5 Chương _ 1 Phiên Ngoại

0. Lời dẫn

“Thỉnh quân phó tử!”
“Thỉnh quân phó tử!”

Từng tiếng thảo phạt vang lên, mang theo huyết ý cùng hồi ức lan tràn. Tô Xương Hà vẻ mặt không cam lòng cuối cùng ngã xuống.

Hắn thầm nghĩ, kết cục này… cũng coi như viên mãn.

Tựa như năm xưa, khi còn mang chí thiếu niên, hắn đã nói với Tô Mộ Vũ: Thiên hạ này, Miên Long Kiếm và vị trí Đại Gia Trưởng hắn đều chỉ nhường cho Tô Mộ Vũ, bất luận kẻ nào khác đều không được.

Giờ đây, tính mạng Tô Xương Hà hắn nếu thật sự bị người khác lấy đi, tương tự vậy bất luận kẻ nào khác đều không được.

Mưa phùn đã tới, trong cảm giác hơi lạnh, hắn hoảng hốt nghe thấy một tiếng thở dài, không rõ là của mình hay của Tô Mộ Vũ.

Sau khi hắn chết, Tô Mộ Vũ sẽ thương buồn bã chăng?

Khoảnh khắc chưởng cuối cùng đánh tới, hắn cố ý nhắm mắt, để vẹn toàn tình nghĩa của cả hai.

“Cách song văn mạn tuyết, xích thốn nhược thiên nhai.” (Cách cửa sổ nghe tuyết lan, gang tấc mà tựa chân trời góc bể.)

Năm xưa, Tạ Nghi nhất ngôn (một lời) đã nói, mấy chục năm trước hắn cười nhạt, mấy chục năm sau hắn lại không thể không cảm thán. Cả đời này của hắn, chưa từng bận tâm mình trong mắt thế nhân là thế nào, điều hắn muốn làm chỉ là nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Thế nhưng, đến cuối cùng, trong lúc ngoảnh lại, ngay cả người hắn quan tâm nhất cũng mất đi.

Hắn cùng Tô Mộ Vũ, chung quy cũng đã thành người đi hai con đường.

Hắn nói, Cực Địa Địa Ngục, khả kiến quang minh (có thể thấy ánh sáng).
Y đáp, vân vụ giai tán (mây mù đều tan), đắc kiến minh nguyệt (thấy được trăng sáng).

Hắn sai rồi sao?

Hoặc có lẽ vậy, nhưng hắn chết mà không hối tiếc rồi…

1. Nhất Triêu Phù Sinh, Cựu Mộng Kinh Hồi (Một Mai Cuộc Đời, Giấc Mơ Cũ Kinh Tỉnh)

Chưa đến một khoảnh khắc, tiếng không khí xé rách vang lên.

Thốn Chỉ Kiếm xoay một vòng cung đẹp đẽ trong tay, mục tiêu phía sau đã rõ ràng ngã xuống. Tô Xương Hà mắt cũng không chớp, chỉ rũ mắt lau chùi kiếm của mình.

Mặc dù trên kiếm căn bản không dính chút huyết tí nào.

Hắn nếu đã hạ thủ, từ trước đến nay đều có đảm bảo nhất định thắng.

Ngày trước, hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, dù cảm thấy tác nhiên vô vị cũng sẽ mắt chứa ý cười, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ có nghĩa là có thể trở về gặp Mộ Vũ.

Nhưng ngày hôm nay hắn hoàn toàn không có tâm trạng tốt, Tống Táng Sư mặt vô tình, càng thêm vẻ khủng bố.

Tô Xương Hà ngước mắt nhìn ánh nguyệt sắc, là một thời khắc thích hợp để cùng uống rượu.

Nhưng nghĩ đến người nào đó, lần đầu tiên lông mày hơi nhíu lại.
Mấy ngày này hắn luôn mơ thấy vài cảnh tượng. Những thứ khác không có gì đáng nhớ, ngoài việc hắn đã giết rất nhiều người, vô vị vô cùng.

Duy nhất khiến hắn lòng không yên chính là giấc mộng kia: Trong huyết sắc, hắn chết dưới tay huynh đệ tốt nhất của mình, Tô Mộ Vũ.

Lần đầu tiên mơ thấy, hắn cười khẩy một tiếng. Nhưng sự chân thật của giấc mộng vẫn khiến hắn lòng còn sợ hãi.

Cho đến khi vài lần đều mơ lại cảnh tượng y như cũ, đau đớn của trọng chưởng (một chưởng nặng) kia dường như vẫn in sâu trong tim, buộc hắn không thể không xem xét bản thân.

Tô Mộ Vũ sẽ giết mình?
Phản ứng đầu tiên vẫn là buồn cười.

Nhưng nếu thật sự có ngày đó, dường như cũng không phải là khó mà tưởng tượng.

Dù sao hắn và Mộ Vũ từ trước đến nay không phải người cùng đường. Tô Mộ V) tâm tồn thiện niệm, là một người tốt duy nhất trong toàn bộ Ám Hà, còn hắn trước nay nhẫn tâm. Những năm này hắn cam tâm tình nguyện hoàn thành những nhiệm vụ tiếp nhận thay Mộ Vũ. Giết người đối với hắn không tính là tội nghiệt gì, chỉ là tập thành thói quen.

Sự cùng đường của hai người, là tình nghĩa sinh tử ở Quỷ Khóc Uyên năm xưa, là sợi dây ràng buộc lẫn nhau những năm này.

Giang hồ đều truyền danh “Chấp Tán Quỷ” và “Tống Táng Sư” của bọn họ, thế nhân nghe thấy thì biến sắc, nhưng hắn lại một mình si tình, chỉ vì nghe thấy đó là thiên sinh đồng lộ nhân.

Người Ám Hà chưa từng có đường lui, nhưng “Bỉ Ngạn Kế Hoạch” (Kế hoạch Bờ Bên Kia) họ từng lập ra lại là để tranh thủ một cơ hội lựa chọn cho người Ám Hà, cải biến Ám Hà, tẩu hướng Bỉ Ngạn (bước về Bờ Bên Kia). Những năm này hắn vẫn luôn nỗ lực.

Nhưng nếu thật sự nghênh đón ngày Bỉ Ngạn đó, Tô Mộ Vũ bất nguyện ý lưu tại Ám Hà thì sao? Y nếu đã đi rồi, Ám Hà này còn có ý nghĩa gì?

Những ý tưởng vô danh này đè hắn ngày càng phiền muộn. May mắn là Tô Mộ Vũ vẫn đang chấp hành nhiệm vụ đơn nhân bên ngoài, nếu không hắn còn không biết mình nên đối mặt thế nào với y.

Nghĩ đến đó, Tô Xương Hà khóe môi thẳng lại, ý định giết người vừa mới giải tỏa được một lát lại một lần nữa trở nên táo động.

Dằn xuống cảm xúc linh tinh đó, hắn trở về Đề Hồn Điện bàn giao. Vừa mới bước ra, lại thấy Tô Mộ Vũ cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về.

Cứ tưởng mình sẽ vì những suy nghĩ hỗn tạp mà đánh mất sự tự nhiên khi ở bên y như ngày thường, nhưng thân thể lại trước ý thức một bước, trên mặt hiện lên nụ cười chân thật nghênh đón:
“À, về rồi.”

Người này vẫn như ngày thường, rõ ràng là một sát thủ hàng đầu, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác như một hiệp khách. Dung mạo như ngọc đó lại càng thêm màu sắc khó rời mắt cho bộ hắc phục (y phục đen) tối tăm.

Tô Mộ Vũ đôi mắt chứa tình sinh ra chính khí, khi nhìn tới, ánh mắt bình đạm lại ôn hòa hoàn toàn không phù hợp với khí độ của một sát thủ. Tất cả những điểm mâu thuẫn đó lại hiện lên lại dung hợp đến vậy trên người y.

Nhưng, thật không hổ là Ám Hà đệ nhất mỹ nam tử.

Trong lòng thầm than trào xong, Tô Xương Hà lười nhác chuẩn bị tiếp tục đi về Tô Gia, lại bị Tô Mộ Vũ chủ động chặn lại. Tô Mộ Vũ nắm chặt cánh tay Tô Xương Hà: “Ta rất nhanh sẽ ra, cùng nhau trở về.”

Tô Xương Hà khó che giấu sự kinh ngạc giữa lông mày, sau đó biến thành ý cười: “Được chứ, ta chờ ngươi xuất lai (ra).”

Nhìn bóng lưng y đi vào, Tô Xương Hà nhướn mày, vô thức nghịch Thốn Chỉ Kiếm.

Vai kề vai trở về Tô Gia sau, Tô Xương Hà cố ý hay vô ý thử thăm dò Tô Mộ Vũ hai lần, nhưng thấy thần sắc y vẫn như cũ, không có gì khác thường, dường như cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt y trước Đề Hồn Điện chưa từng xuất hiện.

Than mình đa nghi, lại thật sự bị chuyện mộng cảnh kia làm cho bất an, hắn uống cạn rượu trong chén, khóe miệng mang theo nụ cười quen thuộc thưởng nguyệt. Thay bộ hắc phục mang theo sát khí kia, hắn thật sự giống một thiếu niên phong nhã vô hại.

Không biết là do mấy ngày gần đây đều không ngủ ngon hay là hôm nay hơi men dâng lên, Tô Xương Hà từ từ nhắm mắt lại. Thốn Chỉ Kiếm chưa ra, mà hắn chống má bình yên trộm lấy khoảnh khắc nhàn rỗi.

Bên cạnh tọa trứ Tô Mộ Vũ kia mà, đợi y đến đẩy tỉnh mình thì tốt rồi.

2. Đồng Tước Xuân Thâm, Nghi Thanh Tứ Khởi (Khóa Đồng Xuân Sâu, Nghi Ngờ Nổi Lên)

Giấc ngủ này thật sự dài, thế mà cũng chẳng mơ thấy gì.

Tô Xương Hà mơ màng mở mắt, nhưng sự nhạy bén của một sát thủ khiến hắn khoảnh khắc kế tiếp liền quét nhìn môi trường xung quanh. Sau khi chạm tới thân ảnh đang ngồi không xa, hắn mới thu lại lệ tức (sát khí), vừa định ngồi dậy, lại phát hiện tay mình bị còng bởi vật gì đó.

Ánh mắt di chuyển đến chỗ cổ tay, hai vòng khóa đen bạc dán chặt vào làn da của hắn, nhẹ nhàng lại tinh xảo, nhìn qua đã biết giá trị đáng giá không ít.

Dưới sự trói buộc của vô danh tỏa chước này, hắn toàn thân đều mất đi khí lực. Tô Xương Hà hiếm khi biểu tình trống rỗng một chút, nhìn về phía bóng lưng khiến hắn hoàn toàn không phòng bị: “Tình huống gì đây? Tô Mộ Vũ?”

Tô Mộ Vũ đã sớm nghe thấy động tĩnh người phía sau tỉnh lại, đặt xuống cuốn sách trong tay, bước chậm rãi đi đến trước Tô Xương Hà, nhưng không trực tiếp giải thích tình huống vòng khóa, mà vươn tay sờ sờ cổ tay bị khóa của Tô Xương Hà. Giọng điệu lại như thường nhật, dường như hoàn toàn chưa từng phát sinh chuyện gì: “Đừng dùng lực, sẽ đau.”

Tô Xương Hà cảm thấy cảnh tượng trước mắt cực kỳ hoang đường, vô thức phân tích tình hình: “Mộ Vũ, ngươi là phụng mệnh ai? Gia Chủ? Hay là ba tên kia ở Đề Hồn Điện? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện kế hoạch của ta, muốn tiên hạ thủ vi cường?”

Tô Mộ Vũ ngồi bên giường, nghe lời, trong mắt hiện lên vài phần vô nại: “Ngươi biết ta sẽ không.”

Sẽ không tuân theo mệnh lệnh thương hại Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà vô cớ hiểu được ý chưa nói hết, thần kinh căng thẳng giãn ra, bản tính thích trêu ghẹo lại nhảy lên, lắc lắc cổ tay, toét miệng cười cười: “Vậy ngươi là trộm xem bản tử thoại (sách tiểu thuyết) ở đâu, muốn thử hai cái trên người ta à? Hây, Tô Mộ Vũ, ngươi hiện tại ghê gớm rồi, dám khai huynh đệ loại trò đùa này sao? Có biết không Thốn Chỉ Kiếm của Tống Táng Sư không chỉ là chỉ biết hướng về kẻ thù đâu.”

Tô Mộ Vũ đã sớm quen với sự trào phúng của hắn, một chút cũng không đỏ mặt, hoặc có thể nói y đã sớm có dự đoán: “Không xem thoại bản, cũng không phải đùa giỡn, chỉ là muốn khóa ngươi lại.”

“Hừ…” Đối mặt với lời thẳng thắn như vậy không biết xấu hổ, Tô Xương Hà cư nhiên vô cớ nghẹn lại, trực nhìn thẳng đả đánh giá người trước mặt, dường như đang xác nhận xem có phải đã bị tráo đổi hay không.

Tô Mộ Vũ một cái đã nhìn ra hắn đang nghĩ gì, lông mày hơi nhếch lên, mặc cho hắn đả lượng, sờ sờ vòng khóa trên cổ tay hắn: “Nó gọi là Đồng Tước, một khi đeo vào, trừ phi dùng chiếc chìa khóa duy nhất để mở ra, nếu không cả đời cũng không tháo xuống được. Mà chủ nhân của chìa khóa có thể tùy thời dùng chân khí áp chế người bị khóa.”

Tô Xương Hà mất hứng thú, cũng không còn tâm trạng đùa giỡn, vận chân khí muốn giãy thoát vòng khóa trói buộc, lại bị Tô Mộ Vũ thân vươn tay đè cổ tay: “Đừng xằng bậy, đây là ta ủy thác Ban Gia chế tạo, dùng huyền mộc thiết (sắt gỗ huyền) tài liêu tốt nhất, ngay cả ta cũng không có cách nào cưỡng chế phá vỡ trong tình huống bị khóa.”

Tô Xương Hà lúc này thật sự chấn kinh, nhưng trọng điểm của hắn lại hơi chệch hướng: “Ngươi một tên bần cùng, tiền từ đâu ra?”

“Tiền của ngươi,” Tô Mộ Vũ thật thà.hồi đáp.

“Cái gì?! Ngươi lấy tiền của ta đặt làm tỏa chước (vòng khóa) khóa ta?” Tô Xương Hà lần thứ hai chấn động một chút, rồi dần dần bình tĩnh lại, biểu tình lược hiển vô ngữ (vẻ mặt hơi vô ngữ): “Ta mới nói ngươi tiền từ đâu ra… ” Dừng lại một chút, lại không nhịn được hỏi một câu: “Tiền ta mới tích cóp trong bảo khố ngươi đều lấy để làm vật phá hoại này rồi sao?”

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Chỉ lấy bảy, tám phần.”

Tô Xương Hà giật giật khóe miệng: “Có khác biệt gì sao? Ngươi có biết từ khi ta đặt làm cây kiếm dù kia cho ngươi, số tiền đó đã tích góp lại bao lâu rồi không?”

“Không biết,” Tô Mộ Vũ an ủi hắn: “Ta sẽ hoàn lại.”

“Ngươi một tên bần cùng lấy gì hoàn lại?” Tô Xương Hà lần đầu tiên bị người ta tức đến đầu đau, ngày thường đều là hắn một cái miệng chọc tức chết người khác, giờ đây cũng thể hội (trải nghiệm) được cảm giác này.

Có câu thiên đạo hảo luân hồi (Thiên Đạo luân hồi thật tốt).

Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, hảo huynh đệ căn chính miêu hồng (gia thế tốt, phẩm chất tốt) của hắn tại sao đột nhiên lại biến thành thế này? Trộm cắp, khóa người… những chuyện chỉ thuộc về đăng đồ tử (kẻ háo sắc) trong thoại bản, có ngày lại trình diễn trên người Tô Mộ Vũ, cũng quá… hoang đường rồi!

Tô Xương Hà không cam lòng, lại hỏi một câu: “Ngươi có phải muốn ngăn cản ta đi chấp hành kế hoạch của ta, mới khóa ta?”

Lại không ngờ, Tô Mộ Vũ nhìn sâu hắn một cái: “Kế hoạch của ngươi ta sẽ không can thiệp, ba cái canh giờ sau, đợi thân thể ngươi thích ứng với sự trói buộc của Đồng Tước sẽ khôi phục khí lực của ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi đều phải đeo tỏa khảo này.”

Cho đến khi Tô Mộ Vũ rời khỏi phòng, Tô Xương Hà vẫn chưa hoàn hồn.

Toàn bộ Ám Hà đều biết, Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà luôn luôn thân thiết, ngày thường đi làm nhiệm vụ hợp tác đều hình bóng không rời, là “chí hữu” (bạn thân) bị không ít người trong ngoài ghen tị.

Dù cho chữ “hữu” (bạn) xuất hiện ở Ám Hà, nghe có vẻ rất ngây thơ.

Nhưng không ai sẽ nghi ngờ.tình nghĩa của hai người họ.

Gần đây, Tô Gia tử đệ (con cháu Tô Gia) lại truyền ra tin tức nội bộ mới nhất, nghe nói Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà nghi ngờ quan hệ rạn nứt, hai người đánh nhau lớn ở Tô Gia, đặc biệt là Tô Xương Hà, còn xuất ra sát chiêu Thốn Chỉ Kiếm, cuối cùng hai người lưỡng bại câu thương (cả hai đều bị thương) kết thúc, đều phải dưỡng thương mười mấy ngày.

Trong Ám Hà truyền đến mức ồn ào, một đồn mười, mười đồn trăm, tin đồn nào cũng có, ngay cả Tam Quan Đề Hồn Điện cũng phái người tham thính chân ngụy (thật giả).

Chỉ có Tô Xương Hà trải qua sự ấm ức trong đó: có Đồng Tước ở, hắn nào có thể đánh nhau với Tô Mộ Vũ?

Hắn lật người, lười biếng liếc mắt một cái Tô Mộ Vũ đã bàn tiến phòng hắn ngủ kể từ ngày đó, không có khí tốt thở dài.

3. Bỉ Ngạn Chi Xứ, Duy Kiến Quang Minh (Nơi Bờ Bên Kia, Chỉ Thấy Ánh Sáng)

Từ khi Đại Gia Trưởng trúng kịch độc, toàn bộ Ám Hà đều thay đổi. Tô, Tạ, Mộ Tam Gia (Ba nhà Tô, Tạ, Mộ) lần lượt triển khai động thái của mình. Mà Tô Mộ Vũ, thân là Khôi của Chu Ảnh, tự nhiên là bên người bảo vệ Đại Gia Chủ, trên đường cũng gặp phải không ít cản trở.

Ví như Đường Liên Nguyệt của Đường Môn. May mắn có Mộ Vũ Mặc kiềm chế lại, giảm đi một mối đe dọa lớn nhất.

Lại ví như Tô Xương Hà.
Hắn trước nay thích mượn đao giết người, rất ít người hiểu rõ bố cục của hắn đã trở thành quân cờ của hắn. Cho dù không ra mặt cũng có thể chọc cho người khác thân ở trong cục mà không tự biết.

Bên cạnh hắn theo Tô Triết, Khôi tiền nhiệm.
Hai cái tên này đặt cùng nhau rất phiền phức. Cho dù hai người này lười ra mặt hơn người kia.

Tô Mộ Vũ ngồi bên ngoài ngôi miếu hoang canh giữ Đại Gia Trưởng đang dưỡng thương bên trong. Trong mắt lay động lửa củi, dường như đang hồn phách đi chơi.

Mọi thứ dường như đang án theo quỹ đạo thượng nhất thế mà tiến hành.

Đầu ngón tay vuốt ve cổ tay.
Không, nhất thế này y sẽ trở thành cái khóa của Xương Hà, sẽ không để mũi nhọn của hắn tẩu hướng đường không thể trở về.

Thế là đủ rồi. Sự tình khác y sẽ nỗ lực cải biến, nhưng chỉ có chuyện này, y nhất định phải làm được.

Sống lại một đời đã là ban ơn của trời, y sẽ nắm giữ cơ hội này, dù phải trả giá cho tất cả cái giá.

Gió miếu khẽ lay động, ánh lửa vẫn còn. Tô Mộ Vũ ngước mắt nhìn về phía trước, xuyên qua mặt nạ, từ hai đạo thân ảnh hiển hiện, y thẳng tắp nhìn về người trẻ tuổi kia, dường như sớm đã dự đoán được: “Ngươi tới rồi.”

Tô Xương Hà vẫn là bộ dáng cười đến lười nhác kia: “Hình như thấy ta ngươi không vui lắm thì phải, Khôi đại nhân của ta.”

Không ai nhìn thấy, khóe môi Tô Mộ Vũ sau mặt nạ khẽ nhếch lên. Cảnh tượng này đã rất lâu kể từ khi y sở hữu ký ức của kiếp trước, chỗ lồng ngực dường như bốc lên một tia ấm áp rất xa lạ. Đối thoại của bọn họ dù cách biệt rất lâu, y lại đã sớm nếm trải đến mức không thể quen thuộc hơn.

Kiếp trước y sẽ nói: Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng tới, nhưng vẫn hy vọng có thể muộn hơn một chút.

Hiện tại, Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nói: “Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng tới, ta đợi ngươi rất lâu rồi.”

Ta đợi ngươi rất lâu rồi.

Khôi vốn vô tư và nghiêm túc lại mượn sự sai biệt của thân phận để tố cáo.tình ý phức tạp bên trong. Nếu Tô Xương Hà có thể nghe hiểu, sẽ kinh ngạc đến nhường nào.

Tô Mộ Vũ của thượng nhất thế là một vô danh giả tin tưởng vào tình nghĩa và lời hứa. Tô Mộ Vũ của nhất sinh này chỉ là một người chờ đợi đi bù đắp lỗi lầm.

Vẫn như kiếp trước, Tô Xương Hà vẫn như cũ dùng ánh mắt hy vọng lại ảm đạm kia phát ra lời mời đã ước định năm xưa. Tô Mộ Vũ không đáp lại, lại quấn lấy kiếm chiêu của hắn.

Đón lấy ánh mắt kinh ngạc Tô Xương Hà chưa kịp che giấu, Tô Mộ Vũ thu liễm kiếm ý, kề bên tai nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ cùng ngươi, nhưng không phải hiện tại.”

Y là Tô Mộ Vũ, dù là Tô Mộ Vũ trọng lai nhất thế, cũng không quên trách nhiệm vốn phải có của mình. Lúc này y là Khôi của Đại Gia Trưởng.

Và y cũng không cần phải ngăn cản kế hoạch của Tô Xương Hà. Trải qua một kiếp, y đã sớm hiểu rõ, thay đổi của Ám Hà là tất nhiên. Y cũng luôn mong muốn tử đệ Ám Hà có được một cơ hội lựa chọn.

Lần này, y sẽ cùng Xương Hà chân chính cùng tiến cùng lùi.

“Vượt qua Ám Hà, sẽ đến được Bờ Bên Kia, Bỉ Ngạn chi xứ bất tái hữu hắc ám, nhi thị quang minh (Nơi Bờ Bên Kia không còn bóng tối, mà là ánh sáng).”

Lời thề năm xưa rõ ràng trước mắt, bọn họ đều sẽ đạt đáo Bỉ Ngạn (đến được Bờ Bên Kia).

Tô Xương Hà nghiêng nghiêng nằm trên ghế dựa giả vờ ngủ, trong đầu lóe lên lời đáp nhẹ nhàng của Tô Mộ Vũ, im lặng thở ra một hơi.

Mỗi người đều có giới hạn làm việc của mình, nhưng để giới hạn của Tô Mộ Vũ lại còn cao hơn giới hạn trên của hắn. Chuyện này đã khiến hắn phiền muộn nhiều năm. Cứ tưởng sự tình Bỉ Ngạn Kế Hoạch này còn phải tốn chút công sức mới có thể thuyết phục Tô Mộ Vũ, lại không ngờ… Tô Xương Hà gỡ xuống bố liêu (vải) đương che trên mặt, thư thái nheo mắt lại, trong mắt nhìn về sao đêm chính là lay động niềm vui vụn vặt.

Đây chính là cảm giác có người nhà ủng hộ sao?

Sự vui vẻ này một lần khiến hắn nhìn Đồng Tước (vòng khóa) trên cổ tay cũng thấy thuận mắt hơn không ít.

Đầu ngón tay khẽ khàng móc móc Đồng Tước.
“Thứ đồ hỏng, ngươi so với ta còn đắt hơn.”

4. Tỏa Tình Đạo Trưởng, Hồn Khiên Mộng Oanh (Khóa Tình Đường Dài, Hồn Vướng Mộng Mị)

Tuy nói Đồng Tước vẫn luôn không bị tháo xuống, nhưng Tô Mộ Vũ cũng chưa từng thật sự phát động Đồng Tước uy lực của Đồng Tước. Dần dần, Tô Xương Hà cũng quên đi sự cảnh giác ngày đó.

Nửa đêm, bên trong Thiên Khải Thành đèn đuốc đã tắt hết. Hơi lạnh thổi vào cổ của đả canh nhân (người gõ canh) lạnh toát, run rẩy, âm thanh hô hoán cũng trở nên quằn quại, tự nhiên là không chú ý tới một bóng đen lướt qua mái hiên cao.

Hắc ảnh lướt qua chỗ mái hiên, đột nhiên dừng lại). Ánh trăng khiến diện dung (mặt) của người này hiện lên thanh rõ ràng, chính là Tô Xương Hà vốn nên đang ngủ say trong phòng.

Mà người chặn lại hắn chính là Tô Mộ Vũ. Người ngày thường tính tình ôn hòa đến mức không ra gì này hiếm thấy dưới mắt lóe lên ý vị lạnh lùng: “Xương Hà, ngươi đi đâu?”

Trong mắt Tô Xương Hà, trừ Tô Mộ Vũ những người khác đều không lọt vào mắt. Cho dù chính hắn cũng là một gia hỏa (tên) cẩu đô hiềm (chó cũng ghét), vì vậy hắn từ nhỏ đã thích cùng Tô Mộ Vũ ở cùng nhau, cũng chỉ có Tô Mộ Vũ thật lòng đối đãi với hắn.

Nhưng dù trong lòng có hoan hỉ đến đâu, hắn cũng có tính nết và dã tâm của riêng mình. Hành vi Tô Mộ Vũ những năm này quản lý chặt chẽ nhưng lại không nói lời nào đã sớm tại tâm lí hắn nảy ra một ngọn lửa. Lúc này hắn lựa chọn len lén liên hệ với những người trong hoàng tộc đã từng tìm hắn nhiều lần chính là một tín hiệu phản kháng.

Cứ tưởng thừa dịp Tô Mộ Vũ ngủ say mà xong việc, không ngờ lại bị bắt gặp ngay tại chỗ.

Sau cơn buồn bực, Tô Xương Hà dứt khoát buông xuôi, cười lộ vẻ khiêu khích:  “Tô Mộ Vũ, ngươi muốn làm gì? Cản ta? Ngươi cản được ta nhất thời, có cản được ta cả đời không?”

Tô Mộ Vũ từ trên mái hiên đứng dậy, kiếm dù trong tay hơi gấp lại, đã bày tỏ thái độ rõ ràng.

Y có thể ngăn được.

Ánh mắt Tô Xương Hà lóe lên một giận dữ, nụ cười cũng trở nên không thật nữa: “Ngươi đừng có quá đáng nha.”

​“Hôm nay, ngươi không thể đi qua.” Tô Mộ Vũ nhàn nhạt nói.

Cả đời Tô Xương Hà, mọi sự uất ức đều phải nhận từ một người này, nhưng lại không cách nào phát tác được. Bảo hắn mắng Tô Mộ Vũ như mắng những người khác thì hắn không làm được, nhưng giờ phút này hắn thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng.

​hắn nghiến răng, đầu ngón tay lướt qua ánh sáng lạnh lẽo, Thốn Chỉ Kiếm đã xuất.

Tô Xương Hà cười lạnh lùng hơn: “Chúng ta rất lâu rồi chưa đánh nhau phải không?”

Tô Mộ Vũ bung tán kiếm: Sẵn lòng phụng bồi.”

Thốn Chỉ Kiếm cảm nhận sự kích thích từ chiến ý của chủ nhân, bắt đầu xao động. Đầu ngón tay Tô Xương Hà hơi động, Thốn Chỉ Kiếm với tốc độ cực nhanh lóe lên trong không trung, dấu vết hòa vào đêm đen.

Ngay lúc này, Tô Mộ Vũ thu liễu tán (gấp dù). Đồng tử Tô Xương Hà co lại, vô thức muốn thu hồi Thốn Chỉ Kiếm, lại phát hiện chính mình liên cùng với Thốn Chỉ Kiếm đều rơi xuống.

Thân hình Tô Mộ Vũ lướt qua, thu lại Thốn Chỉ Kiếm giữa không trung, một tay ôm lấy eo Tô Xương Hà, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Giọng nói trầm thấp mang theo một chút ý cười khó phát hiện: “Nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt, không đánh nữa.”

Suy nghĩ Tô Xương Hà hỗn loạn một lát, cảm nhận được thân thể mình quỷ dị mất hết khí lực, chỉ có thể mềm nhũn mặc cho Tô Mộ Vũ ôm trong lòng, lập tức, hắn tức đến mức ngay cả nụ cười giả dối kia cũng không giữ được: “Đồng Tước?”

“Thông minh.”

“Ngươi giở trò”

“Ừm.”

Trên đường phố tối tăm, một ảnh cao lớn ôm người trong lòng càng đi càng xa, thì thỉnh thoảng đáp lại vài câu mắng mỏ giận dữ của người kia.

Cánh cửa phòng khép lại, lò sưởi bên trong ngăn cách được cái lạnh bên ngoài. Tô Mộ Vũ đặt Tô Xương Hà lên giường, ngón tay ma sát cổ tay đang đeo Đồng Tước của y: “Nghe lời, vùng nước kia quá đục, ngươi bước vào chính là vực sâu vạn trượng.”

Tay Tô Mộ Vũ thường xuyên luyện kiếm, bản thân lại sống cũng quá tùy tiện, tự nhiên là mọc đầy vết chai. Lúc này, sự ma sát trên cổ tay Tô Xương Hà, nhiệt độ và cảm giác ma sát không rõ này khiến hắn không nhịn được run rẩy. Thêm vào tiếng dỗ dành của Tô Mộ Vũ cố ý dịu dàng, ánh mắt vốn lạnh lùng cứng rắn vừa rồi cũng mềm đi một chút.

Nhưng hắn cũng không phải là người dễ dỗ như vậy.

Tô Xương Hà bình sinh ghét nhất chính mình bị người khác kiểm soát. Cảm nhận không có sức lực lúc này khiến hắn không nhịn được mà phiền muộn bất an trong lòng.

Nhưng người trước mắt không phải ai khác, là Tô Mộ Vũ, người thân duy nhất hắn công nhận. Ngọn lửa trong lòng hắn cũng không có cách nào phát tiết ra hết, đành phải khản giọng giả vờ tức giận: “Tô Mộ Vũ, mau mở Đồng Tước ra cho ta!”

Tô Mộ Vũ từng chút một từ từ xoa cái đầu người đang giận dỗi, giọng điệu vẫn ôn hòa nhưng vẫn không hề lùi bước: “Không được, Xương Hà, Đồng Tước sẽ không làm hại ngươi, nó chỉ sẽ là cái khóa của ngươi.”

Dừng lại một chút, ánh mắt Tô Mộ Vũ nhuốm lên vẻ buồn bã: “Ta cũng sẽ là cái khóa của ngươi.”

Chạm phải ánh mắt Tô Mộ Vũ, Tô Xương Hà cũng không nói được rốt cuộc chính mình cảm thấy thế nào, chỉ cảm thấy nội tâm có chỗ trống. Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mơ thấy trước đó: trong mơ, Mộ Vũ đã giết hắn.

Môi hắn run run, nếu chuyện trong mơ thật sự sẽ phát sinh, có phải là hắn đã làm cái gì mới dẫn đến hai người từ đó xa lạ thậm chí giết nhau sao?

Hắn không dám nghĩ tiếp.

Im lặng, một lát hắn mới nặn ra một câu: “Ngươi đừng có mà xoa đầu ta như xoa đầu chó.”

Động tác trên tay Tô Mộ Vũ khẽ khựng lại, hắn ho nhẹ một tiếng: “Được, ta không sờ nữa.”

Y đang định rút tay ra, lại bị Tô Xương Hà nắm lấy. Ánh mắt hai người va vào nhau, hô hấp từng chút một loạn nhịp.

​Có lẽ là ánh nến yếu ớt đã phản chiếu tâm tư, tim nến chuyển đỏ, ánh nến lung lay, dưới sự mê hoặc là âm thanh nghẹn ứ trong cổ họng.

“Ta có thể không nhúng tay vào vũng nước đục đó, nhưng ngươi phải trả lời ta một câu hỏi.”

Tô Mộ Vũ không biết vì sao mình lại mừng thầm vì bị Tô Xương Hà ngắt lời. Y khó khăn thu lại sự thâm trầm trong mắt, một lần nữa lại bị một câu nói của Tô Xương Hà làm cho loạn tâm.
“Ta đối với ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

Tô Xương Hà hỏi rõ ràng, đơn giản, lại giống nhưng câu hỏi khó nhất thế gian làm nghẹn cổ họng Tô Mộ Vũ.

Xương Hà đối với mình rốt cuộc là người như thế nào?

Y thế mà chưa từng nghĩ sâu về nó.

Từ trước đến nay, người nhà và chí hữu  là quan hệ giữa hai người, y cũng chưa từng nghĩ lại vấn đề này.

Thật sự chỉ là người nha, chỉ là chí hữu sao?

Tô Mộ Vũ siết chặt mép giường bên cạnh.

Nếu không chỉ là, vậy lại là cái gì… một đáp án chưa từng nghiêm túc nghĩ qua cư nhiên nhảy nhót hiện lên trong tâm trí.

Không muốn chỉ là bằng hữu.

“Không muốn chỉ là bằng hữu.”

Tô Mộ Vũ bị lời nói của chính mình làm cho giật mình, lông mi cũng run lên một cái, vô thức nhìn phản ứng của Tô Xương Hà, lại phát hiện đôi mắt trước pha lẫn cảm xúc giả dối kia lại trong trẻo, chứa đựng một sự hoan hỉ táo bạo và không còn che giấu.

Hoặc là, ái ý (tình yêu).

Tâm Tô Mộ Vũ đột nhiên ổn định lại.

5. Xuân Tuyết Tẫn, Họa Vị Kết (Tuyết Xuân Tan, Khúc Chưa Dứt)

Hồng chúc (Nến đỏ) tằng tằng điệp điệp (chồng chất) bị cuộn lên với nhiệt độ nóng nhất. Người tu công pháp từ trước đến nay không đổ mồ hôi nhiều, họ sẽ tự điều chỉnh hơi thở, nhưng lúc này hai người đều cảm thấy mình giống như vừa hoàn thành vài nhiệm vụ Thiên Cấp, vừa từ biển máu núi xác bò xuống.

Tô Xương Hà cũng chưa từng thấy dáng vẻ thở dốc như thế này của Tô Mộ Vũ.

Trong ánh mắt nhẫn nhịn chứa đựng màu dục vọng kinh người, dường như muốn nuốt lấy hắn, loại cảm xúc này hắn chưa từng thấy ở Tô Mộ Vũ, lập tức hứng thú hẳn lên ngưỡng đầu hôn lên cổ của y.

Nói thật, hắn rất thích một Tô Mộ Vũ mất kiểm soát như lúc này.

Không đủ đứng đắn.

Nhưng đủ quyến rũ.

Nhưng hắn cũng rất nhanh không tự lo cho mình được nữa. Ngón tay siết chặt chăn bông bắt đầu trở nên nhăn nheo dưới thân, trong cổ họng phát ra tiếng kêu ngọt ngào lại khó nói. Lần đầu tiên phát ra tiếng kêu đó, hắn còn bị chính mình làm giật mình, nhưng thấy người trên thân càng lộ vẻ kích thích sau đó, cũng không nhịn nữa, thích kêu thế nào thì kêu thế đó, mặc kệ là nghe hay hay méo mó.

Hắn trước nay không phải là một người thích chịu ủy khuất, ngay cả ở trên giường.

Dù hắn không phải là người ở trên, thoải mái là được.

Mặc dù ban đầu hắn còn hừ hừ vài tiếng kháng nghị muốn ở phía trên, nhưng sự khoái cảm truyền tới) và sự tấn công nhu dịu dàng nhưng mãnh liệt của người trên thân khiến hắn lập tức quên hết mọi chuyện.

Những vì sao ngoài cửa sổ cứ thế từng chút từng chút thay đổi, còn sự đam mê trong phòng mông lung, mờ ảo lại không hề thay đổi.

Tô Xương Hà không biết mình đã thay đổi bao nhiêu tư thế, chỉ nhớ mình cuối cùng không kêu nổi nữa, giữa chừng còn được Tô Mộ Vũ ôm lấy truyền cho vài ngụm nước ấm).

Không sai, truyền bằng miệng tới.

Nhẹ nhàng mắng một tiếng “hỗn cầu” (đồ khốn), Tô Xương Hà cũng liền hưởng thụ.

Có lẽ là do đã làm cho tỉnh táo, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một chuyện. Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Mộ Vũ, chất vấn: “Sao ngươi biết nhiều tư thế như vậy?”

Lại không ngờ, người trên thân thật sự đỏ mặt. Tô Xương Hà qua gương đồng bên cạnh có thể rõ ràng nhìn rõ một tia đỏ ửng thoáng qua trên mặt người này, điều này khiến hắn càng thêm cảnh giác, hoàn hồn khỏi sắc dục phóng túng này.

Tô Mộ Vũ thấy không giấu được nữa, cúi đầu hôn lên vành tai trắng nõn của người trẻ tuổi, rũ mắt thật thà nói: “Là cuốn thoại bản ngươi đưa cho ta xem trước đây, sau này ta đã lấy về.”

“Trước đây… Hừ, ta ta nhớ ra rồi.” Vẻ mặt Tô Xương Hà dần khôi phục sự trào phúng tinh quái ngày thường: “Thì ra là ngày đó...”

Trước đây có một lần hai người đi làm nhiệm vụ, tình cờ đi ngang qua chợ, Tô Xương Hà người này trước nay nghĩ gì làm nấy, vừa nhìn thấy có chỗ náo nhiệt liền chen vào.

Đợi Tô Mộ Vũ tìm thấy hắn, hắn đã ôm một cuốn thoại bản (cuốn tiểu thuyết) xem đến say sưa, còn thỉnh thoảng chậc chậc lưỡng, thấy Tô Mộ Vũ đi tới, cũng không hề giấu giếm, giương nụ cười đi tới nói muốn cùng Tô Mộ Vũ chia sẻ thứ tốt.

Kết quả Tô Mộ Vũ định thần nhìn lại lập tức cứng đờ, mắt bỗng nhắm lại, cả người suýt chút nữa rơi vào trạng thái tĩnh tâm.

Một loạt phản ứng này chọc Tô Xương Hà cười không ngớt, thoại bản cũng không xem nữa, một tay đỡ vai Tô Mộ Vũ cười đến không thẳng lưng được, một đường đều trào phúng người thuần khiết này của y.

Chuyện cũ nhớ lại, Tô Xương Hà lại cười lên, ngay cả sự đau nhức trên người cũng quên đi.

Nhìn nụ cười vẫn luôn đắc ý lại khoa trương này của hắn, Tô Mộ Vũ từ từ khôi phục lại sự bình tĩnh, khóe môi cũng từ từ nhếch lên. Đợi người cười đủ rồi, lại ôn ôn nhu nhu hỏi một câu: “Cười đủ rồi? Vậy ta tiếp tục nhé?”

Bị cười nhạo lâu như vậy, cái lợi tức này cũng không phải một sớm một chiều có thể đòi lại được.

Tô Mộ Vũ hiếm khi “ghi thù”, vẻ mặt lại vô cùng hợp tình hợp lý.
​Đêm, vẫn còn rất dài.
​Một người chưa trở về đã chờ đợi từ lâu, cuối cùng cũng được ngày đoàn tụ.

Xuân Đáo Nam Lâu Tuyết Tận, Kinh Động Đăng Kỳ Hoa Tín.
​(Xuân đến lầu Nam tuyết tan, làm kinh động tin hoa của đèn lễ)

__Hoàn chính văn__

Phiên Ngoại: Bách Chuyển Thiên Hồi Hống Nhân Du, Kim Ti Tế Vũ Triền Miên Tháp ​(Trăm lần vạn lần dỗ dành người vui vẻ, mưa tơ quấn quýt ở trên giường)

Đã trôi qua nhiều năm từ khi bị Đồng Tước khóa lại, Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ cuối cùng cũng hợp lực giải quyết hết thảy những ràng buộc giang hồ. Vị trí Gia Trưởng Ám Hà và vị trí Tô Gia Gia Chủ đều đã được truyền lại cho tử đệ có năng lực trong Ám Hà.

Ám Hà mới đã sớm thành lập, và một Ám Hà không còn Tô Mộ Vũ cùng Tô Xương Hà sẽ bước đến Bị Ngạn ngày càng quang minh hơn trong tay lớp trẻ.

Chuẩn bị đầy đủ nước uống và lương thực, hai người chuẩn bị một đường lái xe ngựa đi tới vùng sơn thủy phía Nam để sống ẩn.

Ý tưởng lái xa là do Tô Xương Hà đề xuất.

Đừng thấy hắn ngày thường dường như chỉ biết kêu đánh kêu giết, nhưng từ cái kho bạc nhỏ luôn tích cóp được của hắn có thể thấy, vị chủ tử cũng là người biết hưởng thụ.

Con đường nhỏ trong rừng, gió thổi xào xạc , thỉnh thoảng truyền tới tiếng nước suối nhỏ trong núi, mã xa (xe ngựa) từ từ chầm chậm đi, Tô Mộ Vũ đang giá xa (lái xe).

Chỉ thấy y lưng tựa thành xe, một tay nắm dây cương khống chế mã xa giữ một tốc độ vừa ổn định lại không nhanh không chậm.

Màn che được vén lên một chút, tùy thời có thể nhìn thấy bên trong. Trong xe mang theo những chiếc bánh ngọt tinh xảo và trà, còn có thể thấy lò than ấm áp bên dưới đang phả ra từng chút hơi nóng.

Còn người thanh niên với giọng hát lạc điệu kia nhắm mắt, chống đầu nằm nghiêng, khóe môi nhếch lên một nụ cười thoáng đãng, dường như đang rất tận hưởng. Quả thật là vô cùng thoải mái không tả xiết.

Tô Mộ Vũ làm việc luôn nghiêm túc, ngay cả lái xe ngựa cũng không ngoại lệ, chỉ là người thanh niên trong xe ngựa kia vô cùng không an phận. Tư thái lười nhác tuy không thể nói là không nhã nhặn, nhưng khoan y (áo rộng) lỏng lẻo lại thỉnh thoảng bị gió thổi tung vạt áo, lờ mờ lộ ra chút xuân phong (tình ý), chọc cho Tô Mộ Vũ liên tục liếc mắt.

Cuối cùng là không nhìn nổi nữa, Tô Mộ Vũ vươn tay muốn kéo xuống màn che liêu khởi kia, lại bị người phía sau gọi lại: “Ê, kéo xuống sẽ hầm nóng.”

Tô Mộ Vũ lập tức thu tay lại, nghiêng đầu nghiêm túc đề nghị: “Vậy thì tắt lò than nhỏ đi.”

Người thanh niên lại mở đôi mắt vô tội: “Tắt đi thì lạnh.”

Tô Mộ Vũ im lặng nghẹn lời, thở dài gọi người: “... Xương Hà, vậy ngươi ngồi cho đàng hoàng.”

Tô Xương Hà lại như thể không gây rối thì sẽ chết, kéo dài âm cuối nhàn nhạt nói: “Nằm thế này thoải mái.”

Nói xong, còn lắc lắc cặp chân dài, dường như đang chê chiếc xe ngựa này không đủ để duỗi chân.

Hắn thấy Tô Mộ Vũ không nói gì nữa, liền an tâm tiếp tục nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng màn che vừa bị kéo xuống, định mở mắt ra muốn tiếp tục trêu chọc người, lại không ngờ va phải đôi mắt hơi tối sầm kia, y lập tức nuốt nước bọt: “Sao… sao vậy?”

Ánh mắt Tô Mộ Vũ sâu thêm một chút, phóng nội lực duy trì mã xa tiếp tục ổn định giữ tốc độ đi tới, vươn người lên giường, Không gian vốn đã chật hẹp trên giường ngay lập tức trở nên càng chật hẹp hơn.

Tô Xương Hà chớp chớp mắt, vừa định oán trách vài câu, liền thấy mình bị Tô Mộ Vũ ôm trọn vào lòng. Đầu vùi vào hơi thở nóng bỏng của người này, như thể là đã động tình.

Giọng Tô Mộ Vũ hơi nghèn nghẹn, hiếm khi.nghe có chút ủy khuất: “Ngươi có phải một chút cũng không nguyện ý đi cùng ta?”

Mộ Vũ Mặc và những người khác đều nói Tô Xương Hà kẻ có dã tâm này thế mà bỏ đi những danh lợi địa vị kia.

Nhưng lần nam tiến này kỳ thật là y đã quả quyết, đêm hôm trước còn dùng cả Đồng Tước, nghĩ rằng bất kể là uy hiếp hay dụ dỗ đều phải đem Tô Xương Hà này rời khỏi nơi hang ổ sói cọp Thiên Khải Thành.

Thế nhưng, y biết rõ mình là đang ép buộc, cũng đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị người này làm ầm ĩ sau này, nhưng khi thật sự nhìn thấy sự không vui của Tô Xương Hà vẫn sẽ cảm thấy trong lòng đau nhói.

Y thật sự sợ, sợ vận mệnh khó lường khó mà thay đổi, sợ Tô Xương Hà cuối cùng vẫn bước lên con đường cũ, càng sợ mình một không đủ khả năng.bảo vệ không được hắn.

Dù y có mạnh hơn, cũng không địch lại toàn bộ thiên hạ.

Bên này, Tô Xương Hà nhìn dáng vẻ đáng thương với thái độ mềm yếu của Tô Mộ Vũ, lập tức quên hết sự bất mãn ban đầu, tâm trạng tốt nở nụ cười mắt hoa đào, còn ngẩng đầu hôn lên môi người này: “Tự nhiên là cam tâm tình nguyện rồi, Gia chủ Tô gia của ta… Không đúng, chúng ta đều không còn thân phận này nữa rồi.”

Mất đi sự trói buộc của thân phận, bước lên chuyến hành trình tự do từ nay về sau này, kỳ thực ai cũng không rõ sự nhẹ nhàng tự tại chưa từng có trong lòng hắn.

Trước đây, hắn luôn nói Tô Mộ Vũ nghĩ đến mây trời gió nước, còn hắn dã tâm rất lớn. Nhưng thật sự đến ngày này, hắn cũng chỉ là muốn làm ầm ĩ một chút, muốn trêu chọc người có tính tình tốt nhất này một chút.

Trừ điều đó ra, đều là cam tâm tình nguyện.

Thiên hạ này, không ai có thể cưỡng ép Tô Xương Hà hắn làm chuyện hắn thật sự không muốn, bao gồm cả Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ là sự mềm lòng và là ngoại lệ duy nhất của hắn, nhưng không thể là tất cả mọi thứ.

Cho nên, theo Tô Mộ Vũ đi tìm những ngày nhàn vân dã hạc, hắn quả thật, là vô cùng vui lòng.

Tâm tư Tô Xương Hà quay vòng, khó chịu cuối cùng cũng biến mất, nhưng lại không thấy cảm xúc Tô Mộ Vũ tốt lên, vẫn nghèn nghẹn hỏi hắn có phải là lời thật lòng hay không.

Cảm thấy buồn cười, liền lấy ra xưng hô trước kia để dỗ dành y: “Phải, là lời thật lòng, Khôi đại nhân của ta, ừm?”

Tô Xương Hà dỗ đến hăng say, lại không thấy Tô Mộ Vũ đã hít thở rối loạn. Đợi hắn phát hiện, đã quá muộn rồi.
__________

Đây là Quân Linh Sơn, người dân địa phương đều biết nơi này thường xuyên bị sơn tặc chiếm giữ, thương đội bình thường đi qua đường rừng đều phải bị cướp bóc hoàn toàn, lâu dần đã không còn ai dám đi qua ngọn núi này nữa.

Quan phủ không phải là không nghĩ đến việc dẹp loạn, chỉ là địa thế sơn gian phức tạp, sơn tặc lại giảo hoạt khó đối phó, lười biếng trốn tránh liền phát ra cáo thị bảo dân chúng không nên đi qua ngọn núi này.

Một số ít người đi đường không còn cách nào, buộc phải mạo hiểm đi qua, đa số đều mất tiền tài lại mất mạng.

Tóm lại, trong ngọn núi này đã hiếm có một chiếc mã xa quang minh chính đại lại tốc độ chậm rãi đi qua như thế.

Chẳng phải, vừa vào đường rừng đã bị ổ sơn tặc này nhìn trúng. Nhóm người này nhìn xuống chiếc mã xa không người điều khiển này từ chỗ cao, nhìn một lát cũng không thấy động tĩnh nào, lập tức có người không nhịn được.

“Lão đại, chúng ta xuống thôi! Nhìn chiếc xe ngựa đó là biết bên trong khẳng định có không ít đồ tốt! Chúng ta đã bao lâu rồi không khai trương lớn!”

Tên lão đại là một người tương đối có đầu óc, nếu không cũng không dẫn dắt một đám huynh đệ chiếm được một sơn đầu (đầu núi). Gã ngậm cọng cỏ nheo mắt nhìn, không lập tức trả lời tiểu đệ.

Kỳ thực trong lòng gã cũng ngứa ngáy, làm sao không muốn xông xuống toan cướp chiếc mã xa kia, nhưng gã vừa rồi dùng nội lực thăm dò một phen, lại cái gì cũng không phát giác.

Điều này không đúng.
“Giàu sang phải tìm trong nguy hiểm đó đại ca” huynh đệ phía sau đã có người hăm hở muốn thử rồi.

Tên lão đại một hơi nhổ ra cỏ trong miệng, phun một tiếng, đứng dậy: “Đi!”

Trong xe ngựa, đang diễn ra một tràng tình tứ vô cùng.

Tiếng thở dốc vang lên liên tiếp. Tô Mộ Vũ phục trên người Tô Xương Hà, một tay nắm lấy thịt mềm ở eo hắn, tay kia ma sát cổ tay đang đeo Đồng Tước, cuối cùng cái gì cũng không làm, theo thế đi xuống nhéo một cái hông mông, vết trắng đỏ xen lẫn hiện lên vô cùng chói mắt.

Y không nhịn được thầm cảm thán, Xương Hà tuy từ nhỏ cùng y được bồi huấn luyện giết người giống nhau, trên người cũng không ít vết sẹo, nhưng da thịt nơi kín đáo này lại thật sự nuôi dưỡng rất tốt, khiến y mê mẩn.

Đầu ngón tay thấm ướt nước từng chút một thăm dò đi sâu vào. Sau khi đột phá chỗ căng cứng kia, dường như đã đến một nguồn suối. Tô Mộ Vũ rút tay về, ôm lấy hai chân Tô Xương Hà dễ dàng đâm vào. Mà sự khoái cảm tột độ kia rất nhanh được thịt mềm co rút sau đó làm hài lòng mà truyền đến.

Y chưa từng thuận theo tâm ý của mình, mà mỗi lần hoan lạc cùng Xương Hà, lại là lần sau loạn thần hơn lần trước mà cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến đó, không dừng động tác quấn quýt đâm thọc dưới eo lại, y cúi đầu mút ở gáy của người đang hừ hừ rên rỉ nức nở trong lòng từng cái một, giữa răng cọ xát thịt mềm, giống như đòi hỏi lại giống như đang làm chiều lòng.

Quả nhiên, người trong lòng vô thức run rẩy, đôi mắt đẹp kia cũng càng lộ vẻ mê ly.

Ánh mắt Tô Mộ Vũ cũng thoáng qua một tia ý cười, ôn nhu quấn quýt nói: “Xương Hà, thoải mái không?”

Tô Xương Hà trước nay chuyện tình dục càng thật thà, lập tức t ôm chặt cổ Tô Mộ Vũ, rên rỉ một tiếng: “Thoải mái…”

“Được.” Tô Mộ Vũ cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, lờ mờ nói: “Vậy đến lượt ta.”

Khoảnh khắc xuyên qua, huyết tơ dâm đãng tràn ra giữa môi hai người, khoảnh khắc kế tiếp bị Tô Mộ Vũ liếm sạch. Y hôn lên người trong lòng đang thất thần vì động tác của mình, đôi mắt nhẫn nhịn lại cứ thế nhìn Tô Xương Hà hoàn hồn lại một chút, rồi mới tiếp tục động tác.

Tuy nói Xương Hà khóc lên càng làm người ta rung động, y đã sớm trải nghiệm qua sự tuyệt vời trong đó. Những năm này chỉ cần Xương Hà làm chuyện gì quá đáng, uy lực của Đồng Tước sẽ khiến hắn ngoan ngoãn chịu đựng ân ái vào buổi tối, nhưng lúc này hai người tâm ý tương thông là khó được nhất, y không ngại dịu dàng thêm một chút, kiên nhẫn hơn một chút.

Người luôn thành thực nhất cũng sẽ không thừa nhận, y chính là muốn nhìn dáng vẻ Tô Xương Hà tỉnh táo cùng y trầm luân.

Chân khí trong cơ thể hai người lúc này như hóa thành nước, như hòa thành lửa), thủy hỏa giao hòa, dần dần ảnh hưởng đến vũ khí của mỗi người đặt ở bên cạnh. Tế Vũ Kiếm và Kim Ti Kiếm run lên, dường như cảm nhận được sự biến động cảm xúc kịch liệt của chủ nhân.

Thốn Chỉ Kiếm vì bị y phục hai người đè lên, nên trong có vẻ cô đơn.

Ngoài mã xa, đột nhiên vang lên tiếng chém giết của một đám sơn tặc. Hai vũ khí đã sớm xao động trong nháy mắt từ khe hở màn xe ướt ra. Áp lực mạnh mẽ ăn ý hợp làm một, vô số kiếm khí tại không trung xé rách lướt qua thân ảnh từng tên giặc.

Bọn sơn tặc chỉ kịp trừng mắt miệng xì xì sủi bọt máu, từng thân ảnh lần lượt ngã xuống. Có người cổ chỉ chỉ lướt qua một vệt máu, nhỏ mà sâu. Có người giống như thân thể bị kiếm khí xuyên qua, y phục trước ngực nổ tung lại không thấy vết máu.

Trong một lúc, xác nằm khắp nơi.

Và giữa lúc biến cố xảy ra, Tô Mộ Vũ vẫn đang đè Tô Xương Hà đòi hỏi, y thở dốc an ủi người đang rên rỉ nức nở dưới thân: “Không sao, chúng ta tiếp tục… ”

Thoáng chốc, Tế Vũ Kiếm và Kim Ti Kiếm khôi phục nguyên dạng, một lần nữa trở về trong xe ngựa.

Tô Xương Hà sớm đã nhận ra sự biến ngoài xe, khóe mắt liếc thấy vũ khí công thành quy lai (hoàn thành nhiệm vụ trở về), còn chưa kịp nói gì lại bị thế tấn công của Tô Mộ Vũ làm cho mềm nhũn cả người, khó chịu chỉ có thể càng nắm chặt cánh tay người kia, đồng tử phân tán, chìm đắm màn tình sự không biết khi nào mới kết thúc này…

Hắn đột nhiên có chút hối hận vì chuyến đi này chọn ngồi xe ngựa rồi.

Trong giang hồ đột nhiên đột nhiên xuất hiện một lời đồn, một ổ sơn tặc ở Quân Linh Sơn bị một hiệp khách thần bí toàn bộ tiêu diệt. Quan dân mừng lớn, từ đó, Quân Linh Sơn một lần nữa khôi phục cảnh tượng như ngày thường.

[ Tô Mộ Vũ/Tô Xương Hà: Hiệp khách hai người, chủ yếu là bị quấy rầy hứng thú ]

Bonus cho mọi người tấm ảnh tôi vừa nhặt được trên Weibo nè 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro