Chương 5

Kể từ khi Hạo Quân rời đi, Tần Liên dần khép lại trái tim mình. Cậu trở lại với hình ảnh của một Tần Liên ngày xưa – trầm lặng, ít nói, và đôi mắt sâu thẳm luôn chứa đựng một nỗi buồn vô hình. Cậu không còn hát những khúc ca vui tươi, không còn mỉm cười như trước. Những ngón tay từng lướt nhẹ nhàng trên dây đàn, giờ chỉ biết bấu chặt vào góc áo, cảm giác nặng trĩu không thể nào cởi bỏ.

Người chú già của cậu, người duy nhất còn lại trên thế gian này, không thể không nhận ra sự thay đổi trong cậu. Ông nhiều lần muốn hỏi han, muốn hiểu rõ hơn về nỗi buồn trong lòng Tần Liên, nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt của cậu, ông lại chỉ nhận được cái lắc đầu nhẹ nhàng và nụ cười gượng gạo. Tần Liên không muốn chia sẻ, nhưng sự cô đơn, sự tổn thương ấy vẫn luôn ngự trị trong trái tim cậu.

"Liên à, cháu sao vậy? Có chuyện gì thì nói với chú," ông hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy lo âu.

"Cháu không sao đâu chú. Chỉ là muốn yên tĩnh một chút," Tần Liên trả lời, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Nhưng người chú biết, nụ cười ấy chỉ che giấu những vết thương lòng khó lành.

Cuộc sống bình lặng ấy không kéo dài lâu, một ngày nọ, khi người chú đang làm việc ngoài ruộng, ông ngã quỵ, cơ thể già nua không còn sức chống đỡ, Tần Liên đang dọn dẹp trong nhà, cậu nghe tiếng kêu thất thanh từ ngoài đồng vọng vào. Cậu hoảng hốt, lập tức đưa ông đến thầy thuốc, và nghe được câu chẩn đoán nghiêm trọng: bệnh tình của người chú đã rất nặng. Cần thuốc men và sự chăm sóc dài lâu

 "Ông ấy tuổi cao, sức yếu, lại lao lực quá nhiều nên cơ thể suy kiệt. Phải nghỉ ngơi hoàn toàn và dùng thuốc thường xuyên, nhưng thuốc men không rẻ."

 Nhưng nhà không còn tiền. Tần Liên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gạt bỏ tự tôn, đi hát ở khắp nơi từ quán trà nhỏ đến những khu chợ đông đúc, mong kiếm thêm chút bạc để lo thuốc thang cho người chú.

Dù vậy, ngày qua ngày, tiếng hát của cậu không còn trong trẻo như xưa mà đượm một nỗi buồn thầm kín. Cậu hát như để xua đi nỗi đau trong lòng, nhưng cũng như một lời giãi bày mà không thể nói thành lời. May mắn thay, bệnh tình của người chú dần chuyển biến tốt. Tần Liên thở phào nhẹ nhõm, hy vọng cuộc sống sẽ trở lại yên bình. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một tin tức đột ngột đến.


Nhờ sự chăm sóc tận tình của Tần Liên, bệnh tình người chú dần thuyên giảm. Ông có thể đi lại quanh nhà, khiến cậu nhẹ nhõm phần nào. Tưởng rằng sóng gió đã qua, nhưng rồi một biến cố khác ập đến, lớn hơn bất cứ điều gì cậu từng tưởng tượng.

Quan viên trong làng mang đến một lệnh vua: Tần Liên được triệu vào cung, làm nhạc kỹ cho một buổi yến tiệc long trọng của triều đình. 

"Tần Liên, phụng chỉ Hoàng thượng, ngươi được triệu vào cung làm nhạc kỹ cho yến tiệc."

Cậu ngỡ ngàng, vội quỳ xuống cầu xin: "Thưa quan lớn, thần không thể đi được. Người nhà thần đang bệnh nặng, không ai chăm sóc. Xin ngài hãy tâu lại với Hoàng thượng, cho thần được ở lại..."

Nhưng vị quan chỉ nhìn cậu lạnh lùng: "Lệnh vua như núi. Ngươi có trốn cũng không thoát. Nếu ngươi không tuân lệnh, cả nhà sẽ bị xử tội."

Những lời ấy như nhát dao cứa vào tim Tần Liên. Cậu biết rằng mình không có lựa chọn. Đêm trước ngày lên đường, cậu ngồi bên người chú, tay cầm lấy tay ông, ánh mắt tràn đầy lo lắng

 Đêm hôm đó, trước khi rời đi, cậu nấu cho người chú một bữa ăn đơn giản, ngồi bên cạnh ông cả đêm, dặn dò ông giữ gìn sức khỏe. Người chú nắm lấy tay cậu, giọng khàn đục, "Liên à, cháu là tất cả của ta. Lên kinh, nhớ giữ gìn mình. Nếu có khó khăn, đừng quên, ta luôn đợi cháu trở về."

"Chú ơi, cháu phải đi rồi. Chú nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng làm việc nặng nữa nhé."

Vào sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló rạng, Tần Liên rời khỏi ngôi nhà nhỏ bé mà cậu đã gắn bó cả cuộc đời. Cậu bước lên xe ngựa, lòng nặng trĩu, không khỏi lo lắng cho người chú đang bệnh tật mà không có ai bên cạnh. Mái tóc đen của cậu bay trong gió, những cánh đồng quen thuộc lùi xa, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt. Cậu biết, cuộc sống phía trước đầy những điều bất định, và có lẽ, cậu sẽ không bao giờ còn được sống một cách bình yên như trước nữa.

Vào hoàng cung, Tần Liên không khác gì một chú chim nhỏ lạc lõng giữa chốn xa hoa quyền quý, một hoàng cung hào nhoáng và lạnh lùng. Tuy chỉ là một nhạc kỹ phục vụ yến tiệc, nhưng giọng hát ngọt ngào, quyến rũ cùng nhan sắc thuần khiết của cậu nhanh chóng khiến Hoàng thượng chú ý. Lần đầu gặp gỡ, ánh mắt Hoàng thượng đã không rời khỏi Tần Liên, trong lòng dâng lên một cảm giác mến mộ mà chính bản thân ngài cũng không thể giải thích.

 Sự yên bình không kéo dài. Một ngày nọ, trong yến tiệc, khi Tần Liên đang lặng lẽ đàn hát, ánh mắt cậu vô tình bắt gặp một bóng hình quen thuộc bước vào đại điện. Đó là Hạo Quân, nhưng bên cạnh chàng giờ đây là một người phụ nữ kiều diễm. Cậu nghe loáng thoáng lời quan lại bàn tán: "Đó là tân nương của Hạo Quân, hôn sự được chính Hoàng thượng ban xuống."

Những lời nói ấy khiến trái tim Tần Liên như ngừng đập. Đôi tay đang lướt trên dây đàn khẽ run rẩy. Cậu ngẩng lên nhìn Hạo Quân, trong ánh mắt không giấu nổi sự tổn thương. Nhưng chàng không nhìn thấy cậu, hoặc có lẽ cố ý lờ đi sự tồn tại của cậu trong khoảnh khắc ấy.

Hạo Quân dường như đã thay đổi, nhưng Tần Liên thì không. Đứng giữa khung cảnh xa hoa, lòng cậu ngập tràn nỗi đau. Mắt cậu rưng rưng, nhưng nhanh chóng giấu đi bằng một nụ cười gượng gạo. Giờ đây, cậu chỉ còn biết tự mình đối mặt với tất cả, lặng lẽ bước qua cuộc đời như một cánh hoa bị giông tố quật ngã

Ngày tân hôn của Hạo Quân, không khí vui tươi ngập tràn, mọi người nở nụ cười chúc phúc, còn tân nương, xinh đẹp trong bộ áo đỏ thêu kim tuyến, má đào như nhuốm sắc hồng tươi thắm, hạnh phúc khoác tay người phu quân của mình. Nhưng giữa đám đông đó, chỉ có một bóng hình lặng lẽ đứng nhìn—Tần Liên. Dù trái tim đau đớn đến mức không thở nổi, cậu vẫn không thể dừng bước. Trong khoảnh khắc ấy, một tia hy vọng nhỏ bé trong lòng cậu bật lên, mong rằng Hạo Quân sẽ nhận ra, sẽ hủy bỏ hôn lễ, sẽ quay về bên cậu. Cậu biết mình ích kỷ, nhưng trong tình yêu, cậu chỉ muốn ích kỷ một lần. Đám cưới ấy, với bao niềm vui, lại như một vết thương xé nát trái tim cậu.

Khi tân nương khẽ khoác tay chồng, Tần Liên không thể chịu đựng thêm, vội vã quay đi, bước chân nhanh hơn, như muốn trốn chạy khỏi nỗi đau không thể gọi thành lời. Cậu không biết rằng Hạo Quân đã nhìn thấy, ánh mắt anh đầy lo âu, xót xa. Anh muốn chạy theo, muốn gọi tên cậu, nhưng đôi chân anh bất lực, không thể bước. Đó là lệnh của vua, anh không thể phản kháng. Người con gái bên cạnh anh không có lỗi, và anh không thể bỏ mặc cô ấy ngay lúc này. Tần Liên, trái tim tan vỡ, ngã quỵ bên ao sen, nước mắt tuôn rơi như những hạt mưa, tiếng nấc nghẹn ngào trong đêm tĩnh lặng. Cậu khóc cho tình yêu vụn vỡ, cho những hy vọng đã tiêu tan theo thời gian.

Tần Liên đứng bên hồ sen, một góc yên tĩnh của cung điện, nơi chỉ có tiếng sóng vỗ lặng lẽ và ánh trăng mờ ảo phản chiếu trên mặt hồ. Cậu không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. Mắt cậu đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi, dù đã cố gắng kìm nén. Những hình ảnh trong lễ cưới của Hạo Quân và vợ mới, những lời hứa năm nào, tất cả như một vết thương cũ vừa được mở ra, khiến trái tim cậu đau đớn. Cậu không thể ngừng nghĩ về những lời yêu thương của Hạo Quân, những tháng ngày mà họ đã từng bên nhau. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là dĩ vãng.

Bất giác, một bóng hình xuất hiện phía sau cậu. Là Hoàng thượng. Chàng đứng lặng lẽ một lúc, không làm phiền cậu mà chỉ nhìn vào bóng dáng đơn độc ấy. Hoàng thượng đã nghe tiếng khóc, và không thể đứng yên. Ngài bước tới nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp vang lên trong đêm khuya.

"Đừng khóc nữa, Tần Liên," Hoàng thượng nói, đôi mắt ngài dịu dàng nhìn cậu. "Nỗi buồn không thể khiến chúng ta mạnh mẽ hơn, nhưng nếu khanh cần, ta sẽ ở đây với khanh."

Tần Liên, mặc dù không muốn, nhưng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cậu quay lại nhìn Hoàng thượng, ánh mắt lấp lánh lệ, một chút gì đó yếu đuối trong đôi mắt ấy mà cậu chưa từng cho ai thấy. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế.

"Thần... không sao, xin hoàng thượng thứ tội cho thần." Tần Liên đáp, giọng nói nghẹn ngào.

Hoàng thượng không ép buộc cậu phải nói thêm, mà chỉ đứng bên cạnh, đôi mắt ngài thấu hiểu nỗi đau của Tần Liên, tuy ngài không biết hết sự thật nhưng lại cảm nhận được phần nào nỗi buồn trong lòng cậu. Ngài đứng lặng lẽ, không nói thêm gì nữa, chỉ lặng yên chia sẻ không gian với Tần Liên.

"Ta không biết khanh đã gặp phải chuyện gì, ta cũng không ép khanh phải nói ra, nhưng cuộc sống có vô vàn khó khăn, dù có thế nào khanh cũng phải mạnh mẽ vượt qua"

Tần Liên mở to đôi mắt nhìn hoàng thượng, đôi mắt rưng rưng vẫn còn ngấn lệ, cậu vội thu ánh nhìn của mình xuống:" Thần xin đa tạ hoàng thượng"

"Nếu khanh không chê, đêm nay trẫm cùng khanh trò chuyện. Khanh thấy thế nào?"

Tần Liên cùng Hoàng thượng ngồi bên bờ sen kể cho nhau nghe câu chuyện của cả hai. Dù không phải là tất cả, nhưng đâu đó cậu cảm thấy bản thân như được an ủi phần nào. 

 Từ đằng xa, Hạo Quân, trong bộ trang phục trang trọng của một tân lang, đi ngang qua khu vườn. Anh vừa mới kết thúc buổi tiệc cưới của mình với người vợ mới, và khi trở về từ đó, anh vô tình bắt gặp cảnh tượng Tần Liên ngồi bên hồ sen, cùng với Hoàng thượng. Những hình ảnh thân mật, sự gần gũi giữa hai người khiến Hạo Quân khựng lại. Trái tim anh đau nhói khi thấy Tần Liên, người anh từng yêu, đang đứng bên một người đàn ông khác – và không chỉ là một người đàn ông, mà là Hoàng thượng, vị vua mà anh đã từng chiến đấu vì, người mà anh cũng đang phải nghe theo lệnh của.

Hạo Quân đứng đó, không thể di chuyển, đôi mắt anh mở to vì ngỡ ngàng và đau đớn. Cảnh tượng ấy như một nhát dao cắt vào lòng anh, khi anh nhận ra rằng Tần Liên đang không còn thuộc về anh, mà thuộc về một người khác. Cảm giác hụt hẫng, đau đớn, không thể thốt ra thành lời. Anh không thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn, bất lực trong sự im lặng.

Tần Liên cảm nhận sự ấm áp từ Hoàng thượng, nhưng trái tim lại vẫn hướng về một người khác. Hoàng thượng nhìn vào Tần Liên, nhưng không hiểu hết sự đau đớn trong lòng cậu. Còn Hạo Quân, trái tim anh dường như vỡ nát, khi nhận ra mình đã mất đi người mà anh yêu thương nhất. Những tình cảm chưa kịp dâng trào giờ đây đã bị thử thách, và mối quan hệ giữa ba người sẽ không bao giờ còn đơn giản như trước.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy