Chap 4 H
Bước vào thư phòng, Trình Tiêu vẫn đờ đẫn không nói, Phong cung kính gọi người ngồi sau bàn:
“Cậu chủ.” Nói xong liền giật còng tay mà Trình Tiêu vẫn còn chưa hoàn hồn, thẫn thờ quay đầu nhìn Phong
“Hả?”
Tiêu Vũ Lương ngồi sau bàn nhíu mày
“Cậu ra tay trước một bước?” Hắn hỏi Phong.
Phong lặng lẽ lắc đầu, gã liếc Trình Tiêu, vươn tay nhéo mặt y, y bị đau thì la lên, theo phản xạ đập tay Phong xuống
“Làm gì đó?”
Phong im lặng rút tay về.
Rốt cuộc Trình Tiêu cũng tỉnh táo lại, y trợn mắt với Phong, căm giận nghĩ: Có cơ hội sẽ trừng trị nhà ngươi! Rồi xoay người nhìn Tiêu Vũ Lương, hỏi khinh bỉ:
“Không biết giữa đêm Tiêu đại thiếu gia lại sai người dẫn tôi đến đây có gì chỉ dạy?”
Tim Phong thắt lại trước thái độ xấc láo của Trình Tiêu. Tiêu Vũ Lương lười nhác nhìn y
“Muốn quay về?”
Trình Tiêu nheo mắt
“Ý gì?”
“Rời khỏi đây, về nhà mày.” Tiêu Vũ Lương nói chậm rãi.
Trình Tiêu không nghĩ Tiêu Vũ Lương sẽ hảo tâm thả mình đi như vậy, y ngờ vực nhìn hắn
“Điều kiện là gì?”
Tiêu Vũ Lương cười, ánh mắt âm u không rõ
“Mày có thể cho tao thứ gì?”
Trình Tiêu nheo mắt “Mày có mục đích gì?” Y không tin Tiêu Vũ Lương sẽ dễ dàng buông tha cho mình.
Tiêu Vũ Lương gác chân trái lên chân phải, lười biếng nói:
“Chẳng qua là thấy mày không còn giá trị lợi dụng thôi.”
Trình Tiêu nói không chút do dự: “Nếu vậy thì mày càng sẽ không bỏ qua cho tao, không phải sao?”
Y uy hiếp đến ký ức gốc của Tăng Thuấn Hy, y không tin Tiêu Vũ Lương có thể quên quả bom hẹn giờ là y.
Tiêu Vũ Lương cười, “Vậy là mày không tính trở về?”
Trình Tiêu nghẹn lời, y ước gì có thể sớm rời đi mà Tiêu Vũ Lương biết điều đó nên đào một cái hố cho y nhảy, giữ lại thì không có ngày nào là sống dễ chịu, sẽ nhanh chóng mất đi sự tin tưởng của Tăng Thuấn Hy, đi tong tất cả, nhưng nếu rời đi thì không chừng sẽ có một cái bẫy còn nguy hiểm hơn đợi y…
Phong đột nhiên quỳ một chân xuống, “Cậu chủ, tôi xin cậu chủ bỏ qua cho cậu ấy.”
Tiêu Vũ Lương phút chốc thu hồi nụ cười, sắc mặt âm trầm, Trình Tiêu bất ngờ nhìn Phong, không ngờ tên mặt liệt chết tiệt này lại cầu xin thay y…
Phong hơi khom người điệu bộ van xin thấp kém, Tiêu Vũ Lương không vui, cực kỳ không vui
“Cậu biết cậu đang nói gì không?”
Tha cho y? Ai bảo đảm Tăng Thuấn Hy sẽ không bị người bên ngoài nhắc nhở nhớ lại mọi chuyện và ở bên hắn mãi mãi?
Phong càng cúi thấp đầu hơn, không dám nhìn thẳng mặt Tiêu Vũ Lương, nhưng gã vẫn kiên trì nói:
“Tôi khẩn cầu cậu chủ, tôi bảo đảm cậu ấy sẽ không tiết lộ bí mật của cậu chủ, xin cậu chủ chấp nhận bỏ qua cho cậu ấy!”
Tiêu Vũ Lương buông chân trái xuống, hắn đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo
“Cậu phải biết tôi không thích có người ngỗ ngược với tôi.”
Phong run người “Tôi biết…”
“Thế mà cậu vẫn muốn giúp hắn?”
Trình Tiêu không nhìn nổi nữa, phẫn nộ đạp Phong
“Mặt liệt chết tiệt đứng dậy đi, ông đây không sợ chết, không cần anh van xin, cứ để tên điên biến thái kia xuất hết toàn bộ chiêu trò đi!”
Phong chợt ngẩng đầu quát y: “Câm miệng!”
Trình Tiêu giật nảy mình, lần đầu tiên y nhìn thấy Phong nổi giận, ngoại trừ lần trước thua trong tay gã thì gã chưa từng động thủ với y, càng không bạo lực với y, luôn trưng vẻ mặt không cảm xúc nhưng xin gì được nấy, dù y táy máy tay chân cỡ nào Phong đều mặc y đánh như chỉ đang gãi ngứa…
Mặc dù Trình Tiêu là một người đàn ông song trải qua ngày tháng giày vò, cùng với đường chết tiến thoái lưỡng nan hiện tại và Phong hung hăng bây giờ, y không nhịn được thấy uất ức, suy cho cùng đều phải chết…
Phong thấy y mím chặt môi, vành mắt dần đỏ ửng thì tim thắt lại.
Tiêu Vũ Lương bỗng mỉm cười, đập tay ý tứ mỉa mai rất rõ
“Đúng là có dũng khí, khâm phục!”
Trình Tiêu quật cường ngẩng đầu nhìn hắn “Nói toẹt ra đi, muốn tao chết thế nào?”
Phong gần như sắp không kìm chế được suy nghĩ bịt miệng y, lúc này gã như chịu thua, không biết còn hi vọng không…
Tiêu Vũ Lương miệng thì cười nhưng trong mắt không có ý cười
“Tao muốn mày chết như thế nào? Không không không, đây không do tao quyết định.”
“Để tao làm ma cũng được minh bạch đi.”
Tiêu Vũ Lương ngồi trở lại ghế, tựa ra sau cực kỳ thích chí
“Tao có thể nhắc cho mày một người.”
“Ai?” Trình Tiêu nhíu mày. Lòng vòng quanh co thật đáng ghét!
“Trương Hạ.”
Trình Tiêu khiếp sợ nhìn hắn “…Thủ trưởng? Đây…” Có liên quan gì đến hắn?
Trình Tiêu nói một nửa thì im bặt. Tiêu Vũ Lương ngước mắt nhìn y.
Trình Tiêu không nói nên lời, trợn trừng mắt với Tiêu Vũ Lương.
Cuối cùng y cũng hiểu ra vì sao Tiêu Vũ Lương lại kiêu ngạo giết người rồi quăng xác ở trước cửa đồn cảnh sát, có bản lĩnh giam cầm Tăng Thuấn Hy và bố mẹ cậu ta 2 năm mà chưa từng bị rò rỉ phong thanh… Nguyên nhân rất đơn giản, hắn có chỗ dựa, mà chỗ dựa lại là quan chức ngầm bước nửa chân vào hắc đạo!
Quan phỉ cấu kết, nếu y điều tra được bằng chứng Tiêu Vũ Lương trái pháp luật, thậm chí chỉ cần biết một việc nhỏ thôi cũng sẽ dính líu đến các quan chức cấp cao thông đồng với hắn, vậy thì những kẻ kia không thể để y làm vậy. Nếu y sống sót rời khỏi nơi này, y cũng sẽ bị cấp trên gán cho tội danh không có thật, chết dưới khẩu súng y dùng để trừng phạt sự bất công, mà người thân của y cũng sẽ bị liên lụy…
Chiêu này của Tiêu Vũ Lương đủ độc ác, nếu y chết ở đây là làm trái với ý muốn của Tăng Thuấn Hy, y chết rồi thì có thể khoác lên mỹ danh, người thân có thể nhận được bồi thường khổng lồ nhưng Tiêu Vũ Lương lại không làm thế, hắn muốn để y chết trong tay quan chức cảnh sát mà y vẫn luôn nghĩ rằng chính trực, vì dân phục vụ.
“Hiểu chứ?” Giọng Tiêu Vũ Lương biếng nhác, nhưng với Trình Tiêu thì đây là lời triệu hoán từ dưới địa ngục.
Trình Tiêu cắn chặt răng, y thà chết ở chỗ này…
Lúc này cửa thư phòng bị gõ, giọng Tăng Thuấn Hy truyền đến
“Anh? anh có ở trong không?”
Tiêu Vũ Lương đảo mắt sắc qua Phong, Phong vội đứng lên kéo Trình Tiêu vẫn chưa hoàn hồn sang một bên rồi cạch một tiếng, mở còng tay ra xong bước đến mở cửa, quy củ lùi về sau đứng cạnh Trình Tiêu.
Tăng Thuấn Hy nói cảm ơn với Phong rồi đi đến chỗ Tiêu Vũ Lương. Bây giờ vẻ mặt của Tiêu Vũ Lương trở nên cực kỳ dịu dàng, cậu còn chưa đến gần hắn đã không đợi kịp đứng dậy bước đến ôm eo cậu sửa lại áo ngủ bị nhăn trên người cậu, vuốt vuốt lại mái tóc rối cho cậu rồi hôn lên trán
“Sao thế?”
Tăng Thuấn Hy cười: “Em tỉnh giấc mà không thấy anh đâu.”
Nên mới đi tìm hắn? Tiêu Vũ Lương hơi kích động, tay ôm cậu càng siết chặt
“Vậy giờ chúng ta về ngủ.”
Tăng Thuấn Hy gật đầu, lúc xoay người dư quang liếc thấy Phong đứng cạnh Trình Tiêu đang cúi đầu, cậu suy nghĩ rồi dừng bước
“Vũ Lương, em muốn hai người họ đi Maldives với chúng ta, được không?” Cậu chỉ vào Phong và Trình Tiêu
Một câu nói mà làm ba người ngạc nhiên. Phản ứng của cả ba cũng khác nhau.
Tiêu Vũ Lương kỳ quái “Vì sao?”
Tăng Thuấn Hy trả lời: “Em thích họ, muốn đi cùng họ.”
Trình Tiêu ngạc nhiên nhìn Tăng Thuấn Hy, là vì trước đây y muốn cứu Tăng Thuấn Hy sao? Người tốt sẽ nhận báo đáp tốt? Hiện tại Tăng Thuấn Hy trở thành thần cứu mạng của y…
Còn Phong thì rất căng thẳng, gã biết địa vị của Tăng Thuấn Hy ở trong lòng Tiêu Vũ Lương, gã đặc biệt hi vọng Tăng Thuấn Hy có thể kiên trì, nếu kiên trì thì nói không chừng Trình Tiêu sẽ được cứu…
Tiêu Vũ Lương quái lạ nhìn Trình Tiêu, cho dù Tăng Thuấn Hy mất ký ức thì vẫn sẽ có hảo cảm với Trình Tiêu sao? Lòng đố kỵ nồng nặc tuôn trào, Tiêu Vũ Lương cố kìm nén cảm xúc của mình, hắn chạm vào mặt Tăng Thuấn Hy: “Lần này em có chuyện muốn Phong đi làm, sợ là họ không thể đi cùng chúng ta.”
Phong nghe vậy thì bắt đầu lo lắng.
Ánh mắt của Tăng Thuấn Hy phút chốc trở nên buồn bã, nhưng cậu ngay lập tức mỉm cười với Tiêu Vũ Lương, “Vậy tiếc quá!” Sau đó đi thẳng ra cửa.
Đôi mắt sắc của Tiêu Vũ Lương không bỏ qua vẻ cô độc trong khoảnh khắc ấy, hắn nhíu mày, cán cân trong lòng bắt đầu mất thăng bằng. Hắn luôn khao khát làm cậu vui vẻ, hạnh phúc, yêu thương đối xử tốt với bản thân khi cậu mất trí nhớ, nhưng giờ đây vì tư tâm của hắn mà nó sắp trở thành vật cản trở đầu tiên ư?
Tiêu Vũ Lương nhanh chân bước lên ôm eo Tăng Thuấn Hy, Tăng Thuấn Hy buộc phải dừng bước quay đầu thắc mắc nhìn hắn
“Sao vậy?”
Tiêu Vũ Lương nhìn Tăng Thuấn Hy không rời mắt
“Em muốn họ đi cùng mình thật à?”
Tăng Thuấn Hy cười nhẹ “Không được cũng không sao, chẳng qua ở đây cậu chỉ quen mỗi em, chú Kỳ và bọn họ nên muốn chơi với họ ấy mà.”
Tiêu Vũ Lương thả lỏng lông mày
“Thế thì cứ đi cùng đi.”
Tăng Thuấn Hy nhìn hắn không hiểu “Không phải em nói có việc muốn Phong làm hả?”
“Anh bảo người khác đi là được.”
Tăng Thuấn Hy khẽ bật cười, gương mặt đẹp giờ càng thêm rạng rỡ như ánh mặt trời, hấp dẫn Tiêu Vũ Lương nhìn không chớp mắt
“Cảm ơn anh!”
Tiêu Vũ Lương ấm lòng, nhủ: Thôi kệ, có thể làm Tăng Thuấn Hy vui như thế thì cũng không có gì là ghê gớm.
Phong đứng sau thở hắt ra, gã không dằn lòng được nắm chặt lấy tay Trình Tiêu. Còn Trình Tiêu tuy cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có phần thấp thỏm, Tiêu Vũ Lương mà muốn giết y thì có nhiều cách, y không thể cứ dựa vào Tăng Thuấn Hy vô thức cứu mình được…
Y cau mày suy nghĩ mà không để ý tay mình đang bị người ta nắm.
Hai ngày sau, Tiêu Vũ Lương ôm Tăng Thuấn Hy ngồi lên xe, Phong kéo hành lý bỏ ở cốp xe rồi đóng nắp cốp lại, gã xoay người, Trình Tiêu đứng sau gã điệu bộ muốn nói lại thôi.
“Sao?” Phong hỏi, tuy mặt không cảm xúc nhưng ngữ điệu lộ vẻ quan tâm.
Trình Tiêu muốn mở lời song nhắm mắt lại, buồn bực gãi đầu, “Không có gì!” Sau đó bỏ đi.
Phong như đã quen với bộ dạng như thế của y, gã đi lên mở cửa lên xe.
Đến sân bay, lên máy bay, Tăng Thuấn Hy ngồi chỗ gần cửa sổ, Tiêu Vũ Lương săn sóc cầm tấm chăn mềm đắp lên đùi cậu “Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi.”
Tăng Thuấn Hy lắc đầu “Không cần.”
Tiêu Vũ Lương không muốn miễn cưỡng cậu nên ngoái đầu gọi tiếp viên nữ bưng đồ uống đến, Tăng Thuấn Hy nhìn ra bên ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì. Sau khi máy bay cất cánh, cậu dần dần ngủ thiếp đi, không biết trôi qua bao lâu, người cậu nghiêng qua một bên tựa vào người Tiêu Vũ Lương. Tiêu Vũ Lương đưa tay ôm nhẹ lấy cậu, dịu dàng nhìn cậu chìm trong giấc mộng, luyến tiếc rời mắt dù chỉ một giây.
Sau khi đến Maldives, Tiêu Vũ Lương không nỡ đánh thức Tăng Thuấn Hy đang ngủ say nên nhét nút cách âm vào tai cho cậu rồi cẩn thận ôm người lên, không màng đến ánh mắt kỳ dị của mọi người mà đi đến khách sạn đã đặt trước cùng với Phong và Trình Tiêu.
Không biết qua bao lâu, Tăng Thuấn Hy tỉnh lại, cậu mơ màng mở mắt, ngáp miệng vươn eo mệt mỏi sau đó ngồi dậy từ trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn xung qucậu, ánh đèn dịu nhẹ làm căn phòng xa hoa trông rất ấm cúng. Tăng Thuấn Hy nghiêng đầu qua nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa đã che đi phong cảnh bên ngoài, cậu xuống giường, đi chân trần đạp lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, bước đến trước cửa sổ kéo rèm ra thì trông thấy ngoài đó đèn đóm đều đã lụi tàn, bầu trời đêm đã lấp kín các vì sao lặng lẽ từ bao giờ.
“Tối rồi sao…” Tăng Thuấn Hy lẩm bẩm, cậu kéo rèm cửa lại, vừa mới xoay người thì cửa bị mở ra, Tiêu Vũ Lương thấy cậu đứng bên cửa sổ trên mặt hắn thoáng qua sự căng thẳng, hắn bước vội đến kéo cậu vẫn đang ngạc nhiên rời xa cửa sổ xong mới thở phào.
Tăng Thuấn Hy khó hiểu nhìn Tiêu Vũ Lương ôm siết mình “Sao vậy?”
Tiêu Vũ Lương hồi thần, vẻ mặt có phần nghiêm túc “Em chạy đến cạnh cửa sổ làm gì?”
Dù sao việc Tăng Thuấn Hy từng nhảy cửa sổ đã để lại bóng ma rất lớn cho Tiêu Vũ Lương.
“Anh nhìn xem bây giờ là lúc nào.” Tăng Thuấn Hy giải thích.
Tiêu Vũ Lương nghe vậy thì thả lỏng, “Vậy à, bây giờ đã hơn 7 giờ tối rồi, em đói không? Chúng ta đi ăn cơm tối.” Hắn vỗ lên bụng Tăng Thuấn Hy.
Tăng Thuấn Hy gật gù “Ừm cũng hơi đói.” Từ khi lên máy bay đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì cả!
Tiêu Vũ Lương cười, “Chúng ta đi thôi.”
Tăng Thuấn Hy gật đầu, Tiêu Vũ Lương kéo cậu ngồi lên giường, “Nào!” rồi ngồi xổm xuống cầm giày, nắm chân cậu muốn mang vào cho cậu.
Tăng Thuấn Hy ngạc nhiên, theo phản xạ rút chân về nhưng vẫn bị nắm chặt, mặt cậu thoáng qua vẻ không vui
“Em… em tự mang là được…”
Nhưng Tiêu Vũ Lương không đồng ý, “Để anh giúp em.”
Tăng Thuấn Hy khá luống cuống nhưng không thể làm gì, chỉ đành quay mặt để mặc Tiêu Vũ Lương mang giày cho mình.
Tiêu Vũ Lương thấy cậu thỏa hiệp thì ánh mắt trở nên đặc biệt dịu dàng, nhẹ nhàng mang giày vào cho Tăng Thuấn Hy.
Hắn là con người kiêu ngạo, nhưng bất kể là tôn nghiêm hay thói kiêu ngạo thì đều không là gì trước mặt Tăng Thuấn Hy. Hắn không nghĩ làm thế là xấu hổ, trái lại càng mừng khi Tăng Thuấn Hy chịu để hắn phục vụ cho cậu.
Mang xong, Tiêu Vũ Lương đứng dậy, dịu dạng vươn tay ra với Tăng Thuấn Hy
“Đi thôi!”
Tăng Thuấn Hy do dự rồi từ từ đặt tay mình vào tay Tiêu Vũ Lương, Tiêu Vũ Lương cười sung sướng, nắm chặt tay lại ôm eo Tăng Thuấn Hy đi xuống.
Khách sạn thiết kế rất đầy đủ, thậm chí nhà hàng còn có phòng ăn quy định để các đôi tình nhân hay vợ chồng hưởng thụ thế giới của hai người mà không bị quấy rầy. Tăng Thuấn Hy được Tiêu Vũ Lương dẫn xuống phòng ăn bên dưới, phòng ăn theo phong cách cận nhiệt đặc trưng khiến người ta có cảm giác như đang ở trên bãi biển mênh mông, vô cùng thư thái.
Tăng Thuấn Hy rung động, quay sang nói với Tiêu Vũ Lương: “Ngày mai em muốn đi biển…”
Tiêu Vũ Lương cười gật đầu “Được.”
Chỉ cần em ở bên em anh thì đi đến đâu cũng được.
Tăng Thuấn Hy vui vẻ, ngồi xuống đợi món.
Lát sau, người phục vụ bưng thức ăn lên, mở nắp khay, mùi hương nức mũi lập tức lan tỏa.
Người phục vụ nhiệt tình giới thiệu bằng tiếng Cậu: “Quý khách thân mến, đây là món ăn lâu đời nhất ở Maldives chúng tôi, Garudia, thành phần gồm chuối hấp, khoai tây hoặc sợi mì, phần nhân là hành khô băm nhỏ, cơm dừa và nước cốt chanh, vừa thơm ngon vừa giải khát. Ngoài ra còn có súp cá, ăn ngọt vừa miệng. Món này rất được ưa chuộng, hy vọng quý khách sẽ hài lòng.”
Tiêu Vũ Lương thấy Tăng Thuấn Hy không cầm lòng được hít sâu một hơi thì cười nói với người phục vụ: “Cảm ơn, chúng tôi rất hài lòng.”
Người phục vụ nhiệt tình mỉm cười rồi rời đi. Sau khi ăn xong, Tăng Thuấn Hy trông đặt biệt hài lòng. Tiêu Vũ Lương buông nĩa, cầm khăn tao nhã lau miệng.
“À, Phong đâu rồi?” Tăng Thuấn Hy sực nhớ ra.
Tiêu Vũ Lương suy nghĩ rồi trả lời “Chắc cũng đang ăn.”
Lúc này trong một phòng ăn khác, Trình Tiêu bồn chồn húp súp, nước súp rơi ra ngoài muỗng cũng không chú ý.
Phong im lặng nhìn, dời cái bát trước mặt y hứng nước súp.
Trình Tiêu buồn bực thả cái muỗng xuống. Phong không lên tiếng. Trình Tiêu ba hồi nhíu mày ba hồi thẫn thờ, mặt chau mày ủ, chốc sau y nhìn Phong, “Này, anh nói xem tiếp theo cậu chủ của anh sẽ làm gì?”
Phong vẫn lặng thinh, cuối cùng nói đúng một chữ cứ như quý chữ như vàng: “Chơi.”
Trình Tiêu sửng sốt “Đơn giản vậy thôi?”
Phong “Ừ” rồi nói tiếp: “Ngày mai cậu chủ dự định dẫn Tăng tiên sinh đi câu cá.”
Trình Tiêu mù mờ “Thì liên quan gì đến tôi?”
“Chúng ta cũng phải đi.”
“Không đi!”
“Tôi phải trông chừng cậu”
“…”
Đợi cho tiêu cơm rồi Tiêu Vũ Lương bảo người phục vụ đưa rượu và ly lên, Tăng Thuấn Hy bị dụ dỗ uống mấy chén, say khướt gục xuống bàn, mông lung nheo mắt lại, còn thường nấc cục.
Ánh mắt của Tiêu Vũ Lương ấm áp như nước mùa xuân, hắn đứng dậy bước đến cạnh Tăng Thuấn Hy khom lưng dễ dàng ôm cậu lên, xoay người trở về phòng.
Về phòng, Tiêu Vũ Lương đá mở cánh cửa nhanh chân đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống. Vừa chạm vào giường, Tăng Thuấn Hy mơ màng chỉ muốn ngủ mà không chú ý có một bàn tay khẽ vuốt mặt mình.
Tiêu Vũ Lương dịu dàng vuốt ve mặt cậu, ánh mắt sâu thẳm, bàn tay dần dần di chuyển đến đôi môi của cậu, hắn dừng lại, khẽ mân mê một lúc xong cúi người không do dự hôn nó, đầu ngón tay hơi chạm sâu vào phần thịt non trong cánh môi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê Tăng Thuấn Hy cảm nhận miệng mình bị chặn lại, hít thở có phần khó khăn, trong miệng có vật nào đấy mềm mềm quấn riết lấy lưỡi mình, người bị đè không thể động đậy.
“Ưm… A…” Tăng Thuấn Hy khó chịu giãy giụa, nhưng vì say rượu nên người mềm nhũn, chẳng thể di chuyển được cái người nặng như ngọn núi đè trên mình.
Cậu nức nở một tiếng, trọng lượng đè trên người mới chậm rãi dời đi, xúc cảm nóng ướt ở môi bắt đầu di chuyển xuống dưới. Cậu mở đôi mắt mơ màng ra, thấy có một cái đầu đang dần dần hướng xuống cổ, xúc cảm nong nóng cũng dời xuống theo, cần cổ nhạy cảm thỉnh thoảng bị mút làm cậu ngứa ngáy muốn rụt lại.
“Đừng…” Tăng Thuấn Hy hơi rụt cổ nhưng vẫn bị mút cắn, cậu không kìm được rên lên.
Đến khi da thịt ở cổ được buông tha thì Tăng Thuấn Hy mơ hồ cảm nhận có một bàn tay luồn vào trong áo, lúc nhẹ lúc nặng xoa nắn mình, vừa ấm áp vừa dịu dàng làm cậu thoải mái ưỡn người về phía ấy, kế tiếp nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Tăng Thuấn Hy cảm nhận quần áo của mình bị cởi ra, xúc cảm mát lạnh làm cậu mơ màng co người lại, lập tức có một cơ thể nóng bỏng đè lên, cậu lo lắng cựa quậy người thì một giây sau có tiếng thở dốc nặng nề lẫn kìm nén vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích…”
Tăng Thuấn Hy mờ mịt nhìn gương mặt gần trong gang tấc, rất quen mắt… Đầu óc vì say rượu mà mất đi sự nhanh nhạy, cậu cố suy nghĩ, cuối cùng vô thức kêu lên
“ca…ưm…”
Môi lưỡi lần thứ hai bị chặn lại, bàn tay trên người cũng bắt đầu không an phận mò đến hạt nhỏ ở ngực Tăng Thuấn Hy, xoa nắn, chơi xấu ấn vào quầng vú không màng đến Tăng Thuấn Hy cứng đờ người.
Cảm giác kỳ lạ truyền đến từ ngực, tê tê làm cậu bất giác rụt người, nhưng môi lưỡi của đối phương vẫn quấn lấy không tha, đầu lưỡi không ngừng khuấy mút trong miệng cậu làm phát ra tiếng kêu dâm mỹ.
Tăng Thuấn Hy thấy đầu mình choáng váng, bàn tay đang đẩy Tiêu Vũ Lương ra cũng trở nên vô lực, chỉ đành để mặc Tiêu Vũ Lương đan mười ngón tay với mình. Tiêu Vũ Lương chen một chân vào giữa hai chân Tăng Thuấn Hy, liên tục cọ xát vào vị trí mềm mềm ấy, bàn tay ở trước ngực cậu càng càn rỡ lần xuống rốn, lòng bàn tay ấm áp vòng quanh chỗ lõm xuống, cậu uốn éo, trầm giọng nói:
“Ngứa…” Tiêu Vũ Lương cười, dần mò tay xuống dưới đũng quần, bất ngờ nắm lấy hạ thân mềm nhũn.
Tăng Thuấn Hy chấn động, sự bao bọc ấm áp từ hạ thể khiến cả cơ thể cậu nóng bừng, bàn tay xoa nắn làm cậu dần ưỡn người rên rỉ, tiếp theo, xúc cảm còn ấm áp ướt át hơn cả bàn tay bao trùm toàn bộ hạ thân, trong nháy mắt Tăng Thuấn Hy cong người lên thở dốc, bàn tay không bị trói nắm chặt gối, ướt át, mềm mại, Tiêu Vũ Lương ngậm chặt hạ thân của cậu, đầu lưỡi liếm phần cán, thường chống lên phần đỉnh, liên tục hút chất dịch tràn ra từ lỗ nhỏ ở phần đỉnh xuống phần cán.
Từng đợt sung sướng kích thích Tăng Thuấn Hy không kìm được nâng hạ thân lên thúc vào khoang miệng ấm áp của Tiêu Vũ Lương. Tiêu Vũ Lương phun ra nuốt vào bắt chước động tác làm tình theo hành động của cậu, một khi ngậm vào trong miệng thì ngậm chặt lại mang đến sung sướng cho Tăng Thuấn Hy, tay thì không ngừng đùa giỡn hai viên bi nhỏ. Cuối cùng, trong sự liếm mút và xoa bóp của Tiêu Vũ Lương, Tăng Thuấn Hy rỉ rỉ bắn ra. Tiêu Vũ Lương không tránh né, nuốt toàn bộ dịch trắng đục xuống.
Bắn tinh xong Tăng Thuấn Hy càng thấy đầu óc trống rỗng, cậu thở dốc nặng nề, ngây ngốc nhìn trần nhà mà không phát hiện môi lưỡi Tiêu Vũ Lương bắt đầu quẩn quanh lỗ nhỏ phía sau, vật lạ vừa mềm dẻo vừa ướt át đâm vào miệng lỗ, cậu mới hoàn hồn, “A…” Cậu muốn chống cự, muốn khép hai chân lại nhưng bị Tiêu Vũ Lương cưỡng chế đè chặt bắp đùi không thể cử động.
“Đừng…” Tăng Thuấn Hy vô lực, bàn tay cố gắng đẩy đầu Tiêu Vũ Lương đang chôn giữa hai chân mình ra. Tiêu Vũ Lương mặc kệ, vẫn chuyên tâm liếm các nếp nhăn, cảm nhận miệng nhỏ kia co rút thì mắt hắn sâu thẳm hơn rất nhiều. Miệng nhỏ được liếm ướt, Tiêu Vũ Lương rút đầu lưỡi ra, thứ nóng ướt không còn nữa nên Tăng Thuấn Hy bất giác thở phào, miệng nhỏ cũng thả lỏng, nhưng một giây sau, một thứ thon dài khác nhanh chóng đút vào, Tăng Thuấn Hy rít lên, miệng lỗ cũng thít lại, phần thịt ruột mềm mại xoắn lấy ngón tay thâm nhập. Tiêu Vũ Lương không vội vã, dù hạ thể đã sưng to đến gần như muốn nổ tung nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn dịu dàng “mở rộng” cho cậu, còn xoa xoa vách trong để an ủi rồi mới đút vào sâu thăm dò.
Sự khó chịu ban đầu được thay thế bằng khoái cảm, Tăng Thuấn Hy không chống cự nữa, theo thích ứng của miệng dưới, từ một ngón tay tăng lên ba ngón, tốc độ đâm thụt cũng nhanh hơn, liên tục ma sát vách trong mẫn cảm, đôi khi xoay tròn, đôi khi đột nhiên đâm thẳng vào làm Tăng Thuấn Hy rên rỉ sung sướng, nức nở không ngớt, hạ thân đã phát tiết một lần lại bắt đầu dựng lên. Tiếng rên ấy nghe vào tai Tiêu Vũ Lương không khác nào thuốc kích dục, hắn thở dốc bất ngờ rút tay về, lỗ nhỏ trống vắng làm Tăng Thuấn Hy khó nhịn thở gấp, một giây sau, một vật to lớn nóng hầm hập chặn ngay miệng lỗ nhỏ đang khép mở không ngừng. Tăng Thuấn Hy còn chưa kịp phản ứng thì vật to lớn ấy dữ tợn đóng vào, tàn nhẫn nới rộng “lối đi” của cậu, không chút lưu tình thúc đến nơi sâu nhất. Tăng Thuấn Hy bị đau kêu thành tiếng, phút chốc cậu nhỏ xìu xuống nhưng Tiêu Vũ Lương đã chặn hết thảy những âm thanh tiếp theo, kéo giạng đôi chân thon dài của cậu ra hung hăng giã vào, rút ra, tốc độ nhanh đến mức làm Tăng Thuấn Hy co quắp các đầu ngón chân lại, không chịu nổi rơi nước mắt.
Tiêu Vũ Lương mất lý trí, gậy thịt bị hút chặt làm hắn thoải mái hết lần này đến lần khác chà đạp lỗ nhỏ bị cưỡng ép mở căng ra, môi lưỡi cũng gặm cắn hai cánh môi đã hơi sưng đỏ của Tăng Thuấn Hy, eo húc mạnh gậy thịt dữ tợn vào cơ thể cậu.
Tăng Thuấn Hy gần như ngất đi, cơ thể nóng như muốn bốc cháy, mỗi một lần Tiêu Vũ Lương thúc vào đều làm cậu có cảm giác như bị xuyên thủng người, nhưng hắn không hề hấn gì, bất ngờ nâng chân cậu ép lên trên đầu làm nơi quấn quýt dây dưa bị bại lộ, hai mắt hắn càng đỏ ngầu. Tiêu Vũ Lương gần như ngồi cả lên phần hạ thể của Tăng Thuấn Hy, rút gậy thịt mang theo ít chất dịch ra rồi giã mạnh vào lại, Tăng Thuấn Hy khóc thành tiếng, giọng khàn khàn:
“Đừng…”
Song Tiêu Vũ Lương bị tình dục thống trị nên dáng vẻ đáng thương của Tăng Thuấn Hy chỉ càng kích động thú tính trong hắn. Hắn đè trên cậu phát tiết hông ngừng nghỉ, đến tận khi cậu không chịu nổi nữa bất tỉnh thì hắn mới gầm nhẹ thúc vào thật sâu trong người cậu rồi phun trào…
...
Ngày hôm sau Tăng Thuấn Hy dần dần tỉnh giấc, cảm giác như bị ma đè giường, vừa mở mắt thì mịt mờ mấy giây nhìn thứ phóng đại gấp mấy lần trước mặt mình, mới từ từ nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua. Cậu hơi động đậy người nhưng bị Tiêu Vũ Lương ôm chặt, vì động tác của cậu nên làn da mịn màng trực tiếp cọ xát với cơ thể cũng trần trụi của Tiêu Vũ Lương, cảm xúc tê dại làm cậu khá không dễ chịu, song ngoại trừ eo có phần bủn rủn và nơi riêng tư có chút đau đớn ở bên ngoài thì cũng không phải khó chịu lắm, có lẽ sau khi cậu ngất đi đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Nghĩ vậy, Tăng Thuấn Hy giương mắt nhìn Tiêu Vũ Lương vẫn đang ngủ say, gương mặt bình thường nghiêm khắc lạnh lùng với người khác bấy giờ lại cực kỳ an nhàn thả lỏng, khóe môi hơi nhếch lên như mơ thấy giấc mộng đẹp…
Tăng Thuấn Hy hơi động lòng, có lẽ lúc ban đầu cậu không tin tưởng cũng như không chấp nhận tình yêu đồng tính, nhưng dần dà cậu đã quen thuộc với hành động thân mật Tiêu Vũ Lương làm với cậu.
Tăng Thuấn Hy bị ôm không thể động đậy nên dứt khoát nằm luôn trong lòng Tiêu Vũ Lương quan sát hắn.
Một lát sau, Tiêu Vũ Lương dần tỉnh giấc, còn chưa mở mắt đã ôm Tăng Thuấn Hy, Tăng Thuấn Hy ngẩn ngơ, giọng của Tiêu Vũ Lương khàn khàn vì mới thức dậy
“Em dậy lâu rồi?”
Tăng Thuấn Hy cười, “Ừm.”
Lúc này Tiêu Vũ Lương mới mở mắt, vùi đầu vào hõm vai Tăng Thuấn Hy hít một hơi thật sâu, hạnh phúc như thể đang nằm mơ.
“Sao thế?” Tăng Thuấn Hy bất động.
Tiêu Vũ Lương kéo tay Tăng Thuấn Hy đặt lên eo mình, làm nũng: “Tối hôm qua anh dốc sức như vậy, mỏi eo lắm, xoa giúp anh đi.”
Tăng Thuấn Hy vừa bực vừa buồn cười, cậu véo eo hắn làm Tiêu Vũ Lương hít vào một hơi. Cậu đẩy tay hắn ra, chống người ngồi dậy muốn xuống giường thì bị hắn nghiêng người ôm chầm lấy.
Hai cơ thể trần trụi dán vào nhau không một khoảng cách.
Tiêu Vũ Lương cố ý làm ra vẻ tủi thân “Hy, em dùng chán rồi nên muốn đá anh đi phải không…”
Chữ “dùng” làm tai Tăng Thuấn Hy đỏ ửng, Tiêu Vũ Lương nhìn chằm chằm cái tai đỏ ửng ấy, không cầm lòng được nghiêng người hôn một cái, Tăng Thuấn Hy giật mình vội tránh ra bước xuống giường, cầm quần áo sạch để ở đầu giường mặc vào che khuất dấu vết ám muội xuất hiện đầy trên người.
Tiêu Vũ Lương nhìn Tăng Thuấn Hy đang bối rối, trong lòng đong đầy nỗi thỏa mãn và niềm hạnh phúc.
Tốt quá…
Tăng Thuấn Hy mặc xong, cậu chỉnh đốn lại tâm trạng, vừa quay đầu thì nhìn thấy Tiêu Vũ Lương cười thỏa mãn như đang yêu đương vụng trộm, cậu bực mình lẫn buồn cười
“Anh đã đồng ý đi biển với em rồi mà.”
Tiêu Vũ Lương xuống giường, cười
“Ừm, anh hứa.”
Ăn sáng xong, Tiêu Vũ Lương dẫn Tăng Thuấn Hy đi theo hướng dẫn viên đến một hòn đảo gần đó, đảo không lớn nhưng được thiết kế các chòi gỗ rộng rãi, Tăng Thuấn Hy đi vào thì thấy dụng cụ câu cá được xếp ngay ngắn.
Cậu cầm một cần câu lên, quan sát nó rồi khua khua vẩy vẩy, Tiêu Vũ Lương nhìn mà tâm mềm mại hẳn lên. Maldives có luật cấm thả câu và thu nhặt hải sản, nhưng để cho khách du lịch tận hưởng thú vui thả câu trên biển nên đã bố trí một hòn đảo khác dành riêng cho câu cá.
Tiêu Vũ Lương cầm hộp mồi và cần câu, Tăng Thuấn Hy đi phía sau, vì chưa từng câu cá nên cậu chỉ im lặng…
Hòn đảo giáp biển, cao hơn mặt nước, hình dạng địa lý tạo thành một góc vuông với biển rất thích hợp đi câu. Phong và Trình Tiêu đã ngồi đợi trong cái chòi từ lâu, cần câu lặng lẽ gác một bên còn lưỡi câu thì thả xuống biển đợi con mồi. Trình Tiêu không còn thay đổi sắc mặt xoành xoạch như lúc đầu nữa, hai tay y bó gối hơi nghiêng người về phía trước, vừa căng thẳng vừa chú tâm nhìn mặt nước.
Tăng Thuấn Hy bất giác buồn cười, làm như y phải nhìn đến khi nào mặt nước thủng một lỗ vậy, câu cá cũng đâu cần phải căng thẳng vậy chứ? Tuy cậu chưa từng câu nhưng cũng biết càng bình tĩnh càng có tác dụng.
Tiêu Vũ Lương thấy Tăng Thuấn Hy tươi cười nhìn Trình Tiêu thì khó chịu trong lòng. Hắn miễn cưỡng ghìm ý muốn ném Trình Tiêu xuống biển lại, kéo Tăng Thuấn Hy đang mỉm cười qua
“Hy, chúng ta cũng đến câu đi.”
Tiêu Vũ vừa lên tiếng thì Phong và Trình Tiêu lập tức ngoái đầu, Trình Tiêu nhảy cẫng lên phấn khích gọi Tăng Thuấn Hy: “Tăng Thuấn Hy, mau lại đây câu, chúng ta thi đấu xem ai câu nhiều hơn! Mau lại đây.”
Tăng Thuấn Hy nghiêng đầu qua, cười đồng ý: “Được.”
Phong im lặng nhìn dây câu của Trình Tiêu khẽ lung lay rồi giật giật, cần câu bị kéo lê xuống dưới biển. Gã nhanh chóng vươn chân giẫm lên, Trình Tiêu quay đầu lại, la oai oái vội cầm lấy cần câu…
Tiêu Vũ Lương kéo Tăng Thuấn Hy ngồi xuống ghế gỗ nhỏ, mở cái hộp ra, bên trong là vô số con giun ngọ nguậy.
Tăng Thuấn Hy giật mình vội lùi về sau, suýt nữa bị vấp ghế ngã, cậu rùng mình nhìn cái hộp trong tay Tiêu Vũ Lương.
Tiêu Vũ Lương biết rất rõ Tăng Thuấn Hy, người em trai hiền lành của hắn chỉ thích cầm sách đọc chứ không thường hay vận động, rất thích các con vật nhỏ còn những con trùng như giun luôn là mụt nhọt lớn trong lòng cậu.
Tiêu Vũ Lương cũng không muốn để Tăng Thuấn Hy chạm vào mấy thứ gớm ghiếc này, hắn nhanh nhẹn cầm một con lên gắn vào móc vung xuống biển, rồi gác cần câu lên cái giá đỡ, làm xong cần câu của mình thì lấy khăn giấy ướt lau sạch tay mới kéo Tăng Thuấn Hy lại bên mình.
“Xong, giờ chờ cá mắc câu thôi.” Tiêu Vũ Lương vui vẻ nói.
Tăng Thuấn Hy kìm chế không nhìn cái hộp kia nhưng cuối cùng vẫn duỗi chân ra mất tự nhiên đẩy hộp ra xa. Tiêu Vũ Lương nhìn thấy hết, mắt ngậm ý cười.
Ánh mặt trời rất rạng rỡ, chiếu xuống mặt biển lấp loáng, Tăng Thuấn Hy đợi có phần nhàm chán, cậu tựa vào người Tiêu Vũ Lương khép hờ mắt. Không biết qua bao lâu, Tiêu Vũ Lương vội vàng cầm lấy cần câu hơi kéo mạnh nó lên, một con cá to béo bị hất lên khỏi mặt biển.
Tăng Thuấn Hy thấy thế thì hơi há miệng ra, cá lớn quá…
Tiêu Vũ Lương để cá vào thùng, nhìn Tăng Thuấn Hy với sự mãn nguyện của một đấng mày râu chinh phục thắng lợi, ánh mắt cứ như đang nói
“Mau khen anh đi, mau khen anh đi”.
Tăng Thuấn Hy phớt lờ hắn, cậu nghiêng đầu chăm chú nhìn cần câu của mình.
Cậu bị gợi lên hứng thú rồi.
Tiêu Vũ Lương tiu nghỉu không vui nhưng không nói gì, lại gắn mồi câu xong lại dựa sát vào cậu.
Trong chốc lát, cần câu của Tăng Thuấn Hy cũng có động tĩnh, cậu cũng cầm nó kéo lên, một con cá rất nhỏ dốc sức vùng vẫy…
“…” Tăng Thuấn Hy nín lặng.
Là nhân phẩm có vấn đề ư…
Tiêu Vũ Lương vội vã an ủi: “Con kế tiếp chắc chắn sẽ rất to…”
Tăng Thuấn Hy im lặng để Tiêu Vũ Lương lấy cá ra, gắn mồi vào xong lại vung xuống nước.
Qua lúc lâu sau Trình Tiêu chạy sang đây, đắc thắng lắc lư trước thùng cá của Tăng Thuấn Hy
“Tăng Thuấn Hy, tôi nhiều hơn cậu nhé!”
Không hả hê được bao lâu thì bị Phong nhanh chóng kéo trở về.
Bên Trình Tiêu đúng là thu hoạch rất tốt, nhưng sau đó thùng cá của Tăng Thuấn Hy cũng bắt đâu tăng vọt. Trình Tiêu buồn bực tình cờ quay đầu nhìn sang bên đó thì bỗng thấy Tiêu Vũ Lương câu một con cá lên rồi bỏ vào trong thùng của Tăng Thuấn Hy!
Y trừng lớn mắt, bật người dậy bất mãn hét lớn: “Hai người chơi ăn gian! Ăn gian!!!”
Tiêu Vũ Lương không đếm xỉa y, tiếp tục gắn mồi. Tăng Thuấn Hy ngại ngùng giả vờ nghiêm túc nhìn mặt biển.
Cậu không ngăn cản được Tiêu Vũ Lương ném cá vào thùng của mình, cũng đồng nghĩa với việc đồng ý chơi ăn gian…
Trình Tiêu tức đến nỗi dậm chân, y quay đầu, giận dỗi chạy đến chỗ thùng cá của Phong xách nó lên trút hết vào trong thùng mình.
Phong co rút khóe miệng.
Trình Tiêu đặt mông lên ghế gỗ nhỏ, giục gã: “Mau câu đi mau câu đi, nhất định phải thắng bọn họ!”
Phong: “…”
Thế là màn thi đấu của hai người đã biến thành màn thi đấu của bốn người.
Đến khi bốn người bội thu thì trở về khách sạn giao chiến lợi phẩm cho đầu bếp để người ta chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Buổi tối, Tăng Thuấn Hy đi theo Tiêu Vũ Lương ra bờ biển, tay cậu bị Tiêu Vũ Lương nắm chặt, hai người chậm rãi dạo bước, biển đêm rất tĩnh lặng, trên bãi cát thỉnh thoảng có người đi dạo, đều là những đôi tình nhân hoặc vợ chồng, Tăng Thuấn Hy và Tiêu Vũ Lương đi giữa họ không có vẻ gì là bất ngờ đột ngột.
Tăng Thuấn Hy tựa vào người Tiêu Vũ Lương, lặng lẽ nhìn trăng tròn treo lơ lửng trên mặt biển, bóng ngược và hiện thực giao nhau, gió biển thổi vi vu không lạnh mà mang theo cảm giác mặn ướt của biển làm người ta rất sảng khoái.
Tiêu Vũ Lương dịu dàng ôm Tăng Thuấn Hy, cảm thụ nỗi ấm áp và hạnh phúc không dễ có được. Nếu khiến hắn mất đi tất thảy để đối lấy khoảnh khắc này thì hắn cam tâm tình nguyện!
“Chúng ta về thôi!” Tăng Thuấn Hy cựa quậy, ngẩng đầu nói với Tiêu Vũ Lương, trên mặt còn mang vẻ buồn ngủ.
Tiêu Vũ Lương gật đầu, không nỡ để cậu phải gắng gượng nên ôm cậu xoay người về khách sạn.
Sau khi về Tăng Thuấn Hy chìm ngay vào giấc ngủ, do không thường xuyên vận động nên chơi cả ngày trời làm cậu khá mệt mỏi. Tiêu Vũ Lương ngồi bên giường dịu dàng nhìn Tăng Thuấn Hy, vuốt ve mặt cậu rất nhẹ rất khẽ sợ đánh thức cậu. Qua thật lâu sau, hắn cúi người in một nụ hôn lên trán cậu rồi cẩn thận đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Song hạnh phúc luôn phải trả cái giá rất đắt, sáng hôm sau, Phong đứng trước cửa phòng Tiêu Vũ Lương với vẻ mặt khó xem. Tiêu Vũ Lương thức dậy chuẩn bị xong xuôi, đi mở cửa thì thấy Phong đứng ở đó, hắn bình thản hỏi: “Sao?”
Phong đột nhiên quỳ một gối xuống, hổ thẹn
“Thuộc hạ làm việc không tốt, không thấy… Trình Tiêu đâu…”
Tiêu Vũ Lương tức thời nheo mắt lại, “Cậu nói cái gì?”
Không thấy Trình Tiêu?
Phong cúi đầu rất thấp
“Sáng sớm sau khi tỉnh dậy thì không thấy bóng dáng đâu, thuộc hạ tìm khắp nơi trên đảo, hỏi khắp tất cả mọi người nhưng vẫn không thấy người…”
Mắt Tiêu Vũ Lương lóe lên sự tàn nhẫn “Đã kiểm tra camera chưa?”
Phong chấn động, nói nhanh: “Thuộc hạ đi ngay!” Sau đó nhanh chóng rời đi.
Trình Tiêu là người quan trọng, y biết bí mật của Tiêu Vũ Lương, nếu biết hành tung của y thì Tiêu Vũ Lương sẽ nắm gọn trong tay, nhưng nếu y biến mất không tìm ra, rơi vào tình cảnh kẻ địch trong tối ta ngoài sáng thì đó là điều Tiêu Vũ Lương không muốn nhìn thấy. Dẫu sao cuộc sống hiện tại là thứ Tiêu Vũ Lương tha thiết mơ ước, hắn không cho phép một tổn hoại nào. Hắn bắt đầu hối hận đã không giải quyết Trình Tiêu sớm chỉ vì yêu cầu của Tăng Thuấn Hy.
Mà cũng được, Tiêu Vũ Lương tin rằng sẽ nhanh tìm ra thôi, đến lúc đó không cần kiêng dè Tăng Thuấn Hy, trừ khử hắn ở nơi cậu không biết là sẽ diệt trừ được hậu hoạn vĩnh viễn!
Phong kiểm tra xong báo cáo với Tiêu Vũ Lương: “Tất cả camera của khách sạn đều bị phá hư, không ghi lại được đoạn phim nào về Trình Tiêu lúc nửa đêm.”
Tiêu Vũ Lương nghe thì mỉm cười “Không hổ là cảnh sát, tao đã khinh thường mày quá rồi.” Nụ cười tàn nhẫn khiến Phong không rét mà run.
Gã biết tốt nhất là Trình Tiêu không bị tìm thấy, nếu không thì…Đều tại gã, tối hôm qua bị mê hoặc trước thái độ thay đổi đột ngột của Trình Tiêu nên không dằn lòng được thả lỏng cảnh giác, kết quả bị chuốc thuốc hôn mê bất tỉnh, sáng tỉnh dậy thì phát hiện người biến mất dạng.
Y sẽ đi nơi nào chứ? Rời khỏi Maldives? Về cục cảnh sát? Không, không thể. Trình Tiêu biết trở về sẽ chết ngay lập tức, quan chức cấu kết với Tiêu Vũ Lương sẽ không bỏ qua cho y, biện pháp tốt nhất là ẩn mình không để bất luận kẻ nào phát hiện…
Sau khi tỉnh dậy, cả ngày Tăng Thuấn Hy không thấy Trình Tiêu đâu, đến giờ cơm tối cậu mới kỳ quái hỏi Tiêu Vũ Lương: “Sao hôm nay không thấy Trình Tiêu?”
Cánh tay đang gắp đồ ăn cho cậu của Tiêu Vũ Lương chợt khựng lại, rồi thản nhiên gắp miếng cá cho vào bát cậu, trả lời: “Hôm nay cậu ta đi từ rất sớm, nói là trong nhà có việc. Lúc đó cậu còn ngủ, không nỡ đánh thức cậu nên cậu không biết.”
Tăng Thuấn Hy hơi nhíu mày “Vậy à…”
“Được rồi, đừng lăn tăn chuyện này, sau này vẫn có thể gặp lại mà?” Tiêu Vũ Lương cười khẽ nắm lấy tay Tăng Thuấn Hy.
Tăng Thuấn Hy nghe vậy thì thả lỏng lông mày, cười “Nói cũng phải, cậu ấy là bạn của Phong, muốn gặp lúc nào chẳng được.” Cậu không nhận ra Phong đứng bên cứng đờ người, ánh mắt chứa đầy sương mù.
Tiêu Vũ Lương gật đầu, đẩy cái bát trước mặt Tăng Thuấn Hy “Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon.”
Tăng Thuấn Hy cầm đũa bắt đầu ăn. Sau đó không còn nhắc đến Trình Tiêu nữa, trái lại hình như Phong có chuyện gì đấy nên sang ngày hôm sau lập tức về nước, chỉ còn lại Tăng Thuấn Hy và Tiêu Vũ Lương. Tăng Thuấn Hy khá tiếc nuối, nhưng Tiêu Vũ Lương lại càng thích thú vì chỉ có hai người, ngày nào cũng tươi cười vui vẻ.
Nửa tháng sau, Tiêu Vũ Lương dẫn Tăng Thuấn Hy về nước, trở về căn biệt thự quen thuộc, sau khi về Tiêu Vũ Lương mừng rỡ phát hiện Tăng Thuấn Hy đã thay đổi, giống với xưa kia khi cậu chưa phát hiện ra tình cảm của người anh trai Tiêu Vũ Lương. Khác biệt duy nhất là tình yêu thương dành cho anh trai Tiêu Vũ Lương đã biến thành sự quan tâm chăm sóc dành cho một người đàn ông, một người yêu.
Rốt cuộc cậu ấy cũng chấp nhận hắn rồi…
Tiêu Vũ Lương sung sướng muốn điên người, càng mê mẩn cưng chiều muốn dâng cả thế giới cho Tăng Thuấn Hy. Nhưng Tiêu Vũ Lương vẫn còn một bất mãn là Tăng Thuấn Hy không muốn làm vị hoàng tử được che chở trong pháo đài, mà cậu muốn đi ra ngoài kia, dựa vào bản thân mình, quen biết với càng nhiều người. Tiêu Vũ Lương không muốn để Tăng Thuấn Hy rời khỏi pháo đài hắn đã xây cất cho cậu, hắn sợ một khi cậu bước ra khỏi thế giới của hắn thì sẽ càng có nhiều người tranh giành cậu với hắn, mà điều hắn sợ nhất là trái tim bất định của Tăng Thuấn Hy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro