Mẩu giấy
Tác giả gốc: @江河-hui
==========
Hồ Vũ Đồng cảm thấy sự thành thục ổn trọng có được sau hai mươi bảy năm hoàn toàn vô dụng.
Ngày mai là buổi công diễn đầu tiên, anh hiện tại lại không thể bình tĩnh thi đấu. Gần đây có rất nhiều chuyện phiền phức.
Ví dụ như cổ họng Tiểu Hùng không ổn, đã nhiều ngày không thể nói chuyện với anh.
Ví dụ như có người ở sau lưng lén lút nói Tiểu Hùng hát không được.
Ví dụ như anh đã cùng tổng đạo diễn tranh chấp về vấn đề giá đỡ micro ba ngày nay.
Nền tảng của Tiểu Hùng không tốt, anh cũng biết, cho nên khi Tiểu Hùng ở trong phòng học nhạc lý, anh ngồi ở bên ngoài vừa làm việc vừa đợi.
Khóa học kết thúc, anh cũng sẽ tự mình dạy kèm cho cậu, giáo viên hướng dẫn cũng sẽ ngẫu nhiên đến giúp đỡ.
Tiểu Hùng giỏi lắm, nói cái gì cậu cũng sẽ ghi nhớ trong đầu, tiến bộ rất nhiều, nhưng hai người chưa vui mừng được bao lâu thì giọng hát của Tiểu Hùng bị khàn đi vì luyện tập quá độ.
Bác sĩ và lão sư đều đề nghị ngừng sử dụng cổ họng trong thời gian này, bằng không về sau ngay cả mở miệng cũng khó.
Việc này còn chưa kết thúc thì anh đã xảy ra tranh chấp với tổng giám đốc. Hồ Vũ Đồng khăng khăng muốn thêm một cái giá đỡ.
Tiểu Hùng vẫn còn là sinh viên, lần đầu tiên đứng trên sân khấu, hơn nữa còn đối mặt với nhiều người xem như vậy, khẳng định sẽ rất khẩn trương.
Vấn đề này Hồ Vũ Đồng không giúp được, chỉ có thể an ủi cậu, sau đó ở bên cạnh lo lắng suông.
Cho đến thời điểm tập luyện bản thân hát cùng cậu vài câu liền phát hiện Tiểu Hùng so với trước đây hát tốt hơn nên anh mới nảy ra ý tưởng xướng thanh với Tiểu Hùng.
Nhưng lời từ chối của tổng đạo diễn khiến anh sững sờ.
Ý của tổng đạo diễn là thêm giá đỡ micro sẽ khiến cảm giác của người xem không tốt cho nên không cho thêm vào.
Ngày đầu tiên, tổng đạo diễn yêu cầu Hồ Vũ Đồng cất đi, ngày hôm sau Hồ Vũ Đồng lại đặt nó trở lại, đổi vị trí và hỏi có tốt hơn không, tổng đạo diễn gật đầu và nói thử xem, sau đó vẫn cảm thấy không ổn. Kết quả ngày thứ ba Hồ Vũ Đồng vẫn bày ra, lần này tổng giám đốc dứt khoát kêu anh dẹp đi.
Hồ Vũ Đồng càng nghĩ càng tức giận, dùi trống trong tay cũng siết chặt hơn.
Điền Hồng Kiệt cảm nhận được có gì đó không đúng, liền mở miệng gọi một tiếng lão Hồ, âm thanh giống như thủy tinh vỡ, gần như không nghe được.
Hồ Vũ Đồng đang chìm sâu trong suy nghĩ thì bị một tiếng lão Hồ này kéo về thực tại, nghe được giọng nói mềm mại mang phương ngữ Quảng Đông hiện tại biến thành như vậy, khỏi phải nói anh đau lòng biết bao nhiêu.
Anh rót ly nước đi đến, nói: "Không phải kêu em thời gian này không được nói chuyện sao, không cần giọng nữa à?"
Hồ Vũ Đồng nhìn Điền Hồng Kiệt đang gõ bàn phím trước mặt, kỳ thật trong lòng anh vẫn còn một chuyện phiền muộn.
Ví dụ như không biết đứa nhỏ trước mặt có biết anh thích cậu hay không.
Chuyện anh thích Tiểu Hùng đã có người biết, anh cố ý giả vờ vô tình nói với Tiểu Trí, chủ yếu là vì anh thấy Tiểu Hùng rất thân với Tiểu Trí, muốn Tiểu Trí giúp anh trước mặt Tiểu Hùng nói bóng gió một chút.
Nhưng không ngờ miệng Tiểu Trí lại kín như vậy, Tiểu Hùng hiện tại vẫn là bộ dạng không hay biết gì.
Màn hình điện thoại xuất hiện trước mắt, anh tập trung đọc chữ trên đó.
"Vẫn còn tức giận sao?"
Hồ Vũ Đồng lắc đầu.
"Thực xin lỗi, nếu năng lực của em mạnh hơn, anh sẽ không tốn nhiều công sức như vậy."
Hồ Vũ Đồng xoa xoa đầu Điền Hồng Kiệt, nói: "Đừng lo lắng về điều đó, không liên quan gì đến em cả. Sau khi luyện tập xong trở về anh nấu nước củ cải cho em uống, em hiện tại dưỡng cổ họng cho tốt, nếu đến lúc đó không thể lên sân khấu, cả hai ta đều sẽ khó chịu."
Điền Hồng Kiệt ngoan ngoãn gật đầu.
Công diễn một thuận lợi hơn tưởng tượng, tuy rằng có xảy ra chút chuyện không vui, nhưng tóm lại anh và Tiểu Hùng không bị tách ra.
Có lẽ niềm vui chiến thắng quá rõ ràng, mọi người bên cạnh trêu ghẹo kêu anh thu liễm lại nhưng anh đều phớt lờ.
Một chặng đường gập ghềnh, có đôi lúc Hồ Vũ Đồng cảm thấy có phải bản thân đã không còn chống đỡ được nữa, có lẽ sẽ phải cùng Tiểu Hùng tách ra, nhưng bọn họ vẫn từng bước một trụ vững tại đây.
Có thể là quá cực khổ, khiến cho hiện tại khi anh và người chủ trì nói chuyện lại có chút choáng váng. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều có cảm giác không thể tin được.
Người chủ trì hỏi: "Buổi tối trước công diễn một, Tiểu Hùng hình như là ném lên giường lão Hồ một mẩu giấy."
Ánh đèn quá yếu, cả căn phòng hơi âm u, không ai chú ý tới nụ cười khẽ xuất hiện trên khuôn mặt hai người bọn họ.
Điền Hồng Kiệt trả lời: "Nguyên nhân có mẩu giấy đó là vì lão Hồ vốn muốn thêm giá đỡ micro, sau đó tổng đạo diễn thấy tổng thể không ổn nên muốn dẹp đi, anh ấy rất tức giận. Lúc đó em nghĩ ngày hôm sau là công diễn rồi, hiện tại tức giận sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, cho nên đưa cho anh ấy một mẩu giấy, bởi vì dù sao cũng là hai nam nhân, nếu nói trước mặt sẽ cảm thấy xấu hổ."
Càng nói nụ cười trên mặt Điền Hồng Kiệt càng rõ ràng hơn.
Hồ Vũ Đồng tiếp lời: "Còn đặt ở phía dưới gối nằm của tôi, bởi vì trước khi ngủ phải điều chỉnh gối đầu, sau đó liền phát hiện ra."
Điền Hồng Kiệt lại nói tiếp: "Chính là hy vọng có thể biểu diễn thật tốt, không cần để ý đến những cảm xúc đó, giống như ca từ trong bài hát, sau phong ba bão tố sẽ xuất hiện cầu vồng."
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Hồ Vũ Đồng cảm thấy cậu vẫn còn chưa nói hết, có hơi không thoả mãn.
Anh cười nhìn về phía Điền Hồng Kiệt: "Nghe nói buổi tối trước công diễn, em ném lên giường anh một mẩu giấy nhỏ?"
Điền Hồng Kiệt bắt gặp ánh mắt của Hồ Vũ Đồng, gật gật đầu: "Đúng, em làm đó, sao vậy?"
Hồ Vũ Đồng được nước hỏi tiếp: "Trên giấy viết gì vậy?"
Điền Hồng Kiệt cười lắc lắc đầu, không trực tiếp trả lời câu hỏi: "Anh đoán xem."
Trên giấy viết gì vậy?
"Lão Hồ, không cần lo lắng nhiều như vậy, em sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành sân khấu này, anh cũng không cần để ý đến những cảm xúc tiêu cực đó, chúng ta đều sẽ ổn thôi."
"Với lại, kỳ thật em đã biết rồi."
"Sau khi chiến thắng hay ở bên nhau nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro