Chap 2

Tăng Thuấn Hy ngủ được một giấc rất ngon, may mà trước lúc ngủ cậu đã cài báo thức nên không để hắn đợi quá lâu.

Điện thoại nằm bên gối đúng hẹn rung lên khiến cậu giật mình mở to hai mắt, nhưng đầu óc thì trống rỗng, mắt cậu lại lim dim như sắp ngủ tiếp.

"Dậy rồi?"

Nghe tiếng Tiêu Vũ Lương ngay bên tai Tăng Thuấn Hy mới sực tỉnh nhớ ra bản thân đang ở đâu và đang định làm gì, hai mắt cậu nhìn lên trần chớp chớp cho tỉnh táo, lại nhớ đến Tiêu Vũ Lương cố ý ngồi chờ cậu ngủ dậy liền cảm thấy hết sức xấu hổ, cậu xốc mạnh chăn nhấc chân ngồi xuống mép giường rồi cứng đơ nhìn hắn.

Tiêu Vũ Lương nhìn vẻ mặt còn chưa tỉnh hẳn của Tăng Thuấn Hy, trong lòng chợt lo cậu lơ mơ như lúc nãy mà nhảy thẳng xuống nên chủ động vươn tay về phía người trên giường

"Nào."

Tăng Thuấn Hy ngược lại không có lơ ngơ đến mức đó, nhưng nhìn Tiêu Vũ Lương vươn tay muốn đỡ mình xuống cũng không cảm thấy có gì không ổn, huống chi lần đầu leo xuống giường đã dọa cậu hoảng, chưa kể cậu thật sự chưa tỉnh hẳn còn hơi mơ mơ màng màng nên không suy nghĩ được nhiều liền ngoan ngoãn cúi người ôm lấy cổ Tiêu Vũ Lương, sau đó hông và chân cũng bị một đôi tay vững chắc vòng qua đỡ lấy, cậu thuận lợi được đặt lên ghế.

Lúc Tăng Thuấn Hy bị ôm trong đầu chỉ nghĩ, Tiêu Vũ Lương thật là cao.

Trường học rất lớn, lại tập trung nhiều cơ sở lớn của đại học Minzu, nên việc tìm đường đối với Tăng Thuấn Hy vốn có cảm giác về phương hướng kém lại mới đến thật sự có chút khó.

Cũng may có Tiêu Vũ Lương đi cùng nên dễ dàng hơn nhiều, Tăng Thuấn Hy đi theo hắn đến khoa nhận sách, lại đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày, đường đi quanh co lại xa lạ làm Tăng Thuấn Hy chẳng nhớ nổi đặc điểm nào, nhưng tâm trạng thì rất tốt, cho nên khi nhận được tin nhắn quan tâm tiếp theo của mẹ mất mấy tiếng đồng hồ mới gửi đến trong lòng cậu không gợn sóng như lúc nhận tin đầu.

Mẹ chỉ đơn giản dặn dò cậu chăm chỉ học tập, tự chăm sóc bản thân cho tốt, cậu cũng ngoan ngoãn trả lời tin nhắn.

Thấy cậu khó dùng một tay để nhắn tin, Tiêu Vũ Lương vươn tay cầm phụ chồng sách nhỏ của cậu, Tăng Thuấn Hy nhanh chóng trả lời tin của mẹ xong, cất điện thoại vào túi liền chạy vài bước muốn đi song song với Tiêu Vũ Lương, không ngờ hắn cầm nhiều đồ cũng có thể đi nhanh như vậy, giống như đang cố ý trêu cậu, khiến Tăng Thuấn Hy vừa cười vừa đuổi theo.

Mọi chuyện có vẻ tốt hơn cậu đã nghĩ.

Nhưng sau khi biết được việc tuyển thành viên của các câu lạc bộ năm nay đã kết thúc trong thời gian huấn luyện quân sự, Tăng Thuấn Hy lại thất vọng lần nữa.

Cậu đã luôn mong ngóng tham gia buổi tuyển thành viên đó, muốn xem cảnh náo nhiệt, sau đó tốt nhất có thể chọn được một câu lạc bộ mà mình thích để đăng ký, làm quen với một nhóm bạn mới rồi cùng tham gia vào các hoạt động thú vị khác.

Ngã cầu thang khiến tất cả mong ước về những trải nghiệm đầu tiên của sinh viên đại học của cậu bị xoá sạch.

Tiêu Vũ Lương nhìn bộ dáng vô cùng thất vọng của cậu, ỉu xìu nằm sấp trên bàn, rất giống con mèo lười thường bị Tiêu Gia Diệp chọc trong nhà, không khỏi có chút buồn cười.

"Vậy cậu muốn gia nhập câu lạc bộ nào? "

Nghe hắn hỏi như vậy, Tăng Thuấn Hy lại không trả lời được, hình như cậu không đặc biệt thích gì, cũng không có sở trường gì, nghĩ thế cả người cậu liền chán nản, cậu muốn gia nhập câu lạc bộ có lẽ không phải vì thích thứ gì đó, Tăng Thuấn Hy chỉ đơn giản mong muốn được hòa nhập vào một nhóm hay một môi trường nào đó.

Tăng Thuấn Hy càng thêm buồn rầu. Tiêu Vũ Lương xoa xoa tóc cậu, vừa định nói gì đó, cửa phòng lại vang lên tiếng lách lách có người tiến vào.

Là đàn anh năm ba cùng ký túc xá Lưu Vũ Ninh, không cùng khoa với bọn họ, học hóa học, cả ngày đều vùi mình ở thư viện hoặc phòng thí nghiệm, rất ít khi gặp anh ở lâu trong phòng.

Nhưng anh ta nhìn qua cũng không giống một nam sinh khô khan, Lưu Vũ Ninh là người ôn hòa, thấy ai cũng cười hì hì.

Tăng Thuấn Hy lần đầu tiên gặp anh, lại biến về bộ dáng rụt rè thường ngày, nuốt nước miếng chuẩn bị tự giới thiệu, không nghĩ tới Lưu Vũ Ninh lại trực tiếp đi tới, cười đến sáng lạn, giọng nói lớn đến mức người ở đầu hành lang ký túc xá đều nghe được

"Bạn học mới đây sao! Chào mừng cậu! Phòng này lại có thêm người đến an ủi tên già cô đơn này, cảm ơn các cậu."

Tăng Thuấn Hy thấy anh nhiệt tình thế cũng đỡ căng thẳng, cười cười theo

"Em là Tăng Thuấn Hy.

Vị đàn anh này lại nói

"Bạn học Tăng còn nhỏ mà đã học đến đại học rồi, cậu bao nhiêu tuổi? Nhảy lớp hả? Nhảy mấy lớp? Tiêu Vũ Lương cậu nhớ dẫn cậu ấy đi ăn nhiều chút nha."

Lại quay sang vỗ vai Tiêu Vũ Lương

"Tiêu Vũ Lương, hôm nay trông cậu không tệ nha, rất đẹp trai."

Nói xong lại giống như một cơn gió, cầm lấy tài liệu trên bàn liền xoay người ra cửa rời đi.

Tiêu Vũ Lương đã quen với phong cách của Lưu Vũ Ninh, đối với ai cũng nói nhiều lại luôn có việc gấp.

Tăng Thuấn Hy nhịn không được nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh

"Anh ấy thú vị thật."

Tiêu Vũ Lương nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, ôm lấy vai Tăng Thuấn Hy kéo ra ngoài

"Đi, dẫn cậu đi ăn nhiều một chút."

Chương trình năm nhất không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn đều học mấy môn đại cương, môn chuyên ngành chưa được tiếp xúc nhiều, nhưng Tăng Thuấn Hy học hai ngày vẫn không chưa làm quen được với môi trường mới.

Chủ yếu là do cậu quá buồn ngủ.

Ngoại trừ buổi chiều ngày đầu tiên ngủ được một giấc ngon lành, hai đêm sau không biết do lạ giường hay như thế nào, cậu nằm trên giường đến khuya mới ngủ được, lại không dám xoay người sợ quấy rầy đến Tiêu Vũ Lương và đàn anh.

Ban ngày vừa lên lớp đã bắt đầu buồn ngủ, nhất là dưới giọng nói như thôi miên của giảng viên môn đại cương.

Trong buổi học toán cao cấp sáng thứ tư, Tăng Thuấn Hy cầm bút nằm sấp trên bàn thiếp đi.

Tiêu Vũ Lương nhìn người đang ngủ say bên cạnh, quầng thâm trên làn da trắng nõn càng hiện rõ, sao trông thiếu ngủ thế, mỗi đêm cậu đều lên giường ngủ rất sớm mà.

Hắn nhẹ nhàng rút cây bút mà Tăng Thuấn Hy vẫn đang cầm trên tay, chuẩn bị giúp cậu chép tiếp bài học còn dang dở.

Vừa đặt bút chuẩn bị viết, Tiêu Vũ Lương lại nhìn người bên cạnh, suy nghĩ một chút, đem quyển tập chưa viết thêm được chữ nào đóng lại, để cạnh cậu.

Tăng Thuấn Hy ngủ đến khi chuông tan học reo, mọi người đều đi hết mới tỉnh lại, cậu nhìn phòng học trống trơn đỏ mặt ngượng ngùng.

"Tôi còn tưởng cậu định ngủ trưa ở đây." Tiêu Vũ Lương nhìn gương mặt đỏ hồng của cậu lại càng muốn trêu chọc.

Tăng Thuấn Hy không nói lời nào, bắt đầu dọn đồ, thấy bản thân mới chép được nửa bài thì có chút hối hận, muốn hỏi mượn tập của Tiêu Vũ Lương lại nhớ tới mấy hôm nay đã học vài môn mà chưa thấy hắn lấy tập chép bài lần nào.

Vậy cậu đành tìm lớp khác dự thính hoặc tự mình xem file bài giảng.

Lúc hai người đến, căn tin đã qua khoảng thời gian đông đúc, hai người nhanh chóng mua cơm ngon.

Tăng Thuấn Hy ăn cơm ít, nhai cũng chậm, nhìn má cậu phồng lên một lúc lâu, thật ra chỉ mới ăn một miếng nhỏ.

Nhưng Tiêu Vũ Lương ăn xong cũng không hối thúc cậu, đợi Tăng Thuấn Hy ăn hết đồ ăn trong bát mới đứng dậy nói đi.

Tăng Thuấn Hy không nghĩ tới ngày đó hắn nói dẫn cậu đi ăn nhiều, là thật sự muốn mỗi ngày nhìn cậu ăn nhiều hơn.

Thường thì sau khi Tiêu Vũ Lương ăn xong, Tăng Thuấn Hy vẫn còn đang vùi đầu nhai cơm, hắn ngồi yên nhìn người đối diện yên lặng ăn cơm, lúc này hắn có chút hiểu vì sao Tiêu Gia Diệp luôn ngồi ngốc nhìn mèo con trong nhà ăn cơm.

Tiêu Vũ Lương trong thời gian huấn luyện quân sự đã có tiếng là giáo thảo, ấy mà hắn còn chịu khó mỗi ngày đều đến căn tin ăn cơm, thế nên hôm nào cũng có không ít nữ sinh chạy đến căn tin chỉ để ngắm hắn.

Tiêu Vũ Lương trước giờ luôn không chú ý ánh mắt của nữ sinh xung quanh chỉ tập trung nhìn người trước mặt.

Tăng Thuấn Hy lại không làm được như hắn, cậu cảm thấy cực kỳ khó xử dù những ánh mắt đó không dừng trên người mình.

Nếu có ai đó mạnh dạn tới ngồi bên cạnh bọn họ bắt chuyện, chắc chắn tốc độ ăn cơm của Tăng Thuấn Hy sẽ lập tức tăng lên gấp ba lần, sau đó chạy mất.

Buổi chiều không có tiết, Tăng Thuấn Hy trở về ký túc xá không nhịn được ngủ thêm một giấc trưa, ngủ cũng không ngon lắm, nhưng nghe đồng hồ báo thức reo vẫn cố gắng mở mắt.

Cậu muốn bổ sung nội dung của môn học hôm nay vào buổi chiều.

Tiêu Vũ Lương ngồi ở chổ của hắn chơi game, vẫn là cái game ngày đó hắn chơi ở tiệm net.

Tăng Thuấn Hy ngồi nghiêm chỉnh xem sách gặp phải chỗ không hiểu, lại ngại quấy rầy hắn, đầu cậu còn hơi choáng không tập trung nổi, ngồi một lúc lâu cũng không học được cái gì.

Tiêu Vũ Lương thỉnh thoảng sẽ quay qua nhìn cậu một cái, sau khi kết thúc trận đấu hắn liền tắt giao diện trò chơi, mở PPT mà giảng viên toán cao cấp đã gửi lên nhóm lớp học.

"Hy Hy, tối nay câu lạc bộ trượt ván có hoạt động, cậu đi không?"

Một ngày nọ, Tiêu Vũ Lương không biết nghĩ gì lại gọi cậu là Hy Hy, sau đó vẫn luôn gọi Hy Hy.

Tăng Thuấn Hy không cảm thấy cái tên này làm cậu khó chịu, ngược lại lúc nghe hắn anh gọi như vậy không hiểu sao còn cảm thấy vui vẻ, cảm giác như bạn bè rất thân.

Nghe được có hoạt động, Tăng Thuấn Hy liền vui vẻ, nhưng sau đó liền rũ mắt xuống

"Nhưng mà, tôi không có tham gia câu lạc bộ trượt ván."

"Không có việc gì, tôi dẫn cậu đi."

Tăng Thuấn Hy có chút dao động, "Nhưng, tôi không biết trượt ván."

"Tôi dạy cậu."

Trong lòng Tăng Thuấn Hy đã nghiêng về hướng muốn đi, ánh mắt đắn đo nhìn quyển sách toán cao cấp còn mở trên bàn, cậu đã dừng lại ở một trang nào đó một hồi lâu

"Nhưng buổi tối tôi còn phải học toán."

"Lại đây, tôi dạy cậu." Tiêu Vũ Lương nói xong, liền dịch về nửa sau ghế dựa người vào lưng ghế, để trống một nửa phần ghế trước.

Tăng Thuấn Hy nghe lời hắn nói, lập tức cầm tập sách vui vẻ chạy qua, ngồi vào khoảng trống giữa hai chân Tiêu Vũ Lương.

Dáng người Tăng Thuấn Hy nhỏ, ghế ký túc xá đủ lớn, hai người cùng ngồi trên một cái ghế cũng không thấy chặt chội.

Ngực Tiêu Vũ Lương áp vào lưng cậu, như ôm cậu vào lòng, hắn hơi nghiêng đầu cằm đặt sát bên tai cậu, hô hấp nhịp nhàng tìm vị trí trang PPT đang học bắt đầu nói với cậu.

Tăng Thuấn Hy vừa nghe vừa nhớ, bên tai có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của Tiêu Vũ Lương, khi cậu hơi ngửa người ra sau liền cảm giác giống như ngã vào lòng hắn.

Mặt cậu hơi nóng, trong lòng mơ hồ xuất hiện một cảm xúc mà bản thân cậu không gọi tên được. Cậu cho rằng là do mình quá xấu hổ, Tăng Thuấn Hy không dám nghĩ tiếp về cảm xúc của bản thân.

Cậu nghĩ, Tiêu Vũ Lương thật thông minh.

Buổi tối hoạt động của câu lạc bộ trượt ván tổ chức ở bãi đất trống phía sau thư viện trường học, nơi đó thường không có nhiều người đi qua, vị trí cũng rộng, còn có một con dốc không quá cao có thể để mọi người luyện tập.

Câu lạc bộ trượt ván sẽ tổ chức hoạt động ở đây mỗi tối thứ tư.

Thực tế là để tạo cơ hội cho người mới gia nhập và người chưa biết nhiều về trượt ván gặp gỡ những người chơi lâu năm để trao đổi kiến thức cùng kỹ năng.

Tăng Thuấn Hy đến nơi thì phát hiện chổ này đã tụ rất nhiều người, có vài người đang trượt, phần đông là đứng xem.

"Yo! Tiêu Vũ Lương, cậu tới rồi."

Lưu Dục Hàm chơi với Tiêu Vũ Lương từ cấp 3, hai người không phải bạn cùng lớp, do chơi trượt ván cùng sân nên quen biết.

Ván trượt của Tiêu Vũ Lương còn ở trong căn hộ không có đem tới đây, vốn hắn không muốn hoạt động dành cho người mới này, nhưng hắn lại muốn dẫn Tăng Thuấn Hy ra ngoài chơi, liền nhờ Lưu Dục Hàm mang thêm một ván trượt cho mình.

Tiêu Vũ Lương bước lên ván trượt, trong tích tắc liền như cá gặp nước, ván trượt thoạt nhìn nặng trịch bỗng trở nên nhẹ nhàng, hắn trượt, lật điêu luyện chốc lát liền thu hút rất nhiều ánh mắt cùng tiếng thét cổ vũ.

Hấn trượt một vòng dừng lại bên cạnh Tăng Thuấn Hy, không ngoài dự liệu nhìn thấy trên mặt Tăng Thuấn Hy nét thán phục cùng ngưỡng mộ

"Hy Hy muốn học không? "

Lúc Tăng Thuấn Hy nhìn Tiêu Vũ Lương trượt đã cực kỳ hưng phấn, bây giờ nghe hắn hỏi thì không cần suy nghĩ liền gật đầu.

Nhưng vừa bước lên ván trượt mới phát hiện so với tưởng tượng của mình khó hơn rất nhiều. Hơn nữa những người đang luyện tập trên sân đều đã có một chút kiến thức cơ bản, không ai chật vật giống như cậu.

Tăng Thuấn Hy đứng trên ván không dám buông tay nắm Tiêu Vũ Lương.

Lại bởi vì màn biểu diễn vừa rồi của Tiêu Vũ Lương, không ít người đều đang nhìn bên này, Tăng Thuấn Hy vừa xấu hổ vừa hồi hộp. Lúc này, nhóm những người mới tập đang lần lượt trượt nhanh xuống dốc, thoạt nhìn vừa hư ảo vừa mát mẻ.

Tăng Thuấn Hy háo hức nhìn bọn họ.

Tiêu Vũ Lương nhìn ánh mắt cậu hỏi

"Muốn chơi không? "

Cậu không dám nghĩ bản thân cũng có thể làm được vậy.

Tăng Thuấn Hy chưa kịp mở miệng, Tiêu Vũ Lương đã đưa tay ôm eo cậu hơi dùng sức ôm cậu rời khỏi mặt đất, hướng dẫn

"Hai chân đều bước lên, giẫm lên phía trước."

Tăng Thuấn Hy nghe lời hắn đứng trên ván trượt, sau đó Tiêu Vũ Lương cũng đặt một chân lên ván, đem cả người cậu ôm vào trong ngực.

"Hy Hy, ôm chặt."

Nói xong, chân trên mặt đất dùng lực đạp nhẹ một cái, ván trượt lập tức chuyển động, sau đó hai người từ trên sườn dốc nhanh chóng trượt xuống.

Tăng Thuấn Hy có chút sợ hãi nhưng hơn hết là sự phấn khích, cậu cảm nhận được gió rít bên tai, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng ầm ầm thật lớn, họ trượt nhanh xuống làm dáng vẻ người đứng hai bên sườn dốc đều mờ đi.

Cậu vùi đầu ngực Tiêu Vũ Lương, hai tay ôm chặt eo hắn.

Tuy rằng cậu biết, Tiêu Vũ Lương khẳng định sẽ không làm cậu ngã.

"Còn muốn học không?" Sau khi dừng lại, Tiêu Vũ Lương hỏi Tăng Thuấn Hy còn đang hưng phấn hỏi.

Sau khi nếm được ít trái ngọt, Tăng Thuấn Hy vội vàng gật đầu.

Tiêu Vũ Lương xách ván trượt lên, mang theo cậu đến bãi đất trống bên cạnh, mặt đất cách đường nhựa một khoảng cao cỡ nửa người, hắn nhảy xuống, đặt ván trượt xuống, xoay người, vươn hai tay ra, "Xuống."

Tăng Thuấn Hy như thói quen mấy ngày nay ôm cổ hắn, bị ôm đặt xuống đất.

"Tiêu Vũ Lương, cũng ôm tôi xuống đi." Lưu Dục Hàm đứng bên cạnh cười trêu ghẹo.

Anh cảm thấy hôm nay Tiêu Vũ Lương rất lạ, bắt đầu từ việc mang theo cậu bạn cùng phòng rồi đối xử như tình nhân nhỏ kia, liền giống như thay đổi thành người khác.

Trước kia Tiêu Vũ Lương cực kì khó chịu khi có người tới làm phiền hắn lúc đang chơi trượt ván, đặc biệt là loại người mới muốn hắn chỉ dạy, Tiêu Gia Diệp bởi vì chuyện này mà bị hắn mắng không ít lần.

Tiêu Vũ Lương trừng Lưu Dục Hàm một cái rồi không để ý tới nữa, mang Tăng Thuấn Hy sang bên kia.

Tăng Thuấn Hy lặng lẽ dò xét nhìn lưng hắn, im lặng đi theo phía sau.

Có lẽ cậu đã quen được Tiêu Vũ Lương đối xử như vậy, cảm thấy hành động vừa rồi cũng không có gì lạ, nhưng bây giờ có người nhắc nhở, làm cậu không khỏi băn khoăn, vừa rồi hai người làm vậy có phải không tốt không.

Thế nhưng, cậu nhớ rõ trước kia nam sinh trong lớp cũng thích khoác vai, lúc đùa vui cũng ôm dính lấy nhau mà.

Hay là, anh ta đang cười cậu quá thấp? Người khác đều có thể tự nhảy xuống, cậu còn phải nhờ Tiêu Vũ Lương ôm xuống.

Cậu càng nghĩ càng khó chịu.

Tiêu Vũ Lương thấy cậu vẫn cúi đầu không nói lời nào, lo cậu vì lời vừa rồi của Lưu Dục Hàm mà không vui.

"Hy Hy sao vậy?"

Tăng Thuấn Hy lo lắng ngẩng đầu, hỏi hắn

"Tiêu Vũ Lương, cậu nghĩ thử xem, tôi còn có thể cao thêm nữa không? "

...

Bản thân có thể cao thêm được không thì Tăng Thuấn Hy không biết, nhưng tăng cân thì chắc chắn có thể.

Tiêu Vũ Lương lúc trước chưa chắc đã ăn đủ một ngày ba bữa, nhưng từ khi có thêm Tăng Thuấn Hy, hắn liền chăm chỉ mỗi ngày nhìn chằm chằm cậu ăn không thiếu bữa nào. Ngoại trừ cơm đúng giờ đúng giấc có đủ thịt cá rau củ, Tiêu Vũ Lương còn thích cho cậu ăn thêm bữa phụ, nhét cho cậu đủ loại đồ ăn vặt, tất cả được tham khảo theo cái tính thích ăn vặt của Tiêu Gia Diệp .

Tiêu Vũ Lương cảm thấy Tiêu Gia Diệp khỏe như con lợn, Tăng Thuấn Hy ăn theo cậu nhóc cũng sẽ thêm được mấy miếng thịt. Tăng Thuấn Hy trước kia không thích đồ ăn vặt, nhưng Tiêu Vũ Lương suốt ngày cứ cho cậu ăn, cậu cũng khó từ chối, trong lòng còn thấy có chút vui vẻ khi có người quan tâm.

Tan học tiết buổi tối, Tiêu Vũ Lương kéo cậu đi siêu thị, Tăng Thuấn Hy đi sau lưng hắn nhìn hắn ném đồ ăn vào giỏ hàng.

Hắn nhớ lần trước Tăng Thuấn Hy nói socola quá ngấy lần này không lấy nữa, nhưng thạch mà cậu nói ngon thì bỏ thêm mấy gói vào giỏ.

Tới quầy thanh toán, Tăng Thuấn Hy có chút ngượng, đi siêu thị mấy lần mà toàn là Tiêu Vũ Lương trả tiền.

"Lần này tôi sẽ trả."

Lúc hai người xếp hàng, Tăng Thuấn Hy đứng ở bên cạnh, nắm nhẹ một bên quai giỏ hàng, ngẩng đầu có chút xấu hổ nói với Tiêu Vũ Lương.

Tiêu Vũ Lương cười nhẹ, "Không sao, mấy món này là tôi muốn ăn nên mua, để tôi trả"

Nhưng mua về tất cả đều vào bụng cậu.

Tăng Thuấn Hy đang định mở miệng, lại bị hắn cắt ngang.

"Vậy lần sau đến lượt cậu, được không?" Tiêu Vũ Lương nhìn ra cậu đang khó xử, mủi lòng miễn cưỡng cho cậu trả lần sau.

Môi Tăng Thuấn Hy lộ ra nụ cười hơi ngại, gật đầu.

Tiêu Vũ Lương không nhịn được giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu cậu, lúc thả tay xuống dường như vô tình chạm tai cậu một cái.

Vành tai nhạy cảm nháy mắt đỏ lên, nhưng Tăng Thuấn Hy không hề cảm thấy hành động đó có gì lạ chỉ cười ngây ngô.

Hai người chậm rãi đi về ký túc xá, Tiêu Vũ Lương xách túi, lấy ra một gói xoài.

Tăng Thuấn Hy tuy rằng vừa ngốc vừa dụ nói vài câu là có thể thuyết phục được, nhưng thật ra có chút kén ăn, sẽ cảm thấy thứ này có mùi vị quá nặng, thứ kia có vị lạ lạ.

Thế nhưng Tiêu Vũ Lương chú ý phát hiện được, chỉ cần là món do mình đút cho, cậu sẽ ngại từ chối, cho cái gì sẽ ăn cái đó.

Hắn xé túi trái cây ra, lấy ra một miếng đưa đến bên môi Tăng Thuấn Hy.

Cậu tập mãi thành quen, lập tức mở miệng cắn lấy, sau đó phồng má nhai một lúc lâu.

"Cái này không giống loại lần trước mua, ăn ngon không?"

Tiêu Vũ Lương nhìn Tăng Thuấn Hy vừa đi vừa nghiêm túc nhai, miệng cậu mím chặt, hai má phồng lên nhìn cũng có chút thịt, sau đó hướng mình gật đầu.

Tiêu Vũ Lương không khỏi cười khẽ.

Buổi tối Tăng Thuấn Hy lại trằn trọc mấy tiếng mới ngủ được, sáng hôm sau chuông báo thức reo nhưng hai mắt vẫn không mở nổi. Sáng nay không có học, nhưng lại có tiết họp lớp, Tiêu Vũ Lương ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu dậy.

Từ sau khi ở ký túc xá cùng Tăng Thuấn Hy cùng ăn cùng ngủ, Tiêu Vũ Lương cảm thấy đã nhiều năm rồi hắn mới lại ăn ngủ lành mạnh như vậy, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng không cần báo thức cũng đúng giờ tự dậy, còn cảm thấy thức sớm rất thoải mái nữa.

Tuy hắn không muốn quấy rầy mộng đẹp của Tăng Thuấn Hy, nhưng nếu giờ còn không dậy thì lát nữa sẽ không kịp ăn sáng, Tiêu Vũ Lương từ trên giường ngồi dậy, dựa lưng vào tường, đưa tay nhẹ nhàng vén chăn bông đang che mặt Tăng Thuấn Hy ra.

Đầu giường hai người đối diện nhau, đôi khi hắn còn cảm giác như bọn họ ngủ cùng trên một chiếc giường, có thể nghe rõ tiếng động của nhau, bởi vậy mỗi đêm Tiêu Vũ Lương không dám làm gì phát ra tiếng động lạ, chỉ có thể nằm im nghe tiếng hít thở nhịp nhàng của Tăng Thuấn Hy.

Hiện tại Tăng Thuấn Hy còn đang ngủ say, tư thế ngủ của cậu rất ngay ngắn, nằm thẳng giữa giường mặt hướng lên, tóc mái xõa ra phía sau lộ ra vầng trán trơn bóng, gương mặt hiếm khi hồng hào, môi mím chặt, lông tơ trên vành tai bị ánh nắng buổi sớm chiếu nghiêng long lanh thấy rõ.

Tiêu Vũ Lương cảm thấy tim mình như bị những cọng lông tơ ấy vuốt ve.

Nút ruồi đỏ lặng lẽ nằm trên vành tai kia vào buổi sáng đặc biệt hấp dẫn, thường ngày Tiêu Vũ Lương sẽ cố gắng tránh mắt mình nhìn về phía đó, nhưng giờ phút này rốt cuộc có thể liều lĩnh thỏa mãn bản thân nhìn thẳng vào nó.

Lưu Vũ Ninh sáng sớm đã ra ngoài, hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Không gian yên tĩnh, khoảng cách giữa hai người chỉ trong tầm với, cậu còn đang ngủ say không hề phòng bị, tất cả như cổ vũ hắn làm chuyện xấu.

Nhịp tim của Tiêu Vũ Lương theo sự phấn khích tăng lên, ẩn chứa một loại ham muốn mãnh liệt.

Hắn đưa tay lướt qua khoảng trống giữa hai lan can đầu giường, trong lòng vội vàng muốn nhanh hạ tay xuống nhưng ngón tay lại chầm chậm chạm khẽ vào chiếc tai xinh xắn kia.

Sáng sớm vốn là thời điểm hormone nam hoạt động mạnh nhất lại vì cái chạm này càng thêm bừng bừng, ngón tay hắn như ấn phải ngòi nổ của quả bom dục vọng, tay còn lại nắm lấy chỗ vừa cứng vừa nóng giữa hai chân, ánh mắt xâm chiếm cùng máu sôi trào toàn thân như dây thừng nối dục vọng thuần túy của con người chảy xuôi giữa hai cơ thể, mà đầu kia là một khuôn mặt ngây thơ vẫn đang ngủ say.

Lúc đầu Tiêu Vũ Lương chỉ dám dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tai cậu, nhưng càng lúc càng cảm thấy không đủ, hai mắt Tăng Thuấn Hy vẫn nhắm nghiền như trước khiến hắn được voi đòi tiên, Tiêu Vũ Lương dùng đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả từng tấc da trên tai cậu, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ xoa nắn xương tai mềm mại, vành tai nhỏ nhắn theo động tác của hắn nhẹ nhàng duỗi ra uốn cong lõm xuống, làn da vốn trắng nõn mềm mượt ban đầu nhiễm một tầng ửng hồng mê người.

Con sói ham muốn trong lòng hắn càng lúc càng kêu gào muốn phá tan xiềng xích lý trí, hắn muốn mạnh tay hơn, muốn tàn nhẫn hơn, muốn lưu lại dấu ấn của mình ở trên người Tăng Thuấn Hy để cậu thuộc về riêng hắn, nhưng hắn chỉ có thể kiềm chế bàn tay kia, đem tất cả xúc động mạnh mẽ trút lên bàn tay đang nắm giữ vật giữa hai chân hắn.

Hắn thành thạo nắm lấy vành tai khẽ xoa nắn, nhưng có lúc vẫn không khống chế được sức lực của mình, vô tình kéo ý thức Tăng Thuấn Hy ra khỏi giấc mộng.

Tăng Thuấn Hy đột nhiên tỉnh lại, mắt hơi mở nhìn xung quanh, cậu híp mắt nhìn Tiêu Vũ Lương đang dựa ngồi bên tường, một tay còn đặt ở bên tai mình.

Chắc là muốn gọi cậu dậy.

Nhưng Tăng Thuấn Hy còn buồn ngủ lắm, muốn ngủ nữa.

Tiêu Vũ Lương thấy cậu mở mắt thì giật mình, nhưng hắn đang đắm mình vui vẻ trong bể dục vọng không hề muốn dừng lại chút nào.

Tiêu Vũ Lương im lặng nhìn vào đôi mắt chưa tỉnh táo của cậu, mặc cho nguy cơ bị phát hiện hai tay vẫn có tiếp tục xoa nắn.

Tăng Thuấn Hy thật sự ngủ như một con heo ngốc, nheo mắt nhìn mấy giây thấy là hắn lại yên tâm nhắm hai mắt tiếp, tay vươn ra khỏi chăn, không dùng sức bắt lấy bàn tay quấy phá bên tai cậu, còn nghiêng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, dùng giọng trầm thấp mơ hồ gọi một tiếng "Tiêu Vũ Lương", phía sau còn lẩm bẩm mấy chữ nghe không rõ.

Trong giây phút nghe thấy tên hắn.

Sự kích thích bởi có thể bị phát hiện thêm hành động như chú mèo con không hề phòng bị mà thân thiết áp mặt vào tay hắn, nỉ non gọi tên Tiêu Vũ Lương, khoảnh khắc đó làm máu toàn thân hắn sôi trào, kiềm nén trong bàn tay cũng được giải phóng.

Khát vọng được thỏa mãn, sự xao động trong thân thể cũng dần dịu xuống, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú vào người đang ngủ say vẫn còn nhiễm đục, thậm chí càng như chiếc hang sâu tâm tối khó dò.

Cuối cùng Tiêu Vũ Lương vẫn không đành lòng đánh thức cậu dậy, để Tăng Thuấn Hy ngủ thêm nửa tiếng, trước khi họp lớp hắn vội vàng đi mua chút đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi của trường.

Lúc đến lớp mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, lúc Tăng Thuấn Hy đi theo Tiêu Vũ Lương vào lớp, ánh mắt của cả phòng đồng loạt quay về phía họ, làm cậu ngượng tới không dám ngẩng đầu.

Mặc dù cậu biết rõ, phần lớn bọn họ đều chỉ nhìn Tiêu Vũ Lương.

Mới khai giảng không lâu, nên mọi người gần như chỉ thân thiết với bạn cùng phòng của mình.

Chỉ là tất cả đều ít nhiều biết đến Tiêu Vũ Lương, do trong lúc huấn luyện quân sự hắn biểu hiện đặc biệt nổi bật, đừng nói là bạn học cùng lớp chú ý hắn, không ít bạn khác lớp mỗi lần có cơ hội đi ngang qua sân tập của lớp hắn đều mạo hiểm bị huấn luyện viên mắng mà nghiêng đầu liếc hắn một cái.

Tiêu Vũ Lương thản nhiên kéo Tăng Thuấn Hy đến ngồi ở hàng cuối cùng.

Buổi họp này chủ yếu là chọn ban cán sự cho lớp, những người có ý định cạnh tranh đều lên bục phát biểu trình bày mong muốn và dự định của bản thân, cuối cùng tất cả mọi người bỏ phiếu để bình chọn.

Nhiều người mong chờ Tiêu Vũ Lương sẽ lên bục, nhưng mãi cho đến lúc buổi họp kết thúc cũng không thấy hắn đứng lên lần nào.

Khi đó Tiêu Vũ Lương còn ngồi ở hàng cuối cùng cho Tăng Thuấn Hy ăn sáng.

Hắn cẩn thận xé một cái bánh sandwich, gấp bao gói lại đưa cho Tăng Thuấn Hy,

"Hy Hy mau ăn đi. Trời đang lạnh, tôi hâm nóng bằng lò vi sóng cửa hàng tiện lợi rồi nhưng nó không giữ được lâu."

Tăng Thuấn Hy cảm thấy đang họp lớp mà ăn uống thì không tốt lắm, cậu cầm bánh sandwich do dự nhìn về phía hắn.

Tiêu Vũ Lương đang bóc trứng, nhìn bộ dáng Tăng Thuấn Hy liền hiểu cậu là ngại người khác thấy.

Tâm trạng hắn hôm nay đặc biệt vui vẻ, nhịn không được cười trêu cậu, "Hy Hy, so với mấy người ở đây thì chiều cao của cậu ở hàng cuối cùng nha."

Tăng Thuấn Hy nghe thấy lời này liền có chút giận, nhưng lại cảm thấy hắn nói như vậy cũng rất có lý, ngoan ngoãn cúi đầu cắn bánh sandwich.

"Há miệng, cắn một nửa phía trên." Tiêu Vũ Lương đưa quả trứng đã bóc gần xong, đầu ngón tay cầm lấy phần vỏ phía dưới, đưa phần có nhiều protein đến bên miệng Tăng Thuấn Hy, thầm nghĩ, vừa nãy hắn đi gấp nên quên mua sữa, sợ cậu nghẹn nên không thể cho cậu ăn hết trứng.

Tăng Thuấn Hy vội vàng nuốt bánh sandwich trong miệng xuống, há mồm cắn một miếng trứng nhỏ.

Lúc cậu ăn rất nghiêm túc, ánh mắt không bao giờ nhìn trái nhìn phải, chỉ chăm chăm vào đồ ăn, giống như cả người đều tập trung cảm nhận thức ăn trong miệng, nhai nhai giống như chú chuột nhỏ.

Tiêu Vũ Lương đút cho cậu thêm lần nữa mới tự mình cắn hai cái ăn sạch phần trứng còn lại.

Suốt một tuần sau khi khai giảng hai người luôn như hình với bóng, mỗi bữa cơm của Tăng Thuấn Hy đều được Tiêu Vũ Lương giám sát.

Nhưng hôm nay Tiêu Vũ Lương lại nói buổi tối hắn sẽ ăn với đội bóng rổ.

Đội bóng rổ của trường vừa mới thành lập trong đợt huấn luyện quân sự vừa rồi, mới đấu giao hữu giữa tân sinh được một trận, nên bữa tối này xem như buổi chào hỏi để mọi người biết nhau một chút.

Nghĩ đến tối nay phải đi ăn một mình, Tăng Thuấn Hy có chút buồn, nhưng vừa nghĩ đến có thể ăn chuối chiên bán ở cửa sổ cuối trong căn tin thì trong lòng liền lập tức nhảy nhót chờ mong.

Cậu đã muốn ăn món đó từ lâu, nhưng cậu không dám mua, bình thường Tiêu Vũ Lương ăn rất nhanh, hắn ăn xong cơm cậu còn chưa ăn hết một nữa, nếu mua thêm chuối chiên sẽ để hắn đợi rất lâu, cậu không làm vậy được.

Cho nên, tối nay cậu có thể ăn chuối chiên nha!

"Cậu đi cùng tôi." Tiêu Vũ Lương nói một câu liền phá vỡ suy tính ngon miệng của cậu.

Tăng Thuấn Hy rối rắm, vội xua tay: "Không được đâu, tôi cũng không phải người của đội các cậu."

Bỏ qua mong muốn ăn chuối chiên, Tăng Thuấn Hy vốn có chút sợ chổ đông người, chưa kể bữa cơm này cũng chẳng liên quan gì đến cậu, nếu chỉ đi theo làm cái đuôi của Tiêu Vũ Lương cũng không ổn.

Nó vẫn quá mức xấu hổ.

Tiêu Vũ Lương kiên nhẫn khuyên nhủ cậu, "Không sao, chúng ta chỉ đi một lát. Sau đó, hai ta sẽ đi chổ khác ăn tối, được không? "

Tăng Thuấn Hy còn muốn từ chối, vừa lúc chuông tan lớp vang lên, buổi chiều có ba tiết học, vậy đợi học xong rồi nói sau.

Học liền ba tiết làm đầu Tăng Thuấn Hy có chút choáng mà còn chưa nghĩ ra nên từ chối Tiêu Vũ Lương như thế nào cho ổn.

Tiêu Vũ Lương tốt bụng mời cậu như vậy, mà cậu lại nhăn nhó, trong lòng có chút áy náy.

Nhưng vừa nghĩ tới phải đi gặp một nhóm người xa lạ, còn muốn ngồi xuống ăn cơm trò chuyện với họ, trong lòng liền tự nhiên muốn trốn.

"Tiêu Vũ Lương..."

"Được rồi, tôi đi một mình, cậu đi ăn cho no rồi ở ký túc xá chờ tôi."

Tăng Thuấn Hy không ngờ mình còn chưa nói, Tiêu Vũ Lương đã dễ dàng buông tha như vậy.

Làm trong lòng còn có chút hoảng hốt, có phải cậu làm hắn giận hay không? Nhưng nhìn hình như không giống, trông hắn còn rất vui mà.

Tăng Thuấn Hy chào tạm biệt với hắn, trực tiếp đi hướng tới căn tin, vừa đi vừa đưa tay vào túi tìm thẻ cơm của mình.

Ủa? Không có trong túi? Nó không có trong túi?

Trong cặp? Trong cặp cũng không thấy.

Tăng Thuấn Hy loay hoay tìm khắp người, cuối cùng xác định cậu bị mất thẻ trường.

Cậu nhớ rõ đã cầm theo nó trước khi ra khỏi phòng mà.

Cậu có chút gấp, quay lại đường cũ cẩn thận tìm, nhưng trên đường cũng không tìm được.

Ngược lại phát hiện Tiêu Vũ Lương còn đứng ở ngã tư nơi bọn họ tách ra chưa đi, cậu mang vẻ mặt buồn bã chạy chậm đến trước mặt hắn

"Tiêu Vũ Lương, thẻ cơm của tôi bị mất rồi."

"Buổi trưa cậu có cầm ra ngoài không? Tìm kỹ trên người chưa?"

"Tôi tìm rồi."

Cuối cùng Tăng Thuấn Hy vẫn đi theo Tiêu Vũ Lương ăn cơm.

Trên đường đi Tiêu Vũ Lương vừa an ủi cậu không cần lo lắng, vừa cầm di động giúp cậu báo mất trên hệ thống quản lý của trường, còn nói Tăng Thuấn Hy chờ thứ hai tuần sau phòng công tác sinh viên làm việc sẽ dẫn cậu đi làm lại.

Tăng Thuấn Hy thầm nghĩ, có Tiêu Vũ Lương bên cạnh thật tốt, giống như có chuyện gì cũng không cần lo lắng, mọi rắc rồi hắn đều có thể giúp cậu giải quyết ổn thỏa..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro