7.

Có lẽ do đứng quá gần, cho nên rất nhanh hai người đã phát hiện ra Lưu Vũ.

"Lưu Vũ..."

"Tiểu Vũ..."

Hai người đồng thời nhìn thấy Lưu Vũ, Gia Nguyên liền giành trước từng bước đi đến trước mặt Lưu Vũ. Muốn nói cái gì đó.

Cậu luống cuống, bí mật này là chuyện duy nhất mà Gia Nguyên giấu Lưu Vũ. Cậu không dám nói cho Lưu Vũ biết, không dám nói cho anh biết sỡ dĩ cậu biết được sở thích của anh, thấu hiểu tính tình của anh, không phải là duyên trời định, cũng không phải là linh hồn tương thông, mà là cậu tranh thủ từ bạn trai cũ của anh.

"Thật ngại quá, không phải anh cố ý nghe lén các em nói chuyện đâu."

Lưu Vũ điều chỉnh lại biểu cảm của mình một chút, sau đó liền giải thích với bọn họ. Anh từ trước đến nay đều không phải là người yếu ớt như vậy.

"Nguyên Nhi, anh muốn ra ngoài đi dạo một chút, em đi cùng anh có được không?" Lưu Vũ kéo lấy góc áo của Gia Nguyên, ngữ khí hơi làm nũng.

Lại là như vậy, dường như từ khi bắt đầu hẹn hò cho đến nay, giữa Gia Nguyên và Lưu Vũ chưa từng có cãi vã, cho dù là kích động đến đâu, cũng sẽ nhanh chóng bình tĩnh trở lại rồi xin lỗi.

Nhưng rất nhiều lúc, lỗi cũng không phải là của người xin lỗi.

"Tiểu Vũ, em muốn nói chuyện với anh một chút." Châu Kha Vũ đuổi theo, cố gắng tranh thủ một cơ hội giải thích với Lưu Vũ.

Hắn trước kia buông tay, cũng không phải là muốn vứt bỏ anh, chính là không tự tin, muốn xây dựng cho cả hai một tương lai thật tốt.

"Kha Vũ, chúng ta là bạn bè, theo lý mà nói việc tâm sự riêng cũng chẳng có gì cả, nhưng bạn trai anh sẽ để ý, cho nên có gì thì nói ở đây luôn được không?" Lưu Vũ bình tĩnh đến mức khiến Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ hoảng hốt.

Đối với Trương Gia Nguyên, thân mật tự nhiên lại hiền lành hiểu ý, là một người bạn trai rất tốt, đối với Châu Kha Vũ vừa lịch sự vừa xa cách, là một người tiền nhiệm đủ tư cách.

Thế nhưng một người làm sao có thể hoàn mỹ đến như vậy cơ chứ, cho dù là nổi giận cũng sẽ để ý đến nên hay không nên.

"Lưu Vũ, anh thỉnh thoảng có thể nổi giận để em dỗ anh có được không?"

"Gia Nguyên, em đối với anh thật sự rất tốt, không cần thấy tự trách." Lưu Vũ không hề khen lấy lệ, Gia Nguyên đối với anh thật sự rất tốt, dường như là luôn nghe lời anh.

Tốt sao? Có lẽ là tốt thật, Lưu Vũ muốn cái gì Trương Gia Nguyên đều sẽ nghĩ cách thỏa mãn anh, mà Trương Gia Nguyên, thứ cậu muốn sau này, tương lai của cậu đều là Lưu Vũ. Tràn đầy trong lòng cậu đều là Lưu Vũ, người yêu của cậu.

Nhưng vì cái gì, tốt như vậy vì sao hai người vẫn phải đi đến một bước chia tay này, giữa hai người đến một chút phong ba cũng đều chịu không nổi. Đất khách, bạn trai cũ, một chút dao động, tựa hồ sẽ đi đến điểm cuối.

Giữa bọn họ dường như cũng chỉ thế thôi. Lưu Vũ sẽ không đòi hỏi bất cứ hứa hẹn gì, sẽ không cùng cậu nói về tương lai, sẽ không thoải mái tận hưởng tương lai của bọn họ.

Mà Trương Gia Nguyên, cậu không dám cũng không có năng lực gì để đề cập đến tương lai, cậu vừa mới tốt nghiệp, nơi ở là của Lưu Vũ, mà anh cũng không tiêu tiền của cậu, hai người nhìn như rất thân mật, thế nhưng rất nhiều thứ đều tách biệt với nhau. Ví như kinh tế, ví như quyết định của rất nhiều chuyện. Cũng như cơ hội điều động lần này của cậu.

Trương Gia Nguyên không trả lời, hai người cứ chậm rãi đi mà không có mục đích như vậy, cho đến khi Lâm Mặc đến đánh vỡ bình yên.

"Lưu Vũ, chúng ta đi hái cà chua đi, không phải anh nói muốn ăn trứng xào cà chua sao?"

"Không phải em nói đã ăn trứng xào cà chua rồi sao?"

"Chỉ là em muốn tới chuồng gà lấy trứng thôi."

"Nơi này có chuồng gà sao?"

"Không có hì hì, nhưng trên đường tới đây em có nhìn thấy một thôn trang nhỏ, đi đến đó tìm thử xem."

"Đi một chút vậy."

Hai người rất nhanh đã bàn bạc xong việc ra ngoài, Lâm Mặc còn mượn ông chủ nhà trọ được một chiếc xe điện.

"Lên đi Lưu Vũ, em chở anh."

"Vậy lúc về để anh chở em."

Lâm Mặc đột nhiên nhớ tới Trương Gia Nguyên còn đi theo phía sau, vì thế quay lại nói với cậu.

"Không được đi theo bọn tôi. Cậu đi tìm đám người Lưu Chương đi, trở về bọn tôi phải ăn một bữa lớn."

Có đôi khi, Trương Gia Nguyên rất hâm mộ Lâm Mặc Lưu Chương bọn họ. Cậu càng ngày càng cảm thấy được, tựa hồ chỉ khi ở cùng với bọn họ, Lưu Vũ mới nổi giận.

Dọc theo đường đi Lâm Mặc không hề nhắc đến Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ, cũng không hỏi sức khỏe anh đã hồi phục đến đâu rồi, Lâm Mặc thật sự chỉ đơn thuần muốn đưa Lưu Vũ đi hái cà chua và lấy trứng thôi.

Vận khí của hai người rất tốt, hỏi tới nhà thứ hai đã tìm được nhà có nuôi gà rồi, chủ nhà nhìn ra bọn họ là khách của nhà trọ gần đó tới chơi, còn là bạn của ông chủ nhà trọ bọn họ, bởi vậy nên trứng được tùy ý lấy, không lấy tiền.

"Cô ơi thật ngại quá, con có thể mang con gà mái này đi sao?" Lâm Mặc nói xong liền đi vào bắt gà, tư thế kia giống như thật sự muốn bắt mấy con đi mới được.

Thế nhưng lý tưởng và sự thật có sự chênh lệch rất lớn, Lâm Mặc vừa đi vào liền có mấy con gà bị dọa sợ đến bay loạn. Còn xém chút nữa bị trượt ngã.

Lưu Vũ đứng bên cạnh không chút lưu tình mà cười nhạo: "Mặc Mặc, em làm sao mà đến cả gà cũng bắt không được ha ha ha ha."

"Vậy anh tới bắt đi." Lâm Mặc tặng cho anh một ánh mắt xem thường.

Cuối cùng hai người dưới sự trợ giúp của chủ nhà đã thành công bắt được một con gà mái đem về, còn lấy được hơn mười quả trứng gà.

Khi đi ra nhìn đến bộ dáng chật vật của đối phương, liền cười nhạo lẫn nhau.

"Lưu Vũ, trên quần áo của anh có phân gà."

"Lâm Mặc, trên đầu của em đều là lông gà, trên người cũng thế."

"Ha ha ha ha ha ha"

Trên đường trở về vẫn là Lâm Mặc chở Lưu Vũ, Lưu Vũ ngồi ở sau ôm chặt lấy cậu. La lớn.

"Mặc Mặc, bắt gà thật là vui."

"Lưu Vũ đừng có ôm em, trên đồ anh có phân gà!"

"Không, anh muốn ôm!"

"Ngồi cho chắc vào, em phải tăng tốc."

"Xông lên, uống canh gà!"

"Xông lên, ăn trứng gà!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro