở thành phố B này mùa thu rất đẹp, EunWo cũng cao hơn nhiều, mỗi tháng đều viết thư cho em."
Thứ duy nhất không tốt chính là không thể thường xuyên gặp anh.
TaeHyung trầm mặc một lát, rồi hỏi: "Em có gặp được người đàn ông nào khiến em động tâm không?"
Cô ngẩn người, dù từ lâu đã hiểu TaeHyung cho cô đường lui, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói thẳng ra như vậy.
Jisoo hơi tức giận, cô cắn môi, nói: "Anh có ý gì?"
TaeHyung cũng không né tránh ánh mắt của Jisoo, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "6 năm dài đằng đẵng, anh không đối xử tốt với em. Khi em lạnh, khi em đói bụng, anh không thể ở bên cạnh em. SooSoo, em học sinh lý chắc sẽ hiểu, người ta trưởng thành sẽ có dục vọng, giữa những người khác phái sẽ có lực hấp dẫn lẫn nhau. Em đã đợi anh lâu như vậy, không có lỗi với anh, là anh không tốt với em. Nếu em có người thích, mà người đó cũng đối tốt với em..."
Jisoo tức đến mức không nói lên lời, cô trang điểm xinh đẹp để gặp anh, kết quả anh lại nói với cô rằng nam nữ trưởng thành đều có dục vọng, và nếu cô thích người khác thì cứ yêu đương tự do.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cắt lời anh: "Nếu thích người khác thì phải cùng anh ta lên giường sao?" Trước nay cô chưa bao giờ nói ra những lời thẳng thắn và nhạy cảm như vậy, nhưng lần này TaeHyung thực sự khiến cô tức giận đến tột cùng. Tại sao anh lại không tin cô đã trưởng thành, không tin cô thật lòng?
Sắc mặt anh trắng bệch, anh nổi giận nói: "SooSoo! Em biết rõ anh không có ý này."
Cô tức giận đến mức không thể kiềm chế: "Anh chính là có ý này, anh luôn cảm thấy em đã thích người khác."
Jisoo còn nhớ rõ Tần Đông Ni từng nói nhỏ với mình, rằng cô ấy nghĩ TaeHyung sẽ rất vui khi gặp cô. Vì thế cô đến đây, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của anh, nhưng kết quả là anh khiến cô tức đến phát khóc.
Jisoo chưa từng cãi nhau với TaeHyung, đây là lần đầu tiên.Cô sợ niềm vui khi được gặp anh lại biến thành nước mắt, nên cố nén cảm giác xấu hổ trong lòng, đứng dậy muốn rời đi.
Anh mới là người xấu, người luôn làm tổn thương người khác.
Nước mắt cô nghẹn lại, cố kiềm chế không rơi, chỉ muốn bỏ đi.
Nhưng ngay lúc đó, cô bị kéo lại và ôm chặt vào trong lòng. Người đàn ông ôm cô thật mạnh, ngón tay anh siết chặt đến tái nhợt.
Anh giam cầm cô trong lòng, vội vàng ôm chặt lấy cô: "Anh không có ý đó."
Cô ngồi trên đùi anh, bị anh ôm chặt đến mức không thể khóc. Trong suốt hai năm qua, đây là lần cô cảm thấy ủy khuất đến như vậy.
TaeHyung thì thầm: "Anh sai rồi, anh không nên nói như thế, anh xin lỗi. Em đừng đi, đừng rời đi."
Mỗi lần gặp cô, anh đều phải đợi rất lâu. Những ngày dài đằng đẵng chỉ để có được một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với cô. Vì vậy, TaeHyung có thể chịu đựng nỗi cô đơn vô tận.
Anh không muốn làm cô buồn, anh muốn đối xử tốt với cô, trời mới biết anh đã mong muốn điều đó biết bao.
Nhưng có một số thứ cô không thể hiểu, đó là sự cố chấp trong anh.
Jisoo cũng không nỡ rời đi, mỗi lần gặp anh, cô cũng phải đợi rất lâu. Những lần gặp mặt của họ thật không dễ dàng, và cô không thể để mọi thứ đi quá xa. Cô cất giọng khẽ nói: "Lần này tha cho anh, về sau đừng nói như vậy nữa, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh nữa."
Anh nhẹ nhàng đáp: "Được."
Lúc này cô mới vươn bàn tay mềm mại ôm lấy cổ anh, đầu nhỏ cọ cọ lên cổ anh: "Sao anh lại tức giận như thế?"
Anh nhấp môi không nói, nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, mang theo quý trọng và khổ sở mà cô không hiểu được.
Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, Jisoo cảm thấy có chút ngứa, nín khóc mỉm cười.
Nhưng mà khi cô hiếu kỳ thì tương đối nặng: "Anh vừa mới vì cái gì lại tức giận khó chịu như vậy?"
TaeHyung hiếm khi tức giận trước mặt cô, anh thường vô cùng nhân nhượng. Anh nói ra lời đả thương người khẳng định là vì xúc động, hoặc có thứ gì chạm đến sợi dây thần kinh mẫn cảm của anh.
TaeHyung không muốn lừa cô, nhưng ở trước mặt cô dù thế nào anh cũng không thể nói về sự tàn khuyết và dục vọng của bản thân được.
Anh chỉ trầm mặc không nói.
Jisoo nghĩ nghĩ, cô nhỏ giọng nói: "Nếu anh không thích em mặc thế này, hoặc anh cảm thấy khó coi thì em sẽ không mặc nữa."
Cổ họng anh khô khốc, nhẹ giọng nói: "Không phải, rất đẹp."
Rốt cuộc cô vẫn rất đơn thuần, được khích lệ một cái liền quên mất không thoải mái lúc trước, vui mừng nói: "Anh cũng đẹp." Cô còn không quên bổ sung một câu, "Đẹp nhất."
Anh cười cười, trong lòng có trìu mến khó nói ra.
Anh khen cô là xuất phát từ thật lòng, cô khen anh chỉ vì bị tình cảm chi phối. Bộ dạng anh hiện tại chính là nghèo túng, bất kể thế nào cũng không thể nhận nổi một lời khen đẹp này của cô.
Nhưng TaeHyung sẽ không đem tình huống của mình ra nói với cô.
Mỗi người chỉ có một lần tuổi trẻ, anh không có cách nào cùng cô đi qua thanh xuân phong sương vũ tuyết, nhưng anh hy vọng cô có cuộc sống của chính mình, không cần vì anh mà phải cố kị điều gì.
Đây là lần đầu tiên anh ôm cô như vậy, cho dù hai năm ở trong tù nhưng vòm ngực anh vẫn vô cùng rộng lớn. Hoàn cảnh khó khăn không cách nào xóa đi nhiều năm luyện quyền anh lúc trước.
Cơ bắp anh rắn chắc, ôm cô cùng ngồi ở trên xe lăn.
Nói thật, Jisoo có chút mới lạ.
Cô không mang thù, cũng không dễ dàng tức giận, một khi hết giận thì sẽ càng thêm nhiệt tình yêu thương cuộc sống, làm người vui vẻ.
Người đàn ông này mẫn cảm, khi anh còn nhỏ ngồi trên xe lăn bị cô nhìn thấy thì trên mặt sẽ không vui. Hiện tại anh ôm cô cùng ngồi trên xe lăn, việc này đối với anh mà nói đã là nhượng bộ rất lớn.
Má cô chôn trong ngực anh, nhịn nụ cười vui sướng ngượng ngùng xuống.
Thời gian "Thăm tù" trôi qua, Jisoo không thể không rời đi.
TaeHyung nhìn bóng dáng yểu điệu của cô biến mất khỏi tầm nhìn, lần đầu tiên anh có chút sầu lo khôn kể.
Dưới đây là đoạn văn đã thay đổi tên theo yêu cầu của bạn:
---
Wonsik nói: "TaeHyung, có tâm sự?"
"Không có."
"Thôi đi, tiểu tử cậu. Chúng ta sớm chiều ở chung cũng sắp ba năm mà tôi còn không hiểu cậu sao? Hôm nay cậu gõ code nhưng đã ngừng mười mấy lần rồi. Cậu đừng coi tôi là người ngoài, sai lầm tôi phạm phải còn nghiêm trọng hơn cậu nhiều. Tôi còn phải ở trong này ngồi hơn mười năm nữa. Tôi sẽ không đem bí mật của cậu nói cho người ngoài đều biết đâu. Tôi tính tính thì năm sau cậu đã được ra ngoài rồi, năm nay cũng đã là ba năm."
Hiện tại xem như là "Thời gian nghỉ ngơi", bình thường TaeHyung cũng không thích cùng người khác giao lưu. Có điều hôm nay anh suy nghĩ quá mức nặng nề nên lúc nhìn vị tiền bối vì con gái mà phải vào tù này, anh mở miệng nói: "Tôi sợ không thể cho cô ấy tương lai."
Wonsik nói: "Lời này không thể nói như thế. Cậu nói xem, những người làm sinh hóa như tôi nghèo ơi là nghèo, chẳng còn ai nghèo hơn nữa rồi. Còn cậu thì sao, cậu là ngành khoa học kỹ thuật điện tử, cùng Sofware Developer. Tương lai là thời đại thông tin, đầu óc cậu thông minh như thế, quả thực chính là cái kho vàng di động. Cậu muốn xây kim ốc cho cô gái nhỏ nhà cậu cũng không vấn đề gì. Hơn nữa cậu còn làm khoa học kỹ thuật, khi ra ngoài có thể làm nhà khoa học."
Wonsik thấy TaeHyung trầm mặc, lại nói: "Cậu nhìn sinh viên mấy năm nay xem, trừ bỏ kiến thức học trong sách vở thì bọn họ có cái gì? Bọn họ muốn làm nhà khoa học thì sau khi học xong chính quy, còn phải nghiên cứu để thi tiến sĩ linh tinh, viết luận văn không ngừng, lấy được thành quả học thuật nhất định mới xứng đáng với danh hiệu nhà khoa học. Cậu thì sao? Chỉ qua bốn năm thực chiến cậu đã làm ra bao nhiêu là đồ vật. Cậu rõ ràng, quốc gia cũng rõ ràng, cậu đi ra ngoài thì đã không phải cùng cấp bậc với những người cùng lứa tuổi rồi."
TaeHyung nhìn mắt ông ta, cắn răng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chủ yếu là, muốn cưới một người, sinh hoạt dù sao cũng phải có...... có sinh hoạt vợ chồng. Anh có thể cho cô tình yêu thuần túy, sủng cô cả đời, nhưng với anh mà nói thì việc cởi quần áo so với đi tìm chết còn khó hơn.
Quãng thời gian thơ ấu như bóng ma phủ lên đầu anh. TaeHyung nho nhỏ ngồi ngoài cửa, nghe cha mẹ ở trong phòng cãi nhau. Anh chính tai nghe được người phụ nữ thân cận nhất nói sợ hãi phần chân đã cụt của mình.
TaeHyung là miếng thịt trên người Yoona, nếu đến bà ta còn sợ hãi ghê tởm anh thì Jisoo làm sao đây?
Lúc bốn tuổi, TaeHyung luôn tin lời Yoona rằng chỉ cần ăn cơm, ngủ ngoan, nam tử hán không khóc thì khi trưởng thành chân sẽ mọc trở lại, một lần nữa hoàn chỉnh. Nhưng anh lớn hơn chút mới hiểu đời này mình chỉ có thể ở bộ dạng này.
Anh có thể luyện quyền, luyện cơ bắp cùng dáng người, nhưng phần chân cụt kia cho dù mát xa mỗi ngày thì vẫn sẽ héo rút khó coi.
Chính anh nhìn thấy còn thấy xấu xí không chịu nổi thì sao có thể để cô gái nhỏ xinh đẹp ngây thơ như Jisoo nhìn thấy chứ?
SooSoo không hiểu những đạo lý này, Wonsik là một người đàn ông bình thường, khi ở cùng với vợ cũng không có băn khoăn giống anh, vì thế bọn họ đều không hiểu được thống khổ và giãy dụa của anh.
Hôm nay TaeHyung gặp Jisoo, trừ bỏ kinh diễm thì chính là những cảnh thác loạn hương diễm trong mơ cùng tỉnh lại là vô cùng thống khổ xấu hổ.
Cưới một người là phải chịu trách nhiệm với cô ấy cả đời, nếu chỉ có tình yêu thì không đủ.
Nhưng những tâm sự này đến tột cùng phải nói với ai mới được đây? Kết quả anh chỉ có thể một mình chịu đựng thống khổ dao cùn cắt thịt này.
TaeHyung không buông tay được, nhưng anh biết một người đàn ông có trách nhiệm không thể chỉ lo lợi ích và sung sướng trước mắt được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh xưa nay không chạm vào Jisoo.
Nếu có một ngày cô hiểu ra, anh thậm chí không thể cho cô cuộc sống bình thường thì cô sẽ biết anh có bao nhiêu không xong. Càng yêu sẽ càng lo lắng, thậm chí sợ cô sẽ lộ ra một chút ánh mắt khác thường.
TaeHyung có đôi khi thường thường sẽ nghĩ nếu cô không xinh đẹp như thế thì tốt rồi. Cô quá xinh đẹp, lại có thân thể tuổi trẻ mê người, thế nên anh quả thực cách cô quá xa, điều kiện bẩm sinh cũng không xứng đôi.
Người bình thường sẽ không hiểu.
Người hiểu được lại không có khả năng nói với người ngoài.
Cuộc nói chuyện phiếm này cuối cùng chỉ có Wonsik cho rằng mình đã khuyên được thanh niên này. Wonsik thực ra rất coi trọng TaeHyung. Về cơ bản TaeHyung có thể làm được tất cả các loại phần mềm, nhất thông bất thông, người thường không biết là anh cũng đang liều mạng mà học tập.
"Nhà giam số 7" có những thứ mà đại học ở bên ngoài không sánh bằng. Ở đây có giáo sư vật lý xuất sắc, có sinh hóa, thậm chí có cả tiền bối cùng đệ tử từng nghiên cứu đạn H.
Mỗi người bên ngoài đều là nhân tài, là trâu bò trong giới, sai lầm phạm phải cũng có thể được sửa lại.
TaeHyung mà ra ngoài, nha, vậy thật khó lường, dự định là nhà khoa học. Với cái bản lĩnh viết code kia, tiền gì đó dễ như trở bàn tay.
Sau đó có một ngày Wonsik nhớ tới một việc rất quan trọng liền hỏi: "TaeHyung, Jisoo có biết cậu rất có bản lĩnh không?"
Khụ khụ...... cái loại bản lĩnh kiếm tiền nghịch thiên này ấy.
Sắc mặt TaeHyung lạnh lẽo, môi mỏng nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Không biết."
Wonsik vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới lại nhận được đáp án ngoài ý muốn thế này.
Wonsik trừng lớn mắt: "Vậy con bé có biết năm sau cậu đã được ra ngoài không?" Vậy người ta hẳn là không cần phải chờ cậu quá lâu nữa nhỉ!
TaeHyung trầm mặc xuống: "Cô ấy nghĩ còn phải đợi 6 năm nữa."
"......"
Wonsik dở khóc dở cười: "Cậu, tiểu tử này."
Nói như thế được không? Cô bé kia là bảo bối nhà ai, cái gì cũng không biết, có phải cô bé cũng nghĩ như người bên ngoài rằng TaeHyung ra tù chính là tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng không? Lại còn là loại người từng ngồi tù rất khó tìm việc nữa chứ.
Đã thế còn ngây ngốc cho rằng còn phải chờ cậu 6 năm.
TaeHyung, cậu không sợ đến lúc đột nhiên được ra ngoài, người ta sẽ giận cậu lừa người ta bỏ cậu sao?
Hơn nữa, cô gái bảo bối cam tâm tình nguyện chờ một "Tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng 6 năm" này TaeHyung nhặt được ở đâu thế?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro