08. Sau kiến quốc không được phép thành tinh.
Cố Ngụy đã dành 5 phút của cuộc đời để tiêu hoá tình huống trước mắt. Kì lạ đến mức sinh viên y khoa ba tốt không thể tin vào mắt mình.
Bây giờ là năm 2021 sau Công nguyên, Cố Ngụy mới chỉ thấy động vật có thể biến đổi thành hình dạng con người trong «Liêu Trai Chí Dị» (*); trong cuốn sách, người ta viết những con yêu tinh trở thành con người có thể xinh đẹp hoặc hung tàn, hay xịn hơn là vừa đẹp vừa hung dữ.
Tất nhiên, anh không nói rằng Tiểu Vũ là yêu tinh - xét cho cùng, yêu tinh không có một thân chí khí như này. Cố Ngụy ngồi trên ghế sofa, thẳng lưng, tay đặt lên đầu gối. Khi đèn trong phòng khách được bật sáng, anh dường như có thể nghe thấy những lời bài hát quen thuộc
"Ánh sáng của chính đạo. Chiếu sáng cả một vùng đất lớn!"
"Em...em là chó hả?"
Cố Ngụy nói xong, lại lắc đầu: "A không, em thật sự là người?"
Ài, sao càng hỏi càng sai vậy.
"Tiểu Vũ là Tiểu Vũ." Thiếu niên trả lời như một lẽ đương nhiên, giọng điệu của cậu rất tự hào, tựa như tên "Tiểu Vũ" là sấm, sẽ khiến Cố Ngụy há hốc miệng ngưỡng mộ.
"..." Cố Ngụy nhìn cậu đắc chí hồi lâu, không nhịn được cười.
Trên thế giới này quá nhiều điều kì thú, tỷ như nhặt được chú cún sữa tình cờ cu cậu hoá thành một anh chàng đẹp trai.
==
Trần Vũ biết rằng tất cả những điều này là một bí ẩn lớn, nhưng thế giới này không đơn giản như con người tưởng tượng. Có rất nhiều vật chất và loài nằm ngoài phạm vi nhận thức của con người, một số trong số chúng nằm ngoài rìa xã hội loài người, bộ phận nhỏ khác giống như Tiểu Vũ - trà trộn trong đám đông.
Sau khi nghe Vũ thao thao bất tuyệt nói về tiền căn hậu quả, bác sĩ Cố im lặng rất lâu, như thể nghe sắp ngốc đến nơi.
Tính cách của Cố Ngụy là như vậy, ngay cả khi đối mặt với những việc trọng đại, anh ấy sẽ yêu cầu bản thân bình tĩnh trước mặt người khác, anh ấy sẽ chỉ tỏ ra lo lắng khi ở một mình.
Nhiều loài động vật có thể biến đổi thành hình dáng con người. Chìa khóa thành công phụ thuộc vào gen và tài năng. Xã hội loài người khác với thế giới động vật. Động vật nhỏ bé khao khát được hòa nhập vào đám đông và động vật tiếp xúc với con người càng nhiều thì càng dễ hòa nhập hơn, chẳng hạn như gia đình chó, gia đình mèo, gia đình thỏ trắng, gia đình heo...
Những nhóm này thậm chí còn có các trạm liên lạc, căn cứ ngầm tại các thành phố của loài người để giúp đồng tộc của họ hòa nhập vào xã hội. Tất nhiên, cũng có những khu vực các loài cùng sinh sống như phố Trường Hưng, đây là kết quả tất yếu của việc ngày càng nhiều thú nhân đến với thế giới loài người.
Nhiều loài động vật đã biết điều này từ khi còn nhỏ, không có gì bất thường, nhưng đối với loài người, có quá nhiều tổ chức bí mật và đội thú nhân trên lãnh thổ nơi họ sinh sống, điều này là quả xa lạ.
Trần Vũ mím môi im lặng quan sát biểu hiện của Cố Ngụy.Chó rất nhạy cảm với những thay đổi trong cảm xúc của con người. Nó đánh hơi và có thể ngửi thấy rõ ràng sự ngạc nhiên do dự.
Chắc chắn rồi, Cố Ngụy vẫn không thể chấp nhận được điều đó, rất ít người có thể chấp nhận những con vật dị dạng như thế.
Trần Vũ có một người bạn cùng thị tộc. Chủ của anh ta đã già chỉ có thể nằm liệt trên giường. Lão già bị lũ trẻ ghét bỏ, mặc kệ ông trên giường chẳng thèm trông nom. Nó không còn cách nào khác là trở thành người. Lão già là người đỡ đầu của nó. Nó phải biết trả ơn.
Cứ tưởng tượng một chú chó ngày đêm bầu bạn cùng mình bỗng dưng thoắt cái biến thành người, điều này không ai có thể chấp nhận được; bản thân ông già vì hoảng sợ cực độ mà lên cơn đau tim dù được đưa đến bệnh viện để cấp cứu nhưng đã quá muộn.
Kể từ đó, Trần Vũ không bao giờ gặp lại người bạn đó nữa; theo lời tộc trưởng, chú chó đã rời bỏ xã hội loài người sống lang thang một mình, cuối cùng cũng ai biết anh ta lưu lạc nơi đâu.
"Tôi đã hại chết chủ nhân, tôi không muốn quay lại nữa." Anh ta từng nói điều đó với Trần Vũ "Ông già đối với tôi rất tốt, nhưng cuối cùng tôi lại khiến lão chết không nhắm nổi mắt..."
Trái tim của loài chó rất hiền lành, trọng tình trọng nghĩa cũng dễ xúc động tổn thương. Trần Vũ cảm thấy, điều này cũng phải thôi - nếu bác sĩ Cố không muốn cậu nữa, cậu cũng sẽ rời khỏi thế giới loài người.
Bởi khi nhìn khuôn mặt của một người nào đó, cậu bất giác đều nghĩ đến bác sĩ Cố.
Cậu cảm thấy rằng Cố Ngụy và Lưu Sir khác nhau. Nếu rời bỏ Cố Ngụy, Trần Vũ biết bản thân sẽ không thể tìm được người thứ hai như anh.
"Bác sĩ Cố..."
"Sao?"
"Em còn có thể ở cùng anh không?" Trần Vũ thận trọng hỏi.
"Hỏi thừa." Cố Ngụy nói câu này trong vô thức, định vươn tay vuốt đầu con chó cho thoải mái, nhưng trong nháy mắt, bên cạnh lại là một cậu trai.
Bàn tay đưa ra khựng lại ở giữa không trung, Cố Ngụy nhìn Trần Vũ, đối phương cúi đầu, hiển nhiên là dáng vẻ bị tổn thương.
Trần Vũ sở hữu một đôi mắt tròn, chiếc mũi thanh tú khi hạ mí mắt liền thấy hàng mi dài cong cong. Cảm giác quen thuộc đột ngột dâng lên, trái tim Cố Ngụy khẽ run - người ngồi đây rõ ràng khác với cún con, thậm chí là khác loài, nhưng lại giống nhau kinh khủng mà chẳng biết giống ở điểm nào.
Không, anh không thể nói "giống". Cậu ấy từng là Tiểu Vũ. Cố Ngụy nghĩ vậy, bất giác nghiêng người về phía trước, ngập ngừng chạm vào mái tóc đen trước mắt.
Trần Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe sáng ngời, tuy rằng không cười, nhưng trong mắt hiện rõ vẻ kinh hỉ.
Trái tim Cố Ngụy như hoá nước, đầu ngón tay cọ luồn vào những sợi tóc mềm mại. Đây là dỗ phải không?
Nói cũng lạ, Tiểu Vũ cũng tầm tầm như Cố Ngụy, kiểu tóc cũng kiểu đàn ông trưởng thành cứng cỏi, nhưng trong lòng anh lại ngập tràn cảm xúc muốn làm mẹ...
Tóc ngắn sau gáy của Trần Vũ hơi cứng, bị cọ xát quá nhiều mà mềm luôn. Cố Ngụy không kìm được mà càng xoa càng hăng, sợ bản thân đi quá xa nên vội vàng rút tay về.
Trần Vũ cảm thấy mất mát một lúc rồi nhìn về phía tay Cố Ngụy, miệng mím thành một đường thẳng, có chút ngượng ngùng. Không lâu sau, cậu từ từ dịch về phía trước, thò đầu lại gần.
"Chạm vào em..."
"Hở?"
"Em nói... chạm vào em." Trần Vũ ho khan, giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Thoải mái".
"Phốc" Cố Ngụy cười khúc khích. Nhưng mà Trần Vũ lại cúi đầu, không thể thấy được ánh mắt dịu dàng kia hướng về phía mình.
Trần Vũ chạy về nhà trong mưa, mái tóc ngắn ướt đẫm, trước tiên Cố Ngụy giúp cậu lau khô bằng khăn, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc cho cậu, dù đã trở thành người thì Tiểu Vũ vẫn còn rất nhiều điểm giống với cún lắm, tóc cũng như lông càng sờ càng sướng.
Trần Vũ không né tránh, nheo mắt để yên cho bác sĩ Cố xoay đi xoay lại, từ từ đặt đầu lên vai Cố Ngụy, giống như sắp ngủ say. Cơ thể Cố Ngụy cứng đờ, lưng dựa vào ghế sô pha, tay phải vuốt nhẹ tóc ở ót Trần Vũ, động người cũng không dám động.
Mặc dù Tiểu Vũ đúng là bé cưng của anh thật đấy, nhưng tư thế này... quá thân mật. Cố Ngụy cảm thấy sức nặng của một người đàn ông trưởng thành bao phủ cơ thể mình.
Thân thể Tiểu Vũ hiện tại không mềm mại chút nào, lồng ngực rắn chắc, xương hàm sắc bén tì vào trên vai Cố Ngụy khiến anh có chút ngứa ngáy.
"... Tiểu Vũ?" Cố Ngụy ngập ngừng gọi.
"Dạ." Giọng nói của Trần Vũ trầm xuống, mệt mỏi.
"Em ... dậy trước đi?"
Cố Ngụy chưa kịp nói xong, cậu bé trên người anh đã ngẩng phắt lên, trong mắt hiện lên vẻ "Tại xao lại không muốn em nữa?", Như thể Cố Ngụy là người đã phản bội và bỏ rơi cậu vậy.
... rõ ràng là anh có nói gì đâu.
Cố Ngụy cảm thấy xót xa hơn, nhưng nhìn Tiểu Vũ như thế này, anh không thể nói nặng lời.
Đúng vậy, loài chó rất hay lo lắng về chuyện được và mất; những chú chó to lớn trông có vẻ ngầu đấy, nhưng tâm hồn lại mềm yếu vô cùng- đặc biệt là sau khi bày tỏ tâm tình, Tiểu Vũ lại sợ rằng Cố Ngụy sẽ hối hận rồi rời bỏ mình.
"Bác sĩ Cố trước đây chưa bao giờ tránh mặt em." Trần Vũ quay mặt đi, "Em liếm tay anh, anh còn không tức giận..". Càng nhìn càng giống nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng.
Đương nhiên, những thứ trên đều là suy nghĩ của Cố Ngụy, trong mắt anh, Trần Vũ quả là vừa đáng yêu vừa đáng thương.
"Anh không có tránh em!" Cố Ngụy cất cao giọng: "Nhưng đó là trước đây. Trước đây em không lớn như vậy."
"Vậy thì em sẽ đổi lại, đừng đẩy em nha." Trần Vũ nói rồi cuộn tròn người. Cố Ngụy nghĩ cậu thực sự sẽ biến đổi, anh liền duỗi kéo Trần Vũ lại đặt cậu nằm gác đầu trên đùi mình như trước kia một lúc lâu cho đến giờ tắm rửa.
Cố Ngụy loạng choạng bước vào phòng tắm, vốc một vốc nước lạnh tạt vào mặt để đầu óc tỉnh táo. Anh di chuyển cánh tay, cau mày - Tiểu Vũ làm tay anh tê cứng.
Đã bao giờ anh bối rối như vậy chưa? Cố Ngụy vội vàng rửa sạch bọt kem rồi vùi mặt vào khăn mềm.
Đó dường như là cách duy nhất. Mặc dù rất khó để tiêu hoá chuyện bé Vũ của anh trở thành một con người, nhưng anh sẵn sàng từ từ làm quen với nó.
Không quan trọng là chó hay trai, miễn là Tiểu Vũ vẫn ở đó.
Điều mà Cố Ngụy sợ nhất là cậu bé của anh sẽ rời bỏ anh và ngôi nhà này.
==
Sau khi tắm rửa, cả hai đã trò chuyện rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, chẳng hạn như Trần Vũ sẽ ăn như thế nào sau khi trở thành một con người, liệu cậu có cần phải đi làm hay không.
Động vật đã thành người có thể ăn, uống, sinh hoạt như người bình thường, còn công việc - Vài ngày nữa Trần Vũ muốn đi tìm cấp trên của Lưu sir báo danh, đối phương cũng là thú hóa hình người, dễ dàng bừa ra một thân phận để Tiểu Vũ vào trong đồn cảnh sát nhận nhiệm vụ.
"Tiểu Vũ của chúng ta cũng là cảnh sát ha." Cố Ngụy đang đun sữa trong bếp, vừa cười vừa trêu chọc. Khi Trần Vũ nghe thấy hai chữ "Tiểu Vũ của chúng ta", trong lòng pháo nổ bùm bùm đoàng đoàng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Vâng ạ."
Sau một thời gian dài đóng giả làm bé thơ, xin đừng đánh mất bản lĩnh nam nhi của mình. Bây giờ tôi đã là một người đàn ông thực thụ và là một chàng cảnh sát đáng tin cậy. Tôi muốn trầm ổn ít nói, mỗi lời thốt ra đều là vàng!
Trần Vũ cứ gieo vào đầu những suy nghĩ của những người đàn ông trưởng thành như thế, tự tẩy não chính mình-ing.
Cố Ngụy đi vào phòng khách cùng hai ly sữa bò, nhìn thấy cậu bé đang ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp đống hỗn độn. Trần Vũ dọn dẹp mấy bộ quần áo ở nhà của Cố Ngụy, nhặt hết mấy cục giấy bị vò nát trên mặt đất lên, cái nết chổng mông lớn rồi vẫn không thay đổi, cái đuôi vẫy từ bên này sang bên kia.
Cố Ngụy dụi dụi mắt nhìn lại, hoa mắt rồi, không có đuôi.
Chao ôi, đối với một chó nhỏ như vậy, khi lớn lên thì lớn lên, đến khi thành người thì vẫn là cún.
"Tiểu Vũ!" Cố Ngụy gọi một tiếng, Trần Vũ ngẩng đầu lên khỏi chiếc ghế sofa bị hỏng, vẻ mặt bối rối: "Sao vậy ạ?"
"... Uống xong đi ngủ." Cố Ngụy đặt sữa lên bàn. Trần Vũ nạnh nùng gật đầu, nhưng khi chạy đi rửa tay, cậu bước rất nhanh, khiến người ta liên tưởng đến chú chó nhỏ đang chạy đến nhận quà...
Tiểu Vũ đang đợi chủ nhân trong bệnh viện, Tiểu Vũ cắn trộm ở hẻm tối, Tiểu Vũ ngủ với Cố Ngụy vào mỗi tối, và Tiểu Vũ ngoan ngoãn thu dọn ghế sofa... Mỗi một sự việc đều là vẻ ngoài khác biệt, nhưng Tiểu Vũ vẫn vậy, cậu vẫn sẵn sàng làm bạn đồng hành trung thành của bác sĩ Cố.
Trần Vũ cầm sữa uống cạn, đưa tay lên lau khóe miệng, chàng trai trẻ có bờ vai rộng cơ bắp rõ ràng, ngón tay vô tình chạm vào đầu ngón tay của Cố Ngụy khi trả lại cốc cho anh. Cố Ngụy đã rất ngạc nhiên, tay của Tiểu Vũ còn lớn hơn tay anh nữa!
Quá hoàn mĩ! Nữ Oa còn không tạo ra con người một cách tuyệt vời như vậy!
Cố Ngụy rửa cốc sữa một cách máy móc, còn đầu óc anh trôi dạt ở phương xa.
==
Đây là lần đầu tiên không ngủ trên giường của bác sĩ Cố, "bé" Vũ rất buồn và nhớ anh ấy.
Bác sĩ Cố thơm ơi là thơm, cùng với chăn bông mềm mại.
Trần Vũ đáng thương nằm ở trên ghế sofa bị chính mình cắn, gối đầu trên tay vịn, bọt biển dưới thân thủng lỗ chỗ, nằm xuống cũng thấy đau lưng.
Chao ôi, than ôi. Trần Vũ chỉ muốn làm cánh chim để tung tăng khắp chốn, nhưng chợt nhận ra mình không còn là Tiểu Vũ mới vài tháng tuổi - trời ơi giả bé thành nghiện luôn? Mày là một người cứng rắn Trần Vũ à, chính là giống Tiểu Long Nữ ngủ trên dây thừng ở cổ mộ dưới chân núi Chung Nam! *
Khoan, tại sao một chàng trai cứng rắn lại so sánh mình với Tiểu Long Nữ? Trần Vũ tặc lưỡi, tự đánh bép vào trán. Dùng lực hơi quá tay, trán Trần Vũ đỏ lên một mảng.
"Sao em lại tự đánh mình vậy?"
Trần Vũ vụt phát bật dậy, cửa phòng của Cố Ngụy mở ra. Bác sĩ Cố đứng sau cánh cửa, nhìn tóc anh vểnh lên như tổ chim chắc là cũng tự lăn lộn hồi lâu.
Hai người nhìn nhau một lúc, bác sĩ Cố không chịu nổi nữa, bước tới vỗ vỗ Trần Vũ: "Đi thôi, em vào phòng ngủ." Một lúc sau, anh lẩm bẩm: "Sao mà để em nằm trên ghế sofa đó được chứ..."
"!" Trần Vũ bật dậy nhanh chóng xỏ dép, nằm trên giường, trên giường có thể ôm bác sĩ Cố !
Ôi nhớ chết! Bác sĩ Cố ơi! Tuy nhiên, ngay khi Trần Vũ bước vào phòng ngủ, Trần Vũ như bất động. Cố Ngụy đem chăn bông đặt ở trên đệm hơi, để cho cậu ngủ. Trần Vũ chớp mắt: "Em không được ngủ cùng anh ạ?"
?
Gì? Tôi ngủ với ông làm gì hả ông tướng!
"... Đương nhiên không phải, mỗi người một giường chứ." Cố Ngụy nhìn dáng vẻ của Trần Vũ, thật muốn xoay một vòng chuỗi hạt Phật mà nói "This chủ, thỉnh tự trọng".
Trần Vũ nghe vậy lập tức nản lòng, liếc mắt nhìn Cố Ngụy, giật lùi phía sau từng bước, úp mặt xuống chăn, chờ Cố Ngụy tắt đèn.
Chít tịt! Chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi cảm thấy địa vị trong gia đình của mình bị hạ thấp kể từ khi tôi lớn lên!
Why? Bác sĩ Cố không thích anh chàng đẹp trai và trưởng thành sao? Anh tính thương bé cún hết đời? Nghĩ xem, con chó con có thể giúp anh xách bao gạo quét phòng khách được không? Có thể đưa anh đi làm được không? Có khả năng pk 1v1 với mấy chả lưu manh có ý đồ xấu không?
(Cho hỏi đồng chí Tiểu Vũ ... ai mới lưu manh ...?)
Đương nhiên là không thể! "Đại" Vũ có thể làm tất cả những điều này, còn Tiểu Vũ chỉ có thể theo sau mông và sủa, hạo bu hạo?
Trần Vũ chán nản đến mức ăn cả giấm của chính mình.
Lúc này Cố Ngụy đã tắt đèn, đặt lưng xuống giường, quay về phía Trần Vũ, thở phào nhẹ nhõm.
Anh đã định ghế sofa bị Tiểu Vũ cắn, thì nên để nhóc con ngủ luôn ở đấy cho chừa, hơn nữa Trần Vũ cũng là một đại nam nhân, tính khí hơn người, nếu thỏa hiệp lần nào thì sẽ bị khuất phục lần ấy. Thân làm trưởng bối sao có thể cam chịu được chứ?
Nói thì nói thế, chứ Cố Ngụy bí mật nhòm qua khe cửa nhìn thấy Tiểu Vũ lật đặt xoay người trên ghế sofa, bản năng muốn làm bố của anh lại trỗi dậy. Không thể phạt bé cưng được, lương tâm, tình mẫu tử cuồn cuộn trong tâm không cho phép anh làm thế.
Nằm yên vị Cố Ngụy bắt đầu tính xem ngày mai sẽ mua chiếc giường đơn cỡ nào, sau đó dọn dẹp phòng sách cho Tiểu Vũ ở, anh lặng lẽ đếm giá, được lúc thì lăn ra ngủ.
==
"Cô dạy em hây!
Tập thể dục buối sáng. Một, hai, ba, hít thở hít thở..."
Trường tiểu học bên cạnh đang phát nhạc tập thể dục buổi sáng, vài câu đầu tiên đã đánh thức Cố Ngụy dậy. Cố Ngụy đang mê man không muốn mở mắt, thì hơi thở của ai đó phả vào mũi, nhẹ nhàng lướt qua mắt, không cùng tần số với anh.
Cố Ngụy lơ mơ mở mắt - ồ, đây ... khuôn mặt bự của ai thế này? Cố Ngụy lùi lại té ra là Tiểu Vũ.
Nhưng phản ứng đầu tiên lại là bác bỏ vừa mới lời nói —— “Đại gương mặt” nói thế sai quá, đây là "tiểu" khuôn mặt.
Mà khoan!!! Sao ẻm lại bò lên giường mình rồi??? Bé cún thì không sao nhưng đại nam tử một thân mét tám đủ để dọa ngất đó!
Cố Ngụy xoay người đến ba lần, thực sự cảm thấy "xương già" của mình không thể chịu đựng được nhiều tình huống kinh hách thế này được.
Còn Trần Vũ thì sao? Vẫn đang phiêu du trong cơn mơ, cậu ôm lấy Cố Ngụy, vốn dĩ tay vắt ngang eo vì bị đẩy liền vươn tay luồn vào trong áo, dùng lòng bàn tay áp vào lưng anh. Ngay khi Cố Ngụy cử động, cậu không nghe theo, vùi đầu trong hõm vai anh, dùng ngón tay vuốt vuốt xương hồ điệp lầm bầm "Gầy quá, khó gặm... "
Buổi sáng thức dậy, ai có thể chịu được điều này cơ chứ. Anh hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt theo bản năng.
Cố Ngụy hắng giọng.
Dù không muốn thừa nhận nhưng anh thực sự 30 tuổi còn trinh tiết. Cha mẹ anh chưa bao giờ ôm anh như thế này, và anh cũng chưa bao giờ cư xử với ai như thế này.
Do dự một chút, Cố Ngụy ôm mặt của Trần Vũ kéo cậu lên, Trần Vũ buồn ngủ quá, mí mắt khép hờ, mở ra rồi nhắm lại rồi tiếp tục ngủ. Tay vẫn ghì chặt vòng eo Cố Ngụy, bụp một phát hai tai xuất hiện trên đỉnh đầu.
Không dậy? Mình đang mơ? Cố Ngụy chớp mắt xác nhận rằng mình đã tỉnh, bởi vì trường tiểu học bên cạnh đã "tràn đầy năng lượng tích cực".
Hai tai chó khẽ vểnh lên, chỉ cần trong phòng có tiếng động nhẹ, hai tai này liền vẫy vẫy, giống như đang đứng canh cho Trần Vũ ngủ.
Cố Ngụy ngập ngừng xoa xoa tai Trần Vũ, tai lẫn người run lên, mắtvvẫn không thèm mở, cậu đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang làm trò xấu của Cố Ngụy, giữ lấy, đặt lên má.
Cố Ngụy mở to mắt, trong đầu như loé lên một cái gì đó.
Tôi không biết bạn đã bao giờ cảm thấy như vậy chưa - một cảnh nào đó trong cuộc sống thực khiến bạn cảm thấy quen thuộc, như thể bạn đã thấy nó trong một giấc mơ.
Anh đã nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Vũ. Là người trong mộng!
Nghĩ đến giấc mơ đó, gương mặt Cố Ngụy đỏ bừng đến tận mang tai. Thật kỳ lạ, anh chưa từng thấy Trần Vũ biến thành người bao giờ, khi mơ thấy mình và cậu ... Lúc ấy Tiểu Vũ chỉ là một chú chó chăn cừu Đức bé xíu vài tháng tuổi...
"... Trần Vũ"
"...Dạ?"
"Em tỉnh chưa?" Cố Ngụy híp mắt.
"Em tỉnh, anh tỉnh tỉnh à dậy" Trần Vũ ép mình mở mắt, cậu ngáp một cái, không ngừng lặp lại câu nói anh tỉnh lại như một ám chỉ tâm lý, nhưng thật ra cậu còn đang bay bay.
Cố Ngụy vỗ nhẹ, cái má sữa rung rinh tản ra như một chiếc bánh pudding nhỏ trong lòng bàn tay.
Có vẻ không hài lòng với việc anh quấy rầy cậu ngủ, Trần Vũ cau mày, Cố Ngụy đột nhiên cảm thấy trên người mình căng cứng, có thứ gì đó mềm mại chui vào quần áo ôm lấy thắt lưng của anh, ngứa ngáy không thể thoát ra, nhìn lại, không ngờ lại là đuôi của Trần Vũ.
"Em..."
"Hôm nay bác sĩ Cố đi làm ạ?" Trần Vũ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Cố Ngụy. Đôi mắt của anh ấy là mắt thụy phượng, con ngươi màu nâu sẫm phản chiếu ánh mặt trời, khi Cố Ngụy thức dậy vào buổi sáng, làn da của anh trắng và dịu dàng, vẻ mặt cau có giận dữ của anh ấy cũng rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, Trần Vũ đã tự hỏi liệu bác sĩ Cố có phải là hồ ly hay không vì anh ấy lớn lên quá xinh đẹp.
"... Buổi sáng không có ca."
Trần Vũ nghe vậy yên tâm, khẽ cười, vòng tay ôm eo Cố Ngụy "Vậy anh cùng em ngủ thêm một lát!"
Ai với ai cơ? Cố Ngụy bất lực.
Những chiêu trò của cún con, anh đấu không lại.
_________________________
tbc.
Cạc bo góc trấn nột của nhỏ bàn trên vì em nó quá đáng yêu hì hì.
(*) Liaozhai zhiyi ( Liaozhai ; tiếng Trung :聊齋誌異), với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Bộ truyện này được coi là một kì thư và được đánh giá là đỉnh cao của tiểu thuyết văn ngôn thời cổ đại. Dựa trên cơ sở tập Liêu Trai chí dị - Hội hiệu hội chú hội bình do Trung Hoa thư cục Thượng Hải biên tập và ấn hành năm 1962 gồm 12 quyển, 496 bài và 8 đoạn phụ lục, các dịch giả như Nguyễn Huệ Chi, Cao Xuân Huy, Phạm Tú Châu, Đỗ Ngọc Toại, Nguyễn Đức Lân, Trần Thị Băng Thanh v.v. đã dịch nhiều truyện sang tiếng Việt và lưu truyền rộng rãi tại Việt Nam.
*Tiểu Long Nữ ngủ trên dây thừng, xinh đẹp tuyệt vời như tiên nữ giáng trần!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro