Christmas 4

*Note: Các bạn có thể chia sẻ truyện với nhau nhưng hãy nhắn tin riêng để chia sẻ hoặc có thể trích các đoạn truyện để làm content trên mạng xã hội nhưng đừng nhắc tới account của mình trên đó nếu không mọi thứ sẽ trôi theo mây mù giăng lối đó. Xin cảm ơn

.

.

-Pete-

/Vegas đang gọi/

Tôi không hiểu sao lòng mình bỗng trào dâng niềm hạnh phúc như thế. Chỉ cần nhìn thấy tên Vegas đang gọi dù chúng tôi ở bên nhau gần như mỗi ngày và cách nhau chưa đến hai mươi tư giờ nhưng tôi vẫn muốn nghe giọng nói của anh ấy. Không! Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy.

"Uhm" tôi bắt máy và nói chuyện với đầu dây bên kia, cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

[... Em đang làm gì vậy?]

"Đang nằm trên giường"

[Hôm nay em ngủ với ai?] Vegas nói với giọng trầm hơn.

"Một mình. Ăn tối xong chưa?"

[Rồi, anh đi tắm đây. Bật máy ảnh.] Vegas đã gửi yêu cầu bật máy ảnh. Tôi đứng dậy, chuyển sang tư thế ngồi trên giường, chỉnh sửa lại đầu tóc một chút và bật máy ảnh theo yêu cầu của anh ấy.

"Ok" Tôi nói với giọng bình thường khi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy xuất hiện trên màn hình.

[Anh đang tìm một nơi để đặt máy ảnh.]

"Chờ đã!" Tôi phải ngắt lời anh ấy ngay lập tức khi ánh mắt của tôi lướt qua màn hình cho đến khi tôi nhận ra rằng anh ấy bây giờ đang ở trong phòng tắm. "Anh đi tắm à? Vậy anh đi tắm trước đi đã." Tôi vội nói. Vegas đã cố gắng đặt máy quay xuống mà không nghe thấy lời phản đối của tôi.

[Em đi tắm đi !!] Tên khốn Vegas đe dọa nói.

"Anh đi tắm nên em cúp máy nha!"

[Không! Em cũng phải đi tắm.] Vegas lại gần màn hình và nhếch mép.

"Được, vậy em đi tắm. Em cúp máy đây."

[Không!!! Em phải mang theo điện thoại vào phòng tắm. Đừng cúp máy và đừng tắt máy ảnh.] Vegas xấu hổ nói. Tôi bàng hoàng một lúc rồi anh ấy đứng trước ống kính và cởi bỏ quần áo của mình. Tên khốn !!! Đồ biến thái! Tôi sẽ báo cáo anh với Paweena!!

(*Paweena Hongsakul, Nguyên Bộ trưởng Phát triển Xã hội và An ninh Con người.)

"Vegas, anh có bị điên không ???" Tôi chửi rủa anh ta lớn nhất có thể.

[Nhanh lên!!!!!! Anh đang đếm 1 2]

"Được rồi. Được rồi!" Ôi !!! Đồ khốn! Tôi cũng không biết tại sao mỗi khi anh ấy bắt đầu đếm, tôi phải làm theo tất cả những gì anh ấy nói. Mặc dù tôi không biết điều gì sẽ xảy ra khi đếm đến 3!

[Tốt, mau đi vào phòng tắm đi. Phòng riêng à??]

"Không! Đó là phòng tắm chung." Tôi đã nói dối anh ấy dù phòng tắm ở ngay trong phòng tôi.

[Tốt, thú vị nha] Vegas sau đó đã nháy mắt với tôi và một nụ cười khiến tôi nổi da gà mỗi khi nhìn thấy anh ấy như thế này.

"Tên khốn !!! Anh định làm cái quái gì vậy?" Tôi gần như muốn ném điện thoại đi khi nhìn thấy phong thái đó của Vegas.

[Đi tắm thôi] Vegas nói với một nụ cười.

"Không!!!"

[Làm ơn để anh nhìn thấy em tắm đi] Vegas nói với một giọng trầm nhưng nó khiến trái tim tôi run lên.

"Đồ tâm thần!" Tôi tiếp tục mắng mỏ anh ấy.

[Em chỉ cần biết ... Huh? Vào phòng tắm ngay!] Anh ấy bắt đầu ra lệnh cho tôi khiến tôi làm bộ mặt như sắp chết tới nơi rồi.

"Không!!!"

[Pete! Ngay bây giờ !!] Tôi không biết tại sao mỗi mệnh lệnh của Vegas giống như một sắc lệnh luôn khiến cơ thể tôi phải tự động tuân theo [Khóa cửa vào]

"Không! Anh điên à? Còn ai vào đây tắm nữa để nhìn thấy em chứ?" Tôi loạng choạng bước vào phòng tắm rồi dậm chân để thuyết phục chúng làm trái mệnh lệnh của mình và bắt tay với tôi để nhấn nút treo cổ tên khốn nạn này ngay lập tức.

[Khi em ở nhà, em thường đi tắm với anh còn gì.] Vegas nói với một nụ cười. Thật tốt khi tôi chỉ nhìn thấy mặt anh ấy vì tôi nhận thấy rằng anh ấy đang làm gì đó ở phía dưới, chắc là đang cởi quần ra. Ôiiiii!!!

"Không giống nhau!" Tôi nghiêm nghị nói.

[Tìm giá đỡ điện thoại rồi cởi quần áo ra!] Vegas vẫn không ngừng ra lệnh cho tôi.

"Mẹ kiếp anh!" Tôi tiếp tục tranh cãi với anh ấy. Xã hội nơi anh lớn lên đã định hình anh thành kiểu người như thế nào vậy hả? Đồ khốn!

[Anh chỉ đòi hỏi hơi nhiều chút cho mình thoou, nhỉ? Như một món quà đặc biệt cho Giáng sinh và đừng quên đó là sinh nhật của anh.] Vegas bắt đầu thuyết phục tôi.

"Cái gì? Tại sao anh lại cứ phải không nghiêm túc trong những ngày trọng đại thế hả?"

[Em định không tặng quà cho anh sao ???] Vegas nói một cách bình tĩnh, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh ấy.

[Sinh nhật anh, giáng sinh, tết ​​dương lịch, anh cho em đi nghỉ để không phải kẹt lại đây làm việc với anh. Huh!!! Làm thế nào mà bạn có thể như thế chứ, Pete!] Vegas thở dài nặng nề. Một Vegas tươi sáng, nói nhiều bắt đầu hé lộ từng chút một rồi. Tôi đau đầu quá. Ôiiii!!! Làm thế nào mà anh cứ làm cho tôi bực mình thế này chứ? Phải, tôi đã hỏi anh rồi. Tôi đã không quên bất kỳ ngày quan trọng nào. Nhưng anh đã cho phép tôi đi nghỉ rồi mà.

"Ơ !! Đồ khốn!" Mặt tôi bây giờ như sắp khóc khi nghe anh than thở như một ông già. Mày phải từ chối lệnh của anh ấy. Đừng mê đắm anh ấy nữa! Khỉ thật! Này!!! Hai tay ơi, từ khi nào mà mày kiếm được chỗ đặt máy ảnh thế này? Đủ rồi đấy Pete! Có ý thức lại đi!

[Anh chỉ đòi hỏi chút thôi mà. Anh thực sự muốn ở bên em mọi lúc. Và bây giờ em đi du lịch khi anh phải làm việc. Bất cứ khi nào anh ăn, ngủ, tắm, anh cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt của em.] Vegas bắt đầu dịu lại. Nhưng anh đã nói dối! Khi anh ăn tối vừa rồi, anh không hề yêu cầu được nhìn thấy mặt tôi. Ôi trâu !!! Ơi !!!!!

"..."

[Cởi quần áo của em ra đi] Vegas ra lệnh.

"Không!" Tôi vội vàng phản đối.

[Nào! Em xấu hổ về điều gì chứ? Chỉ có hai người chúng ta thấy nhau thôi. Hơn nữa, hôm nay anh rất căng thẳng. Anh muốn ôm và muốn hôn em. Có một vấn đề với các sản phẩm xuất khẩu. Em không nghĩ đến việc an ủi anh một chút sao?] Một Vegas tươi sáng và vui vẻ với nụ cười hạnh phúc bắt đầu xuất hiện từng chút một. [Đây là tất cả những gì anh yêu cầu ở em mà] Tôi lấy tay che mặt và muốn đập đầu vào tường cho đến chết mất thôi.

"Vegas ... một thứ khác đi? Em hứa tôi sẽ mua quà cho anh sau." Tôi nói nhỏ, cố gắng thương lượng hết sức có thể.

[Không, anh không muốn bất cứ điều gì khác trong cuộc đời này ... ngoài em cả.] Vegas bắt đầu cầu xin. Vì Vegas biết điểm yếu của tôi nên anh ấy bắt tôi từ từ cởi áo sơ mi rồi đến quần dài, trong khi trong đầu tôi giờ đang điên cuồng nguyền rủa bản thân.

"... Em có thể mặc quần lót được không?"

[Không! ... đi ... mà ...] Tên khốn bệnh hoạn, đừng nói với tôi bằng cái giọng đó. Bởi vì tôi ... tôi sẽ cởi nó ra. Ôiiii !!! Tôi cúi đầu, thậm chí không dám nhìn vào màn hình điện thoại.

[Tốt lắm em yêu ... lùi lại ba bước, tốt, như vậy ...] Và tôi lùi lại sau điện thoại. Đồ ngốc! !

"Chết tiệt !!! Ôiiiiii !!!!!" Tôi nhìn lên và chửi rủa anh ấy và thấy rằng anh ấy cũng đang lùi lại phía sau điện thoại ở điểm mà tôi có thể nhìn thấy anh ấy. Và ngay lúc đó, mặt tôi nóng lên. Nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường. Ngực trái nhảy nhót không kiểm soát được. Tôi thề rằng tôi chưa bao giờ làm một điều đáng xấu hổ như vậy trong đời. Nhưng ngay cả khi đó, tôi cũng phải thở dài khi Vegas bật vòi hoa sen và đứng trong nước. Toàn bộ cơ thể của anh ấy đã ướt đẫm ... trông càng gợi cảm hơn. Tên khốn !!!

(*Hai đứa chơi cái trò gì thế, có biết mae thích lắm không)

[Ừm ... nhìn anh không chớp mắt như vậy] Vegas nói với một nụ cười. Sau đó anh ấy dùng tay di chuyển khắp cơ thể ... Không, Pete. Không!!! Tỉnh lại đi!!! Vì vậy, tôi vội quay mặt về phía vòi hoa sen và bật nó lên.

[Cảm ơn vì món quà Giáng sinh ... Tiếp theo ... món quà sinh nhật của anh] Vegas nói với vẻ mặt ranh mãnh. Anh ấy đổ một ít sữa tắm vào lòng bàn tay và từ từ vuốt ve khắp cơ thể.

"W ... what?"

[Quà sinh nhật của anh ... em DIY cho anh xem] Vegas cắn môi và dùng tay xoa tới lui thân dưới của mình.

(*Ai kêu ko biết DIY là gì thì xứng đáng là thiên thần đó)

"Vegas !!!!!" Tôi lập tức đảo mắt nhìn anh ta. Bộ não của anh chứa cái chết mẹ gì vậy? Trả lời tôi coi!!

[Làm ơn ... đi mà ... nha ... nha ...] Vegas lại dùng giọng điệu van xin. Tôi gần như muốn đào lỗ chui xuống đất mất. Thực tế, miệng tôi dù đang chửi rủa nhưng cơ thể tôi đang bắt đầu phản ứng với cảnh Vegas đang tắm. Tao ghét mày, Pete ơi. Tao ghét mày. Đừng có làm theo! Có ý thức chút đi!!! Nhẩm đọc Namotassa đi! Đọc đi !!!! Hít thở sâu nào. Yup Num. Pong Num. Yup ... Yup ... không thể Yup được nữa !!! Pong nhiều quá rồi. Tôi không thể giữ mình nữa! Đồ khốn!!!

(*Pete đang cố gắng tập trung vào việc thực hành thiền định. Yup ยุบ có nghĩa là thở ra. Pong พอง có nghĩa là hít vào. Nhưng mà lúc này, không phải hơi thở Yup hay Pong nữa mà lần này nó về cái...ok chắc không cần nói cũng hiểu)

"Vậy thì anh phải làm chuyện đó với em!" Vegas gật đầu với một nụ cười mãn nguyện. Anh ấy nắm lấy phân thân của mình bằng một tay và từ từ vuốt lộng lên xuống. Đôi mắt anh ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt không hề chớp. Vì anh đã không xấu hổ, thì tôi không có gì để mất cả. Tên khốn! Tôi lấy một ít sữa tắm vào lòng bàn tay và xoa khắp cơ thể để trấn tĩnh và giữ mình lại một lúc. Nhưng khi tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, khuôn mặt và ánh mắt của anh ấy khiến tôi không thể ngừng lại. Tôi từ từ di chuyển tay qua bụng và bắt đầu trượt xuống dưới cho đến khi cảm thấy căng cứng ở giữa người thì một tay nắm lấy, vuốt ve, di chuyển từ từ.

[Rất tốt em yêu ... ah ... vậy đi, mẹ kiếp anh muốn ở bên em ... ah ...] Vegas bắt đầu rên rỉ. Thành thật mà nói, giọng nói của anh ấy ngày càng kích thích tôi bắt đầu di chuyển tay nhiều hơn và thường xuyên hơn. Toàn bộ cơ thể của tôi bây giờ dường như rất yếu nên tôi hầu như không giữ được thăng bằng. Vì vậy tôi phải dựa lưng vào tường trước khi ngửa mặt lên, vuốt người theo nhịp mà tôi đã quen.

"Ưmmm ... ah ... umm" Tôi rên rỉ trong vô thức. Tay còn lại cũng đang bám vào tường vì cảm xúc của tôi dường như tốt hơn mỗi khi tôi nheo mắt nhìn Vegas, người đang ở trong trạng thái không khác gì tôi. Anh ấy cũng dùng tay để bám lấy bức tường như một điểm tựa.

[P ... Pete ... Uhm ... rên rỉ lớn hơn ... Ssss ...] Vegas di chuyển tay của mình nhanh hơn và tôi cũng vậy. Hình ảnh trong não tôi chỉ là Vegas. Càng mở to mắt nhìn anh, tôi càng muốn đạt đến cao trào nhanh hơn. Anh ấy gợi cảm đến mức nó làm thân nhiệt tôi tăng nhanh hơn, cho phép nó chạy qua mọi điểm tren cơ thể tôi.

[Tôi không thể chịu đựng được ... Pete ... ah ... Em có thể cầm máy ảnh được không? Đưa nó lại gần hơn... Uhmmm ...] Tôi không thể nói 'không' lần này nữa. Ngay từ đầu dù cố gắng chống lại anh ấy, nhưng bây giờ tôi có thể dễ dàng thỏa mãn cả bản thân và Vegas. Tôi bước đến cầm điện thoại và cắn chặt môi vì bàn tay kia vẫn đang di chuyển lên xuống trên người anh.

[Ah ... đừng làm vẻ mặt đó ... Aaah ... Anh sẽ xong sớm thôi ... Pete ... Ugh. Em ngồi ... ngồi trên sàn nhà đi.] Ý thức của tôi mờ ảo đến mức tôi tự động làm theo lệnh của Vegas. Tôi ngồi xuống khỏi vòi hoa sen đang chảy và tựa lưng vào tường như trước.

"Ư ... Vegas ... Em ... Uhm." Tôi nắm lấy phân thân trong tay với một cảm giác ngứa ran, nóng bóng lan toàn bộ cơ thể cho đến khi nó gần như không thể ngăn cản được nữa. Có ổn không khi nói rằng tôi thực sự muốn ở cùng Vegas ngay bây giờ?

[Ừm ... yep ... hạ máy ảnh xuống đi ... Ssss ...] Tôi di chuyển máy ảnh đến tầm thân dưới của tôi. Với cảm xúc đã chiếm lấy tôi, tôi gần như dám làm tất cả.

"Ưmmmm..."

[Quỳ xuống đi ... uhm ... như vậy ... rất tốt em yêu ... ah ... mở rộng chân ra ... tốt ... uhmm ...] Bộ não của tôi dần trở nên trống rỗng và tốc độ vuốt trở nên nhanh hơn. Vegas lại rên rỉ tên tôi ... Và lần đầu tiên tôi đưa ánh mắt gợi tình nhìn anh ấy qua màn hình mà không hề ngượng ngùng. Tâm trí của tôi bắt đầu mờ đi ...

"Uhmm ..."

[Anh ra đây ... Ah ... Pete ... Uh] Và cuối cùng tôi và Vegas đã ra cùng nhau. Tôi thở hổn hển, cảm thấy mệt và khó thở. Tôi ngồi thở hổn hển như vậy trong vài phút, và Vegas cũng vậy.

[Tốt lắm!!! Em là người tuyệt với nhất, vợ của anh!] Nghe âm thanh của Vegas phát ra qua điện thoại, ý thức của tôi bắt đầu quay trở lại. Tôi vừa làm cái quái gì ở đây vậy !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! [Pete ... Pete!] Tôi vặn màn hình xuống và bắt đầu gặm móng tay. Tôi càng muốn đập đầu vào tường hơn. Pete, mày là một người cả tin, một người trung thành, một tên khốn nạn !!!!!

[Haha ... Tại sao em lại xấu hổ như vậy? Ra đây và nói chuyện với tôi nào.] Vegas nói và cười.

"Nói cái gì?" Tôi nhấc điện thoại lên và chỉ ló một phần tư khuôn mặt mình trên màn hình.

[Em đã thực sự lên đỉnh rồi đó. Hahaha ...] Vegas vẫn bắt chước biểu cảm khuôn mặt của tôi vừa rồi để giễu cợt tôi. Vì vậy, tôi giơ ngay ngón giữa vào tên khốn này.

"Em sẽ cúp máy ngay bây giờ !!!"

[Đừng]

"Còn gì nữa? Anh sẽ lại đòi hỏi em điều gì nữa?" Tôi không còn một xu dính túi, chẳng còn gì cả, thậm chí không còn mặt mũi nào để soi mình trong gương.

[Giáng sinh này, em muốn có một ngôi nhà hay một chiếc xe hơi? Em đã đặt tất cả tiền của mình vào đây rồi] Vegas cười toe toét như nhân cách thứ hai vậy.

"Không có gì. Anh đang nói cái quái gì vậy!" Tôi nói với vẻ xấu hổ.

[Nào ... Em đã nỗ lực rất nhiều mà]

"Nếu anh vẫn không ngừng làm phiền, em sẽ cúp máy đấy!" Tôi nói với một giọng gay gắt.

[Được rồi, không đùa nữa. Tắm xong anh đi ngủ đây. Em cũng nhanh chóng đi ngủ đi.]

"Uhm"

[Cứ là bé ngoan thế nhá. Vậy thì .... một hiệp là đủ]

"Đồ con trâu kia !!!"

[Haha] Lần này, tôi thực sự cúp máy. Tôi không thể chịu đựng được việc Vegas chế giễu tôi nữa. Tôi đã làm cái quái gì vậy ??? Xin lỗi vì mong muốn đã vượt quá tầm kiểm soát và tôi không thể ngăn cản nó lại. Liệu ông và bà có biết rằng cháu của họ đã cư xử không ổn tý nào không vậy? Noooooooooo !!! Tôi lăn tăn một lúc rồi mới thu hết can đảm đi tắm. Tại sao anh lại yêu cầu tôi đi tắm chứ, Vegas? Đồ khốn! Anh chắc chắn đã nghĩ về nó. Tâm trí anh đúng là đầy rẫy những kế hoạch xấu xa. Tôi nằm vật ra giường mệt lử. Vegas gửi tin nhắn chúc ngủ ngon và nói rằng ngày mai có thể bận vì phải gặp nhiều khách hàng.

...

..

.

Ngày hôm sau, âm thanh của Cậu chủ phát ra từ chiếc mic cầm tay vang lên khắp nhà, khiến tôi bàng hoàng thức giấc. Tại sao mới sáng sớm đã chọc người khác vậy? Cậu đã bao giờ cảm thấy mệt mỏi chưa? Cậu đã bao giờ nghĩ muốn ngủ nhiều hơn chưa?

"Tỉnh dậy đi những người bạn Thái Lan ơi! Đừng ngủ như khúc gỗ như thế! Đất nước có tiếp tục hưng thịnh hay không là do tất cả chúng ta." Tôi đi tắm, mặc bộ quần áo thoải mái và ngồi yên trong vài giây để bắt đầu một ngày mới rất căng thẳng.

"Hellooooooo !!! Một người từng là đội trưởng đội vệ sĩ giờ là em dâu của tôi. Này, tao coi Vegas như em họ của mình chỉ vì mày thôi đó, Pete. Hãy tỉnh táo và sáng nay tao đã nhờ Pol thuê một chiếc thuyền. Hôm nay chúng ta sẽ chơi cùng nhau ná ná ná ná ná ... Cứ để Kim làm tài xế." Cậu chủ nói vào chiếc micro di động vang dội khắp nhà trước khi cậu ấy bước đến nắm tay tôi và bắt đầu nói to và huyên náo đến mức tối đa.

"... Ừ, chúng ta hãy đợi đến chiều muộn, ánh nắng yếu dần đi." Tôi nói, lấy tay cậu ấy ra khỏi tay mình như thường lệ.

"Tại sao? Tao muốn chơi ngay bây giờ. Tại sao?"

"Cậu chủ, cậu đừng nói vào mic nữa. Nếu Porsche chưa muốn thức dậy, nó chắc chắn sẽ xuống và chửi bới cậu đấy." Tôi đặt ngón trỏ lên môi và cố gắng thuyết phục Khun hạ giọng.

"Để nó tỉnh dậy đi. Để nó xuống chửi đi! Hừ! Giả bộ đi làm đi. Tối qua nghe thấy tiếng nó.. Uhmmm ... Ahhh ... đó. Kinn, uh ... uhmm ... tao đau ... Đại loại vậy. " Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn. Tôi không thể tin rằng Cậu chủ sẽ nghe thấy những gì Porsche và cậu Kinn đang làm đêm qua nhưng Cậu chủ đã kể một cảnh sống động như vậy. Vậy giọng của tôi đêm qua, Pol và Arm ở cạnh phòng tôi có nghe thấy không? Chết tiệt!

"Dậy rồi à?" Arm, trong bộ trang phục giản dị, đeo tạp dề và nhấc nồi cháo ra khỏi bếp.

"Ừm." Tôi gật đầu. Tôi cảm thấy bối rồi hoang mang. Tôi cảm thấy không thoải mái với bạn bè của mình. Nếu họ nghe thấy tôi, tôi sẽ giấu mặt vào đâu đây?

"Đến ăn cơm cháo đi. Ngươi sẽ có sức lực." Cánh tay ra hiệu cho tôi và cố gắng hoàn thành việc múc cháo. Cái quái gì với sức mạnh? Tại sao tôi phải có sức mạnh?

"Ừm." Tôi bước đến và ngồi vào bàn ăn với Cậu chủ.

"Nào, nào." Pol vừa nói vừa bước vào nhà. "Rất đồ trang trí đã đến rồi đấy."

"Ừ, ăn cơm trước đi, sau đó giúp bọn này dỡ hàng xuống xe." Arm ra hiệu cho Pol, người vội vã chạy đến.

"Cháo à? Tốt! Pete, mày phải ăn nhiều một chút, như vậy âm thanh của mày mới rõ ràng được." Rõ ràng? Âm thanh rõ ràng? Tại sao tôi phải vậy? Và âm thanh mọi người đang nói đến là gì vậy!!!

(*Đen tối đi nào)

"Cái ... tại sao?" Tôi cúi đầu, giả vờ tập trung vào bát cháo và thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của bạn bè.

"Ồ! Khi bạn hát (rên rỉ)* âm thanh sẽ rõ ràng." Tôi rên ? Mình đã rên cái gì !!!

(*Từ trong truyện gốc ร้อง / róng vừa có nghĩa là hát, vừa có nghĩa là khóc lóc, rên rỉ. Rồi xong, con trai tôi nó nghĩ cái gì rồi)

"Rên cái gì ?!" Tôi buột miệng ngay lập tức, nhưng vì nóng vội nên tôi hơi vội vàng nên thìa cháo rơi xuống bàn.

"Cái quái gì thế, Pete?' Arm vội đưa khan giấy cho tôi.

"Không sao đâu. Âm thanh gì cơ?" Tôi hỏi Pol, người có vẻ mặt khó hiểu.

"Một âm thanh ... một âm thanh ..." Âm thanh đó là cái quái gì vậy? Tôi bỗng bồn chồn.

"Âm thanh đó là gì?!" Tôi vô tình hét vào mặt Pol.

"May có muốn sử dụng micrô không. Mày sẽ làm cổ họng mày đau đấy." Sau đó, Cậu chủ đưa mic cho tôi.

"Không, Cậu chủ." Tôi nhấc tay và di chuyển mic ra khỏi tôi. "Âm thanh gì, Pol?" Sau đó, tôi quay sang Pol, tiếp tục nhăn mặt.

"Mày bị sao vậy, Pete?" Cả Arm và Pol đều nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Ngay cả Cậu chủ đang nhai cháo hai bên má cũng nghiêng đầu nhìn tôi.

"Sh ... Vậy là âm thanh gì?" Pete, mày đã trở nên rất đáng ngờ. Bình tĩnh. Hít vào. Thở ra. Tôi cố gắng bình tĩnh lại.

"Chà ... giọng của mày hát karaoke với Cậu chủ ấy. Mày biết đấy Cậu chủ rất thích hát với mày. Tao chỉ muốn muốn có một giọng hát trong trẻo hơn tối nay thôi. Chắc chắn mày sẽ hát cả đêm ..." Pol nói. Một lúc sau, nó nhìn tôi chằm chằm và làm bộ mặt như muốn khóc.

"Ồ ... ờ, được rồi." (*Hết hồn cái hồn còn nguyên)

"Mày quát tao à ... Sao mày lại hét vào mặt tao? Tao khó chịu." Pol với vẻ mặt buồn bã khi vò đầu.

"Xin lỗi, tao vừa mới thức dậy. Tao chóng mặt." Mọi chuyện qua rồi, Pete! Ối giời ơi!!! Đừng nghi ngờ nữa.

"Tao thực sự hy vọng như vậy. Tao buồn đấy. Mày đã la mắng tao." Pol bưng bát cháo lên bàn ngồi quay lại hướng khác.

"Tao xin lỗi" Tôi nói và thở dài. Tôi cố làm ra vẻ bình thường nhưng quên để ý rằng Arm đang nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Hay là ... đêm qua ... mày đã làm ra tiếng ..." Arm chỉ vào mặt tôi. Vì vậy tôi cầm lấy bát cháo vừa lúc Porschay đang lơ mơ bước xuống nhà, tôi vội vàng đặt thìa xuống và tiến lên phía Porschay kéo cổ tay nó và bước ra ngoài.

"Đi giúp anh bê một số thứ." Tôi nhanh chóng nói với người đang bối rối trước khi có tiếng Arm vọng lại từ phía sau

"Âm thanh giống như âm thanh mà Porsche tạo ra, phải không ??? Pete !!! Mày đã làm gì vậy ???"

"Âm thanh đó là gì? Uhm ... uhm ... Ah ... Ah ... Chính là nó hả? Làm thế nào mày có thể làm điều đó? Vegas không có ở đâymà . Mày làm kiểu gì hả? !!!" Và sau đó Cậu chủ cũng tham gia nói vào cho đến khi tôi gần như muốn chạy xuống biển. Tôi đã hành động đáng ngờ đến mức bị tóm sao? Không, tôi đã nói KHÔNG.

(*Ôi dồi ôi con ơi là con, cái nhà chính gia cũng nhây lắm)

"Đồ khốn!" Tôi bước ra xe với con người đã gây ra rắc rối của tôi đang đứng đó dụi mắt. Nó ngáp vài cái nhưng đã giúp tôi lấy đồ ra khỏi xe.

"Thuyền chuối ạ" Chay đi từ trạng thái nửa tỉnh sang hoàn toàn và chạy về phía Thuyền chuối. Vì vậy, tôi đặt đồ của mình xuống và đi theo nó.

"Hôm nay sẽ chơi đi." Tôi nói với Chay, lúc này mới đưa máy lên chụp ảnh lại. "Lai đăng story à?"

"Vâng. Hôm qua anh ấy mất bốn tiếng đồng hồ để xem story em đăng ở chợ. Anh nói gì nhỉ?"

"Cậu Kim có thể không nghiện mạng xã hội."

"Không, chỉ là em trở nên ít quan trọng hơn với anh ấy rồi."

"Tối qua hai người vẫn ngủ với nhau như mọi khi phải không?"

"Nhưng đó là vấn đề của cảm xúc."

"Có cái quỷ gì xảy ra với em thế?"

"Anh không hiểu đâu. P 'Vegas yêu anh. Anh ấy nói chuyện bất chợt với anh, nhưng cũng liền đáp lại." Tôi suy nghĩ một lúc. Bây giờ đã gần trưa. Tôi đã chào buổi sáng Vegas kể từ khi thức dậy khoảng nửa giờ trước. Hoặc anh ấy vẫn không thức dậy. Nhưng hôm nay, anh ấy có cuộc gặp gỡ với khách hàng từ 9h sáng. Và anh ấy vẫn chưa trả lời hay anh ấy đang bận? Nhưng thường thì khi thức dậy, anh ấy nên chào lại tôi chứ. Nhưng anh ấy nói hôm nay chắc anh ấy bận. Không không không không ... Đủ rồi, Pete! Đừng để suy nghĩ của Chay vào đầu nhiều quá, đầu đau lắm!

"Tình yêu không phải là một vấn đề nhỏ. Cuộc sống tệ như thế này đây." Chay đăng một câu chuyện kèm theo bức ảnh chụp thuyền chuối và lời nhắn than phiền điên cuồng của mình. Đôi khi hai anh em nhà này thật khó hiểu. Vậy nên tôi không còn quan tâm đến độ cuồng của thằng bé nữa và quay video sóng biển để đăng lên story của mình, không thêm vào đó những dòng tin nhắn châm chọc hay chọc tức ai. Chỉ cần chút gió biển thôi. Bầu không khí này thật tốt.

Trong khi tôi ngâm mình dưới biển xong, chúng tôi đi giúp nhau xách đồ vào nhà. Bây giờ, tôi gần như muốn đấm vào mặt họ, bao gồm cả Cậu chủ, bởi vì, mẹ kiếp! Họ liên tục hỏi về âm thanh đó. Đó là âm thanh gì? Tôi đã tạo ra âm thanh gì? Ôi trời !!!!!!!!!!!! Hãy hỏi nhau đến chết đi sống lại đi. Khi mệt mỏi, sẽ tự dừng lại thôi.

"Mưu kế tuyệt vời, ý chí kiên quyết. Bữa nay ăn cơm xong đập bát. Đánh phá vòng vây, xuyên qua giặc Miến. Hãy nghĩ đến Thái. Thà làm nô lệ còn hơn." !!!!!!! " Sau đó chúng tôi cùng nhau trang trí nhà cửa với Cậu chủ đang chơi nhạc. Gần đây nhất, cậu ấy đã khuấy động bằng cách hát bài hát Jao Dtak vì cậu ấy nói rằng đêm nay phải là một trận chiến khó khăn. Cuối cùng, cái đống âm thanh họ nói là của tôi đã bị lãng quên vì bây giờ mọi người chỉ hát và tranh giành một cách hăng hái. Ngoại trừ vợ chồng KinnPorsche đang mải mê làm việc và la hét, cãi vã ầm ĩ trên tầng hai. Tôi thật lòng hy vọng rằng trước khi công ty tiến xa hơn thế này, hai người họ đừng giết nhau trước.

"Chay !!! Em có thể ngừng đăng những câu chuyện châm biếm để chọc tức tôi không? Em thuộc về tôi như thế này. Và tôi luôn quan tâm đến em mà. " Cậu Kim cầm thang cho Chay trèo lên, treo đèn lên tường nhà, cả hai cứ chọc tức nhau. Cậu Kim cố gắng giải thích nhưng Chay phớt lờ và thỉnh thoảng quay sang chửi bới cậu ấy.

Nói về Story, tôi lập tức nhấc điện thoại lên, kiểm tra thông báo nhưng chết tiệt, đã gần bốn tiếng đồng hồ rồi, Vegas lặng lẽ biến mất, biến mất một cách bất ngờ, biến mất hoàn toàn, thậm chí không trả lời tin nhắn trong LINE của tôi.

Pv Pete: [Em dậy rồi. Anh chưa dậy sao?]

Ngay cả khi tin nhắn chưa được đọc, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã nhấp vào IG của mình để kiểm tra điều gì đó. Tôi trượt màn hình để xem những người đã xem story. Nhưng ... Vegas vẫn chưa xem.

Đợi đã?? Chuyện gì đã xảy ra thế???

"Đúng! Đó là thước đo để đánh giá xem một người đã từng quan tâm đến chúng ta bây giờ có quan tâm đến chúng ta hay không?" Câu nói của Chay chợt choáng ngợp tâm trí tôi. Anh ấy có quan tâm đến tôi không ???


To be continued..

.

.

Hai đứa con tui nó đang chơi cái quần đùi gì thế không biết

Ôi là trời, hahahahahaha

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro