Chương 76: Kiều thê
Trên trần lễ đường rủ xuống những đóa hoa nhỏ màu trắng, Jisoo mang bao tay trắng được NamJoon dắt tay đến bỏ vào tay TaeHyung.
TaeHyung cầm lòng không đậu mà nắm chặt một chút.
Vận mệnh có đôi khi thực kỳ diệu. Năm ấy Jisoo trọng sinh trở về cũng không nghĩ tới sẽ cùng TaeHyung ở bên nhau. Khi đó cô chỉ nhớ đến ân tình của anh, thuận theo tâm ý mà sống, nhưng nghĩ lại thì giống như chuyện đó đã trôi qua rất lâu rồi.
Sooyoung chọn "Ngày hoàng đạo" này xem như ngày lành, lúc tuyên thệ thời tiết vô cùng sáng sủa, Jisoo và TaeHyung trao nhẫn xong thì bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa.
Hôn lễ lần này điệu thấp không tưởng nổi, Kim* gia và Kim gia tổng cộng có hơn 40 người tới khiến toàn bộ đám cưới có vẻ hơi giống "cưới chui".
Trình tự hôn lễ cũng vô cùng đơn giản, sau khi tuyên thệ thì trao nhẫn, sau đó hoàn thành.
Seokjin ngồi ở trên ghế khách mời, không hiểu hơi xúc động: "Nhoáng cái đã nhiều năm như thế, TaeHyung ca cũng kết hôn rồi." Mà cô dâu của anh là cô gái anh vẫn tâm tâm niệm niệm thời niên thiếu.
Nếu nói không hâm mộ là giả, rốt cuộc muốn gặp được một người mình thích, lại cưới được cô ấy về nhà là một việc cần rất nhiều duyên phận.
Jimin gật gật đầu, ánh mắt hắn cũng không dừng trên người cô dâu nũng nịu nhiều, chỉ nhìn lướt qua liền thôi.
Seokjin nói: "Ha ha ha, các cậu nói xem trong chúng ta ai sẽ là người cưới muộn nhất."
Bọn họ yên lặng đem ánh mắt dừng trên người JungKook.
JungKook: "......"
JungKook hiện tại vẫn đang học lại năm ba, đây đã là lần thứ 6 rồi.
Thường thường sẽ có người cười hắn, cũng có người sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ. Kỳ thật mấy năm nay, mỗi năm hắn đều tiến bộ, ngẫu nhiên cũng có người tốt bụng hỏi hắn vì sao đã thi đậu được trường đại học không tồi mà vẫn không đi học?
Lúc đó JungKook sẽ thẹn thùng trả lời: "Bởi vì còn không đủ trình độ đến Cambridge."
Seokjin buồn cười trong chốc lát, hôn lễ hình thức đã kết thúc. Đám người Jimin không rõ nguyên nhân nhưng Seokjin lại biết rõ, TaeHyung ca không thiếu tiền nên hôn lễ hấp tấp này vẫn là tiếc nuối trong lòng anh ấy.
Có điều hôn lễ nhỏ để lại tiếc nuối cho TaeHyung, sau khi cưới anh phải trả giá rất nhiều mới có thể đạt thành.
Chạng vạng đổ mưa, TaeHyung để xe đưa thân thích về nhà
Xe đằng trước là Bentley màu đen, đằng sau cũng đều là siêu xe, hôn lễ tuy điệu thấp nhưng chi tiết trong đó lại rất được chú ý. Lúc Daeun ngồi trên xe vừa tức vừa hối hận. So với TaeHyung có tiền có trình độ thì chú Kim tính là cái gì chứ. Nhưng cô ta và mẹ trước nay lại không có mối quan hệ tốt với TaeHyung.
Cuối cùng tiền của chú Kim cũng quyên cho quốc gia, cô ta và mẹ nhiều năm như vậy không cầm được cái gì tới tay.
Mà người bị cô ta coi là mắt mù là Jisoo thì......
Daeun hạ cửa kính xe, thăm dò nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài giáo đường có một thảm hoa hồng lộ thiên rất dài, lúc này đã bị ướt. Áo cưới của Jisoo rất dài, làm thế nào lướt qua thảm đỏ để lên xe cũng là một vấn đề.
Dưới mưa xuân, Sooyoung có chút sốt ruột. Đều do bà chọn ngày có thời tiết này. Ban ngày còn tốt, sao chạng vạng lại mưa chứ? Mặc áo cưới mà đi qua thì phỏng chừng áo cưới đều hỏng hết.
Sooyoung vỗ vỗ tay NamJoon nói: "Anh cõng con gái một chút đi."
NamJoon gật đầu nhưng ông còn chưa tiến lên thì TaeHyung đã khom lưng sửa lại váy cho Jisoo sau đó bế cô lên.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Seokjin lắp bắp: " Kim...... Kim ca......"
Jisoo cũng bị dọa rồi, cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, mắt mang theo sầu lo.
Trong màn mưa mênh mông, TaeHyung nói: "Để con."
Hôm nay cô là cô dâu của anh.
Anh rảo bước tiến vào trong mưa, mưa xuân nhẹ bay. Sooyoung sửng sốt một hồi lâu mới đuổi theo che ô cho con gái và TaeHyung.
Dưới làn váy, Jisoo để lộ đôi giày trắng nhỏ xinh, cô nhịn không được ngửa đầu nhìn TaeHyung.
Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập ý cười. Trước khi Sooyoung đến anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô.
Đó là một nụ hôn rất nhẹ cũng rất nhanh, giống như mang theo nỗi vui mừng khó lòng giải thích của anh. Ngón tay cô ngơ ngẩn sờ sờ môi mình, khi đó bầu trời có mưa rơi xuống, rất hoang đường, thảm đỏ này không dài nhưng cô lại có cảm giác nó là vĩnh hằng.
Mười mét lần này anh đã đi xong rồi.
Lúc TaeHyung đem Jisoo bỏ vào trong xe Bentley thì trên đầu anh đều là những hạt mưa bụi.
Cánh tay của cô trắng nõn tinh tế, trong mắt cũng thực ôn nhu. Cô nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên trán anh.
---
Sau hôn lễ "Giản dị", biết TaeHyung đêm đó lập tức phải mang theo Jisoo về thành phố B, Sooyoung nhíu mày: "Mới kết hôn, ngày mai hai đứa trở về cũng được mà." Ở thành phố C cũng có phòng, hôn lễ vốn đã rất đơn sơ, nếu lập tức rời đi thì dù thế nào cũng không đúng tập tục.
TaeHyung nói: "Ngày mai là tháng năm."
Sooyoung nghĩ nghĩ, sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Jisoo cách Sehun càng xa càng tốt, vì thế bà vội gật gật đầu: "Trở về trở về, mau chóng trở về đi."
Rốt cuộc với bọn họ mà nói thì mục đích ban đầu của hôn lễ này chính là bảo hộ Jisoo. Trong lòng Sooyoung thì không có gì quan trọng hơn Jisoo được an toàn.
Vào lúc chạng vạng, trước khi bọn họ về thành phố B, Sooyoung lặng lẽ kéo Jisoo qua, lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô nói: "Đây là của hồi môn của con."
Jisoo nhịn không được cười: "Từ đâu mà có của hồi môn này vậy?"
Sooyoung nói: "Đây là sính lễ TaeHyung đưa, mẹ không đụng một đồng nào, đều để ở đây. Jisoo, con trưởng thành rồi, về sau đã là vợ người khác, họ có thương con không mẹ đều không nhìn thấy, cũng không biết. Tiền con cứ cầm lấy, có yêu cầu gì không cần mở miệng hỏi người khác. Mẹ tuy rất thích tiền nhưng con mới là trân quý nhất."
Mũi Jisoo chua xót, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao con gái lấy chồng sẽ khóc.
Cô muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng và sự luyến tiếc trong ánh nhìn của Sooyoung, Jisoo chỉ có thể nhận lấy. Thấy cô nhận thẻ, Sooyoung mới nhẹ nhõm thở ra.
Đêm nay thành phố B cũng đang mưa, và cơn mưa thật lớn. Nó như rửa sạch thành phố, nhưng ánh đèn vẫn chiếu sáng như mọi khi.
Jisoo lại một lần nữa bước vào ngôi nhà mới, nhưng lần này, với tư cách là cô dâu.
Lúc này mới chỉ 10 giờ tối, bên ngoài trời mưa rền rĩ, còn trong nhà họ lại ấm áp và yên bình.
Jisoo thay đôi dép lê hình con thỏ, tóc hơi ướt, nhưng trên người cô lại không ướt chút nào. TaeHyung che ô cho cô suốt chặng đường, hết lòng bảo vệ cô, nhưng trên người anh thì đã ướt đẫm.
Anh thu cây ô lại, nhẹ nhàng xoa tóc cô, nói: "Em đi tắm đi, cẩn thận không bị cảm."
Jisoo mặc một bộ soiree màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen như hồ nước xuân.
Jisoo nói: "Anh đi tắm trước đi, trên người anh ướt đẫm rồi."
TaeHyung là người kiên cường, anh không muốn cô lo lắng. Anh vẫn kiên trì cầm ô cho cô, khiến cơ thể anh bị nước mưa thấm đẫm.
TaeHyung dừng một chút rồi nói: "Trong nhà có hai phòng tắm, em về phòng ngủ tắm đi, anh sẽ tắm ở phòng tắm bên ngoài."
Jisoo gật đầu, cảm thấy không có gì bất thường.
TaeHyung cúi đầu, đôi mắt anh đầy suy tư.
Hai phòng tắm...
Cuối cùng anh không nói gì thêm, chỉ cầm quần áo đi vào phòng tắm. Jisoo vẫn chưa tháo hết trang sức, vì thế cô quyết định tháo trang sức rồi đi rửa mặt.
Cô bước vào phòng tân hôn, nhìn thấy không gian đỏ rực vui tươi, khiến khuôn mặt cô lập tức ửng đỏ. Có một số điều chỉ cần nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng đủ khiến người ta suy nghĩ.
Khi Jisoo đang tháo trang sức, TaeHyung đã bắt đầu tắm. Tiếng sấm ngoài trời càng lúc càng lớn, trong phòng tắm, anh đứng trước gương. Cơ thể anh vạm vỡ, ngực và cơ bụng rắn rỏi, những năm tháng sống trong tù khiến làn da anh trở nên trắng hơn, còn những cơ bắp này là kết quả của những giờ luyện quyền anh trước kia.
TaeHyung dừng một chút rồi cúi đầu cởi thắt lưng. Quần áo anh cởi ra, ánh mắt anh dừng lại trên phần chân cụt của mình. Mọi người đều nghĩ anh không sao, vì anh ôm Jisoo trong suốt mười mét, không hề có dấu hiệu yếu đuối, nhưng lúc này, chân cụt của anh đã sưng lên, dính nước mưa, và nó trở nên khó coi hơn trước rất nhiều.
Anh nhắm mắt, mở vòi ra rồi bắt đầu tắm rửa.
Rốt cuộc tâm vẫn loạn.
Thương tổn năm bốn tuổi, phần còn lại của chân bị cụt mỗi năm lớn lên xương sẽ dài ra, mỗi lần xương mọc thêm một tấc anh lại lần nữa phải chịu đựng việc mài giũa.
Anh đã trải qua rất nhiều đau đớn nhưng trong lòng chưa bao giờ loạn như hôm nay.
Anh tắm xong thì thay quần áo ngủ, dựa theo thói quen sinh hoạt bình thường thì lúc này anh sẽ không đi chân giả nữa, nhưng mà...... Đêm nay trong nhà có kiều thê*, vì thế anh lại an tĩnh đeo chân giả vào, sau đó đi ra ngoài. Đến ngoài của phòng ngủ, nhìn cửa phòng rộng mở trước mặt.
*kiều thê: cô vợ xinh đẹp
Trên ghế sofa nhỏ có một ít đồ vật của phụ nữ, anh nhìn thoáng qua, không nói chuyện, tim đập nhanh hơn đi vào.
Động tác của đàn ông luôn nhanh hơn phụ nữ nhiều. Lúc này TaeHyung đã tắm xong rồi mà Jisoo mới tẩy trang xong và bắt đầu tắm.
Trong phòng có tiếng nước chảy. Phòng ngủ chính rất lớn, nhưng phòng tắm cách đó không xa, TaeHyung ngồi trên giường có thể nghe tiếng nước chảy, thân thể cứng đờ.
Jisoo tắm xong mới mở miệng: "TaeHyung, chúng ta không mang quần áo ngủ cùng về."
TaeHyung sửng sốt một lát.
Jisoo xấu hổ đến muốn che mặt lại: "Em không có đồ ngủ, nếu không anh tìm tạm bộ quần áo nào đó cho em đi." Trước khi cô tắm rửa đã muốn tìm TaeHyung, nhưng TaeHyung đang tắm nên cô hơi xấu hổ. Cô lại sợ tự mình tìm thì không tốt lắm, rốt cuộc mỗi người đều có sự riêng tư.
Giọng cô mềm như bông, TaeHyung nói: "Em chờ chút."
Anh kéo tủ quần áo ra, tìm một cái áo sơ mi trắng và một cái quần mùa hè rộng thùng thình cầm tới.
Lúc đến gần phòng tắm, anh thấp giọng nói: "Anh mang lại đây rồi."
Jisoo từ bồn tắm đi ra, dùng khăn tắm bao lấy chính mình. Cách cánh cửa, cô mở một khe nhỏ, vươn bàn tay tinh tế giống như ngó sen ra ngoài. Cánh tay bị hơi nước nhiễm lên màu hồng phấn.
TaeHyung rũ mắt, dời mắt, đem quần áo để vào trong tay cô.
Jisoo thấy còn có cả quần mùa hè thì nghẹn cười, trong lòng cũng mềm mại. Hành động quy củ của TaeHyung khiến cô không biết phải nói gì mới tốt.
Cuộc hôn nhân đến quá đột ngột, cả hai người đều là lần đầu tiên phải sống chung với một người khác. Ngày thường, cô cũng có những thói quen sinh hoạt riêng, ví dụ như sau khi tắm xong, cô không bao giờ mặc nội y.
Khi còn nhỏ, các cô gái thường được mẹ dạy rằng buổi tối không thể mặc nội y nếu không sẽ không khỏe mạnh.
Chiếc áo sơ mi trắng dài mặc trên người cô đã che đến tận đùi, mái tóc ướt của cô xõa xuống, cô không mặc chiếc quần mùa hè kia.
Jisoo liên tục nâng lên rồi hạ xuống tay mình, cuối cùng vẫn quyết định không mặc nội y.
Cô nhìn vào chính mình trong gương.
Sau khi tẩy trang, làn da cô sáng ngời và thanh thoát, mái tóc dài xõa xuống, khiến cô giống như một nàng tiên cá.
Tuy nhiên, cũng có những điều khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Ví dụ như TaeHyung có thể không biết chiếc áo sơ mi trắng có độ xuyên thấu tự nhiên, và chiếc áo này lại rất mỏng, vì thế có vài chỗ... Cô cúi đầu, mặt đỏ bừng lên.
Lúc sống cùng bạn trong phòng ký túc, cô chưa bao giờ mặc như vậy. Dù sao mỗi người đều có một quá trình trưởng thành riêng.
Jisoo và TaeHyung mới ở bên nhau được một thời gian ngắn thì TaeHyung đã phải vào tù. Vì vậy, tình cảm của cô và anh thiếu đi một bước quan trọng. Trong suốt thời gian đó, giữa họ chưa có hành động quá mức nào. Giờ đây, khi họ đột nhiên kết hôn, cô cảm thấy khó có thể thích nghi ngay lập tức.
Nhưng khi nghĩ đến hai điểm hồng nhỏ trên cơ thể mình, cô lại cắn răng bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro