Chương 30
"Jisoo." Jinyoung thật sự không ngờ sẽ gặp phải Jisoo ở đây, thấy cô vẫn lễ phép khách sáo với bố mẹ mình, không khỏi giật mình mở miệng nói: "Hai ngày trước anh có gọi điện cho em, vì sao lại không gọi được, em không sao chứ?"
Jisoo miễn cưỡng cong khóe miệng thành một nụ cười: "Cảm ơn cậu Park quan tâm, tôi chỉ thay số điện thoại thôi."
Jinyoung nghe vậy, sắc mặt thật khó coi, người ta đổi số lại không nói cho mình, thế này nghĩa là thế nào? Anh nhìn bên cạnh Jisoo để không ít đồ đạc, những thứ này đều không phải những thứ rẻ tiền, anh không hiểu, nhớ lại quần áo và giầy dép Jisoo từng mua, tuy không phải hàng hiệu nổi tiếng nhưng cũng là những thứ không tệ, anh lại chưa từng hỏi tiền của Jisoo ở đâu ra. Anh nhớ khi còn học đại học, Jisoo mời anh tới một nhà hàng rất đắt tiền, là đồ ăn Pháp mà anh thích, lý do lúc ấy là thế nào, hình như Jisoo nói làm ăn lời được hơn 5 nghìn won, nhưng anh cũng quên không hỏi Jisoo 5 nghìn won đó từ đâu mà ra.
Có lẽ, trước nay Jisoo đều sống rất tốt, chỉ có anh là chưa từng thật sự quan tâm tới cô, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trang phục này không hợp, đồ trang sức kia không nên đeo khi anh đưa cô tới những buổi gặp mặt quan trọng. Anh biết Jisoo là một người con gái mạnh mẽ, vì vậy nhắc nhở mình không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Jisoo, cuối cùng lại thành chểnh mảng.
"Ông bà Park, ông bà Lee, hôm nay thật khéo." Sau khi biết Jisoo đang uống trà ở đâu, lại nghe Jisoo nói đã mua rất nhiều thứ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Taehyung vẫn quyết định tới đón Jisoo, không ngờ vừa bước vào đây đã nhìn thấy người nhà họ Park và họ Lee, nhìn thế này có vẻ như Jinyoung định xem mặt con gái nhà họ Lee?
"Tổng giám đốc Kim." Ông Park nhìn thấy Taehyung, nét mặt lộ ra vài phần kính nể, tuy tuổi ông hơn Taehyung rất nhiều, nhưng hiện giờ việc làm ăn của nhà họ Park quả thật không thể so với công ty của Taehyung: "Thật không ngờ tổng giám đốc Kim cũng tới uống trà, chi bằng ngồi cùng chúng tôi đi."
Người nhà họ Lee nghe vậy cũng phụ họa theo, trên thương trường có nhiều quan hệ vẫn tốt hơn.
"Không cần, tôi chỉ tới đón bạn gái thôi." Taehyung cười ôn hòa: "Con gái mà, nhìn thấy thứ gì đẹp đều muốn mua, tuy không có thời gian đi cùng cô ấy nhưng tới đón cô ấy, giúp cô ấy xách đồ, làm lái xe thì không có vấn đề gì."
"À." Ông Park cười nói: "Không biết con gái nhà ai mà được tổng giám đốc săn sóc như vậy, mấy người già cả chúng tôi cũng muốn gặp một lần."
"Ông Park thật biết nói đùa, ông Lee có thể không biết bạn gái tôi, nhưng ông nhất định là biết." Nói xong, anh đi tới bên cạnh Jisoo, cầm lấy tay cô: "Tôi cũng không ngờ ông Park lại biết Jisoo, đây đúng là duyên phận."
Khi nghe tới hai chữ "Jisoo", Jisoo rùng mình một cái, nhưng tay lại bị người ta nắm càng chặt, cô yên lặng nhìn bức vẽ hoa mẫu đơn trên tường.
Hai người lớn nhà họ Park nhìn Taehyung một lát, lại nhìn con trai nhà mình một lát, trong lòng hiểu rõ con trai nhà mình không còn đất diễn nữa, làm cha mẹ tuy đều thiên vị con cái mình, nhưng thật sự không thể so con trai với người đang đứng trước mặt này được.
"Jisoo, em cũng đừng đứng nữa." Taehyung cười để Jisoo ngồi xuống xong mới vừa cười vừa nói với mấy người kia: "Phải chăng ông bà Lee và ông bà Park có chuyện cần nói, có phải chúng tôi đã quấy rầy mọi người không?"
"Không có, không có." Ông Lee nghe vậy vội vàng cười khen ngợi Jisoo: "Bạn gái tổng giám đốc Kim thật đẹp, thảo nào tổng giám đốc lại dịu dàng chăm sóc như thế."
"Bạn gái của mình đương nhiên còn phải thương yêu gấp bội, mình đặt cô ấy trong tim, làm cô ấy đau lòng chẳng khác nào làm chính tim mình đau." Taehyung cười nói.
Jisoo nghe xong câu này, trong lòng thoáng rung động, những lời này có thể mượn để viết vào tiểu thuyết. Câu nói này thật sự rất tình cảm, ngay cả trái tim cô cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn hai nhịp. Quả nhiên lời ngon ngọt có lực sát thương, mà lời ngon ngọt của đàn ông tốt còn có lực sát thương hơn gấp bội.
Jennie ở bên cạnh nhìn sắc mặt Jinyoung càng lúc càng thảm hại, cô đặt tách trà trong tay xuống, trong lòng cảm khái nghĩ, rõ ràng là anh Kim chẳng nói chuyện gì quá đáng, vì sao cô lại cảm thấy lời này của anh Kim có sức công phá vô cùng mạnh mẽ đối với loại đàn ông cặn bã như Jinyoung nhỉ?
Quả nhiên dùng thủ đoạn mềm dẻo, giết người không thấy máu mới là biện pháp hay.
Taehyung cũng không muốn để Jisoo tiếp tục ở lại đây, anh nhìn về phía Jennie: "Đàn em, còn muốn uống trà nữa không, anh gọi người mang thêm một ấm trà mới đến."
"Không cần, không cần, em uống xong rồi." Jennie thu cánh tay vừa định cầm lấy cốc trà về, cười gượng nói: "Uống quá nhiều trà không tốt cho làn da, không tốt." Quả nhiên dưới loại câu hỏi "dịu dàng" này của anh Taehyung, cô cũng không có bất kể sức phòng ngự nào.
Tay phải cầm mấy túi, tay trái cầm mấy túi, thậm chí Taehyung còn theo nguyên tắc bạn của bạn gái cũng phải chăm sóc cẩn thận, cầm lấy hơn một nửa số đồ đạc Jennie đã mua, trong khi Jennie còn đang bất ngờ, Taehyung đã lên tiếng chào nhà họ Park và nhà họ Lee, dù cầm theo túi lớn túi nhỏ vẫn không ảnh hưởng tới phong thái tinh anh.
"Người đàn ông tốt nhất trên đời nha." Jennie nhìn bóng lưng Taehyung, cảm thán trong lòng, người như Taehyung lại bằng lòng làm cu li cho Jisoo, thậm chí cả đồ của cô cũng đồng ý cầm giúp, không mảy may cảm thấy loại đàn ông tuấn tú nhiều tiền như mình khác với những người đàn ông bình thường khác. Không tỏ vẻ khoe khoang của kẻ có tiền trước mặt bạn bè của bạn gái, cũng không ra vẻ kênh kiệu của đại thần, một người đàn ông như vậy lại bằng lòng làm những chuyện này cho Jisoo, nếu nói tình cảm của anh đối với Jisoo không sâu đậm, đánh chết cô cũng không tin.
Cô lại nghiêng đầu nhìn Jisoo, không biết làm việc nhà, không thích nấu cơm, ghét phải rửa bát, có khuynh hướng theo chủ nghĩa nữ quyền, diện mạo tuy đẹp nhưng cũng chẳng phải mỹ nữ tuyệt thế. Cô không khỏi lắc đầu, đại thần cũng có khuyết điểm, ví dụ như ánh mắt nhìn người, quá kém cỏi!
Jisoo cầm theo một chiếc túi xách nhỏ, theo Taehyung ra khỏi quán trà, híp mắt cười nhìn Jennie kinh hoàng nhận lấy mấy thứ từ tay Taehyung, ngơ ngác đứng bên cạnh cửa xe của mình cười gượng: "Anh Taehyung, cảm ơn, rất cảm ơn ạ."
"Không có gì, em là bạn Jisoo thì cũng là bạn anh, rất cảm ơn em ngày thường đã chăm sóc Jisoo." Thái độ của Taehyung đối với Jennie rất ôn hòa, khiến cho Jennie được quan tâm quá mà cảm thấy hoảng hốt.
Thực ra cô không biết Taehyung chỉ đang cảm ơn sự chăm sóc và giữ gìn của cô đối với Jisoo mà thôi. Một tình bạn chân thành không đổi, Jisoo có người bạn như vậy chăm sóc, anh thật lòng muốn cảm ơn.
"Đại thần này, à không phải, anh Taehyung này, anh nghìn vạn lần đừng nói vậy, Jisoo là bạn em, em giúp đỡ con bé là đương nhiên, ngày đó, khi em gặp phải chuyện phiền phức, Jisoo là người đầu tiên và cũng là người duy nhất thật lòng giúp đỡ em, khi đó em không cần nói cảm ơn với Jisoo, hiện giờ Jisoo cũng không cần nói cảm ơn với em." Thái độ của Jennie vô cùng nghiêm túc, nhìn Jisoo đứng cách đó mười bước: "Trước đây em vẫn lo lắng Jinyoung không thể hiểu rõ Jisoo, kết quả cuối cùng là hai người chia tay. Em không cần anh nói cảm ơn em, chỉ hy vọng anh có thể đối xử tốt với con bé, đừng nhìn bình thường con bé có vẻ vô tâm, chỉ là bề ngoài kiên cường, bên trong yếu đuối mà thôi. Anh cũng đừng giống một số gã đàn ông vô liêm sỉ khác, cho rằng một cô gái kiên cường sẽ không bị tổn thương, còn nhìn một cô nàng mảnh mai yếu đuối chỉ thích khóc lóc sẽ đau lòng, nếu anh như vậy, cho dù anh từng là thần tượng của em, em cũng sẽ đánh cho đến khi anh tỉnh lại!"
Taehyung nghe những lời này xong càng thật lòng thích Jennie, anh gật đầu: "Sẽ không, cô gái khác có yếu đuối thế nào cũng là chuyện của cô ta, Jisoo dù có kiên cường hơn nữa cũng là chuyện của anh, nếu anh phụ lòng Jisoo, dù em có tạt a-xít, anh cũng không khởi tố."
Jennie gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Đại thần dù có tốt đẹp thế nào chăng nữa cũng không bằng được bạn bè mình, vì vậy, trên phương diện này, Jennie rất cương quyết.
Jisoo thấy hai người trò chuyện sắp xong mới cười đi tới bên cạnh: "Tớ nói này, hai người tưởng a-xít có thể tùy tiện tạt hay sao, chưa nói đến chuyện khó mua, nhỡ may hất đến chính mình thì sao?"
Jennie liếc mắt khinh thường: "Con nhóc vô tâm, đứng sang một bên, chị đây lười nói chuyện với mi."
"Tớ còn định nói với cậu, quyển tiểu thuyết cậu thích tớ đã nhờ tác giả ký và gửi đến chỗ tớ rồi, nếu cậu không cần nữa thì tớ giữ lại cho mình vậy."
"Đừng, chẳng phải chỉ đùa chút thôi sao, bạn yêu, chúng ta là ai chứ."
Taehyung đứng cách mấy bước, kiên nhẫn nhìn hai cô gái "liếc mắt đưa tình".
Sau khi Jennie lái xe đi, Jisoo ngồi vào xe Taehyung, trong xe đang mở bài hát cô thích nhất, cô nở nụ cười, nghiêng đầu nói với Taehyung: "Ấn tượng tăng lên không ít, đồng chí cần tiếp tục cố gắng."
Taehyung nhìn sang phía Jisoo, thấy vành tai cô ửng hồng.
"Tôi tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của tổ chức."
Jae Hyun không trở lại tìm Jisoo, Jisoo cũng không hơi đâu tự tìm rắc rối. Nhưng cô vẫn cố ý giấu chuyện này, không nói cho mẹ già nhà mình. Nghĩ tới người mẹ mấy ngày nay lại đi du lịch, Jisoo không muốn chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng của mẹ.
Việc hợp tác giữa Woongjin và Kim Thị đã tiến đến giai đoạn hoàn thành, Jisoo cũng yên tâm, còn một số vấn đề về phân chia kinh tế và lợi ích cho từng công ty, cô không thể tự quyết định nên giao lại cho giám đốc Mi Rae phụ trách, cô chỉ cần thẩm tra đối chiếu với kế hoạch là được.
Mấy ngày nay cô không tới văn phòng của Kim Thị nữa mà ở lại Woongjin xử lý một số chuyện. Thỉnh thoảng, sau khi tan tầm, cô lại cùng Taehyung ra ngoài dùng cơm, xem phim, cảm giác cũng không tệ. Cô cũng không thích loại tình yêu tràn đầy nhiệt huyết như trên truyền hình, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
"Jisoo, em tới phòng làm việc của chị một lát." Mi Rae từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm mấy tập tài liệu, khi đi qua Jisoo, chị có chút do dự, cuối cùng vẫn gọi Jisoo lại.
Jisoo giật mình trong lòng, nghĩ rằng chuyện hợp tác với Kim Thị xảy ra vấn đề, cũng không còn tâm trạng suy nghĩ xem bữa trưa phải ăn gì nữa.
Sau khi theo Mi Rae vào phòng làm việc, cô không nghe thấy những câu trách cứ như trong dự đoán, ngược lại còn nhận được vài câu khen ngợi, điều này khiến cho Jisoo an tâm hơn nhiều, kiên nhẫn ngồi xuống chờ Mi Rae nói đến trọng điểm.
"Trước đó vài ngày chị muốn tìm một trợ lý, nhưng vẫn không tìm được người phù hợp, nếu em không ngại, có thể làm trợ lý của chị một thời gian không?" Mi Rae không che giấu sự khen ngợi của mình đối với Jisoo: "Năng lực làm việc của em không tệ, chị hy vọng em sẽ học được nhiều hơn, sau này Woongjin có lẽ sẽ có nhiều vị trí thích hợp với em hơn."
Jisoo không ngờ chuyện được cấp trên khen ngợi còn có ý tứ sâu xa như vậy, nghe Mi Rae nói, cô có chút xấu hổ, trong lòng hiểu rõ đây là một cơ hội tốt để phát triển trong tương lai: "Cảm ơn giám đốc."
Mi Rae rất hài lòng đối với thái độ của Jisoo, gật đầu nói: "Sau này em chuyển tới phòng trợ lý bên cạnh phòng làm việc của chị, căn phòng đó hơi nhỏ một chút nhưng chỉ thuộc về một mình em."
"Em hiểu ạ, cảm ơn chị, giám đốc." Jisoo thật lòng cảm ơn Mi Rae, dù sao cô và Mi Rae không có quan hệ cá nhân, bình thường cũng không thường xuyên qua lại, Mi Rae bằng lòng dẫn dắt cô, chỉ bảo cho cô, đối với Jisoo mới có hơn một năm kinh nghiệm làm việc mà nói thì chuyện này là một chuyện vô cùng may mắn.
"Không cần cảm ơn, chị chỉ có một yêu cầu với em, cố gắng học tập, sau đó làm một trợlý xứng đáng với chức vị." Mi Rae mỉm cười, gập tập tài liệu trong tay lại: "Giờ em đi thu dọn đồ đạc chuyển vào phòng làm việc mới đi, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ." Nói xong, chị lấy một chiếc chìa khóa từ trong ngăn bàn ra đưa cho Jisoo: "Đây là chìa khóa phòng làm việc của em."
"Em cảm ơn." Jisoo đưa hai tay nhận lấy chiếc chìa khóa, cảm thấy lòng bàn tayhơi nóng lên, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, nói cảm ơn xong lập tức chuẩn bị đi ra, nhưng lại bị Mi Rae gọi lại lần nữa.
"Jisoo, em... biết Ha Sun không?" Mi Rae đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ha Sun?" Jisoo không có một chút ấn tượng đối với cái tên xa lạ này, ngơ ngác nhìn Mi Rae, không biết người này thì có liên quan gì tới mình: "Người này, làm sao ạ?"
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Jisoo, Mi Rae ngừng lại một chút: "Thì ra em không quen, không có gì, chỉ là hai ngày nay chị tới Kim Thị, thấy quan hệ cô ấy và tổng giám đốc Kim dường như không tệ, nghĩ rằng em có biết."
"Thì ra là vậy." Jisoo cười ra khỏi phòng làm việc của Mi Rae. Cô hiểu tính cách của Mi Rae, người phụ nữ này không thích xen vào việc của người khác, mà quan hệ của cô và Taehyung có lẽ Mi Rae đã nhìn ra được phần nào. Vậy Mi Rae nói cho cô chuyện của Ha Sun này và Taehyung là muốn bảo mình nên để ý người này một chút sao?
Sức hấp dẫn của Taehyung lớn thế nào, cô rất rõ ràng, có người phụ nữ khác thích anh cũng không phải chuyện không thể hiểu được. Jisoo lấy di động ra rồilại để lại vào túi. Hiện giờ, cô tra hỏi hay dò xét đều được, nhưng nếu một ngườiđàn ông đã muốn ngoại tình, cho dùng người phụ nữ kia có khóc lóc, có náo loạn,tất cả đều vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro