08

11.

Ba đĩa thức ăn bị chúng tôi ăn sạch sẽ.

Ăn xong, tôi đứng lên thu dọn bát đĩa theo thói quen.

Taehyung cũng đứng lên, với lấy đống bát đĩa tôi xếp chồng để bên cạnh.

"Anh nấu cơm rồi thì để em rửa bát cho."

Anh giơ tay chọc một phát vào huyệt thái dương bên trái của tôi, làm tôi phải quay đầu nhìn sang anh.

"Em bớt nói, đi tìm quần áo đi."

Anh cười lấy chiếc đũa trong tay tôi đi, đặt lên đĩa rồi bê thẳng vào bếp.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh rồi giang tay bảo: "Được rồi, là em nhiều lời."

Trong lúc anh rửa bát, tôi lôi ra từ trong tủ quần áo được vài chiếc áo phông.

Lúc tôi đem áo ra đặt trước mặt anh, tôi trông thấy rõ tia ghét bỏ lóe lên trong mắt đối phương.

Bất mãn y hệt cảnh thấy nhân viên chúng tôi bày loạt tài liệu lên bàn.

Mà cũng đúng thôi, dù sao ba chiếc áo phông này toàn màu hồng nhạt.

Tôi ngượng ngùng nhìn qua kẽ hở áo thun quan sát anh.

Đứng trước ba chiếc áo cùng một màu, anh hít sâu một hơi.

"Để lúc nào anh mang ít quần áo sang đây."

"Vâng."

Tôi trộm cười trong lúc mang hai chiếc áo phông còn lại treo vào trong tủ.

"Người ta thì mặc áo bạn trai, anh thì hay rồi, chuyển sang mặc áo bạn gái."

"Cũng không hẳn ạ, áo này em mua chưa mặc bao giờ, hơn nữa cũng là đồ nam. Coi như là em..."

Tôi vừa đáp vừa quay đầu, đúng lúc thấy anh để trần nửa trên, dáng người đẹp đến mức làm tôi không kìm được nuốt nước miếng.

"Thay anh chuẩn bị."

"Đó là vinh hạnh của anh. Nhưng, anh thấy có vẻ em thích anh không mặc gì hơn nhỉ?"

Đúng là vậy!

"Anh nói gì thế? Mau đưa áo sơ mi cho em."

Tôi trốn tránh câu hỏi của anh bằng cách cướp đi chiếc áo sơ mi.

"Áo sơ mi này giặt máy được, giặt xong cứ để khô tự nhiên, em không cần dùng máy sấy khô đâu. Anh không vội đi."

Nói nghe có vẻ vui đấy, nhưng nhà tôi nào có cái gọi là máy sấy khô.

"Nhà em không có máy sấy khô, cũng may anh không vội đi."

Dứt câu, tôi ôm áo sơ mi của anh tới chỗ máy giặt.

Đến khi quay về, tôi thấy anh ngồi trước máy tính nghịch di động. Anh mặc áo phông hồng nhạt trông rất có phong thái của thiếu niên tuổi đôi mươi, chẳng còn chút dấu vết nào của hình ảnh nghiêm khắc trong công việc nữa.

Thấy tôi tới, anh buông di động xuống, cầm tay tôi nói:

"Nào, ra đây dạy anh chơi game."

"Được, để em đi lấy ghế ngồi. Anh chờ chút."

Anh kéo tôi ngồi lên đùi anh: "Ngồi thế này dạy đi."

12.

Do hôm đó là thứ bảy nên anh làm ổ ở nhà tôi tới mười một rưỡi đêm mới về nhà.

Tôi cứ tưởng đêm đó mình có thể ôm mộng đẹp ngủ nướng hết cuối tuần, không ngờ sáng sớm hôm sau tôi lại bị tiếng chuống cửa đánh thức.

Mở cửa ra, bên ngoài không chỉ có anh, mà còn có anh shipper với khuôn mặt u oán bên cạnh đống đồ chuyển phát nhanh chất thành núi.

Tổng cộng có hai mươi sáu món chuyển phát nhanh.

Từ máy sấy khô đến mấy thứ linh tinh như bàn chải tình nhân, thậm chí anh còn mua cả chiếc cốc đôi làm bằng thủy tinh, là cái loại không dễ vỡ ấy.

Anh đã khiến tôi cảm nhận được chân thực câu nói: "Sau này anh sẽ thường xuyên qua đây, hơn nữa chúng ta còn phải ở bên nhau lâu thật lâu nữa, mấy món này là cần thiết."

Tôi với anh dọn dẹp từ sáng sớm tới chiều, đổi một lượt vài món trong nhà.

Vui thì vui, nhưng mà mệt lắm.

Sau khi mặt trời xuống núi, anh với tôi thả người tựa vào nhau trên sofa.

"Mệt không, gối đầu lên cánh tay anh này."

Anh duỗi tay ra, tôi nghiêng đầu đối mắt với anh, sau vài giây do dự cũng quyết gối đầu lên.

"Anh nói với dì giúp việc trong nhà rồi, sau này mỗi tuần dì ấy sẽ tới đây quét tước dọn dẹp phòng cho em một lần, hôm nay coi như là dịp để anh với em xúc tiến tình cảm đi. Cuối tuần sau anh sẽ đón em tới nhà anh, anh cũng dọn sẵn một tủ quần áo trống rồi, em có thể mang chút đồ qua đó."

"Tối qua anh về là vì tủ quần áo đó à..."

Tôi không biết sao mình lại có ý nghĩ này, cũng không hiểu sao lại thốt ra miệng.

Anh bật cười.

Anh giơ tay cuốn ngọn tóc tôi, xoắn đi xoắn lại nghịch ngợm.

"Đúng thế, nếu không... sao anh cam lòng cho được? Mà thôi, nay anh không đi nữa, sáng mai dậy sớm đưa em đi làm."

Không ngờ cũng có ngày tôi có người đưa đi làm.

Không đúng, anh nói gì cơ?

Đưa tôi đi làm?

Tôi giật nảy mình: "Bị người khác phát hiện thì sao? Không được!"

Cánh tay đang cho tôi gối đầu bỗng dịch chuyển, ấn đầu tôi trở về tựa vào ngực anh: "Sao em lại giật bắn mình lên thế, không phải anh bảo đi sớm một chút à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro